Chương 89+90: Tầng 10 thư viện tư cách chiến.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mới sáng sớm, phòng khách Tứ Linh Hội đã có người đến khiến Hoàng Thiên Nam có chút mệt mỏi. Từ khi Thiên Nhã đánh trận kia xong đã không biết bao nhiêu người đến rồi. Hai cô cháu vô tâm liền ôm nhau chạy qua phòng nghỉ ngủ một mạch đến giờ còn chưa thèm dậy, chỉ khổ anh chịu đòn đây này.

Thực ra người đến chủ yếu đều là những người ngày trước trong hội, vì bất mãn tên giả mạo kia mới rời đi, giờ muốn chào hỏi một chút rồi trở lại thôi. Trong số kia không thể ngờ còn có cả Chu Lý. Bà chằn lửa này mà nhịn bỏ đi thì xem ra cái giả mạo kia cũng lợi hại lắm.

Một phần khác khá bất ngờ chính là Thất công chúa Anh Dạ ấy vậy mà cùng Vương Tuấn Kiệt trở lại, Anh Vũ cũng từ Nguyên Mộc thành quay về. Một sự trùng hợp đến ngẫu nhiên cỡ này khiến Hoàng Thiên Nam đột nhiên sinh ra một chút đề phòng, thật sẽ không có chuyện gì đấy chứ?

Giữa trưa, người đến cuối cùng cũng không còn nữa, Hoàng Thiên Nam mới mệt mỏi ngả lưng ra ghế. Thảo nào ngày trước Tiểu Vũ dồn hết mấy việc này cho Thanh Long, quả nhiên là mệt muốn chết.

Bên ngoài có tiếng cửa nhẹ bật mở, một bóng dáng cao thon thả bước vào. Hoàng Thiên Nam dù không hề mở mắt, cơ mặt dãn ra cũng có phần dễ chịu hơn. Anh không nói gì, hơi thở đều đều chỉ chờ người đến lên tiếng trước. Nào ngờ người đến cũng yên lặng không nói gì khiến không gian ít nhiều có phần căng thẳng.

Hoàng Thiên Nam đành đầu hàng, vẫn như vậy nhắm hờ mắt, giọng mang theo một chút mệt mỏi:

- Đừng đứng như vậy nữa. Qua đây một chút đi.

Cô gái nhẹ bước tới, không nhanh không chậm ngồi vào lòng anh, đôi mắt đã ngập nước nhìn gương mặt hình như đã già đi mấy tuổi không khỏi đau lòng. Mới gần một năm không gặp, sao anh lại thành bộ dáng này rồi.

Hoàng Thiên Nam có thể cảm nhận rất rõ cô đang xúc động chỉ ôm cô trong ngực, giọng nói dù mệt mỏi như vậy vẫn mang theo một chút cưng chiều:

- Đừng lo, anh vẫn sống rất tốt, sớm muộn gì anh cũng trở về. Chỉ còn một năm nữa thôi.

Mộ Dung Thanh Nhiên vùi mặt vào lồng ngực anh, hưởng thụ sự ấm áp cùng an toàn lâu lắm rồi mới có thể cảm nhận. Thời gian dừng lại ở điểm này thật là tốt.

Không gian vốn đang rất hoà hợp, một tiếng động nhỏ đột nhiên xuất hiện. Bên ngoài cửa, một thân hình nhỏ nhắn đi vào, khuôn mặt siêu cấp vô địch dễ thương có chút méo xẹo, mắt đã ngập nước như muốn khóc lắm. Vừa thấy người lạ ngồi trong lòng ba ba, bé lập tức khóc to khiến Hoàng Thiên Nam cũng phát hoảng.

Anh vội vàng ngồi dậy, dù không muốn vẫn phải buông Mộ Dung Thanh Nhiên ra chạy đến phía Thanh Linh hỏi:

- Có chuyện gì vậy? Là ai bắt nạt Thanh Linh sao?

Thanh Linh lắc lắc đầu, gương mặt mếu máo nói không thành tiếng:

- Ba ba... Ba ba không cần con nữa...

