Chương 20: Hoàng Thiên Nam trở lại.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Đã hơn 1 tháng trôi qua, cô vẫn chưa thể hiểu chuyện gì đã xảy ra với chính bản thân mình nữa. Cô - Hoàng Thiên Nhã - học sinh lớp 4 tiểu học quốc gia, đó là tất cả những gì cô nhớ được. Nhưng với hình dáng hiện tại, cô hẳn đã 14 tuổi rồi mới đúng. Chẳng lẽ cô đã quên mất điều gì đó trong suốt bốn năm qua sao?

- Nhã Nhi, có muốn ra ngoài dạo một chút không?

Cô nhìn ra cửa, chính là người đã ôm cô khi cô mới tỉnh lại, tự xưng là Anh Dạ thì phải.

Thiên Nhã mỉm cười lễ phép đáp lại, ngoan ngoãn đi tới chỗ Anh Dạ, để Anh Dạ dắt tay đi.

Tuần nào cũng vậy, Anh Dạ đều đặn 2 lần sẽ đưa cô ra ngoài dạo một chút, sau đó lại đưa cô về nhà, chăm sóc cẩn thận như một người chị cả yêu thương em gái vậy. Ngoài Anh Dạ ra, còn có một cô gái khác rất dễ thương gọi là Phong Phong hay đi cùng anh trai tóc đỏ tới, và đặc biệt là một chị gái vô cùng nghiêm khắc nữa.

Thiên Nhã đối với Phong Phong và Anh Dạ mà nói vô cùng thích, nhưng đặc biệt rất sợ dáng vẻ của chị gái bạch hồ nghiêm khắc cùng anh trai tóc đỏ của Phong Phong. Mỗi lần họ đến, cô thật sự chỉ muốn tìm một chỗ nào đó núp vào, chờ họ đi hẳn mới đi ra. Đáng tiếc, dù cô có trốn thế nào họ vẫn có thể tìm ra được.

Có thể vì hôm nay là cuối tuần nên con phố cũng đông hơn hẳn. Anh Dạ phải nắm chặt tay Thiên Nhã dắt đi mới không lo cô bị lạc. Thiên Nhã cũng rất ngoan ngoãn đi sau Anh Dạ tuyệt không rời bước nào.

Anh Dạ đột nhiên đứng lại khiến Thiên Nhã giật mình, dù bản thân còn cao hơn Anh Dạ một chút, nhưng bị chặn lại như vậy thật có chút không quen.

Phía bên đối diện, một tên con trai cao lớn cười cợt chặn đường, ánh mắt nhìn Thiên Nhã cũng vô cùng khinh bỉ.

Anh Dạ lẽ phép nhưng lời nói vẫn tràn mùi thuốc súng:

- Lạc Cơ học trưởng hôm nay cũng có nhã hứng đi dạo sao? Vậy bọn em sẽ không làm phiền, anh tránh giúp.

Lạc Cơ nào dễ thỏa hiệp như vậy, đưa một tay chắn ngang lối đi nói:

- Hai em không phải cũng muốn đi dạo hay sao? Chi bằng đi cùng nhau đi.

Anh Dạ khẽ nhíu mày, vẫn giữ bình tĩnh nói:

- Bọn em có việc đến hội, Lạc Cơ học trưởng cũng có hứng đến Tứ Linh Hội chơi sao?

Lạc Cơ nhếch môi. Muốn đi mà dễ như vậy sao? Đừng có hòng.

- Đây còn không phải là tiểu thiên tài hơn 1 năm trước của Tứ Linh Hội sao? Từ bao giờ lại phải đứng sau lưng người khác vậy?

Anh Dạ sớm đã thấy khó chịu, chỉ là thực lực không đủ, không thể động thủ được, đành tránh qua nói:

- Lạc Cơ học trưởng, phiền anh tránh ra cho, bọn em đang vội.

- Nếu tôi nói không?

Lạc Cơ càng thêm cợt nhả, Anh Dạ cũng không thể làm gì. Người đi trên phố không ít, nhưng người dám cả gan đối đầu với phó hội trưởng của Hắc Minh Hội thì tuyệt không có một ai. Tất nhiên, không ai rửng mỡ đi đối đầu với thế lực mạnh nhất Hỗn Nguyên Học Viện này cả.

