Chương 75: Ta thách cô dám nói lại câu đó lần nữa đấy.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thanh Long hầu như bỏ qua mọi chi tiết xung quanh, chỉ liếc qua nhìn Dương Khả một chút liền rời đi, quỳ một chân cúi đầu hành lễ:

- Đế Hậu thiên tuế.

Đế Hậu mỉm cười, đưa tay đỡ Thanh Long dậy, giọng nói mê hoặc:

- Không cần đa lễ. Con là do Thất ca giới thiệu, ta làm sao sẽ từ chối chứ? Qua đây, ta sẽ giới thiệu con với mọi người.

Thanh Long không phản đối đứng dậy, theo chân Đế Hậu đến vị trí trung tâm. Khi chắc chắn mọi người đều có thể chú ý chỗ này, Đế Hậu lần nữa lên tiếng:

- Các ngươi đều đã biết chuyện đáng tiếc xảy ra ở Thất vương tử phủ, Thiên gia Thất vương tử cũng vì thế mà bỏ mạng, đó là một mất mát rất lớn đối với Thiên Thần tộc chúng ta. Tuy nhiên đó không phải là lý do để chúng ta bỏ qua một dòng linh huyết khác không nhận. Cựu Thất vương tử đã gửi về cho ta một lá thư đề bạt cách đây không lâu, đề cử Hoàng Thanh Long kế nhiệm vị trí Thất Vương tử. Khả năng của hắn ta ta kiểm tra, độ thuần Linh huyết bảy phần mười, các ngươi còn muốn kiểm tra lại hắn hay không?

Hầu hết đồng thanh đồng ý, trên thực tế lại khối người còn đang lầm bầm chửi thề, Đế Hậu thâu tóm quyền lực của nửa cái Thiên Không thành, ngoài mấy tên Vương tử có thế lực ra, còn có người dám phản đối ý kiến của bà ta sao?

Tuy vậy, một giọng nói đầy mỉa mai vẫn vang lên:

- Đế Hậu nương nương, Thất ca vừa mất chưa đến một tháng, ngài lại lôi một Thất ca khác về cho bọn con, Lăng Lăng khó lòng chấp nhận được. Con muốn kiểm tra.

Thiên Lăng vừa lên tiếng, không ít lời đồng tình. Cho dù được giới thiệu thì thế nào? Kiểm tra thì vẫn phải kiểm tra thôi.

Đế Hậu vẫn câu môi mỉm cười, nhẹ giọng hỏi: 

- Thanh Long, con thấy thế nào?

Thanh Long vẫn chẳng bộc lộ chút cảm xúc nào trên gương mặt, giọng cũng lạnh tanh, đều đều nói:

- Con đồng ý. Muốn kiểm tra như thế nào?

Thiên Lăng chẳng đợi Đế Hậu thông qua, Thanh Long vừa dứt lời, cô đã cao giọng:

- Rất đơn giản. Thứ nhất, Thất ca ngày trước cũng có sáu phần linh huyết, Đế Hậu nương nương nói ngươi có bảy phần, ta muốn ngươi ở tại đây hàng thật giá thật kiểm tra. Còn thứ hai, Thất ca ngày trước thực lực có thể so ngang với Cửu ca. Nếu ngươi không thể so với Cửu ca, ta không chấp nhận một người như thế thay vị trí của Thất ca.

Minh Nhan phía sau thấy có vẻ đã quá đà liền kéo tay Thiên Lăng lại, trên thực tế lại để có Thiên Lăng làm lớn chuyện. Hoàng Thanh Long này có thể coi là một cái mĩ nam đi, nhưng mĩ nam thì thế nào? Hoàng gia thêm một cái vương tử, Minh gia sẽ càng mất đi vị thế. Minh Phong không hứng thú với ngôi vị Đế Quân, nhưng Minh Nhan cô có.

Minh Phong còn đang vụng trộm trao đổi ánh mắt với anh em Hoàng Thiên Nam liền thấy hai người một đang mải ăn, một thì cưng chiều lau chỗ này lau chỗ kia thật hết nói nổi. Chuyện này thật là ổn chứ? Hoàng Thanh Long là con lai biểu hiện rõ như vậy, lấy đâu ra đến bảy phần linh huyết?

