Chương 32: Nguyên Mộc Thánh địa

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tây Môn Huyền Vũ đi khá xa, Thiên Nhã mới dám đi ra. Hải Anh vô cùng khó hiểu đi ra, nắm lấy tay cô, hỏi:
- Tại sao... trốn?

Thiên Nhã không biết giải thích thế nào cho phải, nắm xiết lấy tay Hải Anh, ánh mắt cũng khó xử vô cùng, nói:
- Tạm thời tớ không thể gặp anh ấy được. Hồi nãy chắc là do tiếng động lớn kia mới thu hút chú ý của anh ấy tới đây. Xin lỗi nhé. Tớ không nghĩ đến cậu.

Hải Anh lắc đầu, cố gắng nói:
- Không phải... Nhã Nhã...thích...

Thiên Nhã nhẹ ôm Hải Anh vào lòng, ngắt lời:
- Không cần lo cho tớ đâu. Tớ sớm muộn gì cũng tìm đến anh ấy thôi. Nhưng hiện tại thì chưa được.
Hải Anh không biết có hiểu hay không, chỉ nắm tay cô kéo đi. Thiên Nhã cũng không nói nữa, đi theo tiến sâu vào Thánh địa.

Thánh địa tràn ngập linh khí, đặc biệt là mộc nguyên tố vô cùng đậm, từ đó cũng khiến cho cây cối chỗ này có linh trí, một số cây lâu năm còn trực tiếp hoá thành linh thú, dù cấp không cao nhưng lại thông minh vô cùng.
Tiểu Lục đến nơi này giống như trở về nhà vậy, cứ líu ríu không ngừng. Cây cối ở đây hình như cũng rất thích Tiểu Lục, rung động không ngừng đáp lại. Dọc đường ma thú, còn có linh thú đều không thiếu, chủ yếu đều là mấy cây nấm và cỏ nên khá thuần tính, lại thêm Tiểu Lục là phiên dịch viên nên bọn chúng có vẻ rất chào đón.
Thiên Nhã biết không thể cứ lòng vòng mãi thế này, liền hỏi mấy cây nấm gần đó:
- Các ngươi có biết trung tâm Thánh địa này ở chỗ nào hay không?

Mấy cây nấm này cũng đã thuộc hàng linh thú, có tên hẳn hoi, gọi là Thảo Diệp Cô, trên đầu có một cái lá diệp lục rất giống Tiểu Lục. Chúng có vẻ không mấy thích câu hỏi này, có con lại tỏ ra chút sợ sệt. Tiểu Lục mất một hồi lâu a a ô ô cái gì đó với đám Thảo Diệp Cô, sau lại a a ô ô thêm một hồi nữa với Thiên Nhã mới dừng lại.

Thiên Nhã trên trán chảy xuống mấy vạch đen xì, hoàn toàn không hiểu nổi. Bạch Phụng trong không gian linh thú đành lên tiếng:
- Tiểu Lục nói mấy cây Thảo Diệp Cô kia từng nhìn thấy yêu quái gần trung tâm Thánh địa nên chưa vào đó bao giờ, cũng không có gần vào đó, khuyên chủ nhân đừng đến đó làm gì.
Thiên Nhã hơi nhíu mày. Tuy không biết thứ gọi là Yêu quái kia trông thế nào, nhưng hình như thực lực rất đáng sợ. Ở chỗ này mà dọa sự linh thú, ngoài Thần thú ra, sợ là chỉ có Yêu thú mà thôi.

Hải Anh thấy cô đột nhiên im lặng, khẽ nắm tay cô kéo xuống. Cô dù mỉm cười, ánh mắt lại lo lắng vô cùng. Nếu lúc này Bạch hộ pháp ở đây, cô nhất định giao Hải Anh cho hắn. Nếu để Hải Anh theo cô, không phải rất nguy đến sao? Còn có Huyền Vũ hồi nãy cũng đến, không biết anh ấy có lỡ chạm phải địa phận của thứ kia không nữa.