Hoàng Thiên Nam ban đầu còn khó hiểu, sau chợt nhìn lên Mộ Dung Thanh Nhiên thật chẳng biết nên giải thích thế nào, lại chẳng đành nhìn bé khóc liền bế bé dậy, nhẹ giọng dỗ dành:

- Ba ba tất nhiên cần con, làm gì có chuyện sẽ không cần con chứ. Ngoan, nín đi nào.

Thanh Linh theo đó cũng không khóc nữa, gương mặt mếu máo vẫn nhìn cô gái đối diện mang theo chút đề phòng.

Mộ Dung Thanh Nhiên còn đang có một đống khó hiểu muốn hỏi kia, chỉ là hiện tại Hoàng Thiên Nam cũng giải thích không nổi chỉ đành thở dài một hơi ngồi xuống.

Thanh Linh đã hồi lâu không thấy cô gái nói gì liền quay sang ba ba hỏi:

- Ba ba, cô ấy là ma ma của con sao?

Hoàng Thiên Nam tròn mắt không biết đáp thế nào, mà Mộ Dung Thanh Nhiên vừa nâng tách trà lên uống suýt nữa thì sặc ho khù khụ. Bé con, là ai dạy em nói như vậy?

Và giải đáp thắc mắc của hai người, Thanh Linh tiếp tục nói:

- Cô cô nói ma ma chính là bạn gái của ba ba. Hồi nãy ba ba có ôm cô ấy, chẳng lẽ cô ấy không phải ma ma của con? Hay cô ấy không phải bạn gái của ba ba?

Mộ Dung Thanh Nhiên nhìn vẻ mặt vô tội của bé con, lại nhìn bộ dạng không biết giải thích ra sao cho đúng của Hoàng Thiên Nam liền bật cười. Mới chưa đến một phút trước đây, cô còn cho rằng có uẩn khúc nào đó. Đến hiện tại thì xem ra đã hiểu đôi chút rồi. Chắc chắn là trò của Nhã Nhi mà ra đây.

Cô đặt tách trà xuống, hơi giang tay hướng Thanh Linh gọi cô bé qua. Thanh Linh nhanh chóng nghe lời chạy xuống, không trực tiếp xà vào lòng cô mà còn chút nghi vấn hỏi:

- Cô là ma ma của con sao?

Mộ Dung Thanh Nhiên cười cười gật đầu, Thanh Linh mới chịu ôm cổ cô, còn hôn lên hai má cô mấy cái coi như nịnh nọt. Với cái bộ mặt siêu cấp vô địch dễ thương của bé mà nói, đừng nói là hôn, cho dù là bé cười một cái thôi cũng khiến người khác mất hết định lực rồi. Giả như Mộ Dung Thanh Nhiên đây, dù có bị gọi ma ma vẫn hoàn toàn chấp nhận, còn ấu luôn bé ở trong lòng không rời.

Thiên Nhã vừa ra ngoài một chút trở về liền không thấy Thanh Linh đâu cũng đoán được phần nào bé đã sang phòng khách. Ai dè cô vừa sang đến nơi liền thấy bé con thành cái bóng đèn to đùng ngồi giữa đôi trai gái liền bất đắc dĩ lắc đầu. Cô đại loại vào chào một tiếng, lập tức xin phép mang theo cháu gái bảo bối chạy ra ngoài. Họ còn chưa có kết hôn đâu, ngồi đó hoài thì đến bao giờ mới thúc đẩy được quá trình cơ chứ?

Huyền Vũ nói một tháng tới mới là ngày giành tư cách vào thư viện, từ giờ đến lúc đó có lẽ nên đào tạo cho bé con một chút. Dù sao Thanh Linh hiện tại đã là học viên danh dự của học viện rồi.

