Chương 60: Lôi Thần Thánh địa (tiếp)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

- Điện hạ nhà cô đã có lòng, lẽ ra ta không nên từ chối. Chỉ là ngươi quá sơ hở, cho rằng bản thân đang diễn rất nhập tâm mà không tính đến bị nguyên chủ chơi một vố. Ta nói vậy có đúng hay không... Tam điện hạ... Hay ta nên gọi ngươi là Tử Điện Mị Ảnh Linh Hồ?

Đồng tử Tây Môn Huyền Vũ đột nhiên co rút, ngay sau đó trấn tĩnh lại, gương mặt đầy khó hiểu hỏi:

- Mặc Nhi, em nói gì vậy? Anh là Huyền Vũ, thật sự là Huyền Vũ.

Thiên Nhã hơi nhíu mày, khuôn mặt lộ một chút thương tâm. Huyền Vũ sao lại đến nông nỗi này? Cô tiếp tục tiến lên, băng bịt mắt không hề gỡ xuống, cứ như vậy đưa tay lên gương mặt quen thuộc.

Vẫn gương mặt đó, dù không nhìn cô cũng có thể cảm nhận chính xác, chỉ là linh thức ngụ tại đây không phải anh. Cô cố gắng vớt vát, hỏi:

- Tây Môn Huyền Vũ, tôi hỏi anh, anh gọi tôi là gì?

Tây Môn Huyền Vũ liền lấy lại vẻ mặt tự tin, dù tay nắm lấy bàn tay nhỏ của cô, nói:

- Em là người quan trọng nhất đối với anh. Trước giờ vẫn luôn là như vậy, không phải sao... Mặc Nhi?

Thiên Nhã vẫn giữ cho đầu óc tỉnh táo, chỉ một chữ Mặc Nhi cuối cùng khiến cô phát lạnh. Bích Đế cũng đã xác định được sự thật, một tay kéo Thiên Nhã lại, tay kia định ghim xuống một chưởng vào tên giả mạo liền bị Thiên Nhã giữ lại. Cô nhẹ lắc đầu, trực tiếp lùi lại giữ khoảng cách với tên giả mạo, nói:

- Có lẽ anh nói không sai, đi cùng nhau sẽ bớt nguy hiểm hơn. Em hiện tại không thấy gì cả, hồi nãy không may chạm phải Bích Hạt yêu thú, mà xem ra cần điều dưỡng không ít. Băng Nhi sẽ bảo vệ cho em, phiền anh dẫn đường nhé.

Tây Môn Huyền Vũ lập tức đồng ý, mắt còn tràn ra một tia xảo quyệt. Hắn vốn không ngờ cô sẽ đồng ý. Bạn đầu khi cô nói hắn là Tử Điện Mị Ảnh Linh Hồ, hắn đã có chút chột dạ, còn cho rằng cứ như vậy bị phát hiện rồi, thật không ngờ Mặc Nhi ngu ngốc này vẫn thừa nhận hắn, còn khiến cận về kia của nguyên chủ ngoan ngoãn nghe lời. Một cái linh thức đối với hắn làm sao đủ để chơi đùa, Lôi Thiểm đồng ý cho hắn tự do ở tháp này, ngoài tầng cuối cùng kia cũng chưa có gì hắn không dám làm. Lại nói tới ngần ấy cái đồ án, không phải đều là tác phẩm của hắn ư?

Lôi Thiên Âm nghe được đối thoại của hai người không mấy hài lòng, cô ta cũng không thể ngờ Mặc Nhi kia lại hính là tình địch, không chỉ thế còn là một tình địch lớn. Cô nàng cắn răng, không ngừng bám lấy tên giả mạo, còn cố ý khiêu khích chọc giận.

Thiên Nhã phía sau hoàn toàn không quan tâm, cô còn đang bận dùng linh thức trao đổi với Bích Đế. Lôi Điện Mị Ảnh Linh Hồ hoạt động theo đàn, ở đây chắc sẽ không chỉ có Huyền Vũ bị tình trạng này. Cô hỏi:

- Lần trước các cô đến đây rốt cuộc có bao nhiêu người?

