Chương 76: Cửu Âm U Minh Tước

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tiểu Lục trong không gian linh thú cũng vừa kịp thoát ra ngoài, mặt chỉ còn đầy hoảng sợ:

- Chủ nhân, mau ngăn Bạch Phụng lại, chỗ đó là ma trận cưỡng chế khế ước.

Thiên Nhã mạnh cắn răng, truyền linh thực liên lạc với Bạch Phụng mà hình như không có chút tác dụng nào, ngày cả cưỡng chế thu hồi cũng không được. Rõ ràng có người giở trò, nhưng mục đích là gì, cô còn chưa đoán ra được.

Không suy nghĩ được gì nhiều, cô lập tức thu lại Tiểu Lục, mở linh vũ bay vụt đi. Bạch Phụng sẽ không vì một cái không đâu mà tự tiện hành động như thế. Một cái ma trận cưỡng chế đã hình thành mà Bạch Phụng vẫn cố ý lao vào, chứng tỏ cậu đã cảm nhận được thứ gì đó rất quan trọng.

Giữa quảng trường, một vòng phép đường kính đến hơn 10 mét màu đen tím sáng rực phóng thẳng lên trời. Chính giữa trận pháp có thể mơ hồ thấy được một con khổng tước màu đen tím đã bị trói chặt, không sai chính là Cửu Âm U Minh Tước của Hàn Nhã Phi. Thảo nào Bạch Phụng kích động đến như vậy, hoá ra là nhận thấy Tiểu U gặp nguy hiểm.

Thiên Nhã hơi câu mày, vốn định phụ Bạch Phụng một tay phá trận pháp lại cảm thấy không gian như vị bóp méo. Bạch Phụng vừa chạm tới kết giới phía ngoài trận pháp liền bị hoán đổi cho Ư Minh Tước, trở thành vật cưỡng chế. Tiểu U thoát khỏi trận pháp liền phát bạo, tung cánh phá nát cả một vùng, đôi mắt đỏ như máu quét liên tục dò tìm mục tiêu tấn công.

Hiển nhiên ở chỗ này Thiên Nhã là mục tiêu duy nhất, U Minh Tước tất nhiên sẽ nhằm cô tấn công. Cô chỉ thầm cảm thấy may mắn vì Hoàng Thiên Nam còn chưa đuổi tới, lập tức mở kết giới cách ly với bên ngoài, triệu ra Tiểu Lục ứng chiến với U Minh Tước, bảm thân còn phải tìm cách cứu Bạch Phụng ra trước đã.

So về sức mạnh, Tiểu Lục tuyệt không thể so với U Minh Tước được. Có chăng chỉ là khả năng sinh trưởng của Tiểu Lục rất mạnh nên miễn cưỡng chống đỡ được thôi.

Bạch Phụng trong ma trận cưỡng chế càng ngày càng yếu. Mấy sợi xích ma pháp kia không ngừng thôn phệ nguyên lực của cậu, khiến cậu gần như bị chặt đứt liên kết với Thiên Nhã. Cậu biết hiện tại thể trạng của chủ nhân rất yếu, lại thêm chuyện này sợ là chịu không nổi.

Bạch Phụng ngậm chặt mỏ, linh thức yếu ớt truyền đi:

- Chủ nhân, ngài đừng cố chấp, ta sẽ có cách thoát ra được.

Thiên Nhã nhíu chặt mày, liên kết giữa cô và Bạch Phụng mỗi lúc một yếu hơn, cứ như vậy đừng nói Bạch Phụng không giữ được, ngay cả cô cũng sẽ bị huyết khế phản hệ. Tiểu Lục phía trên sắp chịu không nổi, Thiên Tinh hiện tại gọi có lẽ không kịp rồi, chỉ có thể làm liều thôi.

Cô đặt tay lên thành ma trận, ép xuống một lực cực mạnh mở ra một linh trận đối nghịch, nói:

- Bạch Phụng, chúng ta không có lựa chọn nữa. Hiện tại ta tạm thời tháo bỏ khế ước với cậu, cố gắng dùng toàn bộ năng lực phá ma trận này đi.

