Chương 159: Bạch Phụng trở lại

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hà Lam Nhi nắm chặt bàn tay, đôi mắt rõ ràng lộ rõ ra một tia lãnh ý. Tên quạ đen chết tiệt, không có chỗ nào hắn không rúc đến được.

Trên lưng Mạc Nha, Hắc Liên đã nắm chặt roi trên tay, bất cữ lúc nào cũng có thể lao xuống tấn công. 

Viên Khải mím môi, đưa tay ra hiệu cho hai cô gái có phần lùi lại, trọng kiếm rút ra hướng Hắc Liên đánh tới đối đầu. 

Tư Nguyệt không chậm, nhanh tay kết ấn hỗ trợ Viên Khải. 

Hà Lam Nhi một mực không động tay, nhìn thẳng Mặc Nha trên cao đề phòng. Cô biết tên này thủ đoạn rất nhiều, sẽ không đơn giản chỉ là bay lượn trên đó.

Quả nhiên không đến một khắc sau, từ trên cao, bốn cánh màu biếc rực rỡ trong ánh nắng lập tức xuất hiện. Vân Phong Phong này cũng giống Mộ Dung Vân Thiên hồi nãy, ánh mắt cực kì sắc lạnh, bất cứ lúc nào cũng có thể giết người.

Vân Phong Phong nắm chặt hai bàn tay, một sợi thép mảnh liên tục chuyển động trong không khí, uy lực mạnh đến đáng sợ. Cả một vùng toàn cây cổ thụ cùng với đá phong hóa tự nhiên bị thép mảnh quét qua lập tức đổ rạp. 

Hà Lam Nhi nhíu chặt mày, liên tục xoay trên không mấy vòng tránh né, đồng thời cũng đem băng nguyên tố bao lấy không gian làm giảm bớt phần nào tốc độ tấn công.

Mặc Nha dù bị ảnh hưởng tốc độ đôi chút, vẻ mặt lại vô cùng hài lòng. Quả nhiên so với giả mạo Mộ Dung Vân Thiên, giả mạo kẻ từng đi theo ám giới như Vân Phong Phong vẫn đạt kết quả tốt hơn nhiều.

Chỉ là hắn không thể ngờ đến, sợi thép mềm vốn dĩ vẫn đuổi theo Hà Lam Nhi bên dưới lại cuốn chặt lấy cổ mình. Vân Phong Phong hắn cho rằng do thuật điều khống của hắn tạo ra lại hoàn toàn thanh tỉnh.

Vân Phong Phong ác ý giật mạnh tay, cái đầu Mặc Nha lập tức rời khỏi cổ, cả thân xác rơi mạnh xuống bãi lầy khiến bùn bắn tung tóe. Cô là kẻ thiện chiến nhất ám giới này đó, biết rất rõ cách chiến đấu của đám người này. Mặc Nha thực lực rất mạnh, nhưng lại yếu về phòng thủ, hơn nữa rất tự cao về khả năng điều khống của hắn, vì vậy cô mới lợi dụng chính điểm này để lấy mạng hắn.

Hà Lam Nhi bấy giờ mới dám thở ra một hơi, qua phía này giúp Viên Khải một tay. 

Hắc Liên vốn cho rằng còn có một Mặc Nha, ả vẫn có thể an toàn, thật chẳng thể ngờ Mặc Nha lại bị chính Vân Phong Phong cắt đầu theo cách đó lập tức nghiêm trọng. Hai đánh một không chột cũng què. Ả là bị bốn đánh một, nếu đã không thể tháo chạy, vậy thì ít nhất phải kéo một cái theo cùng.

Vân Phong Phong trên cao vừa lần nữa điều khiển dây thép mảnh tấn công, không nghĩ đến Hắc Liên không hề né tránh. Ả nắm lấy dây thép đâm xuyên qua tay mình, ác ý đem giật ngược trở lại.

Vân Phong Phong mất đà, theo lực bị kéo ngược lại, toàn thân bị chính thép mảnh bao lấy không thể động. Đôi đồng tử cô co rút một cái, dường như nhận ra Hắc Liên định làm cái gì lập tức hét lên:

- Đừng qua đây, nằm xuống.

