Chương 92: Thí nghiệm tạo thần

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bóng tối buông xuống trên Hỗn Nguyên thành khiến nơi đây tràn ngập sự đen tối và u tịch. Ba bóng người nương theo bóng tối lẩn đi, rất nhanh liền xuất hiện trước cửa Hỗn Nguyên Thương hội.

Nhanh tay xuất ra một cái thẻ hắc kim văn, ba người liền theo hướng dẫn đến thẳng phòng chủ tịch. Nếu nói muốn chuẩn bị đồ làm gì đó, khẳng định ở đây là tốt nhất rồi.

- Đại sư bá, giờ này lại đến làm phiền bác thật sự không phải rồi.

Cánh cửa cứ thế bật mở, Hàn Chiến Vũ cũng chỉ hơi nhíu mày ra hiệu người ngồi, nhanh tay thu lại đống giấy tờ còn dang dở đứng dậy. Ông thoáng nhìn qua một cặp trai gái đi cùng một cô bé con gật đầu:

- Không sao. Tiểu Nhã đã từng nói qua chuyện này cho ta biết. Ba đứa cần những gì?

Thiên Nhã đứng dậy, hơi cúi đầu cho đúng lễ nghĩa đáp:

- Con muốn mượn là Chuông Vận Mệnh, pháp bảo của nơi này. Con cũng biết đột nhiên con muốn mượn vật này, sợ là bác cũng không thể tùy tiện đồng ý, vậy để con giải thích qua một chút vấn đề vẫn hơn.

Hàn Chiến Vũ hài lòng gật đầu, ra hiệu cô cứ ngồi xuống nói chuyện, bản thân cũng ngồi xuống phụng bồi.

Thiên Nhã hướng Tây Môn Huyền Vũ gật đầu ra hiệu một cái, đưa tay lấy ra một cuốn sổ trong túi phép ra trình bày:

- Bác chắc vẫn còn nhớ rất rõ sự kiện dị tượng xảy ra khi mẹ con thức tỉnh Thẩm Phán Thần vị truyền thừa chứ?

Hàn Chiến Vũ gật đầu, ông hiển nhiên không thể quên được chuyện kia. Cho dù là ở hiện tại, mọi nỗ lực của hắn cũng chính là để tìm ra sự thật về thứ kia. Có điều manh mối về nó thực sự quá ít, căn bản giống như toàn bộ đứt đoạn vậy. Cho dù hắn đã chấp nhận trả một cái giá rất đắt, kết quả thu được dường như cũng chẳng đến đâu.

Thiên Nhã có thể nhận ra rất rõ nét mặt đối phương đang biến đổi. Cô rót xuống một ly trà mời trưởng bối, giọng cũng nhẹ hơn mấy phần:

- Dự đoán của bác trước đây đều không sai, dị tượng đó thật sự liên quan mật thiết với sự xuất hiện của Yêu Thần. Cổ tự điển tịch Hắc Long Thần có ghi lại, Thẩm Phán và Yêu Thần là một cặp song sinh nhưng lại hoàn toàn đối lập. Thẩm Phán thức tỉnh, Yêu Thần cũng sẽ theo đó mà phá phong ấn thoát ra, tạo thành xung đột mạnh mẽ có thể phá hủy cả đại lục. Chuyện dị tượng năm đó cũng chỉ là bước đầu mà thôi.

- Tuy nhiên, ngay sau đó Yêu Thần liền biến mất, mà Thẩm Phán cũng chính là mẹ của con trong vòng hơn chục năm lại dần trở thành cái tên khiến hầu hết các thế lực đỏ mắt thèm muốn chiêu mộ. Có điều, không ai biết rằng Yêu Thần thật ra chẳng mất đi, hắn chỉ tự lần nữa phong ấn khí tức của bản thân để tìm một nơi có thể nuôi nấng kế hoạch lần nữa xuất thế của mình. Chỗ đó... chính là kế hoạch tạo thần.