Bạch Phụng vẫn nhịn đau ngậm chặt mỏ, linh thức truyền đi yếu đến gần như không nghe rõ:

- Chủ nhân... như vậy ngài sẽ...

Thiên Nhã biết hiện tại dùng linh thức cũng vô tác dụng, trực tiếp quát:

- Đây là mệnh lệnh.

Bạch Phụng biết không thể phản kháng, chỉ cảm thấy nguyên lực trong cơ thể trước đây còn bị phong ấn nay lại bạo phát. Chủ nhân thực lực quá yếu để tiếp nhận được sức mạnh của Thánh thú, ngày đó cậu kí khế ước liền nhất quyết phong ấn lại một nửa. Nay khế ước bị phá, năng lực trở về liền phát bạo, lại thêm linh trận của Thiên Nhã đã nghịch chuyển ma trận một phần, thành ra năng lượng mạnh đến khiến cả ma trận cùng kết giới đều bị phá nát toàn bộ.

Thiên Nhã ở gần đó tất nhiên bị ảnh hưởng nặng nhất, trực tiếp bị hất văng ra. Tiểu Lục cùng U Minh Tước cũng bị ảnh hưởng một phần, suýt nữa thì không trụ nổi.

Bạch Phụng mắt đã đỏ lên, không dám để cảm xúc chen vào liền phòng đến áp chế U Minh Tước trước, ép cô trở lại hình dáng con người, để Thiên Nhã bên dưới vừa vặn áp lên người Tiểu U một cái phong ấn khiến cô không thể phát bảo được nữa.

Hoàng Thiên Nam đuổi đến đã được một lúc, chỉ là thế trận vốn không thể giúp gì được chỉ đành đứng ngoài. Đến khi anh có thể tham gia đã quá muộn, Thiên Nhã như diều đứt dây ngã xuống, Tiểu Lục đột nhiên biến mất, mà Tiểu U đã bất tỉnh nhân sự chỉ vừa được Bạch Phụng đỡ lấy không lâu.

Bạch Phụng mạnh chậc lưỡi một cái, ra hiệu Hoàng Thiên Nam đón lấy Thiên Nhã, lập tức mang tất cả đi. Chỗ này xem ra không ít thành phần nguy hiểm rình rập, còn ở lại đây chỉ có chịu thiệt thôi.

Căn biệt viện phía Đông thành đã bị phá nát hơn một nửa. Căn phòng nhỏ hầu như đã bị bới tung một lượt, chiếc giường duy nhất còn nguyên vẹn đã để Tiểu U nằm. Thiên Nhã dựa hẳn vào Hoàng Thiên Nam ngồi trên ghế, hơi thở càng ngày càng gấp gáp.

Huyết khế bị cô cưỡng chế phá bỏ. Để không làm ảnh hưởng đến Bạch Phụng, cô tất nhiên sẽ nhận phần lớn phản hệ về mình. Mạch nguyên lực bị tàn phá một lượt, lại thêm dùng linh trận bị phản hệ khiến hạt giống trung tâm chịu không nổi mà nứt ra. Tuy vậy, cô không dám để Hoàng Thiên Nam trị liệu cho mình, càng không dám để Bạch Phụng tiến đến. Cô cảm nhận được rất rõ ràng Tiểu Lục ở trong không gian linh thú đang cố chịu đựng đau đớn. Nguyền ấn lan rộng, chỉ sợ Thiên Tinh cũng tránh không được.

Cô cắn răng, lần nữa cưỡng chế phá bỏ khế ước với Thiên Tinh. Khế ước so với Huyết khế nhẹ hơn rất nhiều. Phản hệ phải chịu dù không quá lớn, thể trạng hiện tại của cô cũng chịu không nổi mà nôn ra một ngụm máu đen xì.

