Chương 61: Thiểm Điện Lôi Kỳ Lân

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Một giọng nói trầm ổn mang theo mấy phần nặng nề vang lên khiến người ta không tự chủ mà rùng mình:

- Ảnh Linh, ngươi lại dám phản ta?

Mị Ảnh Linh Hồ trong góc đột nhiên co rúm, hiện nguyên hình là một con hồ ly nhỏ màu tím liều mạng chạy lại núp phía sau Thiên Nhã. Lôi Thiểm đại nhân thật sự nổi giận rồi. Mạng của nó... mạng của nó thật có thể giữ được sao?

Bạch Phụng cũng cảm nhận được uy áp này quá lớn, vội mang theo Tiểu Lục chắn trước mặt Thiên Nhã. Xem ra Lôi Thiểm thực sự xuất hiện.

Một bóng người cao ngất dần lộ ra ở phía bên kia cầu thang, khuôn mặt nghiêm túc đáng sợ đã bị tóc dài che đi một nửa, bề ngoài còn không tới 25 tuổi, giọng nói lại mang mấy phần như người đã hơn 30. Hắn đảo mắt một vòng, uy áp càng thêm mạnh, nói:

- Quang Minh Bạch Phụng, Hoa Mộc Thiên Linh, còn có Băng Bích Đế đều ở chỗ này. Là muốn thăm lại bạn già, hay là tới gây sự đây?

Bạch Phụng hơi nhíu mày, giọng nói của Lôi Thiểm mang theo đến mấy phần uy hiếp. Chỗ này là địa phận của hắn, nếu cứ cố chấp sợ rằng thua thiệt chính là về bên mình. Ba người các cậu vốn là Thánh thú sẽ không có chuyện gì, chỉ là chủ nhân cùng với Huyền Vũ chỉ là tu luyện giả, thật có thể chịu nổi sao?

Bích Đế chỉ khinh thường hừ lạnh một cái, thái độ từ đầu đều tỏ rõ, đáp lời:

- Muốn làm gì lão tự biết, còn cần chúng ta trình bày?

Lôi Thiểm không những không giận, ngược lại chẳng lớn, thoáng cái đã tiến đến gần Bích Đế, đưa tay nâng cằm nàng, nói:

- Không hổ là Băng Bích Đế, vẫn cá tính như vậy. Chỉ là lần này nàng chọn sai đường rồi. Gắn bó với một tu luyện giả sâu bọ thật quá lãng phí, chi bằng giết hắn, ở lại đây với ta.

Bích Đế khinh bỉ gạt tay, tư thế bất cứ lúc nào cũng có thể đánh tên không biết xấu hổ kia một quyền, nói:

- Phí lời. Khế ước đã lập, chủ nhân chết, khế ước thú có thể sống sao? Tuổi của ta so với ngươi tuy nhỏ, cũng không ngu đến như vậy.

Lôi Thiểm ha ha cười lớn, chỉ đưa tay ra đã bắt được cổ tay Bích Đế giữ lại, giọng vô cùng mỉa mai:

- Nàng lần này sai rồi. Chỗ này vốn là kết giới của ta, không có chủ nhân và khế ước thú. Cho dù hai tên kia có chết, ba người đảm bảo vẫn an toàn. Chúng ta là Thánh thú cao quý, là sinh vật mạnh nhất thế giới này, tu luyện giả sâu bọ kia lấy tư cách gì mà đày đoạ chúng ta? Bọn chúng lấy gì để ra lệnh cho chúng ta phục vụ chúng?

Mắt Bích Đế không một chút gợn sóng, lực đạo dồn lên tay càng mạnh. Là tên nào nói chủ nhân đày đọa nàng? Lại dám nói chủ nhân của nàng là sâu bọ, quả nhiên muốn chết.

Lôi Thiểm càng thêm hứng thú, tốc độ di chuyển cũng nhanh hơn, hoàn toàn tránh được Bích Đế tấn công.

Mọi người đều quá để ý đến hai người kia, hoàn toàn không ngờ Thiên Nhã sẽ bị tấn công. Hơn nữa người tấn công không phải ai khác, chính là Hoa Mộc Thiên Linh Tiểu Lục.

