Chương 69: Bí tịch về tay

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thiên Nhã thậm chí còn không thèm đứng dậy, một tay đưa lên hướng về phía mười người kia, lạnh giọng nói:

- Ta đã nói rất rõ không phải sao? Hôm nay ta thật muốn xem thử, là ai lại muốn lấy mạng ta?

Mười người vốn đang đằng đằng sát khí đột nhiên giống như gặp một chút bất đồng. Một trong số đó bắt đầu tấn công những tên còn lại. Động tác nhanh và chuẩn đến nỗi mỗi đường tấn công đều mang sát cơ, chỉ một đòn liền hạ một người.

Người cuối cùng bị đánh hạ, áo choàng đen của hắn đã nhuốm đầy máu, nở rộ như bỉ ngạn. Hắn thẳng tay ném áo choàng đi, hiện ra trước mặt mọi người là một bộ đồ màu trắng, ẩn hiện còn thêu nổi một vài đám mây màu bạc, mặt đã bị che mất một nửa bởi mặt nạ hắc sắc u tối.

Người kia, tiến về phía Thiên Nhã, quỳ gối chống một tay xuống đất, rõng rạc nói:

- Tam đẳng sứ giả Hàn Vân Hy bái kiến Thần nữ. Thần nữ thần vũ.

Thiên Nhã nhẹ gật đầu, ánh mắt hướng Thiên Tự Ninh càng phát lạnh. Cô vốn còn không hiểu tại sao Diệp Nhu lại có thể có chỗ đứng tốt như vậy, không ngờ Hữu lãnh sứ bên Hữu Thần nữ điện lại là Thất vương tử Thiên Thần tộc. Lão già xem ra cũng là vì điểm này mới để Diệp Nhu làm càn đến vậy.

Thiên Tự Ninh đã ngạc nhiên đến tột độ. Hắn bên cạnh Diệp Nhu ngần ấy năm, chắc chắn người này không phải Hữu Thần nữ. Hàn Vân Hy lại gọi cô gái kia Thần nữ, không lẽ là Tả Thần nữ Hàn Tiểu Nhã vẫn nghe đồn? Hắn lắp bắp kinh hãi nói:

- Cô... Cô... là... Không thể nào... Nhu thần nữ nói cô đã chết ở Lôi Thần Thánh địa, làm sao lại chồi ra một cái Thần nữ chứ?

Thiên Nhã cười lạnh, phiên một cái khinh thường nói:

- Không tồi. Tin ta đã vào Lôi Thần Thánh địa cũng biết. Nhưng mà Diệp Nhu thông tin cũng quá lạc hậu đi, nếu ta thật chết ở Lôi Thần Thánh địa, ả cũng đã sớm bỏ mạng rồi. Ta nói có đúng hay không? Nhu Thần nữ?

Thiên Tự Ninh lại run lên một cái. Diệp Nhu chỉ vừa đến ngày hôm qua, Hàn Vân Hy còn ở trong kiểm  soát, vậy mà cô ta ở địa lao suốt ngần ấy thời gian lại có thể nhận ra.

Phía trên lầu, Diệp Nhu cắn răng xuất hiện, ánh mắt chẳng mấy thiện cảm ném xuống bên dưới đầy giận dữ, quát:

- Hàn Vân Hy, ngươi dám phản ta?

Hàn Vân Hy một lời đều không nói, đứng dậy liền trực tiếp đứng phía sau Thiên Nhã tỏ thái độ. Thiên Nhã nắm bàn tay, đem lầu phá nát ép Diệp Nhu phải đi xuống, lạnh giọng nói:

- Nhu Thần nữ, không ai dạy cô đứng trên cao nói chuyện như vậy là rất thất lễ sao?

Diệp Nhu bực bội, Minh Phong lại muốn bật cười. Hắn thề, Hoàng Thiên Nam mà ở chỗ này chắc chắn sẽ nói một câu y chang như vậy.

Thiên Nhã an nhàn ngồi xuống, bắt chéo chân tiếp tục nâng ly rượu vang đỏ lên, nói:

- Nhu Thần nữ, cô nên giữ hình tượng một chút. Cô xem cô hiện tại có chỗ nào xứng với chữ Nhu kia?