Hắc Liên ha ha cười lớn, một chút đều không có ý định dừng lại. Ả vừa tiếp cận Vân Phong Phong thành công, cả cơ thể liền toát ra một loại năng lượng giống như bất cứ lúc nào cũng có thể phát bạo.

Vân Phong Phong thầm nhủ không xong rồi, cố gắng đảo mắt về phía Viên Khải nhìn hắn thêm một lần cuối. Cái cô vẫn không nghĩ đến là Viên Khải vậy mà không còn tại chỗ kia nữa. Hắn đã chạy đến gần chỗ cô và Hắc Liên, không cần suy nghĩ chém xuống một cái, ôm gọn cô trong lòng áp xát mặt đất, hoàn toàn che chắn cô khỏi vụ nổ kia.

Hắc Liên tự sát, cả cơ thể đều bị nổ đến huyết nhục mơ hồ. 

Ngay gần đó, Viên Khải nằm úp sấp ôm gọn Vân Phong Phong trong ngực đã bị ảnh hưởng đến thảm thương. 

Vân Phong Phong cựa mình, nâng Viên Khải đã bị thương đến ý thức mơ hồ hoảng hốt gọi:

- Khải ca, Khải ca, anh nghe em nói không?

Viên Khải hơi nheo mắt, khó khăn muốn cười một cái mà cả cơ thể đã đau không chịu nổi, ho ra một ngụm máu liền không nói được tiếng nào.

Hà Lam Nhi nhanh chân chạy đến, bàn tay áp thẳng xuống ngực Viên Khải kích thích, đem băng nguyên tố kiểm tra một lượt thầm thở ra một hơi. Cũng may, nội thương không nặng, không gãy cái xương nào. Cô ra hiệu cho Tư Nguyệt cùng giúp mình một tay, đem hạt giống trung tâm của Viên Khải ổn định lại.

Vân Phong Phong thực đã muốn khóc lắm, cuối cùng lại nuốt toàn bộ nước mắt vào trong. Cô biết hiện tại chỉ cần cô yếu lòng, mọi chuyện sẽ càng lúc càng phức tạp. Hơn nữa tại chỗ không biết sẽ sống chết lúc nào như thế này, nhất định phải giữ được bình tĩnh.

Viên Khải trong lòng Vân Phong Phong cảm thấy khá hơn đôi chút liền chống tay ngồi dậy, khó chịu ho khan vài tiếng nói:

- Đừng lo, anh không sao. Em không sao là tốt rồi. Đã nhìn ra được cái gì chưa?

Vân Phong Phong không dám tỏ ra quá lo lắng chỉ thở dài, đáp:

- Lúc em bị tách ra có gặp Thạch Đà và Dao Mỹ. Dao Mỹ nói đã biết đường đến nơi kia nên muốn bọn em đi theo. Chỉ là khi nhận ra Mặc Nha và Hắc Liên cũng đến, em không yên tâm mới quay lại tìm mọi người, cũng may đến kịp lúc.

Tư Nguyệt hơi nhíu mày:

- Em có gặp Vân Thiên hay không?

Vân Phong Phong thành thực lắc đầu. Cô đứng trên cao có thể nhìn rõ gần như một nửa nơi này, một chút tung tích của Vân Thiên cũng không có.

Tư Nguyệt rõ ràng có phần thất vọng rũ mắt, rất nhanh sau đó liền tỉnh táo nói:

- Em biết phương hướng đến chỗ kia đúng không? Dẫn đường đi, chúng ta còn phải tiếp ứng Dao Mỹ nữa. Lam Hà, cậu có công cụ phi hành, đi cùng Khải ca tiện giúp anh ấy hồi phục thêm một chút. Phong Phong đi cùng chị.

Vân Phong Phong hiểu chuyện gật đầu, đỡ Viên Khải đứng dậy, để Hà Lam Nhi ôm ngang qua eo hắn dựa vào công cụ phi hành bay vụt lên. Vân Phong Phong cũng không chậm hơn, cùng một động tác ôm ngang eo Tư Nguyệt, mở cánh bay trước dẫn đường.

