Chương 62: Thiên Không Thành

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thiên Không Thành, một thành phố nổi trên bầu trời. Mây trắng vờn dưới chân như tiên cảnh, nơi này không cần nói, đích thị là chốn bồng lai trong truyền thuyết đi.

Không khí trong lành, ánh sáng chan hoà chiếu xuống khiến người ta cảm thấy thật dễ chịu. Đài phun nước giữa quảng trường thỉnh thoảng lại bất chợt dâng lên, dưới ánh nắng tạo thành thất thải cầu vồng khiến cho người ta say mê không ngớt.

Dưới ánh sáng mị hoặc, một bóng thiếu nữ 16 17 tuổi lướt nhẹ như gió. Một thân váy trắng nhẹ nhàng, một đôi giày bật cùng màu, mái tóc đen dài xoã tự nhiên bay trong gió, đôi mắt to linh động ánh lên, trong suốt như pha lê. Chỗ này là địa phận của Thiên thần tộc, sẽ không khó để bắt gặp một cô bé ăn mặc như thế ở đây, nhưng cô bé kia lại khiến cho người ta yêu thích không ngớt.

Đằng xa, một chàng trai mặc đồ màu tím tiến đến, đôi mắt chỉ toàn ý cười cùng với cưng chiều. Hắn đưa tay luồn qua eo cô gái nhỏ, nhẹ mắng:

- Chỉ mới không để ý một chút liền chạy ra đây rồi. Nghịch nước như vậy sẽ bị cảm lạnh đấy.

Cô gái nhỏ có vẻ giận dỗi, chu môi đáp lại:

- Chỗ này rất đẹp mà. Chơi một chút nữa được không?

Chàng trai hết cách với cảnh này rồi, chỉ đành buông cô gái ra, nắm tay nói:

- Chơi cũng được, nhưng không được nghịch nước nữa.

Cô gái cười hì hì, lôi kéo tay hắn, nói:

- Thiên Tinh, vậy chúng ta đi dạo đi. Nghe nói ở đây có rất nhiều cảnh đẹp.

Tử Thiên Tinh hoàn toàn bó tay rồi. Chủ nhân nhà hắn sao lại mang bộ dáng ham chơi này nhỉ? So với bộ dáng nghiêm túc lúc phá phong ấn cho hắn giống như một trời một vực vậy.

Phải rồi. Thiếu nữ ham chơi người người nhìn đã yêu thích nãy giờ chính là Thiên Nhã. Tính ra cô cũng chỉ mới đến Thiên Không Thành này có 3 ngày, còn chưa kịp đi chơi đâu cả. Tử Nguyệt nói chỗ này đối với hắn khá lạ lẫm nên cần một chút thời gian thu thập thông tin. Cô không tội gì mà giam mình trong phòng trọ cả, như thế sẽ chán lắm.

Trên đường phố, một trắng một tím lẫn vào dòng người, thăm thú chỗ này chỗ kia. Thiên Nhã không biết tại sao cô lại thích nơi này đến vậy. Trong ký ức của cô, đây chẳng phải nơi cô sinh ra, cũng chẳng có mấy ẩn tượng với Tiểu Nhã. Có điều, không khí nơi đây khiến cô vô cùng thoải mái, cảm giác chỉ muốn ở đây mãi vậy.

Nhìn cô gái nhỏ chạy nhảy khắp nơi, Tử Thiên Tinh chỉ đành lắc lắc đầu. Muốn hắn chạy theo ấy à? Hắn chạy không nổi đâu.

Đoạn đường phía trước đột nhiên hỗn loạn. Một con linh thú toạ kỵ không biết của tên nào đột nhiên nổi khùng phóng như điên trên đường phố. Có thể nhìn thấy rõ trong xe ngựa kéo phía sau còn có bóng một đứa nhóc mới được bốn năm tuổi đang hoảng sợ khóc thét.

Thiên Nhã hơi nhíu mày, con này hình như đang muốn tông về phía cô đi. Khoảng cách này xem ra muốn cứu bé con kia và chế ngự con vật là vừa đủ.