Hải Anh nắm tay cô càng thêm chặt, nói có vẻ lưu loát vô cùng:
- Đừng lo, tớ nhất định theo cậu.
Thiên Nhã ngạc nhiên, nhìn Hải Anh như một người khác. Hải Anh mở to đôi mắt lam phấn, mái tóc cũng trở thành màu băng lam lạnh vô cùng. Khuôn mặt có nón nớt trắng bóc máy càng thêm trắng, thậm chí có chút nhợt nhạt. Hải Anh nói, giọng lạnh đến thấu xương.

- Nhã Nhi đừng lo. Trước là cậu bảo vệ tớ, giờ đến Hải Anh bảo vệ cậu.

Thiên Nhã bấy giờ mới giật mình. Thì ra đây mới thật là Hải Anh. Hơi lạnh thấu xương toả ra khiến cây cỏ một khu đều đóng băng, ngày cả mấy linh thú hồi nãy theo Tiểu Lục cũng chạy hết, chỉ còn lại một cây Thảo Diệp Cô dũng cảm nhất ở lại, dùng hai sợi dây leo nhỏ cuốn chặt chân Thiên Nhã không rời.

Thiên Nhã cảm thấy tay mình như muốn đóng băng, Hải Anh khí tức lại quá lớn, có lẽ thực lực không chỉ hơn cô một bậc. Cố gắng lắm, cô mới rút được tay mình ra khỏi tay Hải Anh, nói:
- Chỗ này đừng quá phô trương thanh thế, sẽ bị lộ mất. Cậu có thể thu lại một chút khí tức băng nguyên tố được chứ?

Hải Anh gật đầu, khẽ rũ mi mắt, hơi lạnh xung quanh cũng giảm xuống mấy phần.

Con vật nhỏ vẫn cuốn lấy chân Thiên Nhã còn chưa hết sợ, Tiểu Lục phải lần nữa củng cố tư tưởng cho nó, Thảo Diệp Cô mới thu lại hai cây rồi, nhảy lên vai Thiên Nhã, ô a một hồi.
Tiểu Lục biết Thiên Nhã không hiểu, xung phong làm phiên dịch viên. Bạch Phụng trong không gian linh thú lại phải phiên dịch thêm lần nữa, cô mới hoàn toàn hiểu được.

Thảo Diệp Cô nói ở chỗ này muốn vào trung tâm Thánh địa phải qua ít nhất ba cửa. Một là linh trận vòng ngoài, hai là Yêu quái bọn chúng nói đến lúc đó, cuối cùng là thử thách của Hỗn Nguyên thần mộc.

Linh trận vòng ngoài rất lợi hại. Giống như một mê cũng biến đổi không ngừng, một khi đã vào thì khó có thể ra được. Ngày trước Thảo Diệp Cô bọn nó hơn 1000 con cùng vào linh trận, kết quả chỉ có chưa đến 10 con ra được, nhưng cũng không gặp được thần mộc đã bị Yêu quái kia quét toàn bộ, nó là con duy nhất còn sống sau ngày đó.

Thiên Nhã chỉ thầm níu lưỡi, hơn 1000 còn mà không đến 10 con qua. Xác suất không đến 1%. Như vậy cơ hội quá thấp.

Hải Anh lại không nghĩ như vậy, giọng vẫn lạnh băng hỏi:
- Ngươi nhớ mặt Yêu quái kia không?

Thảo Diệp Cô khẽ run lên, lập tức gật đầu, lại ô a một hồi nữa. Thiên Nhã đành phải phiên dịch giúp.

Yêu quái kia theo lời tả của Thảo Diệp Cô thì có một đôi chùy rất lớn, còn có thêm 6 cái chân đáng sợ, chưa kể đằng sau là một cái móc lớn. Toàn thân nó xanh biếc như lá cây, rất khó nhận biết, lại thêm tốc độ của nó rất nhanh, khó có thể nắm bắt được. Sau nó có hai sợi roi mây rất dài, lại mạnh vô cùng. Miệng to lại đen kịt không thấy đáy, cùng lúc nuốt hai người cũng không thành vấn đề gì hết.

Đúc kết lại, Thiên Nhã có thể hình dung đây là một con bọ cạp mộc hệ lớn. Có lẽ cũng vì linh trận quá lợi hại mà không thể thoát ra ngoài. Lại thêm bên trong có khống chế của Hỗn Nguyên thần mộc, còn vật vốn dĩ là tiến cũng không xong.

