Chương 27: Bích Thủy Thành - khẳng định vị thế

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mấy ngày tiếp đó, sức khỏe Thiên Nhã cũng khá lên nhiều, ra ngoài một chút, cô mới biết chỗ này thật không giống như cô nghĩ trước đó. Không phải rừng rú hoang sơ gì. Nơi này mênh mông là nước, có vẻ là địa phận Bích Thủy Thành. Căn nhà nhỏ của Tử Vân cũng không phải là một mình một góc, mà là nằm trong một điền trang vô cùng lớn, hẳn là từ một siêu cấp gia tộc nào đó, chắc cũng cỡ như Bach Hổ gia tộc của Hỏa Linh Thành. Tử Vân cũng không phải là người làm công thông thường, mà nghe đâu là con rơi của chủ nhân nơi này với một tá điền trong trang.

Câu chuyện thật là đủ mùi cẩu huyết.

Trang chủ nơi này họ Hà, vậy nên chỗ này gọi là Thủy Hà gia tộc. Chính dòng Hà gia này có 5 đứa con, ba gái, hai trai, cũng đều có thể coi như là có chút năng lực. Con trai cả Hà Bình là người nổi trội nhất, tâm tính khá trầm ổn, có điều lại không màng tới địa vị gia tộc, chỉ luôn hướng ra ngoài, mới 18 tuổi đã là cao thủ Hoàng Kim trung cấp, rất khá. Hai đứa tiếp theo đều là nữ, lại là một cặp sinh đôi, mặt mày thanh tú, thực lực không tồi, 16 tuổi Tử Vân cao cấp. Hai người ngày một nóng như lửa, một quá nhu hòa, không thể làm việc lớn. Đứa thứ tư là con trai, tâm kế rất sâu, thực lực cũng là tốt nhất, 15 tuổi Hoàng Kim sơ kỳ, có thể nói là tiền đồ nhất trong năm đứa. Con gái út chỉ vừa tròn 10 tuổi, đáng yêu vô cùng, tuy nhiên cũng điêu ngoa vô cùng nên hiếm ai dám động đến. Mấy lần Tử Vân bị đánh đều là do con nhóc đó mà ra.

Sở dĩ Tử Vân bị đãi ngộ kém như vậy, phần vì thực lực quá kém, 17 tuổi cũng chưa đến Thanh Vân cảnh, thật sự là phế vật trong gia tộc lớn, thêm vào đó lại là con lai. Bích Thủy Thành là địa bản của Tinh Linh tộc, có điều, Tử Vân mang dòng máu của mẹ nhiều hơn nên mang hình dáng con người.

Tử Vân bề ngoài đều là cam chịu, còn tỏ ra sống rất tốt, nhưng Thiên Nhã biết rất rõ, cảm giác bị người ta chèn ép, đâu thể cứ nói tốt là tốt được. Tử Vân có lẽ cũng giống như Tiểu Bạch ngày đó, cái anh thiếu là người kéo anh ra khỏi cái vũng bùn kia thôi.

Thiên Nhã đọc sách trong nhà lại nghe tiếng ngoài cửa, còn nghĩ là Tử Vân về sớm, vừa ngẩng đầu lên liền thấy một đứa nhỏ đứng bên cạnh, chu cái miệng nhỏ dễ thương hỏi:

- Đang đọc cái gì vậy? Cho ta xem với có được không?

Thiên Nhã nhíu mày, biết đây là con gái út của gia chủ, không có ý định nhượng bộ, nói:

- Trẻ con không thể đọc.

Con bé kia có vẻ không hài lòng, chưa có gì nó muốn mà không làm được hết. Nó tiếp tục nói:

- Cô cũng là trẻ con, sao có thể đọc mà ta không thể chứ?

Thiên Nhã không thèm đáp lại, trực tiếp cất cuốn sách vào túi phép, đứng dậy ra ngoài. Con bé kia thấy vậy tức đến dậm chân, tùy tiện cầm một cái chén trên bàn ném vỡ tan, vừa chạy ra ngoài, vừa khóc rống lên. Tử Vân vừa từ đồng trở về thấy vậy không khỏi rùng mình, hỏi:

- Em làm gì tiểu tiểu thư vậy? Con bé mà đi mách với mọi người, nhất định sẽ có chuyện. Anh chịu đòn quen rồi không sao, nhưng mà em thì...

