Chương 158: Quang Minh Thánh Địa

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vân Thiên ở liền chỗ ông nội hai ngày, Tư Nguyệt liền ở đó bồi theo đúng hai ngày không trở về. Vừa về một cái, không khí trong nhà liền có điều không đúng. Thạch Đà một cái âm u không nói đi, Lam Nhi bình tĩnh uống trà cũng có thể bỏ qua. Thế nhưng cái không khí đầy sắc hường phấn của Viên Khải và Phong Phong phía kia hình như có hơi quá rồi. Bình thường cũng không phải chưa nhìn thấy chuyện Phong Phong chạy quanh đòi Vân Thiên cho nếm thử đồ ăn còn đang nấu trên bếp, chỉ là cái ánh mắt hai người này, thề có trời nhìn kiểu gì cũng là đang đưa tình đây.

Tư Nguyệt hơi đảo mắt qua Hà Lam Nhi một cái, chỉ nhận duy nhất một cái nhún vai:

- Hổ ca không phải từng nói sao? Cái câu bạn trai của em gái là tử địch của anh trai ai cũng có thể nói, trừ anh ấy ra. Giờ thì thành sự thật rồi đấy.

Tư Nguyệt còn nghệt ra một chút, sau đó liền quay sang Vân Thiên cười xòa một cái, hóa ra là thế. Cô hướng vào trong bếp, cố ý to tiếng nói:

- Khải ca, em không thích ăn đồ có nhiều đường đâu, vừa dễ tăng cân mà vừa sâu răng đấy.

Viên Khải không những không ngại, quay qua nói như kiểu vừa lập chiến công:

- Anh có rải đường cũng không bằng được Vân Thiên đâu, em không cần phải nói anh như thế. Hơn nữa mập một chút mới dễ thương, quá gầy thực cảm thấy như gió thổi cũng bay.

Tư Nguyệt chỉ cười cười mấy cái, coi như cái gì cũng không có lên phòng thay đồ, mặc cho đôi kia tiếp tục trong bếp làm đồ ăn.

Bữa ăn hôm nay nói vui có vui, mà nói căng thẳng cũng có căng thẳng. Nghỉ ngơi như vậy là đủ rồi, xem chừng cũng nên xuất phát vào Thánh địa thôi.

Dao Mỹ đã ngồi rất lâu không động đũa, Vân Phong Phong nhắc một hồi, cô liền thở dài một tiếng, giọng đầy không chắc chắn nói:

- Hay lần này mọi người đừng tới chỗ kia nữa. Em cứ cảm thấy có gì đó rất bất an, cảm giác như chỗ đó sau khi đến rồi sẽ không thể ra ngoài nữa.

Không gian đã yên tĩnh lại càng trầm xuống. Năm người Tư Nguyệt thực chỉ còn biết đưa mắt nhìn nhau. Họ không phải không nghĩ tới việc này, chỉ là cho dù biết rõ mọi chuyện sẽ như vậy, họ cũng không cách nào ở lại được.

Vân Phong Phong ngồi gần Dao Mỹ nhất, nhẹ vỗ vai Dao Mỹ hai cái mỉm cười:

- Đừng lo, chúng ta cùng nhau đi, có thể bảo vệ lẫn nhau, sẽ không có chuyện gì.

Dao Mỹ mím môi không nói gì, bữa cơm cũng không tài nào có thể ăn tiếp được nữa, chìm vào yên lặng.

Không một ai đứng dậy, cũng không một ai lên tiếng. Không khí yên lặng này, thực khiến người ta cảm thấy ngột ngạt.

Cũng không biết ai đã là người khởi xướng, mọi người đều lần lượt đứng dậy. Viên Khải không nói một lời, hơi vỗ vai Vân Phong Phong một cái, ý nói cô hãy ngồi lại.

Vân Phong Phong không hề phản đối, yên lặng tại đó chờ người duy nhất luôn lạc loài lên tiếng.

Thạch Đà cuối cùng cũng chịu nhìn lên cô, ánh mắt rõ ràng là một chút lo sợ mà nói:

- U Minh Tước nói không sai, lần này em đừng theo bọn họ, sợ là sẽ không thể quay về.

