Chương 54: Bạch Vân giáo chủ.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bóng tối bao trùm lên vạn vật, mang đến một chút u tịch và cả lạnh lẽo đến rợn người.

Thiên Nhã đứng trước đầu gió, chấp nhận gió lạnh tạt vào mặt và cả một chút tuyết lạnh của mùa đông. Cô đã đứng chỗ nãy không dưới một tiếng đồng hồ, nhưng người cô hẹn có vẻ còn chưa tới. Đôi mắt cô đã lạnh đi rất nhiều, thậm chí còn mang theo một tia sát ý nhưng lại bị áp xuống không còn gì.

Cơn rét lạnh ngày càng tăng thêm khiến cô nhíu mày. Xem ra cuối cùng lão cũng chịu xuất hiện. Lần này nếu lão thật sự không đến, kế hoạch của lão có thể dừng lại được rồi.

Một con liệt ưng ngược gió bay tới, vừa vặn đáp tại bên cạnh Thiên Nhã. Trên lưng chim nhảy xuống một người trung tuổi, thân mặc một áo choàng bạch vân. Người này chính là người nắm giữ quyền lực tối cao ở Bạch Vân giáo, chính là Bạch Vân giáo chủ.

Thiên Nhã không muốn nói nhiều, một thân váy dài trắng phiêu dật, đôi mắt sâu không thấy đáy dò xét phía đối diện. Cô lạnh giọng nói:

- Hỗn Nguyên thạch đâu?

Bạch Vân giáo chủ hoàn toàn không để ý lời cô nói, rất lười biếng nói:

- Chỗ này phong cảnh không tồi. Chỉ là Tiểu Nhã, ở chỗ này rất lạnh, không tốt cho sức khoẻ đâu.

Thiên Nhã nhíu mày, giọng ngày càng lạnh hơn, hỏi:

- Hỗn Nguyên thạch ở đâu?

Bạch Vân giáo chủ bấy giờ mới quay lại, ánh mắt chỉ toàn sự trào phúng, hỏi:

- Đây vốn là nhiệm vụ ta giao cho cô, hiện tại vì sao lại hỏi ta? Không lẽ nhiệm vụ thất bại?

Thiên Nhã hừ lạnh một tiếng, khinh bỉ đáp lại:

- Không cần đóng kịch trước mặt ta. Ta biết chắc chắn là ông lấy. Tốt nhất nên giao ra thứ đó, bằng không sau này không cần cái gọi là hợp tác nữa.

Bạch Vân giáo chủ cười lớn, tiếng cười còn mang theo kình lực khiến chim chóc chú thân đều hoảng sợ bay đi. Lão quét mắt qua cô, ánh mắt mang theo mấy phần lãnh khí, nói:

- Hàn Tiểu Nhã, cô nên nhớ rằng cô không phải đối tác, mà là thuộc hạ của ta. Không đúng. Hiện tại có lẽ nên gọi cô là Hoàng Thiên Nhã mới đúng.

Thiên Nhã quay lại, đối đầu trực tiếp với ánh mắt của lão, giọng càng thêm lạnh:

- Không sai. Hiện tại ta là Hoàng Thiên Nhã. Nhưng ông cũng đừng quên, bản thân ta cũng là Hàn Tiểu Nhã. Ông muốn thực hiện kế hoạch, tốt nhất không nên làm trái ý ta. Vì hiện tại ta chính là người duy nhất làm được thứ đó.

Lão lần nữa ngửa cổ, cười đến lạnh gáy. Đến khi tiếng cười hoàm toàn dứt, hắn mới nhìn thẳng xuống cô, đôi mắt lộ ra một tia tàn nhẫn:

- Cô thật giống mẹ cô, luôn cho bản thân mình là duy nhất. Cô nên nhớ trong tay ta còn thứ cô cần. Dám ra điều kiện với ta, cô hẳn là cái đầu tiên. Nhưng mà ta sống ngần ấy năm trên giang hồ, nắm trong tay thế lực lớn như vậy, sẽ có lý nào lại để một đứa con gái doạ nạt chứ?

