Chương 151: Thay đổi.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hơn 8 giờ sáng, không khí trong lành cùng gió đầu đông thổi tới khiến cho người ta cảm giác rờn rợn nhưng yêu thích vô cùng.

Tinh Vân vẫn ngồi đó bên cạnh đống tài liệu cùng cổ ngữ chằng chịt chẳng biết đã kiếm ở đâu ra. Cậu chăm chú đến mức, còn chẳng nhận ra bên cạnh đã từ khi nào nhiều thêm một bóng người.

Vân Thiên ngồi xuống phía đối diện, tiện tay cầm trái táo trên bàn cắn xuống một miếng, hỏi:

- Cậu lại ngồi đó cả đêm đấy à? Cậu cứ cố sức như vậy, có ngày sẽ chết vì mệt hiểu không?

Tinh Vân cười cười, ra dấu nhỏ tiếng một chút nói:

- Nhỏ tiếng một chút, Tư Nguyệt gần sáng mới ngủ, để con bé ngủ thêm đi. Tớ không sao, hai năm ở thư viện ngủ ít cũng thành quen rồi. Còn cậu ấy, Tư Nguyệt nói đêm qua cậu phát sốt, không ngờ khoẻ nhanh như vậy. Đúng là có người đẹp bên cạnh chăm sóc.

Vân Thiên kì thực biết kia là câu nói đùa, có điều cậu cười không nổi. Cậu đưa tay dứt khoát dật lấy cặp kính cận trên mắt Tinh Vân xuống, quả nhiên lộ ra chính là một quầng thâm và bọng mắt mờ mờ không mấy rõ ràng cùng với gương mặt đã nhợt nhạt như bị cảm lạnh.

Vân Thiên nhíu mày, giọng có vẻ rất không hài lòng:

- Cậu có thể lo cho bản thân mình nhiều hơn chút nữa có được hay không? Cậu nhìn cậu bây giờ có chỗ nào giống như đang không sao chứ? Hôm nay coi như cậu may mắn để tớ nhìn thấy, nếu là để Tư Nguyệt cùng Lam Nhi nhìn thấy, cậu nghĩ họ còn đau lòng đến độ nào?

Tinh Vân đưa tay giật lại cặp kính đeo lên, nét mặt tươi cười một chút đều không biến đổi đáp:

- Vậy nên chỉ cần họ không nhìn thấy, cậu cũng không nói, họ sẽ không biết. Yên tâm, tớ là điều dưỡng pháp sư cơ mà, sẽ không có chuyện mệt mỏi quá độ.

Vân Thiên có vẻ nổi giận, dù áp chế giọng xuống, thái độ cũng vô cùng gay gắt:

- Cậu bị ngốc hay cố ý không hiểu? Hiện tại cậu muốn tự mình đi, hay để tớ ép cậu đi rồi nói Lam Nhi đến canh chừng đây?

Tinh Vân đeo lại cặp kính lên, đôi mắt dị sắc tràn ngập ý cười vỗ vỗ lên mu bàn tay ý nói Vân Thiên hãy ngồi xuống, nhỏ giọng đáp lời:

- Tớ không nói cho mọi người biết chuyện cậu đến gặp mẹ cậu rồi bị thương, cậu không nói cho mọi người biết tớ như thế này, chúng ta coi như hoà nhau. Tớ nói rồi, yên tâm đi, tớ sẽ không sao.

Vân Thiên cứng họng, lần nữa ngồi xuống rơi vào trầm mặc. Cậu nhìn chằm chằm vào người đối diện mình, chỉ sợ rời mắt đi một chút, người kia biết đâu thực sự không chịu nổi mà gục xuống bất cứ lúc nào.

Tinh Vân hơi khó xử bật cười, cuối cùng cũng gập lại đống tài liệu đứng dậy, vươn vai một cái:

- Được rồi, tớ so không lại với cậu. Tớ thực sự không buồn ngủ, chúng ta đi ăn sáng có được không? Hình như cũng lâu rồi chưa được ăn đồ cậu nấu.

