Chương 82: Thánh Quang Tinh Thạch

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ánh nắng ban mai chiếu lên mặt đất đã bị phủ một lớp băng mỏng từ đêm qua. Thoáng một cái đã tới lập đông rồi. Cho dù là Thiên Không Thành luôn ấm áp cũng không tránh khỏi có một chút lạnh giá.

Đại điện hoàng cung bình thường không một bóng người, hôm nay lại đông đến kì lạ. Đế Hậu mất tích một tháng đã trở về, những người chủ trì tứ đại gia tộc đồng loạt đứng lên đòi công đạo. Nói Thiên Không Thành tất loạn sẽ không sai, mà nói chưa chắc đã loạn lại không hẳn là không thể.

Ngai vàng của Đế Quân trên cao như vậy mà đã trống rỗng hơn 2 tháng, Đế Hậu như cũ ngồi ở vị trí bên phải thấp hơn 3 bậc nhìn xuống bốn con người đầy quyền lực và sau đó là một cơ số chân tay cùng đến. Mụ nở nụ cười nhẹ, vô cùng biết điều mở lời:

- Ta biết các vị đến đây là vì cái gì, cũng muốn cùng các vị thảo luận khá nhiều vấn đề lớn. Thân là Đế Hậu của cả Thiên Không Thành, khi Đế Quân mất, lẽ ra ta nên thay ngài gánh lấy một số trách nhiệm. Đáng tiếc ta chỉ là phận nữ nhi, có lẽ còn chưa đủ tư cách để đứng đầu cả một thành lớn. Hôm nay mọi người đã đến đây, có lẽ chúng ta nên thảo luận vấn đề lớn nhất này trước, tứ đại tộc trưởng sẽ không phản đối chứ?

Minh Luân từ đầu không thích nhiều lời liền giữ im lặng, hơn nữa kế hoạch hạ từ đầu đã chuẩn bị, nhiều lời cũng vô ích thôi. Dương gia chủ vậy mà không phải người phản ứng mạnh nhất, lão chỉ đơn giản hừ lạnh, mặt bất mãn nhưng một tiếng đều không nói ra. Càng đáng ngạc nhiên hơn đó là người đầu tiên mở miệng không phải Thiên Hồn lão gia tử, mà là Hoàng lão đầu Hoàng Liệt:

- Nói thì hay lắm. Một cái Hoàng Thanh Long đã chết, mười tám cái truyền thừa chỉ còn lại một nửa, ngươi lấy cái gì để đảm bảo người kế nhiệm?

Đế Hậu vẫn giữ thái độ như cũ, ánh mắt mang theo mười phần tự tin:

- Hoàng lão già chủ, chuyện đó mọi người không cần lo. Khi đó chúng ta bị Quỷ U ám toán, tân nhiệm Đế Quân mới vì đó mà gặp một chút rủi ro. Điều này có lẽ đối với chúng ta là mất mát lớn nhất. Hiện tại nếu đã như vậy, không bằng dựa vào tài năng của họ mà định đoạt đi.

Minh Luân nhíu mày tỏ vẻ không hài lòng. Minh gia chỉ còn Minh Nhiên mà dùng phương thức này có khác gì tự sát cơ chứ? Cách này trên thực tế chẳng khác nào thanh trừng lẫn nhau cả. Cho dù ai là người thắng cuối cùng, ba gia tộc còn lại đều coi như nhất định không có cơ hội.

Tuy vậy, Dương lão gia tử Dương Tử lại không chần chờ đồng ý:

- Chuyện này dễ thôi. Đế Hậu nương nương cũng không sai, thực lực là quyết định phần lớn dựa trên truyền thừa. Vậy thì làm theo cách của Đế Hậu nương nương đi.

Phía sau không ít người từ gia tộc khác hừ lạnh khinh bỉ. Sau Hoàng gia, Dương gia bọn họ chính là chiếm phần lớn. Không tính Tiểu Dương Phi còn quá nhỏ, một Dương Khả tài năng cũng đủ ăn đứt khối người. Mà không còn Hoàng Thiên Nam và Thanh Long, nói trắng ra Dương Khang có lợi thế nhất. Ý này không phải thiên vị Dương gia lắm sao?