Bích Đế biết hiện tại không phải lúc mặc cả, không dấu diếm đáp:

- Chủ nhân của ta, Hoàng Thiên Nam, ba tên sứ giả, còn có thuộc hạ, tổng cộng trên dưới 20 người.

Thiên Nhã hơi cau mày, Tử Thần cho đi 20 người, chứng tỏ lão biết chuyện này không dễ giải quyết. Cô nhớ rất rõ ngày trước cướp Hoả Chi Linh, chỉ có không đến 10 người tham gia, lần này liền phái đi gấp đôi, đủ biết chỗ này không đơn giản như vậy.

Cô tiếp tục hỏi:

- Cô nói cô bị lạc Huyền Vũ từ sớm, còn Phong Loan thì sao?

Bích Đế hơi trầm mặt, cuối cùng đáp:

- Từ khi Phong Loan cùng Bạch Phụng trở lại có biến đổi rất lớn, ta cũng chỉ gặp nàng duy nhất một lần sau khi cô chữa thương cho chủ nhân, từ đó đến nay không hề gặp lại, chắc vẫn còn đang ở không gian linh thú.

Thiên Nhã bấy giờ mới nhẹ nhàng hơn một chút. Phong Loan vẫn còn trong không gian linh thú mà tên kia hình như không hề biết, tên giả mạo thậm chí còn không thể nói ra được tên của cô, chứng tỏ Huyền Vũ đã cố ý động tay động chân với linh thức của chính mình trước khi bị đoạt đi thân xác. Nếu là như vậy, tên giả mạo vốn dĩ cũng không thể tồn tại lâu trong thân xác đó được. Nghĩ thoáng hơn một chút, có thể Huyền Vũ muốn dùng chính thân xác mình làm mồi nhử để thứ này dẫn anh đi gặp Thiểm Điện Lôi Kỳ Lân.

Cô nhanh chân hơn một chút, cố ý bước hụt một bước, cơ thể gần như đã lao về phía trước. Thực ra cô chỉ muốn thử tên giả mạo có phản ứng gì hay không, thật không ngờ Lôi Thiên Âm lại lộ ra sát tâm, cố ý kéo tay Tây Môn Huyền Vũ tránh né khiến cô va thẳng vào mép tường trươc mặt, máu chảy dài thấm đỏ băng bịt mắt.

Tây Môn Huyền Vũ khẽ động, mày nhíu chặt khó chịu vội chạy đến đỡ cô dậy, không biết vô tình hay cố ý mà dùng cả băng nguyên tố trị thương cho cô.

Thiên Nhã dù đóng vai đã bất tỉnh, trong thâm tâm vẫn loé lên một tia sáng. Thì ra cơ thể Huyền Vũ thật vẫn có thể cảm ứng với bên ngoài. Xem ra linh thức của anh vẫn còn trong cơ thể, chỉ là đã bị phong ấn lại thôi.

Cầm lại máu và phân phó Bích Đế thay băng bịt mắt cho Thiên Nhã xong, Tây Môn Huyền Vũ lại đứng dậy tiếp tục tìm đường, mắt càng ngày càng tối đi. Hắn vốn không thể ngờ linh thức của nguyên chủ trong lúc này lại còn thoi thóp hoạt động được, xem ra nếu hắn không để ý Mặc Nhi kia, sợ là linh thức bị phong ấn của nguyên chủ sớm muộn gì cũng sẽ thoát ra.

Bích Đế cõng theo Thiên Nhã trên lưng, linh thức vẫn lầm bầm mắng:

- Cô chán sống mặc kệ cô, sao lại kéo ta cũng chứ?

Thiên Nhã ngoài mặt bất tỉnh, linh thức chính là cười đến thoải mái, đáp:

- Mạng ta không dài, nhưng ta còn chưa muốn chết lãng xẹt như vậy. Ngược lại mất chút máu lại rất đáng giá đây.

Bích Đế không mấy bất ngờ, nàng có thể quan sát được, tất nhiên cũng biết chuyện. Chủ nhân xem ra thật sự có sắp xếp từ trước. Chỉ là Hoàng Thiên Nhã này thật sự quá liều lĩnh, ngộ ngỡ phán đoán khi đó sai, không phải muốn hại bản thân mất mạng sao?

