Chương 8: Khiêu chiến Tây Môn Khả Nhi.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

- Dám đuổi tôi đi? Được lắm. Tôi thật muốn biết cô có ai đứng đằng sau mà gan lại lớn như vậy.

Cô gái kia giơ tay, tính mạnh mẽ hạ xuống một cái bạt tai. Thanh Long nãy giờ đã thấy trướng mắt, tính đến ngăn cản thì bị một cánh tay giữ lại. Trái lại với nét giận dữ trên mặt Thanh Long, Tây Môn Huyền Vũ có vẻ bình tĩnh hơn nhiều, anh không tin với tính cách của Thiên Nhã sẽ đưa mặt cho người ta đánh dễ dàng như vậy.

Quả nhiên, bàn tay của cô gái kia cách gương mặt nhỏ đúng 10cm thì bị giữ lại. Ánh mắt Thiên Nhã lóe lên một tia sáng rồi nhanh chóng mất đi, nói:
- Muốn hống hách thì hãy dùng thực lực của bản thân ấy. Dựa vào một chút thế lực từ gia đình hay ho lắm sao?

Cô gái kia đùng đùng nổi giận, hiển nhiên đây là lần đầu tiên cô ta bị người ta phản lại như vậy, lớn giọng quát:
- Được lắm. Hay cho câu dựa vào thực lực. Bản tiểu thư không tin dựa vào thực lực của bản thân lại không thắng được mấy đứa rơi rớt các cô. Dám thách thức top 10, giỏ lắm. 5h chiều nay hẹn gặp ở võ đài. Nếu cô không đến thì đừng có trách người của tôi phá nát chỗ này.

Cô gái kia quay ngoắt mặt đi, qua chỗ Tây Môn Huyền Vũ còn nhìn lại một cái mới rời hẳn. Thiên Nhã tuy không nhìn thấy ánh mắt của cô gái, nhưng chỉ một chút khựng lại kia, cô cũng đoán được chuyện gì xảy ra.

- Tây Môn Khả Nhi, 14 tuổi, tộc nhân Sirius, khảo nghiệm lần một thực lực Hoàng Kim trung kỳ, khảo nghiệm lần 2 nằm trong top 10 xếp loại giỏi. Ở cái tuổi đó có thể coi là nhân tài đi. Huyền Vũ, hình như lần này cô ta vì anh mà đến thì phải?

Thiên Nhã cao giọng nói khiến đám người kia có chút ngạc nhiên, chuyện bảng xếp hạng khảo hạch Chu Lý và Chính Nguyên đã nói qua cho Thiên Nhã biết, nhưng chuyện tại sao cô ta đến gây sự, làm sao có thể quy ngay cho Tây Môn Huyền Vũ như vậy chứ?

Thấy cả đám còn như vướng mắc cái gì đó, Thiên Nhã vẫy vẫy tay nói:
- Không có gì đang ngạc nhiên cả. Đôi khi trực giác của con gái rất mạnh nha. Hơn nữa đồ của em, ai dám động vào đều không có kết quả tốt.

Chỉ một câu nói đơn giản, mấy người đứng đó không tự chủ mà rùng mình một cái. Dù ngay từ đầu đã biết cô bé này không có dễ động như vậy, nhưng tới mức này thì cũng đáng ngạc nhiên đi. Còn có... đồ của em kia không phải là ám chỉ Tây Môn Huyền Vũ sao?

Sắp xếp phòng một lượt, Anh Dạ và Tiểu Bạch từ sáng đến giờ cũng đã mêt bở hơi tai, chỉ muốn lên giường ngủ, mà Thiên Nhã thì tất nhiên ngược lại, cô vừa mới ngủ 1 tuần rồi nha, giờ mà ngủ tiếp không phải rất giống sóc ngủ đông ư? Tất nhiên, cũng vì lý do đó khiến cô quyết định ra ngoài dạo phố một chút, dù sao cũng ở chỗ này lâu dài, biết nhiều một chút cũng không tệ.