Thanh Long ngược lại rất tự tin, một chút cảm xúc cũng không tỏ ra mặt, trong lòng lại đang cười thầm. Nhã Nhi tính chuẩn đấy chứ, quả nhiên Thiên Lăng là người đầu tiên giở trò. Nhưng có giở trò thì cũng thế thôi, Hoàng Thanh Long anh là loại dễ bắt nạt đến vậy sao?

Hoàng Nhật Minh tai bay vạ gió trúng đến đầu tất nhiên rất khó chịu. Cậu vốn là người không thích tham gia vào ba cái trò này, Thiên Lăng lấy cái gì ép cậu phải đánh. Chưa kể người kia còn là anh trai của chị Nguyệt kia, đánh đánh cái gì? Có điều cậu nào kịp phản đối, Thanh Long đã lập tức nhận lời, Đế Hậu còn hào hứng hơn lập tức phân phó người mang cầu khảo nghiệm đến.

Thanh Long đứng trước thủy tinh cầu hít sâu một hơi, nhỏ xuống cầu hai giọt máu. Máu vừa chạm vào tinh cầu, một màu vàng chói lọi liền xuất hiện. Chuẩn xác như Đế Hậu nói, bảy phần linh huyết, một chút đều không lệch. Điều này không chỉ khiến toàn đại điện bất ngờ, ngay cả Hoàng Nguyệt Anh cũng không tin vào mắt mình. Anh trai của cô có biểu hiện con lai rõ ràng như vậy làm sao có thể có đến bảy phần linh huyết đây?

Thiên Lăng mạnh cắn răng một cái, chuyện không thành nào dễ bỏ qua như thế. Cô cao giọng mỉa mai:

- Bảy phần thì thế nào? Vẫn chỉ là đứa con lai mà thôi. 

Mặt Hoàng Nguyệt Anh đã tối đi, trò này cô vẫn chịu đựng bao nhiêu năm, đám người này sẽ chẳng dễ gì mà buông tha. Con lai vốn là nỗi xấu hổ của chủng tộc, nếu không nhờ có mẹ cô, cô làm thế nào có thể sống được đến 18 năm ở đây chứ?

Thanh Long từ đầu đến cuối không hề tỏ ra cái gì, lạnh nhạt nói:

- Đã nói kiểm tra linh huyết, con lai hay không rất quan trọng sao? 

Thiên Lăng câu môi, ưỡn ngực tiến lên một bước:

- Tất nhiên. Chỉ là con lai lấy tư cách gì được giữ địa vị cao như thế? các ngươi vốn dĩ không thể trách chúng ta, có trách thì trách cha mẹ các người đã làm điều đáng xấu hổ đó kia.

Thanh Long hơi nhíu mày, cuối cùng anh cũng hiểu cảm giác của Hoàng Nguyệt Anh suốt ngần ấy năm. Anh vốn còn tính sẽ phản bác cái gì đó, một bóng đỏ đã vượt qua mặt anh, giáng xuống mặt Thiên Lăng một cái tát thật mạnh, lạnh giọng quát:

- Ta thách cô dám nói lại câu đó lần nữa đấy.

Người tính không bằng trời tính, ai mà ngờ Lục công chúa nổi danh cao ngạo lại đứng ra bảo vệ cho người mới cơ chứ? 

Thiên Lăng vừa thoát khỏi ngỡ ngàng liền đùng đùng nổi giận, vừa định ra tay đánh người liền bị Minh Nhan phía sau cản lại, chỉ có thể gằn giọng quát:

- Dương Khả, cô dám đánh ta? Cô lại dám vì một tên con lai mà đánh ta?

Dương Khả còn chưa hả giận, lại nghe thấy một tiếng con lai liền sôi máu, tiếp tục tát xuống một cái, lạnh giọng quát:

- Ta tát cô thì thế nào? Đừng cho rằng cô là công chúa thì có thể lên giọng phỉ báng Linh huyết. Ta thật không hiểu vì sao chị Nguyệt có thể chịu được ngần ấy năm, nhưng cô quá đà rồi đấy.