Vân Thiên nhìn thái độ này mới hơi lắc đầu thoải mái hơn đôi chút, bông đùa:

- Mới có 4 ngày thôi, có gì mà lâu đâu. Cậu trước đi rửa mặt một chút, tớ xuống nhà chuẩn bị sẽ nhanh thôi.

Tinh Vân cười hì hì, gật đầu cái rụp đi vào nhà tắm.

Vân Thiên vừa rời khỏi, Tinh Vân lập tức quỵ xuống, ngồi bệt trên nền nhà tắm ướt nhẹp, hơi thở gấp gáp như lồng ngực đang khó chịu lắm. Cậu cố ý đóng cửa nhà tắm lại, mở vòi nước như mình đang thực sự tắm ở bên trong, ít nhất phải tránh sự nghi ngờ của người ngoài có thể nhìn vào.

Mười lăm phút sau, cậu đại loại cũng bước ra ngoài, gương mặt vốn không dấu được sự mệt mỏi đã khá hơn không ít. Cậu tùy ý thay một bộ đồ tối màu, đeo lên cặp kính cận, lấy lại gương mặt vui vẻ thoải mái mà xuống nhà ăn bữa sáng Vân Thiên mới nấu còn nóng hôi hổi.

Bữa sáng vốn đã rất hoà hợp, cho đến khi một người đến báo tin, nói Vân Thiên lập tức trở về phủ viện.

Vân Thiên biết, chắc chắn mẹ cậu vẫn còn nhớ chuyện đêm qua, hiện tại là tới gọi Hoàng Thiên Nam bà hằng mong nhớ trở lại. Cho dù đã nói bà vú không được tiết lộ, mẹ cậu nhất định vẫn có cách để tìm ra chân tướng.

Tinh Vân hơi nhíu mày, thực rất muốn nói hay là cậu đừng đi. Chỉ là lời còn chưa tới cổ họng, cậu lập tức lại nuốt xuống bụng. Chuyện mẹ con họ cậu không nên can thiệp thì hơn. Cùng lắm cậu sẽ lại đi theo, đề phòng Vân Thiên sẽ có bất trắc gì là được.

Vân Thiên với người đưa tin kia chỉ gật đầu, nói là sẽ sớm trở về, sau đó ngồi xuống ăn nốt bữa sáng hết sức bình thường như chuyện gì cũng không có.

Tinh Vân không ăn nhiều, chỉ một lát bánh kẹp cũng muốn bỏ một nửa khiến Vân Thiên rất không vừa ý. Trình độ nấu nướng của cậu không hề giảm đi, mà là Tinh Vân dạo này thực sự ăn quá ít. Đó cũng là một phần lý do khiến cậu nhất quyết ngồi lại, ép bằng được Tinh Vân ăn thêm một phần nữa mới chịu buông tha. Tinh Vân ngày trước mỗi lần ăn cơm có khác nào hổ đói, bây giờ so ra, đến mèo cũng không bằng.

Ăn xong, Vân Thiên mới dọn dẹp lại một chút, theo lời mời trở về viện phủ Tuyết Vũ của mẹ cậu. Tinh Vân lấy cớ lên nghiên cứu nốt tư liệu, kì thực chỉ đem chúng cất lại toàn bộ trong túi phép liền rời đi. Vân Thiên đi một mình, ngộ nhỡ tình trạng hôm trước lại diễn ra cũng không hay.

-------------------------------------------------

Vân Thiên đứng trước viện phủ thực chẳng muốn đi vào. Cậu hít một hơi thật sâu, cuối cùng cũng vẫn đi vào bên trong.

Chính giữa đại sảnh, mẹ cậu đang ngồi phía trên cao nhìn xuống, bên cạnh còn có hai vị khách có vẻ là mới đến không lâu.

Vừa thấy người, Mộ Dung Thanh Nhiên lập tức đứng dậy, vui vẻ tiến đến kéo cậu ngồi xuống vị trí bên cạnh mình, hướng vị khách bên kia nói:

- Bạch Hổ tộc trưởng, chúng ta dù sao cùng từng là đồng học, không cần phải ngại. Tôi biết cậu và Thiên Nam lâu ngày không gặp mặt, nhất định có điều muốn tâm sự, bây giờ anh ấy đến rồi, hai người cứ tự nhiên đi.

