Chương 147: Chia nhóm

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đã không đi cùng nhau thì thôi, một khi đi cùng nhau thực khiến cho người ta tròn mắt.

Tinh Vân đã cắt tỉa lại tóc cho gọn gàng, tuy trang phục không thay đổi nhiều lắm nhưng đi bên cạnh Tư Nguyệt vẫn khiến người ta cảm thấy vô cùng khó hiểu.

Có điều người ngoài xì xào, người quen không hỏi, Tinh Vân liền ngại giải thích mặc kệ luôn. Anh em cậu là song sinh, giống nhau cũng đâu có gì lạ? Hơn nữa những người biết đều đã biết rồi, người chưa biết thì không thắc mắc, có gì đáng giải thích đâu.

Hai anh em hôm nay ra khỏi nhà, việc đầu tiên là tới chào phụ huynh một tiếng, xin phép để đến Thương Hội tham gia chợ đen đêm nay.

Phòng hiệu trưởng ngày trước chỉ có ba mẹ cậu, mấy ngày nay liền có thêm cả ông bà ngoại nữa rồi. Cũng không hiểu ông bà tới đó là gì. Chỉ biết chỉ cần hai anh em cậu, hoặc là Vân Thiên hay chị Thanh Linh xuất hiện, họ sẽ ngay lập tức lôi kéo tới nói chuyện một hồi, tiếp đến lại bồi đi dạo.

Nói trắng ra, ông ngoại chẳng qua là không muốn bà ngoại đến tìm đại sư huynh kia thôi.

Hai anh em đến cũng là lúc bốn người Viên Khải ở đó. Vân Thiên tất nhiên còn đang bị hai ông bà hỏi chuyện bên kia. Viên Khải hình như muốn xin phép gì đó mà còn chưa được sự đồng ý, vẫn đang kiên trì một hồi.

Tinh Vân lần lượt chào mọi người, sau mới lên tiếng hỏi:

- Mọi người muốn đi đâu đó sao? Nhìn có vẻ nghiêm trọng vậy?

Viên Khải gật đầu:

- Tôi tính cùng với Chính Nhân đến Phi Liên Thành điều tra trước một chút, tiện họp với nhóm của Thảo Đầu Tử luôn.

Tinh Vân yên lặng nghe Viên Khải giải thích tình hình, không hề chen vào chút nào. Nghe xong, cậu mới hướng ba hỏi:

- Ba, vậy còn ba nghĩ thế nào ạ?

Tây Môn Huyền Vũ không phải không hiểu những gì Viên Khải giải thích, nhưng đột nhiên để Viên Khải và Đường Chính Nhân đi như vậy anh cũng không yên tâm. Đột nhiên điều người lại sợ đánh rắn động cỏ, mà để Viên Khải đi ngộ nhỡ bị nhắm đến sẽ không đề phòng được. Anh hơi lắc đầu, đan tay chống cằm nói:

- Một mình Viên Khải thì không được. Cho dù có thêm Chính Nhân vẫn chưa đủ an toàn. Các con vẫn nên suy nghĩ thêm chút nữa đi. Chờ thêm nửa tháng rồi đi cùng nhóm Tinh Vân vẫn hơn.

Viên Khải hơi mím môi. Nửa tháng nữa mới đi, đến lúc đó sợ là phía bên kia lại đã tìm thêm được một nguồn sức mạnh mới, đến lúc đó họ càng bất lợi. Viên Khải nóng lòng muốn đi không khó hiểu, chỉ là hắn chưa thể diễn tả được toàn bộ ý nghĩ của mình thôi.

Tinh Vân mỉm cười, vỗ vỗ vai hắn một cái nói:

- Ba, con cảm thấy anh ấy nói cũng chưa chắc đã không được. Bạch Ngọc, Tường Vi, còn có Ngân Nhi đã ở đó mấy tháng, thông tin đổ về tuy nhiều, chất lại hoàn toàn không đủ. Viên Khải là người trực tiếp nhận truyền thừa, cảm ứng sẽ mạnh hơn nhiều. Con nghĩ cứ để anh ấy đi thử xem sao.

