Chương 58: Sơn Xuyên Thành

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Dù đã sang đầu mùa xuân, Sơn Xuyên Thành như cũ là một màu u tịch. Trái với Nguyên Mộc Thành, nơi đây không có cây cối, hoa màu cũng ít đến đáng thương. Thứ ngự trị ở đây, cũng là thứ mang lại thu nhập lớn nhất cho cả thành là một loại đá quý màu tím, gọi là Tụ Năng thạch. So với Linh Nguyên thạch, Tụ Năng thạch có tác dụng nhỏ hơn rất nhiều, chỉ là nhỏ còn hơn không có, hơn nữa không phải ai cũng có thể mua được Linh Nguyên thạch, Tụ Năng thạch nghiễm nhiên trở thành món đồ được săn đón nhiều hơn.

Đường phố nơi đây so với Hỗn Nguyên thành cũng vắng hơn rất nhiều. Thêm vào đó, người ở đây có một tập tục lạ: người ra đường đều phải che mặt, thành ra cũng rất khó để nhận ra ai với ai lẫn trong dòng người.

Giữa phố đông, hai thân ảnh một lục, một trắng dường như nổi bật. Dù đã che mặt, đôi mắt to màu lục linh động vẫn như cũ lộ ra, khiến người ta vừa nhìn đã thấy yêu thích.

Người mặc đồ màu lục vừa nhảy chân sáo, vừa kéo kéo tay người bên cạnh, nói:

- Bạch Vũ, qua chỗ kia một chút, hình như có gì đó rất thú vị thì phải.

Theo giọng nói, người ta chỉ biết đó là một cô gái, giọng nói trong trẻo như nước. Cô chỉ về phía đông người gần đó, kéo theo người bên cạnh đi cùng. Đó là một bảng tin lớn, người ta đang đại loại hướng đến một tờ thông báo mới được dán lên, nội dung của nó là hoàng thất chuẩn bị có thêm một đám hỉ. Đám hỉ này hình như là của Tam hoàng tử nào đó với nhị tiểu thư Lôi gia.

Cô gái nhỏ khẽ nhíu mày hướng lên nhìn người bên cạnh, có vẻ rất không vừa ý. Ở chỗ này hơn một tháng, nghe bàn luận cũng không ít, tam hoàng tử kia... còn không phải là...

Người mặc đồ trắng ngay lập tức cắt cô ra khỏi suy nghĩ lung tung, một tay kéo cô đi, nhỏ giọng nói:

- Tiểu Lục, em đừng làm bừa, cũng đừng suy nghĩ lung tung. Cô ấy mà biết có lẽ chịu không nổi đâu.

Cô gái gọi là Tiểu Lục kia đành gật đầu nghe lời. Điều mà cậu trai nói, cô hoàn toàn hiểu được.

Hai người này nói quen có quen, nói lạ có lạ. Người mặc đồ trắng một thân cao ngất, khí tức còn mang theo mấy phần vương khí khiến người ta không thể không cúi đầu. Người này do Bạch Phụng hoá thân, tên gọi Bạch Vũ. Cô gái bên cạnh linh động hoạt bát là Hoa Mộc Thiên Linh hoá thân, tên gọi Tiểu Lục. Trong trường hợp này, hai người họ chính là một đôi. Khuôn mặt họ so với vài tháng trước đã có không ít biến đổi nên cho dù là người quen, việc nhận ra cũng không đơn giản gì.

Bạch Phụng không biết nhị tiểu thư Lôi gia kia là người nào, nhưng Huyền Vũ lại cưới người này, chứng tỏ bên trong có nhiều điều còn ẩn dấu. Hiện tại tốt nhất không nên để chủ nhân biết, có lẽ cậu nên tự mình thăm dò sẽ tốt hơn.

Quán trọ hôm nay so với bình thường đều đông hơn mấy lần. Nghe nói là vì có khách từ các thành cùng đến, chuẩn bị chúc mừng cho hỉ sự cuối tháng này.

Bạch Phụng khó chịu hừ một tiếng, không ngờ tin tức trong thành lại so với bên ngoài chậm đến thế. Chủ quán đã làm rùm beng đến thế này, chủ nhân có thể còn không biết sao?