Ra hiệu cho Tiểu Lục trở về trên vai mình, Thiên Nhã hướng phía Thảo Diệp Cô còn run run, hỏi:
- Ngươi có thể dẫn dù cho bọn ta đến vùng phụ cận linh trận không?

Thảo Diệp Cô dù rất sợ hãi cũng gật đầu, đu thân đi trước dẫn đường.
Hải Anh lại có chút đề phòng, ánh mắt lạnh như băng quét xung quanh một vòng rộng. Phạm vi bán kính hơn 20m tràn ngập hàn khí, lùm cây tiếng rục rịch cũng không ít. Thiên Nhã lại coi như không thấy, nắm tay Hải Anh dắt đi.

Thảo Diệp Cô kia còn cho rằng cô không nhận ra, cô sẽ để nó nghĩ luôn như vậy. Cô ngày trước từng đọc qua một số cuốn sách viết về hệ thống thú của thế giới này. Về căn bản các loại thú thường thì không khác cho lắm, mà thú cũng chỉ là loại thường có sức mạnh lớn hơn mà thôi. Linh thú lại khác. Gọi là linh thú vì chúng mang một phần linh trí giống với các chủng tộc. Suy cho cùng, chủng tộc thượng cổ cũng tiến hoá từ đây mà ra.

Lịch sử nói rằng vị thần kia đã tạo ra 8 chủng tộc, trên thực tế, theo như tính trạng biểu hiện ra bên ngoài kia, có thể kết luận do nguồn gen tiến hoá như thế nào. Giả như nhân tộc giống với tinh tinh, thiên lang tộc có đôi cánh giống của ưng sư linh thú, thiên thần tộc lại có cánh giống của thiên điểu,...

Thiên Nhã đã thử dò xét qua chỗ này, tổng cộng trên dưới hai mươi đầu Thảo Diệp Cô, vòng ngoài còn không ít nấm ma cùng hoa ăn thịt nữa. Ý định của bọn này, có thể là cho các cô thành một bữa thịnh soạn đi.

Hải Anh càng đi, khí tức băng thoát ra càng mạnh, thậm chí mỗi bước chân đều khiến cây cỏ đóng băng. Thiên Nhã tay dù vẫn nắm chặt như cho Hải Anh một cái đảm bảo, thực tế lại để Hải Anh làm tới, dọa cho mấy tên phục kích kia không dám ló mặt ra.

Thảo Diệp Cô dừng lại, đột nhiên quay lưng, đôi mắt hồi nãy còn mang màu xanh lục dễ thương, nay lại hoá đỏ như trúng tà, miệng chảy rãi gầm gừ, hai sợi rồi mây cũng hoá màu đen đầy gai nhọn. Thiên Nhã hơi nhếch môi lên, quả nhiên là vậy. Thảo Diệp Cô dù là thực vật hoá hình nhưng lại đặc thù ăn thịt. Chỗ này một bóng ma thú động vật cũng không có, đột nhiên xóa thịt dâng đến, chúng nó sẽ bỏ qua sao?

Đáp án tất nhiên là không.

Thảo Diệp Cô hoá dại, gầm một tiếng gọi đồng bọn rồi điên cuồng lao lên. Thiên Nhã cười lạnh. Một linh thú mới bốn sao mà muốn đối đầu với cô thì chỉ có đường chết.

Cô rút sương kiếm, chỉ một cái chém xuống đã làm Thảo Diệp Cô đứt đôi, rơi xuống lăn lóc. Ma hạch thuận theo đó rơi xuống đất, mọc lên một cây nấm nhỏ bằng đầu ngón tay.

Bọn Thảo Diệp Cô vốn mai phục bên ngoài, thấy đồng đội bị giết như phát điên, mặc kệ bị chém cũng lại tới, hơn nữa càng chém càng tới nhiều. Hải Anh từ đầu đến giờ ngoài việc phát ra khí tức băng nguyên tố cũng không làm gì hơn, Thiên Nhã vốn đang chém mấy con kia rất đã tay lại đột nhiên thu kiếm, ngay cả Tiểu Lục đang ngồi trên vai cũng bị dấu lại ngồi yên trong mũ áo.