Đương nhiệm Bạch Hổ tộc trưởng, cũng là Đường Chính Nguyên nhìn thấy cậu thiếu niên cũng hơi ngẩn ra. Đến khi Đường Chính Nhân bên cạnh thì thầm một tiếng, anh xem như đã hiểu ra gật đầu một cái, coi như cái gì cũng không có, nói:

- Đại ca, xem ra anh sống ở chỗ này với chị dâu rất tốt. Uổng công huynh đệ lâu năm không gặp còn lo lắng anh thế nào.

Vân Thiên cũng chỉ cười gật đầu phải lễ một cái, một câu đều không nói ra.

Đường Chính Nguyên biết cũng chẳng tiện nói, tiếp tục:

- Kì thực hôm nay là có chút chuyện chào hỏi chị dâu một tiếng, gặp được anh đã là điều đáng mừng rồi. Không làm phiền hai người nữa, chúng em xin phép cáo từ. Đại ca, anh không phiền tiễn em một đoạn chứ?

Vân Thiên đứng dậy, hơi đảo mắt nhìn xuống người phụ nữ ngồi bên cạnh một cái, nhận được một cái gật đầu liền mỉm cười bước ra cửa tiễn khách.

Bên ngoài, Vân Thiên mới dám cúi sâu đầu làm lễ, vô cùng ngại ngùng nói:

- Tộc trưởng, thực sự xin lỗi chú. Chú cũng biết chuyện gia đình cháu có chút phức tạp, hôm nay làm vậy thực không phải, mong chú bỏ qua cho.

Đường Chính Nguyên lắc lắc đầu:

- Không sao, chú hiểu. Chú chỉ ở lại đây hai ngày rồi lại trở về thôi. Vốn định chào Thanh Nhiên một tiếng, chỉ là chị ấy hiện tại không ngờ lại thành ra thế này.

Vân Thiên lễ phép gật đầu mỉm cười, hơi quay sang phía bên cạnh:

- Hổ ca, phiền anh giúp em tiễn chú ấy một chuyến vậy. Bây giờ em phải xem tình trạng mẹ em một chút.

Đường Chính Nhân hơi gật đầu:

- Được rồi, vậy anh đi trước, tối gặp lại.

Vân Thiên gật đầu đáp lễ, nhanh chóng trở lại bên trong.

Trên đường đi, Đường Chính Nguyên vẫn luôn đưa mắt ngắm nhìn cảnh vật xung quanh, thực ra mọi biểu cảm của cậu hổ nhỏ kia đều bị anh thu vào tầm mắt. Anh đùa cợt hỏi một câu:

- Tiểu Hổ, nhóc có vẻ quan tâm cậu bé kia nhỉ?

Đường Chính Nhân hả lên một tiếng, sau đó cũng cười cười thành thật đáp lời:

- Vậy sao? Con thấy chẳng có gì lạ mà. Đơn giản chỉ là cảm giác muốn bảo vệ ai đó thôi.

Đường Chính Nguyên bật cười, nghi hoặc hỏi lại:

- Thật sao?

Đường Chính Nhân vẫn giữ thái độ vô cùng chắc chắn gật đầu:

- Lần đầu tiên chúng con gặp nhau, cậu ấy còn đóng giả con gái, hơn nữa là một cô gái không có tý kĩ năng công kích vật lý nào, ngay cả thực lực cũng yếu đến đáng thương. Thế nhưng chính là cái bộ dáng chân yếu tay mềm đó đã cứu con thoát khỏi sự giám sát của đám người ở Hoả Chi Linh thần điện, khiến con rung động rất lớn. Cũng từ lúc đó, con đã nghĩ đến con nhất định phải bảo vệ cậu ấy thật tốt, không để cậu ấy chịu bất cứ thương tổn nào.

- Đến khi con nhận ra cậu ấy là con trai, thực lực so với con còn mạnh hơn một bậc, con lại cảm thấy hình như cái tư cách bảo vệ kia con hoàn toàn không có. Có điều, vẫn có cái gì đó trong con thôi thúc rằng con không muốn thấy cậu ấy có chuyện, càng không muốn con người xuất sắc đó sẽ gặp bất cứ điều không hay nào. Vậy nên nói, cho dù cậu ấy là nam, hay là nữ, cảm giác muốn được bảo vệ cậu ấy của con hoàn toàn không thay đổi.