Hàn Chiến Vũ hơi nhíu mày, rất khó tin những điều bản thân vừa nghe được. Thí nghiệm tạo thần chẳng phải 30 năm trước mới bắt đầu, hơn 600 năm qua, đã chẳng ít người vì nó mà bỏ mạng rồi. Yêu Thần mới xuất thế có 30 năm, vốn chẳng thể liên hệ với cái kia được.

Thiên Nhã nắm chặt tay, đôi mắt loé lên một tia lệ khí cùng thù hận. Cô vốn chẳng muốn nhắc lại cái chuyện này. Chỉ là nếu hôm nay không nói, cho dù thứ kia có mượn được cũng không có ý nghĩa.

Tây Môn Huyền Vũ biết ý chỉ nhẹ nắm lấy tay cô, giúp cô có thể ổn định lại tâm lý. Thiên Nhã bấy giờ hít sâu một hơi, mở cuốn sổ đưa cho đối phương, chắc chắn hắn có thể đọc toàn bộ thông tin muốn truyền đạt mới nói:

- Con sẽ không nói điều gì mà không có chứng cứ chắc chắn. Cuốn sổ này có ghi chép lại rất rõ, thí nghiệm tạo thần chỉ thực sự bùng nổ 30 năm trước. Cho đến khi thí nghiệm cuối cùng bị phát hiện, mới không đến 14 năm, số người chết đã lên đến gần 6 triệu, còn nhiều hơn số lượng thí nghiệm được thực hiện rồi thất bại gần 600 năm trước.

- Chủ nhân cuốn sổ này từng được biết đến là một cao nhân lánh đời lấy hiệu Hư Vô, cũng là sư phụ ngày trước của con ở Bích Nguyên Môn. Chỉ là thật không may, lão lại chính là đầu xỏ của thí nghiệm tạo thần 30 năm trước, cũng là một người rất quen thuộc với bác và mẹ con, Tam sư bá Dạ Cô Yên.

Hàn Chiến Vũ nghe đến đây rõ ràng rất mất hứng, Tam sư đệ Dạ Cô Yên của hắn cũng nằm trong diện bị dị tượng kia tấn công, còn do chính tay hắn chôn cất. Chuyện vô lý đến nhường này cũng nói ra được, cô gái này thật là con gái Tiểu Nhã sao? Hắn gấp cuốn sổ trả lại cô, giọng cũng lạnh hẳn đi:

- Nếu cô đến đây vì muốn mượn đồ, ta chắc chắn sẽ vì Tiểu Nhã mà đồng ý. Có điều chỉ vì muốn mượn đồ mà dựng chuyện như vậy thật không đáng chút nào. Muốn mượn đồ gì cứ ra ngoài nói với chưởng quản, ta có chút việc không tiện tiếp khách, mời về cho.

Thiên Nhã xiết chặt bàn tay, cảm xúc đang dâng trào cũng bị áp chế lại toàn bộ. Hàn Tiểu Nhã đã rục rịch muốn đổi chỗ liền bị cô cản lại. Chuyện này để Hàn Tiểu Nhã ra mặt sẽ không còn ý nghĩa nữa, mà cô không muốn vì mấy chuyện này sẽ ảnh hưởng đến chính tên tuổi của mẹ mình.

- Lần nữa xin lỗi bác vì đã làm phiền vào giờ phút này. Con biết chuyện hậu bối như con nói có thể rất khó tin, nhưng con chưa bao giờ lấy tính mạng người thân ra để đùa cợt. Chúng con xin phép cáo từ.

Cô đứng dậy, cúi đầu sâu một cái liền ra ngoài. Tây Môn Huyền Vũ cũng chỉ ngoái lại một cái liền nối bước. Chuyện này đúng là khó tin, không ai có thể trách được khi người kia sinh ra nghi ngờ cả. Hiện tại anh chỉ quan tâm đến cảm xúc của Nhã Nhi mà thôi.

Hàn Chiến Vũ không hề đáp lại quay về ghế chủ tịch, chỉ là sau đó liền thấy một cái đầu nhỏ chưa rời đi có vẻ không mấy dễ chịu.