Tử Vân đột nhiên thở dài, đẩy Thiên Nhã vào nhà, đeo cái túi lên vai Thiên Nhã, nói:

- Thiên Nhi, dù không nỡ để em đi chút nào, nhưng nếu em ở chỗ này sợ là không ổn đâu. Trước khi họ đến, hay là em đi trước đi.

Thiên Nhã đẩy tay Tử Vân ra, túi vẫn đeo trên vai nhưng mắt lại vô cùng sắc. Cô lấy ra một lọ thuốc đổi màu mắt mua được ngày trước ra dùng. Đôi mắt đen láy của cô từ đó mà chuyển thành màu xám bạc, mái tóc cũng được cô buộc lại gọn gàng. Khoác lên mình một chiếc áo choàng mỏng, cô nói:

- Không phải nói không nỡ sao? Vậy đuổi đi làm gì chứ. Không cần lo cho tôi. Lần này dù một cọng tóc của anh bọn chúng cũng đừng mong động đến.

Tử Vân bất ngờ vô cùng, hoàn toàn không ngờ một cô bé 14 tuổi dám nói điều này. Thiên Nhã cũng không phải nói láo, thực lực của cô hiện tại do bị vết thương ảnh hưởng nên giảm không ít, như thế lại không có nghĩa là cô không thể làm gì được mấy tên nhà này. Dù không có Bạch Phụng, cũng không cần Phù Du Điện Long, chẳng cần sương kiếm cũng không cần hắc kiếm, chỉ cần quyền thôi cô cũng thừa sức đánh được.

Quả nhiên không bao lâu sau, tiểu tiểu thư kia liền dắt theo một đám người đến, trên dưới toàn thấy đầu trộm đuôi cướp, nhìn qua đã có thể khẳng định thực lực không đến đâu, chỉ dùng tay chân mà không dùng não. Thiên Nhã khinh bỉ cười một tiếng, đánh mắt sang Tử Vân, nói:

- Không phải ngày đó anh nói muốn chịu trách nhiệm sao? Nếu bọn này anh cũng để chúng qua, đừng nói là tôi bị đánh, dù anh bị đánh thì cái chịu trách nhiệm kia cũng chỉ là lời sáo rỗng thôi.

Tử Vân nuốt nước miếng. Sống nơi này bị đánh cũng thành quen, tâm lý mạnh mẽ không thể ngày một ngày hai mà rèn được. Nhưng nếu không kích thích cũng sẽ chẳng đến đâu. Đã vậy liều mạng kích thích một lần, chỉ cần Tử Vân dám đánh dù chỉ một người, lá gan cũng đã lớn lên không ít rồi.

Tiểu tiểu thư khia đến tận cửa, mặt đầy uất ức nhưng mắt lại lóe lên độc ác vô cùng, nói:

- Chính là hắn mang người ngoài vào bắt nạt ta, hôm nay mọi người nhất định phải thay ta dạy cho hắn một bài học.

Mấy tên kia dù không lạ gì tính của nhóc con kêu gào này, có điều chính là được đánh người sướng tay chân, tội gì không làm chứ? Hơn nữa tên bất tài này cũng không phải mới bị đánh lần đầu, đánh thêm lần nữa cũng chẳng sao. Con trai của gia chủ ấy à, cũng chỉ là thằng con rơi thôi.

Thiên Nhã ngồi trong nhà sớm đã vén mũ áo chùm kín nửa khuôn mặt, ung dung ngồi uống trà xem kịch hay. Tử Vân trên mặt lại thêm mấy phần lo lắng, không rõ vì câu nói hồi nãy hay vì sợ. Tên đầu sỏ sớm đã tiến lên, giơ chân đạp xuống một phát. Tử Vân giống như phản xạ có điều kiện, lập tức né sang một bên. Thật ra anh cũng không hiểu tại sao mình lại né tránh, những lần trước đều là trúng đòn này rồi bị đánh tơi bời. Nếu có thể nói lý do gì đó, vậy thì có lẽ là Thiên Nhi nói cô không thể bị đánh, mà anh cũng nhất quyết không được để bị đánh. Thiến Nhi muốn thế, vậy thì anh sẽ làm như thế.

