Chương 148 + 149: Đấu giá

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hoàng Thiếu Thiên theo dấu vết của Tinh Vân đuổi về tới thư viện liền gặp luồng khí tức mơ hồ kia. Ông không nhíu mày lấy một cái, bàn tay hơi vặn liền đem khí tức kia tóm lấy, bóp nát không còn chút gì. Cũng may Tinh Vân đủ thông minh chạy về tháp thư viện, nếu không cứu viện không kịp, hai đứa nhóc khẳng định sẽ có vấn đề.

Chợ đen Thương Hội đấu giá hiện tại đã là vật phẩm cuối cùng. Xem ra hôm nay bản đồ thực sự không hề xuất hiện. Tuy vật phẩm quý giá, thậm chí còn khiến cho người ta tranh cướp không ngừng, Tư Nguyệt lại hoàn toàn không còn chút hứng thú nào cả. Cô hiện tại chỉ cảm giác bất an. Chính xác mà nói, không chỉ là bất an, còn có hoảng sợ. Tinh Vân lúc ấy đi vội, cô cũng không phải chưa kịp nhìn sắc mặt Vân Thiên. Cô và Vân Thiên lớn lên cùng nhau, cô biết rất rõ tính cách của cậu ấy. Vân Thiên cho dù có chuyện gì xảy ra cũng sẽ không kích động như vậy.

Thấy Hoàng Thiếu Thiên trở lại, Tư Nguyệt lập tức đứng lên, gấp gáp hỏi:

- Ông ngoại, ông có gặp hai người bọn họ không? Họ thế nào rồi?

Hoàng Thiếu Thiên hơi lắc đầu, nói Tư Nguyệt ngồi xuống mới đáp:

- Không sao, hai đứa nó đã về học viện an toàn rồi.

Tư Nguyệt hơi thở ra, không dám hỏi thêm cái gì nữa chờ đợi phiên đấu giá kết thúc để nhận đồ trở về. Có điều dường như thời gian trôi đi cực kì chậm, phát giá đến mãi vẫn chưa chịu dừng lại.

Đến khi phiên đấu giá thực sự kết thúc, Tư Nguyệt liền nhờ ông bà nhận giúp đồ, một mực hướng học viện chạy về. Thần kinh của cô bị kéo đến cực hạn rồi. Nếu không nhìn thấy hai người họ còn an toàn, cô không thể buông xuống được.

Tư Nguyệt về đến học viện lục tung cả kí túc xá, cũng về nhà tìm vẫn không thấy người, đầu óc hoàn toàn trống rỗng. Rốt cuộc thì họ đang ở chỗ nào?

Bình minh ló rạng khiến cô coi như thanh tỉnh, hôm nay hẳn là ngày ba người Viên Khải rời đi, biết đâu đến cổng thành sẽ gặp.

Tư Nguyệt chỉ còn ôm theo chút hy vọng mỏng manh đó mà chạy đi, cả cơ thể hình như đã không còn chút sức sống nào, cứ vô thức mà chạy như thế. Đến khi hai bóng con trai quen thuộc dần hiên rõ ở cổng thành, cô mới như được tiếp thêm sức sống. Cô một mực chạy đến ôm chặt cổ Vân Thiên, cả cơ thể run lên bần bật vì sợ hãi, gương mặt trắng bệch vì quá căng thẳng cùng với nhịp tim đập nhanh đến giới hạn khiến cô mệt mỏi vô cùng. Cô không nói được câu nào, chỉ ôm chặt như thế sợ nếu buông ra sẽ mất đi.

Tinh Vân bên cạnh hơi nghiêng đầu mỉm cười, gương mặt dù đã che dấu rất kĩ càng vẫn lộ ra một chút vẻ mệt mỏi. Cậu hơi vỗ vai Vân Thiên cho cậu ấy một cái ánh mắt tạm biệt liền bước đi trở về trước. Đêm qua đấu giá thành công Chu Tước, giờ phải về xem một chút cái đã.

Phòng Hiệu trưởng hôm nay đã hoàn toàn trở thành lãnh địa của ông bà ngoại khiến Tinh Vân toát mồ hôi. Ba mẹ cậu không biết đã đi chỗ nào, lại để ông bà ở chỗ này hoàn toàn chưng dụng không gian.