Thanh Linh cũng không làm gì nhiều, bé chỉ đặt lên bàn một cái hộp gấm màu đỏ chuyển lời:

- Cô Tiểu Nhã nói con nếu có cơ hội hãy gửi vật này lại cho ngài. Chuyện này cả cô cô và chú con cũng không biết nên mong ngài hãy giữ bí mật giúp con.

Nói xong, Thanh Linh cũng chẳng định để người kia đáp lại, lập tức cúi đầu chào rời đi. Bé có thể còn nhỏ chưa hiểu nhiều chuyện, nhưng bé biết chắc chắn thái độ của người này với cô cô của bé chẳng tốt đẹp gì. Người không tôn trọng cô cô đều là người xấu.

Thiên Nhã ra ngoài tâm trạng có vẻ không tốt lắm. Cô thật sự nếu không phải vạn bất đắc dĩ sẽ không nói ra. Vào tầng hầm thư viện, mục đích chính của cô là mượn năng lượng của Hắc Long Thần bị phong ấn thiêu đốt linh thể, từ đó tách đôi linh hồn của hai mẹ con cô, sau đó mới tính đến phục dựng linh thể. Vốn cho rằng có thể đến Hỗn Nguyên Thương Hội mượn chuông Vận Mệnh, thật chẳng ngờ không cần giải thích, người kia liền muốn tiễn khách.

Hắc Long Thần chính là một trong ba Ma Thần dưới chân Yêu Thần, không có chuông Vận Mệnh duy trì phong ấn, sợ rằng Hắc Long sẽ lợi dụng động tĩnh khi thực hiện ma pháp phục dựng linh thể mà phá ra ngoài. Mục đích cuối cùng của Thí nghiệm tạo thần là tạo ra một cơ thể có thể tiếp nhận năng lượng Yêu Thần, anh trai cô là người duy nhất thí nghiệm thành công, tất nhiên sẽ bị săn bắt đầu tiên.

Có thể hôm nay Hàn Chiến Vũ có nói sẽ để cô mượn đồ, có điều như vậy cũng chưa đủ đảm bảo điều gì cả. Miễn cưỡng quá mức, cuối cùng kết quả cũng sẽ chẳng đi đến đâu. Nếu đã như vậy đành thuận theo tự nhiên thì tốt hơn. Có điều, sao cô cứ cảm thấy như tim bị nhéo một cái, khó chịu thế này?

Tây Môn Huyền Vũ chỉ có thể ôm cô vào lòng. Anh không biết nhiều về chuyện cô muốn thực hiện bên trong thư viện, cái anh làm chỉ là tuyệt đối tin tưởng vào cô và muốn ở bên cạnh cô mà thôi.

Thiên Nhã mạnh lắc đầu lấy lại tỉnh táo, khó khăn lắm mới ổn định lại được cảm xúc. Cô nhẹ mỉm cười nói Tây Môn Huyền Vũ đem Thanh Linh về trước, bản thân liền nhanh chóng lách mình đi mất. Anh chỉ có thể bất đắc dĩ lắc đầu, dù lo lắng cũng chẳng thể đuổi theo. Nhã Nhi xác định muốn đi, anh thật sự cũng không thể theo được.

Tây Môn Huyền Vũ chỉ vừa rời đi ít lâu, Thiên Nhã đã xuất hiện ngay tại nơi mà cô tưởng chừng đã đi mất, mà thế chỗ của anh lại là người vừa đuổi khéo cô ở Thương Hội.

Hàn Chiến Vũ nhìn cô một lượt, đôi mắt rõ ràng còn mang theo một chút địch ý:

- Cô xem ra đã sớm nhận ra ta sẽ đến.

Thiên Nhã gật đầu, vẫn không quên cúi chào một cái theo lễ nghĩa:

- Ta cũng biết ngài sẽ không muốn để người khác nghe chuyện này. Nếu ngài lại đến vì chuyện ta đã xúc phạm tam đương gia, vậy thì ngài quay về được rồi, ta chưa từng có ý định rút lại lời đã nói.

Giọng của Thiên Nhã đã lạnh hơn mấy phần. Người ta đã không có thiện ý, cô không có hứng thú sẽ giữ cái hoà khí vốn đã chẳng có từ đầu kia.