Tây Môn Huyền Vũ hơi nhíu mày:

- Như vậy cũng không ổn.

Tinh Vân liền tiếp lời:

- Ba, còn biết ba lo anh ấy đi một mình sẽ bị nhắm đến. Không sao đâu. Chỉ cần anh ấy không đi một mình là được. Con tính thế này, ba thấy có được không? Để Viên Khải, Hổ ca và Lam Nhi đi trước cùng chị Thanh Linh. Khi nào nắm chắc trong tay bản đồ, con, Tư Nguyệt và Vân Thiên sẽ đến đó. Trường hợp không thể tìm thấy bản đồ, nửa tháng sau chúng con vẫn sẽ có mặt tại chỗ kia hộ pháp truyền thừa.

Tây Môn Huyền Vũ thực muốn phản đối.

Tuy Thanh Linh có thể di chuyển linh hoạt, nhưng không thể ba đầu sáu tay mà bảo vệ chúng được. Ngộ nhỡ đám nhỏ có mệnh hệ gì, lần này anh còn chưa thể tính toán.

Nào ngờ Hoàng Thiếu Thiên phía sau lại lên tiếng:

- Ta nói mấy tên nhóc các con có phải luôn ngứa ngáy muốn thể hiện mình hay không? Vậy thì không biểu hiện ra người ta sẽ không biết hiểu chưa? Tiểu Nhã, Nhã Nhi, hai người đến đi.

Hai mẹ con Hàn Tiểu Nhã hình như rất hiểu ý, lập tức mở ra một kết giới rộng, sau đó là linh trận phong toả và thiết lập lại không gian.

Hoàng Thiếu Thiên đứng dậy, đem hai tay nắm sau lưng nói:

- Cậu ta lo lắng như vậy vì không tin vào thực lực của mấy đứa. Bây giờ chứng minh luôn đi. Nghe đây. Khi cậu ta bằng tuổi mấy đứa đã từng chạm trán với ta một lần. Cậu ta cũng là người duy nhất có thể làm rách tay áo của ta trong suốt 20 năm gần đó. Hiện tại liền lấy cùng một tiêu chuẩn đó đi. Nếu 3 đứa các con có thể làm được, vậy thì cậu ta không có lý do gì phản đối nữa.

Viên Khải, Đường Chính Nhân, còn có Hà Lam Nhi hơi đảo mắt nhìn nhau, nhất tề gật đầu một cái chấp thuận. Dù có không chắc chắn đi chăng nữa, chưa thử thì chưa biết được.

Tinh Vân cười hì hì, kéo theo Tư Nguyệt đến chỗ Vân Thiên ngồi xem kịch hay.

Không gian bên trong linh trận vô cùng chân thực. Đó là một đấu trường vô cùng rộng, chính là mô phỏng lại đấu trường tại Thiên Không Thành tranh bá ba năm trước. Đường Chính Nhân, Hà Lam Nhi, Viên Khải lần lượt đứng tại ba góc của đấu trường, vây lấy Hoàng Thiếu Thiên tại trung tâm, gương mặt tập chưng cực độ. Họ đều nhận thức được đối thủ của mình rất mạnh, muốn có thể dành một chút lợi thế về mình có lẽ là khó khăn vô cùng.

Hoàng Thiếu Thiên hơi phất tay, ra hiệu có thể tấn công.

Viên Khải liền là cái đầu tiên phóng đến. Hỏa Long đao trên tay bùng cháy, cái thứ này xuất hiện đã khiến Hoàng Thiếu Thiên vô cùng hài lòng. Ông ngày trước từng sở hữu Thánh Thú, ông cũng nhận thức được sức mạnh của Thánh khí là như thế nào. Hỏa Long đao này nhìn dáng vẻ bên ngoài còn khá sơ sài, thế nhưng mang theo năng lượng của Thánh khí thì hoàn toàn không sai. Nghe nói Viên Khải còn chưa tiếp nhận truyền thừa, vậy mà có thể hợp nhất với Hỏa Diễm Vương Long hình thành Hỏa Long Đao, xem ra tên nhóc này đã chịu không ít khổ.