Tiểu Lục nhanh chân chạy về phòng, chỉ thấy Thiên Nhã ăn mặc phong phanh còn đang nhàn hạ uống trà, thỉnh thoảng lại lười biếng ngáp dài một cái. Tiểu Lục thở ra một hơi tiến vào, nói:

- Chủ nhân, ngài như vậy sẽ bị cảm lạnh đó.

Thiên Nhã không từ chối áo khoác của Tiểu Lục, chỉ cười cười đáp:

- Sợ cái gì. Ta còn có băng nguyên tố kia, thật có thể cảm lạnh ở cái chỗ chỉ toàn lôi điện bạo động này chắc.

Tiểu Lục bấy giờ mới thở phào nhẹ nhõm, Bạch Phụng phía sau lại nhíu mày càng sâu. Cậu ngồi xuống bàn, giành lấy cái ly trên tay Thiên Nhã xuống ngửi thử. Quả nhiên không phải trà.

- Chủ nhân, ngài từ khi nào phải uống thứ này rồi?

Thiên Nhã cười cười, đưa tay giành lại cái ly uống nốt chỗ còn lại, nói:

- Cái này so với thuốc viên có tác dụng mạnh hơn, mạng cũng sẽ dài hơn một chút.

Bạch Phụng nhíu mày càng thêm sâu, lo lắng đã hiện rõ trên gương mặt. Thuốc viên kia với thể trạng của Thiên Nhã hiện tại vẫn có thể chống cự được, chỉ là năng lực sẽ theo đó mà yếu đi rất nhiều. Thứ nước hiện tại cô uống thật sự có tác dụng mạnh hơn, năng lực cũng sẽ không bị ảnh hưởng, có điều... chỉ có thể dùng không quá 12 lần. Mỗi lần duy trì được hai tháng, vừa tròn hai năm sau sẽ hết hạn. Thời gian kết thúc, người dùng sẽ dần bị bào mòn từ nội tạng trở ra, cứ thế bị đau đớn hành hạ đến mất mạng.

Thiên Nhã vẫn giữ điệu bộ cười cười như cũ, đưa tay búng trán Bạch Phụng một cái, nói:

- Không cần căng thẳng. Hiện tại không phải ta còn sống rất tốt hay sao? Từ khi mấy tên đó động chân động tay, mạng của chúng ta coi như không dài rồi, có ngắn thêm một chút cũng không sao cả.

Bạch Phụng chỉ đành thở dài không biết nên nói gì. Chủ nhân của cậu chỉ cần đã quyết định, bất cứ ai đều không thể can thiệp được.

Thiên Nhã bấy giờ mới lôi kéo tay Tiểu Lục ngồi xuống, hỏi:

- Thế nào? Hôm nay đi nghe ngóng được gì không?

Tiểu Lục vụng trộm đảo mắt qua chỗ Bạch Phụng, cuối cùng lắc đầu đáp:

- Không có, chỉ là đi chơi một chút thôi.

Thiên Nhã không vạch trần nét lo lắng trong đôi mắt màu lục kia, chỉ cười cười nói:

- Đi chơi cũng tốt. Quen dần với cuộc sống của hình dáng này, sau này ta không còn nữa, hai người vẫn có thể hoà đồng sống tốt.

Cơ thể Tiểu Lục đột nhiên run lên, cô hơi cúi mặt bỏ ra ngoài. Đối với cô, chủ nhân còn thì cô còn, chủ nhân không còn, cô nhất định sẽ đi theo. Dù chỉ gắn bó với nhau gần ba năm, cô không tin có thể tìm được chủ nhân nào tốt hơn chủ nhân hiện tại được nữa.

Thiên Nhã không nói gì, chỉ ra hiệu Bạch Phụng theo sau Tiểu Lục, xem xét một chút. Bạch Phụng đành đứng dậy ra ngoài.