Hàn Chiến Vũ cũng chẳng thích dài dòng, địch ý trên gương mặt càng ngày càng rõ. Hắn lấy ra một cái hộp gỗ đã bị phong ấn, giọng chẳng mấy dễ chịu:

- Chuông Vận Mệnh giao cho cô. Tuy nhiên, ta có ba điều kiện, nếu có thể thực hiện, ta sẽ chỉ cô phá phong ấn, bằng không không cần nói nữa.

Thiên Nhã hừ lạnh một tiếng, dựa lưng vào bức tường gần đó vô cùng bất cần hỏi:

- Điều kiện gì?

Hàn Chiến Vũ cũng không vòng vo, trực tiếp đáp:

- Thứ nhất, Tây Môn Huyền Vũ tuyệt đối không được động tay vào việc này. Thứ hai, ta biết lần này cô tới kia vì mục đích gì, bằng mọi giá phải đưa Hàn Tiểu Nhã quay lại. Thứ ba, chuông Vận Mệnh có thể cho cô, nhưng sau khi chuyện thành, cô và Tây Môn Huyền Vũ phải lập tức chấm dứt quan hệ. Nếu cảm thấy điều kiện không thoả đáng, cô có thể không đồng ý.

Thiên Nhã hơi đảo mắt qua, giọng cũng mang mấy phần châm biếm:

- Chỉ một Tây Môn Huyền Vũ liền quan trọng hơn cả pháp bảo của Hỗn Nguyên Thương Hội. Có ý tứ đấy chứ. Vậy thì ngài chủ tịch đáng kính, ngài không sợ ta sẽ lợi dụng hắn để uy hiếp ngài sao?

Hàn Chiến Vũ loé lên một tia tinh quang, tay vừa động liền đem nền đường trước mặt Thiên Nhã đánh nát coi như cảnh cáo.

Thiên Nhã câu môi lạnh nhạt, giọng chỉ còn một tia châm chọc:

- Hiện tại nếu ta nói ta cũng có một điều kiện thì sao?

Hàn Chiến Vũ càng không hài lòng, mắt đã lộ ra vài tia sát cơ. Thiên Nhã một chút cũng không để ý, tiếp tục nói:

- Chuông Vận Mệnh ta không cần. Ba điều kiện kia ta cũng sẽ thực hiện. Điều kiện của ta rất đơn giản, nếu chuyện kết thúc mà chỉ Hàn Tiểu Nhã trở về, ta hy vọng ngài sẽ giúp ta bảo vệ cho cha con Hoàng Thiên Nam. Điều kiện này đối với ngài xem như cũng quá đơn giản rồi.

Hàn Chiến Vũ xẹt qua một tia ngạc nhiên, rất nhanh sau đó liền gật đầu chấp thuận giao dịch. Chỉ cần có thể thực hiện điều kiện kia, toàn bộ đều không quan trọng.

Thiên Nhã ở lại đó chỉ câu môi có phần cay đắng, mặc cho cơn gió đầu đông tạt vào mặt lạnh buốt. Phía sau lưng, một bóng người từ khi nào xuất hiện ở đó quỳ một chân hành lễ:

- Tham kiến Thần nữ. Giáo chủ chuyển lời thời gian đã đến, mong Thần nữ sớm trở về giáo. Vật này là Giáo chủ chuyển cho ngài.

Thiên Nhã nhận lấy hộp gấm, nhìn viên đá bảy màu sáng rực rỡ bên trong mà không biết nên vui hay nên buồn. Người đưa tin đã đi mất, cô chỉ còn một mình tại nơi cô quạnh kia. Ngửa mặt lên trời cảm nhận sương đêm lạnh buốt rơi xuống mặt, mũi cô lại cảm thấy cay nồng khó chịu. Về Bạch Vân giáo, cũng là một cái lý do hợp lý đi.

-------------------------------------

Phòng nghỉ Tứ Linh Hội tối mịt không một tia sáng, cửa sổ đóng kín lại đột nhiên mở toang. Bên trong phòng, Tây Môn Huyền Vũ vẫn ngồi yên tại bàn trà chờ đợi, chiếc giường duy nhất đã có hai cha con Hoàng Thiên Nam chiếm lĩnh ngủ say.