Thiên Lăng nghe rõ được mấy từ phỉ báng Linh huyết kia chỉ tặc lưỡi khó chịu. Dương Khả hôm nay uống nhầm thuốc sao? Nhưng cũng may là Dương Khả bắt lỗi, nếu là Đế Hậu bắt lỗi, sợ là địa vị Tứ công chúa của cô đều giữ không được. Dù sao đã bị đánh, Thiên Lăng mà không xỏ xiên thêm cái gì, vậy từ hôm nay cô không mang họ Thiên.

Chỉ nghĩ có vậy, Thiên Lăng lập tức thoát khỏi tay Minh Nhan, nhếch môi mỉa mai:

- Yo~ Lục công chúa xem ra cũng có ngày đổi nết đi. Khả Nhi, sao em lại quên mất chỉ vừa cách đây không lâu, em vẫn còn kì thị cô gái nào đó mà Nhị ca đưa về cơ mà. Hôm nay liền bảo vệ cho Thất ca ca, thật có chút không công bằng đấy.

Dương Khả hơi mím môi. Quả thật cách đây không lâu cô chẳng ưa gì đám người mang hai dòng máu đó, ngay cả Hoàng Nguyệt Anh cô nguyện ý gọi một tiếng chị là vì lợi dụng lẫn nhau mà thôi. Có điều lần này Thiên Lăng lại là hướng Thanh Long mà đả kích, Dương Khả cô chịu không được.

Dương Khả ngẩng cao đầu, đối diện với Thiên Lăng mà đáp:

- Cô gái kia mang linh huyết thật nhưng vốn dĩ chỉ là người bên cạnh Nhị ca mà thôi. Thanh Long được Thất thúc đề bạt, cô còn có gì phản đối sao?

Thiên Lăng cười càng thêm sâu, lập tức bắt được một khoảnh khắc kia, nói:

- Khả Nhi, xem ra quan hệ giữa cô và tân nhiệm Thất ca này không tệ. Một lần liền gọi cả tên thân mật như vậy? Ta cuối cùng cũng hiểu được một chút vấn đề rồi.

- Cô...

Dương Khả cứng họng. Dù sao Thiên Lăng nói không sai, hôm nay nếu không phải người bị công kích là Thanh Long, cô nhất định sẽ không ra mặt. Chỉ là giờ đã ra mặt rồi, có muốn rút cũng không thể nữa.

Một bàn tay nhẹ đặt lên vai làm Dương Khả có chút rùng mình. Thanh Long tiến lên chắn phía trước cô, ánh mắt càng thêm lạnh nói:

- Cô ấy có quan hệ gì với ta không liên quan đến cô. Không phải nói muốn kiểm tra sao? Cảm phiền cô nhường đường. Cửu điện hạ, mời.

Thiên Lăng tặc lưỡi một cái, cuối cùng đành tránh khỏi phạm vi. Là bản thân lớn miệng nói đòi kiểm tra, bây giờ ngăn cản kiểm tra có khác nào tự vả mặt chứ?

Hoàng Nhật Minh đến cùng vẫn không tránh khỏi thật cảm thấy không thoải mái. Cậu xoay người bỏ đi, lạnh nhạt:

- Ta không có hứng thú. Không phải chỉ là một Thất điện hạ sao? Ta không quan tâm.

Chuyện này diễn ra chẳng mấy lạ. Hoàng Nhật Minh vốn chẳng thích ba cái trò này, bỏ đi là chuyện không ít người đoán được. Chỉ là cậu nào kịp bỏ ra ngoài, một giọng nói mấy phần ngây thơ đã vang lên:

- Cửu ca ca không quan tâm, là vì Thất ca ca không xứng để đấu với anh, hay là vì anh sợ không thắng được?

Lại một lần nữa đại điện bất ngờ. Thập Nhất vương tử Dương Phi chưa từng lên tiếng ở đại điện lại chủ động nói, hơn nữa ánh mắt cũng tiếc nuối vô cùng, giống như đang xem trò vui mà không thành vậy.