Cô nào ngờ bản thân còn chưa kịp phản ứng, một tên thừa hơi nào đó đã nhanh tay hơn bé đứa nhỏ ra, còn tiện tay ôm cô sang một bên như nam thần đại hiệp.

Đứa bé vẫn khóc thút thít, bộ áo màu nguyệt bạch đã có phần lấm lem. Nhìn đường thêu trên áo, cô cũng ngầm đoán ra được thân phận của đứa nhỏ. Dương gia, một trong bốn gia tộc lớn ở Thiên Không Thành.

Nếu Bích Thủy Thành có ba gia tộc tạo thế kiềng ba chân, Thiên Không Thành này chính là có Tứ trụ chống đỡ. Tứ trụ này bao gồm: Hoàng gia, Dương gia, Minh gia và Thiên gia, ngụ tại bốn điểm trọng yếu ở phía Bắc, Nam, Đông, Tây của thành. Bốn trụ này luôn tạo một thế cân bằng, thế lực ở đây được quyết định cũng là dựa vào độ thuần của Linh huyết. Vì vậy nên phong tước quý tộc cũng ko phải là cùng một dòng họ, chỉ là dựa trên số tuổi để đánh thứ tự và độ tinh thuần của Linh huyết để quyết định cấp bậc. Giả như đứa nhỏ vẫn khóc thút thít bên cạnh cô, chính là Thập nhất vương tử của Thiên Thần tộc đời này.

Tên con trai nào đó vừa "cứu" cô vẫn chưa bỏ tay ra khỏi cái eo nhỏ, hướng xuống hỏi:

- Cô không sao chứ?

Thiên Nhã thật chỉ muốn đạp vào mặt hắn một phát, sau đó lập tức cho hắn thăng thiên. Không sao cái con khỉ. Cô còn có thể là sao chắc. Chưa kể cái khoảng cách này quá gần rồi. Đừng cho rằng bản mặt đẹp trai một chút liền có thể ra đường là nam thần nam hiệp người người ngưỡng mộ.

Một tiếng gọi Thất điện hạ của người nào đó khiến cô cũng tỉnh táo lại ít nhiều. Bao bực tức trước đó liền bị cô thu lại toàn bộ. Làm một bộ dáng e thẹn xấu hổ đẩy tên con trai ra, cô hơi cúi đầu, lí nhí nói:

- Tôi không sao. Cảm ơn anh đã giúp.

Cô không hay biết, cái hành động e thẹn kia của cô lại khiến Thất điện hạ nào đó đứng hình, thậm chí còn rất mất hình tượng mà nhìn chằm chằm cô rất lâu. Phải mất một lúc sau đó, Thiên Nhã ngẩng mặt lên làm một bộ dáng vô cùng khó hiểu, hắn mới giả bộ che miệng ho nhẹ một cái, đánh trống lảng:

- Không có gì... Không sao thì tốt.

Nói đoạn, hắn ngồi xuống bên cạnh đứa nhỏ, hỏi:

- Tiểu Dương, em không sao chứ?

Cậu nhóc được gọi Tiểu Dương kia mãi mới nín khóc lắc đầu. Thất điện hạ này đành phân phó cho người đưa tiểu vương tử đi trước, đến khi hắn muốn quay lại hỏi thăm cô gái nhỏ thì cô đã sớm đi mất. Đến cuối cùng, hắn chỉ đành thở dài bỏ đi, vẫn hy vọng có thể gặp lại cô thêm một lần nữa.

----------------------------------------

Đại loại loanh quanh thêm khoảng một tuần, Tử Nguyệt cuối cùng cũng đưa tin về. Không biết hắn đã mượn tạm được thân xác của ai, mặt mày cũng có thể coi như anh tuấn. Vừa mới trở về, hắn đã không khách khí ngồi xuống tu hết một ấm trà, còn ăn hết toàn bộ đồ ăn nhẹ cô mới gọi. Nếu không phải Tử Thiên Tinh hừ lạnh một tiếng, cũng không biết hắn định ngồi đó đến bao giờ.

Ăn uống một hồi, Tử Nguyệt có vẻ thoả mãn đứng dậy, cười hì hì nói:

- Chủ nhân, ngài thông cảm cho ta. Chạy việc bên ngoài nên ta nhịn đói đã ba ngày rồi.