Ý của Đế Hậu, chỉ mình mụ mới biết, có lý gì mà nói chứ. Hoàng Liệt cũng xếp vào loại cáo già, dù chưa thành tinh thì sống lâu năm cũng đủ để có tính toán. Lão hồi lâu mới lên tiếng:

- Làm như vậy cũng không sai, như vậy bất cứ ai cũng có thể cạnh tranh. Tuy nhiên người nào tham gia thì gia tộc chúng ta cũng có quyền quyết định. Tiểu Thập và Thất nha đầu của Hoàng gia chúng ta còn chưa đến 15 tuổi thành niên, theo lý thì không nên tham gia. Hoàng gia chúng ta chấp nhận để một mình Nhị nha đầu ứng chiến.

Hoàng gia đã từng là gia tộc mạnh nhất, cũng từng thống trị cả Thiên Không Thành. Đời này lẽ ra còn mạnh mẽ gấp mấy lần, vậy mà chỉ không đến vài tháng lại rớt xuống thảm hại như vậy. Tính thêm Thanh Long, Hoàng gia chiếm hơn một phần ba số huyết mạch, chưa kể đến những đứa nhỏ này còn đều thật sự tài giỏi. Lần này thiệt hại mất tận 4, Hoàng gia xem như lỗ nặng rồi. Nếu lại mất thêm người, Hoàng gia cũng có thể nói từ đời này hoàn toàn xoá sổ.

Dương Tử lão đầu cũng nhanh chóng tiếp lời:

- Hoàng lão đầu nói không sai, dù sao mấy đứa nhỏ còn chưa thành niên mà tham gia chuyện này cũng không tốt lắm. Tiểu Dương Phi chỉ mới gần 6 tuổi, không nên tham gia mới đúng.

Xung quanh lại không ít tiếng xì xào. Dương lão đầu xem ra đầu óc còn chưa có bị nhúng nước đâu. Dù nắm trong tay phần thắng, lão vẫn tính đến đường lui cho mình.

Có vẻ đã bàn bạc xong xuôi, Đế Hậu luôn im lặng mới lần nữa lên tiếng:

- Các vị đã quyết định như vậy, ta tất nhiên sẽ đồng ý. Nhưng ta muốn tiến cử thêm một người. Người này các vì đều biết và cũng từng được chấp nhận.

Nói xong, mụ phất tay ra hiệu từ góc tối đi ra một dáng người cao gầy, gương mặt đã bị che hơn một nửa vẫn không dấu được đôi mắt phượng dài màu vàng kim. Người này không khác biệt lắm chính là Thanh Long.

Người vừa xuất hiện, Dương Khả đã giật thót, không tự chủ kêu lên:

- Thanh Long? Anh thật sự còn sống?

Dương Tử lão đầu cũng theo đó nhíu mày. Lão biết chuyện Dương Khả từng sống chung với Hoàng Thanh Long một thời gian. Dù Dương Khả còn nhỏ, phán đoán của cô lại chưa từng sai, đặc biệt là đối với những người thân cận. Dương Khả nói như vậy thì chính là như vậy. Hoàng Thanh Long thật sự còn sống, xem ra Dương gia họ không thể chắc chắn đến vậy rồi.

Thiên Hồn lão đầu vẫn là người tỉnh táo nhất. Thiên gia của lão hiện tại mất đi Thiên Lăng, mất cả Thiên Tự Ninh nữa đã quá thiệt thòi. Lão đã xác định từ đầu chỉ có mạnh mẽ cướp lấy, thoả thuận chẳng ích gì rồi. Đột nhiên lòi ra thêm một người, lão đương nhiên sẽ hỏi cho tường tận:

- Đế Hậu nương nương, ngươi nói xem tên lạ mặt này là thế nào đây?

Ý lão hỏi chính là người do mụ đề cử thì sẽ theo phe nào, chỉ là có ai cản nổi mụ muốn giả ngu đây? Mụ chống tay đỡ cằm, nghiêng đầu đáp:

- Vị này tất nhiên là Thất điện hạ Hoàng Thanh Long rồi. Thiên lão gia chủ, ngài chẳng lẽ không biết sao?

Hoàng Liệt hừ lạnh, không ngại nói thẳng:

- Đừng có lằng nhằng với ta. Hoàng Thanh Long từ thời điểm đó đã bị đâm chí mạng, ở đây ai cũng có thể làm chứng. Có ai không biết ngươi là đại cao thủ dù pháp trận, người này là thật hay giả còn chưa chắc chắn đâu.

Đế Hậu câu môi càng sâu, đây là nói mụ chuyển sinh người chết thôi mà. Cái này mụ đâu cần giải thích, để nguyên chủ tiền làm đi.