Minh Nhiên ngồi gần Dương Phi nhất tất nhiên không bỏ qua trò vui, chống tay lên cằm lên tiếng:

- Tiểu Dương, em đừng nói vậy. Cửu ca nào sẽ thua chứ?

Dương Phi coi như không hiểu chuyện, lập tức nghiêng đầu hỏi:

- Cửu ca ca, vậy là anh nghĩ Thất ca ca không xứng là đối thủ của anh sao?

Hoàng Nhật Minh nhướn mày. Đúng là tai bay vạ gió. Có tới 11 tên Vương tử, vì cái gì cậu lại là người bị điểm đến đầu tiên? Thở dài một hơi quay lại, cậu khẽ vò đầu Dương Phi:

- Tiểu Dương, chưa hiểu chuyện không thể nói bừa. Không phải Cửu ca ca nghĩ Thất ca ca không xứng, mà là Cửu ca ca không thích đánh nhau.

Dương Phi hình như càng mơ hồ, ngây thơ hỏi:

- Hồi nãy Tứ tỷ tỷ chỉ nói kiểm tra, sao Cửu ca ca lại nói là đánh nhau? Kiểm tra và đánh nhau rất giống nhau sao?

Hoàng Nhật Minh mỉm cười nhu hoà, đưa tay lau đi vết thức ăn dính trên mặt Dương Phi, đáp:

- Không phải lúc nào cũng giống nhau. Chỉ trong một số trường hợp thôi.

Dương Phi gật gật đầu như đã hiểu, giọng nói ngây thơ lại cất lên:

- Cửu ca ca nói đánh nhau, vậy là lần này giống đúng không ạ? Tứ tỷ tỷ lần này không tốt rồi, đánh nhau rất xấu.

Thiên Lăng giận đến tái mặt, không  ngờ lại bị một tên nhóc 5 tuổi phê phán. Minh Nhan nào dễ bỏ qua như thế, nở nụ cười thân thiện giải thích:

- Không phải đâu Tiểu Dương. Tứ tỷ tỷ nói nhờ Cửu ca ca kiểm tra là muốn xem thực lực của Thất ca ca, không giống với đánh nhau bình thường.

Dương Phi lại hơi nghiêng đầu, đôi mắt linh động hình như sáng lên lại vụt tắt:

- Vậy tức là không có người bị thương phải không ạ? Chị Nhã từng nói với em đánh nhau nhất định có người bị thương.

Minh Nhan cười cười gật đầu, trong lòng lại khó chịu vì bị một tên nhóc nắn gân. Dương Phi bấy giờ lại kéo kéo tay Hoàng Nhật Minh, đôi mắt sáng rực đầy mong đợi:

- Cửu ca ca, Nhị tỷ tỷ nói sẽ không bị thương, Cửu ca ca sẽ tham gia chứ?

Hoàng Nhật Minh hoàn toàn không thể từ chối. Một đứa nhỏ còn phân tích ra đến như vậy, cậu mà không tham gia thì không phải còn không bằng đứa nhóc năm tuổi sao?

Hoàng Nhật Minh bất đắc dĩ gật đầu đứng dậy, giọng chẳng mấy thiện cảm:

- Đã nói kiểm tra, vậy chỉ dừng lại ở kiểm tra thôi. Chúng ta đánh mười chiêu, có thể vượt qua nhiêu đó coi như đủ rồi.

Thiên Nhã vốn đang ăn uống rất ngon lành liền ngước mắt lên xem trò vui, tiện thể kéo kéo tay Hoàng Thiên Nam nói nhỏ:

- Anh đoán xem là mấy?

Hoàng Thiên Nam bật cười, đáp:

- Nhiều nhất là năm, bằng không chắc chỉ ba.

Trong lúc Hoàng Thiên Nam còn đang bận suy đoán, hai bên đã vào vị trí chuẩn bị rồi. Nhìn thế tấn công, Thiên Nhã câu môi cười lạnh, nâng ly rượu vang lên nói:

- Sai rồi. Chỉ cần một thôi.

