Chương 63: Yến hội

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thất vương tử phủ hôm nay so với bình thường đều đông hơn mấy phần. Đơn giản là vì hôm nay tại đây có yến hội đặc biệt, mừng sinh nhật Thất điện hạ 20 tuổi. Chẳng qua nếu nhìn khách đến hôm nay, ai sẽ nghĩ rằng đó là yến hội mừng sinh nhật chứ? Nếu có thể nói, thật giống với lễ tuyển vợ hơn kia.

Hoàng Nguyệt Anh đến cũng là khi yến hội đã khá đông người. Nhìn cảnh toàn tiểu thư khuê các nào đó xếp hàng ở cổng khiến cô không khỏi khó chịu. Nhã Nhi lại cố chấp vào cái chỗ này? Cô thật muốn đổi ý trở về rồi.

Thiên Nhã từ trong xe bước ra, một thân váy màu lục nhạt đơn giản, mái tóc dài được chải chuốt cầu kỳ, trông thật sự rất đẹp. Tuy trang phục cô mặc là cố ý để không nổi trội giữa đám đông, bộ dáng của cô hiện tại cũng thu hút không ít ánh nhìn.

Cô hơi cúi đầu tỏ vẻ e thẹn, hai tay nắm lấy cánh tay Hoàng Nguyệt Anh không rời. Thỉnh thoảng cô cũng có vụng trộm ngẩng lên nhìn một lượt, sau đó lại nhanh chóng cúi xuống.

Trong đám đông, hai cô gái một hồng, một trắng có vẻ nhận được ra Hoàng Nguyệt Anh liền đến gần chào hỏi:

- Trưởng công chúa hôm nay cũng đến đây? Còn có vị tiểu thư này là ai vậy?

Hoàng Nguyệt Anh xã giao cười cười đáp:

- Thất điện hạ có lòng đến tận nơi mời, ra cũng không thể không đến. Đây là em gái một người bạn của ta, tình cờ gặp qua Thất điện hạ một lần nên được hắn mời đến đây, tên là Thanh Nhã.

Nói đoạn, Hoàng Nguyệt Anh hướng Thiên Nhã nói:

- Em mau tới chào hai vị công chúa một tiếng.

Thiên Nhã rụt rè không hề bước lên, tay vẫn nắm lấy tay Hoàng Nguyệt Anh nhỏ giọng nói:

- Thanh Nhã bái kiến hai vị công chúa.

Hai cô gái chỉ gật đầu cho qua, ánh mắt còn tràn ra một chút coi thường cùng ghét bỏ. Thất điện hạ kia là loại người nào? Mấy đứa con gái có ý với hắn cũng không phải loại tốt đẹp gì. Nhìn bề ngoài cũng không đến nỗi, không ngờ lại là loại người kia.

Hoàng Nguyệt Anh cũng không nói nhiều, một đường dẫn Thiên Nhã đi vào, nhỏ giọng giải thích:

- Váy trắng đó là Minh gia Minh Nhan, vừa tròn 17 tuổi. Đừng nhìn vẻ ngoài cô ta thùy mị, thực ra nói giết người không dao cũng không sai. Váy Hồng là Thiên gia Thiên Lăng, 15 tuổi. Tính tình có vẻ nhu mì, nhưng tuyệt đối là loại cá tính mạnh. Hai người này em đều phải đề phòng, bằng không sẽ không ít sóng gió.

Thiên Nhã gật đầu, dùng đôi mắt lạ lẫm nhìn quanh Thất vương tử phủ một lượt, còn liên tục huy động Bạch Phụng cũng Tiểu Lục thăm dò động thái khắp nơi để thu thập bản đồ nơi này.

Đại loại vào đến đại sảnh, khách quan mới vãn đi một chút. Hầu hết khách quan đều được tiếp đãi ở ngoài sân lớn, đại sảnh này vốn chỉ để tiếp đãi những người có địa vị mà thôi. Thường thì Hoàng Nguyệt Anh sẽ không đến cái chỗ này, chỉ là vì lần này Nhã Nhi muốn, cô đành nhượng bộ mà đi thôi.