Ngồi trên ghế sofa, một cậu nhóc áng chừng 11 12 tuổi, tóc đen cắt tỉa gọn gàng, đôi mắt hồng ngọc sáng rỡ, một thân đồ nhợt nhạt đã bị đổi thành một bộ đồ đỏ rực bắt mắt. Vừa thấy Tinh Vân, cậu nhóc lập tức đứng dậy chạy đến ôm lấy, vô cùng yêu thích không nỡ rời ra. Tinh Vân phải nói sẽ cùng cậu nhóc ngồi xuống đó, nhóc mới buông tay theo Tinh Vân ngồi xuống.

Hàn Tiểu Nhã có chút kì lạ, cười cười:

- Tiểu Chu Tước từ đêm qua nhất quyết không chịu cho ai đến gần, ta mất đến nửa buổi mới nói nhóc tắm rửa một chút, không ngờ lại thích con như vậy.

Tinh Vân cũng chẳng hiểu, còn chưa kịp nói cái gì, Tiểu Chu Tước nào đó đã ngẩng cổ lên vô cùng thân thiết gọi:

- Tiểu Vân ca ca.

Tinh Vân triệt để ngốc. Tiểu Vân ca ca cái tên này... sao lại có cảm giác như cậu nhóc này quen mình thế nhỉ? Cậu ngẩng mặt lên trưng cầu ý kiến, không ngờ trưởng bối cùng đang cũng một cảm giác ngạc nhiên như thế. Họ chưa hề nói tên của Tinh Vân, làm thế nào cậu nhóc biết mà gọi?

Tiểu Chu Tước nhìn ánh mắt vô cùng xa lạ của Tinh Vân, lần nữa gọi:

- Tiểu Vân ca ca, anh không nhớ em sao?

Tinh Vân toát mồ hôi hột. Nói cứ như thể đã từng rất thân thiết vậy. Cậu còn không nhớ đã từng gặp cái Thần thú này ở đâu đâu.

Nào ngờ Tiểu Chu Tước lại đưa tay lên tháo cúc áo Tinh Vân kéo xuống, để lộ ra bả vai trắng nõn của cậu. Từ chỗ Tiểu Chu Tước vuốt qua lộ ra một dấu ấn màu đỏ đặc biệt, rõ ràng chính là khế ước.

Tinh Vân há lớn miệng, trên người cậu từ khi nào có cái khế ước này? Sau đó như chìm sâu trong kí ức, dần bới móc được ra một chút hình ảnh mơ hồ. Hình như đúng là khi cậu 4 tuổi từng có lần ở bìa rừng cứu được một con chim sẻ nhỏ. Vì ngày đó màu lông của nó rất đẹp nên Tinh Vân mới xin phép Tử Nguyệt cho nuôi. Không ngờ một thời gian sau, chim sẻ biến mất, Tinh Vân còn tiếc khóc mất mấy ngày. Có điều khí ấy còn quá nhỏ, cậu chưa thể nhận thức được sâu xa gì, có chăng chỉ là mất đi một người bạn nhỏ. Cậu không hề biết con chim sẻ cậu cứu lại là Chu Tước Thần thú, càng không biết Tiểu Chu Tước đã sớm khế ước với mình. Thảo nào cậu 10 tuổi có thể tu tới Nguyên Anh cao cấp, ngày đó nói không ai tin, bây giờ nghĩ lại kể cũng không lạ.

Thông suốt mọi chuyện, Tinh Vân cuối cùng cũng thoải mái hơn một chút, vò nhẹ lên mái tóc đen mềm mỉm cười:

- Thời gian cũng lâu rồi, khi đó anh còn nhỏ không nhớ rõ nữa. Nhưng anh vẫn còn nhớ, ngày đó anh cứu được là một con chim sẻ chỉ bằng nắm tay trẻ con, ai mà ngờ lại là Chu Tước Thần thú cơ chứ? Bé con, rốt cuộc hồi đó em đã đi đâu?