Sau khi hợp nhất với Sinh Linh Đoản Đao, cô đã cố ý nói Thanh Linh áp chế một chút, đồng thời cũng đặt lên người bé linh trận phong ấn loại nhỏ để tránh kinh động người ngoài. Trên thực tế, thực lực của Thanh Linh từ lần đầu gặp ba người đã là Tử Vân cao cấp, sau khi kết hợp với Sinh Linh Thạch liền thăng lên Bạch Kim đỉnh. Một đứa nhỏ 6 tuổi có thực lực Bạch Kim đỉnh, chuyện này truyền ra ngoài nhất định khiến bé gặp nguy hiểm. Cũng chính vì vậy, Thiên Nhã mới nghĩ có thể tận dụng thời gian một tháng này giúp bé củng cố lại thực lực, đồng thời cũng nâng cao khả năng tự vệ của bé nữa.

Thanh Linh một chút cũng không phản đối. Bé rất thích cái hình ảnh cô cô trên đài cao chỉ một chiêu liền đánh bay đối thủ. Nếu có thể, bé cũng mong một ngày nào đó có thể như cô cô vậy. Kĩ năng của bé còn có phần chưa bài bản, ngày trước một thân công phu đều là do cái Sinh Linh Thạch hóa thân ngày trước dạy, may mắn cũng chỉ vừa đủ dùng. Cô cô đột nhiên mang bé đi nói muốn dạy, bé chẳng mừng muốn nhảy lên ấy chứ.

-------------Khu rừng phụ cận Nguyên Mộc Thành--------------

Nếu nói có chỗ nào phù hợp cho Thanh Linh luyện tập nhất, hẳn chính là chỗ này đây. Thiên Nhã từng kiểm tra thể trạng của Thanh Linh không chỉ một lần, Sinh Linh Chi Thể mang theo ba loại nguyên tố phục hồi rất mạnh. Ở cơ thể Thanh Linh mà nói, mạnh nhất hiện tại là mộc nguyên tố chủ đạo, sau đó là thủy nguyên tố thuộc loại cao cấp, rục rịch đã có chiều hướng muốn tiến hóa, cuối cùng là quang nguyên tố dù nhỏ nhất vẫn mang theo một chút chiều hướng muốn bộc phát ra ngoài. Không hổ danh là hậu duệ của Sinh Mệnh Chi Thần đi.

Tư chất của Thanh Linh cũng tốt vô cùng, dù là một cái thích khách chính hiệu, khả năng huy động nguyên tố của bé còn tốt gấp mấy lần so với ma pháp sư phục hồi thông thường. Với thể trạng này, có lẽ tiếp nhận khế ước với linh thú cao cấp chắc cũng không gặp vấn đề gì. Đó là lý do cô dẫn bé tới đây, phần là vì tăng kĩ năng chiến, phần còn lại chính là muốn tìm một cái linh thú phù hợp cho cháu gái khế ước.

Phía phụ cận có tiếng rục rịch, Thiên Nhã liền biết ý nhảy lên một cây gần đó, để Thanh Linh một mình đứng dưới cao giọng nói:

- Thanh Linh ngoan, bây giờ cô cô bắt đầu huấn luyện cho con. Con không cần sợ hãi, có cô cô phía sau bảo vệ, con nhất định không sao.

Thanh Linh như vậy mà ngẩng đầu lên, đôi mắt vốn màu đen sáng lại hóa thành màu ngọc bích tinh anh:

- Con muốn tự mình thử trước. Cô cô không cần lo cho con.

Thiên Nhã vô cùng ngạc nhiên, dù gật đầu đáp ứng cũng có chút căng thẳng. 

Phía bên kia phóng đến vậy mà là một cái ma thú 9 sao, đẳng cấp cao nhất trong đám ma thú: Hồng Mao sư tử. Với thân hình kia của nó, dù là ma thú 9 sao chưa thăng cấp linh thú cũng nguy hiểm vô cùng. Con vật cao chừng hơn một mét, dài cũng gần ba mét, cái miệng như chậu máu há ra chỉ một ngoạn cũng hết cả người cô bé con.

Thiên Nhã tâm khẽ nhảy một cái, dù thế nào cũng không thoát khỏi cảm giác lo lắng. Cô hướng Thanh Linh cao giọng nói:

- Điểm yếu của nó nằm ở mắt và chấm trắng dưới cổ.

Thanh Linh cũng nghe được gật đầu:

- Con đã biết, cô cô đừng lo cho con.