Tử Vân liên tiếp tránh ba cước liền của tên kia làm Thiên Nhã vô cùng thỏa mãn, cảm thấy nước hôm nay cũng ngọt vô cùng còn liên tiếp uống tới mấy chén liền. Tử Vân dù không dám đánh trả, nhưng cũng không để bị đánh, hơn nữa cũng không để mấy tên kia vượt qua cửa tiếp cận Thiên Nhã, vậy đã coi như có chút tiến bộ rồi. Có điều, tiến bộ như vậy còn chưa đủ.

Tên đầu sỏ đánh không trúng, làm gì còn bình tĩnh nữa. Hắn hất mặt ra hiệu mấy tên đằng sau vác gậy gộc đến, bản thân cũng lôi ra một con dao găm. Thực lực của mấy tên này vốn không so được với Tử Vân, có điều nơi này là mười đánh một, hơn nữa gan của Tử Vân cũng quá nhỏ, không dám đánh người, mười thằng này cùng tiến không phải muốn giết người sao.

Suy nghĩ của Thiên Nhã một chút cũng không sai, Tử Vân dù không có bị đánh trúng, nhưng lại bị chín tên lâu la vây gọn, bản thân tên đầu sỏ lại một mình nắm chắc dao lao về phía Thiên Nhã. Khoảng cách ngày càng gần, Thiên Nhã lại một chút muốn rời khỏi vị trí cũng không có, chỉ ngẩng đầu lên, đôi mắt màu xám bạc sắc lém nhìn về phía Tử Vân, có chút thương tâm, nhưng phần nhiều là khinh thường.

Tử Vân giống như bị kích động, anh cũng không để ý nhiều đến ánh mắt kia, cái anh để ý là con dao kia đã rất gần với cô rồi. Thiên Nhi mới bị thương, nếu bị đâm thêm một lần nữa, không phải muốn giết người sao?

Đôi mắt nâu sáng của Tử Vân đột nhiên lóe lên, trong lúc vô thức trở thành màu phấn lam, toàn thân phát ra hơi thở lạnh đến thấu xương. Chỉ một cái nháy mắt, chín tên lâu la đều bị đóng băng, vỡ vụn không còn chút tăm tích. Tên đầu sỏ vốn dĩ định đâm xuống, lại bị một người từ sau nắm lấy sau gáy, chỉ mạnh tay đã gãy cổ, cả xác cũng bị đóng băng rồi tan biến như chín tên kia.

Tiểu tiểu thư điêu ngoa bị dọa sợ đến không dám nói một câu nào, run run bỏ đi, khó khăn lắm mới có thể rời khỏi.

Thiên Nhã lại hơi cúi đầu xuống tiếp tục uống chén nước còn dở, khóe môi nếu để ý có thể thấy đã cong lên một chút, rõ ràng là mỉm cười.

Cái gì gọi là phế vật. Nếu Tử Vân mà là phế vật, đám con cái nhà này đến phế vật cũng không bằng. Tinh Linh tộc lấy thủy nguyên tố là chủ chốt, nhưng băng mới là đế vương. Tử Vân này không thể ngờ được lại mang trong mình băng nguyên tố tinh thuần như vậy. Nếu không phải là do thời gian hầu hết trong ngày của Tử Vân đều phải làm việc vất vả thì thực lực cũng không thui chột đến như thế.

Năng lực của Tử Vân này, cô thích. Nếu anh ta không chê, cô có thể giúp anh ta một chút.