Vân Phong Phong trực tiếp đối mắt với hắn, nghi hoặc hỏi:

- Vì cái gì anh chắc chắn như vậy? Chẳng lẽ anh biết trong đó là cái gì?

Thạch Đà lắc đầu, gương mặt tỏ rõ vẻ hắn cũng không biết đáp:

- Anh luôn ở chung với em, cho dù là trước đây hay bây giờ vẫn vậy, anh tất nhiên không biết trong đó là cái gì. Nhưng em không cảm thấy thái độ của U Minh Tước rất lạ sao? Không có lý nào cô ta lại sợ đến độ đó.

Vân Phong Phong nheo mắt một cái không hài lòng, lạnh nhạt đứng dậy quay đi:

- Anh có muốn đi cùng hay không thì tùy. Có điều tốt nhất nên giữ miệng một chút. Đừng để đến khi vạ miệng hại thân, lúc đó lại oán trách không được nhắc nhở.

Thạch Đà vừa định nói thêm, Vân Phong Phong đã bỏ đi mất. Hắn thực sự không cam lòng, bàn tay nắm chặt như muốn đập nát cái bàn trước mặt, ánh mắt loé lên một tia chết chóc:

- Vân Phong Phong, cho dù lần này có phải ép em trở về, anh cũng không để em sống chung với đám giả dối này nữa.

Vân Phong Phong lên lầu, toàn thân đã có phần khó chịu muốn cắn người. Cô một nước đến thẳng phòng Viên Khải, mặc cho hắn đã muốn thay đồ chuẩn bị nghỉ ngơi, chạy đến hướng cái vai trần của hắn mạnh cắn xuống một cái.

Viên Khải biết, cô hắn là đang ức chế cái gì không thể phát tiết ra chỉ yên lặng, ôm chặt lấy cô ngồi xuống giường, vuốt ve tấm lưng nhỏ như dỗ dành một con mèo đang muốn xù lông tự vệ.

Cắn một hồi, Vân Phong Phong mới chịu buông ra. Hồi nãy cô cắn cũng không tính là nhẹ, thế nhưng một chút máu cũng không rỉ ra, phải chăng chỗ kia chỉ là đã trắng bệch do chưa thể tuần hoàn máu. Cô vươn tay ôm chặt lấy người bên cạnh, giọng điệu rõ ràng đã hoà hoãn đi rất nhiều:

- Em không phải không thừa nhận hắn nói đúng. Nhưng chỉ cần là lời hắn nói ra, em lại thực chịu không nổi. Em có làm gì sai sao?

Viên Khải như cũ vuốt ve tấm lưng nhỏ, để cô nép hẳn vào trong ngực hắn đáp lời:

- Em không làm sai, nhưng lần này thực sự hắn cũng không sai. Nếu có thể, anh chỉ mong một mình anh vào đó có thể giải quyết được vấn đề. Cả em, Lam Nhi, Tư Nguyệt hay Vân Thiên, bốn người đối với anh đều rất quan trọng. Chỗ hung hiểm kia, để mọi người cùng đi anh cũng cảm thấy không an tâm.

Vân Phong Phong nhẹ lắc đầu, cái đầu nhỏ hơi dụi trên ngực hắn nhỏ giọng nói:

- Không chỉ có anh, em tin là cả bốn người bọn em cũng có suy nghĩ như vậy. Chúng ta vẫn cùng nhau suốt thời gian qua, không có lý nào bây giờ biết là nguy hiểm lại tách ra được. Anh đừng suy nghĩ nhiều nữa, nghỉ ngơi sớm đi.

Viên Khải nhẹ gật đầu, hôn lên trán cô một cái khẽ nói:

- Em cũng đi nghỉ sớm đi. Ngủ ngon.