Nói xong, cô bé tung người nhảy lên, tay phải khẽ động lấy đoản kiếm, tay trái vẽ lên không huy động quang nguyên tố cường hóa tốc độ gần như biến mất trên không. Tiếp sau đó, bé liền xuất hiện tại cách con vật không đến một mét, thân hình nhỏ nhắn chỉ một cái lách mình liền vượt qua vuốt của Hồng Mao Sư Tử hướng đến đám lông trắng tính đâm một nhát. Tiếc là lực đạo của bé có vẻ không đủ, chưa kịp ghim xuống bao sâu đã bị con vật chống cự, đành phải lách mình rời khỏi đó.

Thiên Nhã phía trên nhìn xuống mà tim đập liên hồi. Ban đầu còn cảm thấy bé rất tài năng trong việc kết hợp thủ pháp thích khách với cường hóa tốc độ, không ngờ một khắc sau đó liền muốn xông ra kéo bé lại. Liều mạng như vậy cũng dám làm, là ai đã dạy con như vậy chứ?

Thanh Linh vẫn còn đang tập chung vào trận đấu chẳng để ý nhiều như vậy, tiếp tục cường hóa tốc độ thêm một lần nữa tấn công. Lần này mơ hồ còn có thể nhìn thấy bé thêm một lượng thủy nguyên tố trên lưỡi kiếm, hẳn là muốn khắc chế hỏa nguyên tố trên người con vật kia.

Hông Mao Sư Tử bị tiếp cận lần đầu đã có chút kinh nghiệm, lần thứ hai tiếp cận càng không phải dễ như vậy đánh được nó. Thanh Linh vì thế dù tiếp cận con vật có chút khó khăn cũng chỉ làm nó xây xát đôi chút, hầu như không khiến nó bị thương tổn gì nhiều.

Vật lộn qua lại hết khá nhiều thời gian, dù Thanh Linh có chút mệt mỏi, tốc độ cùng độ chuẩn xác lại tăng lên trông thấy. Lần thứ 11 tiếp cận, bé cuối cùng cũng có thể ghim xuống cổ con vật một đao, mộc cùng thủy nguyên tố còn không ngừng tăng trưởng hóa thành một cái cây lớn xanh biếc đâm ra từ vết thương. Hồng Mao Sư Tử chính thức bị liệp sát.

Thanh Linh còn loay hoay với xác thú một hồi mới đứng dậy, quần áo dù có chút bẩn bụi chật vật nhưng tuyệt không nhiễm một chút máu tươi nào. Bé quay mặt cười ngọt ngào, đem lông thú thu vào trong túi phép, còn một viên tinh thạch đỏ lửa liền giơ lên nói:

- Ca ca từng nói với con những thứ này đều có thể dùng được. Một khi có đều phải thu về không được bỏ phí. Còn có cái này sẽ để cho ba ba, cô cô nói có đẹp hay không?

Thiên Nhã biết ca ca trong lời nói của Thanh Linh chính là hồn linh của Sinh Linh Thạch biến thân chỉ gật đầu mỉm cười. Cô phủi qua lớp bụi đất trên người bé, nhẹ giọng cưng chiều:

- Sau này không được chơi đến như vậy nữa, ba ba mà biết sẽ rất lo lắng đấy. Con làm cô cô sợ hết hồn đây. 

Thanh Linh cười cười, đôi mắt đã trở về màu đen thường lệ đáp:

- Thanh Linh vốn rất giỏi mà. Ca ca nói dù có thế nào cũng phải tự bảo vệ mình trước, Thanh Linh nghe lời ca ca nhất định sẽ không để bị thương.

Thiên Nhã cười nhẹ gật đầu, tất nhiên sẽ không tranh cãi với cháu gái bảo bối:

- Chúng ta về thôi, ba ba sẽ lo lắng đấy.

Thanh Linh còn xụ xuống như mất của, rất không nguyện ý sớm như vậy trở về. Thiên Nhã đành phải nói ngày mai sẽ lại tiếp tục đi, bé con mới miễn cưỡng gật đầu đồng ý.

