Chương 47: Đồng đội hay đối thủ.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hàn Nhã Phi sau khi rời đấu trường không lập tức trở về mà bỏ ra ngoài đi dạo. Thẩm Phán Thần vị đã lộ ra, sớm hay muộn cũng có người đến tìm cô thôi. Tất nhiên là cô đoán không sai, hơn nữa người theo cô còn không chỉ có một.

Sát khí tràn ngập khắp tứ phía, đối với Hàn Nhã Phi mà nói từ lâu đã là chuyện không lạ gì. Nắm trong tay Thần vị mang quyền lực tối cao của cả thế giới này, không thiếu người muốn tìm cô giành giật nó. Hàn Nhã Phi lúc nào cũng phải đề phòng những điều nhỏ nhặt nhất, ngay cả những người bên mình cũng không thể hoàn toàn tin tưởng được. Hôm nay làm vậy với Anh Vũ là phá lệ lần đầu tiên.

Một cái bóng vụt qua mang theo sát khí cực mạnh phóng tới khiến Hàn Nhã Phi phải đề phòng. Tay cầm chắc chiến mâu, cô nheo mắt quét qua một đòn, vừa vặn chặn được đoản đao của đối phương. Đối phương tấn công lần đầu thất bại, tiếp tục như thiêu thân lao đến. Không chỉ thế, mấy tên nãy giờ còn núp xung quanh cũng theo đó công kích. Điều đáng nói là không biết thế lực nào lại chịu đầu tư như vậy, chỉ truy sát một Hàn Nhã Phi liền cho ra tới hơn chục cao thủ Thanh Anh đỉnh.

Hàn Nhã Phi đã có phần căng thẳng, mình cô đói đầu với ngần này người không phải phạm trù bình thường nữa rồi. Xem ra mục đích của đám này không phải đơn giản lấy mạng cô cướp Thần Vị, có lẽ là vì Hỗn Nguyên Thạch mà đến. Cô lấy lại gương mặt lạnh nhạt, hỏi:

- Không biết có việc gì khiến các vị ở đây tập chung đông đủ như vậy?

Tên đã công kích Hàn Nhã Phi đầu tiên vô cùng cợt nhả đáp:

- Cái đó không cần cô quan tâm. Giao mạng ra đây là được rồi.

Hàn Nhã Phi nhếch môi cười lạnh, giọng cũng cao hơn nói:

- Tôi còn cho rằng mấy người đến vì muốn lấy đồ sẽ dễ dàng hơn, thật không ngờ lại vì cái mạng nhỏ này mà đến. Nhiêu đây người lấy một mạng thật quá lãng phí nha.

Tên kia tặc lưỡi một cái, mặc kệ mấy lời bỡn cợt của Hàn Nhã Phi, ra lệnh cho mấy tên phía sau cùng tấn công. Hắn nhận tiền và làm theo lệnh, quản làm quái gì đối thủ là ai, sẽ nói cái gì.

Hàn Nhã Phi tuy không thu lại vẻ bỡn cợt trên khuôn mặt, tinh thần lại căng thẳng vô cùng. Sử dụng thần vị có thể tạm thời kích thích thực lực của cô lên Huyền Anh cảnh. Nhưng tạm thời cũng chỉ là tạm thời thôi, giải quyết ngần này người thì cái đó vẫn chưa đủ. Cô mở linh vũ bay lên, chiến mâu vẫn nắm chắc trong tay không rời, chỉ cần có tên nào đến có thể kịp đối phó.

Đám bên dưới đã bắt đầu rục rịch, chỉ một cái nhún người liền phóng tới chỗ Hàn Nhã Phi tấn công. Bọn chúng ngàn vạn lần không ngờ Hàn Nhã Phi vốn đang ở đó lại hoàn toàn biến mất, thay vào đó là một người mặc áo choàng băng lam phủ trọn cơ thể đang đứng trên Phong Loan xanh biếc. Sáu vòng phép xếp chồng xoay vòng đã phóng ma pháp, đám người kia còn đang trong đà lao lên, không kịp tránh né liền hóa thành tro bụi, mấy tên phía dưới dù không tan biến cũng bị thương đến không ngóc dậy nổi. Người kia tiếp tục lao xuống, lấy mạng từng tên còn lại, không để xót một ai. Đám người mười mấy người vốn là kẻ đi săn lại trở thành kẻ bị săn, chết vô cùng thảm.

