101-180

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
vẫn không thể hiện gì.

Tô Long giận run người, nói toẹt luôn ra: “Nếu ngươi là học sinh bình thường thì ta hà tất phí thời gian. Đổi phương thức thì thì ta bị hoài nghi và chịu không ít áp lực, nếu không có một cái giá thích hợp, thứ cho ta không giúp được.”

“Đạo sư nguyện ý giúp, học sinh tất nhiên cảm kích bất tận. Nếu khiến đạo sư khó xử, học sinh không dám cưỡng cầu.” Diệp Phong nháy mắt, trong lòng cười thầm.

“Ngươi… đừng có hối hận.” Ngón tay Tô Long run lên vì giận dữ: “Cút ngay.”

“Học sinh cáo từ.” Gã không chần chừ, sảng khoái đẩy cửa ra ngoài.

Bên ngoài, một thân ảnh xinh đẹp đang đứng.

Lý Băng Thiền? Hóa ra là cô.

endlesskid

24-06-2011, 04:49 PM

Hỗn Nguyên Võ Tôn

Tác giả: Mạo Tự Hữu Tài 

Quyển 3: Võ Dung Học Viện 

Chương 179: Quy tắc ngầm

Dịch: Công Tử Bạc Liêu

Nguồn: ST

Thấy Diệp Phong ngẩn người nhìn mình, Lý Băng Thiền hơi đỏ mặt, cô không nhận ra Diệp Phong đã dịch dung, cho rằng đối phương tham luyến dung mạo mình, mắt ánh lên tia căm ghét.

Gã cũng nhanh chóng định thần, mỉm cười vẻ hối lỗi rồi đi ngang qua chỗ cô. Hành động này khiến Lý Băng Thiền hơi kinh ngạc.

Vì sao lúc này cô lại đến gặp Tô Long? Tại Hồng Diệp bang, gã còn nhớ cô đã là võ đồ tam giai, theo lý phải là học viên trung cấp rồi, không liên quan gì đến Tô Long phụ trách kỳ thi của học viên cấp thấp năm nay mới đúng. Hà huống cô cực kỳ hận Lục Lâm bang, sao lại có giao tình với hắn? Phải chăng định ám sát đối phương? Không thể nào… cô không đến mức không biết tự lượng sức như thế.

Diệp Phong không hiểu chuyện gì, ngẫm nghĩ một chốc rồi lén đi theo. Lý Băng Thiền từng nói cô và ca ca không chỉ ở Võ Dung học viện tu luyện, mà còn tìm kiếm đồng bạn đối kháng Lục Lâm bang. Không hiểu hiện giờ họ tiến hành thế nào rồi, mục tiêu của gã và họ giống nhau, gã cũng muốn quen biết họ. Tiếc là gã không thể để lộ thân phận, bằng không mọi việc dễ dàng hơn nhiều.

Trong phòng…

Thấy Lý Băng Thiền vào, Tô Long liền đổi sắc mặt, nét giận tan biến hết, nụ cười trở nên hòa ái.

“Năm nay ngươi cũng tham gia dự thi tấn cấp?” Thư thái tựa vào ghế, Tô Long tùy ý hỏi.

“Vâng, năm nay học sinh nhất định qua được.” Lý Băng Thiền kiên định gật đầu.

“Ngươi nắm chắc?” Nụ cười của Tô Long hàm chứa nét ý vị khiến Lý Băng Thiền thoáng bất an. Cô và Tô Long cơ hồ không quen biết gì, không hiểu vì sao hắn tìm mình trò chuyện đơn độc.

“Học sinh đã đạt đến võ đồ tam giai, qua được kỳ thi hoàn toàn không thành vấn đề.”

“Nhưng ta biết kỳ thi năm ngoái, ngươi đã đạt đến võ đồ nhị giai mà vẫn không qua…”

“Năm ngoái thực lực của học sinh không đủ… Năm nay khẳng định không có vấn đề gì…” Tuy nói vậy nhưng Lý Băng Thiền không dám chắc chắn.

“Sai rồi, lẽ ra năm ngoái ngươi đã thăng cấp.” Tô Long cắt lời, Lý Băng Thiền ngẩn người.

“Ta thấy gươi là một tiểu cô nương thông minh nên mới nhắc nhở.” Mắt Tô Long ánh lên dâm dục, nói với vẻ đắc ý: “Ngươi nên biết mỗi kỳ thi tấn cấp đều có một nhóm học viên đủ thực lực nhưng không thể thăng cấp còn một nhóm thực lực không đủ lại thăng cấp, có hiểu vì sao không?”