Diệp Nhu càng thêm bực. Ả ghét nhất người khác lôi tên ả ra để nói. Dù vậy, một lần chạm mặt cô ả cũng đã tởn lắm rồi. Hoa văn trên tay vẫn còn kia, ả có ngu mới động đến cô lần nữa. Ả chỉ có thể hướng Hàn Vân Hy lần nữa quát:

- Hàn Vân Hy, ngươi dám phản bổn Thần nữ, đáng tội gì đây?

Hàn Vân Hy vẫn đứng thẳng lưng, ánh mắt một chút đều không thay đổi hướng phía trước, nói:

- Ta từ khi gia nhập giáo cũng chỉ phục vụ Tả Thần nữ. Ta chưa từng là người của cô, không thể nói là phản.

Diệp Nhu nghiến răng, trên tay từ khi nào đã nhiều thêm một roi gai, vừa quất lên, vừa quát:

- Đừng cho rằng có Hàn Tiểu Nhã đứng ra thì có thể thoát tội đắc tội với Thần nữ, ngươi có mấy cái mạng để đền? Hôm nay ta dù đánh chết ngươi, Hàn Tiểu Nhã cũng đừng hòng cản.

Thiên Nhã còn không nhúc nhích dù chỉ một chút, ly rượu trên tay cũng đưa lên uống cạn. Linh trận của cô còn ở trên tay ả kia, dám trước mặt cô làm càn thì quả là chán sống đi.

Diệp Nhu còn không thể làm gì, linh trận trên cổ tay đã sáng rực, đem toàn bộ nguyên lực của ả cản lại. Roi gai vốn là do mộc nguyên tố tạo thành, đột nhiên nguyên lực bị cản lại tất nhiên cũng theo đó mà biến mất. Đến khi sát cơ của ả bị áp chế xuống, hoa văn trên cổ tay mới thu lại phần nào.

Thiên Nhã đặt ly rượu xuống, đôi mắt ánh lên một chút sắc rượu vang ủ. Cô lạnh giọng nói:

- Vân Hy, anh nói xem muốn mạng của Thần nữ thì đáng tội gì?

Hàn Vân Hy thậm chí còn không cần suy nghĩ, lập tức đáp:

- Chết.

Thiên Tự Ninh run lên một cái, suýt chút nữa ngồi bệt xuống đất. Thực lực của hắn hiện tại tuyệt không thấp, cũng đã đạt đến Thanh Anh cao cấp, thật không ngờ đứng trước Nhã Thần nữ này vẫn cảm thấy áp lực đến như vậy. Hàn Vân Hy so với hắn có lẽ cũng chỉ ngang tay, chẳng lẽ Hàn Tiểu Nhã vẫn còn cao hơn một bậc?

Thiên Nhã nhếch môi, vốn đã chán nhìn mấy người này ở đây hối hận với trò đã làm. Cô lần nữa đan tay chống cằm, cao giọng nói:

- Ta từ đầu đã nói muốn bàn chuyện, Thất điện hạ sao lại đứng mãi như vậy? Mời ngồi.

Thiên Tự Ninh lấy đâu cái gan phản đối, ngoan ngoãn ngồi xuống ghế, khép nép nói:

- Nhã Thần nữ thứ tội, ta chỉ là một lãnh sứ, làm sao dám bàn chuyện với người chứ? Người cứ việc sai bảo.

Thiên Nhã lại coi như câu kia hắn chưa hề nói, quay sang nói hai người vẫn đang khó hiểu phía sau:

- Anh Phong, Cửu điện hạ, hai người cũng ngồi đi. Thất điện hạ mời khách, đâu có lý nào để khách đứng chứ?

Chắc chắn mọi người đều đã có chỗ cho riêng mình, Thiên Nhã mới câu môi cười, ngón tay mân mê trên miệng ly rượu đã cạn, nói:

- Thất điện hạ, ngài vốn không lạ chuyện ta đến đây vì cái gì. Ta chỉ muốn thứ đó. Còn lại ta vốn không quan tâm.

