Chương 71: Muốn đuổi người cũng không đơn giản như vậy.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cô hơi cúi đầu coi như nhận lấy giấy khám xét đọc qua một chút, toàn cơ thể như lạnh hơn mấy phần nói:

- Thiên Thần tộc vương tử cũng có thể là giả ư? Vậy các ngươi nói xem, tên nào dám chứng minh vương tử nhà chúng ta là đồ giả mạo?

Tên đội trưởng rùng mình một cái, lui lại hai bước chân, gần như không thể đứng thẳng được. Một đứa hầu gái mà có khí tức bậc này, là tên nào dám đồn Nhị điện hạ chỉ là đồ vô dụng?

Một tên lính khác liền tiến lên ấn vào lưng tên đội trưởng một cái, hắn mới lấy lại chút dũng khí tiến lên, giơ tờ lệnh khám xét nói:

- Ta đã nói Đế Hậu muốn kiểm tra, đến lượt một đứa hầu gái như ngươi nhiều lời sao? Tránh ra.

Tên đội trưởng cứ như vậy tiến lên, gạt cô sang một bên không thương tiếc liền ra lệnh người xông vào.

Phía trên lầu, Hoàng Thiên Nam có vẻ vừa tỉnh lại, trên người vẫn một thân đồ ngủ khoác thêm một tấm áo choàng. Anh chỉ vừa vặn thấy cảnh tên kia đã đẩy Nhã Nhi một cái, lạnh giọng nói:

- Chỉ là một đội trưởng nhỏ nhoi lại dám đến Nhị vương tử phủ làm càn? Ngươi đáng tội gì đây?

Tên đội trưởng không những không sợ, ngược lại còn ném cho Thiên Nhã một ánh mắt coi thường nói:

- Một hầu gái nhỏ nhoi thôi không phải sao? Ai chẳng biết con gái bên cạnh Nhị điện hạ không phải vũ cơ chính là kỹ nữ? Cô ta cũng chỉ không hơn không kém là gái lầu xanh mà thôi.

Tên đội trưởng vừa dứt lời, một cái tát đã giáng xuống mặt khiến hắn ngã lăn ra đất, hàm bị đánh trật, răng liền rụng rất một nửa.

Thiên Nhã còn đang không định phản ứng mạnh như vậy, không ngờ Hoàng Thiên Nam lại một khắc tới đánh. Dám nói em gái anh là kỹ nữ, dù có đánh chết cũng còn là nhẹ. Hiện tại chỉ gãy có nữa hàm răng liền cảm thấy không hả giận chút nào.

Mấy tên tay sai cũng hoảng hồn, vội chạy đến đỡ tên đội trưởng dậy kéo đi, một tên mau mồm nói:

- Nhị điện hạ bớt giận, đội trưởng hôm nay là uống nhầm thuốc nên lỡ lời. Đế hậu nương nương phái chúng ta đến đây kiểm tra phủ, mong điện hạ hợp tác.

Hoàng Thiên Nam hừ lạnh một tiếng, qua đỡ Thiên Nhã dậy, giọng càng thêm lạnh:

- Hồi nãy không phải nói ta là đồ giả muốn xác minh sao? Hiện tại liền thành khám xét Nhị vương tử phủ?

Tên kia toát mồ hôi hột, vội đáp lời:

- Vương tử làm sao có thể giả được chứ. Ngài đừng coi lời kia là thật.

Thiên Nhã vẫn làm bộ uất ức, được trốn sau Hoàng Thiên Nam liền thò đầu ra nói:

- Đã xác định không phải là giả lại còn muốn lục soát phủ? Các ngươi có thật là đang làm nhiệm vụ không vậy?

Tên này thầm nhủ hôm nay coi như xong rồi. Lại vớ đúng phải ca khó đỡ thế này. Hắn làm gì có cái gan phản đối cơ chứ, chỉ đành nuốt nước bọt nói:

- Vị tiểu thư này nói không sai. Điện hạ không phải là giả thì khám xét làm gì nữa chứ? Chỉ là Đế hậu giao việc cho chúng ta, bọn thuộc hạ không thể không có kết quả gì được. Điện hạ, ngài có thể... giúp bọn thuộc hạ nói đỡ một chút hay không?