Tiếng động từ lục tầng ma pháp quá lớn, không tránh khỏi sẽ có người đến thăm dò. Sau khi giải quyết xong tên cuối cùng, áo choàng băng lam liền dùng một mồi hỏa nguyên tố đốt trụi toàn bộ, nhanh chóng lẩn mất không một dấu vết.

--------------------------

Hàn Nhã Phi đột nhiên bị mang đi có chút giật mình. Tốc độ này thật quá mức kinh khủng, đến nỗi cô chỉ kịp thấy một bóng trắng lướt qua mình mang đi, thế chỗ mình hình như là một người mặc áo choàng băng lam từ trên vệt trắng này nhảy ra. Đến khi cô có thể xác định người mang mình đi là ai, đầu óc mới thoải mái một chút, sau đó lại trở lên căng thẳng vô cùng. Thân là Bạch Vân Thần Nữ lại đến chỗ này là có ý gì?

Nhã Nhi phải chắc chắn đến chỗ an toàn mới nói Bạch Phụng hạ cánh, đáp xuống một khu rừng nhỏ ở địa phận Nguyên Mộc Thành. Cô đảo mắt quan sát xung quanh một vòng, sau đó dừng lại ở Hàn Nhã Phi hỏi:

- Không bị thương ở đâu chứ?

Hàn Nhã Phi không mấy thiện cảm với người của Bạch Vân giáo, không nhiều lời đã đánh xuống một quyền. Bạch Vân giáo cướp mất Hỗn Nguyên Thạch trên tay cô, Cô không giận mới là chuyện lạ ấy.

Nhã Nhi sớm đã có đề phòng, nhanh chóng lui lại nửa bước, tay nắm chặt lấy cổ tay Hàn Nhã Phi, không để Hàn Nhã Phi có cơ hội đánh tiếp nữa.

Hàn Nhã Phi khó chịu cắn răng, phía sau cô lại xuất hiện một cô gái mặc áo lông vũ đen huyền, một chưởng nhất nhất gạt Nhã Nhi ra. Tuy nhiên, cô gái lạ chưa chạm tới được Nhã Nhi đã bị Bạch Phụng chặn lại.

- Tiểu U, bình tĩnh. Chủ nhân anh sẽ không hại cô ấy.

Cô gái gọi là Tiểu U kia nhìn thấy Bạch Phụng có chút dại ra, sau đó nổi giận đùng đùng đánh tới, giống như bị kích thích vậy. Bạch Phụng dường như rất bất đắc dĩ, chỉ liên tục lui lại phòng thủ, kéo Tiểu U ra khỏi chỗ hai vị chủ nhân.

Nhã Nhi vừa nắm được tay Hàn Nhã Phi, một luồng ký ức xông thẳng vào đầu làm cô có chút choáng váng nhíu mày. Hàn Nhã Phi chỉ chờ đến đó, nhanh tay rút khỏi lại bị Nhã Nhi giữ chặt lại. Nếu Hàn Nhã Phi rút tay lại quá nhanh, Nhã Nhi căn bản không thể tiếp tục xâm nhập vào ký ức đối phương được.

Lúc kết thúc quá trình tiếp nhận ký ức cũng là lúc Nhã Nhi gần như mất hết ý thức. Dù cô đã cố gắng chắt lọc, ký ức của Hàn Nhã Phi vẫn ồ ạt phóng tới khiến đầu óc cô không thể tỉnh táo được. Đúng như cô đoán. Thẩm Phán Thần vị của Hàn Nhã Phi vốn là của Tiểu Nhã mà ra. Xem ra đứa con gái lớn của Tiểu Nhã chính là Hàn Nhã Phi này, hay nói cách khác, Hàn Nhã Phi chính là chị gái ruột của cô.