Hơn một tháng trước, Thanh Long cùng Bạch Tiểu Hồ suýt chết trở về, Hoàng Thiên Nam cùng Tây Môn Huyền Vũ hoàn toàn biến mất, Lam Linh Linh đi nhận nhiệm vụ ngoại khóa không rõ tung tích, Tứ Linh Hội chính là rớt một nước không phanh. Nếu không phải Liên minh Tây phong của Mộ Dung Thanh Nhiên hết mực đứng sau chống đỡ, sợ là đã sớm sập rồi.

Anh Dạ xiết chặt tay, chưa nói đến chuyện hắn cậy lớn hiếp nhỏ, nếu Nhã Nhi hiện tại còn thực lực như trước, đừng nói là Lạc Cơ trước mắt, cho dù Hàn Kỳ Long xuất hiện cũng chưa chắc cản được như vậy. Suy cho cùng, cũng chỉ là do Anh Dạ cô quá yếu mà ra thôi.

Mọi chuyện đột nhiên xoay 180 độ, không biết từ lúc nào Thiên Nhã đã rút ta khỏi tay Anh Dạ, nhanh chân đẩy Lạc Cơ sang một bên. Lạc Cơ còn chưa kịp nổi nóng, một tên đàn em đằng sao đã rạp xuống như rạ, trên ngực còn một vết đen sâu hoắm, hẳn là vừa trúng một chiêu ám nguyên tố vô cùng mạnh.

Học viện quy định trừ những trường hợp nhận nhiệm vụ ngoại khóa mất mạng bên ngoài, tất cả những vụ ám sát gây hấn trong trường, học viện sẽ chỉ điều tra khi có chứng cớ chứng minh vụ đó không phải do học viên gây ra. Đồng nghĩa với việc học viên tương tàn trong học viện không chỉ là được phép, mà chính là sống chết tự chịu.

Lạc Cơ mặt thì đùng đùng nổi giận, lòng lại thầm thở phào một hơi. Hôm nay không có Thiên Nhã, hắn chết là cái chắc. Tuy vậy, hắn vẫn kiếm cớ quát:

- Nhóc con, cô muốn làm cái gì. Dám đẩy bổn thiếu gia, chê mạng quá dài sao?

Thiên Nhã hoàn toàn không quan tâm đến câu mắng kia, chỉ xem xét một lượt trên người Lạc Cơ, thấy không có vết thương nào mới cười nói:

- May quá, không bị thương chỗ nào.

Lạc Cơ thật sự không hiểu. Hoàng Thiên Nhã kia là đang giả ngu hay là thật sự não bị nhúng nước rồi. Rõ ràng là hắn vừa kiếm chuyện với cô, cô lại lo hắn có bị thương hay không.

Anh Dạ nhân lúc Lạc Cơ còn đang mê man, lập tức kéo tay Thiên Nhã đi một nước. Lạc Cơ cũng không hề có hứng đuổi theo, một bên phân phó khiêng xác kia đi, một bên nói mấy tên năng lực tốt một chút đuổi theo hung thủ, bản thân trở về báo lại với Hàn Kỳ Long.

Trên mái nhà cách đó hơn 200m, một tên con trai mặc đồ đen gọi gàng, mái tóc màu bạch kim cùng đôi mắt màu đỏ máu ánh lên trong nắng, trên tay vẫn cầm một cây nỏ đã lên nòng sẵn nhưng lại buông xuống, đôi mắt đầy tức giận nói:

- Hôm nay là Nhã Nhi tha cho ngươi một mạng. Con chuột nào dám động đến tiểu sư muội đều không có kết cục tốt.

Trong khoảnh khắc, thanh niên kia khoác lên một tấm áo choàng rộng, hoàn toàn biến mất không một vết tích.

Tuy Thiên Nhã đã tỉnh lại hơn một tháng nhưng hôm nay chính là lần đầu tiên quay lại trụ sở hội. Nơi này vốn dĩ so với trước kia không hề thay đổi, có điều đối với cô mà nói, chỗ này giống như rất xa lạ vậy.

Trên lầu 2 có tiếng phát hỏa, Thiên Nhã lập tức co rúm lại, cô nhận ra được đây là tiếng của chị gái nghiêm khắc kia.