Thiên Tinh làm việc bên ngoài hôm nay cũng cảm thấy rất bức bối. Bản thân hắn cảm nhận rất rõ cơ thể như bị thứ gì đó chiếm lấy, không tài nào phản kháng được, đau đến quằn quại. Chỉ là ngay sau đó không lâu liền đột nhiên biến mất. Không chỉ thế, năng lượng trong cơ thể liền mạnh gấp mấy lần, quan trọng hơn là liên kết với chủ nhân hoàn toàn biến mất. Hắn lúc đó mới nhận ra chủ nhân cưỡng chế phá bỏ khế ước, chỉ là một chút phản hệ cũng không thấy, chứng tỏ chủ đã thay hắn nhận toàn bộ phản hệ rồi. Chủ nhân rốt cuộc là trải qua chuyện gì mà thành như vậy?

Thiên Nhã cắn răng, cơ thể hình như đã đến giới hạn chịu đựng. Cô vẫn có thể nghe rõ tiếng Tiểu Lục đau đớn do bị nguyền ấn xâm nhập, Ngân Lam yếu hơn thậm chí đã gục hẳn xuống. Nhất quyết gạt tay Hoàng Thiên Nam, cô lảo đảo đứng dậy, tay run run đưa lên kết ấn. Cô có chết cũng không thể kéo theo Tiểu Lục. Nguyền ấn này cô giải không được, vậy chỉ mình cô chịu thôi là đủ rồi.

Một bàn tay nhỏ đã bị nhiễm đen hơn nửa nắm chặt lấy tay cô ngăn cản lại. Bộ dáng của Tiểu Lục hiện tại thật khiến người ta rùng mình. Khuôn mặt khả ái cùng đôi mắt tinh anh này đã bị một màu đen xám xâm lấn đến hơn một nửa. Cô nắm chặt tay Thiên Nhã, nước mắt đã chảy dài ướt đẫm gương mặt:

- Chủ nhân, ta xin ngài, đừng phá bỏ khế ước với ta. Ngài hiện tại mà bị huyết khế phản hệ một lần nữa nhất định không thể giữ được mạng. Ta chịu đựng được, Ngân Lam cũng đồng ý với ta, ngài đừng làm chuyện ngốc nghếch đó có được không.

Thiên Nhã dù rất cố chấp muốn tiếp tục, cơ thể dường như đã không chịu nổi mà quỵ xuống. Tiểu Lục nhanh tay đón được cô, ôm rịt trong lòng không buông, giọng cũng nghẹn ngào:

- Chủ nhân, từ ngày ta nguyện ý huyết khế với ngài, ta đã chủ định chỉ cần ngài còn thì ta còn, nếu ngài chết, ta đành phải xin lỗi tổ tiên, chấm dứt chủng dòng Mộc Hệ thánh thú thôi. Cho đến lúc ta buông bỏ, ngài tuyệt đối đừng bỏ cuộc, nhất định sẽ có phương pháp thôi.

Ý thức của Thiên Nhã đã mơ hồ lắm, hầu như không thể nghe thấy được gì nữa nhanh chóng bất tỉnh. Hoàng Thiên Nam cùng Bạch Phụng có lo lắng cũng không được gì. Tiểu Lục nhất nhất ôm lấy cô trong lòng, nhẹ giọng cảnh báo:

- Hiện tại cứ để chủ nhân lại cho em. Chủ nhân vì không muốn anh và Thiên Tinh bị ảnh hưởng nên mới cưỡng chế phá bỏ khế ước với hai người. Hiện tại đừng đến gần ngài, bằng không công lao của ngài sẽ bỏ đi hết.

Bạch Phụng nhíu chặt mày, chuyện thành ra như vậy có lẽ đều do cậu mà ra. Cậu lo lắng hỏi:

- Sẽ không sao chứ?

Tiểu Lục một phần còn đang nhịn đau, vốn muốn mỉm cười mà không thể đành nhẹ lắc đầu đáp:

- Hiện tại em đang dùng linh khí của bản thân để hiện hình nên đừng lo, chủ nhân sẽ không bị ảnh hưởng gì đâu. Thời gian tới chăm sóc cho ngài cứ để em lo, anh có lẽ nên tìm Thiên Tinh cùng Tử Nguyệt, hiện tại hoạt động theo nhóm sẽ bớt nguy hiểm hơn, cũng sớm tìm được biện pháp cứu chủ nhân nữa.