Khi tâm ma xuất hiện phá vỡ phong ấn nguyên lực trong cơ thể cô, phần ký ức bị phong ấn cũng được giải phóng toàn bộ. Ngày đó khi Hàn Tiểu Nhã, cũng là mẹ của cô ôm hai đứa nhỏ mới chết trên tay, vì quá đau lòng, lại vì thương cho số phận của hai đứa con nhỏ, bà nhất quyết chia đôi linh thức của bản thân, tự mình phong ấn trong hai đứa nhỏ, sau đó dựa vào một chút ý thức cuối cùng sử dụng Thần Vị mở ra một ma trận loại nhỏ dịch chuyển một nhóm trẻ quanh đó đi.

Cái bà không thể ngờ là trận pháp dịch chuyển của bà khi đó lại cộng hưởng nguyên tố với xung đột bên ngoài phòng trung tâm thí nghiệm tạo thần, tạo ra một cánh cổng không thời gian mang lũ trẻ đến nhiều nơi khác nhau. Những đứa trẻ may mắn có thể ở lại cùng thời đại đó, không may như Nhã Nhi và Hoàng Thiên Nam thì bị mang đến chiều không gian khác.

Hàn Nhã Phi lần đó may mắn được Hàn Trọng Vỹ, anh trai của Tiểu Nhã, cũng là bác ruột của các cô cứu được mang về, coi như con ruột mà nuôi nấng. Có điều các cô vốn là con lai, lại mang một nửa dòng máu của thiên thần tộc nên không tránh khỏi bị kỳ thị. Đến năm Hàn Nhã Phi 6 tuổi, Hàn Trọng Vỹ bèn lấy cớ cô mất tích để đưa ra khỏi tộc, trên thực tế lại giao cho gia đình Hàn Kỳ Phụng chăm sóc, nói khi cô đủ tuổi thì đưa tới Huyết Minh Học Viện đào tạo. May mắn Hàn Kỳ Phụng rất thích Hàn Nhã Phi nên cuộc sống của cô cũng không đến nỗi tệ.

Nhã Nhi tiếp nhận được toàn bộ ký ức đã ngồi bệt xuống, mồ hôi chảy ướt đẫm trên khuôn mặt. Bạch Phụng có thể cảm nhận được, không tiếp tục dây dưa với Tiểu U nữa, chạy đến đỡ Nhã Nhi lên, lo lắng hỏi:

- Chủ nhân không sao chứ?

Nhã Nhi khẽ lắc đầu, ngước mắt nhìn Hàn Nhã Phi hỏi:

- Tôi có thể nói chuyện với cô ấy được hay không?

Hàn Nhã Phi nhíu mày, rất khó chịu hỏi lại:

- Cô ấy là ai?

Nhã Nhi cho rằng Hàn Nhã Phi thực sự không nhận ra Tiểu Nhã trong cơ thể chỉ khẽ thở dài. Cô rũ mắt hít sâu một hơi, nói:

- Không biết cũng tốt. Xin lỗi đã làm phiền cô. - nói đoạn quay sang Bạch Phụng - Chúng ta đi thôi, Huyền Vũ chắc đang rất lo lắng.

Nhã Nhi quay mặt, để Bạch Phụng dìu đi. Hàn Nhã Phi phía sau bấy giờ mới với theo:

- Cảm ơn cô.

- Lần sau nếu có bị truy sát đừng cố đối mặt như vậy, giữ mạng quan trọng hơn. Còn mạng thì còn có thể làm được nhiều chuyện, mạng mất rồi thì không còn gì hết.

Nhã Nhi chỉ nói có vậy, sau đó lập tức rời đi. Hàn Nhã Phi không biết là tốt nhất, như vậy sẽ không phải vướng vào chuyện lùm xùm phía sau, đặc biệt là Hư Vô ma pháp hai năm sau.

Hàn Nhã Phi mặt lại có phần tối đi. Bên cạnh cô từ lúc nào đã xuất hiện thêm một linh thức mờ nhạt. Cô nhẹ giọng nói:

- Xem ra con bé cũng biết rồi, chúng ta làm gì tiếp theo đây?

Linh Thức bên cạnh, cũng chính là một nửa linh thức của Hàn Tiểu Nhã hơi nhíu mày, sau đó thở dài nói:

- Biết cũng biết rồi, không thể tránh được nữa. Đành để kết thúc chuyện này rồi tính tiếp đi.