Một cậu trai cao ráo, khuôn mặt tuấn tú vừa thấy Hoàng Nguyệt Anh đã tiến lại gần. Cậu ta rõ ràng có đảo quả Thiên Nhã một chút, sau đó mới nhìn sang Hoàng Nguyệt Anh hỏi:

- Chị Nguyệt, sao chị lại tới đây?

Hoàng Nguyệt Anh chỉ cười cười đáp:

- Nhật Minh cũng ở chỗ này không phải sao? Là hắn mời em tới hay là cho người gửi thiệp?

Cậu trai kia chính xác là Cửu điện hạ Hoàng Nhật Minh. Nếu so tuổi, Nhật Minh này cũng chỉ kém Hoàng Nguyệt Anh có bốn tháng tuổi, nhưng vì tôn trọng, cậu vẫn đồng ý gọi Nguyệt Anh một tiếng chị.

Cậu có vẻ rất không hài lòng về chuyện đến đây, thậm chí còn không muốn đáp lại làm gì cho mệt, liền quay đi kéo hai chiếc ghế mời hai cô ngồi xuống, bản thân ngồi xuống cạnh Thiên Nhã không nói thêm lời nào.

Hoàng Nguyệt Anh cũng đã quen với chuyện này, chỉ nhỏ giọng nói:

- Cậu ấy là một trong số ít những người chấp nhận chị ở tộc. Tính cách cậu ấy tuy có kỳ lạ một chút nhưng không phải người xấu đâu. Chỉ là cậu ấy không thích tiếp xúc với bên ngoài thôi.

Thiên Nhã vẫn luôn giữ thái độ e dè, chỉ nhẹ gật đầu không nói gì cả. Chỗ này xem ra cũng không tính là quá rộng, nhưng cũng không ít thứ có thể xem. Đã đến chỗ này, nếu cô không tỏ ra một chút tò mò thì kể cũng không giống gái quê lên phố cho lắm.

Thiên Nhã đưa đôi mắt vụng trộm nhìn quanh một vòng, đôi mắt thỉnh thoảng lại sáng lên như trẻ con nhìn thấy đồ chơi mới. Đại loại những thứ ở đây đều được cô điểm qua một lượt, những thứ có màu sắc sặc sỡ thì được chú ý lâu hơn một chút, đồ vật bình thường cũng không lướt qua, coi như nhìn cái gì cũng thấy lạ.

Hoàng Nhật Minh luôn chú ý động thái của cô từ đầu đến giờ, thấy cô đã nhìn hết một lượt mới hỏi:

- Cô rất thích mấy cái đó sao?

Thiên Nhã như bị doạ ma, giật mình xém chút nữa là nhảy lên. Cô đưa đôi mắt có một chút sợ hãi lên nhìn cậu con trai bên cạnh, sau đó lập tức cúi đầu không dám nói câu nào. Giọng nói của cậu ta khá trầm ổn. Ở cái tuổi 19 mà được như vậy xem ra cũng là một người khó đối phó.

Hoàng Nguyệt Anh bất đắc dĩ lắc đầu, nhẹ đặt tay lên vai Thiên Nhã trấn an, sau đó mới hướng Nhật Minh nói:

- Em ấy ngày trước do hay bị bệnh nên chỉ ở nhà, ít tiếp xúc với người ngoài. Hôm nay bất ngờ được đến đây sẽ không tránh khỏi lạ lẫm đâu. Em đừng trách con bé nhé.

Hoàng Nhật Minh rất biết điều gật đầu, nhẹ giọng hơn mấy phần hỏi:

- Cô tên là gì?

Thiên Nhã hơi co lại, mặt còn không dám ngẩng lên đáp:

- Thanh... Thanh Nhã ạ.

Hoàng Nhật Minh đưa tay vén lại tóc cho cô, vẫn giữ giọng điệu nhẹ nhàng hỏi:

- Gọi Nhã Nhi có được không?

Thiên Nhã nhẹ gật đầu, bộ dáng mang theo một chút e thẹn của cô gái mới lớn.

Hoàng Nhật Minh này có thể coi như một cái mỹ nam đi. Da trắng, mũi cao, môi anh đào, đôi mắt vàng kim mang theo chút gì đó buồn buồn, cao không chừng cũng đến hơn mét tám. Đặc biệt, cô nhìn thấy ở cậu ta một chút gì đó rất quen thuộc, hình như đã gặp ở đâu đó rồi, hơn nữa không chỉ gặp một lần.