Căn phòng vốn yên tĩnh lại trở về yên tĩnh. Thiên Nhã hơi gục xuống bàn, đôi mắt đen vô hồn tràn ra một chút cô đơn. Huyền Vũ kết hôn, tin này đối với cô cũng không lạ lẫm gì nhiều. Thân phận hoàng thất, hôn nhân sớm là không tránh khỏi, hơn nữa Huyền Vũ đã 21 tuổi rồi, kết hôn cũng là chuyện thường mà thôi. Chỉ là cô vẫn hy vọng đây không phải là hôn nhân chính trị, họ thực sự là có tình cảm mới đến với nhau. Mạng của cô không dài, cô không muốn cứ ràng buộc anh ở một chỗ.

Khoác thêm một tấm áo choàng cùng mạng che mặt, cô lặng lẽ ra bên ngoài. Ở chỗ này hơn một tháng, cô cũng chưa rời khỏi nhà trọ được mấy lần, toàn bộ đều do Bạch Phụng và Tiểu Lục đi thăm dò tin tức, hôm nay chắc cũng nên thay đổi không khí một chút.

Đường phố không phải rất nhộn nhịp nhưng cũng có thể coi như không vắng vẻ. Cô nhìn xung quanh một chút, ghé qua một vài hàng quán ven đường dạo chơi, cuối cùng ghé qua một tiệm trang bị khá lớn ở cuối phố. Cô nhớ rõ, ngày đầu tiên cô dạo chơi ở Hỗn Nguyên học viện, Huyền Vũ cũng đưa cô đến đúng tiệm trang bị như thế này.

So với tiệm trang bị Phong Hải, chỗ này có vẻ vắng hơn rất nhiều, nhưng đồ ở đây có vẻ cũng không kém. Ông chủ vừa thấy có khách liền niềm nở đón tiếp:

- Khách quan, ngài muốn tìm trang bị sao? Tôi có thể giúp gì cho ngài hay không?

Thiên Nhã gật đầu, nhẹ giọng nói:

- Tôi muốn tìm giáp mềm.

Ông chủ mặt vẫn rạng rỡ như vậy, nói:

- Khách quan mời theo tôi lên lầu hai, chỗ này e là không có đồ tốt cho ngài.

Thiên Nhã không đáp lại, theo bước ông chủ tiệm lên lầu. Xuất hiện đầu tiên trước mắt cô là một bộ áo sát nách màu đen với hoa văn đỏ sậm, giống bộ đồ ngày đó đến bảy tám phần. Cô ngay lập tức bị thu hút, ông chủ tiệm tất nhiên cũng nhận ra điều đó, nói:

- Khách quan thật tinh mắt. Bộ đồ đó chính là cái tốt nhất ở đây. Nếu ngài muốn tìm giáp mềm, cái đó đảm bảo vừa ý ngài.

Thiên Nhã nhẹ câu môi gật đầu, đôi mắt có một chút mơ hồ, cô vẫn đang nhớ về khoảng thời gian còn ở học viện. Đưa tay tính lấy bộ đồ xuống, cô có chút khó chịu khi chạm vào khoảng không. Bộ đồ trước mắt cô lại bị người khác lấy mất.

Một giọng con gái lanh lảnh vang lên:

- Huyền Vũ, anh nói em mặc thứ này có đẹp hay không?

Thiên Nhã vốn đang khó chịu lại nghe thấy tên gọi kia mới tỉnh táo được mấy phần, chỉ là sau đó tự gạt đi không thể nào, người có tên như vậy không thiếu. Ai ngờ cô còn chưa hoàn toàn tỉnh hẳn, ông chủ tiệm lại gọi một tiếng Tam điện hạ khiến cô không tự chủ mà run lên. Anh hoá ra thật sự ở chỗ này.

Tây Môn Huyền Vũ hoàn toàn không để ý xung quanh, chỉ nhẹ nhàng nói với cô gái:

- Tất nhiên là đẹp. Chỉ cần là Thiên Âm mặc, cái gì cũng đều đẹp.

Lôi nhị tiểu thư Lôi Thiên Âm cười cười, khuôn mặt đỏ bừng xấu hổ. Cô quay sang ông chủ tiệm, nói:

- Ông chủ, ta muốn cái này.