Mắt của Tiểu Lục dại đi, mặt ướt đẫm nước như vừa khóc. Tiểu Lục hình như không nghe được gì, chỉ điên cuồng hướng chủ nhân tấn công, miệng không ngừng lẩm bẩm:

- Chủ nhân, ngài không thể trách ta. Ta còn quá nhỏ, ta không muốn chết. Mạng của ngài không dài, chỉ cần ra bên ngoài kia, ta nhất định cũng sẽ vì ngài mà bỏ mạng.

Bạch Phụng cũng sinh hoảng, nhanh tay chặn Tiểu Lục lại vẫn chậm mất một bước. Tiểu Lục quay lại quá nhanh, vẫn kịp đánh Thiên Nhã một quyền, khiến cô đau đến nhíu mày, trực tiếp nôn ra máu.

Tiểu Lục trong mắt toàn sự dày vò, miệng tiếp tục lẩm bẩm:

- Chủ nhân, ngài đừng trách ta. Ta thực sự không muốn chết. Hiện tại hãy tác thành cho ta có được không?

Bạch Phụng không hiểu tại sao Tiểu Lục lại phát điên như vậy, như trong ánh mắt cô vẫn mang dằn vặt, chứng tỏ đã bị kích thích.

Cậu giữ chặt tay Tiểu Lục, trừng mắt nhìn Mị Ảnh Linh Hồ vẫn trốn sau lưng Thiên Nhã. Mị Ảnh Linh Hồ giật nảy lên một cái, vội vàng lắc đầu:

- Không phải ta. Ta từ đầu đến cuối chỉ bám theo cơ thể của Tây Môn Huyền Vũ, hoàn toàn không biết chuyện ở đây. Hơn nữa tộc nhân của ta ở chỗ này, hồi nãy bà cô nhỏ này đã giải hết Mị Ảnh thuật, chúng ta thật sự không có cái gan đó.

Tiểu Lục chống cự ngày càng mạnh, hất văng Bạch Phụng ra, lại tiếp tục lẩm bẩm:

- Bạch Phụng, anh là bạn của mẹ em, cũng là bạn của em, đừng ép em ra tay với anh. Lôi Thiểm nói đúng, nếu ra ngoài, chủ nhân chết, chúng ta cùng xem không thể toàn mạng. Hiện tại chi bằng chúng ta tự tay giết nàng, ở đây không ràng buộc khế ước, chúng ta sẽ không chết.

Bạch Phụng như cũ cố chấp, chắn trước mặt bảo vệ cho Thiên Nhã, mắt càng ngày càng lạnh, nói:

- Tiểu Lục, bình tĩnh. Đó chỉ là Lôi Thiểm nói, chúng ta còn chưa biết thật giả. Hiện tại nếu em ra tay giết nàng, em sẽ hối hận cả đời.

Tiểu Lục không quan tâm nhiều như thế, tay huy động lấy ra một mộc kiếm tấn công, giọng cũng lớn hơn mấy phần:

- Sẽ không hối hận. Nàng cũng biết sớm sẽ đoản mạng, vậy mà vẫn khế ước với chúng ta, chỉ đơn giản là muốn kéo dài mạng sống mà thôi. Dù sao nàng sống cũng sẽ bị dày vò nốt thời gian còn lại, hiện tại em sẽ tiễn nàng một đoạn.

Bạch Phụng cảm thấy thật sự không dùng lời được nữa, vận nguyên lực lấy quang kiếm đáp trả. Tiểu Lục đột nhiên phát điên, đây là sự việc từ khi nào?

Lôi Thiểm đấu với Bích Đế hoàn toàn dành ưu thế, cười đến thô bỉ nói:

- Đúng vậy Tiểu Hoa Linh. Chỉ cần cô giết cô ta, mọi thứ sẽ chấm hết, cô cũng sẽ được tự do.

Tiểu Lục nghe được lại càng thêm cuồng bạo, đôi mắt dần dần xuất hiện cả sát khí, càng lúc lại càng mạnh hơn.

Bạch Phụng vừa đối chiến với Tiểu Lục, vừa liên tục động não. Tiểu Lục thành như vậy, chẳng lẽ là từ khi bước vào đây? Đúng vậy, từ lúc đó cậu đã thấy rất lạ rồi. Tiểu Lục vốn rất tình cảm, sẽ không vì nghe theo lời nói một phía của Lôi Thiểm mà tấn công chủ nhân như vậy.