Tiểu Chu Tước vô cùng ủy khuất, mặt mày đã bị kéo đến méo xệch, nước mắt nước mũi tùm lum kể tội:

- Hồi đó sau khi em khế ước với anh, Hồ ly thối đó nói em ở cạnh anh sẽ khiến anh gặp nguy hiểm, nhất quyết đuổi em đi. Em không chịu đi, hắn liền tính kế đem anh bỏ trốn. Em vất vả tìm anh suốt 12 năm, cuối cùng cũng nghe tin anh ở Hỗn Nguyên học viện chạy đến. Không ngờ giữa đường bị phục kích, tuy không mất mạng nhưng cũng bị thương không thể chạy được nữa. Em một mực nhân hóa, khiến chúng không nhận ra thân phận thật. Bên cạnh em khi đó chính là Hồng Hạc đã bị vô tình bắn chết, chúng mới cho rằng em là tiểu Hồng Hạc đem đi. Gần 1 năm qua em bị hạn chế, không chạy trốn được cũng không thể quá vọng động đành phải ngoan ngoãn chờ đợi. Cuối cùng cũng gặp được anh rồi. Tiểu Vân ca ca, sau này em nhất định không rời khỏi anh nữa.

Tinh Vân nghe nhóc bù lu bù loa một hồi toát hết mồ hôi. Tiểu Chu Tước nhìn như một đứa nhỏ bị thiếu chất, đứng kiểu gì cũng chỉ đến eo Tinh Vân. Cái bộ dáng vô địch dễ thương cộng thêm thân phận kia, sợ là đi cùng cậu sớm muốn cũng bị bắt cóc. Cậu vò vò đầu Tiểu Chu Tước một cái, cuối cùng cũng mặc kệ nhóc con vẫn ôm lấy làm loạn trong ngực mình.

Hoàng Thiếu Thiên từ đầu đến giờ quan sát Tinh Vân, hơi nhíu mày một cái:

- Tinh Vân, tối qua hai đứa chạy đi rốt cuộc là có chuyện gì? Sao nhìn sắc mặt có vẻ kém như vậy?

Tinh Vân cười hì hì không đáp, đầu óc hình như có chút chao đảo liền ngã xuống ghế, bất tỉnh nhân sự.

Hoàng Thiếu Thiên nhíu mày, tiến đến kiểm tra thử một lượt. Hoàn toàn không có bất cứ thương tổn nào, cơ thể cũng bình thường, không phải thiếu máu, cũng không phải do đầu có vấn đề gì, giống như chỉ là do mấy ngày nay quá lao lực thiếu ngủ mà ra. Ông vốn còn định truyền cho Tinh Vân nguyên lực để ổn định thể trạng giúp cậu, không ngờ lại gặp thể trạng đặc thù không dám làm bừa, sợ trung tâm thần kinh của cậu bị ảnh hưởng. Đến cuối cùng, hai người chỉ đành để Tinh Vân nằm lại đó, trong ngực còn ôm theo Tiểu Chu Tước ngủ ngon lành.

Giữa trưa, Tinh Vân tỉnh lại, đầu óc vô cùng tỉnh táo. Cậu vươn vai ngáp dài một cái, chợt cảm thấy mọi người nhìn mình như vật thể lạ hơi giật giật khóe miệng:

- Mọi người sao vậy? Con chỉ ngủ quên chút thôi mà.

Thiên Nhã tiến đến, chắc chắn con trai không phát sốt mới nhẹ thở một hơi, hai tay nhẹ nhàng xoa bóp từ trán đổ xuống, đem lôi nguyên tố từng chút từng chút truyền đến cho cậu nói:

- Gần đây con mệt mỏi quá rồi. Phải nghĩ cho bản thân một chút. Ngủ một giấc đúng một ngày trời, mọi người sẽ lo lắng cho con lắm biết không?

Tinh Vân bấy giờ mới hiểu ra, vô cùng hưởng thụ cười hì hì. Hóa ra là ngủ hơn một ngày, thảo nào mà mọi người nhìn cậu thành cái dạng đó, cậu còn cho rằng cậu mới ngủ có vài tiếng đây.

Cậu nhìn quanh một vòng, cảm thấy không khí có chút căng thẳng liền đánh trống lảng hỏi:

- Ông bà ngoại hôm nay không đến đây ạ? Còn có Tiểu Chu Tước đâu?