Hoàng Thiên Nam vừa kịp phản ứng, Thiên Nhã đã đặt ly rượu xuống bàn. Mấy mà anh em cô vẫn nói nãy giờ chính là số chiêu để Thanh Long kết thúc trận đấu. Nếu là Thanh Long của Hỗn Nguyên học viện, Hoàng Thiên Nam sẽ đoán không sai. Chỉ là Thanh Long hiện tại đã không phải là Thanh Long ngày trước nữa.

Cả đại điện gần như nghẹt thở. Một tiếng bắt đầu vừa dứt, Hoàng Nhật Minh vốn định tấn công đột nhiên khựng lại. Thanh Long vẫn luôn ở phía đối diện đã không thấy, chỉ còn một bóng người u ám phía sau Hoàng Nhật Minh, mộc kiếm đã kề trên cổ cậu. Hôm nay nếu là kiếm thật, sợ là Hoàng Nhật Minh đến mạng cũng không còn.

Duy nhất một chiêu kết thúc trận đấu, còn ai dám nghi ngờ thực lực của Thanh Long đây? Hoàng Nhật Minh có thể coi như thiên tài, đứng cạnh mấy người này liền cảm thấy bức bối. Nhã Nhi, Hoàng Thiên Nam, rồi bây giờ là Hoàng Thanh Long, bọn họ rốt cuộc là ai?

Thiên Nhã vô cùng thoả mãn với kết quả này, tiếp tục công cuộc ăn uống còn dang dở. Hoàng Thiên Nam bên cạnh cũng không quan tâm nữa, đối cô gái ngồi bên cạnh còn cưng chiều hơn mấy lần. Màn kịch tiếp theo để Thanh Long tiện diễn, hai người các cô phá đám cũng chẳng hay ho nữa.

Thiên Lăng cứng họng, nào có thể nói thêm câu gì. Thực lực của Hoàng Nhật Minh có thể coi là nổi trợ trong đám vương tử, vậy mà so với Tân nhiệm Thất vương tử này còn không chịu qua được một chiêu. Bây giờ muốn người khác cũng tham gia không phải đi quá giới hạn sao?

Đế Hậu vô cùng hài lòng về kết quả này, giọng nói trong trẻo lại vang lên:

- Thực lực không tồi. Còn ai muốn khảo nghiệm Thất điện hạ nữa hay không?

Đại điện vốn yên lặng giống như vỡ oà. Trưởng lão tộc đều nhất nhất cúi đầu xưng thần, tham kiến tân nhiệm Thất vương tử. Người tài năng như vậy, còn có gì phải thắc mắc nữa sao?

Mấy cô công chúa trước còn lạnh nhạt, sau cũng đến chào hỏi một câu. Hoàng Nguyệt Anh lớn nhất cũng là người đến đầu tiên chỉ hơi cúi đầu nói:

- Thất ca, sau này Nguyệt Anh còn cần anh chỉ giáo.

Thái độ của Hoàng Nguyệt Anh luôn rất lãnh đạm, kể cả là đối với ai cũng chỉ nhàn nhạt như vậy rồi thôi. Sống cách ly với mọi người ngần ấy năm cũng đã thành thói quen, đột nhiên khó lòng mà sửa được.

Thanh Long cũng không hề tỏ ra mặn mà gì, chỉ dùng thái độ nhàn nhạt tương tự đáp:

- Trưởng công chúa quá lời rồi, không thể coi cái gì là chỉ giáo được, sau này còn cần nhờ em giúp đỡ nhiều.

Chào hỏi xong, Hoàng Nguyệt Anh liền về chỗ ngồi ban đầu của mình, coi như nghĩa vụ đã hết. Minh Nhan bấy giờ cũng rời khỏi Thiên Lăng, đến chào một câu:

- Mừng anh từ hôm nay chính thức trở thành tân nhiệm Thất ca ca. Có điều Thất vương tử phủ đã bị phá hỏng, một vương tử đâu thể không có phủ đệ chứ. Chi bằng nếu Thất ca không chê, vậy tạm thời ghé Nhị công chúa phủ đi, Minh Nhan vô cùng hân hạnh đón tiếp.