Hoàng Thiên Nam trừng mắt một cái khiến tên kia cũng giật mình. Thầm nhủ không hiết hắn lấy cái gan ở ra mà dám nhờ Nhị điện hạ nói đỡ khi bản thân không hoàn thành nổi nhiệm vụ. Không ngờ Thiên Nhã lại thuận tay kéo tay anh lại, nhẹ giọng nói:

- Họ kể ra cũng rất đáng thương, chi bằng anh đừng trách họ nữa. Anh xem, họ không phải đã làm nhiệm vụ rất tốt sao?

Hoàng Thiên Nam đưa tay chạm vào tay cô, bất đắc dĩ lắc đầu thở dài, sau liền quay phía đám người nói:

- Hôm nay là nhờ Nhã Nhi nói đỡ các ngươi một mạng, sau này đừng trách ta không nương tay. Các ngươi mau rời khỏi đây đi.

Đám người gật đầu như giã gạo, liên tục nói cảm ơn liền kéo nhau rời khỏi. Hoàng Thiên Nam bấy giờ mới nhíu mày, vô cùng khó chịu nói:

- Sao không để anh cho chúng một trận? Nửa hàm răng xem như quá nhẹ rồi.

Thiên Nhã cười cười, kêu người dọn dẹp bãi chiến trường liền kéo Hoàng Thiên Nam về phòng. Cô ấn anh ngồi xuống, rót một ly trà nóng đưa anh uống mới nói:

- Em không cảm thấy gì, anh đâu cần nổi giận như vậy chứ? Anh nói xem em tính ra sống trên đời gần 27 năm, nếu còn bị lời đó kích động không phải sống rất phí sao?

Hoàng Thiên Nam ấy vậy chỉ xì một tiếng, giọng như mang theo một chút giận dỗi:

- 27 năm thì thế nào? Anh còn hơn em 6 tuổi đây. Anh nuôi em ngần ấy năm, chẳng lẽ lại để một tên chỉ mặt nói em gái anh như thế chắc.

Thiên Nhã chỉ bật cười, cuối cùng đành phải đánh trống lảng:

- Sắc mặt anh tốt như vậy, xem ra đã hết sốt rồi. Không hổ là điều dưỡng pháp sư, phục hồi nhanh thật.

Hoàng Thiên Nam vốn còn đang làm bộ dáng hết mức trẻ con liền thu lại, đôi mắt chỉ tràn ngập lo lắng. Chuyện hôm đó đến bây giờ anh vẫn còn cảm thấy sợ đây. Anh đặt chén trà xuống, cố gắng nhìn vào mắt cô hỏi:

- Nhã Nhi, nói cho anh biết, em thực sự không sao chứ?

Thiên Nhã mỉm cười, đôi mắt đen trong suốt không một chút nào thay đổi đáp:

- Em có thể làm sao nào. Em rất ổn mà không phải sao?

Hoàng Thiên Nam rõ ràng cảm thấy rất bất mãn về câu trả lời kia, ánh mắt càng ngày càng tối, tiếp tục hỏi:

- Em dùng thứ đó... đã là lần thứ mấy rồi?

Thiên Nhã vẫn chỉ mỉm cười, tự rót cho mình một chén trà đáp:

- Không nhiều, mới có bốn mà thôi.

Hoàng Thiên Nam đứng bật dậy. Những bốn lần? Tức là từ tám tháng trước đã dùng rồi? Anh gần như lo lắng đến phát cáu nói:

- Em nói bốn lần? Chẳng lẽ Bạch Phụng không ngăn cản sao? Cậu ấy luôn ở cạnh em, có lý nào lại không biết chứ?

Thiên Nhã chỉ nhàn nhạt đáp lại:

- Khi cậu ấy biết thì em đã dùng lần thứ hai rồi. Anh cũng biết thứ đó một khi đã dùng thì không thể bỏ, Bạch Phụng căn bản không thể làm khác được.