Không lâu sau, bốn người bọn họ đã tụ họp được với Dao Mỹ và Thạch Đà.

Thạch Đà thấy Vân Phong Phong còn an toàn không khỏi thở ra một cái nhẹ nhõm. Hồi nãy khi Vân Phong Phong đuổi theo hương Mặc Nha, lòng hắn đã nhảy lên một cái không an tâm. Hắn lúc nào cũng bồi theo Vân Phong Phong, cũng biết rất rõ thủ đoạn của mấy tên Linh xứ Thần điện. Cũng may cô không có mệnh hệ gì, bằng không cho dù có là người mình, hắn cũng đem mấy tên kia ra làm thịt.

Vân Phong Phong thái độ nhàn nhạt, cũng không vội qua đỡ Viên Khải mà tiến lên hướng Dao Mỹ nhỏ giọng:

- Vẫn chưa tìm được lối vào sao?

Dao Mỹ hơi lắc lắc đầu, mím môi:

- Em không nhớ rõ nữa. Chỉ biết chính là chỗ này.

Thạch Đà không ngờ lại trước tiến lên, mò mò qua phiến đá một chút ấn mạnh một cái. Phiến đá lớn có phần xoay chuyển, sau đó rời đi lộ ra một linh trận lớn được khắc trên nền đá. Hắn hơi rũ mắt, có vẻ rất không cam lòng như vừa làm chuyện vô cùng có lỗi:

- Ám Dạ đại nhân từng nói qua về chỗ này. Tuy tôi chưa từng đến đây nhưng có thể thử, không ngờ lại đúng rồi. Tây Môn Tư Nguyệt, cô biết sử dụng Linh trận đúng không, thử một chút xem.

Vân Phong Phong nhíu mày nghi hoặc, một tay chặn Tư Nguyệt lại lắc đầu:

- Chị giúp Khải ca tiếp tục hồi phục đi. Để em.

Thạch Đà rũ mắt, tỏ rõ vẻ đau lòng. Hắn tất nhiên đã nghĩ đến chuyện Vân Phong Phong là kẻ đầu tiên nghi ngờ, chỉ là không ngờ thái độ của cô gay gắt như thế.

Dao Mỹ tiến lên hai bước đứng vào phạm vi linh trận, hướng Vân Phong Phong nói:

- Chị tiến đến trung tâm linh trận, dùng khí tức Ngọc Vân Tước nhỏ máu xuống kích thích. Em sẽ phụ giúp chị một tay.

Vân Phong Phong không nhíu mày lấy một cái lập tức làm theo. Quả nhiên, dưới chân cô linh trận sáng rực bao phủ không gian dần dần hiện lên rõ ràng. Khi máu đã theo rãnh bao phủ linh trận, hình dáng khắc trên đá rõ ràng có phần biến đổi, tạo thành một truyền tống trận mạnh mẽ.

Dao Mỹ chỉ chờ có như thế, lặp tức ra hiệu mọi người cùng bước vào trận pháp, hai tay kết ấn nhanh đến chóng mặt vỗ mạnh xuống mặt đất, tạo thành một chấn động cùng lúc di chuyển toàn bộ rời đi.

Tầm nhìn vừa ổn định trở lại, Vân Phong Phong lập tức nhíu mày, bàn tay cơ hồ đã nắm đến muốn bật máu.

Sáu người các cô dịch chuyển không hề sai vị trí, lập tức đã đến chỗ Bạch Phụng hấp thụ truyền thừa bên kia. Có điều, cô ngàn vạn lần cũng không nghĩ tới bọn họ lại bị tập kích ngay chỗ này.

Không gian xung quanh dần như đã bị hắc sắc bao kín, đếm ra cũng đến mấy ngàn tên tử thi chứ không đùa. Trên cao, Ám Dạ dường như chỉ chờ có đến như thế, cười đến âm đọc khinh bỉ mà nói:

- Thạch Đà, ngươi không hổ là kẻ trung thành nhất dưới chân ta. Là rất tốt. Bây giờ ta cho ngươi thêm một cơ hội, chỉ cần ngươi giết được bọn chúng, đúng như ngươi mong muốn, Vân Phong Phong giao lại cho ngươi.