Vân Phong Phong vừa ra khỏi phòng, ánh mắt Viên Khải lập tức thay đổi. Hắn nhìn xuống vết cắn còn đang đỏ ửng trên vai không khỏi mỉm cười, mở tủ lấy một bộ đồ gọn nhẹ mặc vào, thay giày cao cổ dễ vận động và đeo bao tay hở ngón, nhìn thế nào cũng sẽ thấy hắn chuẩn bị đi thám hiểm đây. Bên hông túi ma pháp đã đeo chắc chắn, hắn liền đặt lên bàn tờ giấy được viết vài chứ cẩu thả, khoác thêm áo choàng một đường nhảy cửa sổ chạy ra ngoài. Dù sao hắn cũng là anh cả, đi trước một bước thám thính, để lại dấu vết cho bọn họ đi cũng sẽ dễ dàng hơn.

Viên Khải có lẽ sẽ không thể ngờ, bốn người mà hắn luôn muốn thay họ làm hết mọi chuyện kia cũng sẽ làm giống y hệt hắn. Năm cái bóng liên tục đi chuyển, cùng gặp nhau ở chính tại lối vào Thánh địa mà không khỏi cùng nhau bật cười. Đến cùng vẫn là họ có chung một suy nghĩ, cùng một hành động. Sát cánh cùng nhau, chiến đấu cùng nhau, vui buồn cùng nhau, đó là một gia đình thật sự.

Sáng sớm, Dao Mỹ vừa tỉnh lại đã thấy cả căn nhà trống trơn. Xuống dưới nhà, Thạch Đà liền còn ngồi đó, trên tay là năm tờ giấy nội dung giống hệt nhau: " Đi trước một bước, sẽ để lại dấu hiệu an toàn"

Dao Mỹ nhất thời câm nín, có muốn cũng chẳng biết nên mở miệng nói cái gì.

Thạch Đà cuối cùng cũng đặt năm tờ giấy xuống, thở dài một hơi:

- Cô có thể phi hành tiện đi lại cứ chuẩn bị một chút, tôi đi trước một bước.

Dao Mỹ triệt để câm nín rồi. Nhìn vết mực trên giấy, hẳn là họ đã xuất phát từ đêm qua. Thạch Đà ngồi kia hình như cũng không phải mới, áng chừng là từ đêm qua tới giờ không hề rời khỏi chỗ đó. Vậy mà cũng không chịu báo cho cô một tiếng họ bỏ đi rồi. Thực là uất muốn chết.

Nhóm Tư Nguyệt đi suốt một đêm, vào trong Thánh địa mà đề phòng không ngớt. Tuy họ vẫn đánh dấu những chỗ đã qua, nhưng cảm giác nơi này thật giống như một cái mê cung vậy, mãi cũng chưa thấy lối thoát.

Vân Phong Phong nhíu mày, ấn vào tay Viên Khải một sợi thép mảnh, nói:

- Trời cũng sáng rồi, có lẽ có thể quan sát thật hơn một chút. Anh giúp em giữ lấy sợi thép này, em cũng không lo bị lạc mọi người.

Viên Khải nắm chặt sợi thép, tay lại rịn đầy mồ hôi có chút bất an.

Quả nhiên một tiếng "tang" vang lên, Viên Khải lập tức cảm giác như đó là tiếng dây thần kinh của mình đang đứt phụp. Trong tay hắn, đầu sợi thép mảnh đã rơi xuống, Vân Phong Phong lại không thấy đâu. Hồi nãy cô không hề kêu lên, hẳn là do có kẻ cố ý cắt dây thép để chia tách bọn họ.

Viên Khải nhíu mày, đã biết mình bị kẻ khác theo dõi, từng bước đi đều thận trọng hơn. Hắn vẫn nhận đi trước mở đường, nhưng khoảng cách với người phía sau luôn chỉ giữ ở đúng 1m, chỉ sợ xa hơn một chút lại mất dấu sẽ không hay.

Suy cho cùng người tính cũng chẳng bằng trời tính. Một trận cuồng phong chẳng biết ở đâu đến, còn hình thành gió lốc ngay chính giữa nhóm bọn họ. Hà Lam Nhi nhanh tay bắt được Viên Khải phía trước, áp chặt về phía Tư Nguyệt một chút không rời. Có điều Vân Thiên vẫn đi phía sau, bây giờ một chút đều không thấy tăm tích.