Thiên Tự Ninh nhảy dựng. Thứ kia không phải bí tịch sao? Đó là thứ duy nhất để hắn có thể đặt điều kiện đến giờ này, mất đi rồi còn không phải muốn lấy mạng hắn? Hắn run run giọng nói:

- Nhã Thần nữ, thứ đó ta thực sự không thể. Ngài có thể chọn một thứ khác hay không? Bất cứ thứ gì cũng không thành vấn đề, chỉ có cái đó là không thể được.

Thiên Nhã vẫn mân mê trên miệng ly rượu kia, đôi mắt ánh lên một chút lại vụt tắt, giọng cũng lạnh hơn mấy phần:

- Vậy Thất điện hạ, ngài nói thứ đó quan trọng, hay là mạng quan trọng hơn?

Thiên Tự Ninh cắn răng, mất thứ kia so với mất mạng thì khác nhau ở chỗ nào?

Diệp Nhu thấy người của mình bị uy hiếp tại chỗ không khỏi bực bội, đập bàn đứng dậy nói:

- Hàn Tiểu Nhã, cô đừng quá phận. Hắn dù sao cũng là người của ta, cô dám trước mặt ta uy hiếp hắn?

Thiên Nhã cười càng thêm sâu, chiếc ly vốn nguyên vẹn liền không cớ vỡ vụn. Cô đưa mắt nhìn phía đối diện châm chọc:

- Nhu Thần nữ, hình như cô nhầm rồi. Thất điện hạ, ta thật đang uy hiếp ngài sao?

Thiên Tự Ninh không dám lắc đầu, càng không dám gật đầu. Cả hai người này đều ở đây, hắn có làm gì cũng là sai. Bí quá cũng làm liều, hắn đứng bật dậy, ánh mắt cũng mang theo sát cơ, quát:

- Đừng ép ta. Các ngươi đây ta đến đường cùng, dù ta làm sao đều không có kết cục tốt. Đã vậy đừng trách ta làm càn. Ẩn vệ, lên.

Ẩn vệ không hổ danh là ẩn vệ. Gần trăm tên Thanh Anh cảnh trở lên không biết từ chỗ nào xuất hiện, bao vây kín cả đại sảnh. Sát khí nồng đậm phả ra khiến nhiệt độ xung quanh dẫn hai thấp đến không tưởng. Không khí cũng vì đó mà căng thẳng hơn mấy lần.

Thiên Nhã theo đó cũng đứng dậy, băng nguyên tố theo điều động đem không khí vốn đã lạnh lẽo bức bối lại càng thêm lạnh lẽo bức bối hơn. Cô thầm khen tên này xem ra điều động rất tốt, Ẩn vệ của hắn không chỉ có Huyền Anh cao thủ, ngay cả Huyền Mặc Nhị tinh cũng có đến hai cái. Nhưng mà chỉ có nhiêu đó chắc gì đã đủ đây?

Cô tháo áo choàng xuống, để lộ ra một bộ đồ sát nách màu trắng với đai bản rộng. Cô xoè tay, lấy ra một đoản kiếm màu lam bạc thủ thế. Ngần này người thì thế nào? Lâu như vậy chưa có hoạt động, cô còn đang ngứa ngáy đây.

Thiên Nhã câu môi cười lạnh, vuốt nhẹ lên lưỡi kiếm nói:

- Vân Hy, anh giúp em hỗ trợ hai người này. Còn lại cứ để em lo.

Hàn Vân Hy chỉ gật đầu một cái, chiến mâu cũng đều lấy ra muốn đánh người rồi. Hai tên con trai mà còn để một đứa con gái sai người bảo vệ, quá vô dụng.

Ở đây Minh Phong có lẽ thực lực thấp nhất, mới chỉ Thanh Anh trung kỳ nên khá dè dặt. Mà Thiên Nhã chính là không khách khí nhất, vừa nhún một chân trụ liền phóng lên đánh người. Mấy tháng trời không động đến kiếm, hiện tại dùng đến thật quá đã đi.

Hai tên Huyền Mặc Nhị tinh nào đó ban đầu còn coi thường một đứa con gái, đến khi thấy người tiếp xúc với cô ngả xuống như rạ mới đề phòng hơn tấn công. Dù sao chênh lệch cấp bậc vẫn không nhỏ, Thiên Nhã theo đó cũng lộn lại mấy vòng coi như cũng có thua thiệt.