Lý Băng Thiền hoang mang lắc đầu, cô hiểu tình huốn này nhưng không rõ nguyên do.

“Vì có người ngốc còn người khác thông minh.”

Ngốc? Thông minh? Lẽ nào mình rất ngốc? Lý Băng Thiền cả thẹn khiến mắt Tô Long dâm quang đại thịnh. Luận dung mạo, cô xứng danh mỹ nữ, đặc biệt là trong đôi mắt trong veo ẩn chứa một tia thuần phác khiến Tô Long quen thấy nữ tử yêu kiều cũng ngứa ngáy trong lòng.

“Ngươi có biết kỳ thi tấn cấp của học viện có quy tắc ngầm.” Tô Long ghé sát tai Lý Băng Thiền cười tà quái.

“Quy… quy tắc ngầm.” Lý Băng Thiền giật mình lẩm bẩm.

“Khi dạy học sinh, các đạo sư chia làm hai nhóm: một là học viên có giá trị, nhóm khác không có.” Tô Long tiếp lời: “Bọn ta không chú ý đến học sinh vô giá trị bởi chỉ tổ lãng phí thời gian. Thành thích thi cử của chúng do thực lực quyết định. Còn học sinh có giá trị thì thành tích không hẳn là do thực lực… mà do giá trị.”

“Ngươi… thuộc về nhóm học sinh có giá trị. Nên có thi qua hay không phải xem ngươi có thông minh chăng.” Mắt Tô Long sáng dần, Lý Băng Thiền cũng loáng thoáng nghe ra.

“Đạo… ă nói là năm ngoái học sinh không qua là do ông giở trò?” Lý Băng Thiền cực kỳ phẫn nộ, chậm mất một năm thì tổn thất với tiến độ tu luyện không thể đánh giá được.

“Giở trò? Xem ra ngươi vẫn chưa hiểu? Ở đâu tại đại lục thì cũng phải tuân thủ quy tắc. Quy tắc ngầm là quy củ mà các học sinh có chút giá trị trong học viện phải tuân thủ.”

“Vậy học sinh có giá trị gì?” Lý Băng Thiền cắn môi hỏi với vẻ không cam lòng, tuy đã đoán được kết quả.

“Giá trị của ngươi đương nhiên là thân thể mê người.” Tô Long không giấu được dâm tính, cười cười đi sát đối phương.

“Vô sỉ!” Lý Băng Thiền nổi giận.

Tô Long cười thoải mái, hắn gặp nhiều nữ học viên ngang ngạnh nhưng rồi đều khuất phục. Là đạo sư, hắn hiểu rõ thành tích thi tấn cấp quan trọng thế nào với một học viên. Tổn thất tấn cấp muộn một năm không chỉ là thực lực tăng trưởng chậm vì ít tư liệu tu luyện hơn mà còn là phẩm cấp võ kỹ được tặng, là nhận xét về tiềm lực.

Xác định tiềm lực quyết định xem học viên bị phân vào lớp nào, đồng thời quyết định sẽ nhận được bao nhiêu tài nguyên tu luyện, phẩm cấp võ kỹ cũng như thực lực để tương lai xông pha đại lục. Một khi tấn cấp bị cản trở thì sẽ ảnh hưởng đến tốt nghiệp.

“Ta đã điều tra rồi, ngươi còn một ca ca đã nhập học bốn năm, nếu năm nay y tốt nghiệp thuận lợi thì sẽ được một môn ngũ phẩm võ kỹ. Sang năm mới tốt nghiệp thì chỉ được tứ phẩm võ kỹ. Còn nếu y không tốt nghiệp được… ha ha.” Lời uy hiếp đã thành trắng trợn, là đạo sư, hắn đích xác có năng lực khiến ca ca của Lý Băng Thiền không thể tốt nghiệp.

“Ti bỉ...” Lý Băng Thiền cắn môi, cơ hồ nhỏ nước mắt. Vì món máu của tộc nhân, ca ca nỗ lực tu luyện như vậy, khó khăn lắm năm nay mới đạt đến tiêu chuẩn tốt nghiệp: Võ sĩ tứ giai, nếu thuận lợi lọt vào lớp tốt nghiệp sẽ có được một môn ngũ phẩm võ kỹ, nhưng…

Làm sao đây? Dù cô chấp nhận bỏ tấn cấp nhưng ca ca liều mạng tu luyện, sau cũng cũng hóa thành công cốc. Huyết cừu của gia tộc, sỉ nhục của gia tộc, lẽ nào vì cô mà từ bỏ?

Lý Băng Thiền khó quyết định! Tô Long, Tô Long cũng là thủ hạ của kẻ đó, sao cô có thể chấp nhận để hắn ô nhục. Nên làm thế nào?