Thiên Nhã không nói gì, chỉ gật đầu ngồi xuống giường. Tử Nguyệt biết cô không tính chuyện, tiếp tục nói:

- Lần này ta ra ngoài cuối cùng cũng có thể tìm ra được manh mối. Nghe nói thứ ngài cần đang bị chia làm 3 phần. Một nằm trong tay Trưởng công chúa, một hiện tại đang trong tay Dương gia, một còn lại do Thiên gia bảo quản. Ta có tìm một số đồng bọn nhờ trộm giúp, chỉ là chúng nói không thể được, toàn bộ bên ngoài gia tộc đều là kết giới, linh thú chúng ta không thể xâm nhập được.

Thiên Nhã gật đầu, ném cho Tử Nguyệt một cái túi nhỏ, nói:

- Cho ngươi đi ăn một bữa đấy.

Tử Nguyệt mở túi, nhìn thấy trên dưới 100 đồng vàng không khỏi nuốt nước miếng. Chủ nhân ra tay liền nhiều như vậy?

Ai ngờ Thiên Nhã liền thêm một câu:

- Của ngươi một nửa, của nguyên chủ một nửa. Cho dù người ta đang thoi thóp được ngươi kí nhận xác, mượn vẫn phải trả tiền.

Tử Nguyệt cười cười lập tức gật đầu, không hổ là chủ nhân của hắn, cái gì cũng biết.

Tử Nguyệt còn đại loại ở lại giải thích toàn bộ sự việc mới rời đi, không quên gọi bù lại trà và đồ ăn nhẹ cho Thiên Nhã.

Thiên Nhã ngồi xuống bàn, nâng lên tách trà còn nóng hổi uống một hớp. Thì ra chỉ muốn tìm một bí tịch lại phức tạp như vậy.

Ma pháp phục hồi linh thể vốn là một cuốn hoàn chỉnh lại bị chia là ba. Phần đầu chuẩn bị ở trong tay Dương gia, phần giữa trận pháp lại do Thiên gia nắm giữ, cuối cùng thi hành trận pháp do trưởng công chúa bảo vệ.

Trưởng công chúa đời này là Hoàng Nguyệt Anh, hiện tại như Tử Nguyệt nói đã trở về trưởng công chúa phủ cách đây 2 tháng, xem ra đó là chỗ dễ thương lượng nhất rồi.

Thiên Nhã đặt chén trà xuống, tiện tay khoác lên một chiếc áo choàng ra ngoài, không quên quay lại Tử Thiên Tinh nhắc nhở:

- Ta trước đến phủ trưởng công chúa, chuyện ở đây nếu Tử Nguyệt quay lại nhờ ngươi lo liệu.

Tử Thiên Tinh nhẹ gật đầu, Thiên Nhã mới xoay người bỏ đi.

Thực ra cô và Hoàng Nguyệt Anh không thể coi là có quen biết, vì vậy đến tìm cũng chưa biết sẽ lấy tư cách gì để nói chuyện. Suy nghĩ một hồi, cô đành đứng trước cửa phủ, nhờ người gác cổng truyền tin:

- Nhờ chú giúp cháu nói với Trưởng công chúa có Thanh Long đến tìm ạ.

Người gác cổng dù không mấy thiện cảm cũng đi vào báo tin. Không bao lâu sau, một cô gái nhỏ bước ra, nhanh tay mời cô tiến vào khiến cô thở phào một hơi. Cũng may là cô biết chuyện của Thanh Long với Hoàng Nguyệt Anh, nếu không hôm nay muốn vào sợ chỉ còn nước trèo tường.

Hoàng Nguyệt Anh có vẻ đang nói chuyện với ai đó, thấy người tới rõ ràng đôi mắt có ngưng lại, sau đó rất nhanh trở lại bình thường vẫy tay gọi cô tới, nói:

- Nhã Nhi đến rồi sao? Chị còn cho rằng em sẽ không tìm đến chỗ này.