Không hỏi đến thì thôi, hỏi đến người liền xuất hiện. Tiểu Chu Tước vô cùng khoa trương phá cửa chạy vào, lập tức xà vào lòng Tinh Vân lại bù lu bù loa lên:

- Tiểu Vân ca ca, sao anh ngủ lâu như vậy? Anh không biết lúc họ quay trở về đây đã rất sợ, em còn cho rằng là anh xảy ra chuyện gì rồi.

Tiểu Chu Tước vừa nói vừa chỉ chỉ hướng Vân Thiên và Tư Nguyệt đứng đó. Tinh Vân hơi nhìn sang mỉm cười, tỏ vẻ không sao cả. Họ không hề biết, Tinh Vân căn bản chẳng phải do thiếu ngủ. Cậu chỉ là đã đưa ra một quyết định điên rồ nào đó mà thôi. Có điều cậu sẽ không hối hận, những thứ cậu bỏ ra, đều là xứng đáng cả.

------------------------------------------------

Nửa tháng trôi qua yên bình đến phát chán, ngoài việc Tinh Vân thỉnh thoảng lại vùi đầu vào thư viện giết thời gian ra, mọi sinh hoạt đều diễn ra hết mức bình thường. Mỗi ngày họ cũng sẽ liên lạc với nhóm Viên Khải một chút hỏi thăm tin tức, biết được họ đã hội họp cùng nhóm Tường Vi và được Mộ Dung Thanh Uyển hết mực giúp đỡ, nhóm Tinh Vân tại đây cũng thoải mái hơn nhiều.

Cuối tháng, buổi đấu giá cuối cùng cũng tới. Ngày hôm nay nếu vật kia còn không thấy, ba người các cậu cũng sẽ quyết định đến Phi Liên Thành.

Trước giờ đấu giá nửa tiếng, ba người Vân Thiên đã xuất hiện tại Thương Hội. Để tránh tình trạng nửa tháng trước lại diễn ra, Hoàng Thiếu Thiên liền đi theo hộ tống.

So với phiên đấu giá nửa tháng trước, lượng người hôm nay đến chỗ này còn nhiều gấp đôi. Quả nhiên là phiên đấu giá cuối tháng luôn thu hút được nhiều thế lực tới. Có điều, oan gia ngõ hẹp quá rồi. Còn chưa tới cửa, Tinh Vân đã chạm mặt kẻ chẳng muốn gặp.

Phía báo danh bên kia, Vân Phong Phong một thân váy chàm nhạt đơn gian, đôi mắt sắc lẹm đảo qua vô cùng lạnh nhạt. Bên cạnh cô, Thạch Đà một thân đồ đen đang hướng phía này khiêu khích. Người vừa đến, Thạch Đà liền mỉa mai:

- Hai năm yên bình không gặp, xem ra các vị thay đổi không ít. Thế nào? Có cảm thấy nhớ bọn này không?

Tinh Vân hừ lạnh một tiếng, tiến lên vài bước vô cùng xã giao nở nụ cười, cứ như gặp lại cố nhân mà bắt tay một cái:

- Nhớ. Tất nhiên là nhớ rồi. Lâu như vậy không gặp lại cố nhân, nói không nhớ là quá dối lòng đi.

Hai tên con trai nhìn nhau cười đến vô cùng thân thiện, ánh mắt rõ ràng lại tóe ra lửa hận không thể chôn sống đối phương, bàn tay nắm lấy một chút chưa từng có ý định buông ra.

Đại loại là đến khi hàng phía sau kiến nghị đầy rẫy, người quen lại tiếp tục xuất hiện, Thạch Đà mới chịu buông tay ra theo Vân Phong Phong rời đi.

Tinh Vân lại tiếp tục công tác xã giao, quay đầu lại cười đến rạng rỡ chào hỏi:

- Đây còn không phải Mục Linh Tuyết Tiểu thư sao? Lâu rồi không gặp, cô đúng là càng ngày đẹp. So với ba năm trước, đúng là suýt không nhận ra nổi rồi.