Vân Phong Phong nhìn sang Thạch Đà, ánh mắt chỉ hận không thể ăn tươi nuốt sống hắn ngay lập tức. Cô từ sớm nên nghĩ đến hắn không có hảo tâm đến độ này mới đúng. Còn cho rằng hắn vẫn một đường an phận, cuối cùng vẫn bị hắn quay lại cắn một nhát đến độ này.

Tư Nguyệt hơi rũ mắt tiến lên, nắm tay Phong Phong đẩy lại về phía Viên Khải, chắn trước mặt ngần ấy người mà đối đầu với Ám Dạ, trầm giọng hỏi:

- Các ngươi dấu Vân Thiên ở chỗ nào rồi?

Ám Dạ ha ha cười gằn:

- Ngươi quả nhiên rất giống mẹ ngươi, đều ngu ngốc như vậy. Mà đang tiếc hơn là cha con Hoàng Thiên Nam lại giống hệt nhau, lại vì các ngươi và dùng cùng một phương pháp. Mộ Dung Vân Thiên kia sao? Đã từ sớm cũng đại nhân rời khỏi đây rồi. Hơn nữa hắn là tự nguyện cùng ngài rời đi, ngươi nói xem hắn ta là vì cái gì?

Tư Nguyệt không ngờ lại hoàn toàn bình tĩnh, không một chút kích động như chính cô cũng đã biết trước chuyện này. Có chăng, chỉ là cơ thể cô dường như có đôi chút cứng lại, bàn tay đang nắm đã toát đầy mồ hôi. Cô hơi rũ mắt, hít sau một hơi mà nói:

- Ngươi nói không sai. Đúng là mẹ con chúng ta rất giống nhau. Vậy nên hôm nay ta cũng cho ngươi biết thêm một điều, mẹ con ta không chỉ giống nhau ở điểm kia, mà còn cả cái khác nữa.

Nói đoạn, Tư Nguyệt ngẩng đầu lên, đôi mắt vừa mở ra đã là một sắc nguyệt bạch đặc biệt. Tiếp đến, cả cơ thể cũng biến đổi, bị một màu trắng như tuyết bao trùm. Cô hơi nhún chân, cả cơ thể tung mình vào không trung, từ sau lưng một đôi cánh trắng muốt liền bật mở, dang rộng vô cùng rực rỡ.

Ám Dạ đầu tiên là ngạc nhiên, sau đó nhếch môi đầy ý tứ. Hắn tất nhiên không nghĩ đến khi Hoàng Thiên Nhã đã hoàn toàn tiếp nhận ngôi vị Thẩm Phán, Tư Nguyệt vẫn có thể là một kẻ được nhận truyền thừa. Ngày đó hắn rất rõ ràng, khi Hoàng Thiên Nhã tiếp nhận Thẩm Phán địa vị, cả truyền thừa của Hàn Tiểu Nhã và Hàn Nhã Phi đều đã không còn. Bây giờ có thêm một cái truyền thừa, không phải nói Thẩm Phán Thần vị sẽ lần nữa đổi chủ sao?

Tư Nguyệt biến đổi đến độ này, cho dù là ai cũng sẽ bất ngờ. Hà Lam Nhi mím chặt môi bất giác tỉnh mộng, đeo lên vai Dao Mỹ một cái túi ma pháp khẩn trương:

- Bạch Phụng cùng với mạng của anh chị đều giao lại cho em. Mau lên, anh chị giúp em yểm hộ.

Dao Mỹ nhận đồ, lập tức hướng Dương Trạch đang nhận truyền thừa bên kia chạy đến. 

Vân Phong Phong là người tiếp theo tỉnh táo, cùng Viên Khải ném ra một đạo ma pháp mở một đường máu xuyên qua đám tử thi mở đường cho Dao Mỹ chạy đi.