Hoàng Thiên Nam cúi mặt, ánh mắt chỉ còn một mảng tối đen. Anh tiến về phía cô, đưa tay nhẹ vuốt gương mặt nhỏ mà cảm thấy đau lòng:

- Tại sao lại ngốc như vậy? Em biết rõ công dụng của thứ đó mà vẫn dùng, chẳng lẽ có thứ gì khiến em cả mạng cũng không cần sao?

Thiên Nhã nắm lấy bàn tay đang dần run lên kia đứng dậy, ấn anh ngồi xuống ghế thêm lần nữa nói:

- Em dùng thứ đó chỉ là chuyện sớm muộn mà thôi. Mạng của em từ khi bọn chúng động tay động chân đã được định sẵn không dài rồi.

Đồng tử Hoàng Thiên Nam đột nhiên co rút. Bọn chúng? Có thể là ai đây? Khi anh nhặt được Nhã Nhi cô vẫn còn là một đứa trẻ quấn tã. Nuôi nấng cô gần 10 năm trời cũng chưa từng thấy cô gặp phải chuyện gì. Cô nói mạng không dài tức là thế nào? Chẳng lẽ chuyện xảy ra từ trước khi anh nhặt cô về nuôi? Nhưng tại sao suốt ngần ấy năm lại không có động tĩnh gì cơ chứ?

Thiên Nhã đưa tay vuốt lên trán anh một cái, rất tự nhiên ngồi vào lòng anh tiếp tục nói:

- Em đã nói khi nào anh khoẻ, em sẽ giải đáp thắc mà. Hôm nay để em nói anh nghe toàn bộ sự thật. Anh còn nhớ kế hoạch tạo thần 17 năm về trước không? Hơn hai nghìn đứa trẻ bị đem ra là thí nghiệm, đứa nhỏ nhất thậm chí còn là trẻ sơ sinh. Thí nghiệm lần đó có anh, có Huyền Vũ, có cả Phi Nhi... và em nữa.

Hoàng Thiên Nam run lên một cái, vô cùng khó tin về chuyện mình đang nghe. Cô lại lần nữa nắm lấy tay anh áp chế xuống toàn bộ cảm xúc, kể:

- Khi bị đưa đến chỗ đó, mẹ mới mang bầu được 6 tháng, Phi Nhi thì mới chỉ được hơn một tuổi. Vì một sự trùng hợp may mắn nào đó, chúng không hề động đến ba mẹ con em, hoặc cũng có thể là vì chúng muốn em được ra đời trước, sau đó mới để chị em em cùng làm thí nghiệm.

- Lần em bị đưa ra làm thí nghiệm cũng là lần khu căn cứ bị phát hiện. Tuy nhiên, thí nghiệm vẫn được diễn ra. Kết quả là thực sự đã có cá thể thành công chấp nhận năng lượng cấy ghép. Anh cũng ở lần đó, anh biết rất rõ mà đúng không?

Hoàng Thiên Nam gật đầu, tay chân gần như đã vô lực đáp:

- Bảy đứa nhỏ đã thí nghiệm lần cuối đều chấp nhận năng lượng cấy ghép nhân tạo, hơn 100 đứa sống dở chết dở được người ta mang đi.

Thiên Nhã tuy không mãnh liệt phản đối, nhưng cũng lắc đầu một cái. Đảm bảo anh sẽ không có phản ứng nào quá mạnh, cô giang tay ôm lấy anh, dựa đầu vào lồng ngực nói:

- Không hẳn là như vậy. Trên thực tế, chỉ có duy nhất một đứa có thể chấp nhận năng lượng cấy ghép đó. Toàn hộ những đứa trẻ khác đều không giữ được mạng. Hơn hai nghìn đứa trẻ, không đúng, là hơn mười triệu đứa trẻ trong suốt 600 năm làm thí nghiệm, chỉ có duy nhất một đứa sống sót, cũng là thí nghiệm thành công duy nhất.