Thiên Nhã mỉm cười ngọt ngào, rất nhanh đến bên cạnh đáp:

- Em sao có thể không đến đây chứ? Anh Thanh Long nói, chỉ cần đến Thiên Không Thành thì phải tìm chị đầu tiên.

Hoàng Nguyệt Anh gật đầu, hướng tên con trai đối diện, nói:

- Thất điện hạ thông cảm. Cô ấy là em gái một người bạn cũ của ta, tên là Thanh Nhã. Từ nhỏ còn bé quen sống tự do nên không hiểu nhiều chuyện.

Nói đoạn, Hoàng Nguyệt Anh lôi kéo tay cô nói:

- Em mau qua chào Thất điện hạ một tiếng.

Thiên Nhã cười cười, vòng qua đến trước mặt tên kia, hơi cúi đầu nói:

- Thanh Nhã bái kiến Thất điện hạ.

Thất điện hạ kia sớm đã mất hồn, làm sao biết được cô đang ở trước mặt chào hắn. Hoàng Nguyệt Anh phải lên tiếng gọi, hắn mới chợt tỉnh, đáp:

- Đừng khách sáo như thế. Bạn của Nguyệt Anh thì cũng coi như khách của Thiên Không Thành. Thanh Nhã đúng không? Cô ngồi đi, đừng đứng như vậy.

Thiên Nhã mỉm cười gật đầu, hướng phía bên cạnh Hoàng Nguyệt Anh ngồi xuống, nói:

- Chị, thật ra hôm trước em đã gặp qua Thất điện hạ một lần rồi. Là ngài đã cứu em ở trên phố.

Hoàng Nguyệt Anh vẫn giữ thái độ ban đầu, nhìn Thất điện hạ mấy phần khách sáo, nói:

- Vậy sao? Vậy xem ra chúng ta lại nợ Thất điện hạ một cái ân tình rồi.

Thất điện hạ kia vẫn đang mải ngắm cô gái nhỏ, đôi mắt mang đầy ý tứ nói:

- Không có gì. Chuyện nên làm thôi mà. Hơn nữa một cô cái như Thanh Nhã tiểu thư đây mà bị thương sẽ khiến nhiều người đau lòng lắm.

Hoàng Nguyệt Anh vẫn giữ vẻ mặt tươi cười, trong lòng lain thầm mắng tên kia háo sắc, giãi sắp chảy đến chân rồi kia kìa. Cô đặt ly trà lên bàn, khéo đuổi khách:

- Điện hạ nói không sai. Chỉ là ta và Nhã Nhi đã lâu chưa nói chuyện cùng nhau. Ngài sẽ không phiền....

Hoàng Nguyệt Anh cố tình bỏ dở câu nói, Thất điện hạ kia cũng tự hiểu. Hắn gật đầu đứng dậy, đáp:

- Vậy ta cũng không nên làm phiền hai người. Chỉ là một tuần nữa tại biệt phủ có tổ chức tiệc yến, hy vọng Trưởng công chúa cùng Thanh Nhã tiểu thư đây có thể bớt chút thời gian tham dự. Hai vị sẽ không phiền chứ?

Hoàng Nguyệt Anh vô cùng xã giao đáp:

- Tất nhiên không phiền, chúng ta nhất định tham dự. Thất điện hạ mời lần khác lại tới chơi.

Thất điện hạ kia rất nhanh rời đi, Hoàng Nguyệt Anh cũng không ngờ lại đó nữa, ra hiệu cho Thiên Nhã đi theo mình.

Đến phòng riêng, Hoàng Nguyệt Anh mới đóng cửa lại, ngồi xuống bàn, nói:

- Có thể vào vấn đề chính luôn. Tôi biết cô đến đây vì cái gì, cũng biết cô muốn gì. Chỉ là phải xin lỗi cô rồi, thứ cô cần không nằm trong tay tôi.

Thiên Nhã hơi nhíu mày. Không nằm trong tay Hoàng Nguyệt Anh? Đó là ý gì?