Nói là chị gái nghiêm khắc, trên thực tế cô gái này chính là Tiểu Bạch. Từ sau khi trở về, Tiểu Bạch phát hiện phong ấn đã bị phá bỏ. Theo lời Hỏa Diệm kể lại thì có vẻ là do ấn ký mà Tây Môn Huyền Vũ để lại khi đó mà ra. Phong ấn phá bỏ, quá trình trưởng thành của cô nhanh hơn mấy lần. Dù mới 14 tuổi, trông cô cũng không khác thiếu nữ 16 là bao.

Tiểu Bạch đầu như bốc khói đạp cửa ra ngoài, lúc ra còn uất ức quay lại quát:

- Mấy người muốn làm gì thì làm, nhưng em nói trước, ai dám động tới căn cơ do Hoàng Thiên Nam cùng Tây Môn Huyền Vũ dựng lên, em thề sẽ cho tên đó chết không còn mảnh xác.

Thanh Long từ trong phòng vô cùng bất đắc dĩ đi ra, cố gắng lắm mới nắm được tay Tiểu Bạch cản cô ra ngoài phát hỏa.

- Tiểu Hồ, bình tĩnh một chút. Chúng ta chưa hề có ý định thỏa hiệp, sẽ không có chuyện đó xảy ra đâu.

Tiểu Bạch ném cho Thanh Long ánh mắt vô cùng hung ác, sau đó thở ra một hơi thu lại toàn bộ, coi như chưa có gì xảy ra.

Tiểu Bạch giận như vậy cũng có lý do cả. Mới sáng sớm ra, Lạc Cơ đến gây sự, nói gì mà Hàn Kỳ Long muốn hợp nhất Tứ Linh Hội gì đó, lại còn châm chọc chuyện Tây Môn Huyền Vũ cùng Hoàng Thiên Nam. Khỏi cần nói, hai người kia bây giờ giống như vảy ngược của Tiểu Bạch vậy. Khó khăn lắm mới ép xuống được cơn giận, hắn vừa rời đi liền phát ra toàn bộ. Phòng khách Tứ Linh Hội vốn luôn yên ả, hôm nay suýt chút nữa là sập rồi.

Chính Nguyên tất nhiên không thể phản đối. Dù sao người ta cũng là thánh nữ, là chủ nhân của mình kia. To tiếng một chút thì cứ xác định trước là vừa. Chu Lý cũng đang ôm một bụng tức, thấy Tiểu Bạch phát ra không đổ thêm dầu là may lắm rồi.

Hai người kia không trở về, số thành viên của Tứ Linh Hội giảm đáng kể, Anh Vũ từ ngày đó đột nhiên biến thành chân chạy vặt, ngay cả mấy đứa Vương Tuấn Kiệt, Đường Tâm hay Thảo Mai cũng phải đi làm nhiệm vụ dù là lính mới. Hải Tinh là người cũ, vừa chạy việc ở của hàng, vừa xoay việc của hội còn vất vả gấp mấy lần.

Hôm nay Hải Tinh chỉ vừa mới ghé tiệm một lúc, lại nghe tin Lạc Cơ đến gây sự, biết ngay kiểu gì cũng có chuyện nên vội chạy về. Quả nhiên vừa về đã thấy Tiểu Bạch nổi đóa cả lên. Chuyện này tháng qua cũng không hiếm nữa nên cứ kệ cũng được, điều quan trọng là bé con cả tháng anh chưa gặp hôm nay lại xuất hiện kia kìa.

- Nhã Nhi, cả tháng rồi mới gặp được em đấy. Thấy trong người sao rồi, có khó chịu chỗ nào không? Cha anh thật sự nhớ nhóc lắm đấy, rảnh thì đến chơi nhé.

Hải Tinh tua một lèo, Thiên Nhã nghe cũng chẳng hiểu, chỉ cười trừ ngoan ngoãn gật đầu, quá nửa thân đã nép vào sau Anh Dạ không dám nhú ra.

Thấy vẻ mặt ngơ ngác kia, Hải Tinh cũng chỉ biết khẽ lắc lắc đầu. Sớm đã nghe nói Nhã Nhi bị mất trí, anh vốn không có tin, giờ thì xác định đúng là sự thật rồi.