Hoàng Thiên Nam giống như bị giáng xuống một nhát búa, đầu óc quay cuồng, toàn thân cũng lảo đảo ngồi không vững. Thiên Nhã biết chuyện này sẽ rất sốc, chỉ càng ở anh chặt hơn tiếp tục kể:

- Mẹ của em khi tìm ra chỗ kia đã quá muộn. Bà chỉ kịp ôm xác của hai đứa con gái rời đi. Sau này là vì quá đau lòng, bà đã chia đôi linh hồn phong ấn vào trong hai đứa bọn em, dùng Thẩm Phán Thần vị huy động toàn bộ năng lực, thậm chí không ngại hủy đi cả linh thể để mở ra một cung thời gian, hy vọng có thể đem mọi thứ trở về lúc chưa xảy ra. Kết quả là cung thời gian cũng chỉ quay lại được ba ngày, còn phản ứng với lỗ hổng không gian tạo ra một lối đi mang chúng ta rời khỏi chỗ này. Hơn 100 đứa trẻ có thể sống xót khi đó là vì hưởng tác dụng của cung thời gian mà sống lại, có điều hậu quả của thí nghiệm trong cơ thể hầu như vẫn không thay đổi, khiến chúng sống không bằng chết. Mà anh... Chính là thí nghiệm may mắn thành công duy nhất trong mười triệu đứa trẻ đó.

Hoàng Thiên Nam dường như cảm thấy lồng ngực bị bóp nghẹt, hơi thở càng ngày càng khó khăn hơn. Mắt anh hầu như đã dại hẳn đi. Hơn mười triệu đứa trẻ, tương đương với một phần hai dân số Thiên thần tộc hiện tại. Anh là cái duy nhất còn sống, là cái dẫm đạp lên hơn mười triệu sinh mạng khác để tồn tại đến giờ phút này. Chuyện này làm sao có thể cơ chứ? Nhã Nhi chắc chỉ đang nói đùa thôi.

Anh run run định đưa tay lên mà gần như không thể làm nổi, muốn nói cũng không thành lời, khó khăn lắm mới có thể nói ra:

- Không thể nào đâu... Không thể nào... Em cũng vậy mà... Em cũng giống anh mà đúng không?

Thiên Nhã lại nhẹ lắc đầu. Đã khẳng định sẽ nói ra sự thật, càng dấu diếm sau này sẽ càng khó khăn chấp nhận hơn mà thôi.

- Em ngày trước không cần dùng đến thuốc là do linh hồn của mẹ trong hạt giống trung tâm ổn định thể trạng. Sau khi Huyền Vũ giúp em mở rộng mạch nguyên lực, cơ thể em đã có phản ứng lạ rồi. Đến khi suýt chết lần đó ở Nguyên Mộc Thánh địa, phong ấn bị giải, thể trạng trở về lúc ban đầu, thậm chí còn yếu hơn khiến em không thể hoạt động được. Mẹ em khi đó không còn cách nào khác phải thay em kiểm soát thân thể, đồng thời liều dùng thuốc của em so với mọi người cũng cao hơn. Mọi người dùng một viên có thể duy trì một tháng, mà em, muốn qua một tháng phải dùng một lọ, nhưng vẫn bị ảnh hưởng đến mạch nguyên lực ít nhiều. Em quyết định chuyển sang dùng thứ này thứ nhất vì tác dụng thuốc viên của em không đủ để duy trì nữa, thứ hai là vì em không muốn từ nay đến thời điểm Hư Vô ma pháp em không thể làm gì cả.

Hoàng Thiên Nam thở gấp, nhìn đứa em gái càng thêm đau lòng. Nặng nề đưa tay lên ôm cô gái nhỏ, cổ họng đã nghẹn ứ không thành tiếng:

- Đứa nhỏ ngốc... Dù có thế nào đi chăng nữa cũng không được dồn mình vào bước đường cùng như vậy chứ. Sao lại mang mạng của mình ra đánh cược? Chỉ cần còn có biện pháp, anh cũng sẽ tìm được cho em. Sao lại tự làm khổ mình như vậy?

Thiên Nhã vẫn chỉ mỉm cười, đôi mắt trong suốt hướng lên nhìn anh nói:

- Hai người dám vì em mà mang mạng ra đánh cược, chẳng lẽ không nghĩ đến chuyện đó em cũng dám sao? Vì hai người mà trả giá, em thấy rất đáng. Tự do của hai anh, sớm muộn em cũng tìm lão đòi lại, vậy nên anh yên tâm, Nhã Nhi tuyệt đối sẽ không chết trước khi thực hiện được lời hứa đó.