Hoàng Nhật Minh hình như còn định nói thêm cái gì đó lại thôi, chỉ lướt qua cô một chút lại quay đi ngay. Cô bé này lại đến đây, thật sự không thích hợp.

Đại loại gần nửa tiếng, mười vị điện hạ cùng bảy vị công chúa đã có mặt, chủ nhân bữa tiệc cũng xuất hiện. Thất điện hạ này vốn là nam thần trong mắt tiểu thư trong thành, sự xuất hiện của hắn tất nhiên sẽ mang lại một trận ồn ào không đáng có. Hắn cũng lấy lệ cười chào, nói đôi ba lời giới thiệu gì đó rồi quay lại đại sảnh luôn.

Chỗ này vốn chỉ có hoàng thất có thể vào, hôm nay cũng chỉ có thêm duy nhất một ngoại lệ, đó là cô gái nhỏ mặc đồ lục nhạt bên cảnh Hoàng Nguyệt Anh. Tuy vậy, hình như không ai cảm thấy khó chịu về điều này, Dương Phi thậm chí còn trực tiếp tiến lên bắt chuyện:

- Chị là chị gái hôm đó đúng không? Thật xin lỗi, khi ấy là do ta nghịch ngợm đòi chơi toạ kỵ đó. Cũng may có Thất điện hạ, nếu không chị thật sự có chuyện gì, ta sẽ rất áy náy.

Thiên Nhã hơi co lại, cũng không dám ngẩng lên, chỉ nhỏ giọng đáp:

- Tôi không sao. Cũng may có Thất điện hạ cứu mạng. Thập Nhất điện hạ không bị thương là tốt rồi.

Câu nói của cô gần như không có sắp xếp gì nhiều, giống như chỉ là nghĩ ra được cái gì thì nói cái đó, giọng còn run run sợ hãi, giống như chưa bao giờ được tiếp xúc với nhiều người có địa vị như thế này.

Dương Phi vẫn đứng bên cạnh, không khách sáo nắm tay cô nói:

- Chị đừng sợ. Đã được mời đến đây tức là không ai làm hại chị đâu.

Cậu nhóc cười đến ngọt ngào khiến cô không tự chủ mà cười theo. Không ngờ cơ thể vừa thả lỏng một chút, Dương Phi liền lên tiếng gọi:

- Chị Nhã, qua đây một chút.

Một cô gái tiến đến khiến Thiên Nhã không tự chủ mà run lên. Dù cô không ngước mắt lên, với bộ dáng và khí tức này, cô vẫn có thể chắc chắn người này là ai. Hàn Nhã Phi vậy mà trở thành hầu cận trực tiếp bên cạnh Dương Phi thật.

Dương Phi hướng cô gái kia mỉm cười, nhận lấy một que kẹo mút ấn vào tay Thiên Nhã nói:

- Cho chị cái này, nhất định sẽ giúp chị bớt hồi hộp đó. Còn có, chị tên là gì?

Thiên Nhã lấy lại tinh thần, nhỏ giọng đáp:

- Thanh Nhã...

Dương Phi hơi nghiêng đầu, vui vẻ nói:

- Tên hay thật, cũng giống với tên cận vệ của em. Nhưng mà chị ấy gọi Tiểu Nhã, chị lại tên Thanh Nhã. Vậy sau này gọi chị là chị Thanh Nhã được không?

Thiên Nhã vui vẻ gật đầu. Cô vốn không ngờ Phi Nhi lại lấy chữ Nhã kia để giả danh. Kỳ này nếu cô không cẩn thận, nhất định có ngày bị gọi nhầm.

Chủ nhân của yến hội hôm nay sao có thể yên lặng. Hắn từ đầu đến giờ còn chưa rời mắt khỏi bộ cánh lục nhạt kia. Trong mắt hắn, ai cũng có thể nhìn rõ ra dục vọng. Cô bé mặc đồ lục kia xem ra rất xui xẻo liền bị hắn nhìn trúng.

Thất điện hạ đứng dậy, ra hiệu cho ban nhạc phía sau bắt đầu. Yến hội không có nhạc sẽ không hợp lý lắm.