Tiểu Bạch đang phát hỏa, chợt nghe hình như ai nhắc đến Nhã Nhi vội ngó xuống sảnh, quả nhiên thấy Anh Dạ đưa Thiên Nhã tới. Mặt Tiểu Bạch hơi tối lại, trực tiếp bỏ qua cầu thang nhảy xuống sảnh gắt:

- Anh Dạ, cậu đưa Nhã Nhi tới chỗ này làm gì? Không phải tớ đã nói đừng đến rồi sao?

Anh Dạ biết gần đây áp lực của Tiểu Bạch khá lớn, thấy Tiểu Bạch giận chỉ hòa hoãn nói:

- Tớ vốn không định đưa Nhã Nhi đến chỗ này, chỉ là đang đi trên phố gặp đám Lạc Cơ gây sự, bất dắc dĩ phải đến đây thôi.

- Cậu nói cái gì? Tên đó dám? - Tiểu Bạch đột nhiên cao giọng hỏi khiến Thiên Nhã không tự chủ lui về sau hai bước, xém chút nữa là ngã ra.

Anh Dạ nhanh tay nắm lấy tay cô giúp cô giữ thăng bằng, chấn an tinh thần giúp Thiên Nhã một chút rồi quay sang Tiểu Bạch nói:

- Cậu bình tĩnh một chút. Từ khi tỉnh lại đến nay, tinh thần của Nhã Nhi rất yếu, không chịu nổi bị lớn tiếng đâu.

Câu nói này chẳng làm Tiểu Bạch khá lên chút nào, ngược lại càng thêm giận, gạt Anh Dạ qua một bên, trực tiếp nắm lấy tay Thiên Nhã, nói:

- Hoàng Thiên Nhã, cậu thực sự là Hoàng Thiên Nhã sao? Tớ hỏi cậu, Hoàng Thiên Nhã không sợ trời không sợ đất trước kia đâu mất rồi? Cậu tỉnh lại cho tớ, cậu cứ yếu đuối như vậy nên mới...

Tiểu Bạch còn chưa nói hết câu, Anh Vũ từ đâu chạy đến đã gạt cô qua một bên, nhẹ nhàng vỗ về Thiên Nhã đang muốn phát khóc lên trong lòng, ánh mắt lạnh băng nói:

- Bạch Tiểu Hồ, cậu quá quắt rồi đấy.

Tiểu Bạch thật muốn động chân động tay rồi, khó khăn lắm Thanh Long mới giữ cô lại một chỗ được. Cô bực đến đầu bốc khói, to tiếng:

- Tớ quá quắt? Cậu cảm thấy tớ quá quắt sao? Nếu không phải...

- Đủ rồi đấy.

Lần đầu tiên trong đời, Anh Vũ lại gắt lên như vậy. Phải mất một lúc im lặng, cậu mới nói được tiếp:

- Mới có gần 4 năm, câu cũng quên hết khi bản thân mình mới gặp Nhã Nhi rồi sao? Khi đó cậu thế nào? Nhã Nhi đã từng nổi cáu với cậu hay chưa? Cậu ấy nhất mực bảo vệ cậu, dù bị đánh cũng không để cậu bị trầy một chút, cậu quên hết rồi à? Bây giờ cậu ấy thành ra như vậy, cậu cho rằng cậu ấy muốn như hiện tại? Hoàng Thiên Nhã cao ngạo dù có chết cũng ngẩng cao đầu, nay trở thành hèn nhát như vậy, cậu cho rằng cậu ấy muốn mình trở thành như thế này lắm sao?

Không khí trở lên căng thẳng, không ai biết phải nên nói tiếp câu gì cho phải, cũng không ai biết là thế nào mới phá tan được cục diện này. Thiên Nhã dù không hiểu hai người họ đang nói gì, chỉ đoán có liên quan tới mình vì nghe họ nhắc đến tên mình mà thôi. Cô lau lau đôi mắt đỏ hoe, tiến đến đặt vào tay Tiểu Bạch 2 chiếc kẹo nhỏ, giọng run run có vẻ sợ mà nói:

- Anh Nam từng nói chỉ cần ăn kẹo, không chỉ hết buồn, lòng cũng sẽ nhẹ hơn.