Hai tên này đâu có đơn giản như vậy, cô đã bị đánh lùi, không có lý do để chúng không tiến tới. Cô chỉ câu môi cười, đứng yên tại chỗ thầm nhẩm tính thời gian. Xem ra cũng đến giờ rồi.

Quả nhiên cô vừa đếm ngược đến 0, một luồng quang nguyên tố đánh mạnh xuống ngăn toàn bộ đòn tấn công của đối phương đến cô, cũng khiến cô vừa vặn phải lộn lại thêm một vòng.

Trên cao, một con phượng hoàng trắng thuần đem theo một bóng áo choàng nguyệt bạch đến. Mặt nạ bạc che đi hơn nửa khuôn mặt vẫn không thể che đi ánh mắt mang đầy sát cơ chết chóc.

Thiên Nhã câu môi cười càng thêm sâu, cao giọng nói:

- Xem ra Thất vương tử phủ rất hấp dẫn người ngoài thì phải. Hắc Long Bạch hộ pháp cũng đến đây, có lẽ không bao lâu có thể kéo thêm một vài giáo phái nữa đến cũng nên.

Thiên Tự Ninh chột dạ co rút lại. Hắn ngàn tính vạn tính vẫn không tính ra Hắc Long Bạch hộ pháp lại xuất hiện vào thời điểm này. Phượng Hoàng màu trắng kia không phải lần trước đến phủ hắn một lần sao? Không ngờ lần trước là do Bạch hộ pháp này đến phá.

Hoàng Thiên Nam trên cao quét một lượt, giọng nói vô cùng dõng dạc:

- Thiên Tự Ninh, vì sao Bạch Vân Thần nữ cũng ở chỗ này? Ngươi dám phản Tử Thần sao?

Thiên Tự Ninh không dám há miệng đáp lại, Thiên Nhã lại cười càng thêm sâu. Kịch bản của anh trai cô không tồi. Một tên gián điệp hai mang lại tồn tại đến như vậy, chắc chắn đã bị phát hiện từ lâu, chẳng qua vẫn vì một cái gì đó mà chưa phát giác ra thôi.

Diệp Nhu từ đầu không tham chiến, nay đột nhiên nghe Bạch hộ pháp nói Lãnh sứ bên cạnh hắn phản Tử Thần giống như sét đánh bên tai. Ả còn cho rằng ả có một chút lợi thế, thật chẳng ngờ cái lợi thế của ả lại chính là tên phản bội. Máu nóng dồn lên, ả liền liều mạng huy động nguyên lực đánh phá. Tên phản bội kia, ả nhất định phải trừ khử.

Thiên Nhã không có lý do ngăn cản, thêm một người đánh thì đỡ tốn một chút sức thôi. Hơn nữa cô còn đang đánh nghiền như vậy, anh trai còn ở trên đầu hỗ trợ kia, sợ cái gì mà không làm tới chứ? Huyền Mặc Nhị tinh ấy à? Một cái thích khách có thể đấu lại cô dùng được ma pháp lại còn có thêm một Ngân Lam đoản kiếm sao?

Hoàng Nhật Minh một bên tham chiến, mắt luôn chú ý đến Thiên Nhã bên kia. Vẫn là nụ cười trên gương mặt đó, vẫn là khuôn mặt mấy phần non nớt, chỉ là ánh mắt ngây thơ không còn, chỉ có một đôi mắt tràn đầy nhiệt huyết, hứng thú cùng lạnh như băng. Cậu luôn cho rằng sẽ có một ngày cậu có thể bảo vệ cho cô, hiện tại nhìn lại mới thấy toàn bộ đều là viển vông. Cô mạnh mẽ, cơ trí như vậy, còn cần một tên yếu đuối như cậu bảo vệ sao?

Mãi đến khi thế cục có vẻ không tốt. Gần 100 tên mà chỉ còn lại gần một nửa còn sống, Thiên Tự Ninh mới vội vàng tìm đường chạy trốn. Bây giờ hắn còn ở chỗ này thì sợ là cả mạng muốn giữ cũng không được.