Bạch Phụng chỉ đành thở dài, nhắc Hoàng Thiên Nam sớm rời khỏi để tránh nghi ngờ rồi mau chóng rời đi. Đúng như Tiểu Lục nói, hiện tại làm việc theo nhóm là tốt nhất, hiệu quả cũng sẽ cao hơn.

-----------địa lao bí mật-------------

Mùi ẩm mốc cùng với nước đọng tạo tạo ra một không gian thật khiến người ta cảm thấy bức bối. Thủy lao sâu bên trong mơ hồ thấy được một hình dáng một cô gái đã bị xích quấn lấy, từ ngực trở xuống bị ngâm trong nước, cơ thể yếu đi rất nhiều, cũng không rõ đã bị nhốt trong bao lâu. Dù khuôn mặt đã tái nhợt, đôi mắt màu đen ánh lên chút sắc đỏ vẫn mang theo cố chấp không chịu khuất phục.

Tiếng giày nện xuống sàn làm cô tỉnh táo hơn mấy phần.

- Quả nhiên rất cứng đầu, không hổ là con gái của con đàn bà đó.

Giọng nói cao vút cất lên khiến thần kinh cô căng thẳng một lượt. Đôi mắt đẹp hơi đưa lên, nhìn con người đến đầy kinh tởm. Cô lạnh câu môi, cơ thể dù đã rất yếu, giọng nói vẫn giữ được độ đanh thép nhất định:

- Tiểu U đã thoát ra được, bà đừng cho rằng còn có gì có thể uy hiếp ta. Mục đích của ta đã đạt được, bà lấy gì đảm bảo ta sẽ cho bà thứ bà muốn chứ?

Người đến câu môi, mái tóc vàng lượn sóng thỉnh thoảng lại tung lên yêu mị. Mụ đến gần cô, thô bạo nắm tóc cô kéo ngược lên, nói:

- Ta còn phải cảm ơn cô kia. Nhờ có Cửu Âm U Minh Tước của cô, ta cuối cùng cũng tìm được tung tích Quang Minh Bạch Phụng bằng xương bằng thịt hẳn hoi, hơn nữa là một Bạch Phụng hoàn toàn tự do. Để cảm ơn, ta sẽ tặng cho cô một món quà nho nhỏ nhé.

Bàn tay nuột nà vừa đưa lên, một vòng sáng xuất hiện mạnh mẽ đâm thẳng vào đại não cô gái khiến cô hét lên một tiếng đau đớn. Một dòng ký ức mơ hồ xuất hiện, thêm vào đó là cảm giác như trái tim bị bóp nghẹt. Mụ già đó lại lợi dụng Tiểu U hại Nhã Nhi. Phản hệ huyết khế thánh thú cộng với Nguyền ấn, đừng nói là giữ được nửa cái mạng, chỉ sợ Nhã Nhi hiện tại chỉ còn một chút hơi tàn.

Cô gái bị nhốt tại địa lao này đúng là Hàn Nhã Phi. Ngày đó cô lợi dụng hỗn loạn rời khỏi Thập Nhất vương tử phủ đi cướp bí tịch thành công, không ngờ nửa đường bị mụ đàn bà kia mai phục, bị nhốt ở đây cũng không rõ đã bao nhiêu thời gian rồi. Xích khóa trên người cô hình như được làm bằng chất liệu chống ma pháp, còn mang theo thôn phệ lực liên tục rút nguyên lực của cô ra ngoài. Hết cách, cô đành nghĩ ra hạ sách phá bỏ khế ước với Tiểu U, để Tiểu U mang bí tịch rời đi, chẳng thể ngờ mụ ta vẫn tính cao hơn cô một nước, không chỉ hại Tiểu U suýt bị cưỡng chế khế ước, còn khiến Nhã Nhi sống dở chết dở. Xem ra cô phải bằng mọi giá thoát khỏi đây càng sớm càng tốt. Bằng không chuyện bên ngoài kia đi quá xa, chuyện chưa thành, cả cô và Nhã Nhi đều không thể chịu nổi.