Tiểu Bạch ngẩng đầu, đôi mắt hồng lên nhìn cô bé trước mặt. Bốn năm trước cô còn thấp hơn Nhã Nhi nửa cái đầu, nay đã cao hơn cả Nhã Nhi rồi. Ngày đó mỗi khi cô khóc, Nhã Nhi cũng đưa cho cô kẹo như vậy, nói chỉ cần ăn tâm trạng sẽ tốt hơn. Bây giờ nghĩ lại thấy trò này trẻ còn biết nhường nào, chỉ là Nhã Nhi bây giờ cũng không phải Nhã Nhi của khi đó nữa.

Tiểu Bạch giang tay, ôm chặt lấy Thiên Nhã, vùi mặt vào vai Thiên Nhã để chắc là mình sẽ không khóc lớn lên, miệng chỉ lẩm bẩm đủ hai người nghe thấy. Thiên Nhã càng ngày càng không hiểu chuyện gì xảy ra, chỉ thấy vai mình có chút ướt át nên nhẹ vỗ vỗ lưng Tiểu Bạch một chút. Một lúc lâu sau, Tiểu Bạch mới buông tay, nét mặt vô cùng bình tĩnh, đôi mắt cũng không một chút gợn sóng.

- Anh Dạ, cậu giúp tớ đưa cậu ấy về phòng đi. Nếu không có chuyện gì tốt nhất đừng rời khu ký túc, như vậy không an toàn đâu.

Anh Dạ gật đầu, cũng biết như vậy không hay ho gì, liền nắm tay Thiên Nhã rời đi. Anh Vũ còn lo có chuyện xảy ra, nhất mực đi theo hộ tống.
Ba người vừa rời đi, Hỏa Diệm và Phong Phong cũng mới quay lại, Tiểu Bạch thấy vậy, chỉ ra hiệu cho hai người theo mình cùng trở về phòng làm việc của hội trưởng, nay do Thanh Long tiếp quản.

Vừa đặt mình ngồi xuống bộ sofa, Tiểu Bạch đã vào việc luôn:

- Hai người theo bảo vệ Nhã Nhi được không? Thời điểm này người biết hội ta có chuyện quá nhiều rồi, sợ là cậu ấy sẽ thành đối tượng bị người ta truy đuổi.

Hai người quay qua nhìn nhau một chút, ánh mắt hoàn toàn trái ngược. Phong Phong gật đầu đáp:

- Ngày trước dù chủ nhân chưa bao giờ nói, em cũng biết đối với chủ nhân chị ấy rất quan trọng. Bây giờ chủ nhân không còn nữa, em sẽ thay ngài bảo vệ chị ấy.

Thanh Long hơi trầm xuống, khẽ vỗ vai nhỏ của Phong Phong, nói:

- Ngày đó vì biết mạng không dài nên cậu ấy mới dùng khế ước một chiều với em. Bây giờ cậu ấy không còn nữa, em cũng được tự do rồi. Phong Loan, em không nhất thiết phải ép mình theo ước nguyện ngày trước của cậu ấy đâu.

Ngày đó Tây Môn Huyền Vũ tụ được bốn viên Linh Nguyên, Hỏa Diễm Linh Hồ đeo một viên, trở thành hình dáng cậu nhóc 15 tuổi Hỏa Diệm như bây giờ. Sau khi Phong Loan mang theo Thanh Long đến, cậu không ngại nhường cho Phong Loan một viên, để cô che dấu thân phận trở thành Phong Phong mới 12 tuổi kia.

Phong Phong lắc lắc đầu, mỉm cười nói:

- Ngài là chủ nhân của em, ngày trước là thế, sau này cũng thế. Em không ép mình theo ý muốn của ngài, em chỉ đơn giản là tự muốn như vậy thôi. Thứ ngài muốn bảo vệ, em sẽ giúp ngài hoàn thành. Theo ngôn ngữ của mọi người chính là giúp linh hồn ngài được thanh thản, không phải sao?

Tiểu Bạch không nói, thở dài một hơi quay sang nhìn Hỏa Diệm. Hỏa Diệm không biết vô tình hay cố ý, vừa vặn tránh khỏi ánh mắt kia, có chút ngập ngừng:

- À thì... bà cô nhỏ à... cô biết là tôi muốn du ngoạn bên ngoài hơn mà đúng không? Chuyện giúp cô bảo vệ cho người kia tôi nghĩ là... hay là...