Thanh Long giữ thái độ lạnh nhạt, vốn đã chẳng có thiện cảm với mấy cô công chúa này. Anh tiến phía một màu đỏ chói lọi ở một chỗ không xa, nói:

- Nhị công chúa hiếu khách, tiếc là xem ra ta không có phúc phận hưởng rồi. Khả Nhi, em không phiền để ta đến thăm Lục công chúa phủ của em một thời gian chứ?

Dương Khả ban đầu có vẻ bỡ ngỡ, sau liền mạnh gật đầu:

- Thất ca đừng khách sáo như vậy. Khả Nhi tất nhiên hoan nghênh Thất ca đến chơi.

Dương Khả nói thì có vẻ bình tĩnh, mặt lại đang phản chủ có phần hồng lên. Lần đầu tiên Thanh Long gọi cô một tiếng Khả Nhi, còn bỏ qua lời mời của Minh Nhan mà đến hỏi cô trước. Đó đối với cô là cỡ nào hạnh phúc đây? Cô muốn như vậy còn không kịp ấy.

Đại loại sau đó cũng có vài người nữa đến chào hỏi, Thanh Long cũng chỉ đáp lấy lệ. Ngày trước những kiểu xã giao như thế này Tây Mộ Huyền Vũ cũng sẽ dồn lại hết cho anh, đây chỉ coi như kĩ năng cơ bản thôi.

Thiên Nhã đã ăn xong, đưa tay đùa nghịch áo Hoàng Thiên Nam, giọng mang mấy phần trào phúng:

- Xem ra tên sát gái nhất không phải là anh. Em còn cho rằng với bộ mặt này của anh sẽ có khối cô quỳ xin chết, không ngờ Thất ca ca nào đó còn lợi hại hơn mấy lần, vừa gặp đã có thể khiến Lục công chúa mời về phủ chơi. Bản lĩnh đúng là không nhỏ.

Câu này của Thiên Nhã tuy là nói nhỏ, cô lại cố ý nhấn vài điểm để cho người khác nghe thấy. Đế Hậu và cô đã không vừa mắt nhau, cô chỉ vừa mới dứt lời, một giọng nói đầy mê mị đã cất lên ngay bên cạnh:

- Tiểu Đăng, dù sao Thanh Long là người mới, con không phải nên chào hỏi một chút sao? Đàn ông không thể lúc nào cũng để cho đứa con gái trong tay mình làm nũng, nếu không đến một ngày cô ta làm tới sẽ không hay.

Hoàng Thiên Nam hừ lạnh một tiếng, nhấc hẳn Thiên Nhã ngồi trong lòng. Anh ném ánh mắt chẳng mấy thiện cảm về phía Thanh Long, lạnh nhạt:

- Chẳng phải chỉ là một Thất Vương tử sao? Bối phận của ta còn cao hơn, vì sao không phải là hắn tới chào ta? Đó là còn chưa nói đến ngài cũng quá coi trọng tên này rồi, hắn còn chưa phải là Đế Quân đâu.

Một câu này nói ra, Hoàng Thiên Nam cũng có chủ đích cả. Một là để nói xéo Dương Khang vừa chủ động đến chào Thanh Long, còn lại chính là cảnh tỉnh mấy tên tham lam ngu ngốc nào đó. Đế Hậu đã thâu tóm một nửa thế lực của Thiên Không Thành, ai dám khẳng định người mà Đế Hậu đột nhiên đồng ý thông qua sẽ không ngồi lên vị trí Đế Quân cơ chứ?

Đại điện không thiếu tên mặt đã đen một mảng, không thể phủ nhận Hoàng Thiên Nam nói không sai. Thiên Nhã trong ngực vươn lên ôm lấy cổ anh, bộ váy bó sát hở vai cùng với mặt nạ chỉ che đi một nửa khuôn mặt tạo ra một bộ dáng vô cùng mị hoặc. Cô nhẹ giọng nói:

- Nhị điện hạ, anh đừng nói vậy. Đế Hậu nương nương là người thế nào anh lại không rõ sao. Hơn nữa một cái mĩ nam tử như vậy, sao có thể là người không tốt đây? Lục công chúa cũng ra mặt, chứng tỏ Thất điện hạ kia không tồi rồi.