Mạc Linh Tuyết đảo mắt coi thường, cho dù hiện tại Tinh Vân và Tư Nguyệt đang cùng mang mặt nạ, cô vẫn có thể nhận ra rõ ràng. Chính là hai người này đã đập nát cái kiêu ngạo của cô, chỉ cần đảo mắt qua một cái nhìn cũng đã muốn phát hoả. Cô nhếch cao môi, khó chịu khiêu khích một cái:

- Vẫn thiếu mất một cái đại soái ca. Hình như sau trận thua đó, Lam Hà kia không hề xuất hiện thì phải. Cũng đúng, kém cỏi như vậy, sao có thể ở chứ?

Tinh Vân làm như chẳng có gì, cười đến vô cùng sáng lạn:

- Người đẹp, chua ngoa như vậy không tốt nha. Lại nói, Lam Nhi nhà chúng tôi không xuất hiện cũng là có nguyên do, cô ấy có từng nói, kẻ không đủ tư cách, cô ấy không có hứng thú.

Hai cái chữ cô ấy được Tinh Vân một mực nhấn xuống, rõ ràng là muốn Mạc Linh Tuyết nhận thức rõ ràng ràng Hà Lam Nhi là nữ, tiếp đến chính là... cô ta căn bản không đủ tư cách.

Mạc Linh Tuyết không hổ mang theo băng linh, mặt không đỏ, cũng không tỏ ra nổi giận bỏ đi. Có điều Tinh Vân thừa biết, cô nàng nhất định đang phát hoả.

Tinh Vân sau khi chào hỏi một hồi, tiến về phía Hồng Liên nhét một bao lì xì, nói:

- Chị xinh đẹp, chúng ta lại gặp lại rồi. Hôm nay thực muốn nhờ chị giúp đỡ đấy. Giúp tôi đưa họ đến phòng khách trước được không?

Hồng Liên mỉm cười vui vẻ gật đầu, Tinh Vân liền kéo tay cợt nhả một cái:

- Cảm ơn người đẹp.

Sắp xếp xong, Tinh Vân cho Tư Nguyệt một cái gật đầu, theo một hướng khác lên phòng hội trưởng một chuyến. Chỉ là hoàn toàn bất đắc dĩ, phía sau lại có một cái đuôi thật lớn.

Phòng hội trưởng hôm nay đặc biệt mở cửa, giống như biết rõ sẽ có người đến vậy.

Tinh Vân là đứa hiểu lễ, ngoan ngoãn đứng ngoài gõ cửa mới đi vào, cúi đầu thật sâu chào một tiếng:

- Chủ Tịch, cháu lại tới làm phiền ngài rồi.

Hàn Chiến Vũ vui vẻ hẳn lên, lập tức đứng dậy nói:

- Không phiền...

Nào ngờ chữ phiền vừa dứt ra, người khác lại đi vào khiến ông lập tức đổi sắc.

Hoàng Thiếu Thiên học theo giọng của Tinh Vân hồi nãy, mặt tỉnh bơ cợt nhả:

- Thế nào? Không phiền đúng không?

Hàn Chiến Vũ mặt liền lấy lại vẻ tươi cười, giọng lại gần như nghiến răng:

- Tất. Nhiên. Không. Phiền...

Tinh Vân cảm nhận mùi thuốc súng nồng nặc thực muốn toát mồ hôi, cố gắng cười cười nói:

- Cái này... Chúng ta ngồi xuống từ từ nói chuyện được hay không?

Hàn Chiến Vũ coi như đắc thắng, gương mặt sáng lạn nói:

- Tất nhiên, ngồi xuống đi, chúng ta uống trà nói chuyện.

Hàn Chiến Vũ vốn cố ý ấn Tinh Vân ngồi xuống cái ghế dài, định bụng sẽ như lần trước ngồi xuống bên cạnh. Vẫn là Hoàng Thiếu Thiên nhanh hơn một chút, giành chỗ ngồi xuống, vô cùng hữu lễ cười một cái:

- Cảm ơn, xem ra ngài cũng rất tâm lý, biết Tiểu Tinh Vân nhà chúng ta thích ngồi cạnh người nhà.

Hàn Chiến Vũ giữ vẻ tươi cười, mặt rõ ràng đen một mảng. Đây là cố ý, tuyệt đối là cố ý.