Thạch Đà một đường không tham chiến, cứ đứng bên ngoài chờ đợi, chỉ cần Vân Phong Phong chịu không nổi, hắn lập tức sẽ đến mang người đi. Chỉ là hắn căn bản không biết, đối với Ám Dạ mà nói, chẳng có cái gì gọi là đáng tin tưởng cả. Hắn từ đầu đã định cho dù lần này Hắc Ám Phụng Hoàng có thể xuất thế thành công hay không, tất cả người ở đây đều phải chết. Nói đúng ra, Thạch Đà cũng không phải ngoại lệ. Sở dĩ từ đầu đến giờ hắn còn chưa bị đám tử thi hướng tới, chẳng qua vì hắn còn chưa phát động nguyên lực khiến chúng chưa cảm nhận được mà thôi. Một vạn tên tử thi, cho dù có là vật chứa Thánh Thú cũng sẽ cạn kiệt nguyên lực mà chết.

Viên Khải hồi nãy đã bị thương, cho dù có được hồi phục, lực cũng yếu đi hẳn. Cho dù Vân Phong Phong cùng Hà Lam Nhi nhất mực ở bên cạnh bọc hậu, hắn cũng nhanh chóng bị dồn vào thế yếu.

Hà Lam Nhi mím môi, nếu bây giờ họ không tiếp tục thu hút sự chú ý, Dao Mỹ bên kia không thể đủ thời gia tác động đến quá trình tiếp nhận truyền thừa của Dương Trạch được. Bí quá làm liều, cô hơi khép mắt như nhớ lại cái gì đó, nhỏ giọng lên tiếng:

- Cứ như vậy không ổn đâu. Chỗ này trên dưới một vạn tên tử thi, cho dù chúng ta có mạnh hơn nữa cũng không thể đánh hết. Chi bằng đánh liều một lần, ăn may còn có thể giúp Tư Nguyệt một tay.

Hai người kia gần như không cần suy nghĩ, lâp tức gật đầu. 

Hà Lam Nhi chỉ chờ có thế, dựng lên một bức tường băng che chắn. Cô xoay lưng lại, vòng tay qua cùng Viên Khải và Vân Phong Phong hợp thành một vòng tròn nhỏ, cùng nhau lẩm bẩm một đoạn chú rất dài. 

Dung hợp thượng cổ nguyên tố. Kì thực thứ này Hà Lam Nhi mới chỉ thực hiện duy nhất một lần cùng Tinh Vân ở nơi kia. Đoạn chú này là mãi sau này cô mới có thể đọc được hoàn thiện, không ngờ bây giờ lại thử ở đây. Cô cũng hiểu rất rõ, thứ này có khả năng gây phản hệ rất lớn, nếu không cẩn thận, trực tiếp sẽ bị bạo chết tại chỗ. Chỉ hy vọng lần này sẽ thành công.

Tường băng bắt đầu có vết nứt đầu tiên cũng là khi dung hợp hoàn thành. Hà Lam Nhi ôm thật chặt lưng hai người bên cạnh, ngửa cổ hét một tiếng: "Phóng".

Năng lượng lập tức phát bạo, đem cả một vùng rộng san phẳng, dùng từ huyết tẩy chắc cũng không ngoa chút nào.

Ba người cùng nhau thoát lực thở hồng hộc, số lượng tử thi đã bị quét đến hơn một nửa, máu chảy lênh láng, mảnh chân tay còn xót lại cũng đã chất thành một đống lớn, mùi tanh tưởi xộc lên thực khiến người ta muốn nôn một trận.

Viên Khải vốn đã đuối, chịu không nổi ngồi bệt xuống. Sức tàn phá như vậy cũng chỉ quét được một nửa vòng vây, cuối cùng vẫn là do thực lực không đủ.

 Tư Nguyệt cùng Ám Dạ giao chiến trên cao, mắt chưa hề rời khỏi thế cục bên dưới. Biết chuyện xem như không ổn rồi, cô lập tức hướng Ám Dạ khiêu khích:

- Ngươi nói xem mới chỉ có ba cái thượng cổ nguyên tố dung hợp đã có tác dụng lớn thế này, vậy bản thân linh lực của Thẩm Phán phát bạo, có thể đem cái mạng của ngươi lấy đi hay không?