Hoàng Thiên Nam thoáng một cái ngạc nhiên, nhẹ nắm vai cô hỏi:

- Làm thế nào em biết chuyện đó? Tiểu Vũ nói cho em biết sao?

Thiên Nhã nhẹ lắc đầu, nhỏ giọng giải thích:

- Không ai nói cho em biết cả. Sau thí nghiệm, mỗi đứa nhỏ sẽ có một năng lực riêng. Em chỉ là may mắn có được năng lực nhìn thấy quá khứ của người khác thôi. Khi ở Bích Đế tàn tích, em đã vô tình thấy được ở chỗ Huyền Vũ, chuyện Tử Đinh Lan, Quang Minh thần vị, và cả Huyết khế nữa.

Hoàng Thiên Nam chỉ biết im lặng, cứ ôm cô bé con trong lòng, chỉ sợ lần này buông tay có thể sẽ mãi mãi tuột mất. Đứa em gái nhỏ của anh, cô bé anh bỏ cả thời niên thiếu để yêu thương chiều chuộng nay đã lớn rồi, đã có con đường riêng cho mình. Chỉ là tại sao con đường cô chọn lại gian nan như vậy. Anh lại bắt đầu thấy hối hận vì để cô tự bước đi bằng đôi chân của mình, hiện tại có lẽ anh chỉ muốn cô mãi mãi là đứa nhỏ được anh cõng trên lưng ngày trước mà thôi.

Thiên Nhã nhẹ cựa mình, không hoàn toàn thoát khỏi vòng tay anh nhưng cũng đủ để hai người có thể đối mặt với nhau. Cô khẽ vuốt lên gương mặt như vừa già đi mấy tuổi, cười thật tươi nói:

- Hai người còn có tương lai phía trước, đừng có bày ra bộ mặt đó được không? Ít nhất cho đến khi em vẫn có thể nhìn thấy mọi người, xin hãy để em có ấn tượng tốt nhất. Em không muốn bản thân hối tiếc vì những gì đã làm, em cũng không mong mọi người sẽ vì em mà u sầu như vậy.

Hoàng Thiên Nam nào cứ muốn là có thể thu lại nét mặt, chỉ nhẹ giọng hỏi:

- Tiểu Vũ có biết chuyện này không?

Thiên Nhã không thu lại nét cười trên gương mặt, đáp:

- Có lẽ là có, cũng có lẽ là không. Ngày ở đại hội tranh bá anh ấy từng thấy em dùng thuốc viên rồi, chắc sẽ không lạ chuyện em cũng là một sản phẩm thí nghiệm. Chỉ là chuyện em sử dụng thứ kia, ngoài anh và Bạch Phụng cũng chưa có người thứ 3 biết. Em hy vọng sẽ mãi mãi không có người thứ ba biết điều này, anh ấy lại càng không.

Hoàng Thiên Nam hoàn toàn không có lựa chọn chỉ có thể gật đầu. Ánh nắng sớm chiếu vào qua khe cửa mang đầy nhựa sống và hy vọng, anh lại chỉ cảm thấy nó còn tàn khốc hơn cả ánh chiều tà. Em gái anh còn chưa một lần được hưởng hạnh phúc trọn vẹn, tại sao tạo hoá lại bất công đến như thế mang hy vọng của cô dập tắt đi? Nếu có người nào đó có thể giúp cô thoát khỏi ác mộng này, dù bằng giá nào anh cũng sẽ trả.

Hoàng Thiên Nam đột nhiên rùng mình như nhớ đến cái gì đó. Ai đó ư? Tử Thần từng giúp Tiểu Vũ thoát khỏi tác dụng của Thí nghiệm không phải sao? Đúng vậy. Nếu lão chịu cứu Nhã Nhi, cô nhất định cũng sẽ không sao. Đứa em gái này còn quan trọng hơn tính mạng của anh nữa, cứu được cô thì có giá gì anh không dám trả chứ?