Bước ra ban công đầy nắng gió, cô nhận ra một người cũng đang đứng đó. Nhẹ bước tới bên cạnh, cô hít một hơi thật sâu, cảm nhận không khí dễ chịu của buổi trưa, nói:
- Không khí chỗ này đúng là rất dễ chịu. Có lẽ em cũng nên cảm ơn người đã sắp xếp cho em chỗ này một chút. Rất hợp với phong cách của em.

Tây Môn Huyền Vũ nhìn cô bé con bên cạnh mỉm cười, anh thật sự không hiểu tại sao mỗi lần gặp cô anh đều không tự chủ mỉm cười như thế.
- Nếu là cảm ơn thì không cần đâu, nhưng nếu muốn trả ơn như vậy thì theo anh đi dạo một lát đi.

Thiên Nhã tròn mắt. Cô còn thắc mắc tại sao ngẫu nhiên cô lại được vào một căn phòng thoải mái tới như vậy, hơn nữa còn đối diện với phòng Huyền Vũ, hóa ra là do anh sắp xếp từ trước.

- Lạm quyền.

Chỉ nói một tiếng, Thiên Nhã quay phía cầu thang đi xuống mà đi. Tây Môn Huyền Vũ thầm kêu oan uổng, tòa nhà này của khu ký túc vốn thuộc quản lý của Tứ Linh Hội, tất nhiên anh có quyền sắp đặt chỗ ở cho người được giao rồi. Chỉ là trùng hợp nhóm Thiên Nhã được phân đến đây nên anh mới sắp xếp thế này, như vậy cũng coi như lạm quyền sao?

Nếu không phải từ đầu đã biết đây là bên trong Hỗn Nguyên Học Viện, có lẽ Thiên Nhã còn tưởng đây là một thành thị phồn hoa nào đó. Tuy không phải là một đứa nhà quê mới ra phố lần đầu, nhưng cảnh tưởng phố phường ở chỗ này đúng là vượt xa mức tưởng tượng. Làm gì có cái học viện nào ở thế giới của cô ngày trước mà bao trọn cả một khu trung tâm thương mại đầy đủ mặt hàng như thế này, còn chưa kể nhà hàng, trung cư, khách sạn đều đủ cả.

- Bất ngờ lắm đúng không? Lần đầu tới chỗ này anh cũng bị đả kích như vậy. Có một vị tiền bối đã nói với anh, bát đại học viện vốn không chỉ đơn thuần là học viện, đó là trung tâm kinh tế chính trị, đồng thời cũng là nơi có thể lực mạnh nhất của một tòa thành. Nói chung, dù ở bất cứ thành nào, ai cũng đều muốn có thể thuận lợi làm ăn dưới sự bảo hộ của học viện. Dù tiền thuế hàng năm phải nộp không nhỏ, nhưng đổi lại là họ sẽ an toàn 100% với đám thú phá hoại bên ngoài.

- Khi làm ăn cũng không chỉ có đám thú mới biết phá hoại.

Thiên Nhã nhìn quanh, lạnh lùng nói một câu. Chỉ cần là nơi đó còn cái luật cá lớn nuốt cá bé, dù cho tránh được đám thú thì sao, vẫn còn những thứ đáng sợ hơn kia kìa. Tuổi đời của cô ở thế giới kia không coi là lớn, nhưng cũng không tính là nhỏ để hiểu mấy cái trò ăn chặn tham ô của mấy tên tham quan đâu. Dù có là chỗ nào chăng nữa, chỉ cần có mấy cái ung nhọt kia thì những người thấp cổ bé họng cũng đừng mong sống yên ổn.

Tây Môn Huyền Vũ ngạc nhiên. Nếu câu nói này là Anh Dạ nói, anh cũng sẽ không lấy làm lạ, đơn giản vì Anh Dạ vốn sống trong một môi trường quá khắc nghiệt. Thiên Nhã lại khác, anh cũng không nghĩ một cô bé bình thường lại nói ra lời này.

- Nhiều khi anh tự hỏi không biết em có thật là 13 tuổi hay không đấy.

Thiên Nhã thu lại ánh mắt lạnh vô cảm khi nãy, chưng ra một bộ mặt ranh mãnh như hồ ly hỏi lại:
- Vậy anh nghĩ sao?