Địa lao yên lặng lại lạnh lẽo hơn mấy lần. Một bóng đen đột nhiên xuất hiện khiến Hàn Nhã Phi cũng sinh ra cảm giác sợ hãi. Đồng tử cô hơi co lại, gương mặt tái nhợt lại thêm vài nét ngạc nhiên đến tột độ:

- Là anh?

------------biệt viện phía Đông thành------------

Thiên Nhã bất tỉnh suốt ba ngày, Tiểu Lục liền bên cạnh ôm rịt không để bất cứ tên nào đến gần. Ba ngày trời, tuy nguyền ấn phát triển tộc độ chậm hơn, gương mặt của Tiểu Lục cũng bị xâm chiếm gần như toàn bộ. Để tránh Bạch Phụng quá lo lắng, cô cũng có tự tạo cho mình một mặt nạ gỗ, toàn bộ gương mặt đều bị dấu đi.

Thiên Nhã mơ hồ tỉnh lại, đầu đau như búa bổ. Chuyện trước khi bất tỉnh cô còn nhớ rất rõ, cũng có thể nhận thức được xung quanh đã xảy ra chuyện gì.

Cô khó khăn vịn tay Tiểu Lục ngồi dậy, kiểm tra tình trạng của Tiểu Lục mà càng thêm không đành lòng. Nếu bị Nguyền ấn xâm chiếm toàn bộ, sợ là Tiểu Lục chỉ có hai con đường, một là chấm nhận Ám nguyên tố xâm nhập, vứt bỏ ý thức trở thành yêu thần, còn lại chính là chết. Tiểu Lục tương thông ý niệm với cô, tất nhiên có thể nhận ra được, chỉ nhẹ nhàng nói:

- Chủ nhân không cần lo cho ta. Ta hiện tại không sao cả, chỉ là cảm nhận nỗi đau chung với ngài mà thôi. Nếu ngài nhất quyết muốn cự tuyệt ta, dù ta có phải tự sát cũng không để ngài làm vậy đâu.

Thiên Nhã khẽ rũ mắt thở dài, Tiểu Lục sao lại cố chấp đến như vậy? Nguyền ấn phát triển mạnh, cô cũng không biết mình có thể trụ được bao lâu. Kế hoạch chưa thành, cô có chết cũng không yên được, nay lại thêm Tiểu Lục như vậy cố chấp, cô còn có thể làm gì đây?

Bên giường có tiếng cựa nhẹ cùng tiếng rên khẽ làm cô chú ý. Tiểu U mơ hồ tỉnh lại, ánh mắt cũng mang theo một chút sợ hãi.

Thành thực mà nói, kí ức của Tiểu U từ khi bị cưỡng chế phá bỏ khế ước đến hiện tại rất mơ hồ. Cô chỉ nhớ hình như bản thân sau khi được giải phóng liền bay vụt đi, sau đó thì vướng phải một cái ma trận cưỡng chế, tiếp đến hình như là có ẩu đả xảy ra, rồi thì không nhớ gì nữa. Ngơ ngác đảo mắt một vòng, cô không khỏi đề phòng khi thấy hai người đeo mặt nạ cùng mình, rất muốn phòng vệ mà hình như cơ thể lại vô lực. Cuối cùng, cô chỉ có thể nắm chặt tay, nhẹ giọng hỏi:

- Các ngươi là ai? Sao ta lại ở chỗ này?

Tiểu Lục một tay giữ cho Thiên Nhã ngồi vững tay kia rót tạm cho Tiểu U một cốc nước, đáp:

- Đừng sợ. Là Bạch Phụng đưa chị về đây. Anh ấy chỉ vừa mới ra ngoài thôi.

Tiểu U có phần ngơ ngác, ánh mắt càng ngày càng gấp gáp:

- Bạch Phụng? Hắn ở đâu? Là hắn đã cứu ta sao? Chuyện gì đã xảy ra vậy?

Tiểu Lục chuyển cốc nước qua cho Tiểu U, nhẹ giọng đáp:

- Đừng gấp gáp. Anh ấy phát hiện ra chị bị vướng vào ma trận cưỡng chế nên cứu chị ra ngoài. Vì khi đó chị không ổn định nên chủ nhân em đã tạm thời phong ấn chị lại. Sau khi chị hoàn toàn hồi phục sẽ trở lại bình thường thôi.