Mấy con vật còn cho rằng Thiên Nhã đã bỏ cuộc, điên cuồng lao đến tấn công. Thiên Nhã trái lại nắm tay Hải Anh chạy đi mất, tộc độ không nhanh không chậm, vừa đủ để mấy con vật đuổi mình sát nút mà thôi.

Một luồng quang nguyên tố mạnh mẽ đánh xuống, Thiên Nhã theo đà ôm Hải Anh nhảy bật ra, lăn liền mấy vòng trên đất rồi nằm luôn tại đó, mắt nhắm nghiền. Hải Anh có vẻ cũng trở về trạng thái ngày thường, nắm chặt tay Thiên Nhã, sợ hãi gọi Khắc Nhã liên tục.

Sau luồng quang nguyên tố, toàn bộ linh thú hồi nãy còn đuổi theo hai cô chết sạch, một con cũng không còn. Từ sau đám bụi đất đi ra một bóng áo tím gọn gàng, cũng chính là Lôi Long do bạch hộ pháp hoá thân thành.
Quan sát tình trạng Thiên Nhã, Lôi Long hơi có chút nhíu mày. Trên người cô hầu như không có mấy vết thương, chỉ hơi xây xát một chút. Sắc mặt tuy có phần tái đi nhưng lại không giống người bị kiệt sức cho lắm. Chẳng lẽ hồi nãy hắn ra tay quá mạnh, làm cô va đập vào đâu mới ngất đi?

Hải Anh dường như cảm nhận được suy nghĩ của Lôi Long, khóc lớn lên mất tiếng, ôm chặt lấy Thiên Nhã không rời, nói:
- Khắc Nhã... Chết....

Bạch hộ pháp này xem ra nhân phẩm không tệ, thấy Hải Anh khóc cũng không nỡ liền dìu Thiên Nhã đến một chỗ thoáng gần đó nghỉ ngơi.

Thiên Nhã mở mắt ra là đúng nửa ngày sau. Vừa ngồi dậy, cô đã ôm đầu làm như đau lắm, miệng còn rên không ngừng. Hải Anh cứ chạy quanh hỏi han không ra câu, mãi cũng chẳng giải quyết được gì. Lôi Long hình như có chút bực, mắng một câu:
- Cậu ta còn chưa chết, em cuống cái gì.

Hải Anh bị quát đột nhiên co lại, rúc vào lòng Thiên Nhã ôm chặt không buông. Thiên Nhã chỉ còn biết cười trừ nói:
- Thật xin lỗi. Tại tôi quá yếu nên ngày cả bảo vệ Băng Anh tiểu thư cũng không làm được.

Lôi Long hừ lạnh một tiếng, ánh mắt lại tĩnh lặng vô cùng. Hắn vốn chẳng thèm quản Khắc Nhã kia có thể bảo vệ Băng hay không. Băng đường đường là sứ giả nguyên tố, sẽ cần người như vậy bảo vệ chắc. Hắn chỉ muốn chắc chắn Khắc Nhã này không chết để làm đệm lót lưng mà thôi.

Thiên Nhã trong lòng lạnh như băng, mà lại tỏ ra khó xử vô cùng, mãi mới dám nói:
- Lôi Long, tôi vốn biết năng lực của mình có hạn, chi bằng tôi không đi cùng hai người nữa, như vậy cũng không ngáng chân hai người.

Lôi Long lạnh đảo mắt qua, khinh thường hừ một cái, xong lại cố ngọt nhạt nói:
- Không có cậu, Băng Anh tính thế nào? Lúc đó dù thế nào cũng là cậu bảo vệ con bé, giờ lại muốn bỏ cuộc rồi sao?

Thiên Nhã tỏ ra khó xử vô cùng, lòng lại thầm mắng tên đáng ghét lại lôi Hải Anh ra làm bia đỡ đạn. Hải Anh dù mắt rưng rưng muốn khóc, ánh mắt rõ ràng lại giống như để cho Thiên Nhã tự quyết định.