Có điều, tán thưởng thì tán thưởng, đánh vẫn phải đánh. Chênh lệch thực lực quá lớn, Viên Khải chỉ duy nhất một chiêu đã bị đánh lùi. Ngay sau đó, Đường Chính Nguyên đã xuất hiện tiếp tay, liên túc xoay trên không mấy vòng vô cùng đẹp mắt đánh tới.

Tinh Vân nhìn theo thực cảm thấy có lẽ hai năm không gặp, bọn này liền ném cậu ra phía sau rồi. Đường Chính Nhân không chỉ là thuần nhất huyết mạch Bạch Hổ, hắn còn được nhận chính là linh huyết từ Cửu Vĩ Hồ. Hình dáng sau hai năm của hắn không ngờ lại được biến đổi một cách hoàn hảo như thế. Nguyên lực vừa bùng nổ, hình dáng đã biến đổi thành Bạch Hổ phụ thể, móng vuốt cùng răng nanh chắc chắn, vệt đen từng cái xuất hiện trên nền lông trắng nổi bật, đôi mắt đỏ hừng hực như lửa, cả cơ thể đều thoát ra năng lượng kinh người. Cậu hơi hơi lắc đầu, níu lưỡi:

- Quả nhiên có tiếp xúc với nhiều người có hơn, mọi người bây giờ tiến bộ không nhỏ đi.

Vân Thiên cười cười:

- Hổ ca có mạnh lên, cũng không bằng một góc Lam Nhi đâu. Cậu sau này tốt nhất không nên chọc cô ấy, bằng không nhất định tự chuốc lấy họa.

Tinh Vân không nhìn sang, vẫn dán mắt vào trận đấu giữa đấu trường phía kia. Từ đầu đến cuối, chỉ có Viên Khải và Đường Chính Nhân tấn công, Lam Nhi một chút đều không động. Kì thực cũng không hẳn là không động, nhưng hình như chỉ là hỗ trợ, không hề tấn công, có vẻ không giống phong cách của Lam Nhi cho lắm.

Quả nhiên không cần thắc mắc, Hà Lam Nhi đã có phần biến đổi. Cô thoáng cái đã phóng đến, không có vũ khí, không tu ma pháp, trực tiếp dùng nắm đấm mà đánh. Hành động này có hơi...

Tinh Vân triệt để ngốc. Vậy cũng dám tiến lên? Lam Nhi là từ khi mà vọng động như thế?

Nào ngờ Hà Lam Nhi vừa đến gần phía mục tiêu, cả cơ thể lập tức biến đổi, đem phạm vi quanh đó đóng một lớp băng dày, ngay cả Hoàng Thiếu Thiên cũng nằm rong tần ảnh hưởng, bị phong thành một tảng băng lớn.

Đường Chính Nhân cùng Viên Khải nhân cơ hội phóng lên, cùng chém xuống một nhát. Đáng tiếc hoàn toàn không có kết quả mà bị đánh dạt đi.

Hoàng Thiếu Thiên một bước chân chưa từng dời đi, hơi phủi phủi tay tán thưởng:

- Tiểu Hà Giải, nắm bắt thời cơ rất tốt, chỉ là thực lực thiếu chút đỉnh, nếu khi đó để Bạch Hổ cùng tới dựng Thạch Bích, tác dụng sẽ cao hơn.

Hà Lam Nhi ngoan ngoãn gật đầu, trưởng bối dậy một mực tiếp thu cười cười:

- Ông ngoại dạy phải ạ. Có điều bọn con thắng rồi.

Hoàng Thiếu Thiên hình như có điểm khó tin, đem khí tức phóng một lượt kiểm tra, không ngờ áo bào vốn dĩ nguyên vẹ lại bị khí tức kia đánh sứt chỉ một vết. Ông bật cười, vậy mà lại bị ba đứa nhóc con lừa.

Hà Lam Nhi cười hì hì, tiến đến nói:

- Ông ngoại, cảm ơn ông đã nương tay.