Thiên Nhã lập tức đối mặt với lão, đôi mắt rét lạnh lại ánh lên một chút đỏ như rượu vang ủ, đáp:

- Ta không doạ nạt ông. Ta nói có thật hay không ông đều tự biết. Chỉ là ông coi ta là như thế nào? Mất công Tiểu Nhã tin tưởng ông, cuối cùng lại không thể được gì cả. Chuyện Tiểu Nhã nói ta còn hoang mang. Hiện tại cuối cùng đã rõ. Ông mãi mãi vẫn là Bạch Vân giáo chủ, cùng Tiểu Nhã không có quan hệ. Tiểu Nhã không lưu luyến gì mới là tốt nhất.

Bạch Vân giáo chủ có chút dừng lại, lời Thiên Nhã lại mang theo một tầng nghĩa để lão không thể không đề phòng. Lão nghi hoặc hỏi:

- Cô nói vậy là có ý gì?

Thiên Nhã lần này quét đôi mà sắc lạnh qua lão một chút, đáp:

- Rất đơn giản. Hiện tại ông đã xác định rõ ràng, ta cũng không cần lăn tăn về việc sẽ gọi ông như thế nào nữa.

Bạch Vân giáo chủ càng thêm khó chịu, lần nữa nhắc lại câu hỏi:

- Ta nói cô nói vậy là có ý gì?

Thiên Nhã chưa rời mắt khỏi Bạch Vân giáo chủ, cô nghiến răng, lạnh từng chữ nói ra:

- Vậy ông nói xem. Ta nên sẽ gọi ông một tiếng sư bá hay nên gọi ông một tiếng Cha đây?

Sắc mặt Bạch Vân giáo chủ rõ ràng cứng lại. Lão cũng chưa kịp nói câu nào, Thiên Nhã đã điều khiển Bạch Phụng đi mất.

Lần đầu tiên Khải Hiên mang cô trở về Bạch Vân giáo, lão đã ngờ ngợ vì đó chính là phiên bản nhỏ của Hàn Tiểu Nhã. Sau này khi biết cô cùng Hàn Tiểu Nhã có một tầng quan hệ, lão đã khẳng định được suy nghĩ của mình là  đúng. Lão vốn cho rằng mình có thể dấu nhẹm chuyện này mà lợi dụng cô, không ngờ vẫn để bị cô biết được.

Lão giơ tay, giận dữ đánh xuống phá nát cả đỉnh núi. Chuyện còn đến hai năm nữa, bây giờ mà cô bỏ dở, lão cũng không thể được lợi chút nào. Nhưng lão cũng không thể tùy tiện giao ra Hỗn Nguyên thạch được. Cô là con gái của lão, từ trước đến giờ cha mẹ đặt đâu thì con ngồi đó, sẽ không có chuyện tự ý trái lệnh như vậy.

---------dịch quán Hỗn Nguyên học viện----

Tây Môn Huyền Vũ mới từ bên ngoài trở về, tâm trạng không tốt cho lắm. Lão già chết tiệt, không ngờ lão lại dở chứng đến vào lúc này. Chắc chắn là sau vụ Quang sứ giả bị Hoàng Thiên Nam giở trò hồi sáng, liền có tên nào đó thêm mắm thêm muối. Phong ấn của Hoàng Thiên Nam luôn là loại đặc thù, không thể cưỡng chế phá giải. Tử Thần không phải xót thuộc hạ, chỉ là chưa muốn mất đi một cái con cờ dưới chân nên nhất quyết ép Hoàng Thiên Nam phá giải. Hoàng Thiên Nam dễ gì thoả hiệp, cuối cùng vẫn là giở trò một chút nhưng Tử Thần cũng không phản đối. So với một tên Quang sứ giả kém cỏi, một Hoàng Thiên Nam vẫn đáng giá hơn.

Căn phòng vốn rất yên tĩnh lại nhiều thêm một chút hơi thở gấp gáp khiến Tây Môn Huyền Vũ nhíu mày. Phía trên giường, một bóng người nhỏ cuốn lấy chăn, cả cơ thể run lên từng đợt. Đến khi nhận ra người nằm trên giường là ai, anh không khỏi gấp gáp một chút. Nhã Nhi sao lại ra nông nỗi này.