Có Bạch Phụng và Hoàng Thiên Nam điều khiển thế cục, Thiên Tự Ninh hắn tất nhiên không thể chạy. Hắn đi còn chưa tới cửa đã bị chặn hất ngược trở lại, bị doạ đến xem chút là chui xuống gầm bàn.

Hoàng Thiên Nam hừ một tiếng coi thường. Uổng cho một cái Thanh Anh cao cấp lại sợ chết như vậy. Chỉ là anh không ngờ hắn muốn cố ý ám toán, đem một ám khí nhắm Thiên Nhã mà ném tới.

Thiên Nhã đang phải đối đầu với hai tên thích khách Huyền Mặc Nhị tinh, làm gì còn có thể quan sát xung quanh được nữa. Ám khí kia phóng đến khiến cô cũng có một chút bất ngờ, hầu như không kịp đề phòng gì, thậm chí còn sẵn sàng cho chuyện sẽ bị đâm trúng.

Cô nào ngờ bản thân không những không sao, còn có thể theo đà hất bay hai tên đối thủ ra. Phía sau một tiếng thở gấp gáp khiến cô nhíu mày. Chàng trai nằm đó gần như đang bị bào mòn sức sống khiến cô càng lo lắng hơn. Lạnh giọng gọi Bạch Phụng ứng chiến, cô dứt khoát xé toang áo chàng trai ra. Nhìn vết thương đang bắt đầu chuyển đen, cô biết ám khí này xem ra đã có độc, hơn nữa còn bị ép thêm một lượng ám nguyên tố bào mòn sinh mệnh.

Chàng trai thở hồng hộc, tay run run vẫn đưa lên cố chạm tới mặt cô hỏi:

- Em có bị thương ở đâu không?

Thiên Nhã cắn chặt răng lắc đầu, dứt khoát đem đoản kiếm rạch xuống một vết sâu, đem toàn bộ máu độc ép ra, còn thêm vào một lượng lớn quang nguyên tố áp chế ám nguyên tố ảnh hưởng rộng thêm.

Chàng trai đau đến toát mồ hôi cũng không hét lên dù chỉ một tiếng, ngược lại có vẻ vui mừng nói:

- Thật tốt là anh đến đúng lúc. Cuối cùng anh cũng có thể bảo vệ được cho em.

Thiên Nhã xử lý vết thương đã khá hơn một chút liền muốn phát cáu quát:

- Tôi vốn dĩ chẳng phải em gái của anh, chẳng lẽ chưa ai nói cho anh biết sao? Đến chỗ này rõ ràng là chán sống rồi mà.

Thanh Long chỉ cười cười. Hắn có thể nhìn ra một tia lo lắng trong đôi mắt cô, như vậy là đủ rồi. Hắn cũng có thể coi như đã chết một lần. Là cô vớt mạng của hắn về, cho hắn cuộc sống hiện tại. Bây giờ hắn cứu cô một mạng chẳng phải vì trả ơn kia, hắn chỉ đơn giản muốn bảo vệ đứa em gái nhỏ của mình mà thôi.

Thiên Nhã thở hắt ra một hơi, chơi cũng mất vui mấy phần. Dù sao cũng đánh chết mất một nửa, vậy cũng đủ rồi. Cô quỳ hai gối xuống đất, hai tay kết ấn vỗ mạnh xuống sàn quát:

- Ngũ Nguyên linh trận, mở.

Đến khi đám người nhận ra đã quá muộn, một cái linh trận sáng chói đã bao gọn toàn bộ đại sảnh, đem tất cả người đều nhốt tại bên trong. Cô đứng dậy, lần nữa đưa tay vẽ trên không liên tục mấy vòng, quát:

- Phong.

Một lời nói ra, toàn bộ đại sảnh như bị đóng đá. Mấy tên còn đang đánh nhau khốc liệt chỉ có thể đứng yên một chỗ, giống như thời gian bị ngưng đọng lại vậy.

Thanh Long nằm dưới chân cô chỉ biết tròn mắt cảm thán. Ma pháp kinh khủng cỡ này là lần đầu hắn thấy. Quá kích thích đi. Hoá ra đứa em gái này của hắn lại lợi hại đến như vậy.