Hoàng Thiếu Thiên đưa tay vuốt mái đầu băng lam một cái, hướng hai thiếu niên còn lại nói:

- Bạch Hổ kĩ thuật không tệ, nhưng xét ra thực lực chưa đủ, sức tấn công có cao đôi khi cũng phải dựa vào nguyên lực vận hành nữa. Hỏa Long nên hạn chế sử dụng Hỏa Long đao, tránh gây họa sau này. Hai tên nhóc các con là con trai, không thể để một cái Tiểu Hà Giải bảo vệ được.

Hai tên con trai rất nhanh nhận ra câu nói nửa thật nửa đùa kia chỉ gật đầu. Hà Lam Nhi lại lấy cớ chu môi một cái:

- Ông ngoại, ngài có thể đừng một câu gọi con Hà Giải, hai câu gọi con Hà Giải hay không? Người ta đẹp như vậy, còn không phải cua biển đâu.

Một đám tròn mắt nhìn cái thái độ này. Lam Nhi uống nhầm thuốc sao? Bình thường dữ dằn thế nào, hôm nay lại làm bộ mèo con, hết nói nổi rồi. Còn có, Băng Bích Đế nguyên bản không phải là Cự Giải sao? Không phải cua biển, chính là một con cua siêu cấp lớn.

Có điều, chỉ một cái đảo mắt hung ác, một đám thiếu niên nhìn đến lậ tức câm như hến. Có giỏi thì nói câu kia ra xem, Hà Lam Nhi cô nhất định cho họ đẹp mặt.

Hoàng Thiếu Thiên bật cười, lần nữa vò đầu Lam Nhi một cái, ra hiệu cho Hàn Tiểu Nhã và Thiên Nhã thu lại linh trận, trả lại không gian ban đầu của phòng hiệu trưởng. Ông hướng Tây Môn Huyền Vũ cao giọng:

- Thế nào, còn muốn cản chúng nó nữa sao? Không mau mau phê chuẩn?

Tây Môn Huyền Vũ thở dài, viết xuống vài chữ nhét vào phong thư đưa cho Hà Lam Nhi, nói:

- Được rồi. Như chú đã nói, chú không yên tâm để mấy đứa cứ thế đi như vậy. Lần này đi phải nhớ hai chuyện. Thứ nhất, không được để bại lộ thân phận, đặc biệt là Viên Khải và Lam Nhi, không được cậy mạnh. Thứ hai, khi đến nơi thì giao lại cái này cho Mộ Dung Thanh Uyển, bà ấy sẽ giúp mấy đứa một tay. Bây giờ về nghỉ ngơi đi, sáng mai Thanh Linh sẽ đưa mấy đứa xuất phát.

Ba đứa nhất tề gật đầu cái rụp, ngoan ngoãn cúi chào rời đi.

Tây Môn Huyền Vũ vốn còn muốn đuổi nốt ba cái gia hỏa ngồi uống trà phía kia, nào ngờ Tinh Vân lại đứng dậy trước, nói:

- Ba, ba không cần đuổi, con chỉ là muốn đến thông báo chuyện tối nay đến Thương Hội thôi. Chuyện khác con không biết không nghe không thấy, cái gì cũng không can dự.

Tây Môn Huyền Vũ thực đau đầu với mấy đứa này. Nếu có thể, anh chẳng muốn để cho chúng đến Thương Hội chút nào. Một phần là vì chỗ kia quá mức loạn, phần khác chính là vì anh đặc biệt có cảm giác bài xích với chủ tịch Thương Hội. Chẳng biết là ngoài Nhã Nhi, khi đó anh đã quên mất những cái gì, thế nhưng anh đặc biệt không thích tiếp xúc với người kia. Mười mấy năm qua, hình như anh và ông ta cũng chỉ chạm mặt duy nhất một lần, là khi vô tình gặp tại tiệc cưới của Anh Dạ.

Cuối cùng lại để Hoàng Thiếu Thiên lên tiếng:

- Nhóc con, chỗ kia không phải cứ muốn là tùy tiện đến chơi đâu. Cho con cái này, không cần khách khí, cứ dùng thoải mái, ông ngoại lo không nổi còn có ba con lo.

Nói đoạn, ông ấn vào tay Tinh Vân một tấm thẻ giống hệt của mẹ cậu cho hôm trước.