Thanh Long rất nhanh hiểu ý, nhún chân nhảy xuống vị trí chính giữa đại điện. Anh đưa tay lột mặt nạ để lộ nửa gương mặt bị bỏng nặng, lạnh nhạt nói:

- Ta có phải thật hay không các người cũng tự biết. Với thực lực của các ngươi mà nói không biết thì quá đáng xấu hổ rồi. Còn nếu vẫn nghi ngờ, ta chẳng ngại kiểm tra linh huyết thêm một lần nữa. Có điều, Hoàng lão gia chủ, ngài còn chẳng tin nổi ta thì có thể tin được ai?

Hoàng Liệt hừ lạnh, bàn tay dấu trong tay áo nắm chặt. Chuyện này có chút khó nói. Lão là cha ruột của Hoàng Thiên Anh, lẽ ra cũng là ông ngoại của Thanh Long. Chỉ là năm đó khi Hoàng Thiên Anh bỏ đi theo chàng trai Yêu Linh tộc đó, lão đã quyết định từ con gái, nhất quyết không nhận mặt con. Đến khi hai anh em ra đời, lão mới có chút suy nghĩ lại định đón ba mẹ con trở về, không ngờ Hoàng Thiên Anh lại gặp chuyện, mà Thanh Long cũng không có tung tích. Bây giờ cháu trai quay về, cháu gái lại không còn, lão thật sự rất khó để đối mặt được với anh.

Hoàng Liệt lão đầu đã không phản đối, Thanh Long càng không muốn giải thích gì thêm. Thiên Hồn lão đầu lại không dễ cho qua đến thế, lão tiến lên mỉa mai:

- Thực ra ta có một thắc mắc, có lẽ cũng là thắc mắc chung của mọi người ở đây. Thất điện hạ này... Ngươi hôm nay được Đế Hậu đề cử mà xuất hiện, vậy ngươi sẽ lấy tư cách Hoàng gia, hay là người của Đế Hậu đây?

Thanh Long đảo mắt lên phía cao kia, chỉ thấy Đế Hậu vô cùng tùy tiện coi như không liên quan đến mình liền nhếch môi đáp lại, giọng điệu mỉa mai không kém:

- Hoàng gia chưa từng chấp nhận ta, ta cần gì phải lấy tư cách của họ? Đế Hậu nương nương cũng không phải mẹ ta, tại sao ta phải lấy tư câch của ngài? Hơn nữa... Thiên lão gia chủ, từ khi nào việc so đấu thực lực giữa người thừa kế huyết mạch như bọn ta phải dựa vào gia tộc các người? Là lão không hiểu, hay là đã bế quan quá lâu nên chưa kịp theo thời thế?

Thiên Hồn giận đến đỏ mặt, chỉ thẳng tay vào mặt Thanh Long:

- Ngươi... Ngươi...

Thanh Long ấy vậy mà cợt nhả không thèm giơ tay phản kháng, nói:

- Ngài cũng đừng như vậy mà chỉ tay vào ta. Ngài nên nhớ rằng ngài chỉ vào ta một nhón, ba nhón khác lại chỉ vào chính ngài, mà theo vị trí kia, ngón tay thứ năm liền chỉ vào Minh gia đại đương gia đây. Nếu ngài muốn tự nhận lỗi cũng không nên dùng cách này. Lại tai bay vạ gió đến Đại đương gia nhà người ta.

Sắc mặt Thiên Hồn càng ngày càng kém, xem ra là đã giận đến tới đỉnh. Nhìn thái độ của lão thật chẳng khác nào muốn một chưởng chụp chết chàng thanh niên đối diện cả. Từ trước đến nay, thái độ cô nhất này có lẽ chính là lần thứ hai lão phải đối diện. Lần đầu tiên đã là từ 25 năm về trước rồi.

Hoàng Liệt lão đầu dù bị từ chối từ đầu lại có vẻ vô cùng thoả mãn. Dù lão không cười ra tận mặt, ánh mắt ít nhất đã mang theo vài tia tán thưởng hài lòng. Lão tiến thêm một bước chắn trước mặt Thanh Long, cười cười nói:

- Thiên lão đầu, đây là chỗ để lão chấp nhặt đám nhỏ sao? Rốt cuộc mục đích của lão đến đây làm gì?

Thiên Hồn đâu quản đến mức đó nữa. Lão hừ lạnh một tiếng quay đi, không quên ném cho Thanh Long một ánh mắt đầy địch ý. Ánh mắt này tất nhiên là để cảnh cáo, chỉ cần Thanh Long dám rời khỏi chỗ này, nhất định không thể còn cửa mà quay về nữa.