Thiên Nhã thở dài một hơi, cuối cùng cũng vẫn không nỡ để Hải Anh theo bạch hộ pháp kia một mình, nói:
- Được rồi. Nhưng chúng tôi không thể đi một mình nữa, chi bằng chúng ta đi cùng nhau, nếu quá nguy hiểm đã có anh.

Lôi Long tỏ vẻ không hài lòng vẫn gật đầu, đi trước dẫn đường. Thiên Nhã nắm tay Hải Anh theo sau, ánh mắt càng ngày càng lạnh.

Hải Anh nắm tay đáp lại, ngẩng mặt lên nhìn thẳng mắt Thiên Nhã, ánh mắt trong suốt như pha lê khiến Thiên Nhã giật mình. Hoá ra khi đó không chỉ mình cô biết diễn, Hải Anh cũng làm vậy đấy thôi.

Loanh quanh không biết bao nhiêu lâu trong rừng, Hải Anh cũng đã thấm mệt, ngồi một chỗ nhất định không chịu đi nữa. Lôi Long hết cách, đành nói Thiên Nhã ở lại trông nom Hải Anh, bản thân đi vòng quanh dò la một chút.

Lôi Long vừa đi khuất, Hải Anh lại trở về trạng thái trước đó. Ánh mắt phả ra băng lạnh kinh người. Xung quanh trước đó có im lặng, nay lại đầy tiếng rục rịch. Một lát sau, tiếng động hoàn toàn biến mất, Thiên Nhã mới nhẹ nắm tay Hải Anh, nói:
- Cậu không cần đuổi chúng đi như vậy đâu, Lôi Long nhất định sẽ nghĩ ngờ.

Hải Anh thu lại khí tức băng nguyên tố, ánh mắt vẫn không lộ chút cảm xúc nào, nói:
- Sư huynh nói người của Lôi đều không đáng tin, tốt nhất không để chúng để gần.

Thiên Nhã nghe vậy cũng không nói đến nữa. Nội bộ Hắc Long tông cô vốn không hiểu được. Cô dù sớm cảm nhận có người theo dõi nhưng không hề đả động gì, đơn giản vì biết chắc chắn người của Lôi Long ở quanh đây. Thật không ngờ thái độ của Hải Anh với Lôi Long lại quyết liệt như thế.

Không bao lâu sau, Lôi Long quay trở lại, mặt có phần nghiêm trọng, không biết là do người mình bố trí bị Hải Anh đuổi đi hay do đã gặp phải cái gì đó. Hắn ngồi xuống, tùy tiện đốt một đống lửa lên, bực bội nói:
- Quanh đây mấy trăm mét toàn bộ đều là linh thú hệ thực vật, cao thấp đều có, nhưng một chút dấu hiệu đồ tốt cũng không có. Bọn chúng là đồ lừa đảo sao?

Thiên Nhã khẽ nhíu mày có phần đồng tình, trong lòng lại không khỏi lo lắng. Thực lực của Tây Môn Huyền Vũ vốn rất cao, nhưng đồ chỗ này không phải hạng xoàng gì. Thêm vào đó thực hư chuyện yêu thú kia còn chưa biết, ngộ nhỡ anh gặp phải sẽ rất nguy hiểm. Cô đột nhiên lên tiếng hỏi:
- Anh có thấy dấu hiệu gì về trung tâm chỗ này hay không? Nghe nói trúng tâm Thánh địa này rất nhiều thứ tốt, nếu vào được chắc sẽ thu hoạch không ít đâu.

Lôi Long nhìn sang, ánh mắt lạnh hơn mấy phần, còn có thêm cả một chút chán ghét khinh thường, đáp:
- Có. Hình như là theo hướng nam đi khoảng vài ngày đường nữa.

Thiên Nhã biết tên này chỉ trả lời qua chuyện nên không hỏi nữa, trái lại nhờ Bạch Phụng hỏi chuyện Tiểu Lục vẫn hơn. Kết quả cũng không khác tên kia nói cho lắm. Vùng trung tâm Thánh địa cách chỗ này khá xa, tốc độ hiện tại sợ là thực sự đi mất mấy ngày đường. Có điều nó không phải nằm ở phía nam, mà là phía đông nam.