Hoàng Thiên Nam ở lại hội sắp xếp việc đến tối mới tạm ổn đôi chút, vừa thấy bé con lấm lem bụi đất nằm trên lưng Thiên Nhã tâm không khỏi nhảy lên một cái. Hai cô cháu đi đâu mà lại ra nông nỗi này? Thiên Nhã phải nói bé chỉ là đang ngủ thôi, Hoàng Thiên Nam mới miễn cưỡng hạ xuống một chút. Dù bên cạnh bé con không lâu, Hoàng Thiên Nam lại cảm thấy anh và bé con này như có một cái liên kết không thể tách rời vậy. Trên thực tế, khi Thanh Linh dùng đến Sinh Linh Chi Thể vớt mạng anh về, hai người đã có một chút liên kết giống như quan hệ huyết thống vậy. Đó mới là lý do khiến Hoàng Thiên Nam cảm thấy lo lắng cũng như không lỡ xa rời bé.

Thanh Linh mơ hồ tỉnh lại, thấy đã về đến phòng ba ba liền mỉm cười ngọt ngào, vươn hai tay ôm lấy ba ba, còn hào phóng hôn thêm hai cái vào má. Bé xòe bàn tay, giao cho ba ba viên ma hạch chiến lợi phẩm của mình khoe:

- Tặng cho ba ba. Cái này là hôm nay Thanh Linh tự mình lấy được, ba ba có thích hay không?

Hoàng Thiên Nam nhìn bé con trong tay, lại nhìn xuống viên ma hạch chín sao lấp lánh mà tâm không ngừng dựng lên, mắt có chút phiếm hồng. Dù biết bé đi theo Nhã nhi nhất định không gặp cái gì nguy hiểm, chỉ là nhìn bộ dáng này, anh có thể tượng tượng được lúc bé giao chiến với thứ kia chẳng phải dễ dàng gì.

Thanh Linh nhìn ba ba có chút không đúng, hai tay đưa lên ôm mặt ba ba hỏi:

- Ba ba sao lại khóc? Hay là ba ba không thích cái kia? Ba ba không khóc, sau này Thanh Linh không mang cái kia về nữa.

Hoàng Thiên Nam nhẹ lắc đầu, hôn vào má bé một cái. Anh đưa tay vuốt mái tóc tết bím gọn gàng của bé dịu dàng nói:

- Ba ba rất thích cái kia. Quà của Thanh Linh đương nhiên ba ba đều thích.

Thanh Linh vẫn như vậy bộ dang lo lắng, hai tay ôm mặt ba ba lau đi một giọt lệ vừa không tự chủ rơi xuống nói:

- Vậy thì ba ba không khóc, đợi sau này Thanh Linh lớn lên nhất định bảo vệ ba ba. Vậy nên ba ba không được khóc.   

Hoàng Thiên Nam chỉ gật đầu, nói Thiên Nhã giúp mình xử lý nốt chuyện còn lại liền ôm bé đi. Hiện tại để hai cha con gần nhau cũng tốt, dù sao đối với cả hai cũng là có lợi chứ không hại.

Thiên Nhã ngồi xuống ghế, cảm nhận nguyên lực dần bị bào mòn có chút khó chịu. Xem ra là đến thời điểm rồi. Bên cạnh linh thức Hàn Tiểu Nhã đã hiện lên, gương mặt đầy lo lắng hỏi:

- Con không sao chứ? Gần đây dường như thời gian bị thu ngắn lại thì phải, so với lần trước đã sớm 7 ngày rồi. 

Thiên Nhã nhẹ gật đầu, lôi bình thuốc nước ra uống cạn lại mệt mỏi nằm vật ra ghế đáp:

- Tình hình này con đã sớm đoán được. Mẹ yên tâm, chỉ mười tháng nữa thôi mọi chuyện sẽ kết thúc, lúc đó sẽ không có gì phải lo lắng nữa.

Hàn Tiểu Nhã càng không đành lòng, đôi mắt đẹp ánh lên một cái lại tối đi:

- Hay là chúng ta bỏ đi. Ta không cần linh thể. Chỉ cần ta vẫn còn trong hạt giống của con, có lẽ sẽ còn chút cơ hội, con cũng sẽ...