Thiên Nhã lại giống như đọc được suy nghĩ của Bích Đế, giọng cười thu lại mấy phần, ngược lại có chút ngọt ngào:

- Đối với Huyền Vũ mà ta vẫn không thể tin tưởng tuyệt đối, vậy thì ta còn không xứng đáng để nhận những gì anh ấy đã làm.

Bích Đế lần này triệt để bị đánh bại, đành ngoan ngoãn cõng người đi. Thiên Nhã lại cảm thấy có chút mệt, dù sao đang đóng vai hôn mê mà trực tiếp ngủ mất. Cũng không biết là ngủ trong bao lâu, khi cô tỉnh lại đã thấy mình hình như đang được đặt nằm ở đâu đó, chắc là nghỉ ngơi ở đại sảnh nào rồi.

Cô khẽ cựa mình tính mở mắt, lại nhớ ra mắt mình đã bị băng kín đành bất đắc dĩ đưa tay lên dò thử. Một bàn tay lớn lập tức bắt được tay cô, nhẹ nắm lấy vô cùng ấm áp. Cô ban đầu còn khẽ rùng mình, sau đó lại lạnh nhạt. Hiện tại Huyền Vũ cũng không phải Huyền Vũ thật, dù cảm giác có chút giống, như cũ vẫn không thể thay thế.

Giọng nói trầm thấp mang đầy lo lắng cùng quan tâm cất lên:

- Em thấy thế nào rồi? Vết thương còn đau không?

Thiên Nhã lần mò ngồi dậy khẽ lắc đầu. Rõ ràng không mù lại phải giả mù thế này có mấy phần bất tiện, nhưng cũng còn tốt hơn bỏ băng bịt mắt này ra. Chưa nói đến chuyện đối phương có thể đoán ý nghĩ thông qua ánh mắt, cô sợ sau khi nhìn thấy mặt của Huyền Vũ sẽ không thể dứt khoát được.

Cô lần nữa đưa tay chạm tới gương mặt kia, cảm nhận từng chút một gương mặt từng rất quen thuộc, tâm lại nhói lên một chút. Cô đối với Huyền Vũ chính là muốn gặp đến phát điên, nội tâm dù gào thét vẫn phải áp chế xuống. Hiện tại họ là đối thủ, cô dù thế nào cũng không thể thay đổi được. Tử Điện Mị Ảnh Linh Hồ dám cướp lấy cơ thể này, cô chỉ muốn một nhát đâm chết, chỉ là cô biết rõ anh vẫn còn ở đây nên mới không làm như vậy.

Tin tưởng một người rất khó, nhưng nếu lựa chọn tin tưởng thì phải tuyệt đối tin tưởng.

Tây Môn Huyền Vũ cảm thấy bản thân mình run lên không khỏi sinh một tia hoảng sợ. Linh thức của nguyên chủ có vẻ như lại bị kích thích. Cứ đà này sớm muộn hắn cũng sẽ bị gạt ra mất.

Nhẹ gạt tay cô ra, hắn dứt khoát đứng dậy, nói:

- Không sao thì tốt. Để Băng Nhi bảo vệ cho em là được rồi, chúng ta tiếp tục xuất phát.

Thiên Nhã cảm nhận rõ ràng hắn đã rời đi mới câu môi cười thầm, vịn tay Bích Đế mà đi, miệng còn lẩm nhẩm:

- Huyền Vũ, anh tính ngủ đến khi nào đây?

----------------------------------------

Không rõ bốn người các cô đã đi được bao lâu, cô chỉ biết mình đã nghỉ lại ít nhất tám lần, sau đó lại tiếp tục đi. Theo dự đoán của cô, chỗ này hẳn là tầng 10.

Sự thật chứng minh cô không hề sai, chỗ này thực sự là tầng 10.

Tây Môn Huyền Vũ một lần dẫn đi chính là hướng tới đỉnh mà đến. Địa phận mà Tử Điện Mị Ảnh Linh Hồ hoạt động mạnh nhất là từ tầng 15 trở đi. Hắn chỉ đơn giản muốn dẫn họ về sào huyệt, lại không biết rằng bà cô nhỏ kia đang tính toán đủ đường.