Hàn Nhã Phi cũng cảm thấy rất bất đắc dĩ, thu lại Tiểu U, triệu ra một hắc ưng bình thường trở về. Nhã Nhi biết chuyện, nhất định còn theo sau cô. Với tình trạng sẽ bị truy sát ráo riết của cô hiện tại, để Nhã Nhi theo quá nguy hiểm, xem ra ngoan ngoãn ở một chỗ vẫn hơn.

----------dịch quán Hỗn Nguyên học viện----------

Bạch Phụng trở về có vẻ hoảng lắm, tay vẫn ôm Nhã Nhi đã ngất đi bí mật vào phòng Tây Môn Huyền Vũ. Nhã Nhi sau khi tiếp nhận ký ức của Hàn Nhã Phi không hiểu tại sao lại yếu hẳn đi, cơ thể giống như bị phản hệ, đôi lông mày nhíu chặt không yên. Tây Môn Huyền Vũ không có trong phòng, có vẻ như còn chưa trở lại. Nhã Nhi lại đang như vậy khiến Bạch Phụng nhất thời không biết nên làm sao. Bản thân cậu là Thánh Thú quang hệ, nhưng về cơ bản cũng chỉ giúp cho Nhã Nhi bớt dày vò về thể xác mà thôi, cái này lại giống như thần kinh bị căng thẳng nhiều hơn. Nhã Nhi vốn rất thân với Huyền Vũ, xem ra cũng chỉ có Huyền Vũ giúp được.

Bên ngoài cửa có tiếng động nhẹ khiến Bach Phụng cảnh giác. Hiện tại không phải địa phận của cậu, cậu không thể hoạt động tùy ý được. Nhanh chân lẻn vào một góc tối, Bạch Phụng cố gắng thu toàn bộ khí tức, không tạo ra tiếng động nào để tránh nghi ngờ. Người vào quả nhiên không phải Huyền Vũ mà là Hoàng Thiên Nam.

Hoàng Thiên Nam đảo mắt một vòng quanh căn phòng ngăn nắp chỉ khẽ thở dài. Tiểu Vũ không có ở đây, xem ra trong khi anh hôn mê đã đi giải quyết mọi chuyện một mình rồi. Không gặp cũng tốt, nếu để Tiểu Vũ nhìn thấy anh ở chỗ này, nhất định cũng không hài lòng. Đặt cuốn sổ tay xuống bàn, anh quay mặt rời đi, không nỡ ở chỗ này quá lâu.

Phía góc tối Nhã Nhi hình như không chịu nổi mà rên khẽ một tiếng khiến Hoàng Thiên Nam đề phòng quay lại. Trong phòng này có người? Tiếng kêu vừa rồi sẽ không phải Tiểu Vũ bị thương mà tránh đi đấy chứ?

Hoàng Thiên Nam vừa tính quay lại xem tình hình, cửa chính đã mở ra, Tây Môn Huyền Vũ đã trở về, vẫn giữ điệu bộ lạnh nhạt như thế, nói:

- Ra ngoài.

Hoàng Thiên Nam còn tính nói gì đó lại bị thái độ lạnh nhạt cùng cương quyết kia gạt đi toàn bộ, chỉ đành lặng lẽ ra ngoài. Tây Môn Huyền Vũ bấy giờ mới đóng cửa lại, đặt một cấm chế trước cửa đi vào, giọng cũng bớt lạnh hơn nói:

- Ra đây đi.

Bạch Phụng phải chắn chắn Hoàng Thiên Nam hoàn toàn rời khỏi mới dám bước ra, đặt Nhã Nhi nằm xuống giường nói:

- Chủ nhân như vậy được một lúc rồi, ta căn bản không thể giúp gì được.

Tây Môn Huyền Vũ bình tĩnh gật đầu ngồi xuống, đặt tay lên trán Nhã Nhi dò thử một chút. Nhã Nhi bị như vậy do căng thẳng thần kinh, Bạch Phụng không giúp được cũng là chuyện bình thường. Anh nắm tay Nhã Nhi, tay kia vẫn chưa rời khỏi trán cô, khẽ gọi:

- Bích Đế.