Tinh Vân trực tiếp toát mồ hôi hột, không phải vì tấm thẻ này, mà vì nguồn gốc của nó kia. Ông ngoại cậu vừa mới vô cùng tự nhiên mà lấy đồ này từ trong túi ma pháp của ba cậu ra. Còn nói ông ngoại lo không nổi để ba con lo, hóa ra là ý này.

Tư Nguyệt cảm thấy không gian có chút không đúng, đứng lên cười đến vô cùng gượng gạo:

- Ông ngoại, ba, vậy bọn con không làm phiền mọi người nữa, chúng con xin phép ạ.

Nói đoạn liền dùng tốc độ ánh sáng kéo hai tên con trai ra ngoài.

Trong phòng, Tây Môn Huyền Vũ hoàn toàn trầm xuống, rất lâu sau mới hỏi:

- Sư phụ, sao người lại để bọn chúng đi? Chúng vẫn còn nhỏ, ngộ nhỡ phát sinh chuyện gì, chúng ta sẽ không kiểm soát được.

Hoàng Thiếu Thiên nhàn nhã ngồi uống trà, chẳng thèm quan tâm hai mẹ con vẫn còn ở chỗ kia nói:

- Cậu nói xem lần đầu cậu gặp ta, khi đó câu bao nhiêu tuổi?

Tây Môn Huyền Vũ câm nín. Không sai, khi đó anh chính là bằng tuổi đám Tinh Vân bây giờ.

Hoàng Thiếu Thiên nói tiếp:

- Ngày trước cậu vì Nhã Nhi đến Tử Vong lãnh địa của ta. Nếu đối thủ của cậu không phải Hoàng Thiên Nam, người bị ta tóm được khi đó cũng không phải Thanh Long, cậu có chấp nhận tự sát hay không? Cậu luôn nói Thanh Long quá mềm lòng, lại không chịu soi lại chính bản thân mình. Nếu nói về ra tay nhanh gọn, Hoàng Thiên Nam còn hơn cậu một bậc. Chính là bởi vì cậu có quá nhiều vướng bận, chúng sớm muộn cũng sẽ thành điểm chết của cậu.

Tây Môn Huyền Vũ ngẩng đầu lên, có hơi đưa mắt về phía Thiên Nhã có vẻ không muốn để cô nghe nhiều thêm nữa. Thế nhưng Hoàng Thiếu Thiên hoàn toàn không có ý định sẽ dừng lại, tiếp tục nói:

- Đám nhỏ này không chỉ là hậu bối của cậu. Ta biết, cậu coi chúng như chính con của cậu, bởi vậy mới lo lắng không muốn chúng đi. Vậy cậu có từng nghĩ đến vì sao ngày trước ta chưa từng cản Nhã Nhi và Nhã Phi lăn lộn bên ngoài hay không? Kì thực từ khi thay cậu vớt mạng Nhã Nhi về, ta đã biết nó chính là con gái của ta, nhưng ta không cách nào cứ giữ nó trong vòng bảo hộ của ta được, vì ta biết rồi sẽ đến một ngày ta không thể bảo vệ cho con bé được nữa. Nhã Nhi cũng vì thế mà va chạm nhiều hơn, càng ngày càng mạnh mẽ hơn. Cậu muốn bảo vệ cho con cậu, ta có thể hiểu, nhưng cậu muốn bảo vệ chúng đến khi nào?

Tây Môn Huyền Vũ yên lặng, một câu đều không nói. Hoàng Thiếu Thiên cũng sẽ không nhiều lời hơn, hướng Hàn Tiểu Nhã nói:

- Tiểu Nhã, nàng nói xem, chúng ta có phải nên tìm đại sư huynh của nàng tâm sự thêm đôi chút hay không?

Hàn Tiểu Nhã hơi câu môi, cùng ông rời đi. Lão gia hỏa lắm lời, trong lòng không phải lo muốn chết sao? Còn lên mặt dạy dỗ con rể, cũng không chịu tự nhìn lại mình một chút.