Thanh Long vẫn nhất nhất làm như không nhìn thấy quay đi, môi rõ ràng câu lên một chút. Lão muốn cho anh không có đường về, chỉ tiếc là lão hôm này có lẽ cũng đừng hòng có đường về.

Thi đấu vốn chỉ có 9 người, đến 3 người đã rút mất. 6 người còn lại tự do thách đấu. Trong trường hợp này, Thanh Long tất nhiên sẽ là người tiếp nhận chiến, vì bản thân anh nói câu hồi nãy đã xem như thách đấu 5 người còn lại rồi.

Không mấy bất ngờ, Dương Khả là người đầu tiên muốn ứng chiến. Tuy vậy, ánh mắt của cô gần như chẳng có chút chiến ý nào, có chăng thì chỉ là một chút lo lắng cùng xót xa. Sân trước đại điện được coi như sân thi đấu rất rộng, mọi người hầu như cũng không phải tránh quá xa để theo dõi, chỉ cần từ đại điện nhìn ra là có thể thấy rõ mồn một.

Dương Khả đầu tiên chỉ vô thức tiến lên, nhẹ đưa tay vuốt trên mặt nạ thô ráp, nhỏ giọng nói:

- Khi đó là vì cứu em nên anh mới bị như vậy sao? Em thực sự xin lỗi. Vì em quá yếu, không thể bảo vệ mình mới thành ra như vậy.

Thanh Long lạnh nhạt gạt tay cô ra, không nói một câu quay lưng đi về vị trí chuẩn bị. Ánh mắt của anh hiện tại chỉ toàn lạnh nhạt và sát khí, không ai rõ anh đang suy nghĩ cái gì.

Dương Khả có chút dại đi, dõi theo bóng lưng cao kia mà đột nhiên cảm thấy vô cùng lạc lõng. Mới chỉ vừa hai tháng trước, vẫn bộ đồ trắng thuần khiết kia, cô cũng mặc chiếc váy đỏ này, hai người đã cùng nhau thực hiện một vũ khúc người người ghen tị. Chỉ hai tháng sau, mọi chuyện như vừa mới xảy ra hôm qua, hôm nay sao đã như quá xa tầm với. Thế sự đúng thật là vô thường.

Một tiếng ho khan cũng khiến Dương Khả tỉnh mộng quay đi. Cô hôm nay đến là vì cả Dương gia, không thể để một chút cảm xúc này làm hỏng việc được. Nếu cô không xuống tay với anh, thì chính cô sẽ là người chết. Chênh lệch thực lực quá lớn, cô dù phải dốc hết sức cũng sẽ đánh, coi như là trận cuối của cuộc đời đi.

Trọng tài vừa hô một tiếng bắt đầu, Thanh Long đã gần như biến mất khỏi vị trí, ngay sau đó liền xuất hiện trước mặt Dương Khả, không lũ tình đánh xuống một quyền.

Dương Khả dù thực lực chênh lệch quá lớn, tốc độ xem ra cũng không tính là chậm vẫn kịp chắn hai tay trước ngực phòng thủ. Tuy vậy, một đòn này cũng khiến cô cảm thấy nội tạng như bị đảo lộn một lượt, đau đến muốn nôn ra máu vẫn cố gắng nuốt xuống. Cô thở hắt ra một hơi, vẩy tay lấy ra một thanh đoản kiếm nạm đá, phẩm chất thuộc hàng thượng đẳng chủ động tấn công.

Thanh Long lúc bấy giờ coi như đã hiểu vì sao hồi nãy cô có thể đỡ được một chiêu kia. Độ linh hoạt của thích khách xếp vào loại cao nhất, xem ra Dương Khả này là một cái thích khách tài năng đây. Anh lộn lại một vòng trên không, tay chụm lại như kiếm, chỉ huy động đúng ba phần lực ứng chiến, vậy cũng xem như không bắt nạt người quá đáng rồi.

Kết quả tất nhiên chẳng có gì ngoài dự đoán, Dương Khả thua là điều tất yếu. Chỉ là cho dù đã thua, cô cũng không tỏ một chút nào thất bại, đứng dậy cúi đầu chào một cái mới trở về chỗ.