Tư Nguyệt cắn răng một cái, thầm nhủ hỏng rồi. Cứ như vậy, chẳng mấy chốc người tách ra hết, vừa nguy hiểm, chính sự cũng sẽ hỏng bét. Cô áp tay lên lưng Viên Khải cùng Hà Lam Nhi để lại một dấu hiệu nhàn nhạt, nghiêm trọng mà nói một câu:

- Đừng để lạc nhau thêm nữa, đi sát một chút.

Viên Khải hơi nhíu mày, cuối cùng cũng lùi lại một bước, đi sát bên cạnh hai cô gái phía sau. Cảnh bị tách ra này hình như có chút quen thuộc, đã gặp ở đâu rồi thì phải.

-------------------------------------------

Vân Thiên bị tách ra, sắc mặt lại không hề hoảng loạn. Cậu từ sớm đã biết nhất định có sự việc này, thậm chí cũng không né tránh mà chấp nhận nó. 

Trước mặt cậu, một bóng đen xuất hiện càng ngày càng rõ ràng. Dáng người quen thuộc này, cậu tất nhiên có thể nhận ra được. Cậu hơi câu môi mỉm cười, bông đùa nói một câu:

- Nếu cảm thấy nhớ mọi người như vậy sao không tự quay về? Dụ tất cả đến đây cũng chỉ muốn gặp mặt không phải cũng quá màu mè sao?

Yêu Thần phía đối diện đã chùm mũ che đi nửa gương mặt, giọng điệu vô cùng lạnh nhạt:

- Ấu trĩ ngu ngốc.

Vân Thiên vẫn giữ bộ dáng mỉm cười lắc đầu, thực giống như chỉ đang tâm sự với một người bạn cũ:

- Chắc cậu gặp tớ không phải chỉ vì muốn mắng cái câu đó đúng không? 

Yêu Thần nhìn thái độ nhàn nhạt của Vân Thiên rõ ràng có thoáng qua một chút ngạc nhiên, rất nhanh sau đó lại trở về thái độ lạnh nhạt:

- Vì ngươi có ích, muốn mời ngươi đến lãnh địa của ta chơi một chuyến.

Vân Thiên bật cười, lập tức gật đầu:

- Chuyện đó không phải rất đơn giản sao? Bạn bè mời nhau đến nhà chơi mà thôi. Tớ đồng ý.

Yêu Thần gần như không tin vào những gì mình đã nghe thấy, cho rằng đó chỉ là trò đùa rảo hoạt của Vân Thiên nhằm kiếm đường thoát thân lập tức quay đầu lại. Vân Thiên đứng đó, đôi mắt vàng kim nhìn thẳng vào sắc đỏ chết chóc vẫn chỉ chưng ra duy nhất một biểu cảm vui vẻ mỉm cười. Cảm nhận được chút khó hiểu trong ánh mắt đối phương, Vân Thiên liền nhẹ giọng giải thích:

- Không cần cảm thấy khó hiểu, cũng không cần tỏ ra thái độ nghi hoặc đó. Cũng giống như Tinh Vân, một khi đã là mục tiêu của cậu, tớ căn bản sẽ không trốn chạy được. Đi sớm một chút so với đi muộn một chút, kết quả đến cùng đều không khác nhau. Nhưng Tiểu Hắc này, tớ nghe nói thế giới này là do Tiểu Bạch tạo nên, cậu vì cái gì phải phá hủy nó?

Yêu Thần nheo nheo con mắt rõ ràng không thoải mái, khó chịu nói:

- Chính vì do cô ta tạo nên, ta mới muốn phá hủy nó. Đám sinh vật các ngươi chỉ là hạt cát trong đó, không cần phải hiểu.

Vân Thiên không những không cảm thấy cái khí tức kia đáng sợ, bật cười một tiếng như có như không mà nói:

- Hóa ra cậu cũng đã học thói xấu này của Tinh Vân, không chịu thành thật chút nào. 