Tiểu U yên lặng một hồi, sau đó cảm thấy không đúng lắm liền hỏi:

- Chủ nhân? Vậy cô là...

Tiểu Lục mỉm cười, quay lại đỡ lấy Thiên Nhã đáp:

- Khí tức của em và mẹ em có vẻ hơi khác một chút nên chị không nhận ra cũng là bình thường thôi. Em là truyền nhân đời thứ 18 Hoa Mộc Thiên Linh. Gọi là Tiểu Lục.

Tiểu U bấy giờ mới tỉnh ra, cũng phần nào đoán được chủ nhân ngồi đó là ai. Cô hơi rũ mắt, nói:

- Gặp được cô coi như lần này ta ra ngoài không uổng rồi. Chủ nhân ta gặp nạn, đành phải phá bỏ khế ước với ta, nói ta ra ngoài được liền giao một thứ cho cô. Cô không phiền cho ta mượn đoản đao chứ?

Thiên Nhã gật đầu, tay khẽ động lấy ra sương kiếm đưa cho Tiểu U. Tiểu U nhận đoản kiếm, kéo cao tay áo đâm xuống tay một nhát không quá sâu. Từ vết rách, một viên pha lê trong suốt xuất hiện, bên trong còn ẩn hiện một thứ gì đó giống như một viên rubik nhưng lại chỉ lớn hơn đầu ngón tay một chút.

Giao viên pha lê cho Thiên Nhã, Tiểu U tiếp tục:

- Đây là bí tịch mà chủ nhân ta từ trong tay Dương gia cướp được. Cô tốt nhất bảo quản thật kĩ, đừng để phí công của ngài.

Thiên Nhã ngược lại có chút lo lắng, phân phó Tiểu Lục băng lại vết thương cho Tiểu U, hỏi:

- Phi Nhi thế nào rồi? Vì sao chị ấy đột nhiên mất tích?

- Ta chỉ nhớ ngài bị nhốt ở một thủy lao rất tối, còn chính xác là ở đâu thì ta thật sự không nhớ được.

Tiểu U dù rất muốn nói, kí ức lại mơ hồ vô cùng. Tay vừa được băng lại, cô lại cảm thấy máu nóng trong người như trào lên, mắt đã hằn cả tia máu. Trong chỉ một khắc, cô vùng dậy, gạt Tiểu Lục ngã sang một bên, sương kiếm hướng thẳng người thậm chí còn ngồi không vững phía đối diện mà đâm đến.

Thiên Nhã quả thật cũng có chút hoảng. Tốc độ này sợ là cô không thoát được rồi. Tiểu U xem ra vẫn còn bị khống chế, phải tìm cách ngăn lại cái đã.

Tiểu U đến ngày càng gần, Thiên Nhã chỉ có thể liều mạng đứng dậy, lảo đảo bước vài bước chân may mắn tránh khỏi đòn đánh đầu tiên. Cơ thể hầu như không còn chút sức lực, bất cứ lúc nào vô cũng có thể ngã xuống. Nếu thật sự không thể cản Tiểu U lại, hôm nay xem ra là ngày chết của cô rồi.

Cơ thể vô lực của cô đột nhiên dù ai đó đỡ lấy. Phía đối diện Tiểu U cũng đã bị ôm chặt. May cho cô với Tiểu Lục là Bạch Phụng cùng Thiên Tinh trở về đúng lúc.

Bạch Phụng dùng lực hoàn toàn chế trụ Tiểu U, nhẹ giọng:

- Đừng sợ. Bình tĩnh lại đi. Có ta ở đây rồi.

Tiểu U chỉ cảm thấy đầu óc quay cuồng, đôi mắt đỏ không tự chủ mà trào ra hai giọt nước. Cô hoảng sợ ôm chặt lấy người trước mặt, cả cơ thể run lên từng đợt nức nở:

- Ta sao lại thành ra như vậy? Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Vì sao ta không thể nhớ được gì cả?

Bạch Phụng nhẹ vỗ về, đoi mắt cũng tràn ra một chút đau lòng:

- Đừng sợ. Có ta ở đây, sẽ không có chuyện gì đâu.