- Giờ thì tốt rồi, cậu ấy gọi con một tiếng anh, con coi cậu ấy như em mình, anh em một nhà, coi như bảo vệ nhau là lẽ đương nhiên thôi. Hơn nữa cũng nhờ có cậu ấy, con đã có thêm một gia đình nhỏ rất tuyệt vời.

Nghe cậu cháu trai kể đến hào hứng, Đường Chính Nguyên chỉ cười cười gật đầu. Anh còn lo mấy năm hổ con này ra ngoài sẽ gây hoạ, không ngờ còn sống rất tốt đấy chứ. Trước khi để nhóc con gánh vác trọng trách nặng nề, vẫn nên để thoải mái một chút với gia đình kia thì hơn.

Bữa trưa hôm nay đối với Vân Thiên khá ngột ngạt. Cậu ngồi yên lặng ở đó, không hề có ý định động đũa, chỉ thỉnh thoảng dùng khăn giấy lau đi vết thức ăn vô tình vương trên bàn, lại đưa nước đến cho mẹ cậu uống một chút. Tưởng chừng như vậy đã ổn, thực chẳng ngờ mẹ cậu lại để ý, không hài lòng hỏi:

- Sao anh không ăn gì cả? Là khẩu vị không hợp sao?

Vân Thiện nhẹ lắc đầu, lau qua một chút vết thức ăn dính trên khóe miệng người phụ nữ đối diện:

- Anh không đói, nhìn em ăn đủ rồi.

Vân Thiên có chết cũng không ngờ, chính câu nói này của cậu lần nữa chân ngòi cho cơn giận trong lòng mẹ cậu.

Mộ Dung Thành Nhiên thoáng chốc đổi sắc, gương mặt nhiều thêm ba phần điên loạn:

- Không đói? Làm sao có thể chứ? Hoàng Thiên Nam tôi hỏi anh, rốt cuộc đêm qua anh đã đi đâu? Vì cái gì sáng nay mới trở lại? Anh lại đi tìm cô ta đúng không?

Vân Thiên không dám tỏ ra bất cứ cảm xúc nào, cố gắng nắm lấy bàn tay cô hy vọng có thể giúp cô bình tĩnh lại, nhẹ nhàng đáp:

- Không phải như vậy. Đừng nghĩ lung tung nữa. Anh đêm qua bận một chút rời đi thôi, sáng nay muốn trở lại tìm em từ sớm, chỉ là còn vướng bận chút việc nên mới về muộn. Ngoan, anh ở lại đây với em mà.

Mộ Dung Thanh Nhiên bình tĩnh không nổi, đứng bật dậy rút lại tay lật tung bàn ăn, càng lúc càng kích động:

- Ngươi quả nhiên không phải Hoàng Thiên Nam. Hoàng Thiên Nam sẽ không yếu như vậy, hắn cũng sẽ không đến tìm ta. Trong lòng hắn, ta mãi mãi cũng không bằng ả đàn bà kia.

Nói đoạn, Mộ Dung Thanh Nhiên liền thuận tay rút từ bàn trà ra con dao gọt trái cây, tiếp tục hướng Vân Thiên đâm đến.

Vân Thiên thực sự không đành lòng. Vẫn biết nết đứng lại đó, tình trạng chiều qua sẽ lần nữa lặp lại. Thế nhưng nếu cậu tránh đi, trăm phần trăm mẹ cậu sẽ lại càng nổi điên hơn. Nghĩ đoạn, cậu chỉ đành lui lại hai bước, dựa hẳn vào cột nhà ngay sau đó rũ mắt. Đâm một nhát thì đâm một nhát, chỉ cần cậu kiểm soát được hướng dao, nhất định sẽ không gay nguy hiểm tính mạng.

Nào ngờ Vân Thiên căn bản không cảm thấy đau. Cậu lần nữa mở mắt, máu vẫn đang loang lổ dưới đất không hề sai, có điều đó chẳng phải là máu của cậu, mà là người ngay trước mặt cậu.