Tây Môn Huyền Vũ vò đầu cô một cái, cười cười. Bộ mặt hồ ly đó để Tiểu Hồ chưng không phải sẽ hợp hơn hay sao? Tại sao hết lần này đến lần khác để cô nhóc này chưng ra cơ chứ?

Thiên Nhã đắc thắng, ngẩng đầu nhìn về phía một tòa nhà cao tách biệt phía cách đó khá xa, hỏi:
- Chỗ đó là gì vậy?

Tây Môn Huyền Vũ quay đầu, nhìn theo hướng tay Thiên Nhã. Đó là một tòa nhà cao khoảng hơn 50m, cấu trúc đã cổ lắm, bên ngoài cũng có rêu và dây leo bám không ít. Hoa mỹ mà nói, nó giống một tòa lâu đài cổ hơn.

- Chỗ đó là thư viện của Hỗn Nguyên Học Viện. Chỉ cần là học viên, bất cứ ai cũng muốn vào đó cả. Nơi đó chứa rất nhiều sách viết về hầu hết các lĩnh vực từ lịch sử đến khoa học, từ sách dạy ma pháp đến y học, thuật pháp, trận pháp, võ kỹ đều đủ cả. Hơn nữa chỗ đó linh khí rất tốt, nghe nói là do dưới nguồn nước có phong ấn một nguồn năng lượng mạnh mẽ cổ xưa nào đó. Nói chung, dù là học viên nào cũng muốn ở đó càng lâu càng tốt.

- Vậy không phải cứ tới đó là xong sao? Nói thẳng ra thì đó là tháp tu luyện chứ gì?

Tây Môn Huyền Vũ hết nói nổi với kiểu tóm lược ý của cô bé này. Nhưng nói thư viện như một cái tháp tu luyện hẳn là không sai.

- Không dễ như vậy đâu. – Tây Môn Huyền Vũ giải thích – mỗi học viên đều có giới hạn vào thư viện cả đấy. Em còn nhớ cái thẻ tư cách khi khảo hạch lần đầu được phát chứ? Lấy ra đây đi.

Thiên Nhã nghe lời, từ trong túi phép lấy ra tấm thẻ của mình. Cô không khỏi ngạc nhiên khi thấy tuy nó vẫn là một màu tím như ban đầu, nhưng cũng nhều thêm 5 đường hoa văn tinh xảo màu vàng kim, hơn nữa con số tích lũy tên đó đã lên tới 1000 điểm.

- Năm đường kim văn? Quá đả kích người rồi. – Tây Môn Huyền Vũ khẽ than một tiếng, nói – học viên lâu năm mà biết chuyện này chắc là em cũng sống không được yên đâu.

Thiên Nhã khó hiểu nhìn Tây Môn Huyền Vũ, ánh mắt vô cùng vô tội.

- Số lượng đường hoa văn đều là do quy đổi tích lũy điểm trên thẻ tư cách mà quy đổi ra. Một đường màu lam là 100 điểm, một đường màu tím là 500 điểm, một đường màu vàng kim này chính là 1000 điểm, trên nữa có đường bạch kim tương đương với 5000 điểm. Tích điểm tính từ thời điểm em cầm trong tay thẻ tư cách, nhưng chỉ hình thành hoa văn khi em có thể thông qua khảo hạch trở thành tân sinh. Hoa văn cấp càng cao thì được vào thư viện tầng càng cao. Ví dụ như thư viện có tất cả 10 tầng, càng lên cao, linh khí càng mạnh, các loại sách cũng cao cấp hơn rất nhiều, nhưng điều kiện cũng khắt khe hơn. Những người có dưới 3 đường kim văn chỉ có thể vào từ tầng 5 trở xuống, từ 3 đường trở lên, cứ nhiều 1 đường thì được lên cao hơn 1 tầng. Nhưng tất nhiên thư viện cũng có chỗ hạn chế ra vào, đó chính là tầng cao nhất. Cái này dù là có đủ 5 đường bạch kim cũng không được, chỉ có thể tự mình dùng năng lực dành lấy mà thôi.

- Năng lực? – Thiên Nhã hỏi lại.