Tử Vân dần bình tĩnh lại, khí tức cũng đột nhiên biến mất, cả cơ thể vô lực ngã xuống. Thiên Nhã nhanh tay đỡ lấy, không để anh ngã xuống đất, nhẹ dìu anh nằm xuống giường. Tử Vân nắm chặt lấy tay cô, yếu ớt hỏi:

- Em có bị thương không?

Mắt Thiên Nhã xẹt qua một tia cảm động, khẽ lắc đầu tỏ vẻ không sao. Tử Vân chắn chắn đáp án mới nhắm mắt ngất đi, hơi thở đều đều chỉ là có chút quá sức. Băng nguyên tố vốn rất cuồng bạo, cơ thể Tử Vân chỉ là do làm việc vất vả nên sức chịu đựng không coi là quá kém mà thôi. Lần này băng nguyên tố bạo phát đã khiến anh ngất xỉu như vậy, nếu lần sau còn tiếp diễn sợ là mạng cũng sẽ bị ảnh hưởng.

Thiên Nhã khẽ rũ mắt, lục lọi trong túi phép một cái thùng lớn. Đổ đầy nước vào thùng, cô đến giường, nhấc bổng Tử Vân lên ném vào trong thùng, chỉ để lộ mỗi đầu ra bên ngoài, cuối cùng đổ vào trong thùng một ít dược dịch trong suốt. Dược dịch này ngày trước khi mới vào sư môn là cô vất vả đoạt được, tác dụng chủ yếu là tăng cường nguyên lực trong giai đoạn từ Tử Vân Cao cấp trở xuống. Có điều ngày đó tốc độ thăng cấp của ba người các cô quá nhanh, thứ này còn khá nhiều mà không còn tác dụng nữa nên cô đành giữ lại trong túi phép, định bụng nếu quá thiếu tiền thì bỏ ra bán cũng được ít tiền.

Dược dịch vừa bắt đầu có tác dụng, mặt Tử Vân bắt đầu đỏ lên như bốc hỏa. Tiếp sau đó, băng nguyên tố trong cơ thể Tử Vân bắt đầu điều động bảo vệ cơ thể, dược dịch tác động càng mạnh, băng nguyên tố điều động càng nhanh hơn, tốc độ hấp thụ từ đó cũng tăng lên đáng kể. Không tới 6 tiếng đồng hồ, Thiên Nhã đã cảm nhận được thực lực Tử Vân đã chạm tới Tử Vân cảnh.

Thiên Nhã khẽ cong môi, cô đâu có sai. Tử Vân này mà là phế vật, cả gia tộc này không ái dám xưng thiên tài đâu.

Một ngày trôi qua, Thiên Nhã tiếp tục tiếp thêm dược dịch. Tử Vân dù không có dấu hiệu tỉnh lại nhưng sắc mặt lại tốt hơn rất nhiều, trên người cũng toát ra khí tức mạnh hơn. Cứ như vậy, chỉ khoảng một tuần nữa, nguyên lực trong cơ thể Tử Vân thừa sức có thể đột phá Tử Vân trung cấp. Có điều tăng cấp quá nhanh cũng không tốt, hãm lại một chút để tăng dần vẫn hơn.

Đến ngày thứ ba, ngoài căn nhỏ có tiếng ồn ào. Thiên Nhã khẽ nhíu mày, sau đó lạnh lùng đảo mắt. Đám người này thật quá chậm. Giờ này mới thèm tới thì đã quá muộn rồi. Để Tử Vân cho Thủy Hà gia tộc mấy người đào tạo, vậy cứ để Hoàng Thiên Nhã cô làm cho xong. Có điều, muốn đến đây đòi người, cũng có cái giá của nó cả đấy.

Thiên Nhã chùm mũ áo choàng lên, dùng một miếng lụa trắng che kín nửa khuôn mặt, chỉ để lộ ra đôi mắt xám bạc đầy chết chóc. Cô bước ra cửa, vẩy tay mở một kết giới bao quanh ngôi nhà nhỏ, trực tiếp đối mặt với đám người kia.

Hà gia chủ chỉ thấy một bóng áo choàng lam phấn xuất hiện, mặt cũng bị che đến một nửa không khỏi nhíu mày không hài lòng.