Thiên Nhã sau khi trở về đến nửa đường liền không tự chủ ngã xuống. Cũng may Bạch Phụng nhanh tay bắt được đưa về chỗ này. Không ngờ nguyên lực trong cơ thể cô lại đột nhiên bất ổn khiến ngay cả bản thân cậu cũng bị tống ngược trở lại không gian linh thú. Rõ ràng hạt giống trung tâm đã có Hàn Tiểu Nhã bảo vệ không có vấn đề, nhưng mạch nguyên lực khi đó rõ ràng đột nhiên trống rỗng toàn bộ, nguyên lực đột nhiên như bốc hơi vậy.

Tây Môn Huyền Vũ đến xem tình trạng một chút, chỉ thấy cô bị sốt cao, toàn thân lạnh toát, còn lại hầu hết đều bình thường liền làm thấy khó hiểu. Nhã Nhi rõ ràng cũng là một ma pháp sư phục hồi hẳn hoi, không thể có chuyện sốt cao đến thế này mà cơ thể lại không tự điều chỉnh. Còn kỳ lạ hơn nữa là dường như nguyên lực mà anh đưa vào trong cơ thể cô đều bị phản lại không nhận chút nào.

Nhìn cô bị dày vò, anh vẫn là không đành lòng ôm lấy. Hệ thống nguyên lực không có tác dụng, thuốc hạ sốt dù uống cũng không thể có tác dụng ngay. Cơ thể cô lại yếu như vậy, anh chỉ có thể dùng chính nhiệt độ của mình để giữ ấm cho cô một chút.

Gần sáng, Thiên Nhã cuối cùng cũng hạ sốt. Cô mơ hồ mở mắt, không nhận thức được gì nhiều, chỉ dựa vào mùi hương quen thuộc để xác định mình đang ở đâu. Cô vươn tay ôm chặt lấy hơi ấm bên cạnh, khó khăn mở miệng nói:

- Sao em lại ở đây?

Tây Môn Huyền Vũ nhẹ đưa tay kéo chăn qua, phủ lên người cô, đáp:

- Không quan trọng. Em bị độ cao, ngoan ngoãn nghỉ ngơi một chút.

Thiên Nhã ôm lấy Tây Môn Huyền Vũ không rời, yếu ớt nói:

- Còn có thi đấu. Hôm nay bọn em đánh trận sáng, không thể nói bỏ là bỏ được.

Tây Môn Huyền Vũ đưa tay vuốt mấy sợi tóc loà xoà trên trán cô, đáp:

- Hôm qua em và Nhã Phi phá nát võ đài, hôm nay chắc chắn sẽ không thi đấu. Yên tâm nghỉ ngơi, anh sẽ nhờ người báo Khải Hiên một tiếng.

Nhắc đến Khải Hiên, Thiên Nhã lập tức buông tay, khó khăn đẩy Tây Môn Huyền Vũ ra. Sao cô lại quên mất đêm qua Bạch Vân giáo chủ đã tới chỗ này. Hiện tại nhất cử nhất động của cô sẽ bị lão kiểm soát, hơn nữa lão không động đến cô, không có nghĩa là người bên cạnh cô cũng thế. Hiện tại cô không trở về, người ở đó chưa biết chừng sẽ gặp rắc rối kia.

Tây Môn Huyền Vũ vô cùng ngạc nhiên, nhưng cũng nhanh tay đỡ được Thiên Nhã đang loạng choạng muốn ngã. Cô ấy vậy mà lại gạt ra, hơi thở có chút khó khăn, nói:

- Em hiện tại cần quay lại dịch quán. Không cần đi theo, em tự đi được.

Nói xong, Thiên Nhã bất chấp bước ra cửa, triệu hồi Bạch Phụng bay đi. Hiện tại cô không nên tiếp xúc với quá nhiều người. Sẽ không có lợi cho ai cả.

Lấy trong túi phép một lọ thuốc nhỏ, cô không suy nghĩ nhiều liền nuốt xuống toàn bộ. Trong giờ phút này cô không được phép gục ngã, nếu không thuộc hạ của cô nhất định cũng không được yên thân.