- Đúng vậy. – Tây Môn Huyền Vũ gật đầu – mỗi năm có một cuộc thi dành lấy cái tư cách này. 10 người đứng đầu được phép vào đó khoảng một tháng hoặc hơn gì đó tùy thuộc vào quy định của ban tổ chức. Thường thì người được vào đó sẽ chú ý đẩy nhanh tu luyện nhiều hơn, nhưng anh thì thích mấy cuốn sách trên đó hơn, dù sao hệ ma pháp phục hồi khống chế như anh tăng cấp quá nhanh mà không bổ xung thêm ma pháp cấp cao cũng không phải là chuyện gì tốt.

- Nói vậy không phải là anh được vào đó rồi hay sao?

Thiên Nhã đều đều nói, cứ như cô chẳng ngạc nhiên chút nào khi nghe tên kia nói thế vậy. Tây Môn Huyền Vũ lại càng không cần xấu hổ, đáp lại:
- Năm ngoái nhờ có vì tiền bối kia giúp đỡ một chút nên may mắn dành được thôi.

- Vị tiền bối đó là thần thánh phương nào vậy? Thấy anh cứ không ngừng nhắc về người đó thì phải.

Thiên Nhã không khách khí hỏi, ánh mắt vẫn không rời khỏi đường phố tấp nập.

- Đó là người lập ra Tứ Linh Hội. Cách đây 9 năm, anh ấy lần đầu tiên bước chân vào học viện đã làm ra một trận phong vân rồi. Nghe nói chỉ trong chưa đến 1 năm, anh ấy đã dựng lên Tứ Linh Hội, tuy ngày đó hội còn nhỏ nhưng cũng không ai dám coi thường cả. Năm anh được vào trường cũng chính là thời điểm Tứ Linh Hội hưng thịnh nhất, anh ấy cũng là nhân vật được nhiều người biết đến nhất.

- Không phải như vậy thì không tới 3 năm nữa anh ấy cũng sẽ buộc phải tốt nghiệp hay sao? Dù sao người phong vân như vậy bó buộc một chỗ cũng không có chỗ nào tốt. – Thiên Nhã cứ thế nói ra, tiện tay cầm cây kẹo xâu mới mua cắn một cái.

- Cũng không phải thế. – Tây Môn Huyền Vũ nói – Cho tới 5 năm trước đây, quy định tuyển học viên cũng chỉ giới hạn là 10 tuổi. Năm nay anh ấy cũng chỉ mới 19 tuổi mà thôi.

Thiên Nhã nuốt xuống miếng kẹo ngọt kia, không khỏi ngạc nhiên.

- 10 tuổi mà phong vân trong trường là cái khái niệm phải gió gì vậy. Tên kia chẳng lẽ không phải người sao? Không phải, chỗ này không phải người thì còn 7 chủng tộc khác nữa. Tên kia, khẳng định là yêu quái đi. Mà khoan đã, cho tới 5 năm trước vẫn là 10 tuổi được thi tuyển, tại sao đột nhiên lại lùi lại 3 năm cơ chứ?

Thiên Nhã cắn thêm vài miếng kẹo nữa như để trút giận, thanh kẹo ăn hết cũng bị cô dùng hỏa nguyên tố thiêu không còn một mống. Cô uất ức nói:
- Không công bằng chút nào. Tại sao không tiếp tục giữ cái mức tuổi khảo hạch kia cơ chứ. Hại người ta phải ăn hại lê lết thêm 3 năm mới có thể đăng ký khảo hạch. Quá bất công. 

Tây Môn Huyền Vũ cười cười, trao thêm cho cô một thanh kẹo khác, nói:
- Khảo hạch tuy lấy độ tuổi là 10 tuổi, nhưng mà trình độ vẫn không hề thay đổi. Em nói xem muốn tuyển một loạt học viên độ tuổi đó trình độ lại từ Thanh Vân trung cấp trở lên sẽ có bao nhiêu phần trăm đỗ đây.

Thiên Nhã níu lưỡi, lại mạnh mẽ cắn thêm một miếng kẹo nữa, nói:
- Không phải chứ. Trường này tuyển một đám quái vật sao? Đừng có nói với em là anh cũng dự tuyển từ năm 10 tuổi đấy nhé.