- Xin hỏi vị này là ai? Sao lại ở trong tệ xá mà gia chủ ta không hề biết vậy?

Thiên Nhã mạt không biến sắc, lạnh giọng đáp lại:

- Người trong ngôi nhà này cũng coi như người nhà của ta. Xin hỏi gia chủ có việc gì lại đến tìm hắn vậy?

Hà gia chủ rất không hài lòng, chỉ biết người kia có lẽ là nữ, hơn nữa lại rất ngông cuồng. Có điều đôi măt xám bạc kia lại tạo ra một uy áp khiến lão không dám tiến lên, đành dùng lời lẽ nói:

- Người trong nhà này là con trai ta. Vị tiểu thư này là gì của con ta.

Thiên Nhã thầm cười lạnh, đôi mắt chỉ toàn khinh bỉ. Nếu hôm đó Tử Vân không vô ý lộ ra thiên phú băng nguyên tố, hôm nay lão sẽ đến nhận con trai ư?

- Ta chưa từng nghe vị hôn phu của mình nói rằng mình có một người cha quyền cao chức trọng như vậy. Gia chủ, ngài chắc nhận nhầm rồi. Hắn còn đang bận một chút việc không tiện tiếp khách, mời các vị về cho.

Hà gia chủ nhiến răng ken két. Lão vốn là lão hồ ly, dễ gì đi như vậy. Mềm không ăn, lão cũng không tin rắn không được. Lão xòe bàn tay, thủy nguyên tố mạnh mẽ điều động, chỉ cần vẩy tay một chút cũng sẽ tùy thời phóng ra.

Thiên Nhã không hề nao núng chút nào, thực lực một chút cũng không dùng đến. Một cái Nguyên Anh sơ cấp cô còn không cần chấp nhặt. Thực lực cỡ đó căn bản cũng không phá được kết giới kia. Muốn đến như vậy, cứ đến, cô nhất định chiều.

Hà gia chủ chưng ra bộ mặt hồ ly tươi cười nói:

- Hôn thê của con trai ta vậy chính là con dâu của ta rồi. Sau này là người của Hà gia ta, bây giờ ngoan ngoãn một chút nghe lời cha chồng không phải rất tốt sao?

Thiên Nhã hừ lạnh một tiếng, mỉa mai đáp lại:

- Hắn vốn mang họ Trần, cũng không phải họ Hà. Ngài lấy gì mà nói ta là con dâu ngài?

Hà gia chủ cũng đã đến giới hạn, thủy nguyên tố trong tay không kiềm chế mà phóng thẳng về hứng ngôi nhà nhỏ. Ánh mắt Thiên Nhã khẽ lóe lên, chân chỉ bước đúng hai bước đã tránh được tấn công.

Đám người Hà gia còn đang cười thầm hai tên ngốc này gặp xui xẻo. Nói gì thì nói, gia chủ cũng là cao thủ thứ một thứ hai trong gia tộc, hai đứa nhóc có thể làm gì được chứ?

Thủy nguyên tố chạm vào kết giới liền phát nổ. Tuy nhiên, khi di chứng vụ nổ tan hết, ngôi nhà nhỏ vẫn an toàn nằm đó, Thiên Nhã vốn đang đứng ở kia lại không thấy đâu. Một cảm giác sắc bén lạnh ngắt dưới cổ khiến Hà gia chủ rùng mình. Lão còn không dám cúi đầu xuống, hoàn hoãn nói:

- Vị tiểu thư này xin bình tĩnh một chút. Là hiểu lầm, hiểu lầm thôi.

Thiên Nhã không thèm để ý câu nói kia, con dao nhỏ trên tay cũng ngày càng ấn sâu vào da thịt lão hơn. Hà gia chủ cũng phát hoảng nhưng cố bình tĩnh nói:

- Hôm nay ta tới đây vốn là để thông báo muỗn Tử Vân dọn đến hậu viện sống, như vậy sẽ tiện cho việc bồi dưỡng năng lực của hắn hơn. Các trưởng lão đã chỉ đạo hắn là người thay mặt gia tộc đi tranh bá toàn thành nửa năm tới, nếu cứ để như vậy cũng không hay.