Tinh Vân ngồi đó đưa chén trà lên miệng, nghe đến Tiểu Tinh Vân đươc nhấn đến nổi da gà kia lập tức sặc một cái. Ông ngoại à, ngài cũng không cần làm quá như vậy có được hay không? Cũng nên nể mặt người ta một chút.

Hàn Chiến Vũ bên này thoáng cái nhảy dựng, vừa tính đưa khăn giấy đến, Hoàng Thiếu Thiên vẫn là nhanh hơn một chút vỗ vỗ lưng cho cậu.

Tinh Vân thầm toát mồ hôi, cuối cũng vẫn không nỡ phụ lòng tốt của người ta, đưa tay nhận lấy khăn giấy lau miệng cùng với nước bắn trên bàn. Cậu hoàn toàn không thể ngờ một hành động nhỏ này, thế cục hoàn toàn thay đổi. Vị chủ tịch nào đó gương mặt lập tức sáng rỡ, mà ông ngoại nào đó mặt lại trầm xuống.

Tinh Vân thực sự bó tay rồi, cậu rót thêm hai tách trà, cười cười xem như xoa dịu không khí:

- Ông ngoại, chủ tịch, hai người trước ngồi xuống có được không? Chúng ta từ từ nói chuyện.

Một tiếng gọi này, không khí xem như hoà hoãn xuống một chút. Hàn Chiến Vũ ngồi xuống đối diện, nâng tách trà chậm rãi uống một hơi, nói:

- Nhóc con, hồi nãy ở cửa chắc đã chạm mặt không ít người đúng không? Như ta đã nói trước đây, chuyện của cháu ta có thể giúp, tiếp xúc nhiều người như vậy không tốt, không bằng lần này đừng tham gia thì hơn.

Tinh Vân mỉm cười, nhã nhặn lắc đầu từ chối:

- Cháu biết ngài muốn tốt cho cháu, nhưng dù sao chỗ này là tổ chức lớn, loại người nào cũng có, cháu thực không muốn làm phiền ngài.

Hàn Chiến Vũ nhíu mày, đặt li trà xuống vô cùng không cam lòng:

- Là ai nói ta thấy phiền? Cháu cũng biết ta muốn tốt cho cháu, vì cái gì nhất định không chịu nhận?

Tinh Vân vẫn giữ nét mặt tươi cười, một tay nắm chặt tay ông ngoại bên cạnh. Cậu biết không khí từ đầu đã không đúng, nếu cứ để họ đấu khẩu, đảm bảo sẽ không đến đâu cả. Cậu lần nữa dùng thái độ hết mức xã giao đáp:

- Cho dù ngài không cảm thấy phiền, cháu cũng sẽ không mặt dày đến như vậy. Đây là chuyện riêng của cháu, không chỉ riêng ngài, gia đình cháu cũng sẽ không can thiệp. Tâm ý của ngài cháu nhận, chuyện khác, cháu có thể tự giải quyết.

Hàn Chiến Vũ càng không cam lòng, rất muốn một lần nói cho hết.

Nào ngờ Tinh Vân vốn không định nghe thêm cái gì cả. Cậu rất nhanh đứng dậy, nụ cười trên môi giống như đã khiến gương mặt liệt nguyên một trạng thái, giọng điệu một chút chưa từng thay đổi:

- Chủ Tịch, cháu vốn chỉ muốn đến chào ngài một tiếng, bây giờ sắp đến giờ rồi, cháu xin phép đi trước.

Tinh Vân quay mặt muốn rời đi, phía sau liền có tiếng trầm thấp vang lên, giống như muốn vớt vát gì đó:

- Ba ruột cháu là một người rất quan trọng đối với ta, coi như ta vì cậu ấy giúp cháu lần này, cháu có thể nhận không?

Nào ngờ Tinh Vân chẳng quay mặt lại, giọng nói nhàn nhạt còn toả ra hơi lạnh:

- Ngài chủ tịch, ngài nói câu này xem như vô ích rồi. Ngài nói xem, kẻ đã bỏ rơi mẹ cháu khi đang mang thai liệu có cái tư cách đó hay không? Người nuôi cháu suốt 13 năm đầu đời đã không còn nữa, người hiện tại cháu gọi là ba cũng chỉ có 1. Kẻ được gọi là cha ruột kia, đối với cháu từ sớm đã không còn tồn tại rồi. Cháu xin phép.