Quả nhiên vừa về đến cửa dịch quán, cô đã đón được Hoàng Thanh Liên bị đánh bay ra. Cô thầm cắn răng, xem ra lão già về đây trước cô không chỉ một bước. Lại dám động tới thuộc hạ của cô như vậy, lão cũng đừng hòng đạt được mục đích.

Thu lại Bạch Phụng, cô đỡ Hoàng Thanh Liên vào trong, đôi mắt lạnh hướng thẳng phía Bạch Vân giáo chủ trừng một cái, nói:

- Việc gì khiến giáo chủ ngài đến chỗ này đánh người của ta vậy?

Trái với suy nghĩ của cô, lão đáp lại cô bằng một ánh mắt lạnh không kém, giọng toàn sự tức giận:

- Cả đêm qua cô ở chỗ nào?

Thiên Nhã đặt Hoàng Thanh Liên ngồi xuống, trực tiếp tiến lên vài bước đối diện với lão, còn đem thuộc hạ của mình toàn bộ chắn phía sau, đáp:

- Ta đi đâu không liên quan đến ông. Ông nên nhớ từ khi thu ta về, chính miệng ông đã nói không can dự vào chuyện của ta. Chúng ta chỉ là cùng có lợi, cái danh Thần nữ cũng chỉ là để có lệ mà thôi. Thuộc hạ dưới chân ta, ông cũng không có quyền động tới.

Bạch Vân giáo chủ đang trong cơn giận, một tay giơ cao liền đánh xuống thêm một đòn nữa, hướng thẳng Thiên Nhã mà tới. Thiên Nhã một chút ý định tránh cũng không có, trực tiếp đánh trả lại khiến mấy người phía sau phát hoảng. Chênh lệch thực lực quá lớn, chiêu đó đánh ra đến tám phần lực, Nhã Nhi là muốn tự sát sao?

Nhưng cuối cùng cô vẫn đứng đó, sắc mặt một chút đều không thay đổi. Trước mặt cô là một tên nhóc cao hơn cô một chút, toàn thân trắng muốt, ánh mắt kiên định vô cùng. Mọi người đều có thể nhìn rõ, vừa rồi chính là do cậu nhóc này xuất hiện, chỉ một cái gạt tay đã đem đòn đánh kia ném đi.

Bạch Vân giáo chủ gần như phát nộ, nhưng lão chính là một con cáo già, khuôn mặt vẫn mang sự giận dữ liền bị gạt mất, bù vài đó là một tiếng thở dài. Lão nhìn Thiên Nhã bằng một chút có lỗi, nói:

- Ta chỉ là vì lo lắng cho con thôi. Rốt cuộc con đã đi đâu?

Ánh mắt Thiên Nhã càng ngày càng lạnh. Hung hăng nuốt xuống thứ ngòn ngọt đã trào đến cổ họng, cô đáp:

- Ta cũng đã nói, đó là việc của ta, ông tốt nhất không nên can thiệp.

Bạch Vân giáo chủ lại có vẻ ánh lên một chút đau thương, nói:

- Sao ta có thể không can thiệp, ta dù sao cũng là...

Chưa để lão nói hết câu, cô lập tức ngắt lời:

- Ta từ khi sinh ra cũng chỉ có một người thân duy nhất. Ta được anh ấy nuối lớn, tên của ta cũng là do anh ấy đặt. Ta tên Hoàng Thiên Nhã, với ông không có quan hệ. Tốt nhất không cần lôi điệu bộ đó ra với ta.

Ánh mắt lão rõ ràng tối đi, đáy mắt còn nhiều hơn một tia lửa giận. Lão áp chế toàn bộ cảm xúc, chỉ để lộ ra một tia ôn nhu, nói:

- Chuyện con đã yêu cầu, ta sẽ suy nghĩ sau khi tranh bá kết thúc. Còn hiện tại con nên nghỉ ngơi một chút, sắc mặt con hình như không tốt lắm.

Nói xong, lão xoay người bỏ đi, để lại dịch quán như một bãi chiến trường.