Tiểu U cuối cùng không chịu nổi mà khóc lớn. Đã rất lâu rồi cô không được cảm nhận cảm giác này rồi. Hơn trăm năm trước chủ nhân của Bạch Phụng chết, cậu không màng đến bên ngoài nữa tự ngao du khắp nơi, bất chấp cả chuyện Tiểu U hết mực ngăn cản. Bạch Phụng và Tiểu U ngày đó dù đối lập nguyên tố, thực ra lại là một đôi không tách rời. Bạch Phụng đột nhiên biến mất khiến Tiểu U nhất thời không thể chấp nhận, nay trở về rồi thật tốt.

Thiên Nhã được Thiên Tinh đỡ ngồi xuống ghế, sắc mặt lại kém hơn mấy phần. Thiên Tinh thật chỉ muốn bất chấp truyền linh lực qua, nhưng hắn cũng không phải người không có đầu óc, bao nhiêu cố chấp vẫn là bị áp chế ngược trở lại. Thiên Nhã hài lòng cười cười, vu vơ hỏi:

- Tử Nguyệt đâu? Hắn không đi với ngươi sao?

Thiên Tinh nghe nhắc đến cái tên kia có vẻ rất không vừa ý, hừ lạnh một tiếng đáp:

- Hắn nói có tung tích của người kia nên đi tì rồi. Lại nói gần đây hiệu suất làm việc của Ảnh Linh quá kém, rõ ràng là do chủ nhân quá cưng chiều mà làm biếng rồi.

Thiên Nhã bật cười, đùa cợt:

- Đang trách ta chiều hư hắn sao?

Thiên Tinh xì một tiếng không đáp lại. Hắn dám nói là đúng sao? 

Thiên Nhã mỉm cười ngọt ngào, kéo kéo ống tay áo Thiên Tinh, nhẹ giọng nói:

- Đừng trách hắn nữa. Một mình hắn chạy đông chạy tây cũng rất mệt rồi. Trưởng công chúa chưa rõ tung tích, hắn làm như vậy cũng chỉ là muốn giúp ta thôi. Dù hiện tại còn chưa biết ta có thể chịu đựng đến khi nào, nhưng việc tìm ra trưởng công chúa vẫn là cấp thiết nhất.

Thiên Tinh thở dài một hơi, nhìn chủ nhân mà đau lòng. Cả đời hắn cho rằng sẽ coi thường lũ chủng tộc thấp kém, vậy mà từ nhỏ vẫn là được chủng tộc nuôi dưỡng, đến hiện tại lại là một cô gái chưa tròn 17 tuổi bảo vệ. Bản thân là Thánh thú cao ngạo, hiện tại lại hoàn toàn bất lực thật chẳng hay ho chút nào.

Tiểu U có vẻ đã lấy lại được bình tĩnh, vừa nghe đến trưởng công chúa liền như nhớ ra cái gì. Cô nhẹ cựa mình thoát khỏi Bạch Phụng, nhỏ giọng nói:

- Nhã Nhi, ta biết hiện tại lời của ta rất khó tin, nhưng có lẽ ta biết Trưởng công chúa ở chỗ nào.

Thiên Nhã hơi nhíu mày, Tiểu U đúng là còn bị khống chế, rất khó biết đó là thật hay giả. Tuy vậy, cô vẫn đánh liều tin một lần:

- Bà ấy ở đâu? 

Tiểu U yên lặng một chút cố nhớ lại sự việc, nói:

- Ký ức của ta rất mơ hồ, chỉ nhớ người bắt chủ nhân ta đã từng nhắc tới nói Thánh địa nào đó. Thiên Không Thành thánh địa, ta nghĩ chỉ có nơi của Bạch Phụng ngày trước, Quang Minh Thánh địa mà thôi.

Thiên Nhã không hiểu chuyện chưa thể phản ứng. Bạch Phụng lại có vẻ trầm đi mấy phần, giọng cũng càng ngày càng nghiêm trọng hơn:

- Em chắc chắn là Quang Minh Thánh Địa sao?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net