- Cậu không làm?

Tiểu Bạch hỏi lại, giọng chỉ đều đều không hề mang tý cảm xúc nào nhưng lại khiến Hỏa Diệm bất chợt nảy lên một cái, sau đó nhanh miệng nói:

- Làm, làm chứ. Du ngoạn để sau chắc cũng không sao. Tạm thời cứ như vậy đi.

Thanh Long chợt cảm thấy có chút buồn cười. Rõ ràng Tiểu Bạch chỉ là thấy tên kia quá dài dòng nên muốn cắt đi thôi, ai dè tên đó lại nghĩ đó là đe dọa mà giật thót nhận lời. Xem ra lần đó bị Tiểu Bạch đánh suýt chết khiến tên này để lại bóng ma, chỉ cần một thao tác nhỏ của Tiểu Bạch thôi có lẽ cũng khiến cậu ta chột dạ rồi.

- Vậy thì tốt. Nhã Nhi nhờ hai người chăm sóc. Còn có Phong Phong, em vốn thuộc phong hệ chuyên về ma pháp nhưng sau khi hóa hình thì yếu đi rất nhiều, nếu gặp đối thủ mạnh thì lấp tức chạy, đừng để bị lộ thân phận. 

Phong Phong gật đầu hiểu chuyện, rất nhanh cùng Hỏa Diệm ra ngoài.

Tiểu Bạch đứng dậy, tiến đến trước cửa sổ nhìn nắng vàng trên ngọn đồi sau trường, chợt cảm thấy chút chua xót. Nơi đó vốn có rất nhiều kỷ niệm của mọi người, nay cảnh thì vẫn vậy mà người thì không còn nữa. Năng lực của cô quá bé nhỏ, muốn bảo vệ mọi người thay họ cũng không thể được, chỉ giúp được ít nào hay ít ấy mà thôi. 

Thanh Long vòng tay qua ôm gọn lấy cô, nhẹ nhàng nói:

- Chúng ta là người một nhà, bảo vệ nhau là chuyện đương nhiên. Hai người họ đi là việc không ai muốn, nhưng đừng tự dằn vặt nhận lỗi về mình. Em xem, điều họ muốn nhất cũng chính là làm Nhã Nhi tỉnh lại, bây giờ không phải đã thực hiện được rồi hay sao? Nghĩ thoáng ra một chút, đôi khi cứ chia sẽ gánh nặng trên vai cho anh. Anh sẽ giúp em gánh lấy.

Tiểu Bạch nhẹ gật đầu. Bốn người đi, chỉ có cô và Thanh Long trở về, đối với cô như một cú sốc lớn vậy. Dù nghe tin Nhã Nhi tỉnh lại, cô cũng không cách nào tiếp xúc tự nhiên được. Nghĩ lại, đúng là cô đã tự đặt lên vai mình một gánh nặng rất lớn, có lẽ từ hôm nay cũng nên đặt bớt xuống rồi.

Khó khăn lắm Tiểu Bạch mới được rảnh một bữa, vội chạy về ký túc một chuyến. Hôm nay tâm trạng cô vô cùng tốt, dắt Nhã Nhi đi chơi chắc không vấn đề gì, hơn nữa còn có Phong Phong và Hỏa Diệm nữa nên cũng không cần lo lắng cho mệt. Thiên Nhã được cho ra ngoài chơi, tất nhiên là vui muốn điên lên ấy. Mấy ngày trời nghe lời Tiểu Bạch không dám ra ngoài, hôm nay được rủ đi chơi tất nhiên vô cùng phấn khởi, lập tức thay đồ đi ngay.

Tiểu Bạch cười hì hì, hoàn toàn gỡ bỏ bộ dáng chị gái nghiêm túc thường lệ, trở thành một cô nhóc bình thường cùng nhau dạo phố. Thiên Nhã ban đầu còn có chút rụt rè, sau thấy Tiểu Bạch vui vẻ dắt đi cũng bạo gan đi theo. Mãi đến chiều tối, Thiên Nhã nói muốn ăn gì đó, bốn người mới dừng lại, kiếm một quán ăn vào đó ngồi. Còn chưa ấm chỗ, Tiểu Bạch nhận được tin báo có việc gấp, thật chẳng biết nên làm thế nào. Thiên Nhã kéo kéo tay cô nói:

- Chị bận thì cứ đi trước đi, em sẽ đi cùng Phong Phong.