Yêu Thần còn chưa kịp lần nữa nổi nóng, Vân Thiên đã ngắt lời nói trước:

- Vẫn biết khi thế giới này bị diệt vong, bon họ đều không thể tồn tại. Nhưng tớ hy vọng lần này có thể bảo vệ cho họ được một lần. Có lẽ tớ nên dùng lời lẽ thành khẩn hơn một chút, nhưng vì chúng ta đã từng là bạn, tớ mong cậu có thể vì quãng thời gian kia mà tha cho họ lần này. Sau khi rời khỏi đây, sống chết của bọn họ đều phải do họ tự cố gắng thôi.

Yêu Thần hơi nheo mắt, giọng nói lạnh đến thấu xương:

- Vì cái gì mà ngươi cho rằng ta sẽ đồng ý?

Vân Thiên nhàn nhạt mỉm cười, cả cơ thể như bị rút đi sinh khí dần dần chỉ còn lại hình bóng mơ hồ:

- Tớ không có gì chắc chắn cả, quyết định đều dựa vào cậu thôi.

Yêu Thần hừ lạnh một tiếng phất tay, ngay cả cái bóng dáng mơ hồ của Vân Thiên cũng biến mất, toàn bộ đều bị thu lại trong một cái bình thủy tinh nhỏ trong suốt. Sau đó, Yêu Thần thực sự bỏ đi, chỉ là hắn vẫn không nghĩ đến, Ám Dạ nhất định sẽ không để đám Tư Nguyệt dễ dàng mà rời khỏi như vậy.

Vân Thiên đã bị giam lại tại không gian kia chỉ thu mình im lặng. 

Hai tháng trước, vào chính cái ngày mà cậu vớt được người kia từ dưới sông lên, cậu đã nhận ra người ấy không còn là Hoàng Tinh Vân bạn cậu nữa. Ám thị bị dỡ bỏ, vòng không gian trên tay cũng bị lộ ra. Cậu đã nghiên cứu thứ đó suốt hai tháng trời, cuối cùng cũng biết vì sao Tinh Vân phải làm như vậy.

Từ thuở sơ khai, Yêu Thần cùng Thẩm Phán đã rất hòa hợp, ngay cả khi Thẩm Phán tạo ra Hỗn Nguyên Giới này, hắn cũng chưa từng phản đối dù chỉ một lần. Lý do rất đơn giản, hắn chưa từng nhìn thấy Tiểu Bạch vui vẻ và hạnh phúc đến như thế. 

Cho đến khi hắn nhận ra rằng, chính thế giới này đang dần dần bào mòn sinh mệnh của Tiểu Bạch, hắn mới cảm thấy quyết định khi trước của mình sai rồi. Nếu hắn từ đầu ngăn cản, có lẽ Tiểu Bạch sẽ không yếu đến như vậy. Hắn bằng mọi cách phá hủy Hỗn Nguyên Giới, chính là vì muốn Tiểu Bạch sẽ biết khó mà thu lại tát cả linh lực mình đã bỏ ra, hồi phục nguyên trạng như cũ.

Chỉ là hắn nhầm rồi. Tiểu Bạch không hề thu lại những gì đã bỏ ra, ngược lại còn dùng chính linh lực của mình để hồi phục những chỗ bị phá hủy, khiến cô yếu càng thêm yếu. Hắn đành phải thỏa hiệp với cô, nhưng lại ép cô cùng hắn thực hiện giao dịch với mình. Giao dịch thành công, hắn đem quân trở về vô hạn thời không, bị phong ân luôn tại đó, mà Tiểu Bạch đã không thể chịu nổi nữa qua đời, truyền lại năng lượng của mình cho một người khác tiếp quản.

Không lâu sau, sự thật Tiểu Bạch không còn đến tai hắn. Hắn đương nhiên không thể chấp nhận, đọa hóa trong thù hận cùng dục vọng lần nữa phá nát không gian vô hạn thời không trở lại. Đến cùng, cũng chính là vì hắn đã quá yêu Tiểu Bạch, không muốn cô chịu bất cứ tổn thương nào. Hắn mặc định cho rằng chính là vì thế giới này cô mới không còn nữa, mọi tội lỗi đều tính trên đầu những sinh vật ích kỉ kia. Trên hết, hắn vẫn luôn tin rằng chỉ cần phá hủy thế giới này rồi, linh khí của Tiểu Bạch nhất định sẽ trở lại, khi đó cô có thể lần nữa hồi sinh.