Ông chủ tiệm có chút khó xử nhìn qua Thiên Nhã, thấy cô không phản ứng gì liền nuốt nước bọt nói:

- Thật ra... Lôi Nhị tiểu thư, bộ đồ đó vốn là vị tiểu thư này thấy trước.

Lôi Thiên Âm giận đến phồng má, khó chịu nói:

- Thấy trước thì làm sao, ta mới là người hỏi mua trước, lão bán hàng cái kiểu gì vậy?

Ông chủ tiệm cũng không biết nên làm thế nào, cứ quay sang Thiên Nhã mang theo một chút áy náy. Ai ngờ Thiên Nhã trực tiếp quay lại, chỉ nói một câu: "Tôi không cần nữa" liền rời đi.

Thiên Nhã bỏ đi mắt đã tối hơn vài phần. Dù nói không muốn ràng buộc anh, nhưng cứ nghĩ đến ánh mắt dịu dàng kia dành cho một cô gái khác, cô lại cảm thấy tim như bị nhéo một cái. Xem ra muốn buông cũng không dễ như vậy.

Thực ra vậy cũng tốt, Huyền Vũ tìm được người khác, cô cũng không còn gì luyến tiếc nữa. Ngoài Tiểu Nhã, lý do cô cố gắng sống xót cũng là vì anh, bớt đi một cái sẽ bớt đi lý do để cô luyến tiếc cuộc sống này.

Bạch Phụng không biết từ khi nào đã xuất hiện, đan chặt tay cô kéo đi. Hiện tại nếu để cô đi lại một mình, có lẽ không khác nào tự sát. Chủ nhân gần đây sức khỏe không tốt, nếu còn bị tác động tâm lý, sợ là sớm sẽ gục ngã.

Gần tối, một xung động mạnh mẽ đánh xuống phía nam thành làm không ít người giật mình. Thiên Nhã biết, thời khắc cuối cùng cũng đã đến. Lôi Thần thánh địa sau một chu kỳ ngắn sẽ mở ra một lần, cô ở chỗ này ngây ngốc đợi suốt bốn mươi mấy ngày, cuối cũng cũng chờ được.

Nhanh tay khoác thêm một chiếc áo choàng dài, cô ra hiệu Bạch Phụng cùng Tiểu Lục theo phía sau, hướng thẳng Lôi Thần Thánh địa mà đến. Cuồng lôi mạnh đến thế này, chắc cũng thu hút không ít người đến, nhanh chân một chút sẽ có lợi hơn.

Cổng Thánh địa mở ra như một truyền tống trận mang đầy lôi nguyên tố. Nhìn sơ qua có thể đoán ra được, người thường có muốn cũng không thể vào. Người có thể lọt được, tám phần đều là đại cao thủ, còn lại cũng là có thủ đoạn đặc biệt.

Cô đưa tay kết ấn, một tay nắm chặt tay Tiểu Lục, theo đường Bạch Phụng mở ra lao thẳng vào trận pháp. Nói về linh trận, cô dám nhận thứ hai, chỉ sợ ngoài mẹ cô Hàn Tiểu Nhã ra không ai dám nhận thứ nhất.

----------Lôi Thần Thánh địa------------

Chỗ này so với bên ngoài chỉ có thể dùng một trời một vực để tả. Bên ngoài lởm chởm đất đá, Lôi điện bạo động nhưng luôn rực sáng, bên trong này chính là một không gian vô tận, giống như vũ trụ bao la mang một màu tím đen u tối. Chỉ thuận lợi hơn một chút đó là nơi đây mang nguyên khí thuần khiết, khiến con người ta cảm thấy thoải mái hơn nhiều.

Thiên Nhã hít sâu một hơi, theo Bạch Phụng dẫn đường tiến về phía trước. Bạch Phụng cảm thấy có gì đó thật không đúng nhưng cũng không nói ra, chỉ khẽ cảnh báo:

- Chỗ này hình như không tốt lắm. Tiểu Lục, em về lại không gian linh thú đề phòng bất trắc.