Thiên Nhã quét mắt lạnh lùng thu dao quay đi, nói:

- Dọn đến hậu viện ta sẽ nhắn hắn. Còn việc bồi dưỡng, tài nguyên các người cứ việc cung cấp, huấn luyện ta sẽ lo. Cảm phiền gia chủ không nên nhúng tay vào. Bây giờ thì mời ngài đi cho.

Thiên Nhã đi qua kết giới vào trong nhà, mặc đám người kia thích ở thì ở, thích đi thì đi. Ngồi bề cạnh Tử Vân, cô lại thấy có chút xót cho con người này, lại có chút thương cảm. Ngày hôm nay lẽ ra phải đến từ lâu lắm rồi. Thiên phú của Tử Vân vốn rất tốt, lại bị tên cha vô tâm kia làm cho thảm thương đến như thế này. Nửa năm sau, nếu tài nguyên đủ tốt, huấn luyện đủ khắc nghiệt, dù hông thể đảm bảo Tử Vân có thể thăng lên Bạch Kim cảnh, cô cũng phải đưa Tử Vân lên bằng được Hoàng Kim cảnh.

Đúng một tuần trời, Tử Vân cuối cùng cũng tỉnh lại, cảm thấy toàn thân vô cùng khỏe mạnh, tràn trề sinh lực. Đúng như dự đoán của Thiên Nhã, Tử Vân đã thăng tới Tử Vân trung kỳ tạm thời không cần tăng lên nữa, phải cần thêm thời gian củng cố cái đã.

Tử Vân vươn vai mấy cái, sau đó giật thót ngồi xuống không dám đứng lên nữa, mặt đỏ như quả cà chua. Thiên Nhã đang đọc sách bên cạnh rất tự nhiên quay qua nói:

- Tỉnh rồi à. Quần áo gia chủ mang tới cho anh, mặc vào đi. Hôm nay anh chính thức chuyển nhà.

Tử Vân u mê không hiểu, hỏi lại:

- Ông ấy đến làm khó em sao? Em không bị bắt nạt đấy chứ? Còn có chuyển nhà là chuyển đi đâu, chẳng lẽ bị đuổi khỏi gia tộc rồi?

Mỗi khi Tử Vân nói thường nói rất nhiều làm Thiên Nhã đau đầu vô cùng. Đuổi khỏi gia tộc thì cô mong còn không được ấy, đáng tiếc lão già kia vốn là hồ ly, dễ gì buông tay như vậy. Cô chỉ tùy ý đáp lại:

- Đến hậu viện.

Tử Vân đứng bật dậy. Hậu viện chính là nơi đào tạo nhân tài tốt nhất của Hà gia, từ khi nào anh lại có cơ hội lớn như vậy chứ? Chẳng nhẽ mình ngủ nhiều quá rồi, ngay cả đâu là mơ, đâu là thực cũng không biết?

Thiên Nhã cất cuốn sách vào lại trong túi phép. Mấy ngày nay nhờ có Hàn Nhã mà cô cũng hiểu được không ít vấn đề ghi chép trong này rồi, bây giờ vẫn là giúp Tử Vân tăng thực lực một chút đã. Cô bước ra cửa, lạnh bỏ lại một câu:

- Còn không mau thay đồ.

Tử Vân lần nữa giật thót, cả người chỉ còn lại một chiếc quần đùi lại đứng lên trước mặt một cô gái như vậy thật không phải phép chút nào. Còn có, Thiên Nhi sẽ không vì thế mà nghĩ anh biến thái đấy chứ?

Nghĩ vậy, Tử Vân vội vàng vơ bộ đồ mặc lên người, không đến mười phút sau đã xuất hiện chỉnh tề trước mặt Thiên Nhã. Tử Vân này bộ dáng gọn gàng trông cũng không tệ. Khuôn mặt cũng có thể coi là thanh tú, đôi mắt nâu sáng tinh anh, mái tóc gọn gàng mà giờ là lần đầu Thiên Nhã thấy. Dáng người không quá cao nhưng cơ thịt săn chắc. Đánh giá tổng thể cũng đáng đến bảy điểm. Có điều, nếu phải so với loại yêu tinh mị người như Hoàng Thiên Nam hay Tây Môn Huyền Vũ thì còn kém xa lắm.