Bích Đế được gọi đến nhanh chóng hiện thân, mở một ma pháp theo tay của Tây Môn Huyền Vũ xâm nhập vào linh thức củ Nhã Nhi. Một lát sau, Bích Đế cũng đi ra, nhẹ giọng nói:

- Chủ nhân không cần lo lắng, cô ấy chỉ là do ký ức chồng chéo nên thần kinh không chịu nổi thôi. Nghỉ ngơi một lát sẽ không vấn đề gì.

Tây Môn Huyền Vũ nhẹ gật đầu, nhẹ lau mồ hôi trên trán cho Nhã Nhi. Bấy giờ Bích Đế mới để ý Bạch Phụng phía sau, khẽ nhíu mày hỏi:

- Là ai khiến ngươi thành ra thế này?

Bạch Phụng nhìn lại mình một lượt, bộ đồ lông vũ mày trắng bình thường đã có một vài vết đen chỉ biết lắc đầu, đáp:

- Ta gặp Tiểu U, là nàng gây ra.

Bích Đế hơi nghiêng mặt hỏi lại:

- U Minh Tước? Nàng vẫn còn sống? hay là hậu duệ của nàng?

Bạch Phụng thở dài thành thật trả lời:

- Nàng tất nhiên là vẫn còn sống. Hoa Linh ngày đó là vì bất chấp muốn truyền thừa lại cho ấu thú mới bỏ mạng, căn bản không phải do chủ nhân của nàng qua đời.

Bích Đế gật đầu, chuyện đó nàng cũng không muốn quan tâm nữa. Ám Hệ thánh Thú Cửu Âm U Minh Tước vốn cùng chủ nhân với Hoa Mộc Thiên Linh, nàng vốn không có mấy cảm tình với chủ nhân của họ, sẽ không mấy quan tâm họ sẽ ra sao.

Nhã Nhi khó khăn mở mắt, cảm giác có chút ê ẩm. Lần đầu tiên cô xâm nhập vào ký ức của người khác lại có cảm giác như vậy. Có lẽ là vì một nửa của Tiểu Nhã và ký ức của Hàn Nhã Phi có liên quan đến cô.

Tây Môn Huyền Vũ vẫn yên lặng ngồi bên cạnh, trên tay là cuốn sổ Hoàng Thiên Nam đã để lại. Thấy Nhã Nhi đã tỉnh, anh liền bỏ cuốn sổ xuống, nhẹ đỡ cô dậy hỏi:

- Cảm thấy thế nào rồi? Còn đau ở đâu không?

Nhã Nhi khẽ lắc đầu hỏi lại:

- Anh không bị thương ở đâu chứ? Khi đó đột nhiên nhảy ra thật quá liều lĩnh rồi.

Tây Môn Huyền Vũ mỉm cười, vén mái tóc dài âu yếm hôn xuống một cái, nói:

- Anh tất nhiên không sao rồi. Dù anh có bất chấp đến thế nào, anh cũng sẽ nghĩ đến em mà không để bản thân có chuyện gì. Ngoan ngoãn nghỉ ngơi thật tốt trước đi.

Nhã Nhi gật đầu, vùi mặt vào lồng ngực anh khẽ nhắm mắt. Đối với cô, chỉ có chỗ này mới là an toàn nhất. Thời gian không còn nhiều, cô phải tận dụng khi còn cơ hội ở bên anh. Sau tránh bá, không biết đến bao giờ mới có thể cảm nhận cảm giác này thêm một lần nữa.

-----------bát cường ngày thứ 2----------

Bích Thủy Thành với Hỗn Nguyên Học viện chạm mặt, Lam Linh Linh khó tránh khỏi phải đối đầu với người quen cũ. Tranh bá đã đến bát cường, trận hình tất nhiên không thiếu mặt Hoàng Thiên Nam và Tây Môn Huyền Vũ, còn có Hàn Kỳ Long dẫn đội và Mộ Dung Thanh Nhiên đã trở lại, thành viên cuối cùng coi như là dự bị, Tây Môn Khả Nhi. Mà bên Bích Thủy Thành chỉ có Lam Linh Linh và Tử Vân coi như chủ đạo, Phương Doanh và Lam Thành dù thực lực không tồi nhưng đơn chiến không khả thi, cuối cùng là Hà Linh thực lực kém nhất, chỉ là kết hợp đoàn chiến khá tốt nên mới có thể trụ lại được.