Tiểu Lục dù không nguyện ý cũng làm theo, thật không ngờ thế nhưng không thể trở lại được. Bạch Phụng bấy giờ mới nhận ra, thì ra không gian này đã bị phong toả, xem ra muốn gọi linh thú ra ngoài thì dễ, mà thu lại thì không thể được. Cậu trực tiếp lùi lại, nắm tay Thiên Nhã nói:

- Chủ nhân, ngài tốt nhất không nên rời khỏi chúng ta. Chỗ này hình như không đơn giản như vậy.

Thiên Nhã không phản đối, cô biết địa phận của Thánh thú không thể coi thường được. Hơi nhíu mi tâm quan sát xung quanh, cô hỏi:

- Lôi hệ Thánh thú thực ra là thứ gì?

Bạch Phụng đã phụ trách dẫn đường, Tiểu Lục phía sau đành giải thích:

- Hắn thuộc chủng kỳ lân, gọi là Thiểm Điện Lôi Kỳ Lân. Theo truyền thừa ký ức của mẹ ta để lại, hắn luôn mang trong mình nỗi uất hận không thể tiêu tán, xém chút nữa là đoạ hoá thành yêu thần. Chủ nhân cũ của hắn vì muốn bảo mệnh của bản thân mà phong ấn hắn lại, phá hủy khế ước, còn đặt lên người hắn một hoa văn đặc biệt để hắn dù hoá hình cũng không thể trà trộn trong đám người.

Thiên Nhã gật đầu như đã hiểu, tiếp tục đảo mắt quan sát xung quanh.

Chỗ này dù không biết rộng đến đâu, cô vẫn cảm thấy kỳ lạ do hồi nãy không ít người lao vào, không thể đến đây chỉ có 3 người họ được. Chưa nói đến dù ba người các cô đã đi khá lâu, cảnh vật không hề có chút nào thay đổi khiến cô cảm thấy như cô chưa hề đi chuyển vậy.

Cô dứt khoát đứng lại, đôi mắt đen sáng biến đổi đầy sắc vàng chói. Cô không tin chỗ này ban đầu lại mang hình dáng vô định. Nếu phải suy nghĩ, cô nguyện sẽ tin đây là ảo giác hơn.

Khí tức thần vị bắt đầu lan toả, mang ánh sáng chiếu đến từng ngóc ngách. Không gian vốn chỉ có một màu đen tím liền bị ánh sáng lấn át, tạo thành một không gian kín, rộng trên ngàn mét vuông. Xung quanh la liệt người nằm chồng chất, có lẽ do trúng ảo giác chưa thể tỉnh lại.

Cô phóng mắt bao quát một vòng, phía bên kia bức tường bị nứt một mảng lớn, chắc chắn là có người đã từ đó mà thoát ra. Cũng không biết là ai có bản lĩnh lớn đến vậy, giữa ảo giác mạnh như thế vẫn có thể vùng ra.

Bạch Phụng đã đề cao cảnh giác, tay nắm tay Thiên Nhã càng thêm chặt, nhắc nhở Tiểu Lục phía sau nhất định phải bám theo. Chỗ này cậu luôn cảm thấy một áp lực rất lớn. Tiểu Lục đã có đầy đủ truyền thừa nhưng kinh nghiệm thực chiến không đủ, cậu đã sống hơn một ngàn năm nhưng truyền thừa lại thiếu mất một phần, Lôi Thiểm vốn rất ma mãnh, hắn nhất định sẽ không sắp xếp một chỗ đơn giản như vậy.

Một lực kéo nhẹ khiến Thiên Nhã hơi nhíu mày đứng lại. Trong đám người, một cô gái khó khăn bò ra, nắm lấy cổ chân cô không rời. Tiểu Lục sớm đã muốn ra tay, Thiên Nhã lại nhất quyết cản lại. Cô nhận ra được cô gái này. Cô ta là vị hôn thê của Huyền Vũ, Lôi Thiên Âm.

Lôi Thiên Âm như bắt được sợi dây cứu mạng, nhất nhất nắm chặt, giọng đầy mệt mỏi, nói:

- Mang ta ra khỏi đây... Làm ơn... Mang ta ra khỏi đây...