Phía sau có tiếng động mạnh làm mọi người có phần cảnh giác. Hai người vừa mới tới hướng bên này có chút ngơ ngác, ngay sau đó liền nghe Lôi Thiên Âm lên tiếng:

- Các ngươi cũng tới được chỗ này? Để em gái vô dụng đi trước, các ngươi lại ung dung hẹn hò phía sau, thật là chướng mắt.

Thiên Nhã đã nhận ra người đến là ai chỉ mỉm cười, lên tiếng trước:

- Bạch Vũ, anh với Tiểu Lục không sao chứ? Cũng may em gặp được Băng Nhi và Huyền Vũ ở chỗ này, còn đang lo lắng không biết hai người đã đi đâu.

Bạch Phụng nhìn Thiên Nhã khẽ nhíu mày, đặc biệt là vết bỏng cùng vài vết thương mới còn đỏ máu, đôi mắt còn bị băng lại thế kia. Chủ nhân của cậu rốt cuộc xảy ra chuyện gì?

Cậu nhanh chân mang theo Tiểu Lục tiến đến, đôi mắt lộ ra một chút đau lòng, nói:

- Em rốt cuộc đã gặp thứ gì? Tại sao lại bị thương như vậy?

Thiên Nhã chỉ cười cười, nói:

- Là một con linh thú đáng sợ. Cũng may có Băng Nhi đến giúp, chỉ là mắt của em bị ảnh hưởng một chút, sớm sẽ lành lại thôi.

Bạch Phụng càng tỏ ra đau lòng hơn, trực tiếp cõng cô lên vai, nói:

- Cơ thể bị thương, mắt không nhìn thấy, hiện tại để anh làm mắt, làm chân cho em.

Thiên Nhã không phản đối, ngoan ngoãn ở yên trên vai Bạch Phụng bắt đầu trao đổi:

- Hai người bị lạc lâu như vậy không có chuyện gì chứ?

Bạch Phụng có chút nghiêm trọng, vừa chuyển nguyên lực trị liệu cho cô, vừa đáp:

- Ảo giác ở đây dường như không có tác dụng với ta, ta cũng không bị dịch chuyển nhiều, chỉ là ta cảm thấy Tiểu Lục có chút lạ, ta nghĩ nên xem chừng một chút.

Thiên Nhã hoàn toàn đồng ý, nói thêm:

- Chỗ này là địa phận của Tử Điện Mị Ảnh Linh Hồ, tính ra Tiểu Lục là Thánh thú có đề kháng ma pháp yếu nhất, bị ảnh hưởng ít nhiều có lẽ khó tránh được, chỉ cần cố gắng quan sát một chút sẽ không có vấn đề gì. Ngược lại nên đề phòng Tây Môn Huyền Vũ kia một chút. Hắn là Tử Điện Mị Ảnh Linh Hồ cướp lấy thân xác của Huyền Vũ mà thành. Hiện tại hắn vốn không biết thân phận của chúng ta, cứ giữ khoảng cách là được. Còn có, nếu hắn muốn đóng kịch, vậy góp vui một chút cũng không sao.

Bạch Phụng chỉ đồng ý qua chuyện, giọng nói còn chưa thu lại vẻ lo lắng:

- Chủ nhân, ngài còn chưa trả lời ta. Sao ngài lại ra nông nỗi này? Mắt của ngài...

Thiên Nhã cười cười trấn an:

- Không có vấn đề gì, chỉ là nên cẩn thận một chút. Ảo ảnh của tên kia có thể chân thực đến mức tạo ra một cái Bích Hạt yêu thú, lại khiến ta bị thương đến mức này thì không thể coi thường được nữa rồi.

Bạch Phụng không nói thêm gì nữa, đôi mắt liên tục đảo dò xét tình hình. Càng lên tầng trên, ảo giác càng mạnh. Chủ nhân bịt mắt như vậy khẳng định là phương pháp tốt nhất. Chưa nói đến hiện tại Tiểu Lục đang không ổn, có thêm Bích Đế ở đây, chỗ này cũng an toàn thêm đc vài phần.

Tầng 15 tháp trung tâm Lôi Thần Thánh địa.