Tinh Vân hai năm tại thư viện thực tế không phải ở tầng mười. Ngoài Hắc Long Cổ Tự đã được cậu dịch từ cuốn sách Yêu Thần để lại đã nằm trong tay Tư Nguyệt ra, cậu đã tìm thấy lối đi vào không gian khác nằm sâu bên trong lòng đất, một nơi tối tăm với đầy cổ tự được khắc trên đá. Sau khi tấp hợp lại được toàn bộ thông tin và giải nghĩa xong, cậu đem nó đóng lại thành một cuốn sách đặt trong vòng trữ vật giao lại cho Vân Thiên. Tên của cuốn sách đó là Vận Mệnh cổ tự. 

Tinh Vân giải thích rất rõ ràng, sở dĩ nó được gọi là Vận Mệnh cổ tự, vì nó trực tiếp liên quan đến vận mệnh của thế giới này. Yêu Thần xuất thế, việc đầu tiên hắn làm là phải tìm một cơ thể thực sự phù hợp cho hắn cư trú, sau đó tìm một vật dẫn có bát tự phù hợp để khởi động Thất Thải Liên Hoa, mượn năng lượng tự nhiên để đem mọi thứ trở về cát bụi. 

Thực không may, ngày Tinh Vân sinh ra, luồng tinh kiếp kia lần đầu tiên đánh trúng cậu đã định sẵn cậu là cơ thể phù hợp với hắn, mà Vân Thiên, chớ trêu lại chính là vật dẫn khởi động Thất Thải Liên Hoa. Vận mệnh nếu đã không thể thay đổi, Tinh Vân chỉ mong bản thân có thể vớt vát được cái gì đó, cuối cùng nghĩ ra hạ sách để hắn trải nghiệm chính cuộc sống của mình. Tinh Vân sau đó, đã không còn tồn tại nữa.

Vân Thiên ban đầu thực sự không thể chấp nhận nổi chuyện này. Cậu đã muốn đem cái tên chiếm lấy thể xác của bạn cậu kia đâm chết từ khi hắn chưa hồi phục không thể phản kháng. Chỉ là cuối cùng cậu vẫn không thể xuống tay được. Vì con người kia mang hình dáng của bạn cậu, và trong suốt thời gian hắn ở đó, hắn đã thực hiện rất tốt vai trò của một người bạn rồi.

Tư Nguyệt có lẽ không biết, trong vòng trữ vật của Tinh Vân còn có một bức thư tay, là thư tuyệt mệnh của cậu trước khi mọi chuyện bắt đầu. Nội dung thư vô cùng đơn giản, chính là muốn Vân Thiên sau khi biết sự thật này nhất định phải trốn cho thật kĩ, hơn nữa còn nhờ Vân Thiên thay cậu bảo vệ cho đứa em gái này. 

Vân Thiên sẽ mãi mãi không ngờ đến, Tinh Vân cuối cùng để lại một đoạn:

"Tiểu Hắc là vì quá yêu Tiểu Bạch mới muốn phá hủy thế giới này. Suy cho cùng, hắn cũng chỉ là vì muốn bảo vệ người hắn yêu thương nhất. Tớ và hắn đều giống nhau, đều vì muốn bảo vệ người mình yêu mà thôi. Kiếp này, tớ và Tư Nguyệt là một cặp song sinh, bọn tớ mãi mãi cũng không thể đến với nhau bằng loại tình cảm kia được. Vậy nên Vân Thiên, coi như cậu vì người bạn này, cũng coi như vì Tư Nguyệt, bảo vệ cô ấy thật tốt."