Hải Anh vẫn ngồi yên, khuôn mặt dù vẫn tỏ ra non nớt ngây thơ nhưng ánh mắt lại tĩnh lặng vô cùng. Gối đầu lên chân Thiên Nhã, Hải Anh dùng khẩu hình miệng truyền tin khiến cô không khỏi giật mình. Hải Anh nói quanh đây tử khí rất nặng, chưa kể trong không khí còn lẫn cả mùi máu rất nồng. Hải Anh vì mang trong mình băng nguyên tố nên rất nhạy cảm với những thứ này.

Thiên Nhã nhẹ nhíu chân mày, cô biết tử khí xuất hiện đồng nghĩa với việc gì. Có mùi máu tanh nồng trong không khí, chứng tỏ quanh đây có không ít người bỏ mạng rồi, lại thêm tử khí nữa thì chỗ này có tồn tại yêu thú có thể khẳng định trăm phần trăm.

Lôi Long không hề chợp mắt, đôi mắt màu lục nhạt càng ngày càng lạnh, thấp thoáng chuyển đổi sáng lên ánh vàng. Chân tay cũng không thoải mái, giống như bất cứ lúc nào cũng có thể phóng nguyên lực tấn công.

Bên cạnh có tiếng động. Thiên Nhã dù nghe thấy cũng không tỏ ra động thái gì, tiếp tục giả vờ ngủ. Hải Anh và Lôi Long lại ngược lại, bật dậy theo phản xạ, đôi mắt quét một khoảng rộng.

Sau lùm cây, một bóng đen xuất hiện, nhanh như chớp đã tiến đến phía bên này. Hải Anh dường như đã muốn phát động tấn công lại bị Lôi Long cản lại, nhẹ lắc đầu.

Người đến tất nhiên là người quen, hơn nữa địa vị không nhỏ. Chính là Tây Môn Huyền Vũ, Hắc hộ pháp Hắc Long tông.

Hải Anh không hề có ý định cúi đầu chào hay gì đó. Toàn bộ Hắc Long tông mà nói, ngoại trừ Viêm sư huynh, bất cứ ai cũng không ép được cô làm cái gì. Tây Môn Huyền Vũ vốn không thích ba cái lễ nghĩa của Hắc Long tông, chỉ nhỏ giọng nói:
- Đã định vị được rồi. Có điều bên ngoài có trận pháp, có vẻ muốn vào sẽ mất chút thời gian.

Lôi Long không mấy ngạc nhiên chuyện đó, hắn thừa biết chỗ này vốn không đơn giản, bình tĩnh hỏi lại:
- Khoảng cách thế nào?

Tây Môn Huyền Vũ thầm nhẩm tính, đáp:
- Tốc độ Liệt Ưng nhanh nhất 1 ngày, Phong Loan nhanh hơn một chút, chắc hơn nửa ngày.

Lôi Long hơi chau mày, không mấy dễ chịu dù biết chuyện này. Hải Anh có vẻ gấp gáp hơn. Cô biết ở chỗ này càng lâu, Thiên Nhã càng gặp nguy hiểm. Hải Anh nhẹ giọng nói:
- Hiện tại xuất phát đi.

Lôi Long chợt cảm thấy rất khó hiểu, giống như cái gì đó chợt loé lên lại ngay lập tức bị dập tắt. Tây Môn Huyền Vũ lại bình tĩnh hơn nhiều, đảo mắt qua đứa con trai ngủ gần đó, hỏi:
- Cậu ta thì sao?

Hải Anh chỉ lạnh lùng bước đi, một ánh mắt đảo lại cũng không có, đáp:
- Không cần để tâm hắn. Không có thực lực, cứ để tự sinh tự diệt đi.

Lôi Long dường như càng khó hiểu hơn, rõ ràng mấy ngày qua tình cảm của Băng với Khắc Nhã này rất tốt, không ngờ chỉ một câu liền phủi đi toàn bộ. Hắn nghĩ như vậy lại khổ sở chính mình. Hắn đóng kịch, một mực đóng vai anh vợ suốt mấy ngày trời không phải cũng chỉ một khắc có thể phủi sạch quan hệ sao?