Hoàng Nguyệt Anh thở dài một hơi, nói:

- Hai tháng trước, khi tôi quyết định trở lại chỗ này đã gặp qua Hàn Nhã Phi. Cô ấy nói cô và cô ấy đều chung một mục đích muốn tìm bí tịch. Có điều bí tịch đó thực sự không mà trong tay tôi. Nếu xác định người giữ là Trưởng công chúa, vậy tôi nghĩ khả năng cao là do mẹ tôi giữ.

Thiên Nhã ôm tay trước ngực, lưng dựa hẳn vào tường khẽ mở mắt hỏi:

- Phi Nhi cũng ở chỗ này? Hiện tại chị ấy đang ở đâu?

Hoàng Nguyệt Anh có chút căng thẳng, ánh mắt lộ rõ ra vẻ không đành lòng, nói:

- Dương gia. Dù không biết bằng cách nào cô ấy vào được đó, nhưng hiện tại cô ấy đang là hầu gái trực tiếp phục vụ thập nhất điện hạ.

Thiên Nhã nhận ra được trong lời nói của Hoàng Nguyệt Anh có một chút xúc động, chỉ nhàn nhạt hỏi:

- Chỗ đó thế nào?

Hoàng Nguyệt Anh thở dài không nói, cô cũng đoán được tám phần. Nhưng điều quan trọng hiện tại không phải lo lắng, mà là tin tưởng vào Phi Nhi có thể làm được kia.

Cô tiến lại bàn uống nước ngồi xuống, tự rót cho mình một ly trà, nói:

- Theo như cô nói, chúng ta muốn có được thứ tôi cần thì phải cứu được mẹ của cô ra ngoài đúng không?

Hoàng Nguyệt Anh không hề từ chối gật đầu, cho dù là một phần vì mục đích riêng của cô, chuyện này cũng là hoàn toàn có thật.

Thiên Nhã tiếp tục nói:

- Vậy được. Chuyện cứu mẹ cô chúng ta nhất định sẽ làm. Chuyện trước tiên đành nhờ cô giúp vậy.

Hoàng Nguyệt Anh hướng mắt lên nhìn cô gái ngồi đối diện, đột nhiên cảm thấy lạnh xương sống. Cô nắm chặt ly trà trong tay, nói:

- Đừng nói với tôi là cô muốn...

Thiên Nhã cứ thế gật đầu, đôi mắt trong suốt chỉ toàn quyết tâm, đáp:

- Đây có thể là cách duy nhất. Chị có thể đồng ý được hay không?

Một tiếng gọi chị khiến Hoàng Nguyệt Anh càng cảm thấy khó mà đành lòng chấp nhận hơn. Cô hơi nhíu mày, ánh mắt ngưng lại nhìn thẳng vào mắt cô gái đối diện. Đôi mắt Thiên Nhã vốn là một màu đen láy trong suốt lại thỉnh thoảng loé lên một tia ánh vàng, chỉ chứa toàn sự quyết tâm cùng cố chấp khiến Hoàng Nguyệt Anh chỉ còn biết thở dài một tiếng, nói:

- Thôi được rồi. Nhưng chị không cho phép em làm gì nguy hiểm ở chỗ đó. Chỉ cần cảm thấy không thể được lập tức phải trở về đây, hắn sẽ không thể làm gì em được.

Thiên Nhã gọi một tiếng chị, Hoàng Nguyệt Anh tất nhiên không từ chối  đứa em này. Chưa nói đến quan hệ sâu xa nào đó phía sau, Thiên Nhã giống như em gái của Thanh Long vậy. Em gái của anh trai cô thì cũng giống em gái của cô vậy.

Thiên Nhã thu lại toàn bộ vẻ mặt nghiêm trọng, cười đến ngọt ngào đáp:

- Được ạ. Em tuyệt đối sẽ không có chuyện gì.

Dù nói như vậy, Hoàng Nguyệt Anh cũng vẫn sẽ cảm thấy căng thẳng. Nhã Nhi lại muốn xâm nhập Thiên gia cướp đi bí tịch, chuyện này quá nguy hiểm. Thiên gia gia chủ là một con cáo già, chưa kể đến Thiên gia còn có một chỗ dựa quá lớn - Thất điện hạ Thiên Tự Ninh. Hắn tuy nói là một tên háo sắc, khả năng cũng chỉ xếp vào hàng khá, có điều thế lực phía sau lớn vô cùng. Thiên gia đời này cũng vì có hắn mà dựng lên mạnh như vậy. Hoàng gia chính là vì chỉ có Hoàng Nguyệt Anh cô có dòng máu thuần nhất nên mới lép vế hơn một chút.