Cho đến thời điểm ấy, Vân Thiên mới thực sự nhận ra cái quan tâm chăm sóc của Tinh Vân đối với Tư Nguyệt từ lâu đã chẳng còn dừng lại ở mức anh em trong nhà. Cậu ấy cuối cùng lại đi yêu chính đứa em gái cùng bào thai với mình suốt mười tháng. Có điều, Vân Thiên chưa từng hối hận vì đã kết bạn với người này, càng chưa từng hối hận vì đã yêu Tư Nguyệt. Cậu chỉ là cảm thấy tiếc. Lẽ ra họ hẳn là đã có thể cùng nhau sống cuộc sống yên bình hơn thế.

Vân Thiên hơi khép mắt, một nỗi buồn vô hình cùng sự tiếc nuối dần bao trùm cả cơ thể. Nếu thực có kiếp sau, cậu thực hy vọng vẫn có thể gặp lại anh em họ, sẽ lại là bạn, cùng nhau an an ổn ổn mà sống.

-----------------------------------------------

Nhóm Tư Nguyệt lang thang trong này còn không biết đã qua bao nhiêu thời gian, chỉ biết nó đúng là một cái mê cung không lối thoát, vị trí kia đã được Viên Khải đánh dấu đúng bốn lần vẫn chưa thể thoát ra được.

Cảm giác trước mắt như cái bóng trắng thực thực ảo ảo, Tư Nguyệt phải nheo mắt thật lâu mới dám thở ra một hơi. Cô bước vài bước về phía người kia, lo lắng gọi:

- Vân Thiên, Vân Thiên, bọn em ở đây.

Người trước mặt kia đúng là có quay lại. Gương mặt giống Mộ Dung Vân Thiên y đúc nhưng đôi mắt lại mang theo hận ý cùng sát ý kinh người. 

Viên Khải hơi nhíu mày, thầm nghĩ không đúng, dứt khoát đưa tay kéo Tư Nguyệt lui lại. Quả nhiên vừa kéo cô lại xong, Mộ Dung Vân Thiên phía bên kia lập tức rút chiến đao phóng đến, một chiêu muốn lấy mạng người.

Tư Nguyệt ngạc nhiên đến tột độ, gần như không kịp xử lý vấn đề. Cảm giác như trong lòng như bị ai đó đâm một nhát, đau đến kịch điểm, còn khó chịu vô cùng. 

Hà Lam Nhi nheo mắt, đôi mắt băng lam chỉ còn một đường thẳng lạnh nhạt. Cô khẽ vẩy tay, băng kiếm hướng cổ Mộ Dung Vân Thiên đâm xuống một nhát. 

Mộ Dung Vân Thiên chỉ kịp lui lại hai bước, vẫn không tránh được một vết rạch dài, máu bắt đầu từ đó chảy ra nhuốm đỏ áo trắng.

Tư Nguyệt bấy giờ mới bình tĩnh đôi chút. Kẻ này không phải Vân Thiên. Tốc độ của Vân Thiên rất tốt, với đòn đánh hồi nãy, nếu là Vân Thiên sẽ không có chuyện bị thương. Thêm nữa, Vân Thiên không có lý do để tấn công cô, càng không có lý do để nhìn cô bằng ánh mắt đó.

Mộ Dung Vân Thiên có vẻ biết được mình đã bại lộ, thoáng cái đã như một làn khói biến mất. Ngay sau đó, trước mặt bọn họ cũng mở ra một con đường mới, gần như xuyên thẳng qua mọi ngã rẽ hồi nãy họ từng đi qua hồi nãy, dẫn đến nơi nào không rõ.

Tư Nguyệt đánh liều bước đến, từ bước chân đầu tiên liền run lên một cái. Cô nghi hoặc nhìn xuống dưới chân, khi nãy còn không nhìn rõ, bây giờ bước xuống liền muốn nôn ra một trận. Cái thứ nhầy nhầy nhơn nhớt dưới chân không rõ là cái gì, mùi không phải quá nặng, thế nhưng chỉ dẫm chân nhấc lên thôi cũng đủ cho bao nhiêu cái lông mao dựng lên bằng hết.

Hà Lam Nhi còn muốn đem băng nguyên tố trải một lượt, Tư Nguyệt lập tức lắc đầu, ánh mắt có chút không thể diễn tả:

- Con đường này không biết dài đến bao

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net