Tiếng nhạc vừa nổi lên, Thiên Tự Ninh đã tiến về phía này, nhắm thẳng Thiên Nhã mà nói:

- Thanh Nhã tiểu thư, cô sẽ nhảy cùng ta chứ?

Thiên Nhã trong lòng cười lạnh, thầm nghĩ "ta có thể từ chối ư", mặt lại có chút e thẹn đỏ bừng đưa tay đáp lại. Nếu là nhảy, cô sẽ thử một chút, coi như tập rượt trước để nếu sau này có cơ hội thì thử với Huyền Vũ đi.

Hai người giữa đại sảnh là trung tâm. Hôm nay Thất điện hạ kia mặc một thân đồ trắng, mái tóc cũng được chải gọn gàng nhưng cũng không khá hơn bình thường là bao. So về nhan sắc, hắn so với Hoàng Nhật Minh kia cũng kém mấy phần, đừng nói là so với Huyền Vũ đi. Đàn ông đẹp hơn Huyền Vũ đến nay cô cũng chỉ mới thấy có một, chính là tên cô đã gặp tại ảo giác khi còn ở Nguyên Mộc thánh địa kia.

Một lục một trắng di chuyển rất đẹp mắt, khiến người khác cũng không khỏi ngưỡng mộ, theo đó ghép đôi cùng nhảy. Hoàng Nhật Minh bình thường ghét nhất mấy thứ rườm rà thế này không ngờ cũng mời Hoàng Nguyệt Anh nhảy cùng, còn cố ý chọn chỗ gần Thiên Nhã nhất để đứng.

Nhìn xa thì có vẻ đáng ghen tị như vậy, chứ thực tế Thiên Nhã vẫn đang chơi Thất điện hạ kia một vố đây. Đây là lần thứ 10, không đúng, phải là lần thứ 11 cô dẫm vào chân hắn. Dáng người của cô không lớn, có điều mỗi lần ra tay đều mang theo đến ba phần lực. Nếu hắn dám nói không đau, cô cho hắn càng thêm đau đi.

Nội tâm đang thoải mái, vẻ mặt cô lại mang theo nhiều hơn là sợ hãi. Mặt cô đã đỏ bừng lên, dù chân vẫn bước, mắt lại hơi hồng lên như sắp khóc, miệng liên tục nhỏ giọng nói xin lỗi. Thiên Tự Ninh kia dù rất khó chịu vẫn phải mỉm cười nói không sao, tay càng ôm chặt eo cô khiến cô khó chịu.

Ước chừng đến đoạn đổi bạn nhảy xoay vòng, cô mới có thể thoát khỏi tay heo của tên háo sắc. Còn chưa kịp trốn đi, cô đã bị một người khác nắm lấy tay, nhẹ kéo vào trong ngực, nhỏ giọng nói:

- Không sao. Đừng sợ. Ta bảo vệ cho cô.

Thiên Nhã vẫn theo nhạc tiếp tục bước. Mùi hương bạc hà xông vào mũi làm cô dễ chịu hơn mấy phần. Cô thật sự không ngờ Hoàng Nhật Minh lại làm như vậy, có lẽ đều nhờ Nguyệt Anh mà ra cả.

Cô không nói gì, tỏ vẻ ngại ngùng lui lại nửa bước chân, tiếp tục bước nhảy như thường. Phải đến hơn 15 phút sau, bản nhạc hoàn toàn chấm dứt, Hoàng Nhật Minh mới buông cô ra, đưa cô trở về lại chỗ ngồi trước cái nhìn không mấy thiện cảm của Thiên Tự Ninh.

Thiên Nhã thầm cắn răng, xem ra chuyện này cứ thế không ổn. Dù biết Hoàng Nhật Minh có ý tốt, nhưng đến cỡ này sợ là cơ hội ở lại chỗ này của cô sẽ bớt đi mấy phần đi. Cô bí mật hướng Hoàng Nguyệt Anh ra dấu tách Hoàng Nhật Minh đi ra ngoài, bản thân mình chỉ ngồi yên cúi mặt ôm chén trà nhỏ không nói.