Không hổ là sào huyệt của Tử Điện Mị Ảnh Linh Hồ. Chỗ này mang một nguồn lôi điện nồng đậm, chưa kể đến mê vụ dày đặc khiến người ta mê man mấy phần.

Bạch Phụng cõng theo Thiên Nhã trên lưng, nhờ Bích Đế bám sát Tiểu Lục, mắt loé lên ánh vàng kim quan sát.

Cả thảy 37 tên.

Cậu vốn không ngờ một ổ Mị Ảnh Linh Hồ có thể đông như vậy. 37 người này chắc cũng sẽ có người quen trong đó. Chủ nhân đã nói đám ngữ kia đến đây dường như bị kẹt lại chính là chỗ này. Nói như vậy trên dưới 20 tên ở đây chắc chắn là mang lốt của Hắc Long tông, số còn lại có lẽ là những người từng vào đây ngay trước đó.

Bạch Phụng hơi cau mày, thả Thiên Nhã xuống, nắm chặt tay cô hướng theo Tây Môn Huyền Vũ mà đi. Ở chỗ này hắn là thạo đường nhất, nhất định đưa các cậu đến nơi mà bọn chúng mạnh nhất. Qua tầng 15, còn 5 tầng nữa mới có thể đến tầng trên cùng, xem ra còn lợi dụng được tên này kha khá. Hiện tại chỉ cần đề phòng một chút, chỗ này ba con Thánh thú cùng tấn công, đừng nói là một ổ linh hồ 9 sao, cho dù là phá nát cả Thánh địa này cũng có thể.

Tây Môn Huyền Vũ đi thêm một đoạn mới hoàn toàn dừng lại. Hắn quay sang Lôi Thiên Âm, đôi mắt dị sắc càng trở lên mê hoặc khiến Lôi Thiên Âm trực tiếp ngất đi, sau đó tỉnh lại hoàn toàn khác. Cô ả ngu ngốc cứ thế bị hắn lấy mất linh thức mà không hay, còn cho rằng bản thân vẫn được quan tâm giữ lại bên cạnh.

Bạch Phụng vờ như chưa thấy chuyện gì, tay vẫn nắm lấy tay Thiên Nhã như muốn tiếp tục dắt đi đâu đó. Tiểu Lục sau khi được Bích Đế chiếu cố đã thanh tỉnh hơn một chút, đôi mắt to vẫn giữ vẻ vô hồn nhưng đã linh hoạt hơn rất nhiều. Chỉ cần đám Linh hồ dám phát động, ba người đảm bảo sẽ cho chúng diệt chủng.

Tây Môn Huyền Vũ làm xong chuyện với Lôi Thiên Âm liền quay lại, nhẹ nắm tay Thiên Nhã, nói:

- Mặc Nhi, anh Nam cũng ở chỗ này. Em qua đây một chút, anh ấy sẽ giúp em trị liệu.

Thiên Nhã không những không phản đối, còn ngọt ngào mỉm cười gật đầu. Tây Môn Huyền Vũ vô cùng thoả mãn đưa cô đi, lại không hay biết cô đã cùng Bạch Phụng trao đổi ít nhiều, nói ba người họ nhanh chóng vô hiệu những tên lâu la ở đây.

Hoàng Thiên Nam thực sự xuất hiện. Hắn theo lời Tây Môn Huyền Vũ kia, vụng về lấy băng bịt mắt của cô xuống, nói:

- Mặc Nhi, em thử mở mắt ra xem có được hay không?

Thiên Nhã hơi nhíu mày, khẽ động mi mắt. Sắc mặt cô càng ngày càng kém, mi mắt vẫn động lại không tài nào mở ra được. Bộ dáng này thật khiến người ta đau lòng, lại làm cho hai tên giả mạo càng thêm khẩn trương, nói:

- Sao vậy? Chẳng lẽ không thể mở ra?

Thiên Nhã nhíu mày càng thêm chặt, mi mắt ẩm ướt mơ hồ còm chảy xuống vài giọt lệ pha chút đỏ như máu khiến hai tên kia cũng có chút rùng mình. Đôi mắt này xem ra thật sự là bỏ đi, không thể mở ra được nữa.