Thiên Nhã lắc đầu, hai mắt đã khép lại rất mệt, mạch nguyên lực lại trống rỗng không còn lại gì. Cô cố gắng nhỏ giọng nói một câu "Đừng lo lắng" liền chìm vào giấc ngủ. Cô không muốn từ bỏ, càng không thể từ bỏ. Ước mơ cả đời của mẹ cô còn nhớ rất rõ. Cô không còn nhưng Phi Nhi vẫn còn, gia đình ba người vẫn sẽ có thể sống tốt. Cô dù có thật sự chết đi cũng sẽ thanh thản mấy phần.

-----------------------------------------

Sáng hôm sau, mặt trời vừa ló rạng qua kẽ lá chiếu vào khung cửa sổ. Gió mát thổi nhè nhẹ mang theo chút se se của đầu đông khiến Thiên Nhã có chút rùng mình. Trên người cô từ khi nào đã có thêm một tầng chăn mỏng, bên cạnh Thanh Linh có vẻ đã đến khá lâu vẫn còn đang chơi đùa với cái bình thủy tinh đầy màu sắc. 

Thiên Nhã thoáng cái rùng mình, vội gọi Thanh Linh đến bên cạnh nói:

- Thứ đó không thể chơi được đâu, mau trả lại cho cô cô. Sao con lại ở chỗ này?

Thanh Linh ngoan ngoãn trả lại cái bình, ngây thơ ngồi xuống bên cạnh cô đáp:

- Là ba ba nói con qua đây với cô cô, nhưng con thấy hình như cô cô bị bệnh nên không dám gọi.

Thiên Nhã thở phào một cái nhẹ nhõm, mỉm cười xoa đầu bé con một cái nói:

- Cô cô không sao, hôm nay cô cô lại đưa con ra ngoài luyện tập nhé.

Thanh Linh tất nhiên vui vẻ đồng ý. Bé sang đây chính là chờ mong thời khắc này mà.

Cứ như vậy suốt hơn ba tuần trời, ngày nào Thanh Linh cũng theo Thiên Nhã ra ngoài luyện tập, tối lại trở về với ba ba ở hội. Thật sự mà nói, bé chưa từng có cảm giác vui như vậy trước đây. Hơn nữa thỉnh thoảng mấy người bạn của cô cô cũng đến chơi cùng, còn có ma ma thỉnh thoảng xuất hiện nữa, thực sự khiến bé càng chẳng muốn rời khỏi chỗ này nữa.

Chỉ còn hai ngày nữa sẽ đến ngày dành tư cách chiến, Thiên Nhã cũng không đưa Thanh Linh ra ngoài, nói là xả hơi một chút cũng không tệ. Thanh Linh rất nghe lời cô cô lập tức gật đầu, vừa nghe buổi tối sẽ cùng ra ngoài chơi liền chạy một mạch trở về thay một cái váy ngắn dễ thương, tóc cũng nhờ ba ba tết bím lại, còn thêm vào hai cái nơ màu lục điệu đà.

Nơi mang mọi người tụ họp chính là tiệm của chú Phong. Thực ra ban đầu Thiên Nhã đã có chút phản đối, nào ngờ Thanh Linh chỉ vừa đến chỗ kia nói đúng ba câu, chú Phong lập tức đồng ý ngay. Còn gàn cái gì mà không cần phản đối. Chú là chủ nhà không phản đối thì cô là khách phản đối nỗi gì đây. Thành ra tiệm trang bị vốn đông nhất phố liền bị đóng cửa sớm, thành chỗ ăn uống tụ tập của đám trẻ.

Mấy người Thiên Nhã đến nơi cũng là khi mọi người đã đến đủ cả. Thanh Linh nhanh nhẹn chạy trước vào nhà, không ngại ngùng chạy đến ôm cô chú Phong lớn tuổi nhất chào Phong gia gia ngọt đến chết ruồi khiến bao nhiêu người ganh tỵ. Bé cười một cái thật tươi, lại đi quanh một vòng chào mỗi người một tiếng mới chạy lại chỗ cô cô. Sở dĩ không phải ba ba mà là cô cô chính là vì cô cô nói nhất định phải để cho ba ba ma ma có không gian riêng. Như vậy biết đâu không đến vài năm nữa bé lại có thêm một đứa em.