Chỉ một khắc giao động, Tiểu Lục đã bắt được sơ hở, một đòn đánh bay Bạch Phụng, mộc kiếm mạnh mẽ hướng Thiên Nhã đâm tới.

Thiên Nhã dường như không hề hoảng sợ, một tay đẩy Tây Môn Huyền Vũ phía bên cạnh ra, một tay huy động sương kiếm đỡ đòn. Đứng sau người khác không phải phong cách của cô, nhưng cô cũng sẽ không ngu ngốc đứng trước đầu sóng ngọn gió. Chỉ là trường hợp này không giống trước đây. Tiểu Lục phát bạo như vậy là vì cô, cô cũng nên đứng ra chịu đòn.

Thánh thú so với tu luyện giả vốn là một trời một vực, Thiên Nhã hoàn toàn ý thức được. Hôm nay chính thức diện kiến sức mạnh này không khỏi thần than một tiếng quá kinh khủng. Tiểu Lục áp xuống mười thành lực, dù cô mạnh mẽ đáp trả vẫn bị thua thiệt ít nhiều.

Bạch Phụng cũng phát hoảng, không ngờ Tiểu Lục lại có lúc cuồng bạo đến như vậy. Hoa Mộc Thiên Linh, mộc hệ thánh thú nếu xét trên phương diện sức mạnh chỉ đứng chót, nay lại khiến Bạch Phụng vốn đứng thứ tư như cậu ra nông nỗi này kể cũng thật buồn cười.

Tiểu Lục đâu quan tâm nhiều đến thế, Thiên Nhã vừa yếu thế liền phóng kiếm tới, hướng thẳng tim đâm một nhát.

Khoảng cách giữa hai người khi chỉ cách có một tấc, một tia sáng chói mắt phóng đến, mang Tiểu Lục hoàn toàn quăng đi. Nguồn gốc của nguồn sáng kia dần hiện ra là một cơ thể tuyệt mĩ, một màu trắng thuần khiết khiến ai cũng phải ngưỡng mộ - là chính thể của Bạch Phụng, Quang Minh Bạch Phụng Thánh thú.

Tiểu Lục bị hất văng mạnh nghiến răng, thoáng cái đã trở về nguyên bản Hoa Mộc Thiên Linh trưởng thành, bông hoa trên đầu nở ra rực rỡ, mang theo ma pháp liên tục hướng Bạch Phụng tấn công.

Phía bên kia Bích Đế cũng đã bị ép hiện hình. Suốt gần 100 năm qua, cũng chưa có khi nào nàng chiến đấu lại phải dùng đến bản thể như vậy.

Lôi Thiểm vẫn có vẻ rất tự tin, chưa hề có ý định lấy ra bản thể, giống như từ đầu đến giờ hắn vốn chỉ là đang chơi đùa vậy.

Thiên Nhã phía bên này luôn chú ra bộ mặt căng thẳng, tay nắm chặt tay Tây Môn Huyền Vũ không rời. Kế hoạch không phải là cô chưa có, nhưng tình thế này có vẻ rất bất khả thi. Cô lạnh quay mặt lại, hướng Mị Ảnh Linh Hồ, nói:

- Hiện tại chỗ này không phải ngươi có thể ở lại được. Trước tiên dẫn tộc nhân của ngư ra khỏi đây, sau này ta sẽ tìm ngươi lấy bí tịch.

Lôi Điện Mị Ảnh Linh Hồ hoàn toàn không ngờ cô sẽ cứ như vậy đuổi nó đi, hơn nữa còn là vì bảo vệ tộc nhân của nó. Nó vội vã gật đầu, hoảng hốt ra hiệu đồng bọn nhanh chóng hướng cầu thang chạy đi. Chỉ là còn chưa chạy thoát khỏi đại sảnh, Lôi Thiểm đã giận dữ hành động trước, quát:

- Dám phản bỏ ta mà còn mong sống sót rời khỏi chỗ này? Mộng tưởng. Chết hết đi.