“Nghĩ kỹ chưa?” Thần thái đáng thương của Lý Băng Thiền kích phát dâm dục trong lòng Tô Long, một tay hắn từ từ vươn về phía cô, chỉ cần cô chấp nhận cho hắn chạm vào những việc sau đó sẽ xong xuôi.

Hiển nhiên nghi ngại trong lòng Lý Băng Thiền lớn hơn Tô Long tưởng tượng. Cô hoảng hốt lách người tránh khỏi tay hắn.

“Có can hệ gì đâu? Kỳ thật ngươi không tổn thất gì. Ta sẽ khiến ngươi đạt được thành tích lọt vào lớp ưu tú, khiến ca ca ngươi tốt nghiệp thuận lợi. Các ngươi đạt được lớn hơn nhiều thứ bỏ ra.” Ngữ khí Tô Long đầy mê hoặc.

Hắn là đạo sư nên không thể dùng vũ lực với học viên. Dung học viện bảo vệ học viên thập phần nghiêm mật, từng có một đạo sư dám phạm giới, sau cùng bị xử phạt, hình phạt khiến Tô Long đến giờ vẫn không lạnh mà run. Nhưng chỉ cần học viên tự nguyện thì không sao hết, đối phương đồng ý thì việc riêng tư thế này tất không dám đồn ra, hắn dám chắc điều đó.

Hắn cũng nhận ra hiện tại lòng cô cực kỳ yếu đuối, chỉ cần thêm một mồi lửa là hắn sẽ thỏa nguyện.

Cốc, cốc. Tiếng gõ cửa đột nhiên vang lên, phá tan không khí trong phòng. Lý Băng Thiền thở phào một hơi, thân thể run lên.

endlesskid

24-06-2011, 04:49 PM

Hỗn Nguyên Võ Tôn

Tác giả: Mạo Tự Hữu Tài 

Quyển 3: Võ Dung Học Viện 

Chương 180: Cứu mỹ nhân

Dịch: Công Tử Bạc Liêu

Nguồn: ST

“Ai?” Tô Long muốn phát điên, ban nãy mọc ra một tên Mộc Phong không biết tốt xấu là gì, hiện tại Lý Băng Thiền sắp lọt vào tay thì lại bị phá rối.

“Học sinh, Mộc Phong! Học sinh vừa rồi ngu độn, không hiểu thâm ý của đạo sư nên quay lại cùng bàn với đạo sư.” Giọng gã vang lên ngoài cửa, Tô Long thở dài chán nản, đối phương đến dâng tiền, chán ai thì chán chứ không thể chán tiền? Sắc mặt hắn hơi hòa hoãn, thầm mắng Mộc Phong này lại ngu đến mức giờ mới hiểu.

Khẽ liếc Lý Băng Thiền, hắn phất tay: “Vào đi.”

Quả nhiên là ngưu tầm ngưu mã tầm mã. Cha con Tô Chiến Thiên đều không tốt lành gì, Tô Long cũng là loại rác rưởi như thế. Nếu không vì e ngại bối cảnh của Võ Dung học viện, gã đã lấy Tru Thần cung ra bắn chết đối phương.

Dù thế nào gã cũng phải cứu Lý Băng Thiền, không tính việc từng kề vai tác chiến ở Xuân Ý thành thì dù là học viên lạ mặt thì gã cũng không thể xuôi tay đứng nhìn.

Gã đẩy cửa bước vào, giả bộ không thấy cô, lớn tiếng hỏi: “Ban nãy đạo sư nói là cần giá hợp lý, không biết giáo là bao nhiêu?”

Công khai vòi vĩnh học viên, Tô Long không hề e dè. Thứ nhất, đối phương không có chứng cớ, năm viện sư không làm gì được hắn. Tiếp đó việc này nhiều đạo sư đều nhúng vào, tuy hắn lộ liễu nhất nhưng có Lục Lâm bang chống lưng nên không đáng ngại. Hơn nữa năm viện sư đều biết việc này nhưng không có chuyện gì ầm ĩ nên họ mắt nhắm mắt mở cho qua.

Nên hắn không cần e dè Lý Băng Thiền vẫn ở trong phòng, chỉ mong tống cổ gã đi để xử lý cô.

“100 tinh tệ, ta đảm bảo lúc ngươi tốt nghiệp sẽ lấy được một môn ngũ phẩm võ kỹ.” Giá đó rất phải chăng, ngũ phẩm võ kỹ còn cao giá hơn thế nhiều, Tô Long coi như đã giảm hết mức rồi.

“Học sinh... không có nhiều tinh tệ như thế.” Gã nháy mắt ra chiều “bất lực.”