Thiên Nhã quét mắt một vòng, dùng nguyên lực hoá hình thành một sợi roi dài đem Thiên Tự Ninh từ phía gầm bàn lên, cùng lúc đó tác dụng củ phòng toả kia cũng biến mất, chỉ còn Ngũ Nguyên linh trận vẫn rực sáng. Tất cả chỉ trong không đến mười giây lại làm cho đám người kia không kịp hoàn hồn. Cô bóp chặt yết hầu Thiên Tự Ninh quát:

- Tất cả dừng tay lại cho ta.

Đám ẩn vệ thấy chủ nhân đã bị bắt nào dám manh động, nhanh chóng lui lại tụ ở một chỗ, giữ khoảng cách với bên đối phương. Chỉ có Diệp Nhu vẫn điên cuồng như vậy muốn tấn công Thiên Tự Ninh, có điều Thiên Nhã đã không cho phép, ả cũng không thể làm gì nổi.

Thiên Tự Ninh thật muốn dãy dụa thoát khỏi khống chế, cổ lại cảm thấy nhói đến kỳ lạ. Thiên Nhã lạnh giọng nói:

- Ta đã nói ta chỉ cần thứ đó. Muốn toàn mạng thì giao ra đây.

Móng tay cô bắt đầu cắm sâu vào da thịt Thiên Tự Ninh khiến hắn hoảng càng thêm hoảng. Mạng hắn muốn giữ, nhưng xem ra giữ không được. Hôm nay đầy đủ nhân vật như vậy, cho dù phải chết hắn cũng lôi đám người này chết chung.

Hắn run run không dám quay người lại, nói:

- Thần nữ thủ hạ lưu tình. Ta giao.

Thiên Nhã câu môi cười lạnh, tay buông ra khỏi cổ hắn, đồng thời đem Ngân Lam đoản kiếm kề lên, quát:

- Dẫn đường đi. Nói ẩn vệ của ngươi không được đi theo.

Thiên Tự Ninh nghe lời, đưa tay ra hiệu người của mình rút đi, chính mình dẫn đường đến một chỗ bí mật. Trong khi mọi người không chú ý, ánh mắt của hắn rõ ràng lộ ra một tia sát cơ. Bạch Vân thần nữ, Hắc Long hộ pháp,Thiên thần tộc vương tử, hôm nay đều phải chôn thân cùng hắn.

Địa đạo chỉ lập loè ánh đuốc. Có chủ nhân dẫn đường, toàn bộ bẫy rập đều bị vô hiệu hóa không còn lại gì. Mùi ẩm mốc cộng với mùi tanh nồng khiến người ta không khỏi khó chịu.

Bên trong cùng, một ánh sáng chói mặt khiến ai cũng chú ý. Một căn phòng rộng đến vài trăm mét vuông sáng rực, chứa đầy châu báu, xem ra là kho tàng của tên này. Chính giữa căn phòng là một bục cao, trên đó là một kết giới hình cầu lơ lửng bên trong có chứa một cuốn trục mờ ảo.

Thiên Nhã thu kiếm, đẩy mạnh Thiên Tự Ninh nói:

- Ngươi lấy đồ. Chớ nghĩ đến chuyện dở trò.

Thiên Tự Ninh một câu cũng không nói, từng bước tiến về phía trước. Chỉ cần vài bước nữa thôi, hắn sẽ đem toàn bộ chôn xác ở đây. Tất cả bọn chúng dám dẫm đạp lên hắn, hắn có thành quỷ cũng ép phải theo cùng.

Thiên Tự Ninh vừa chạm chân đến bậc cuối cùng, toàn bộ lối vào đều bị phong tỏa. Hắn đứng trên đài cao, ha ha cười lớn:

- Các ngươi hôm nay đều phải chết cùng ta. Tất cả các ngươi, đừng ai mong có thể thoát ra được.

Thiên Nhã biết chuyện này không ngoài dự đoán, Thiên Tự Ninh sẽ không ngoan ngoãn đến như vậy. Chỉ là ở đây quá nhiều người, hy vọng sẽ không tổn hại gì nhiều.