Thiên Nhã trở lại hơi mỉm cười, như một đứa trẻ xà vào vòng tay Tây Môn Huyền Vũ ngồi yên tại đó. Chỗ này đối với cô mới là nơi yên bình nhất, cũng chính là nơi cô không nỡ làm tổn thương nhất.

Tây Môn Huyền Vũ nhẹ hôn lên mái tóc suôn dài, hai tay vòng qua ôm lấy cô thì thầm:

- Ngày mai phải tới chỗ kia rồi, nghỉ ngơi một chút đi.

Thiên Nhã lắc đầu, đôi môi nhẹ mỉm cười, ánh mắt còn mang theo đầy tia dụ hoặc. Cô đứng dậy, lôi kéo tay anh sang phòng khách hội muốn lấy không gian riêng.

Đặt một cấm chế ngoài cửa cùng một linh trận để chắc chắn không bị người ngoài xâm nhập, cô thô bạo đẩy anh xuống sofa, không ngần ngại tiến đến hướng đôi môi mềm của đối phương hung hăng chiếm lấy. Cô giống như trúng thuốc kích thích, ánh mắt càng ngày càng nhiều dục vọng, động tác cũng theo đó mà gấp gáp hơn nhiều. Cô đưa tay giật tung cổ áo anh, nụ hôn sâu hồi nãy còn chưa kết thúc, lưỡi nóng vụng về vẫn chưa có ý định rời khỏi đối phương dù chỉ một chút.

Một cảm giác lành lạnh nơi lồng ngực khiến Tây Môn Huyền Vũ dần tỉnh táo. Anh nắm chặt vai đẩy cô ra, đôi mắt mang theo một tia nghi ngờ. Thật sự cảnh này có vẻ không đúng lắm. Rõ ràng Thiên Nhã không hề trúng thuốc, sao đột nhiên lại hành động như vậy?

Thiên Nhã hoàn toàn bỏ qua ánh mắt nghi ngờ, lần nữa phát lực đưa tay xé toang áo anh xuống, móng tay mơ hồ còn làm ngực anh xước một vết dài. Cô cúi xuống nhẹ liếm vết máu, tay nâng cằm đối phương hôn xuống một cái, giọng còn mang một chút bỡn cợt:

- Thế nào? Đường đường Hắc Long Tông Hắc hộ pháp lại không dám chơi tình một đêm với một đứa con gái sao?

Tây Môn Huyền Vũ nhíu mày càng sâu, hai tay nhẹ giữ lấy để chắc chắn cô sẽ giữ khoảng cách với mình. Anh nhìn vào đôi mắt như mấy phần lạ lẫm lo lắng hỏi:

- Nhã Nhi, em sao vậy? Có phải cơ thể cảm thấy khó chịu chỗ nào hay không?

Thiên Nhã câu môi cười lạnh, đôi mắt đột nhiên cũng sắc đến lạ thường. Cô quỳ hai chân xuống ghế, vươn người ôm lấy anh ghé sát tai thì thầm:

- Em rất khoẻ, anh cũng thấy không phải sao? Hiện tại em chẳng qua là muốn cái đó, anh có sẵn sàng cho hay không?

Nói xong, cô nhẹ cắn xuống vành tai anh một cái, tay cũng thô bạo xé toang lớp áo ngoài của mình, để lộ vòng eo nhỏ cùng bộ ngực phát dục hoàn hảo ẩn hiện trong áo lót mỏng tang.

Tây Môn Huyền Vũ chỉ cảm thấy toàn thân nóng bừng, cả cơ thể giống như bị lửa đốt hừng hực. Anh cố gắng giữ bản thân tỉnh táo đứng dậy, giữ khoảng cách ít nhất một mét với cô. Dù không hiểu vì sao Nhã Nhi đột nhiên làm vậy, bản thân anh vẫn sinh ra một tia lo lắng lạ thường:

- Nhã Nhi, bình tĩnh lại. Có chuyện gì đã xảy ra đúng không? Nói cho anh biết, chúng ta cùng nhau giải quyết.