Thiên Nhã ở lại đó chỉ nhẹ nhàng tiến đến, vòng qua vai anh ôm lấy, thì thầm:

- Yên tâm, chúng nó là con anh, nhất định sẽ không sao.

Không gian yên lặng đến đáng sợ, đan xen với đó là một nỗi bất an chưa thể lập tức tắt đi được. Không phải anh không tin vào thực lực của chúng, anh chỉ cảm thấy lần này đến Phi Liên Thành, sợ là sẽ không đơn giản như vậy.

--------------------------------------------

Hỗn Nguyên Thương hội, 9 giờ 30 phút tối.

Như đã hẹn mấy ngày trước, Tinh Vân cùng Tư Nguyệt lần nữa tới Thương Hội, chỉ là lần này còn có thêm một người đi cùng, Vân Thiên.

Ba đứa Viên Khải phải chuẩn bị để mai khởi hành sớm không thể đến, anh em Tinh Vân lại không nỡ để Vân Thiên ở nhà một mình, một mực dắt đi theo.

Vừa đến cửa Thương Hội, Tinh Vân đã đẩy Tư Nguyệt đến gặp chủ tịch xin phép một chút, nói là muốn đưa Vân Thiên tới thăm quan một chút. Trên thực tế, cậu còn đang có chút nghi ngờ thái độ của Hồng Liên hôm trước, muốn thử cô một chút. Nào ngờ không cần thử, Hồng Liên gặp Vân Thiên liền có phần kích động.

Tinh Vân cố ý núp trong đám người, để Hồng Liên đến gần Vân Thiên nói chuyện. Cái mà cậu bất ngờ nhất chính là, Hồng Liên lại làm như rất thân thiết với Vân Thiên, còn lộ rõ lo lắng hỏi:

- Sao đột nhiên anh lại tới chỗ này? Không phải nói không tiện xuất hiện sao?

Vân Thiên hơi nheo mắt không đáp lời, giống như chuyện này hoàn toàn bình thường, kì thực lại bí mật hướng phía Tinh Vân cho một cái ánh mắt khó hiểu.

Tinh Vân phía sau rất nhanh bắt thời điểm, lấy bộ dáng cười cười thân thiện lên tiếng:

- Chị xinh đẹp, chúng ta lại gặp lại rồi.

Hồng Liên thoáng một chút hoảng, cho Vân Thiên một cái ra hiệu nhanh chóng rời khỏi, lập tức quay lại cười xã giao:

- Tiểu Thiếu gia, cậu lại tới rồi. Hôm nay có mấy đồ hay ho, để tôi dẫn cậu đến phòng khách trước.

Tinh Vân không hề phản đối xoay người rời đi, không quên cho Vân Thiên thêm một cái ra hiệu.

Vân Thiên dù khó hiểu vẫn hướng phòng vệ sinh tới, thay lại bộ đồ khác, mang theo mặt nạ mới trở lại chờ Tư Nguyệt. Hồng Liên này quả thực có vấn đề.

Phòng khách số 9 hôm nay là lãnh địa của ba đứa Tinh Vân. Các cậu lần này không cần Hồng Liên phục vụ, khéo lời liền đuổi cô ra ngoài.

Tinh Vân ngồi trong phòng, chống một tay xuống bàn, tay kia lười biếng đâm lên một miếng táo cắn xuống, vừa nhai vừa nói:

- Tớ nói này Vân Thiên, ngày trước tớ còn cho rằng nhan sắc tốt một chút thì sẽ thu về lắm hoa đào, giờ mới thấy cái này hoá ra là do di truyền.

Tư Nguyệt đang bận nhìn lại danh sách vật phẩm, nghe đến đây liền ngẩng đầu hướng Vân Thiên một cái.

Vân Thiên nhíu mày, sau đó lại coi như không nhìn thấy thái độ Tư Nguyệt, nghi hoặc hỏi:

- Ý cậu là cô gái kia liên quan đến ba tớ?

Tinh Vân mỉm cười gật đầu, bỏ thêm một miếng trái cây vào miệng:

- Không sai. Hơn nữa quan hệ còn cực kì tốt. Mà nếu tớ đoán không sai, hẳn là cô ta mới gần đây gặp lại cố nhân, vì vậy mới nhận nhầm cậu như vậy. Dù sao với ánh sáng của nơi này, người có thể phân biệt được ba con cậu cũng không nhiều.