Hoàng Nguyệt Anh cùng Hoàng Nhật Minh vừa rời khỏi, Thất điện hạ kia đã đến bên cạnh cô, lịch thiệp nói:

- Cô cảm thấy chỗ này thế nào? Có hợp khẩu vị hay không?

Thiên Nhã chỉ nhẹ gật đầu, khuôn mặt nhỏ lại bắt đầu hồng lên xấu hổ.

Thất điện hạ kia lại càng được thể, nâng chén trà trên tay cô uống cạn, nói:

- Nếu đã thích chỗ này, không bằng ở đây cùng ta luôn có được không?

Thiên Nhã run lên một cái, mặt cúi càng sâu không biết nói gì. Một đứa con gái gần 17 tuổi, ở cái tuổi cập kê lại được một tên con trai hỏi về ở chung nhà. Đây là ý tứ gì?

Vẻ khinh thường lộ rõ trong ánh mắt của mấy người ở đây, chỉ có Dương Phi vốn không thích Thất điện hạ này có hơi khó chịu muốn cản. Cậu nhóc năm nay dù mới 5 tuổi, cuộc sống hoàng tộc khiến cậu cũng trưởng thành sớm hơn rất nhiều. Nếu cô đoán không sai, sợ là đứa nhỏ này đến sát cơ cũng có, đừng nói chỉ là kế hoạch thông thường.

Không thấy Thiên Nhã có phản ứng gì, Thiên Tự Ninh liền đưa tay nâng cằm cô lên, để cô nhìn thẳng vào ánh mắt như muốn ăn tươi nuốt sống của hắn khiến cô càng run lên vì sợ hãi. Hắn nhếch môi cười, ghé sát tai cô, nói:

- Không cần sợ hãi, em không có lựa chọn khác đâu.

Thiên Nhã đứng bật dậy, sợ hãi lui lại phía sau mà vướng phải chân ghế khiến cô ngã nhào. Đôi đồng tử của cô đột nhiên co rút lại khi nhìn thấy một miếng ngọc bích hình rồng. Cái đó là ý chỉ Thanh Long sao? Ngay sau đó, sắc mặt cô càng ngày càng kém hơn khi thấy bên cạnh miếng ngọc kia là một miếng trăng khuyết màu tím sẫm. Nhìn cô hiện tại giống như bất cứ lúc nào cũng có thể ngất đi vậy.

Hoàng Nguyệt Anh từ bên ngoài quay lại, khung cảnh đã là Thiên Nhã ngồi bệt dưới đất, mặt không còn một mảnh huyết sắc. Đoán mọi chuyện đã thành công, cô còn chưa kịp tỏ ra bất cứ thái độ nào, Hoàng Nhật Minh đã chạy lên phía trước đỡ Thiên Nhã dậy, trực tiếp chắn phía trước cô, nói:

- Thiên Tự Ninh, rốt cuộc anh làm cái trò gì vậy? Bắt nạt một đứa con gái không sử dụng được nguyên lực rất hay ho sao?

Thiên Tự Ninh nhếch môi cười lạnh, giọng mang đầy châm biếm, nói:

- Lão Cửu, ta biết cậu luôn không hợp với ta, nhưng lần này cậu sai rồi. Thanh Nhã, em nói xem, là ta bắt nạt em sao?

Thiên Nhã phía sau bị nhắc đến tên lại run lên, tay vừa đưa lên định nắm lấy áo Hoàng Nhật Minh lại dừng lại. Cô cúi đầu, sắc mặt càng lúc càng kém.

Hoàng Nhật Minh cảm nhận rất rõ cô đang run lên. Cậu xoay người, hay tay nhẹ nắm lấy vai cô nói:

- Nhã Nhi, đừng sợ. Có ta ở đây, ta sẽ bảo vệ cho cô.

Thiên Nhã ngẩng mặt lên, đôi mắt thoáng hiện ra một tia ngạc nhiên. Giọng nói trầm ấm và cử chỉ này sao lại làm cô cảm thấy quen thuộc đến thế? Một giọt nước mắt vô thức tràn ra. Cô không hề biết rằng tại sao lại như vậy, chỉ là hành động kia khiến cô cảm thấy mọi xa cách đối với chàng trai này đều có thể dẹp đi trong chốc lát.