Thiên Nhã đảo mắt mội vòng, thấy người của mình không vấn đề gì mới an tâm hơn. Cô hơi cúi đầu, che miệng ho khù khụ. Hồi nãy Bạch Phụng dù xuất hiện, động đánh kia cô cũng bị nhận đến ba phần. Bị một cái Huyền Linh cảnh đỉnh đánh trúng, cô còn mạng coi như dã là phúc rất lớn rồi.

Bạch Phụng tương thông với chủ nhân, lập tức ôm cô về phòng, còn nhanh nhất đẩy nguyên lực vào trị liệu cấp tốc.

Đám người tại sảnh giờ mới nhao lên. Mọi chuyện xảy ra quá nhanh khiến không ai có thể bắt kịp được. Đến khi họ nhận ra Thiên Nhã nôn xuống một bãi máu tươi, Bạch Phụng đã sớm ôm cô đi mất.

Khải Hiên lập tức phân phó người dọn dẹp lại chỗ này, nhanh chóng đến phòng Thiên Nhã. Sắc mặt của Nhã Nhi hôm nay rất kém. Sợ là vết thương kia chỉ là phụ, nguyên nhân chính vẫn còn ẩn phía sau.

Bạch Phụng vốn đang trị liệu liền giống như bị ai đó mạnh công kích một cái, bị tống ngược trở lại không gian linh thú. Cơ thể Thiên Nhã lại phản ứng xấu, cô lại yếu như vậy, không phải sẽ chịu không nổi hay sao?

Khải Hiên đến muộn một bước, chỉ thấy Thiên Nhã nằm trên sàn lạnh liền giật mình hoảng sợ. Nhanh tay ôm cô lên giường, phủ chăn cẩn thận cho cô, Khải Hiên chợt cảm thấy có chút đau lòng. Nhã Nhi thật giống như em gái của anh vậy. Từ khi anh biết cô giúp Tiểu Bạch em gái anh thấy đổi, anh đã quyết tâm dù bỏ mạng cũng muốn bảo vệ để trả ơn cho cô. Thật không ngờ ngần ấy năm qua, anh vẫn chẳng thể làm gì cả.

Thiên Nhã trên giường thấy động nhíu chặt mày, mắt khó khăn mở ra nhưng lại mông lung vô cùng, gần như không thể nhận thức được xung quanh. Cô cố gắng điều khiển tay lần mò túi phép, tiếp tục lấy ra một lọ thuốc nhỏ.  Có điều sức của cô đã cạn, dù thể nào cũng không thể đưa lên uống được, đành vô lực nhìn cái lọ nhỏ rời khỏi tầm tay.

Khải Hiên nhanh tay bắt được, lấy ra một viên nhỏ bên trong cho Thiên Nhã nuốt xuống. Không ngờ thuốc thật có tác dụng, khiến cô bớt khó chịu hơn mà đi vào giấc ngủ.

Đặt lại lọ thuốc trên bàn, anh đành bước ra ngoài. Một cái võ sư như anh cũng không thể giúp được cô cái gì hết. Hoàng Thanh Liên mới bị đánh hồi nãy, có lẽ không thể giúp trị liệu ngay, mà Đậu Khải Đình năng lực lại không đủ. Thuộc hạ của Nhã Nhi không tính là ít, nhưng có thể giúp được cô lúc này lại tuyệt không có một ai. Còn nói bảo vệ cho cô, họ thật sự có cái khả năng đó ư?

Tây Môn Huyền Vũ vốn không thể yên tâm để Thiên Nhã trở về như vậy. Khi cô đi được không bao lâu, anh cũng nhanh chóng đuổi theo. Chỉ là khí phát hiện bên trong có mặt của người lạ, anh đành an phận ở bên ngoài, thậm chí còn tránh đi một chút để người kia không nhận ra. Mãi khi khí tức của người kia hoàn toàn biến mất, anh mới phi thân qua mái nhà, hướng thẳng phía phòng Thiên Nhã mà tới.

Căn phòng tối om, chỉ có một chút hơi thở dường như rất yếu của cô gái nhỏ. Tây Môn Huyền Vũ lo lắng, hồi nãy cô hình như không yếu đến như vậy mới đúng.

Đảo mắt qua nhìn căn phòng một lượt, anh không khỏi giật mình khi thấy lọ thuốc nhỏ trên bàn. Anh biết rất rõ đó là thứ gì, chỉ không ngờ Nhã Nhi hoạt bát mà anh từng biết cũng phải sử dụng đến nó.