Chênh lệch hai đội quá lớn, Lam Linh Linh từ đầu đã đoán được kết quả. Dù thực lực tăng cao, cô chưa bao giờ là đối thủ của Hàn Kỳ Long, Tử Vân hiện tại dù có băng nguyên tố cũng không thể đánh nổi Hoàng Thiên Nam, đừng nói đến một cái Tây Môn Huyền Vũ yêu nghiệt. Lam Linh Linh nhẹ thở ra một hơi, tiến đến đội bạn chào hỏi:

- Dù biết là khó tránh chạm mặt, không thể ngờ lại sớm đến cỡ này. Năm năm trước cùng một đội, hiện tại đã thành đối thủ rồi, rất mong được chỉ giáo.

Hàn Kỳ Long chỉ khẽ gật đầu đáp trả hết sức xã giao:

- Bên này cũng rất mong chỉ giáo.

Trận đầu đơn chiến, Lam Linh Linh lên đầu tiên, đối thủ của cô vừa vặn là người cô không muốn chạm mặt nhất: Hàn Kỳ Long. Người ngoài không biết luôn cho rằng hai người họ là đối thủ không đội trời chung, chỉ những người tham gia tranh bá năm năm trước mới biết hai người họ vốn là một cặp. Sau tranh bá năm năm trước, vì sai lầm của Lam Linh Linh khiến Hàn Kỳ Long bị thương nặng, thậm chí còn khiến tốc độ tu luyện của hắn giảm xuống rất nhiều, cũng từ thời điểm đó hai người họ không thể nói chuyện với nhau được nữa. Lam Linh Linh dù tỏ ra lạnh nhạt, bản thân luôn cản thấy có lỗi, mà Hàn Kỳ Long dù luôn miệng nói không quan tâm chuyện cũ, hắn vẫn không thể dứt ra được chuyện đã biến hắn từ một thiên tài của cả tộc thành một người bình thường.

Lam Linh Linh dù rất không muốn vẫn cố mỉm cười nói:

- Không ngờ lại gặp anh từ trận đầu. Thật là không thể tránh mãi được.

- Vậy tại đây giải quyết toàn bộ đi.

Hàn Kỳ Long chỉ nói có vậy, trên tay từ đầu đã rút ra hai thanh kiếm dài tấn công. Hắn không muốn nhiều chuyện với cô gái này, đối với hắn, có lẽ hắn không bao giờ có thể tha thứ cho kẻ đã khiến địa vị trong gia tộc của hắn rớt một nước như vậy được. Ác ma tộc coi trọng nhất là địa vị, cha của hắn còn là trưởng lão, địa vị của hắn không còn, địa vị của gia đình hắn trong tộc cũng không thể vững được. Hắn còn có một người mẹ cần bảo vệ, còn có một thằng em trai là con lai, hắn sao cũng được không đồng nghĩa với hai người kia cũng sẽ như thế.

Lam Linh Linh khẽ rũ mắt, dải lụa bạc trên chiết eo chưa từng rời khỏi vị trí cũng được rút ra. Chiếc váy choàng dài màu lam bị cởi bỏ, thay vào đó là một bộ váy màu bạc gọn gàng ứng chiến. Người ngoài gọi cô là Ngân Long Tiên Tử không phải chỉ vì cô rất giỏi trong vũ điệu, mà là vì cô là người duy nhất có thể sử dụng Ngân Long Lăng, dải lụa được kết từ vảy của Ngân Long Thần Thú. Hàn Kỳ Long muốn giải quyết mọi chuyện, chắc chắn không muốn cô sẽ không dùng đến thực lực thật sự của bản thân.