Thiên Nhã nhíu mày, giờ phút này chỉ muốn mạnh mẽ rút chân bước đi. Đời thuở nhà ai tình địch lại đi nhờ giúp cứu mạng như vậy? Cô không giết đã coi như may lắm rồi ấy.

Lôi Thiên Âm lại càng run lên mãnh liệt, tay nắm cổ chân Thiên Nhã càng chặt, nói:

- Làm ơn đưa ta ra khỏi đây... Huyền Vũ... Anh ấy nhất định sẽ tìm ta... Anh ấy là hoàng tử, các ngươi muốn gì anh ấy đều có thể cho...

Bạch Phụng khinh bỉ hừ một tiếng, thì ra là tình địch của chủ nhân nhà cậu. Còn dám lôi Huyền Vũ ra chỗ này, chán sống rồi.

Cậu chỉ không ngờ dù Thiên Nhã mắt tối đi vài phần, cô vẫn đỡ đứa con gái kia dậy, còn chủ động giúp cô ta phục hồi một chút, đủ để cô ta có thể tự đi được.

Cậu thật muốn chất vấn có phải chủ nhân điên rồi hay không, sao lại đi cứu đứa con gái kia? Tiểu Lục liền nhanh chân nắm chặt tay Bạch Phụng, nhẹ lắc đầu không nên làm thế. Chủ nhân chắc chắn có nguyên do, nếu không cần gì phải làm việc như vậy?

Lôi Thiên Âm tỉnh hẳn, đôi mắt linh động hướng Thiên Nhã dò xét một chút, nói:

- Hiện tại cô giúp ta tìm Huyền Vũ, anh ấy nhất định sẽ cho cô tiền tài cô muốn. Nhưng cô nhất định phải bảo vệ ta an toàn, nếu không cũng sẽ không có chuyện kia.

Thiên Nhã nhíu mày, ánh mắt tràn ra một tia lạnh đứng dậy, lạnh nhạt đáp:

- Ta không cần, tự đi được thì đi đi.

Nói xong, cô dứt khoát hướng vết nứt bên kia bước đi. Cô hảo tâm giúp cô ta một lần, Lôi Thiên Âm lại cho rằng cô vì mấy lời ngu ngốc kia mà tới. Vậy cô ta cứ việc nghĩ, cô cũng không có hứng thú ở đây kéo thêm một cái đuôi vô dụng làm gì. Quan trọng là Huyền Vũ cũng ở đây, chứng tỏ người của Hắc Long tông cũng có mặt. Thông tin của đám kia nhạy thật, vậy mà còn đến trước cô một bước.

Lôi Thiên Âm vừa bắt được một sợi dây cứu mạng, dễ gì lại để vụt mất. Cô nàng vội vàng chạy theo phía sau Thiên Nhã, đổi giọng hoà hoãn nói:

- Kỳ thực chỗ này đi lại rất nguy hiểm, cô có thể cho ta đi cùng hay không?

Thiên Nhã không nói, Bạch Phụng và Tiểu Lục lại ghét bỏ ra mặt. Loại người phiền phức lại vô dụng như vậy, cho đi theo rất vướng chân không phải sao. Lôi Thiên Âm dù thế nào cũng nén nhịn, nhất quyết nắm lấy vạt áo Thiên Nhã, nói:

- Ta tuyệt đối không làm vướng chân các cô, chỉ cần cho ta đi cùng đến khi tìm được Huyền Vũ, ta sẽ lập tức rời đi.

Bạch Phụng vốn đã không ưa đứa con gái kia, chỉ muốn quay lại một chiêu chụp chết. Thiên Nhã lại lên tiếng trước:

- Bạch Vũ, mặc kệ cô ta.

Bạch Phụng dù không mấy hài lòng vẫn quay mặt đi tiếp. Tiểu Lục chỉ một mực đi bên cạnh Thiên Nhã, một bước không rời. Mừng nhất vẫn là Lôi Thiên Âm nắm được một sợi dây cứu mạng, nhanh chóng chạy theo rời khỏi chỗ đáng sợ này.

Phía bên ngoài căn phòng là một không gian rộng lớn, đồng dạng đất đá lởm chởm và lôi điện bạo động. Nếu không phải Thiên Nhã chắc chắn nơi này không giống bên ngoài kia, có lẽ cô đã nhầm tưởng rằng cô bị đá ra bên ngoài.