Thiên Nhã phiên một cái coi thường, đôi mắt đen ánh lên trong bóng tối, giọng cũng chỉ toàn sự mỉa mai:

- Cùng nhau giải quyết? Nực cười, không phải em đã nói rồi sao? Em muốn hiện tại là cái đó, anh có sẵn sàng cho hay không thôi.

Tây Môn Huyền Vũ chợt cảm thấy vô cùng căng thẳng, cả cơ thể vẫn không ngừng nóng lên. Cứ đà này sợ là không bao lâu nữa, anh thực sự không thể kiềm chế dục vọng của mình mất. Nếu không phải chắc chắn đối phương là Thiên Nhã, anh đã cho rằng liệu có phải Hàn Tiểu Nhã đang thử mình hay không đây.

- Nhã Nhi, bình tĩnh đi em. Em hiện tại đang không tỉnh táo, chúng ta để sau hẵng nói chuyện được không. Bây giờ nghe lời anh, nghỉ ngơi một chút đi.

Thiên Nhã ánh mắt ngày càng lạnh, giọng ngoại trừ mỉa mai còn thêm một chút khích bác:

- Vậy là anh không đồng ý? Quá vô dụng. Xem ra là tôi nhìn lầm người rồi. Tây Môn Huyền Vũ, chúng ta chia tay đi. Chuyện đã chẳng đến đâu, tôi cũng không muốn miễn cưỡng chính mình. Dù sao anh cũng chẳng cho tôi được thứ mà tôi muốn, vậy thì quan hệ này không có ý nghĩa nữa.

Tây Môn Huyền Vũ như chết sững, toàn cơ thể giống như cứng ngắc chẳng thể hoạt động. Anh nắm chặt tay, giọng run run hỏi lại:

- Em vừa nói gì?

Thiên Nhã hơi rũ mắt, khi mở ra cũng chỉ còn toàn sự lạnh nhạt cùng khinh thường:

- Tôi nói chúng ta chấm dứt tại đây được rồi. Tôi không muốn tiếp tục mỗi quan hệ phải miễn cưỡng chính mình này nữa.

Tây Môn Huyền Vũ hoàn toàn dại đi, cả cơ thể nóng bừng như bị châm một mồi lửa thiêu đốt. Anh lảo đảo tiến lên, thô bạo đè cô xuống sàn lạnh, đôi môi không ngừng di chuyển khắp cả cơ thể nõn nà, thỉnh thoảng lại mạnh cắn xuống một cái như trút cơn giận trong người.

Thiên Nhã cũng chủ động đáp trả, giang tay ôm lấy cổ đối phương cuồng nhiệt hôn xuống, ít nhất không để cho anh có thể tỉnh táo lại quá nhanh. Chỉ một vài thao tác, cô đã đem quần áo hai người toàn bộ gỡ xuống, cơ thể cũng dán chặt tới da thịt nóng bỏng của anh không rời.

Tây Môn Huyền Vũ giống như làm theo bản năng, hạ thân từng nhịp từng nhịp đưa xuống đều khiến cô đau vô cùng. Có điều đó là điều mà cô muốn. Lần đầu tiên của cô là cho anh, cả đời cô cũng chỉ cho một mình anh mà thôi.

Trời gần về sáng, Tây Môn Huyền Vũ mới có chiều hướng ngừng lại. Có vẻ do cảm xúc tiêu cực cùng với mệt mỏi khiến anh nằm vật xuống sàn, hầu như không có chút phản ứng.

Thiên Nhã mệt mỏi ngồi dậy, cảm nhận hạ thân đau nhức mà tự cười nhạo chính mình. Chẳng thể ngờ đến một ngày cô lại phải dùng đến cái cách đầy mùi cẩu huyết này.

Cô vẩy tay lấy một cái khăn ướt lau qua cơ thể cho anh, giúp anh mặc thêm một bộ đồ khác rồi dìu anh nằm lên ghế. Thời tiết thay đổi, anh nằm như vậy nhất định sẽ bị cảm cho xem.