Tinh Vân sớm dự cảm sẽ có chuyện, vừa thấy thái độ Vân Thiên có chút lạ liền lao đến. Cũng may vừa kịp lúc, Vân Thiên không bị thương.

Tinh Vân nắm chặt lấy cổ tay người vừa đâm mình một nhát, xoay nửa vòng đã ghim xuống cổ đối phương ba cây ngân châm. Ngay sau đó, liên tục ghim xuống đầu cô thêm 18 cây ngân châm khác. Đối phương ngã gục xuống, cậu xem như mới nhẹ thở ra một hơi, đặt người ngồi xuống ghế.

Thô bạo rút con dao gọt quả kia xuống, ngực áo của Tinh Vân xem như đã thủng một lỗ lớn, ẩn ẩn sau lớp áo tối màu còn có thể nhìn thấy vết đâm sâu hoắm, đen xì rợn người. Cậu còn chẳng thèm để ý nhiều như thế, tùy tiện cầm máu một chút liền hướng Vân Thiên dặn dò:

- Cậu trước đưa cô ấy về phòng nghỉ đi. Tớ đã phong tỏa một phần ý thức của cô ấy, tạm thời chưa thể tỉnh lại đâu nên đừng lo. Cậu cứ ở lại đây chăm sóc cho cô ấy, nếu hai ngày nữa cô ấy tỉnh lại vẫn trong tình trạng không tỉnh táo, tới sẽ thử lại thêm một lần.

Vân Thiên thì không bình tĩnh đến vậy, cậu trực tiếp tiến lên vài bước, mạnh tay ép Tinh Vân ngồi xuống ghế, mắt đỏ hồng hồng nhìn vết thương chưa thể cầm máu hoàn toàn gần như gắt lên:

- Cậu bị ngốc sao? Cậu thừa biết khi đó cho dù tớ có bị đâm trúng cũng không nghiêm trọng như vậy. Vì cái gì còn cố chấp đỡ đòn chứ?

Tinh Vân hơi cười cười, đáp như chẳng có gì xảy ra:

- Tớ không sao.

Vân Thiên dù sao cũng là nguyên tố pháp sư, cho dù không chuyên môn như pháp sư điều dưỡng, thế nhưng nhìn ra độ nghiêm trọng của vết thương cũng sẽ không sai. Thấy Tinh Vân sắc mặt dần trắng bệch, vết thương không ngừng chảy máu khiến cậu nhất thời chịu không được. Cậu ép một tay sát vết thương sâu hoắm kia, vừa định mở ra một vòng phát trị liệu liền cả thấy hoàn toàn vô lực. Tinh Vân đã nhanh tay hơn nắm được cổ tay cậu, lần nữa nhắc lại:

- Tớ không sao?

Giống như lần trước, Vân Thiên lại dại ra vô hồn, ngoan ngoãn gật đầu đứng dậy.

Tinh Vân nhẹ thở dài, kéo cao khóa áo khoác che đi vết máu đã loang đầy áo phong tối màu bên trong, hướng Vân Thiên lần nữa dặn dò:

- Nhớ kĩ, hai ngày nữa dù mẹ cậu có xảy ra bất cứ chuyện gì, nhất định không được để mình bị thương. Nếu bà ấy vẫn trong tình trạng bất ổn định, lập tức đến tìm tớ.

Vân Thiên lần nữa gật đầu, tiến đến dìu mẹ cậu trở về phòng, sau đó yên lặng một tiếng đều không nói ngồi yên lại đó.

Tinh Vân biết đã xong chuyện, búng tay một cái rời đi. Tuy không chắc chắn như vậy đã ổn hay chưa, nhưng vẫn còn hơn Vân Thiên cứ đứng đó chịu đòn như hôm nay.

Bên cạnh Tinh Vân, luồng ám khí mờ mờ lại xuất hiện, vẫn giọng nói rè rè khó chịu vang lên:

- Ngu ngốc. Ấu trĩ.