Hắn vừa dứt lời, một tia lôi điện lập tức ập xuống, gần như bao gọn toàn bộ phạm vi đại sảnh.

Mắt nhìn từng đồng bọn của mình bị lôi điện đánh chết, Mị Ảnh Linh Hồ như phát điên, thật muốn quay lại liều mạng với tên sát nhân kia một trận.

Thiên Nhã vốn không ngờ Lôi Thiểm lại dùng sát chiêu, cô chỉ có thể dưới sự bảo vệ của Tây Môn Huyền Vũ ném ra một tộc nhân của Mị Ảnh Linh Hồ còn sống lại cuối cùng ném về phía nó, khiến cả hai con vật đều văng ra ngoài, quát:

- Chỉ cần còn mạng, làm cái gì cũng không muộn.

Mị Ảnh Linh Hồ có linh trí rất cao, có thể hiểu được những gì cô nói đành ôm theo tộc nhân cuối cùng kia bỏ trốn.

Tình hình ngày càng không khả quan, Thiên Nhã cũng căng thẳng hơn mấy phần. Cô hướng Tây Môn Huyền Vũ, áp chế giọng nói xuống mức thấp nhất, nói:

- Huyền Vũ, anh có tin em không?

Tây Môn Huyền Vũ thậm chí còn không nhíu mày lấy một cái, lập tức gật đầu. Thiên Nhã tiếp tục nói:

- Khi em ra hiệu lệnh, giúp em thực hiện song tinh linh trận. Anh phụ trách phía dưới ổn chứ?

Ánh mắt Tây Môn Huyền Vũ rõ ràng ngưng lại một chút. Linh trận cao cấp cỡ đó anh còn chưa từng thử lần nào. Ngộ nhỡ có sai xót sẽ rất nguy hiểm cho cả hai.

Thiên Nhã có thể hiểu được điều này. Cô kiễng chân, để trán của mình chạm vào trán anh, một vòng pháp nhỏ loé sáng một chút rồi biến mất. Đó là cách nhanh nhất để có thể truyền đại phương pháp mở trận hiện tại.

Thông tin đột nhiên ập đến khiến Tây Môn Huyền Vũ có chút khó chịu, chỉ là ngay sau đó rất nhanh gật đầu đáp ứng.

Thiên Nhã bấy giờ mới đưa tay kết ấn, đem toàn bộ ý thức tập trung đến mức cao nhất bắt đầu khởi trận.

Tiểu Lục cuối cùng cũng không thể so với Bạch Phụng, bị Bạch Phụng đánh bay, gần như không thể gượng dậy.

Bên kia Bích Đế cũng không khá hơn chút nào, bị Lôi Thiểm đánh đến thua thiệt không ít. Nàng thực sự không hiểu, xét về sức mạnh Lôi Thiểm chỉ hơn nàng một chút, vậy mà nàng dùng bản thể lại không đánh được hắn đã hoá hình, kể ra cũng quá vô lý đi.

Lôi Thiểm cười đến càng bỉ ổi, giọng điệu đầy vẻ đùa cợt đáp:

- Các ngươi dám trong kết giới của ta là loạn, còn muốn được lợi sao? Chỗ nầy ngoại trừ lôi nguyên tố, tất cả nguyên tố khác đều bị suy giảm năm phần sức mạnh. Ta vốn dĩ đã mạnh hơn các ngươi, các ngươi lại bị giảm đi sức mạnh mà một đánh một kể cũng không được hay cho lắm. Quang Minh Bạch Phụng, ngươi cũng lên đi.

Bạch Phụng bản thể khó chịu hừ lạnh một tiếng, hướng phía sau Bích Đế bản thể vừa hỗ trợ điều trị, vừa phóng lên tấn công. Hắn dù sao cũng chơi xấu, hai đánh một thì thế nào?

Lôi Thiêm nhếch môi, cũng lấy lại hình dáng Thiểm Điện Lôi Kỳ Lân bản thể ứng chiến. Một đấu hai trong trường hợp này, không dùng bản thể hắn cũng thắng không nổi.

Ba con Thánh thú đối chiến, dù là năng lượng thoát ra cũng không phải ai cũng tiếp nhận được.