Tây Môn Huyền Vũ từ chối cho ý kiến, nhún vai một cái vô tội. Hiển nhiên là anh cũng tham gia khảo hạch năm 10 tuổi rồi.

Hai người cũng đã đi hết cả một con phố, Thiên Nhã chợt nhớ ra mình hình như thiếu cái gì đó. Cô đột nhiên đứng lại khiến Tây Môn Huyền Vũ hơi khó hiểu một chút nhưng ngay sau đó nói:
- Muốn vào đó xem một chút không?
Thiên Nhã ngẩng đầu lên, thì ra cô đang ở trước tiệm đồ trang bị. Còn nói không biết thiếu cái gì, mọi lần đều mặc một thân đồ trang bị đầy đủ, hôm nay chỉ mặc một chiếc váy liền nhạt màu đơn giản mà thôi.

Hai người bước vào tiệm đồ. Có vẻ như số lần Tây Môn Huyền Vũ đến đây không ít nên mấy người phục vụ rất nhiệt tình, hơn nữa còn có mấy phần thân thiện. Anh chỉ vào Thiên Nhã đứng cạnh, nói với ông chủ cửa hàng một chút. Ông chủ cửa hàng vui vẻ gật đầu, dẫn đường ra hiệu cho hai người lên tầng 2, tiến vào một quầy treo rất nhiều trang phục gọn gàng, chất liệu cũng rất tốt, nói:
- Những bộ này đều có tính hộ giáp rất tốt, hơn nữa cũng khá nhẹ nên không ảnh hưởng nhiều đến tốc độ. Vì bé con là bạn của Tây Môn nên đừng ngại, cứ thử bộ nào cháu thích, chú sẽ không tính phí thử.

Thiên Nhã ngoan ngoãn gật đầu cảm ơn. Cô biết đồ trang bị cũng giới hạn số lần sử dụng. Ông chủ này cho phép cô thử từng bộ có nghĩa là đã rất nhiệt tình rồi. Tuy nhiên, cô cũng không chọn đại mặc thử, như vậy chính là không lễ độ chút nào. Dù người ta có thịnh tình thì mình cũng nên giữ ý một chút.

Thiên Nhã đi một vòng quan sát, cô cũng không tùy tiện mà động vào đồ khiến ông chủ rất hài lòng. Ông vốn rất thích những người hiểu chuyện như thế. Cô cuối cùng cũng dừng lại ở một bộ đồ màu đen sát nách có thêu hoa văn màu đỏ khá tinh xảo, quần soóc ngắn đến hơn nửa đùi cùng với đai bản rộng, một đôi găng hở ngón cao đến khuỷu tay cùng một đôi giày cao tới bắp chân. Mắt cô lập tức sáng lên, đây chính là đồ trong mơ của cô nha.

Ông chủ khẽ gật gù, ánh mắt của bé con cũng không tệ, vừa nhìn đã thấy cái tốt nhất. Bộ đồ đó được dệt bằng lông của chuột lửa, một con linh thú 4 sao có tốc độ và sức tấn công đáng bất ngờ. Lông của nó không chỉ có tính hộ giáp cao mà còn tăng cả tính linh hoạt, đặc biệt còn có thể giảm thiểu ít nhất 10% sát thương ma pháp. Ông mỉm cười nói:
- Thử đi nhóc. Chú thấy nó hợp với cháu đấy.

Mắt Thiên Nhã lập tức sáng lấp lánh nhưng lại có chút e dè. Đồ có giá trị như thế này, lỡ cô mặc mà không được thì uổng lắm, như vậy sẽ khiến nó nhanh hỏng hơn.

- Sao thế? Hay nhóc không thích cái đó? Vậy thử cái khác đi.

Chủ tiệm rất nhiệt tình giới thiệu tiếp nhưng Thiên Nhã dường như chẳng nghe được chút nào. Tâm trí của cô đã hoàn toàn bị bộ đồ kia hút mất. Tây Môn Huyền Vũ bất đắc dĩ lắc đầu một cái, sau khi xem thêm ở tiệm một vòng liền đưa cô trở về chỗ cũ, ấn bộ đồ vào tay cô rồi đẩy vào phòng thay đồ.