Tinh Vân hừ lạnh một tiếng, giọng cũng vô cùng bất hảo:

- Câm miệng, chuyện của ta không cần ngươi quản. Đừng cho rằng ta không biết, nội trong bảy ngày từ khi thay máu không thể bị thương. Muốn ta lần nữa cầu cạnh ngươi? Không có cửa đâu.

Luồng ám khí đồng dạng hừ lạnh, giọng nói đồng thời chính là khinh bỉ:

- Một đám ngụy quân tử. Ngươi cho rằng trong cơ thể ngươi hiện tại là cái gì? Vết thương kia vẫn có thể dùng tốc độ trước kia mà hồi phục được? Ta chẳng thèm quan tâm ngươi sống hay chết, nhưng tốt nhất thời điểm chưa đến, ngươi đừng có để lộ thân phận của ta, bằng không đến khi đó, cho dù ta và ngươi cũng chết, ta sẽ khiến cho cả đám nhóc kia cùng bồi táng chung.

Tinh Vân hơi câu môi, đôi mắt dị sắc ánh lên sắc đỏ chết chóc:

- Phí lời, mục đích của ta còn chưa hoàn thành, ta sẽ không làm trò ngu ngốc kia. Ngoan ngoãn an phận ở yên trong linh thức của ta, thời điểm đến, điều kiện của ngươi sẽ được đáp ứng.

Luồng ám khí âm tà lần nữa hừ lạnh một tiếng, dần dần biến mất.

Hai ngày tiếp theo khá yên bình, ngoài việc Tinh Vân tiếp tục nghiên cứu cổ ngữ trong phòng, Vân Thiên ở tại viện phủ phía kia bình yên vô sự, đám Tư Nguyệt ra ngoài tìm hiểu chuyện bên ngoài cũng không có gì đặc biệt. Chỉ khi đến ngày thứ 3, Viên Khải từ bên ngoài trở về, mọi chuyện mới bắt đầu phức tạp.

Tinh Vân sau hai ngày vui đầu vào đám cổ ngữ kia, việc dịch nghĩa và biên soạn lại cũng xong. Cậu thở ra một hơi nhìn cuốn sổ nhỏ thành quả, cười xòa một tiếng. Ngồi nghiền cái thứ này thực rất tốn thời gian, so với hai năm nghiền ngẫm tại thư viện kia ra thực một chút cũng không khác. Cậu cẩn thận cất cuốn vổ vào túi ma pháp, lần xuống nhà kiếm cái gì đó uống tạm. Thức liền hai đêm, nhà lại không có ai, cậu liền chỉ uống hết đúng một bình trà không ăn gì thêm, giờ muốn tìm thứ gì đó có thể bỏ miệng đành phải tự vận động.

Viên Khải từ bên ngoài trở về, sắc mặt đã không tốt lắm, phía sau Hà Lam Nhi còn âm trầm hơn mấy lần. Vừa thấy Tinh Vân, Hà Lam Nhi lập tức nổi nóng:

- Tinh Vân, hai ngày qua anh rốt cuộc làm cái gì? Sao lại thành cái bộ dáng kia?

Tinh Vân quả thực chưa từng nhìn bộ dáng mình trong gương, cậu tất nhiên không biết. Gương mặt trắng nhợt vô cùng thiếu sức sống, cặp kính cận đã bỏ ra, lộ rõ quầng thâm đỏ và bọng mắt, chắc chắn là hai ngày nay không ngủ một chút nào. Cũng may tóc của cậu mang một màu vàng kim nhàm nhạt, bằng không bị để ý kĩ, phân nửa đã bạc trắng cả rồi.

Viên Khải cũng hơi nhíu mày, tiến đến thuận tay đấm nhẹ một cái, chẳng thế ngờ Tinh Vân lại lui lại nhíu mày như đau lắm. Đến khi người phía kia lo đến phát hoảng, cậu mới ngẩng đầu lên cười hì hì:

- Đùa thôi, hai người đừng có căng thẳng như vậy. Đúng là có hơi thiếu ngủ chút, em vốn định xuống lấy chút nước rồi đi ngủ mà.

Hà Lam Nhi sắc mặt càng lúc càng tối, âm trầm tiến đến:

- Anh, giúp em giữ anh ấy lại.