Câu này của Thiên Nhã rất đơn giản đó là: Thanh Long kia có thể lọt vào mắt xanh của Đế Hậu chính là vì bản thân là một cái mĩ nam tử. Hơn nữa nhan sắc của hắn cũng đủ hại người, đến cả Lục công chúa cũng vì đó mà ra mặt.

Mặt Dương Khả càng ngày càng tối. Cô đứng phắt dậy, tiến đến phía Hoàng Thiên Nam cười đến lạnh gáy:

- Nhị ca, đứa con gái này có vẻ như không mấy an phận thì phải. Vốn chỉ được Nhị ca yêu thương một chút liền vượt mặt, xem ra người đến từ chỗ kia đều không biết điều như vậy.

Thiên Nhã chỉ mỉm cười, giọng nói vẫn giữ âm độ như ban đầu:

- Lục công chúa không biết là có ý gì đây?

Dương Khả câu môi càng sâu, cố ý cao giọng để cả đại điện nghe thấy:

- Ở Thiên Không Thành này đâu đâu chẳng biết con gái bên cạnh Nhị ca ca không phải là đệ nhất vũ cơ thì đều là tuyệt diễm hoa lâu tiểu thư? Trong hai lại trên, cô rốt cuộc là loại nào?

Thiên Nhã câu môi cười lạnh, cảm nhận quanh thân đang tỏa ra mấy phần sát khí. Anh Nam lại làm quá rồi, không phải nói phải bình tĩnh giải quyết sao? 

Hoàng Thiên Nam vẫn nở nụ cười thường nhật, không khí xung quanh lại phát lạnh không ai dám đến gần. Anh cao giọng nói:

- Dương Khả, cô còn nhỏ tuổi có vẻ không hiểu chuyện lắm nhỉ. Mượn câu của cô đã nói với Thiên Lăng... Ta thách cô dám nói lại câu đó lần nữa đấy.

Dương Khả làm sao còn dám lên tiếng, xem chút nữa là tự mình hại mình. Cô đến thế nào lại quên đứa con gái bên cạnh Nhị ca cũng có đến nửa dòng linh huyết cơ chứ? Hiện tại dù cô có nói gì có lẽ cũng đều không đúng cả, những nếu chỉ đứng một chỗ cũng quá mất mặt đi.

Thanh Long đã chào hỏi xong xuôi, vừa khéo chọn thời điểm đến bên cạnh Dương Khả, đưa tay ôm eo cô kéo sát vào thân mình, thân thiện nói:

- Nhị ca đừng giận. Khả Nhi còn nhỏ tuổi nên chưa hiểu chuyện, anh sẽ không chấp nhặt cô ấy chứ?

Hoàng Thiên Nam nhếch môi, phiên một cái coi thường đáp:

- Lão Thất cũng đã nói vậy, nếu ta tiếp tục truy cứu không phải tự nhân bản thân nhỏ nhen sao? Hôm nay dù sao cũng chỉ là ra mắt thôi, nếu đã xong cũng không có chuyện của ta nữa.

Dứt lời, Hoàng Thiên Nam đứng dậy, vòng tay qua ôm Thiên Nhã rời đi. Hôm nay đến đây thôi, về sau cứ để Thanh Long tự biên tự diễn tốt rồi.

Bầu trời nhiều mây, mặt đất tối đen như mực. Thiên Nhã theo Hoàng Thiên Nam ra ngoài mà cảm giác bất an cứ dồn dập đổ xuống.

Quảng trường không một bóng người đột nhiên xuất hiện cột sáng lạ thu hút sự chú ý. Thiên Nhã hầu như không kịp phản ứng nhiều, Bạch Phụng trong không gian linh thú đã tự ý thoát ra chạy mất, cô có hỏi thế nào cũng không đáp lại. Tiểu Lục trong không gian linh thú cũng vừa kịp thoát ra ngoài, mặt chỉ còn đầy hoảng sợ:

- Chủ nhân, mau ngăn Bạch Phụng lại, chỗ đó là ma trận cưỡng chế khế ước.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net