Băng lại mắt giúp Thiên Nhã, hai tên giả mạo kiếm cớ đặt cô ngồi xuống kéo nhau đến một chỗ khác thì thầm to nhỏ. Thiên Nhã câu môi mỉm cười, mấy tên kia nói cô cũng nghe thấy, hơn nữa còn nghe rất rõ. Hôm nay nếu thật là Hoàng Thiên Nam ở chỗ này, cô sớm đã bị bại lộ, chỉ là kia vốn không phải Hoàng Thiên Nam, tất nhiên không thể biết là cô đã giở trò. Còn nói cô mù không đáng chú ý? Rất tốt. Cô sẽ cho chúng thấy thế nào mới đáng chú ý.

Một tiếng động lớn từ phía đối diện phát đến. Thiên Nhã câu môi cười lạnh. Quả không hổ danh Thánh thú, làm cũng nhanh thật.

Đám mê vụ tan hết, để lộ ra ba thân hình vẫn dứng hiên ngang, bất cứ khi nào cũng sẽ có thể phóng tới. Hai tên giả mạo cũng rùng mình, không ngờ tới ba người này lại bá đạo đế như vậy. Cuối cùng vẫn là Tây Môn Huyền Vũ kia tỉnh mộng trước. Hắn vội chạy tới, mạnh kéo tay Thiên Nhã dậy, tay đầy móng vuốt bóp chặt cổ cô, chỉ động mạnh một chút cũng khiến cô mất mạng.

Vốn tưởng đó là đường thoát duy nhất, Hoàng Thiên Nam kia cũng tự tin hơn mấy phần ra điều kiện:

- Các ngươi dám tới, ta lấy mạng cô ta.

Bạch Phụng tất nhiên không tiến đến. Cậu vốn đã trao đổi từ trước với cô, chẳng có lý do gì để tiếp tục cả. Bích Đế còn không thèm nhìn lấy một cái, nàng còn đang bận bắt mấy tên đi ngụ ké tại xác người khác phía kia. Tiểu Lục chỉ thoáng một cái lo lắng cũng hoàn toàn biến mất, tiếp tục phụ Bích Đế một tay.

Tây Môn Huyền Vũ run lên một cái, càng ngày càng thấy giống bản thân đang bị người ta cho lọt hố. Chỉ là lúc hắn kịp phản ứng đã quá muộn.

Thiên Nhã mỉm cười tự tin, dưới chân từ khi nào nhiều thêm một linh trận sáng rực. Cô thậm chí không hề để ý móng tay nhọn kia đang bấm xuống cổ, một tay huy động ma pháp, lạnh giọng quát:

- Mị Ảnh - Giải.

Thiên Nhã hoàn toàn không thể nhìn thấy xung quanh, chỉ mơ hồ nghe thấy tiếng hét, sau đó phía sau nặng trĩu đổ xuống. Cô không thu lại ma pháp, xoay thân áp một chưởng chuẩn xác đúng giữa hạt giống trung tâm ngữ kia kích thích.

Cơ thể khẽ run lên một cái, Tây Môn Huyền Vũ đau đến nhíu mày, một tay ôm ngực ho khan một tiếng, mặt lại tươi cười mang đầy cưng chiều mắng:

- Nhóc con, em muốn giết người thật sao? Đau chết đi được ấy.

Thiên Nhã chưa hề thu lại vẻ căng thẳng, hít sâu một hơi, hỏi:

- Tôi hỏi anh, tên của tôi là gì?

Tây Môn Huyền Vũ cười càng thêm sâu, đưa tay vò đầu cô một cái, nói:

- Anh có quên mất mình là ai cũng không quên được tên nhóc.

Nói đoạn, anh cúi xuống ôm cô vào lòng, ghé sát thì thầm:

- Nhã Nhi, em rốt cuộc đã đi đâu suốt mấy tháng vậy?

Thiên Nhã cuối cùng cũng có thể thở phào nhẹ nhõm, xem ra mọi chuyện đã xong thật rồi. Cô không đưa tay ôm đáp trả, chỉ thả lỏng cơ thể hết cỡ, sau đó cựa mình quật tên con trai chết bầm kia một nhát, quát:

- Ngu ngốc. Sợ mạng quá dài, để em tiễn anh một đoạn.