Thiên Nhã biết rõ Hoàng Nguyệt Anh lo lắng cái gì, cô cũng biết bản thân mình quyết định như vậy sẽ có nguy hiểm, liền hỏi:

- Chị nói Phi Nhi ở Dương gia sẽ thế nào?

Hoàng Nguyệt Anh biết hiện tại có dấu cũng không được gì, đành nói toàn bộ sự thật.

Dương gia có tổng cộng 3 vị điện hạ, một cô công chúa lần lượt là: Đại điện hạ Dương Khang, Tam điện hạ Dương Khê, Thập Nhất điện hạ Dương Phi và Lục công chúa Dương Khả. Trong bốn người này, ngoại trừ Thập Nhất điện hạ còn nhỏ chưa hiểu chuyện ra, ai ai cũng là người có tâm kế, có thực lực, có thế lực, so với ba gia tộc còn lại sẽ không nép vế hơn. Chưa nói đến ngôi vị Thiên giới Vương tranh đoạt sặp tới, Dương gia này có khả năng lớn nhất. Trên thực tế, Phi Nhi ở trong Dương gia không khác đầm rồng hang hổ, cũng may mắn được ở bên cạnh Tiểu Dương Phi, bằng không sẽ ăn không ít khổ.

Thiên thần tộc có tổng cộng 11 vị vương tử, 7 vị công chúa, chia ra ở 4 gia tộc lần lượt là: Minh gia chỉ có một Tứ điện hạ Minh Phong, tam, ngũ công chúa Minh Nhan, Minh Nhiên; Thiên gia ba vị ngũ, thất, thập điện hạ, thất công chúa; Dương gia ba vị Đại, tam, thập nhất điện hạ, còn có lục công chúa. Mạnh nhất có thể nói là Hoàng gia, 4 vị điện hạ còn có 3 vị công chúa tài năng, chỉ là Trưởng công chúa Hoàng Nguyệt Anh không được công nhận, Cửu điện hạ Hoàng Nhật Minh không thích tranh đấu việc thừa kế nên cũng bớt đi phần nào sự cạnh tranh.

Thiên thần tộc so với tình hình những tộc khác có vẻ còn căng thẳng hơn rất nhiều. Nghe nói này đó Tiểu Vương tử phản bội đoạ hoá mất tích, Trưởng công chúa cũng phản bội mà bị phong ấn, hai người này còn là chị em ruột nên Hoàng gia mới theo đó mà xuống dốc, hiện tại thế cục thành ra thế này, có lẽ chỉ cần 1 bên phát động tấn công, lập tức sẽ có nội chiến xảy ra, hơn nữa sẽ không thể ngừng lại được nữa.

Thiên Nhã cuối cùng chỉ nhẹ cắn răng, không nói thêm lời nào lặng yên suy nghĩ. Một tuần tới sẽ là yến hội của Thất điện hạ kia, cô không đến thì không có cơ hội, nhưng đến thì phải chuẩn bị thật cẩn thận rồi.

Trò chuyện thêm với Hoàng Nguyệt Anh thêm một lúc, cô liền quyết định rời đi. Chuyện sớm muộn thì tránh không được, chi bằng chuẩn bị cho tốt thì hơn.

Tiệm trang bị nhỏ cuối phố có vẻ không đông khách cho lắm. Thiên Nhã chỉ vừa bước vào, một tên con trai 16 17 tuổi đã bám lấy cô, nói:

- Vị tiểu thư này, cô muốn tìm trang bị sao? Cô tìm đúng chô rồi đó, chỗ của ta đảm bảo là đồ tốt nhất.

Nhìn bộ đồ không mấy chỉnh tề và cặp kính dày cộp ám gần hết gương mặt của tên này, Thiên Nhã đã không mấy cảm tình nhíu mày một cái. Cô nhẹ đẩy tên con trai ra, nói:

- Có trang bị nào dành cho người không dùng được nguyên lực không?