Phải mất một lúc yên lặng, Hoàng Thiên Nam mới lấy được vẻ bình tĩnh thường nhật. Chỉ một ngày tiếp nhận quá nhiều chuyện như vậy tất nhiên sẽ khiến anh căng thẳng ít nhiều. Có điều nếu chỉ chăm chăm vào chuyện đó, kế hoạch ở Thiên thần tộc của anh bấy lâu nay sẽ sớm ngày đổ bể.

Hoàng Thiên Nam nhẹ vuốt mái tóc cô em gái một lượt, tươi cười hướng cô nói:

- Thế nào bé con, em muốn sẽ chơi tiếp thế nào đây?

Thiên Nhã thừa biết mọi chuyện không dễ tiếp nhận như vậy, nhưng Hoàng Thiên Nam không đề cập, cô cũng sẽ không nói gì hễt. Cô câu môi cười nhẹ, tay mân mê nghịch mái tóc dài đáp:

- Đám người đó không phải là muốn kiểm định sao? Vậy cứ để chúng kiểm đi. Dù sao anh là hàng thật, em cũng chưa từng là đồ giả. Chúng muốn đuổi người cũng không phải chuyện dễ dàng như vậy.

Hoàng Thiên Nam ngạc nhiên, dường như rất khó để tiếp thu ý kiến này hỏi lại?

- Em muốn anh thử nghiệm độ thuần Linh huyết?

Thiên Nhã câu môi rất tự tin gật đầu, ánh mắt còn sáng lên một tia rảo hoạt:

- Không sai. Chẳng lẽ anh sợ sao? Vậy chúng ta lập tức đào tẩu, khỏi cần lo chuyện sau này nữa.

Hoàng Thiên Nam lập tức phản bác:

- Ai nói anh sợ? Chỉ là tên kia vốn dĩ là đồ giả, bây giờ anh thử nghiệm linh huyết không phải sẽ bị lộ sao? Đế Hậu kia vốn dĩ là...

Thiên Nhã thản nhiên đứng dậy, cầm trái táo trên bàn cắn một cái ngắt lời:

- Người sinh ra anh. Như vậy thì thế nào? Người dám thay thế anh bằng một tên giả mạo khác thì đã không xứng đáng với tiếng mẹ đó rồi.

Mặt Hoàng Thiên Nam rõ ràng tối đi, giọng cũng nhạt hơn mấy lần:

- Bà ta là người sinh ra anh không sai, nhưng một tiếng mẹ kia bà ta vốn dĩ không xứng đáng. Hoàng Nhật Đăng 17 năm trước đã chết rồi. Người còn sống hiện tại là đứa nhỏ được mẹ anh nhặt về nuôi, là anh trai của em, là Hoàng Thiên Nam.

Thiên Nhã cười càng lạnh, trái táo mới cắn được một nửa liền thuận tay ném ra ngoài, nói:

- Vậy thì có gì phải suy nghĩ chứ? Thế lực chống lưng ư? Một Hắc Long thần điện anh còn không sợ, một Bạch Vân giáo phân nửa ở trong tay em đây, còn thế lực nào khiến anh băn khoăn đây?

Hoàng Thiên Nam cuối cùng chỉ bật cười, hết nói nổi cô em gái nhỏ. Vẫy tay gọi cô lại gần, anh vô cùng yêu chiều hỏi:

- Bé con, vậy em có ý tưởng gì không?

Thiên Nhã cười hì hì, ánh mắt càng ngày càng rảo hoạt nói:

- Khi nào đủ người em sẽ nói. Hiện tại ấy à... anh cứ chuẩn bị cho bà ta một cái bất ngờ đã đi.

Hoàng Thiên Nam bất đắc dĩ vò đầu cô một cái. Hai mươi mấy tuổi đầu, tính cách vẫn như trẻ con vậy.
Thiên Nhã vô cùng hưởng thụ cười híp mắt, vô thức hỏi một câu:

- Anh nói mẹ anh, bà ấy là ai vậy? Có phải rất đẹp hay không?

Hoàng Thiên Nam gật đầu cười cười, ánh mắt đột nhiên nhu hoà gấp mấy lần đáp:

- Tất nhiên rất đẹp. Bà ấy là người bảo vệ anh khi còn ở thí nghiệm. Có thể là một sự trùng hợp, bà ấy rất giống em. Tên của bà ấy là... Hàn Nguyệt Nhã.