Ám Dạ nhếch môi khinh bỉ:

- Chỉ là một cái truyền thừa thôi, cho rằng lấy linh lực của Thẩm Phán cũng dễ đến vậy sao? Có giỏi cứ đến đi. Có điều ngươi đến rồi, ba người bọn chúng chắc chắn cũng vong mạng. 

Tư Nguyệt một chút cũng không xao động, mộc kiếm lần nữa đâm tới. 

Ám Dạ còn không cần tránh, một tay nắm được cổ tay Tư Nguyệt, tay kia bất cứ lúc nào cũng có thể hướng yết hầu của cô uy hiếp.

Tư Nguyệt chính là chờ điểm này, bắt lấy cổ tay hắn trụ lại, áp sát cơ thể để hắn không thể trốn chạy câu môi:

- Vừa ý ngươi, đã thế chúng ta thử một chút.

Ám Dạ vốn đã dung đòn tâm lý cho Tư Nguyệt xao động, vẫn không nghĩ đến cô thực sự dám làm. Hắn vừa động muốn thoát khỏi tay cô, cả cơ thể cô đã sáng rực, năng lượng trên không nổ tung mang theo quang nguyên tố bức người bao trùm cả một không gian rộng lớn.

Ám Dạ thất thế, không kịp trốn chạy mà gặp phải quang nguyên tố tinh thuần lập tức bốc hơi không còn một mống. Đám tử thi theo đó cũng bị ảnh hưởng như mất đi người đều khiển lần lượt ngã xuống như diều đứt dây.

Trên cao, Tư Nguyệt đã lấy lại được hình dáng ban đầu, toàn thân được bao bởi một lớp màng mỏng như cánh ve, hướng đầu rơi tự do thẳng xuống đất.

Viên Khải ôm gọn hai cô gái trong lòng che chắn, nghe tiếng động lớn liền quay lại, gần như là nửa đi nửa bò tiến đến chỗ Tư Nguyệt, dùng hết sức lực còn sót lại mà nâng cô dậy. Hắn đưa tay áp lên động mạch trên cổ cô, không khỏi thở ra một tiếng:

- May quá, vẫn còn đập. Liều mạng như vậy, không biết điều chút nào.

Hắn khó khăn lắm mới có thể di chuyển đến chỗ này, lại lần nữa ôm theo Tư Nguyệt trở về chỗ cũ, đặt nằm bên cạnh hai cô gái đã mệt đến thở không ra hơi không khỏi nhẹ mỉm cười. Ba đứa con gái mà sao một chút cũng không chịu an phận. Tinh Vân không còn, Vân Thiên cũng biến mất. Trước khi hai tên kia có thể trở lại, hắn nhất định phải bảo vệ cho thật cẩn thận, bằng không hình như cũng quá mất mặt cái danh anh cả rồi.

Thạch Đà có thể theo dõi toàn bộ diễn biến. Ám Dạ chết rồi, hắn cũng không còn lý do trở về cái chỗ kia nữa. Tuy nhiên, hắn cũng chưa từng có ý định trở thành một nhóm với đám Tư Nguyệt. Hắn tiến đến trước Viên Khải, thực muốn cưỡng chế đánh người cướp Vân Phong Phong đi.

Viên Khải đã chẳng còn bao nhiêu lực, chỉ có thể mệt mỏi chắn trước ba cô gái, ánh mắt chính là cho dù hôm nay hắn có bỏ mạng cũng nhất định không để Thạch Đà mang người đi.

Thạch Đà nắm chặt tay. Với tình trạng hiện tại của Viên Khải, hắn chỉ cần mạnh tay một chút, Viên Khải chắc chắn chết không thể chống cự. Có điều, đến cuối cùng hắn lại không thể xuống tay nổi.

Vân Phong Phong phía sau khó khăn lắm mới có thể bám góc áo của Viên Khải ngồi dậy, giọng nói gần như đã không thể nghe rõ nữa:

- Ám Dạ chết rồi, anh còn muốn về chỗ kia?

Thạch Đà hơi nheo mắt, giọng rõ ràng là mang theo một chút đau lòng:

- Bọn chúng bây giờ còn không bảo vệ được chính mình. Em đi cùng anh, anh bảo vệ em.