Một giọt nước mắt lăn dài trên má vô thức mà rơi xuống mặt anh nóng hổi. Cô bây giờ chẳng còn cái bộ dáng sắc xảo như ngày hôm qua nữa, chỉ còn lại cô bé con luôn sợ hãi người thân quanh mình sẽ dần biến mất. Nếu như mạng của cô có thể dài hơn, hai người đâu có cần phải làm chuyện kia trong miễn cưỡng như vậy. Khi Huyền Vũ cầu hôn, cô đã từng nghĩ đến một đám cưới nho nhỏ vào những ngày cuối đời kia. Chỉ là cô quá ích kỉ rồi. Sau khi nghe điều kiện của Hàn Chiến Vũ, mọi ước mơ kia của cô đều bị chính cô hung hăng đạp nát. Cô lấy tư cách gì để ép anh sống cô độc hết quãng đời còn lại? Chỉ vì một con bé sắp chết như cô mà anh đến tương lai cũng dám vứt bỏ, như vậy liệu có đáng chăng?

Hàn Tiểu Nhã chẳng biết từ khi nào đã xuất hiện. Dù chỉ là một tia linh thức, cô vẫn muốn ôm đứa con gái nhỏ khốn khổ vào lòng. Nếu 17 năm trước cô không cố chấp mà quyết định sai lầm, liệu bây giờ Nhã Nhi có phải khổ như vậy?

Thiên Nhã nhẹ lắc đầu mỉm cười ý nói bản thân không sao, hai tay đưa lên kết ấn mở ra một cái vòng phép lại không nỡ đành hạ xuống. Cô ghim xuống cổ Huyền Vũ một liều thuốc an thần, nhẹ hôn lên trán anh một cái thật sâu. Với liều thuốc kia anh nhất định không thể tỉnh lại ngay được, chỉ cần anh không vào tháp, mọi chuyện sau này coi như ván đã đóng thuyền, anh có muốn cũng không thay đổi được nữa.

Hàn Tiểu Nhã vẫn chưa hề thu lại, đôi mắt nhìn đôi trai gái chỉ toàn sự đau lòng:

- Con quyết định không dùng ma pháp lãng quên với cậu ấy sao?

Thiên Nhã hơi gật đầu mỉm cười, khuôn mặt xanh xao yếu ớt đến đáng thương:

- Suy cho cùng là chính bản thân con sợ anh ấy thực sự sẽ quên con. Mẹ không cần lo cho anh ấy đâu, cho dù con không làm, Đại sư bá cũng sẽ làm thôi. Chúng con có duyên gặp nhau, coi như là phận chưa tới. Nguyên liệu đã thu thập đầy đủ rồi, không bao lâu nữa chúng ta sẽ có thể đoàn tụ. Đối với con hiện tại chuyện của mẹ mới là quan trọng nhất.

Ánh nắng đầu tiên chiếu qua khung cửa sổ làm căn phòng vốn tối tăm bừng sáng. Hàn Tiểu Nhã linh thức dần mờ nhạt biến mất, chỉ còn Thiên Nhã vẫn ở lại căn phòng ngắm nhìn chàng trai đã lâu lắm không có một giấc ngủ ngon. Cô lần nữa đặt môi hôn nhẹ lên môi đối phương liền đứng dậy dứt khoát ra ngoài. Chuyện sau này sẽ chỉ do một mình cô lo liệu thôi, sẽ không có bất cứ ai vì cô mà phải trả giá nữa.

Trong căn phòng trống, khoé mắt chàng trai vô thức trào ra hai giọt lệ, gương mặt dù đang ngủ vẫn mang một nét gì đó đau thương cùng sợ hãi. Quanh thân chàng trai, một vầng sáng nhàn nhạt bao phủ lấy thân thể anh, dần dần dung hợp vào bên trong cơ thể. Lần này Thiên Nhã quyết định đi đã để lại cho anh toàn bộ truyền thừa Thần vị của mình. Thần vị chỉ có một, truyền thừa càng nhiều thì sau này chỉ tương tàn càng lớn mà thôi. Đối với cô hiện tại, chỉ cần người thân của cô có thể an toàn, dù phải trả bất cứ giá nào cô cũng sẽ không từ chối.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net