Tây Môn Huyền Vũ từ đầu đều cố gắng lập kết giới bảo vệ cho Thiên Nhã mà ảnh hưởng không ít, mấy lần khó chịu muốn quỵ xuống lại không nỡ làm thế, máu ngọt đã trào đến cổ đều nuốt ngược trở lại.

Thiên Nhã biết rất rõ cái gì đang diễn ra, chỉ là hiện tại nếu cô phân tâm, mọi thứ đều sẽ thành muối bỏ biển.

Tâm trận vừa hoàn thành, ánh mắt của cô liền rực sáng kim sắc. Khí tức thần vị dần bao trùm, mang kết giới lần nữa gia cố, khiến năng lượng bạo phát từ trận chiến kia không thể ảnh hưởng tới được. Cô câu môi nhẹ gọi:

- Tiểu Lục.

Tiểu Lục gần như chỉ chờ có thế lập tức phóng dậy, hoà theo đòn tấn công kết hợp của Bạch Phụng và Bích Đế đánh mạnh về phía Lôi Thiểm.

Lôi Thiểm bị chịu thua thiệt lần gần như phát điên, chỉ muốn phóng lên trả đũa. Hắn ngàn vạn lần không ngờ, hắn còn chưa kịp di chuyển, phía dưới chân cùng trên đầu đã hình thành hai cái linh trận, ánh sáng chói mắt khiến hắn gần như không thể di chuyển được.

Thiên Nhã ra hiệu, dồn nguyên lực vào tay mạnh áp xuống linh trận, cùng Tây Môn Huyền Vũ đồng thanh quát:

- Song Tinh Linh Trận - Mở.

Linh trận hình thành, một lồng ngục gần như nhốt trọn Lôi Thiểm trong đó, chỉ lộ ra cái đầu của hắn với đôi mắt hung tợn.

Hắn gầm gừ quát:

- Hay lắm Tiểu Hoa Linh, ngươi phản ta?

Tiểu Lục đã sớm lấy lại hình dáng con người, đối mắt nhanh nhảy đảo qua khinh bỉ một cái:

- Ta phản ngươi? Ta lúc nào nói về phe ngươi?

Bạch Phụng và Bích Đế sớm đã lấy lại hình dáng cũ, chỉ biết thở ra một hơi. Bạch Phụng khẽ vò đầu Tiểu Lục một cái nói:

- Nhóc là anh hết cả hồn. Anh còn cho rằng nhóc muốn đánh thật chứ? Diễn cũng ngày càng giỏi, học hư chủ nhân quá rồi.

Tiểu Lục vẫn giữ cái bộ mặt coi thường như thế, nói:

- Anh khi nào thấy em đánh không thật? Nhiêu đó còn chưa gọi là thật sao? Chủ nhân cho phép em đánh anh, mấy khi có dịp chứ.

Bạch Phụng lần này hoàn toàn bó tay rồi, chỉ cười trừ qua chuyện.

Bích Đế có chút căng thẳng. Linh trận không phải có tác dụng vĩnh viễn, họ tính làm gì tiếp theo đây?

Đáp án chính tại ngay trước mắt.

Thiên Nhã đứng trên linh trận, một tay chạm tới đỉnh đầu Lôi Thiểm, vận nguyên lực xâm nhập thẳng vào ký ức của hắn.

Một dòng ký ức lập tức phóng đến trong đầu cô, còn hiện lên hình ảnh vô cùng chân thực.

Lôi Thiểm hiện tại là truyền nhân đời thứ 10 của Lôi hệ Thánh thú. Tuổi đời của hắn so với Bạch Phụng còn lớn hơn một chút. Từ nhỏ hắn đã được một tu luyện giả nuôi dưỡng, chỉ là sau đó người kia chết đi, hắn cũng không tiếp xúc với ai nữa.

Khi hắn nhận truyền thừa ý thức thành công, chủ nhân đời trước của hắn đã xuất hiện. Nhờ có hắn, vị chủ nhân kia có thể coi như đã phong vân cả một phương. Cho đến 20 năm trước, vị chủ nhân kia vì sợ hãi sức mạnh bạo ngược của Lôi Thiểm ảnh hưởng đến mình đã không ngần ngại đem Lôi Thiểm đến chỗ toàn sỏi đá này, phong ấn lại một phần sức mạnh, còn cố ý phá bỏ khế ước bắt hắn ở đây.