Tên con trai hơi ngẩn ra, nhìn kỹ cô một lượt như dò xét, nói:

- Cô không dùng được nguyên lực?

Thiên Nhã tỏ vẻ như bị ánh mắt kia doạ sợ hơi lùi lại. Cô khẽ gật đầu, nhỏ giọng nói:

- Đúng vậy. Rất kỳ lạ sao?

Tên con trai chỉ lắc đầu, kéo tay cô vào trong tiệm. Đặt cô ngồi xuống một bộ bàn ghế gần đó, cậu ta tò mò hỏi:

- Cô cần trang bị dùng để làm gì?

Thiên Nhã nghiêng đầu tỏ vẻ không hiểu lắm, cậu chủ quán mới giải thích:

- Chỗ ta thực sự không thiếu thứ người không sử dụng được nguyên lực có thể dùng, như ta muốn biết chính xác cô muốn thứ gì. Ví dụ như muốn tự vệ hay phòng thủ, hay là tấn công?

Thiên Nhã bấy giờ mới gật đầu coi như đã hiểu, nhỏ giọng đáp:

- Ta muốn tự vệ. Hơn nữa là tự vệ một người có thể dùng nguyên lực rất mạnh.

Cậu chủ quán lần nữa yên lặng. Cậu ta dường như đang muốn bao quát lại toàn bộ tiệm đồ của mình để xem có thứ phù hợp hay không. Đại loại nửa tiếng sau, cậu ta cuối cùng cũng lên tiếng:

- Chỗ ta không có thứ có tác dụng mạnh như vậy nhưng phòng thân thì ta nghĩ có một thứ cô có thể dùng.

Thiên Nhã thoáng một chút thất vọng, sau đó vẫn cố gắng hỏi vớt vát:

- Đó là thứ gì?

Cậu chủ quán đứng dậy, rất nhanh tiến về phía góc lộ ra một bộ phi đao nhỏ, còn có một bộ giáp mềm màu trắng không rõ làm bằng chất liệu gì, nói:

- Dù không biết cô muốn phòng vệ ai, nhưng hai cái này có lẽ sẽ có ích. Phi đao này dùng mãi không hết, điều khiển bằng ý niệm thôi. Còn bộ giáp mềm này chất liệu không tồi, ít nhất có thể bảo toàn cho cô một mạng.

Thiên Nhã hơi nhíu mày, hỏi:

- Ý niệm? Điều khiển bằng cách nào?

Cậu chủ quán nhẹ kéo tay cô về phía sau mình, một tay cầm phi đao, nói:

- Đơn giản thôi. Trước hết hãy cầm đao, suy nghĩ về mục tiêu và câc mà phi đao có thể hướng đến mục đó. Tiếp theo tập trung tinh thần hiện thực hoá những gì đã nghĩ. Cuối cùng dùng lực tác động buông tay khỏi chuôi đao, nó sẽ chuẩn xác trúng vị trí.

Đúng như cậu ta nói, cô không hề cảm nhận được giao động nguyên lực nhưng thứ kia vẫn lượn ba vòng quanh tiệm mới ghim vào hồng tâm ở phía đối diện. Không ngờ ở đây lại có đồ tốt thế này.

Cậu chủ quán bấy giờ mới quay lại, cười cười nói:

- Cô cũng thử một chút đi.

Thiên Nhã có chút e dè gật đầu, cũng đưa thứ kia lên dùng thử. Cô vẫn làm tương tự các bước như trên, nhưng phi đao dù đi chuyển một đường cong vẫn không thể trúng đích. Quả nhiên khó hơn cô nghĩ, lần đầu thất bại cũng là chuyện bình thường.

Cậu chủ quán thấy vậy chỉ nhẹ an ủi:

- Lần đầu thất bại không sao. Cố gắng luyện tập thật tốt, sớm muộn gì cũng thành công thôi.

Thiên Nhã chỉ yên lặng gật đầu, ngoan ngoãn ngồi lại phía đối diện với tên kia. Đại loại cũng nghe giải

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net