Có điều Thiên Nhã đúng là tự hại mình đi. Cho anh chị có không gian riêng thì cô còn phải bên cạnh đứa cháu nhỏ đây, vậy không gian của mình thì tính thế nào.

Thanh Linh còn nhanh trí hơn mấy lần, vừa thấy Tây Môn Huyền Vũ đi đến liền tuột xuống, nói muốn chơi với Phong gia gia liền đi mất. Thiên Nhã bất đắc dĩ lắc đầu cười cười, lại tiến về phía Tây Môn Huyền Vũ một chút.

Buổi tối vô cùng vui vẻ, có thêm một cái Thanh Linh siêu cấp vô địch dễ thương lại càng ấm cúng gấp mấy lần. Chỉ khi tiệc đã kết thúc, không khí mới có thêm một chút yên lặng đến ngột ngạt. Chú Phong biết ý đã đưa Thanh Linh đi ngủ trước, mà Thiên Nhã ở dưới cũng nhắc đám Anh Vũ, Anh Dạ ở lại.

Chỗ này đã không còn người lạ, Thiên Nhã sẽ không ngại nói thẳng:

- Tớ biết hai cậu sẽ không cùng trùng hợp mà trở về đây. Mục đích của chúng ta lần này xem như giống nhau rồi, đều là vì tầng mười thư viện tư cách chiến kia đi.

Anh Vũ tất nhiên gật đầu thừa nhận. Đối với Nhã Nhi, cậu không nhất thiết phải dấu nhiều như vậy:

- Không sai, mục đích của bọn tớ đúng là cái tư cách chiến kia. Có điều mục tiêu cũng chẳng phải tầng mười, mà là tầng ngầm của nó. Chúng ta cái này hẳn cũng là mục tiêu chung rồi.

Thiên Nhã tuy không hoàn toàn phủ nhận, giọng cũng trầm hơn một chút:

- Cũng không sai biệt lắm. Chỉ là nếu đã có chung mục tiêu thì trước hết nên cùng dọn chướng ngại cái đã. Lần này tư cách chiến nghe nói cả mấy người sắp tốt nghiệp cũng tham gia, thực lực chẳng phải đùa. Tớ là hy vọng lần này hai cậu có thể giúp tớ đưa Thanh Linh trót lọt vượt qua vòng loại.

Anh Dạ tất nhiên sẽ có chút khó hiểu, chỉ là thấy Anh Vũ đã đồng ý liền im lặng không nói gì.

Hoàng Thiên Nam ngược lại là cái đầu tiên phản đối:

- Như vậy không được, quá nguy hiểm rồi. Vả lại với thực lực của Thanh Linh cũng không cách nào làm được.

Thiên Nhã hơi trầm xuống, sau đó ngẩng mặt đầy chắc chắn:

- Em lấy mạng ra đảm bảo con bé nhất định không sao. Tin tưởng bé.

Hoàng Thiên Nam vốn định nói gì lại nuốt xuống, không hé môi nữa. Nếu Nhã Nhi đã nói đến vậy mà anh còn phản đối thì anh thậm chí còn không đáng là anh trai cô nữa. Có điều Hoàng Thiên Nam luôn cảm thấy có gì đó rất bất an, không tài nào buông xuống được.

Năm người ngồi lại bàn bạc cũng đến gần nửa đêm mới ngừng lại, Anh Vũ cùng Anh Dạ trở về kí túc xá, Hoàng Thiên Nam cũng cần chuẩn bị chút chuyện liền ra ngoài. Tây Môn Huyền Vũ bây giờ mới có không gian riêng, không nói gì liền ôm ngang eo Thiên Nhã mang đi.

Chỗ họ đến cũng không phải nơi nào quá xa lạ, chỉ là ngọn đồi cỏ phía sau học viện

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net