Huyết khế bị mạnh mẽ cưỡng chế phá bỏ sẽ gây ra thương tổn rất lớn cho khế ước thú. Không những thế, sau đó tên kia còn tự tay dùng linh trận khắc lên mặt Lôi Thiểm một ám văn, khiến hắn dù có hoá hình cũng không thể lẫn vào dòng người.

Ngần ấy năm sống trong thù hận, Lôi Thiểm có cuồng bạo như vậy cũng không lạ. Lòng tin bị đạp đổ, hắn không muốn phục vụ cho Tu luyện giả nữa là điều đương nhiên.

Thiên Nhã thu lại nguyên lực, đôi mắt vàng kim mang theo khí tức thần vị vẫn như cũ sáng lên, nói:

- Ta biết hiện tại ngươi cũng không tin chúng ta. Nhưng mục đích của ta đến đây không phải vì bắt ngươi khế ước. Ta đến để nhờ ngươi giúp.

Lôi Thiểm khinh bỉ hừ một tiếng, một câu đáp lại đều không có. Thiên Nhã biết hắn vẫn nghe, tiếp tục nói:

- Ngươi cũng biết Hư Vô ma pháp cần thứ gì đúng không? Thế lực hiện tại săn đuổi Thánh thú không thiếu. Hôm nay chúng ta không tìm ngươi, sớm muộn gì cũng có người khác tìm ngươi.

Lôi Thiểm lần này có đáp lại, chỉ là giọng vẫn mang theo khinh bỉ như cũ:

- Chúng có thể làm gì được ta?

Thiên Nhã không vì thế mà nhượng mộ, đôi mắt sâu không đáy nhìn thẳng vào mắt Lôi Thiểm mà nói:

- Vậy hôm nay tại sao ngươi lại có kết cục này? Tu luyện giả người mạnh không thiếu, cho dù không có Thánh thú trợ giúp, ngươi cho rằng với thân thể đã bị phong ấn đến ba tầng của ngươi có thể chống lại bao nhiêu người?

Nhìn thấy trong đôi mắt Lôi Thiểm có một chút lưu tâm, cô mới tiếp tục nói:

- Dù ta không chắc chắn hồi phục được sức mạnh ban đầu của ngươi, nhưng về linh trận ta cũng có hiểu biết nhất định. Chỉ cần ngươi đồng ý gia nhập chúng ta, ba tầng linh trận kia, ta có thể giúp ngươi phá.

Ánh mắt Lôi Thiểm chợt loé lên, sau đó lại lạnh đi mấy phần, giọng nói còn mang theo tức giận:

- Cũng là lũ sâu bọ các ngươi lừa ta, chỉ là lợi dụng chán rồi vứt bỏ. Muốn ta tin tưởng các ngươi? Dựa vào cái gì?

Thiên Nhã khẽ rũ mắt, hai tay kết ấn, nhỏ giọng nói:

- Huyền Vũ, anh tạm thời tránh ra một chút.

Tây Môn Huyền Vũ chỉ ngẹ gật đầu, nhanh chóng đứng dậy rời khỏi vị trí. Thiên Nhã bắt đầu áp tay xuống đầu Lôi Thiểm, nói:

- Có lẽ sẽ đau lắm nên không cần nín nhịn chịu đau. Phong ấn quá lâu nên gỡ cũng sẽ phúc tạp hơn. Mất khá nhiều thời gian nên ngươi phải cố gắng chịu đựng. Nên nhớ, ngươi không đủ kiên nhẫn, ta tuyệt đối sẽ mất mạng, mà ngươi cũng bị phản hệ tám phần. Nếu là muốn lấy mạng của ta, không cần dùng cách ngu ngốc như thế.

Chẳng đợi Lôi Thiểm đồng ý, Thiên Nhã đã mở linh trận hướng cơ thể hắn mà ghim xuống.

Đột nhiên bị kích thích khiến đầu Lôi Thiểm như muốn nổ tung. Hắn gầm lên một tiếng, mang mấy ô cửa xung quanh đều phá nát toàn bộ.