Nói đoạn, Tinh Vân rất nhanh rời đi. Cậu không phải chưa từng thắc mắc cha ruột của anh em cậu là ai. Chỉ là cậu liên tục gạt đi, kẻ đó không xứng đáng. Bỏ rơi mẹ cậu khi bà khó khăn nhất, lấy tư cách gì muốn cậu gọi hắn một tiếng ba?

Hàn Chiến Vũ gần như chết sững, không nói được bất cứ câu nào.

Hoàng Thiếu Thiên chưa hề rời đi, ông vẫn tại đó uống nốt tách trà. Đến khi chắc chắn Tinh Vân hoàn toàn rời đi, ông mới đứng dậy nói:

- Ông so với 18 năm trước vẫn chẳng có gì thay đổi, cho rằng chỉ cần nói đến mối quan hệ ruột thịt kia, bọn chúng sẽ ngoan ngoãn nghe theo lời ông. Nực cười. Ngày đó cả ông và ta đều chẳng khác gì nhau, không thể bảo vệ gia đình của mình, đứa con nhỏ thậm chí còn chưa thể ra đời. Nhưng chúng ta khác nhau ở điểm, chính là ngày đó Tiểu Nhã là vì muốn tốt cho ta mới rời đi, còn ông là tự tay ép Tiểu Huyền rời khỏi. Huyền Vũ không thể tha thứ cho ông, đó cũng là chuyện dễ hiểu. Cho dù Nhã Nhi đã phong ấn kí ức của cậu ta, cái bài xích đã ăn sâu vào máu kia cũng sẽ không thay đổi. Hiện tại đến lượt Tinh Vân, ông lại dùng cùng một thái độ đó muốn thằng bé nghe theo mình. Quá ấu trĩ.

Dừng một chút, Hoàng Thiếu Thiên lại tiếp lời:

- Câu kia của Tinh Vân nếu để Huyền Vũ nghe thấy, ông nói xem cậu ta sẽ nghĩ thế nào? Huyền Vũ căn bản chẳng có lỗi gì cả, lỗi từ đầu đều do ông.

Những lời cần nói đã nói hết, Hoàng Thiếu Thiên nhanh chóng rời đi, trở lại phòng đấu giá. Hôm nay coi như ông đã hoàn toàn rõ ràng thái độ của Tinh Vân với cha ruột của cậu. Cậu luôn cho rằng ngày đó cha ruột bỏ rơi ba mẹ con, khiến cậu cùng Tư Nguyệt từ nhỏ đã không biết mặt mẹ. Nếu không phải Tư Nguyệt may mắn được ba ba Huyền Vũ nhặt được nuôi nấng, có phải hay không cuộc sống so với cậu còn tệ hơn?

Tính ra thì hai cha con họ rất giống nhau. Tây Môn Huyền Vũ từ khi ba tuổi đã theo mẹ rời nhà, chẳng có chút cảm tình nào với cha ruột. Về sau em trai mới sinh bị người ta hại chết, mẹ cũng tự sát vong mạng, anh xem như chẳng còn gì cả. Là Hàn Tiểu Nhã hết mực bảo vệ cho anh, chăm sóc cho anh từng chút một.

Chỉ là không lâu sau đó, Hàn Tiểu Nhã cũng biến mất, anh lại chẳng còn cái gì. Nhờ vào cậu ruột chính là đương kim hoàng đế của Sơn Xuyên Thành khi đó, anh mới xem như còn một cơ hội sống mà lớn lên, có điều cuộc sống hoàng tộc kia cũng quá mức gay gắt, anh chỉ ở lại đó không đến bốn năm đã bỏ đi.

Tây Môn Huyền Vũ tự lập từ rất sớm, chỉ mới 8 tuổi đã tự lực cánh sinh. Nhờ có tài năng xuất chúng và tác phong nhanh nhẹn, anh có thể tự thực hiện hầu hết mọi việc lo cho cuộc sống của mình. Thế nhưng, ngoại trừ tên ngốc Thanh Long ra, không một ai dám đến gần anh cả. Rất đơn giản, vì không có một tên nhóc

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net