Viên Khải nhìn sắc mặt Hà Lam Nhi không đúng cũng làm theo. Tinh Vân hơi run lên một cái, hai tay còn chưa kịp hành động đã bị Viên Khải kẹp chặt. Cậu âm thầm toát mồ hôi, nhìn tay Hà Lam Nhi chặm đến ngực áo mình mà mặt càng lúc càng trắng.

Hà Lam Nhi một chút đều không lưu tình, kéo khóa áo khoác của cậu xuống, để lộ áo phong đen bên trong, lại nhíu mày thêm một cái. Hình dáng này hình như không đúng rồi.

Không ngờ tại lúc Hà Lam Nhi định kéo cả áo phông kia lên, Vân Thiên lại hốt hoảng chạy tới.

Nhìn bộ dáng Vân Thiên, Tinh Vân thực sự đã hoảng đến tim nhảy lên một cái. Cậu vội vàng cựa mình thoát khỏi tay Viên Khải, chuẩn xác đứng trước mặt Vân Thiên kéo cao ống tay áo đầy máu kia lên xem thử, gần như gắt lên:

- Cậu bị thương rồi? Không phải tớ đã nói chỉ cần có biến nhất định phải đến tìm tớ sao?

Vân Thiên sắc mặt không tốt, hình như đã trải qua thứ gì đó khiến cậu bị xúc động không nhỏ, vì thế mà chẳng hề nhìn ra gương mặt đã trắng nhợt của Tinh Vân, miệng liên tục lẩm bẩm:

- Không phải máu của tớ. Tớ không làm gì cả...

Tinh Vân nhíu chặt mày, hình như đã nhận ra được cái gì đó lập tức rùng mình. Tay Vân Thiên thực sự không hề bị thương. Quần áo dù đã bị rách đôi chút, cả cơ thể hình như còn không bị xước một vết nào. vân Thiên lại hoảng như vậy, chỉ sợ máu kia là của người rất quan trọng đối với cậu ấy.

Tinh Vân hơi xoay người, mím chặt môi thầm hy vọng mình nghĩ sai rồi, vội vàng đẩy lại Vân Thiên cho Viên Khải:

- Anh giúp em bằng mọi cách liên hệ với Tư Nguyệt, nói em ấy lập tức trở về, may ra Vân Thiên mới bình tĩnh đôi chút. Lam Nhi, em theo anh, có chuyện cần nhờ em giúp.

Hà Lam Nhi chưa kịp hỏi thêm. Tinh Vân đã lập tức vọt đi. Chẳng lẽ do mệnh lệnh của cậu, nói Vân Thiên tuyệt đối không thể bị thương, Vân Thiên mới ngộ sát. Chết tiệt, vẫn tính toán sai rồi.

Viện phủ nhà Vân Thiên một mảnh hỗn loạn. Bên trong nhà, vết máu vẫn còn nguyên chưa ai dọn dẹp, bà vú già ôm theo chủ nhân nhà mình đã ngất đi khóc không ra hơi.

Tinh Vân tiến đến, nhìn Mộ Dung Thanh Nhiên chỉ là ngủ đi không một chút thương tích không khỏi nhíu mày một cái:

- Người bị thương đâu?

Bà vú già run run, chỉ vào người ngồi trong góc phía kia, một lời đều không nói ra được. Bên đó lại có tiếng gọi yếu ớt:

- Vân Thiên... Vân Thiên...

Tinh Vân nắm chặt bàn tay. Xem ra kẻ bị Vân Thiên đâm trúng là Đường Chình Nhân, cậu cũng phần nào tưởng tượng được tình hình khi đó. Cậu hướng Hà Lam Nhi gật đầu một cái:

- Hổ ca bắt đầu gặp ảo giác rồi, em qua xem anh ấy một chút.

Hà Lam Nhi rất nhanh đã đến nơi, vừa cầm máu vừa hồi phục cho người bệnh. Trong khi đó, Tinh Vân đã hướng phía này mặc cho bà vú già bất lực, bế xốc người phụ nữ lên hướng phía một căn phòng gần đó nhất đi vào, sau đó liền đóng chặt cửa không để ai vào nữa.

Cậu đã từng đọc qua những triệu chứng này của Mộ Dung

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net