Vân Thiên gần như đứng bật dậy thốt lên:

- Không thể nào.

Tinh Vân hơi lắc đầu, ra hiệu cho Vân Thiên ngồi xuống, nói:

- Bình tĩnh một chút. Tớ không muốn xoáy sâu vào nỗi đau của cậu, nhưng đừng quên hiện tại người sở hữu cơ thể của bác ấy là Yêu Thần. Cậu hiện tại xúc động cũng không được gì cả. Biết đâu khi giữ được đầu óc tỉnh táo, chúng ta lại tìm ra cách giải quyết vấn đề.

Vân Thiên cố gắng điều tiết lại hơi thở, bàn tay đã bị Tư Nguyệt đan lấy nắm chặt khiến cô đau điếng. Có điều Tư Nguyệt biết, Vân Thiên đang rất xúc động. Cô chỉ yên lặng không nói tiếng nào.

Đúng 10 giờ tối, đại sảnh đã gần như chặt kín người. Phía trên, 9 phòng khách đều đã treo biển, chứng tỏ cạnh tranh hôm nay so với ngày trước còn gắt hơn.

Tư Nguyệt đảo mắt một vòng, nhỏ giọng nói:

- Anh, hôm nay cả siêu cấp thế gia cũng có mặt rồi, sợ là sẽ có phần khó khăn.

Tinh Vân gật đầu, đôi mắt quét một vòng tám phòng khách còn lại, giọng có vẻ nghiêm trọng:

- Siêu cấp thế gia đôi khi cũng không đáng sợ. Cái anh sợ là tám cái thế lực kia rốt cuộc gồm những ai.

Cả căn phòng dần chìm vào yên lặng.

Bên dưới đấu giá sư xuất hiện, bắt đầu đưa ra từng vật phẩm đầu tiên. Dược liệu, trân bảo, linh hạch, tinh thạch, nguyên liệu cấp cao,... Đồng dạng mấy thứ này, các gia tộc đều khao khát tìm kiếm mà không thấy. Hiện tại đã xuất hiện liền nhất mực tranh dành, một cái đêù không để lọt lưới.

Tinh Vân đã có kinh nghiệm một lần ở đây, biết đó chỉ là khởi điểm mà thôi. Cậu đảo mắt về phía Tư Nguyệt, hỏi:

- Vật phẩm đặc biệt đầu tiên là gì?

Tư Nguyệt hơi mím môi không chắc chắn, hơi lắc đầu:

- Em cũng không biết, bản mô tả chỉ ghi là Thần thú, còn cụ thể ra sao thì chưa chắc chắn.

Tinh Vân nhíu mày, nghi hoặc:

- Thần thú? Chủng nào? Hệ nào?

Tư Nguyệt lắc đầu, xem ra là do không có ghi chép gì thêm.

Tinh Vân hơi mím môi, cảm giác có chút bất an. Thần thú cũng dám đem ra đấu giá? Vậy giá sẽ còn tăng đến cỡ nào?

Không để cậu phải chờ lâu, một cái lồng lớn đã được mang đến. Dưới lớp phủ tối màu, mơ hồ thấy được một dáng người nhỏ đến đáng thương, chân tay đầy những vết bầm đã bị xích lại không cho chạy mất. Mái tóc suôn dài cùng với gương mặt non nớt rất khó phân biệt đó là nam hay nữ, thế nhưng đôi mắt sắc lẹm chứa đầy hận ý kia, hẳn là nam hài đi.

Đấu giá sư giới thiệu:

- Vật phẩm lần này khá đặc thù, rất mong quý vị chú ý theo dõi. Người bán nói rằng thứ này là Thần thú, thuộc chủng Hồng Hạc cao quý. Các vị hẳn cũng biết rằng số lượng Hồng Hạc hiện tại không nhiều, Hồng Hạc có thể tu đến Thần thú lại càng ít. Nếu có thể khế ước với Hồng Hạc này, hữu duyên thì tăng đến

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net