Một tiếng hừ nhẹ khiến cô tỉnh táo hơn. Khuôn mặt vốn dĩ đã trắng lại càng thêm trắng. Cô nhẹ lách mình thoát khỏi tay Hoàng Nhật Minh, lùi lại hai bước, cúi đầu nói:

- Cửu điện hạ nhầm rồi... Thất điện hạ không làm gì Thanh Nhã cả... Là do Thanh Nhã bất cẩn bị ngã thôi.

Hoàng Nhật Minh vô cùng ngạc nhiên, cậu hướng phía Hoàng Nguyệt Anh chưng cầu ý kiến lại chỉ nhận lại một cái lắc đầu. Cậu lại đưa mắt nhìn cô gái trước mặt, lần nữa hỏi:

- Nhã Nhi, cô thật sự không sao ư? Không cần sợ hắn, ta sẽ bảo vệ cho cô.

Thiên Nhã nhẹ lắc đầu, đáp:

- Thật sự không có gì. Cảm ơn Cửu điện hạ quan tâm Thanh Nhã.

Nói xong, cô run run bước đến trước mặt Thiên Tự Ninh, nhỏ giọng nói:

- Thất điện hạ thật đã có lời mời, vậy Thanh Nhã xin phép đồng ý.

Thiên Tự Ninh cười lớn, giang tay ôm lấy cô đưa về phía bên cạnh chỗ ngồi của mình.

Cả buổi tiệc vẫn như vậy đầy tiếng cười nói, riêng Hoàng Nhật Minh lại khó chịu không nói thêm tiếng nào. Cậu thật sự không thể hiểu được. Rõ ràng trong phút chốc Nhã Nhi ngẩng lên khi đó, cậu có thể nhìn ra cô đã muốn nói cái gì, chỉ là sau đó lời nói của cô giống như hoàn toàn ngược lại với suy nghĩ vậy.

Tàn tiệc, tất cả ra về. Dương Phi đứng ở cửa chờ xe đến, tay nắm lấy tay cô cận vệ của mình, nhỏ giọng hỏi:

- Chị Nhã, chị nói xem tại sao chị ấy lại đồng ý với Thiên Tự Ninh?

Hàn Nhã Phi chỉ nắm chặt lấy tay Dương Phi, ánh mắt xẹt qua một tia lo lắng rất nhanh lại biến mất, đáp:

- Tiểu điện hạ, cậu còn nhỏ nên chưa thể hiểu được chuyện đó. Sau này lớn lên một chút sẽ tiến hiểu thôi. Chuyện này Tiểu Nhã không dám nói bừa.

Dương Phi không nói gì, theo tay Hàn Nhã Phi bước lên toạ kỵ về phủ.

Hoàng Nhật Minh luôn bảo trì yên lặng đến giờ mới đến bên cạnh Hoàng Nguyệt Anh, hỏi:

- Vì sao chị không phản đối?

Hoàng Nguyệt Anh bất đắc dĩ lắc đầu, đôi mắt dù vô cùng tĩnh lặng được che dấu rất kỹ vẫn tràn ra một tia lo lắng. Cô thở dài đáp:

- Nếu là chuyện Nhã Nhi muốn, chín thật sự cản không nổi. Nếu em thật sự lo cho con bé, vậy hãy tin con bé có thể sớm an toàn rời khỏi thì hơn.

Hoàng Nhật Minh không nói gì, mặt tối đi mấy phần bỏ đi. Cậu không tin tên kia sẽ bỏ qua cho một cô gái như vậy. Cậu không hiểu vì sao Nguyệt Anh không cản Nhã Nhi lại, nhưng chỉ cần còn có thể, cậu nhất định mang cô ra ngoài.

-----------+------------+---------+---------+---------

Thiên Nhã ngồi lặng yên trong căn phòng lớn dường như đã được chuẩn bị từ trước. Bạch Phụng và Tiểu Lục đã thăm dò nơi này xong, đại loại bản đồ chỗ này cũng được cô quét hết một lượt. Chỗ này có một nơi cấm người vào, lại được canh phòng khá nghiêm ngặt, xem ra chính là chỗ cô muốn tìm rồi.