Thiên Tự Ninh đưa tay, chỉ một chút chạm vào kết giới liền cảm thấy toàn thân như bị điện giật, cơ thể vốn hoàn hảo lại giống như không xương quỳ xụp xuống. Hắn còn cảm thấy vô cùng khó hiểu, sau mới nhận ra toàn thân đang bị một hoa văn màu đen bao kín. Hắn không khỏi rùng mình, nhìn cô gái mặc đồ trắng bên dưới mà phát lạnh. Hoa văn này tuy không giống của Diệp Nhu, nhưng cơ chế hoạt động cũng không khác là bao. Không ngờ trong khi hắn không phòng bị, cô lại hố hắn một cái lớn như vậy.

Thiên Nhã toàn thân phát lạnh, ánh mắt càng ngày càng đậm sát khí. Đã sớm không thể tin tưởng, cô sao lại để hắn dễ dàng hành động một mình cơ chứ. Chỉ là cô vẫn không thể ngờ dù trong khi cô vẫn làm theo kế hoạch, một tên chán sống nào đó lại muốn với lấy cuốn trục kia.

- Bạch Phụng.

Chỉ một tiếng quát lạnh, Bạch Phụng lập tức lôi tên không biết sống chết đi xuống. Hoàng Nhật Minh thông minh nửa đời, lại ngu ngốc đến hai lần. Hắn muốn cho người ở đây nổ chết hết chắc?

Thiên Tự Ninh lại càng cười đến thô bỉ, giọng đầy dụ dỗ nói:

- Lão Cửu, cậu rất muốn bí tịch sao? Nó ở ngay trước mặt cậu, sao lại không lấy chứ? Tới đi.

Hoàng Nhật Minh mắt gần như đã dại đi, trong đầu cũng chỉ còn cuốn bí tịch. Tội lỗi mà cậu phải chịu đựng ngần ấy năm sẽ sớm được giải quyết. Chỉ cần cậu có thứ kia, cậu sẽ không phải sống trong dày vò nữa.

Càng nghĩ như vậy, Hoàng Nhật Minh chống trả cũng mạnh hơn, suýt chút nữa còn thoát khỏi tay Bạch Phụng tiến lên phía kia. Chỉ một chút nữa thôi. Cậu rất nhanh sẽ được giải thoát.

Một tiếng chát vang lên xé tan cả bầu không khí vốn đã rất căng thẳng. Hoàng Thiên Nam từ đầu đã thấy tên này khó chịu rồi. Cho ăn một cái bạt tai, xem như anh còn nhẹ tay lắm. Anh lạnh nhạt nói:

- Cậu muốn chết cũng không ai cản, đừng có hại chết tất cả mọi người ở đây. Nhã Nhi lần trước vớt mạng cậu về, chẳng lẽ cậu vẫn không rút ra được một chút kinh nghiệm nào?

Hoàng Nhật Minh có vẻ tỉnh táo hơn một chút, ánh mắt càng ngày càng dại ra, hướng lên nhìn Thiên Nhã cũng đầy vẻ ân hận.

Thiên Nhã hừ lạnh một tiếng, bước lên gần Thiên Tự Ninh nói:

- Sắp chết còn muốn âm người một nhát, xem ra ngươi quá dư sức rồi. Ngươi nói xem rốt cuộc ngươi đã kết thù với bao nhiêu người? Là bao nhiêu người muốn lấy mạng ngươi?

Thiên Tự Ninh ấy vậy mà chỉ cười càng thêm thô bỉ, gằn giọng nói:

- Ta chết thì có sao? Các ngươi đều bị giam ở đây, sớm muộn cũng theo ta mà thôi. Nhà ngục này được dựng bằng chất liệu chống ma pháp, nếu không phá từ bên ngoài cũng không có cách thoát ra. Các ngươi chết chắc rồi.

Thiên Nhã câu môi cười lạnh, đánh mắt ra hiệu Bạch Phụng và Hoàng Thiên Nam dẫn người tránh xa một chút, nói:

- Vậy sao? Xem ra tính toán không sai. Có điều ngươi nên biết, núi cao sẽ có núi cao hơn. Ta từ đầu đã muốn dành thứ gì, không lẽ sẽ để ngươi tính kế

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net