Anh mạnh lắc đầu cho tỉnh táo, nhẹ đỡ cô dậy, đút cho cô uống nốt chỗ thuốc viên còn lại trong lọ. Huy động nguyên lực trong cơ thể cô một lượt, anh cố ý gọi Bích Đế, nói nàng hướng thẳng hạt giống trung tâm mà đi vào, thứ nhất là để kích thích Bạch Phụng và Hoa Mộc Thiên Linh hoạt động, thứ hai là để hạt giống trung tâm sinh ra nguyên lực bù đắp cho mạch nguyên lực đang trống rỗng hiện tại.

Ngày đó giúp cô mở rộng mạch nguyên lực, anh còn cho rằng mình đã làm việc tốt, không ngờ nó chỉ có một chút lợi trước mắt chứ không có lợi lâu dài. Tỷ như hiện tại thứ đó đã hoàn toàn phản tác dụng, khiến cô thành ra như vậy đây.

Thiên Nhã tỉnh lại khi trời đã sáng hẳn. Hay đúng hơn là cô tỉnh lại khi đã sáng ngày hôm sau. Cô đã mê man đúng một ngày, cơn sốt và thứ kia đã hành hạ cô đúng một ngày trọn vẹn. Cô xem ra vẫn coi nhẹ thứ kia, không ngờ lần này nó lại khiến cô vật vã đến thế.

Cố gắng đưa bàn tay vô lực lên, cô khó khăn bám lấy thành giường ngồi dậy nhưng không chịu nổi lại nằm xuống. Xem ra vẫn là không được. Cô cũng cảm nhận được rất rõ mạch nguyên lực hiện tại hoàn toàn trống rỗng, chứng tỏ thứ kia vẫn còn một chút di chứng đến tận bây giờ.

Tây Môn Huyền Vũ vốn vẫn đang ngồi yên lặng tại bàn uống nước, vừa thấy một chút động lập tức đứng dậy. Xem ra tính toán không sai biệt lắm, vừa đủ một ngày mê man, tiếp đó có lẽ sẽ là hai ngày vô dụng nữa.

Đỡ cô ngồi dậy, anh đưa cho cô một chút nước ấm, nhẹ hỏi:

- Em thấy sao rồi?

Thiên Nhã uống xuống một ít nước, rất miễn cưỡng mỉm cười đáp:

- Em không sao, đã khoẻ hẳn rồi. Chỉ là bị sốt cao thôi, còn chưa làm khó em được.

Tây Môn Huyền Vũ không phản bác, kê thêm gối để cô dựa vào thành giường, đôi mắt nhu hoà mang theo đầy sự lo lắng lại bị cưỡng chế áp xuống, hỏi:

- Có đói không? Anh nói Thanh Liên làm cho em chút cháo.

Thiên Nhã chỉ khẽ lắc đầu, vươn tay ôm lấy, mệt mỏi dựa vào ngực anh. Cô rũ mắt, hơi thở yếu ớt lại bị cô cố ý điều tiết lại, tỏ ra như một người bình thường mới ốm dậy. Hiện tại cô chỉ cần đến thế này. Chỉ là cô đã quên mất rằng mình vốn đang trong tầm kiểm soát của Bạch Vân giáo chủ, cô làm như vậy giống như đáng gián tiếp đào hố chôn cho Tây Môn Huyền Vũ.

Tây Môn Huyền Vũ giang tay ôm lấy cô gái nhỏ trong ngực, giống như chỉ cần anh buông tay, cô sẽ rời đi mất. Tranh bá không bao lâu nữa sẽ kết thúc, đến lúc đó hai người hai thế lực đối nghịch, biết đến bao giờ mới có thể có giây phút như thế này? Cũng có thể mãi mãi không thể có nữa, vì hai năm tới mạng anh vốn đã như chỉ mảnh, mà Nhã Nhi thì... cũng chưa biết có thể đến bao giờ.