“Vậy năm mươi tinh tệ, ta đảm bảo cho ngươi tốt nghiệp thuận lợi.” Tô Long hạ giá.

“À… học sinh cũng không có.” Diệp Phong xòe tay ra.

Sắc mặt Tô Long cứng lại. Mẹ nó chứ, tên nào lại bảo Mộc Phong là con cháu nhà giàu, chút tiền còm đó cũng không có thì giàu nỗi gì? Hắn cố nén tức giận, trầm giọng nói: “Ngươi chi được bao nhiêu?”

“Chi bằng thế này, đạo sư cứ ra giá, học sinh sẽ thương lượng với phụ thân rồi sẽ quyết định, thế nào?” Diệp Phong cực kỳ thuần thục mặc cả, thần sắc có phần thành thật.

Xú tiểu tử giảo hoạt, ngươi cho rằng qua được sơ cấp thì sau này sẽ thuận lợi tấn cấp nữa hả? Cũng tốt, được món nào hay món ấy, sớm muộn gì y cũng phải đến nhờ ta. Hắn cười thầm, quyết định: “20 tinh tệ, đảm bảo cho ngươi qua được. Bất quá ta nhắc trước, nếu tách ra bàn thì sau này giá sẽ cao hơn nhiều đấy.”

“Hai mươi…” Diệp Phong kéo dài giọng, đợi đối phương không nén được nữa mới hé môi: “Học sinh vẫn không có.”

“Ngươi…” Tô Long nắm chặt tay, mắt như phun lửa, lẽ nào tiểu tử này đùa ta?

“Chà, học thư cũng đến mặc cả sao?” Gã như thể vừa phát hiện Lý Băng Thiền ở trong phòng, lập tức chú ý đến, bỏ mặc Tô Long lướt đến cạnh cô, nhẹ giọng với vẻ thần bí: “Học thư thấy giá đó thích hợp không? Học thư trả bao nhiêu?”

Lý Băng Thiền ngẩn người, thấy Diệp Phong nháy mắt ra hiệu mà vẫn không biết là gã đang bảo mình nhân cơ hội bỏ đi.

Da mặt Tô Long hơi giật giật, mắt hơi sững lại, Mộc Phong này là đồ ngốc sao? Hay là một tên keo kiệt, sợ mình bị thiệt? Giọng gã tuy nhỏ nhưng không qua được tai một thất giai võ sư. Tô Long nhất thời nảy sinh vô vàn ý nghĩ.

“Thế nào? Không tiện nói trước mặt đạo sư hả?” Diệp Phong thấy đối phương không hiểu ý, kéo luôn Lý Băng Thiền vội vàng đi ra cửa: “Đạo sư, học sinh và học thư ra ngoài thương lượng rồi quay lại trả lời. Đợi học sinh một chút.”

“Việc này…” Tô Long chưa kịp phản ứng thì gã lại thò đầu khỏi cửa.

“Học sinh nghĩ thông rồi, tu luyện… nên tự mình nỗ lực. Học sinh quyết định sẽ dùng thực lực để tham gia thi, không cần đạo sư phí tâm.” Dứt lời gã rụt đầu lại, câu nói này Tô Long lại ngẩn người.

“À, đúng rồi. Ban nãy học thư nói là cần về, đạo sư cứ làm việc của mình đi.” Tiếp đó, gã bồi thêm một câu.

“Xú tiểu tử! Ngươi dám chơi ta?” Hồi lâu sau từ phòng Tô Long vang lên tiếng gầm phẫn nộ. Hắn không ngờ được Mộc Phong vốn không quen Lý Băng Thiền lại chấp nhận đắc tội với hắn để cứu cô. Hắn không phải không hoài nghi mục đích gã quay lại nhưng khó lòng tin được một học viên không có bối cảnh gì lại dám ngang nhiên chơi mình một vố.

Phòng tuyến tâm lý ban của Lý Băng Thiền gần như sắp sụp đổ, thấy thiếu nữ trong sáng sắp lọt vào tay hắn. Cơ hội như thế không dễ dàng xuất hiện lần hai. Muốn cô khuất phục không dễ. Hận ý trong lòng Tô Long bùng lên.

Sỉ nhục, đại sỉ nhục. Tô Long là đạo sư tại Võ Dung học viện hơn hai mươi năm, lầ đầu tiên bị gây hấn như thế.