Tây Môn Huyền Vũ không hề có ý định truy cứu, một tay ôm eo Hải Anh nhảy lên, vừa lúc Phong Loan bay qua cắp đi. Lôi Long ngày đầu đó chỉ quay lại nhìn một cái cũng bỏ đi ngay.

Biết mọi chuyện đã qua, Thiên Nhã mở mắt, ánh mắt loé lên một cái rồi biến mất. Tốc độ của Phong Loan mất tới nửa ngày, vậy Bạch Phụng chắc cũng phải đến vài ba tiếng đồng hồ đi. Vậy chi bằng ở chỗ này nghỉ một ngày, dù sao linh trận không phải muốn là có thể phá được.

Sáng sớm hôm sau, Thiên Nhã chỉ vừa định đi quanh một chút dò la, gần đó đã có trấn động không nhỏ, dường như đang chia đánh nhau gần đây. Cô tung mình đi chuyển trên cành cây, nhẹ nhàng để không đánh động đến lĩnh thú chỗ này. Người Hắc Long tông vừa mới rời khỏi tối qua, Lôi chắc chắn không thể rời giường tới đây được, đám người này là ai mới được chứ?

Mùi máu tanh nồng xộc vào mũi làm Thiên Nhã không tự chủ nhíu mày. Bên dưới, hai người mặc áo choàng che kín gần như toàn bộ cơ thể, tay còn cầm kiếm toàn máu tươi, bên cạnh còn la liệt xác linh thú.

Một mũi tên đột nhiên phóng đến làm cô giật mình nhảy vọt lên. Vừa tránh được mũi tên đầu tiên, lại mũi tên thứ hai tiếp tục hướng đến. Cô xoay mình trên không mấy vòng liền, khó khăn lắm mới tránh được lại thấy da sau mình hình như bị áp sát, một đòn đánh đạp thẳng xuống đất, đau đến muốn nở ra máu. Nếu không nhờ cô nhanh tay giơ đoản trượng đỡ đòn, sợ là đã bị đánh cho thua đủ.

Khó khăn đứng dậy, cô hoà hoãn nói:
- Đợi một chút. Chỉ là hiểu lầm mà thôi. Hiểu lầm mà...

Bên kia tên vừa tấn công cô có vẻ rất không vừa ý, nhìn tên nhóc con dường như muốn một kiếm đánh chết. Thiên Nhã nhận ra sát khí, lùi lại hai bước, hơi run run nói:
- Tôi chỉ vô tình qua đây thôi, không phải có ý gì đâu. Hiểu lầm... Chỉ là hiểu lầm thôi...

Tên cầm kiếm lần nữa muốn tấn công, từ trên không, một tên khác xuất hiện, chân đạp đại bàng trắng mà tới, lạnh giọng nói:
- Đi thôi, đừng rảnh rỗi lề mề chỗ này nữa.

Hai người dưới đất hình như là cấp dưới, vừa nghe lệnh lập tức thi hành, tung mình nhảy lên đại bàng trắng đi mất.

Thiên Nhã ánh mắt lại lạnh hơn mấy phần. Người trên lưng đại bàng dù đã chùm mũ áo choàng, cô vẫn có thể thấy được đôi mắt đỏ đặc trưng và một ít tóc bạch kim bay theo gió. Người này không chỉ quen, mà là rất thân với cô mới đúng.

Ngày đó Vân sư tỷ cảnh báo cô phải cẩn thận Khải Hiên, cô đã cho rằng Khải sư huynh hẳn là sẽ thuộc một thế lực nào đó, hay ít nhất là có chỗ chống lưng vô cùng vững chắc. Xem ra suy đoán ngày đó không sai chút nào. Khải sư huynh thật sự là thuộc một thế lực, mà xem ra cũng không nhỏ chút nào.

Bây giờ Hắc Long tông đã có mặt, thế lực cô chưa biết kia cũng đến rồi. Cộng với cả cô, ít nhất cũng có ba hướng tranh cướp Mộc Tinh Linh. Còn chưa kể tới thế lực khác hướng đến, thậm chí cô có thể khẳng định bát đại học viện cũng gài người ở đây. Dù không phải Mộc Tinh Linh cũng là do bảo

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net