Tây Môn Huyền Vũ bị ném văng ra, miệng kêu oai oái, vô cùng mất hình tượng chưng ra bộ mặt cún con nói:

- Nhã Nhi, đau lắm đấy, chảy máu rồi đây này.

Thiên Nhã trực tiếp cho một cái hừ lạnh khinh bỉ đáp:

- Đáng đời anh. Lôi Điện Mị Ảnh Linh Hồ lấy mất thân xác, chết đến tận cổ anh còn không sợ, còn sợ bị em đánh một chiêu chảy máu sao?

Tây Môn Huyền Vũ không nói gì thêm, chỉ cắn chặt răng im lặng, hơi thở cũng nặng nề hơn như nhịn đau. Cuối cùng Thiên Nhã vẫn không chịu nổi mà tiến lên. Đối với việc Huyền Vũ gặp chuyện, cô chưa từng có chút định lực nào.

Một chút vội vàng khiến cô xém chút là ngã sấp mặt. May mắn thay, mặt của cô vẫn an toàn, còn đang úp sâu vào lồng ngực của ai đó.

Cô thu mình, ôm chặt không buông. Cô đã rất nhớ cái cảm giác này. Cô đã từng nghĩ bản thân có thể buông bỏ, cuối cùng vẫn không thể được.

Hai người còn đoàn tụ được không bao lâu, phía sau đã có một thứ bị ném ngược trở lại. Bạch Phụng bắt được tên Linh hồ đã mượn xác của Huyền Vũ ném lại. Hắn có vẻ là tên đầu đàn vì có một chút khác biệt so với những tên khác.

Tây Môn Huyền Vũ đỡ Thiên Nhã đứng dậy, lạnh nhạt hướng tên kia, nói:

- Giờ phút này còn muốn chạy? Chạy đi đâu? Muốn tìm hắn sao?

Hắn trong lời nói của Tây Môn Huyền Vũ không thể phủ nhận là Thiểm Điện Lôi Kỳ Lân. Tên kia nghe thấy cũng rùng mình một cái, run run không dám đáp lời.

Thiên Nhã đưa tay giật băng bịt mắt xuống. Đôi mắt đen láy lại phá thêm một chút đỏ sậm như rượu vang ủ, hướng thẳng tên kia, nói:

- Dám chiếm lấy cơ thể Huyền Vũ, ngươi đã không sống nổi rồi. Bây giờ ta cho ngươi một cơ hội. Đưa bọn ta đi gặp hắn, hoặc là ta sẽ diệt toàn bộ tộc ngươi.

Vừa nói, không hiểu từ khi nào Thiên Nhã đã lấy ra một cây roi dài quất xuống sàn khiến tên kia rùng mình. Hắn sống ngần ấy năm, đây là lần thứ hai hắn nhìn thấy đôi mắt màu rượu vang ủ đó. Bà cô nhỏ này khiến hắn cảm thấy bức bối khó tả, gần như một chút phản kháng cũng không có.

Hắn ấp úng đến nửa ngày, cuối cùng mới dám mở miệng:

- Bà cô nhỏ à, cô bình tĩnh một chút. Chúng ta thương lượng có được hay không? Chỗ của hắn ta nào dám đến chứ.

Thiên Nhã không nhiều lời, vung roi quất xuống một cái ngay sát bên cạnh khiến tên kia giật thót một cái, run rẩy nói:

- Không.... Không phải thương lượng... Là ta xin cô... Bảo ta thả hết người đi cũng được, nhưng đừng ép ta gặp hắn... Hắn tuyệt đối sẽ giết ta mất...

Thiên Nhã càng thêm lạnh, cổ tay vừa động liền lần nữa vung roi lên. Với lực đạo này, chỉ cần cô đánh xuống, nhất định sẽ khiến tên kia không chết cũng chỉ còn nửa cái mạng.

Tên kia không đứng vững nổi, trực tiếp quỳ hẳn xuống, đôi mắt đầy sự hoảng sợ nói:

- Đừng... Đừng lấy mạng ta... Ta... Ta có thể... Có thể cho cô biết chỗ cất một bí tịch...

Thiên Nhã hơi nhíu mày, cổ tay nhẹ động

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net