Cánh cửa lớn mở ra, bên ngoài còn tiến vào hai người, một chính là Thiên Tự Ninh, người còn lại là một cô gái chừng 15 16 tuổi. Thiên Tự Ninh tiến lại gần phía cô, đưa tay nâng cằm cô lên, nói:

- Thế nào? Chỗ này có hợp ý em không? Nếu cần thêm thứ gì cứ nói với Tiểu Nguyệt, ta sẽ chuẩn bị đồ tốt nhất cho em.

Thiên Nhã hơi co lại, đôi mắt mang đầy sự sợ hãi. Cô không nói gì, cơ thể nhỏ không ngừng run lên.

Thiên Tự Ninh câu môi cười lạnh, vẫy tay lấy ra một bình thuốc nước đưa cho cô, nói:

- Không cần phải sợ. Chuyện của em ta đều biết. Mộc Thanh Nhã, một đứa con lai nhân tộc cùng yêu linh tộc, năm nay 17 tuổi, vốn là ma pháp sư phục hồi Nguyên Anh sơ kỳ. Ngày trước có học tại Hỗn Nguyên học viện cùng anh trai là Mộc Thanh Long. Gia cảnh không đến nỗi tệ, có thể coi là tiểu thư quyền quý. Thật tiếc. Thực lục yếu kém như vậy lại dám nhảy vào hang cọp, xem ra gan của em cũng không nhỏ đi.

Thiên Nhã giống như bị như ta vạch trần bộ mặt thật, khuôn mặt trắng bệch, tay run run ngồi cũng không vững, hơi thở cũng có nặng hơn mấy phần. Cô đưa ánh mắt mang theo đầy lo lắng cũng sợ hãi hỏi:

- Anh rốt cuộc muốn làm gì? Anh trai tôi đâu? Anh làm gì anh ấy rồi?

Thiên Tự Ninh ngửa cổ cười đến thô bỉ. Hắn nắm chặt cằm cô nhấc lên, ánh mắt đầy thèm muốn nhìn thẳng vào mắt cô mà nói:

- Em có gan vào đây thì phải chấp nhận chuyện này đi. Không cần lo. Chỉ cần em ngoan ngoãn, anh trai của em ta sẽ không động đến.

Thiên Nhã câu mày, đôi đồng tử hơi co lại, hỏi:

- Rốt cuộc anh muốn làm gì?

Thiên Tự Ninh lại tăng thêm mấy phần lực đạo lên tay nắm chặt cằm cô, tay kia tháo nút bình thuốc nước dốc vào miệng cô, nói:

- Mệnh lệnh đầu tiên, ngoan ngoãn nuốt xuống toàn bộ cho ta. Nếu em không uống, người uống sẽ là anh trai của em.

Thiên Nhã nhắm chặt mắt, nuốt xuống toàn bộ chất lỏng đắng ngắt kia. Cô có thể nhận ra đó là thứ gì. Thuốc này một khi đã uống sẽ khiến người ta không thể sử dụng nguyên lực được. Hơn nữa hắn còn ép cô uống liều lượng mạnh nhất, rõ ràng là muốn đề phòng triệt để việc cô phản kháng lại đây mà.

Giọt chất lỏng cuối cùng bị nuốt xuống cũng là lúc cô ngã vật ra ngất đi. Thuốc này sẽ có tác dụng sau khi uống, làm cứng thành mạch nguyên lực, đồng thời đóng băng hoạt động của hạt giống trung tâm. Chỉ là một ma pháp sư phục hồi Nguyên Anh, chịu được đến khi nuốt hết cả bình kia đã xem như kỳ tích.

Thiên Tự Ninh nhếch môi cười lạnh, vươn tay nhấc mái tóc dài lên hít hà vài hơi, nói:

- Cô dâu mới của ta. Để xem, em có thể chơi với ta đến khi nào?

Nói xong, hắn quay lại giao phó cô hầu gái gọi Tiểu Nguyệt kia chăm sóc cho Thiên Nhã, bản thân nhanh chóng bỏ đi. Đã muốn chơi, ít nhất cũng phải chơi lúc người còn sống. Tình trạng sống dở chết dở như bây giờ hắn không có hứng thú.

Cô hầu gái vâng lời, đặt Thiên Nhã nằm ngay ngắn trên giường, vén thêm một tấm chăn, còn không quên ra ngoài đóng cửa

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net