Đại loại gần một tiếng đồng hồ, khi hắn vừa thích nghi một chút với cơn đau, Thiên Nhã lại ghim xuống linh trận thứ hai. Lần này hắn thậm chí còn quằn quại, đau đến muốn chết đi sống lại, xém chút nữa còn ném văng cô đi.

Ánh mắt vừa thanh tỉnh một chút, hắn ngước lên nhìn về phía cô, chỉ thấy một gương mặt non nớt trắng bệch vì mất sức. Thiên Nhã thậm chí đã dùng đến cả Linh Nguyên tinh chất để trợ giúp mà dường như vẫn không trụ nổi, chỉ là trong mắt cô vẫn còn tràn ra một tia cố chấp, đem toàn bộ sự mệt mỏi cùng ý nghĩ từ bỏ áp chế lại toàn bộ.

Linh trận thứ ba áp xuống cũng là khi ý thức của hắn đã có một chút mơ hồ. Hắn chỉ cảm thấy một dòng năng lượng mạnh mẽ hình như đang chảy vào cơ thể, mang toàn bộ sương cốt vừa bị đau đớn như muốn vỡ vụn hồi nãy nối lại, sau đó gột rửa một lần. Lôi nguyên tố bắt đầu hồi phục, dần phát bạo trong cơ thể khiến hắn vô cùng thoải mái.

Một tiếng nổ mạnh phát ra cũng là lúc quá trình hoàn thành. Thiên Nhã gần như đã đứng không vững, chỉ cố chấp chống tay vào đầu của Lôi Thiểm đứng nguyên tại đó, nói:

- Ta không lừa ngươi. Có giúp chúng ta không tùy ngươi. Hôm nay phá phong ấn cho ngươi là cơ duyên, sau này mong là khi gặp lại sẽ không phải tử thù.

Lôi Thiểm không còn quá căng thẳng như trước nữa, ánh mắt dù lạnh nhạt nhưng không còn thù địch. Hắn lấy lain hình dáng con người, một tay ôm lấy cô, không để cho cô quỵ xuống, nói:

- Không phải đã đặt điều kiện sao? Ngươi phá phong ấn cho ta, ta sẽ giúp ngươi.

Nói xong, Lôi Thiểm đưa tay rạch xuống một vết, nói:

- Thánh thú của bọn ta cũng có nguyên tắc riêng. Muốn để cho chúng ta giúp đỡ cũng chỉ có chủ nhân của chúng ta mới có thể. Nay đã hứa giúp ngươi, vậy từ nay ngươi sẽ là chủ nhân của ta. Lấy Thánh huyết thề, ta từ nay sẽ là nô bộc của ngài, tuyệt sẽ không phản bội ngài.

Thiên Nhã nắm chặt tay Lôi Thiểm, cố gắng đứng vững nói:

- Ta nói giúp đỡ là trên phương diện bạn bè, chỉ cần ngươi không muốn, ta sẽ không ép ngươi khế ước.

Lôi Thiểm ấy vậy mà lắc đầu, đáp:

- Ta không phải bị ép buộc, ta là tự nguyện muốn như thế.

Thiên Nhã bấy giờ mới mỉm cười gật đầu, nói:

- Tốt, vậy ta cùng ngươi khế ước.

Cô dùng chút sức còn lại mở ra một linh trận đơn giản, nói:

- Tên của ta là Hoàng Thiên Nhã, truyền nhân thứ 175 của Thượng cổ Linh Huyết. Lấy linh huyết thề, từ nay ngươi sẽ là chiến hữu của ta, chỉ cần ta còn sống, điều này vĩnh viễn không thay đổi.

Linh trận thành công, mọi thứ trở về lại vẻ ban đầu. Lôi Thiểm thắc mắc:

- Tại sao ngài không ký huyết khế với ta? Ngài không sợ sẽ có ngày ta lại ảnh hưởng đến ngài sao?

Thiên Nhã chỉ cười cười đáp:

- Tất nhiên sợ rồi. Chỉ là lập huyết khế sẽ ép các ngươi phải gắn với bổn mạng của ta. Ta còn quá yếu, cho đến một ngày nào đó nếu không thể bảo vệ bản thân mình, lúc đó ngay cả các ngươi cũng

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net