Hơi thở của Vân Phong Phong càng lúc càng yếu, cơ thể mềm nhũn nằm hẳn trên lưng Viên Khải, cả đầu cũng khó khăn mới ngẩng được lên, tiếng nói lần này gần như chỉ còn tiếng thì thầm:

- Khải ca... em không muốn... theo hắn...

Viên Khải hơi run lên một cái, Vân Phong Phong đã hoàn toàn bất tỉnh. Hắn hơi xoay người, để cô nằm gọn trong lòng mình hơi vén đi tóc mái dài lòa xòa trên gương mặt cô, nhẹ nhàng nói:

- Phong Phong, sau này nhất định phải ngoan ngoãn nghe lời. Con gái không thể lúc nào cũng tiên phong, cũng nên đứng sau người khác nữa. Hắn nói không sai, anh thực sự không thể bảo vệ em nữa rồi. 

Viên Khải hơi rũ mắt, dù không đành lòng cũng cố gắng nâng Vân Phong Phong lên đưa về phía Thạch Đà.

Thạch Đà hiển nhiên không ngờ chuyện sẽ dễ dàng như vậy. Vừa định đưa tay nhận người, phía sau một đạo kình lực cực mạnh đã đánh đến. Hắn nhanh nhẹn xoay người, một tấm khiên vô hình liền xuất hiện, che chắn toàn bộ bốn người phía sau.

Từ phía nguồn kình lực phát ra, một đôi cánh trắng muốt đẹp đẽ xuất hiện. Trên tay Dương Trạch, Dao Mỹ đã thoát lực ngủ mất, đôi môi còn câu lên mỉm cười. Thực tốt, đã thành công rồi.

Dương Trạch như phá kén, bay đến phía bên này nhìn lại hiện trường không khỏi nhíu mày một cái. Hắn vừa thoát khỏi ý thức của Hắc Ám Phụng Hoàng còn chưa thể tiếp thu được quá nhiều, chỉ nhìn lại quá nửa số người đã trong tình trạng bất tỉnh nhất thời không biết nên làm thế nào, thuận miệng hướng Thạch Đà nói:

- Chúng ta đều giống nhau cả thôi. Nếu vẫn còn khỏe thì giúp một tay đưa họ ra khỏi đây trước cái đã, sau này muốn làm gì lại tính tiếp.

Thạch Đà vừa muốn phản đối, nhìn lại Vân Phong Phong an ổn ngủ trong lòng Viên Khải lại lập tức gạt đi, cuối cùng choàng qua một tấm vải lớn cõng Hà Lam Nhi trên lưng, hai tay tiện nâng theo Tư Nguyệt nối bước Dương Trạch.

Viên Khải ban đầu còn bất ngờ, sau liền bật cười tự giễu, lại ôm theo Vân Phong Phong cùng rời đi.

Lần này đến có bảy người, về cũng có bảy người. Chỉ là Vân Thiên đã mất tích, thiếu sót này có lẽ họ nhất thời đều không thể chấp nhận được.

Dương Trạch là đệ tử của Dương Khả, vừa dắt họ về đến lục công chúa phủ, Viên Khải cuối cùng cũng ngã xuống. Quá giới hạn chịu đựng rồi, hắn cũng không thể cố hơn được nữa.

----------------------------------------------

Hà Lam Nhi xem ra là cái hồi phục tốt nhất. Dù sao lúc đó chỉ là bị thoát lực mà ngất đi, không đến một ngày sau đã tỉnh lại. Không yên tâm với đám người kia, cô vừa tỉnh liền tìm đến từng phòng bệnh một xem xét. Chắc chắn không ai có vấn đề gì mới dám nhẹ thở ra một hơi đi chào chủ nhà một tiếng.

Hoa viên của Lục công chúa phủ quả thực tạo không gian vô cùng thoải mái. Phía bên kia đình ngắm cảnh, Dương Trạch, Dao Mỹ, còn có Thạch Đà đang ngồi đó, phía đối diện tất nhiên là Dương Khả, nhiều thêm một dáng đàn ông hình như là Cửu điện hạ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net