Thanh Long chỉ phát ba phần lực, không phải ai cũng có thể từ đó mà nhận ra thực lực thật sự của anh. Cứ như vậy khiêu chiến qua toàn bộ các cửa, Thanh Long đều như cũ thắng lợi, trở về bên cạnh Đế Hậu tỏ vẻ thần phục.

Không phải Đế Hậu tự hào, nhưng trong tất cả thuộc hạ hiện tại, Thanh Long là người mụ vừa ý nhất. Giờ việc đã coi như thành một nửa, mụ chỉ còn chờ người đến nữa thôi.

Rồi mụ cũng chẳng cần chờ lâu, trần đại điện đã nổ tung. Có điều mụ ngàn vạn lần cũng không thể ngờ, người đến chẳng phải Hàn Tiểu Nhã, mà là một quân đoàn có phi hành hẳn hoi.

Thiên Hồn lão đầu sớm đã muốn phát tiết, chẳng còn cái gì gọi là kiêng nể nữa bay vụt lên, giọng đầy khó chịu:

- Hoàng Chiêu Thánh, ta nhịn ngươi như thế đã là đủ lắm rồi. Ai mà không biết kết cục ngày hôm nay là do ngươi mà ra? Kết quả đến như hiện tại Thiên Gia không phục. Gia tộc lớn như chúng ta việc gì phải quy thuận dưới chân mụ đàn bà như ngươi chứ?

Đế Hậu chỉ hơi nhíu mày, rất nhanh lại trở về bộ dáng như cũ. Mụ lười biếng giơ tay ý muốn Thanh Long đỡ dậy, giọng đột nhiên cũng đanh thép mấy lần:

- Thiên lão gia chủ đây là muốn tạo phản sao?

Thiên Hồn lão đầu không ngốc, lão đã chuẩn bị tâm lý đến đây, nào có chuyện sẽ để bị bắt bài chứ? Lão xòe bàn tay giơ lên quá đầu tụ nguyên lực, ánh mắt nhàn nhạt quét xuống mang đầu địch ý:

_ Người thông minh không cần nhiều lời như vậy. Ta muốn làm gì ngươi cũng rõ, còn giả ngu thật chẳng vui chút nào.

Đế Hậu chờ tuy không phải chuyện này, nhưng có là như vậy cũng chẳng sao cả. Mụ tiến thêm vài bước, hướng xuống toàn bộ con dân Thiên Thần tộc bên dưới mà nói:

- Hỡi thần dân của Thiên Không Thành, Hoàng thất chúng ta xưa nay chưa từng đối xử bạc đãi với các ngươi. Nên hòa bình hiên tại các ngươi được hưởng cũng là do chúng ta đổ máu để bảo vệ. Nay có người muốn làm phản, các ngươi - những người dân sống trên mảnh đất này sẽ để chuyện đó xảy ra hay sao? Chuyện đó là không thể. Bất cứ ai cũng mong được sống trong hòa bình và ổn định, và để giữ vững nền hòa bình đó, ta kêu gọi các ngươi cũng chung tay góp sức với chúng ta, tiêu diệt kẻ phản đồ trước mặt. Người đâu, lên.

Lời nói của Đế Hậu đã tiếp thêm không ít sĩ khí cho người bên dưới. Không thể không thừa nhận mụ nói là hoàn toàn đúng, Thiên Hồn lão đầu chọn đúng lúc này tạo phản coi như sai thời cơ rồi.

Thiên Hồn nhẩm đếm số người phía dưới hưởng ứng cũng chẳng mấy ngạc nhiên, so với dự tính của lão xem ra vẫn còn là ít một chút. Lão vừa vặn cổ tay huy động, nguyên lực tích tụ trên bàn tay lập tức tạo thành một quả cầu khổng lồ ném thẳng xuống quần chúng bạo loạn. Cái gì gọi là giết gà dọa khỉ? Lão không tin đám kiến cỏ này mà chết lại có người cả gan xông lên tấn công.

Trái với suy nghĩ của lão, quả cầu không hề chạm tới đất đã bị chặn lại, mà người chặn lại chính là người có lẽ luôn bảo thủ nhất - Hoàng Liệt. Trên thực tế Hoàng Liệt không làm như vậy vì chắc chắn Thanh Long đã chiến thắng vừa rồi, lão chỉ đơn giản là một người tâm huyết. Gần 100 năm qua lão vì Thiên Không Thành này làm biết bao nhiêu chuyện, ngay cả con trai và con gái cưng chiều nhất cũng dám đuổi đi. Hoàng Liệt nhất định sẽ không vì một thời khắc như thế này mà bỏ mặc bất cứ ai cả.