Hoàng Thanh Liên vốn đã nóng ruột, Khải Hiên lại nhất quyết không cho phép đến gần khiến cô lo lắng đến phát cáu. Mặc kệ bị ngăn cản, cô vẫn lén đến phòng Thiên Nhã một phen. Dù không thể vào bên trong, ít nhất nhìn từ bên ngoài cũng khiến cô đỡ cảm thấy khó chịu phần nào. Khi cô đến, đúng là Nhã Nhi đã tỉnh, chỉ là Nhã Nhi đang ôm lấy người con trai kia không nói gì.

Hoàng Thanh Liên biết rất rõ họ không thể cho Nhã Nhi cảm giác an toàn như khi ở bên chàng trai kia được, nhưng cô không muốn trở thành gánh nặng của Nhã Nhi chút nào. Một đứa nhỏ còn chưa tròn 16 tuổi không đáng để phải chịu nhiều thiệt thòi đến vậy.

Khải Hiên biết chắc Hoàng Thanh Liên sẽ đến chỗ này. Anh chỉ đã tay lên vai cô nhẹ lắc đầu, nói:

- Nhã Nhi hiện tại chỉ cần cậu ấy ở đây, chúng ta vốn không thể làm gì cả. Nếu được, hãy cố gắng giữ an toàn cho chính mình, đừng để Nhã Nhi lo lắng.

Hoàng Thanh Liên gật đầu, cảm giác bứt rứt lại dâng lên không ngừng. Đến giờ phút này, cô vẫn chưa từng làm được gì cho Nhã Nhi cả. Vậy mà Nhã Nhi vẫn hết lần này đến lần khác bảo vệ cho các cô. Các cô cuối cùng chỉ là gánh nặng, tại sao Nhã Nhi nhất định không mặc kệ?

-----------Huyết Minh học viện dịch quán------------

Hàn Nhã Phi trở về dịch quán khá muộn. Cô bực bội đấm nát cả bàn đá ngoài sân, trên người đã không ít vết thương. Bạch Vân giáo chủ chết tiệt, lại cứ như vậy tập kết cô lần nữa. Lần trước cướp Hỗn Nguyên thạch chưa đủ, lần này lại hướng đến Cửu Âm U Minh Tước của cô. Nếu không phải Tiểu U nhanh nhẹn, sợ là cô hiện tại không về được chỗ này, nhưng Tiểu U cũng vì đó mà bị tổn thương không nhỏ.

Lão già chết tiệt, cô thề không đội trời chung với lão.

Tiểu Nhã bên trong linh thức hiện thân, cho cô một cái linh trận bảo hộ, nói:

- Bình tĩnh. Con vốn không phải đối thủ của lão. Hiện tại không thể manh động. Bằng không không chỉ là con, ngay cả Nhã Nhi và mấy tên nhóc kia đều không thoát được. Nếu ta đoán không sai thì người kia cũng ở chỗ này. Nên cẩn thận một chút.

Hàn Nhã Phi thở hắt ra một hơi, mãi mới lấy lại được bình tĩnh. Cô móc trong túi phép ra một cái lọ nhỏ, dốc liền xuống nửa lọ, hung hăng mà nuốt xuống. Hai lão già chết tiệt. Hai lão mà đánh nhau chết luôn thì tốt, còn kéo theo ba mẹ con các cô làm cái gì?

Tiểu Nhã lại có chút lo lắng, nhìn Hàn Nhã Phi mấy phần xanh xao, hỏi:

- Phi Nhi, còn không sao chứ? Liệu còn khoảng bao lâu nữa?

Hàn Nhã Phi lập tức gạt đi, đáp:

- Không sao. Trước khi mọi chuyện kết thúc, con sẽ không ngã dễ như vậy. Hơn nữa so với con, Nhã Nhi còn bị nặng hơn nhiều. Nhã Nhi chịu đựng được, con không thể không chịu được.

Hàn Tiểu Nhã hiện tại liền hối hận. Cũng vì người lớn các cô làm sai, hiện tại lại do đám trẻ chịu đựng. Nếu ngày đó không phải do cô, sẽ không có chuyện như bây giờ.

Hàn Nhã Phi điều tiết lại cảm xúc, lạnh nhạt trở về phòng. Thực lực không đủ thì không có tư cách để nói. Muốn bảo vệ

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net