Ông chủ tiệm cười càng ngày càng lớn, sảng khoái nói:
- Nhóc con, cô bé đó là bạn gái nhóc đúng không. Con bé dễ thương thật đấy.

- Không phải như vậy đâu. Chú tưởng tượng nhiều rồi. – Tây Môn Huyền Vũ cười cười đáp lại.

Ông chủ tiệm làm như không nghe thấy, đùa cợt nói:
- Tiếc thật nha. Chú còn tính chấm cậu làm con rể, đáng tiếc cậu lại có bạn gái sớm như vậy.

Ông thở ra một hơi rõ dài, khuôn mặt cũng dần trùng xuống. Nếu con gái vẫn còn bên cạnh ông, có lẽ cũng lớn cỡ này đi. Nếu con gái ông cũng lanh lợi biết điều như cô bé kia thì thật là tốt. Tây Môn Huyền Vũ vốn không phải người vô tâm, hơn nữa đối với ông chú này tình cảm cũng coi như khá tốt. Anh vỗ vai ông, nói:
- Chú cũng đừng quá lo lắng. Em ấy phúc lớn mạng lớn, nhất định vẫn còn sống tới giờ này. Chú yên tâm, nếu có cơ hội, nhất định sẽ tìm được em ấy về.

Ông chủ tiệm gật đầu. Dù biết Tây Môn Huyền Vũ chỉ là an ủi mình đi chăng nữa, ông cũng nhận lòng tốt của người bạn trẻ này. Đối với ông, Tây Môn Huyền Vũ như con trai mình vậy, ông cũng không ngại tin tưởng đứa con của mình.

Thiên Nhã từ trong phòng thay đồ bước ra. Dáng hình nho nhỏ, làn da trắng không tỳ vết càng nổi bật hơn trong sắc đen đỏ của bộ áo. Đôi chân thon dài dường như vô cùng hợp với đôi giày da cao cổ kia. Mái tóc hồi nãy còn thả tung bay đã được buộc cao gọn gàng bằng một sợi lụa cùng màu với bộ đồ trên thân. Nếu có thể nói điều gì đó, từ duy nhất có thể diễn tả chính là… hoàn hảo. Cứ như bộ đồ này là may riêng cho cô vậy, từ kích cỡ đến màu sắc, kiểu dáng đều rất phù hợp.

Thấy hai người kia cứ nhìn mình, mặt Thiên Nhã bất giác nóng lên, hỏi:
- Cháu mặc kỳ lắm ư? Hay để cháu tìm bộ khác đi.

Ông chủ tiệm chợt tỉnh, cười cười nói:
- Không phải, không phải đâu. Nhóc mặc rất đẹp. Chú không ngờ có người có thể mặc vừa một bộ đồ tới như vậy đấy.

Tây Môn Huyền Vũ cũng gật gật đầu, lúc bấy giờ cô mới dám nhìn mình trong gương. Lúc mới mặc cô đã nghĩ là trông sẽ khó coi cơ chứ. Có điều… rất đẹp nha.

Ông chủ tiệm nhìn cô bé mắt sáng rỡ, đứng nhún nhảy trước gương, khuôn mặt rạng ngời vì có bộ đồ mới, ánh mắt đột nhiên nhu hòa hơn rất nhiều. Ông thầm nghĩ nếu cô là con gái ông chắc cũng tốt lắm. Nếu như vậy ông sẽ yêu thương cô hết mực, nâng niu từng chút một cho xem.

Ngắm lại mình một lát, Thiên Nhã đành thay bộ đồ ra, thay bằng bộ váy lúc đầu xuống nhà thanh toán. Ông chủ quán nhẩm tính một lát, sau đó nghiêm trong mặt nói:
- Bộ đồ này cũng không rẻ đâu, nhóc có thật sự muốn mua hay không?

Thiên Nhã nuốt nước miếng một cái. Ông chủ nói như vậy tức là không dễ gì mua được nha. Nếu thật là đắt như vậy, cô chỉ còn cách vay tạm tiền rồi trả nợ sau thôi. Cô ngẩng đầu nhìn tên con trai cao hơn mình gần hai cái đầu, ánh mắt cầu cứu như kiểu nếu hôm nay cô không mua được bộ đồ kia thì sẽ mất ăn mất ngủ vậy.