Một cảm giác đau nhói nơi lồng ngực đột nhiên xuất hiện khiến Hoàng Liệt nhíu mày. Đằng sau lão chẳng hề có ai, nhưng lão cảm nhận rất rõ ràng bản thân vừa bị âm một nhát. Tuy nói lão đã tròn trăm tuổi, nhưng sức khỏe của lão không phải ai cũng có thể so bì được. Nhìn biểu hiện của lão hiện tại, sợ là bất cứ ai cũng sẽ nghĩ đó là bệnh tuổi già. Duy chỉ có Thanh Long dường như không nghi như vậy. Anh âm thầm đảo mắt nhìn qua thái độ Đế Hậu, sau đó không suy nghĩ nhiều liền phóng tới đầy Hoàng Liệt sang một bên, để mặc quả cầu ma pháp ném xuống đất. 

Hoàng Liệt ho khù khụ, mặt đã có phần tái đi không được tốt lắm. Với thực lực của lão đâu có lý nào lại ra nông nỗi này? Chỉ còn duy nhất một sự giải thích nữa là có người cố ý muốn ám hại lão, mà người ám toán đó, đảm bảo chính là Đế Hậu từ đầu đến giờ chưa ra tay kia.

Phía không xa Dương Tử cùng Minh Luân đã bắt đầu gây chiến không rõ nguyên cớ, đến bây giờ Thanh Long mới hiểu tại sao Đế Hậu nhất quyết muốn anh đến chỗ này. Tứ đại gia tộc trừ khử lẫn nhau, mụ ta cuối cùng sẽ là ngư ông đắc lợi. Không chỉ thế, có lẽ đây là cái cớ tốt nhất để hợp lý hóa việc kích hoạt năng lượng của Thánh Quang tinh thạch.

Thanh Long không thể giải thích nhiều, chỉ thuận miệng hỏi một câu:

- Ngài muốn là bảo vệ chỗ này, hay là ngôi báu kia?

Hoàng Liệt không một chút do dự đáp lại, ánh mắt chỉ còn toàn kiên nghị:

- Ta muốn bảo vệ.

Thanh Long nghe vậy chỉ gật đầu lập tức quay đi, trở về vị trí phía sau Đế Hậu tùy thời để mụ phân phó việc tiếp theo. 

Đế Hậu vô cùng hài lòng nhìn thế cuộc, đến khi cảm thấy đôi bên đều thương vong mới tỏ vẻ đau lòng, vội vàng chạy lên ngai vàng trên cao mà khóc lóc:

- Bệ hạ, ngày đó nhờ ngài bảo vệ cho ta, ta mới có thể an toàn. Bây giờ Tứ đại gia tộc làm loạn, ta muốn bảo vệ Thiên Không Thành theo ý muốn của ngài xem ra chỉ còn cách này thôi. Cầu xin ngài dù có ở trên cao cũng đừng trách ta.

Nói xong, mụ mạnh tay đánh nát ngai vàng, bên trong lộ ra một vật không lớn hơn bàn tay tỏa ra ánh sáng rực rỡ. Thật chẳng thể ngờ Thánh Quang tinh thạch mất  tích bao lâu lại nằm tại chính chỗ này.

Mụ vặn cổ tay, đem một luồng quang nguyên tố áp thẳng lên tinh thạch. Một nguồn năng lượng lớn đến kinh người dần bao trùm toàn bộ đại điện, sau đó lan tỏa bao trùm khắp cả hoàng cung hơn nữa càng ngày càng có chiều hướng lan rộng ra. 

Bất cứ ai từ bên ngoài nhìn vào cũng đoán ra được sẽ có một vụ nổ lớn, chỉ sợ lại tai bay vạ gió đến mình. Trẻ con trong nhà nghe tiếng kêu rát tai thậm chí đã khóc thét cả lên. Thiên Không Thành hôm nay đại nạn, e là nửa thành không thể giữ rồi.

Bên ngoài vòng sáng cách đó không xa, mọt bón người nhỏ nhắn mang áo choàng chùm kín cơ thể khẽ mỉm cười. Cô quỳ một chân xuống, hai tay dường như chẳng bần kết ấn gì vẫn lập lòe bảy mày sắc sáng chói. Cô vỗ mạnh xuống nền đất, mang toàn bộ năng lượng giải phóng quát:

- Thất Nguyên linh trận - Mở.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net