Tiểu Bạch rất không đành lòng, lại thấy vẻ mặt của Nhã Nhi cùng Phong Phong đành phải gật đầu. Quay qua nói Hỏa Diệm phải coi chừng Thiên Nhã cẩn thận, cô vội vàng đứng dậy trở về tổng bộ hội.

Tối mịt, mọi người còn đang căng thẳng trong phòng họp, Phong Phong vội phá cửa đi vào, miệng vẫn thở dốc, trên áo còn có vài vết rách giống như bị ai xé. Tiểu Bạch liền bật dậy, dự cảm không lành bất chợt dồi đến, hỏi:

- Nhã Nhi đâu. Cậu ấy đi cùng em không phải sao?

- Chị Nhã bị người ta bắt đi rồi. Bọn chúng lấy chị ấy ra uy hiếp, em với anh ấy không thể làm gì được. Anh ấy nói em về tìm chị, nói là hồ ly trắng giống chị gì đó gây ra.

Phong Phong vừa dứt lời, Chính Nguyên theo bản năng bật thốt lên:

- Lục vĩ Bạch Tiểu Thanh. Xích Miêu Hội Bạch Tiểu Thanh?

Tiểu Bạch mạnh mẽ cắn răng một cái. Hay cho một cái lục vĩ hồ lại dám động đến Nhã Nhi. Người của Xích Miêu hội, khỏi nói cũng biết ai là chủ mưu. Được lắm. Cô thật sự muốn xem Tây Môn Khả Nhi cùng với Bạch Tiểu Thanh, hai tên vô dụng này có thể làm trò hèn hạ gì.

- Chu Lý, chị di chuyển trên không thuận tiện như vậy, giúp em thăm dò tin tức một chút. Nếu Bạch Tiểu Thanh ra tay, sợ một phần là vì hiềm khích với em chứ không chỉ do chủ ý của Tây Môn Khả Nhi đâu.

Giờ không phải lúc tranh cãi, Chu Lý lập tức phóng đi ngay. Tiểu Bạch cùng Thanh Long, Chính Nguyên theo Phong Phong đến chỗ Thiên Nhã bị bắt, chỉ thấy Hỏa Diệm đang ngồi đó, thương tích không ít, bên cạnh còn bị gắn một tấm bùa cố định cùng một tờ giấy hẹn ngày mai tại võ đài.

Tiểu Bạch nhếch môi cười lạnh, quả nhiên nhắm vào cô mà tới. Cô sớm biết Bạch Tiểu Thanh kia không ưa dáng vẻ bạch vĩ hồ của cô. Ả luôn tự hào mình là lục vĩ hồ cao quý, là 1 trong hai lục vĩ hồ duy nhất còn xót lại trong tộc. Có điều, dù là bạch vĩ hồ, đôi tai của Bạch Tiểu Thanh vẫn bị lai một chút màu vàng cam đặc trưng của hồ ly, không giống Tiểu Bạch chính là màu bạch kim thuần khiết. Nếu đã muốn chơi như vậy, Bạch Ngọc Hồ cô cũng không ngại tiếp. Ai bảo cô là cửu vĩ hồ cao ngạo làm gì chứ?

Mới 7h sáng, võ đài đã đông kín người. Nghe nói Thanh tiểu thư Xích Miêu Hội có trận đấu, ai mà không kích thích chứ. Đường đường một tiểu mỹ nhân, thực lực lại cao, ai mà không muốn biết kết quả người dám nhận lời thách đấu của Bạch Tiểu Thanh đây?

Bạch Tiểu Thanh vừa mới đến, toàn khán đài như bùng nổ. Một bóng màu xanh lục từ từ tiến lên võ đài, một mái tóc màu bạch kim, một đôi mắt hổ phách sáng như sao trời, khuôn mặt cân đối, dáng hình trổ mã hoàn hảo, eo nhỏ dáng thon, sáu cái đuôi trắng kiều diễm xòe rộng, có thể nói, mang danh tiểu mỹ nhân cũng không ngoa tý nào. Có điều, nếu đôi tai kia không pha một chút màu vàng cam

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net