Bạch Phụng đưa tay chắn trước mặt ba cô gái, trực tiếp phóng ra khí tức của mình đi thăm dò một vòng. Thánh địa không phải nơi có thể tùy ý đi lại, thăm dò một chút sẽ không thừa.

Lôi Thiên Âm chỉ đi theo cũng chán, lại không thấy ba người này nói gì bèn kéo tay Tiểu Lục hỏi:

- Ta còn chưa biết tên của ba người. Ta tên Lôi Thiên Âm, nhị tiểu thư Lôi gia, cũng là hoàng tử phi tương lai của Sơn Xuyên Thành. Các cô tên gọi là gì?

Tiểu Lục lại tràn ra một tia ghét bỏ, không muốn đáp lại chút nào. Thiên Nhã vừa quay mặt lại, Tiểu Lục lại miễn cưỡng đáp:

- Ta gọi là Tiểu Lục, anh ấy tên Bạch Vũ, còn cô ấy là em gái của Bạch Vũ, tên là Mặc Nhi.

Lôi Thiên Âm gật gật đầu như đã hiểu, mặc kệ thái độ ghét bỏ của Tiểu Lục chạy đến phía Thiên Nhã, nói:

- Mặc Nhi, thực ra ta hình như nhận được ra cô. Cô chính là người hồi sáng ta gặp ở tiệm trang bị đúng không? Thứ ra ta thấy bộ đồ đó rất hợp với cô, nếu cô thích, ta có thể tặng nó lại cho cô.

Thiên Nhã không thích nhiều lời với người này, chỉ lạnh nói một câu không cần liền đứng dậy. Ở một chỗ không biết sẽ chết lúc nào thế này còn thừa lời nói về vấn đề kia. Cô gái này lại là mẫu người mới của Huyền Vũ sao? Tiêu chuẩn càng ngày càng xuống cấp rồi.

Một trấn động mạnh xuất hiện khiến Thiên Nhã căng thẳng hơn mấy phần. Theo như tính toán bên ngoài, chắc chắn trấn động này sẽ diễn ra theo chu kỳ nào đó. Bạch Phụng còn đang thăm dò địa hình, cô và Tiểu Lục nên cố gắng bảo vệ cậu thật tốt.

Lôi Thiên Âm co rụt lại một chỗ ôm đầu. Nói là tiểu thư thiên tài Lôi gia, trên thực tế cô nàng lại nhát gan vô cùng. Cô nàng nhất quyết trốn sau Tiểu Lục, khiến Tiểu Lục chỉ muốn phát hoả. Vô dụng như vậy cũng dám tiến vào chỗ này, không trách bị vứt lại không thương tiếc như vậy.

Trận lôi kích đến gần một tiếng mới chấm dứt, Bạch Phụng cũng thu lại khí tức, sắc mặt vô cùng căng thẳng, không biết đã dò ra được cái gì. Cậu quay mặt lại, hướng Thiên Nhã nói:

- Mặc Nhi, hiện tại dù anh có nói gì em cũng không được kích động. Toàn bộ Thánh địa này, ngoài bốn người chúng ta, không còn một nguồn khí tức nào khác nữa.

Thiên Nhã thoáng chút hoảng sợ, tay nắm chặt thành nắm đấm nhỏ. Không còn nguồn khí tức nào khác, này còn không phải không còn ai khác hay sao? Theo lời Lôi Thiên Âm nói, tuyệt đối là Huyền Vũ đã vào đây, anh sẽ không có chuyện gì chứ?

Bạch Phụng tất nhiên nhận ra được một chút hoang mang trong mắt của Thiên Nhã. Cậu nắm tay cô, dùng ý thức truyền tin:

- Cũng không hẳn Huyền Vũ đã gặp chuyện. Ta đã xác định được trung tâm Thánh địa này nằm ở đâu. Có thể vì nhóm Huyền Vũ đã vào được trung tâm nên ta không thể dò xét thêm được. Chủ nhân đừng quá lo lắng, ít nhất hãy tin

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net