Nhớ đến hai người kia, cô lại có chút không vui. Giờ này kỳ thi tuyển sinh cũng đã kết thúc, có lẽ họ cũng trở về rồi. Không thấy cô không biết họ sẽ phản ứng thế nào đây? Hy vọng họ không biết chuyện cô vì trở về sư môn mà bị hại lao xuống vách núi.

Tử Vân bước ra, chỉ thấy Thiên Nhã đang suy tư gì đó, còn tưởng cô đang giận chuyện ban nãy liền chạy quanh giản thích:

- Thiên Nhi, không phải như em nghĩ đâu, lúc đó anh không phải cố ý. Anh thề đấy. Đừng giận anh có được không. Anh hứa sẽ không có lần sau đâu. Tha thứ cho anh lần này nhé.

Thiên Nhã nhíu mày, hoàn toàn không hiểu tên này nói cái gì. Cũng chẳng đợi Tử Vân nói xong liền ngắt lời:

- Chuẩn bị xong chưa?

Tử Vân không dám giải thích gì thêm, gật đầu như gà mổ thóc. Thiên Nhã cũng không thèm quan tâm nữa, cứ thế bước đi, lát sau chợt nhớ ra quay lại hỏi:

- Anh biết hậu viện nằm ở đâu không?

Tử Vân nghe vậy lập tức chạy trước dẫn đường, một chút cũng không dám nói thêm.

Hậu viện của Hà gia rất rộng rãi, chia thành ba khu nhỏ. Hai khu đã được dành cho hai đứa con trai của gia chủ, chỗ còn lại mọi người đỏ mắt mong đọi lại rơi vào tay Tử Vân.

Nghe nói chỗ này mỗi tháng đều có người đến phát sinh hoạt phí cùng một số dược liệu vừa có thể trị trương, vừa có thể tăng thực lực, giá cả mỗi loại đều là trên trời. Hôm nay Tử Vân vừa đến, lại vừa vặn là đầu tháng, vị tổng quản từ sớm đã xuất hiện ở trong phòng anh rồi. Vừa thấy Tử Vân, tổng quản dùng hết năng lực ngoại giao của mình niềm nở một hồi, sau đó nói:

- Tử Vân thiếu gia, nghe nói cậu mới đến nên gia chủ nói tôi chuẩn bị cho cậu mấy bộ đồ, còn có cả đồ của thiếu phu nhân nữa, hy vọng hai vị sẽ thích.

Tử Vân nghe nhắc đến thiếu phu nhân mặt đỏ bừng lên, chỉ ấp úng gật đầu một cái. Vị tổng quản thấy vậy cười đến nhân từ, tiếp tục nói:

- Còn có đây là tiền chi tiêu và dược liệu của cậu. Tổng cộng 100 đồng vàng, 12 bình dược dịch tăng trưởng nguyên lực, 10 gốc băng linh thảo, 10 gốc dạ thiên thảo, còn có...

Tổng quản liệt kê một hồi dài khiến Tử Vân chóng hết cả mặt, một hồi sau mới chịu rời đi.

Tử Vân phải mất một lúc mới hoàn hồn, ngồi xuống ghế uống liền mấy chén nước cho tỉnh táo. Lần đầu tiên trong đời anh được cho nhiều thứ cùng lúc như vậy, xúc động cũng phải thôi.

Thiên Nhã chỉ ném cho Tử Vân một ánh mắt khinh bỉ, sau đó lấy thử lọ dược kia ngửi qua. Thứ này cũng bị pha loãng ít nhất 10 lần rồi, tác dụng làm gì được như lúc đầu chứ? Còn có hơn 100 gốc dược liệu kia cũng đều là hàng phẩm chất kém nhất, những thứ

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net