Hoàng Thiên Nam vừa nói xong, Thiên Nhã lập tức bật cười. Hàn Nguyệt Nhã? Đó còn không phải mẹ cô sao? Trái đất quá tròn đi. Mà không, phải nói là đại lục này sao lại bé tý teo như vậy. Anh trai nuôi nấng cô gần 10 năm lại nhận mẹ cô là mẹ. Hay thật.

Hoàng Thiên Nam không hiểu tại sao lúc đó lại kém tinh ý như vậy, mặt cũng mang đầy tia khó hiểu nhìn đứa em gái như kiểu vừa lên cơn động kinh. Thiên Nhã lại càng buồn cười, hai tay đưa lên ôm lấy mặt anh nói:

- Không cần tỏ ra như vậy. Bốn tháng nữa là sinh nhật anh mà. Đến lúc đó em đảm bảo quà của em sẽ là to nhất.

Hoàng Thiên Nam không biết nên nói gì, chỉ gật đầu một cái cho qua. Giờ hỏi chắc cô cũng không nói, chi bằng không hỏi đi.

Chiều tối, quả nhiên người của Đế Hậu đến đưa tin mời tiến cung. Hoàng Thiên Nam chỉ nhàn nhạt nhận thư rồi đi chuẩn bị. Vì Đế Quân là một tên bù nhìn, Đế Hậu đã thâu tóm toàn bộ triều chính. Nếu không phải mọi chuyện đều phải được toàn bộ vương tử và công chúa thông qua, sợ là Thiên thần tộc đã nằm gọn trong tay Đế Hậu.

Hoàng cung Thiên thần tộc không phải rất xa hoa nhưng cũng có thể coi là rộng lớn. So với Nhị vương tử phủ chắc cũng rộng gấp vài lần. Phục vụ cùng với thị vệ chỉ có thể dùng một từ chuyên nghiệp để miêu tả, toàn bộ đều rất biết quy cách.

Theo Hoàng Thiên Nam vào trong dưới sự hướng dẫn của thị nữ, Thiên Nhã chỉ nhẹ đảo mắt quan sát một chút thăm dò, tiện thể để lại một vài linh trận để tìm đường lui cho bản thân. Uy áp ở chỗ này lớn hơn bên ngoài gấp mấy lần. Hoàng cung - đầu não của cả một tộc, cao thủ đến độ nào làm sao có thể đoán hết được cơ chứ?

Quá để ý mọi thứ xung quanh, cô đã quên mất rằng bản thân vốn dĩ đang ở nơi nào. Đến khi có người chặn lại, cô mới dần tỉnh ra. Đối diện cô là một hầu gái trên dưới 40 tuổi, ăn mặc số với thị nữ bình thường có khác biệt một chút. Bà ta cứ thế chặn cô lại nói:

- Đế Hậu chỉ muốn gặp Nhị điện hạ, cảm phiền cô theo hướng dẫn của thị nữ đến đại sảnh chờ.

Thiên Nhã vừa hướng mắt lên, Hoàng Thiên Nam đã theo người đi vào căn phòng phía trước. Cô đành cúi đầu hành lễ một cái, nhẹ giọng nói:

- Làm phiền tổng quản rồi, nhưng ta vốn là hầu gái bên cạnh điện hạ, xin cho phép ta ở lại đây chờ ngài.

Thị nữ kia không nói, ánh mắt đầy không thiện cảm nhìn cô. Cô cũng không tỏ ra thái độ gì, ngoan ngoãn đứng ở một chỗ bên cạnh chờ đợi. Anh trai cô lại được triệu kiến gặp Đế Hậu riêng ngay trước cung yến, bà ta rốt cuộc muốn làm cái gì đây?

Đứng được không bao lâu, người thị nữ bên cạnh có vẻ lảo đảo, đột nhiên ngã gục một cái. Thiên Nhã vừa đưa tay ra đỡ được bà, ánh mắt đã tối đi vài phần. Không ngờ có người lại

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net