Ngân Long Lăng liên tục múa trên không, tạo thành cảnh tượng như vũ nữ đang khiêu vũ trên đài, mà song kiếm của Hàn Kỳ Long giống như đang phụ họa, chỉ thiếu một bản nhạc nữa sẽ trở thành cảnh tượng đẹp đến nhường nào. không ai có thể hiểu được rằng trận chiến của họ thật sự đang rất tàn khốc. Ngân Long Lăng không tại ra sát thương vật lý mà là phá hủy từ bên trong, khiến mạch nguyên lực dứt đoạn. Song trường kiếm của Hàn Kỳ Long tuy có lực sát thương vật lý rất lớn nhưng lại mang nhiều hơn là lực thôn phệ. Hai người họ trên sàn thi đấu từ đầu đều là mang mạng ra để đánh cược.

Lam Linh Linh có vẻ yếu thế hơn, bị Hàn Kỳ Long không thương tiếc đánh dạt ra, còn bị hắn phi thân theo dùng kiếm truy sát. Đồng tử Lam Linh Linh rõ ràng co rút một cái nhưng rất nhanh chóng dãn ra. Cô nhất quyết dừng lại, để Hàn Kỳ Long đâm mình một nhát thật sâu, sau đó bất chấp nắm tay hắn quăng ra khỏi lôi đài.

Hàn Kỳ Long còn chưa hết ngỡ ngàng, hắn vẫn biết Lam Linh Linh chưa từng là đối thủ của mình, còn cho rằng cô muốn gạch đá cùng tan. Thật không ngờ trong lúc hắn dồn sức chờ cô đánh hắn một chưởng, cô lại chỉ quăng hắn đi, khiến hắn bị loại.

Lam Linh Linh trên đài thô bạo rút thanh kiếm ném xuống, máu chảy thấm đẫm chiếc váy dài chảy xuống sàn thi đấu mang màu sắc đẹp đến kỳ lạ, cũng đau hương vô cùng. Cô khó khăn bước từng bước chân rời khỏi, tuyệt không để bản thân ngã xuống. Ngày đó là lỗi của cô khiến hắn không ngóc dậy nổi ở gia tộc, bây giờ cô để hắn phá hạt giống trung tâm của mình coi như hòa, sau này cô và hắn không còn nợ gì nhau nữa hết.

Tử Vân nhanh tay tiếp được Lam Linh Linh đi xuống, đóng băng vết thương để ngăn chảy máu giao cho Lam Thành, nói Lam Thành chăm sóc cô cẩn thận. Trận đầu Lam Linh Linh coi như thắng, nhưng bản thân cô cũng không thể thi đấu được nữa. Quan trong hơn là mạng của cô còn đang nguy hiểm kia.

Đã xác định từ trước, Tử Vân sẽ lên trận thứ hai. Đối thủ của Tử Vân lại là thành viên yếu nhất hiện tại bên đối thủ, Tây Môn Khả Nhi.

Tây Môn Khả Nhi vốn là triệu hồi sư, thực lực còn chưa đủ cao không phải đối thủ của Tử Vân. Nếu không nhờ Tử Vân nương tay, sợ là không thể toàn mạng xuống đài.

Người thứ ba bên Hỗn Nguyên Học viện ra sân là Tây Môn Huyền Vũ.

Lam Linh Linh từng nói có thể liều mạng với bất cứ ai, riêng người này thì không thể. Tử Vân lại không nghĩ vậy, anh cảm thấy rất bức bối khi đứng trước người này. Thật giống như tên này anh đã từng gặp ở đâu đó rồi, mang uy hiếp rất lớn. Chỉ có cảm giác đến như thế thôi, anh đã có thể cố chấp không nhận thua đi xuống rồi. Đội hình mất đi Lam Linh Linh, cơ hội thắng đoàn chiến đã không còn lại nhiều. Bây giờ chỉ có cách loại bớt đối thủ, đoàn chiến mới mong còn cơ hội. Hoặc không cũng có thể vớt vát phần nào điểm tích tăng hạng cho thành.

Tử Vân không nhiều lời rút băng kiếm xông tới. Người ta nói tiên hạ thủ vi cường, người đánh trước luôn có lợi thế hơn. Nhưng trong trường hợp này là hoàn toàn ngược lại. Tây Môn Huyền Vũ chưa từng nghĩ chiêu đầu tiên là lợi thế. Đòn đầu rất quan trọng, nhưng cũng dễ để đối thủ có thể nhìn ra được điểm mạnh và điểm yếu của bản thân, từ đó tìm ra điểm chết khiến bản thân không

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net