Ông chủ quán nhìn thấy vậy cười lớn. bé con này đúng là dễ thương chết đi được. ông nói:
- Giá của nó là nhóc không phiền cho chú biết tên chứ?

Thiên Nhã tròn mắt ngơ ngác, lắp bắp hỏi lại:
- Sao… sao cơ ạ?

- Sao nào? Nếu tên của bé con đáng giá như vậy thì chú không có cái gì tương đương đổi được mất rồi. – ông chủ tiệm cười đùa nói

- Không phải đâu ạ. – Thiên Nhã vội vàng giải thích – Cháu tên là Nhã, Hoàng Thiên Nhã ạ. Mọi người gọi cháu là Nhã Nhi.

- Nhã Nhi, tên hay lắm. Bộ đồ này chú để đó cũng lâu rồi không bán được, nếu thích hợp với cháu như vậy, hôm nay chú tặng lại cho cháu, coi như quà gặp mặt có được không?

Ông chủ quán cười hiền nói, bàn tay không tự chủ đặt lên mái tóc mềm mượt một cái.

- Cái này… - Thiên Nhã chợt cảm thấy khó xử. Đúng là cô rất thích bộ đồ này, nhưng cô cũng hiểu được cái gì gọi là vô công bất thụ lộc. Nếu hôm nay cô nhận bộ đồ này, sau này dù ông chủ tiệm không tính toán, cô cũng cảm thấy rất áy náy.

Ông chủ tiệm tất nhiên hiểu được những gì mà cái đầu nhỏ kia nghĩ, bèn nói thêm:
- Nếu cảm thấy không muốn nhận không, vậy sau này bắt lại cho chú một vài con chuột lửa là được.

Nói đến chỗ này, Thiên Nhã mới thoải mái hơn một chút, gật đầu nói:
- Thế được rồi, nếu vậy chú viết giấy nợ cho cháu đi. Dù chú không tính toán, nhưng cháu không muốn lười biếng mà trốn nợ. Chú cũng là người làm ăn mà, làm ăn có lỗ cũng không tốt.

Nghe câu nói này khiến cho ông chủ tiệm bật cười lớn. Bé con này không chỉ dễ thương, còn rất thú vị nữa. Ông hào sảng nói:
- Được rồi, nghe theo cháu.

Viết vài chữ lên một tờ giấy cho Thiên Nhã, ông nói:
- Mọi người ở đây đều gọi chú là chú Phong. Sau này có việc gì cần giúp cứ tới tìm chú. Còn về bộ đồ kia, chỉ cần 1 năm tới chỗ chú bảo dưỡng một lần, chú đảm bảo cháu dùng tới khi nào cũng được.

Thiên Nhã nhận lấy giấy nợ, gật đầu cười:
- Cảm ơn chú. Cháu nhất định còn quay lại.

Bước ra khỏi cửa tiệm, Thiên Nhã cứ nâng trên tay bộ đồ mới, giống như một đứa nhỏ được cho quà vậy. Tây Môn Huyền Vũ mỉm cười nói:
- Em thích bộ đồ đó như vậy sao không mặc luôn. Dù sao em mặc cũng rất đẹp mà.

Thiên Nhã đặt lại bộ đồ vào trong túi, nói:
- Em không nỡ mặc, nếu làm hỏng thì sẽ tiếc lắm.

Tây Môn Huyền Vũ cũng không đề cập thêm nữa. Đồng hồ học viện đã điểm 3 giờ chiều. Từ giờ tới lúc thách đấu với Tây Môn Khả Nhi còn những 2 tiếng, giờ này đến quảng trường cũng không để làm gì, Anh liền đưa Thiên Nhã tới ngọn đồi sau trường. Trái với cái không khí xô bồ của khu thương mại, chỗ này thật sự rất yên tĩnh. Ngồi dưới một gốc cây đại thụ, Thiên Nhã khẽ nhắm mắt cảm nhận tiếng cỏ rì

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net