Được, được lắm. Mộc Phong, ngươi dám chống đối ta thì ta sẽ khiến ngươi hối hận cả đời. Ta sẽ cho ngươi biết, ở Võ Dung học viện có những người không thể tùy tiện đắc tội.

oOo

“Nha đầu ngốc, thiếu gì cách đề thăng thực lực, đáng để chịu cảnh bức hiếp cầm thú đó sao?” Lý Băng Thiền vốn ngẩn ngơ, nghe thấy Diệp Phong trách móc thì mới giật mình.

“Vì sao ngươi lại giúp ta?” Hai người không quen, Diệp Phong giúp cô cũng coi như triệt để đắc tội một đạo sư. Tại Võ Dung học viện, hậu quả của hành vi này… thập phần nghiêm trọng.

“Tại hạ không thích hắn, thế thôi.” Gã thản nhiên đáp.

“Nhưng sau này ngươi sẽ phiền phức.” Lý Băng Thiền tỏ vẻ khó xử.

“Phiền phức của tại hạ nhiều lắm rồi, không ngại có thêm một. Chẳng sẽ đường đường một võ sư lại đi ám toán tân sinh?” Gã nắm chắc vì Tô Long là đạo sư, không thể tự tay động đến gã. Dù muốn trả đũa cũng chỉ dám phái học sinh, chỉ cần hắn không ra tay thì gã không có gì phải lo, nếu bị ép quá thì một mũi tên bắn chết hắn cũng không đến nỗi quá khó.

“Đa tạ.” Lý Băng Thiền đỏ mặt mỉm cười cảm kích, nhớ lại lúc mới gặp còn hiểu lầm gã, cô càng áy náy.

“Muội muội!” Một thanh niên cao lớn từ xa chạy tới, thần sắc hơi hoảng hốt. Thấy cô tựa hồ bình an, y mới thở phào.

“Cho muội biết Tô Long lão thất phu không tốt lành gì, ngàn vạn lần đừng dây dưa với hăn.” Là học viên cao cấp, ai cũng hiểu đôi chút về hành vi của Tô Long, chỉ không ngờ hắn lại nhắm vào muội muội của y.

“Ca ca! Ban nãy muội đã tới, may mà học đệ này giúp muội thoát thân.” Cô vội giới thiệu, nhưng không biết tên gã, chuẩn bị hỏi thì…

“Ồ, các hạ là Mộc Phong?” Ca ca cô nhướng mày, nhận ra gã.

“Sao các hạ lại biết mỗ?” Gã lấy làm lạ.

“Ha ha, chúng ta gặp nhau rồi. Ta biết các hạ, nhưng các hạ không biết ta.” Mắt đối phương ánh lên tia ranh mãnh, thò tay tự giới thiệu: “Ta tên Lý Ngọc, là ca ca của Băng Thiền, hôm nay đa tạ các hạ đã giúp muội muội thoát khỏi ma trảo của lão thất phu đó.”

“Đừng khách khí, mỗ cũng bị lão thất phu đó vòi vĩnh, không thích hành vi của hắn nên mới ra tay. Không ngờ đạo sư của Võ Dung học viện cũng tầm thường như thế.” Gã sảng khoái xòe tay nắm tay đối phương. Biết tất cả có cùng địch nhân, thái độ của gã rất nhiệt tình.

“Những đạo sư khác kỳ thật thu liễm hơn Tô Long nhiều, đều là học viên chủ động tìm họ hối lộ thì họ mới nhận. Chỉ có Tô Long và vài đạo sư khác dám công khai vòi vĩnh, thậm chí còn…” Lý Ngọc liếc muội muội, tỏ vẻ phẫn hận: “Lục Lâm bang không có tên nào tốt lành.”

“Đều là bại loại.” Gã gật đầu tán đồng, biết y cố ý giả đò tức giận dùng lời lẽ khiêu khích mình, nên gã cũng cố ý phối hợp, thể hiện thái độ.

Quả nhiên. Lý Ngọc hớn hở vỗ vai Diệp Phong cười vang: “Lần đầu tiên gặp Mộc huynh đệ, ta đã thấy rất hợp rồi. Ta ở lớp trung bình hỏa nguyên, cao cấp, nếu có thời gian cứ đến, ta sẽ giới thiệu huynh đệ với mấy bằng hữu.”

“Hóa ra các hạ là Mộc Phong một quyền đánh bay học viên cao cấp ở cạnh kỹ trường. Lợi hại.” Lý Băng Thiền kinh ngạc.

“Không có gì hơn người, chỉ có mấy phần man lực mà thôi.” Gã khiêm hư, vô tình gặp ca ca Lý Băng Thiền quả là niềm vui bất ngờ. Bằng hữu mà y nói tới là đồng bạn cùng đối phó Lục Lâm bang.

“Một quyền đó đúng là thạch phá kinh thiên, sao có thể nói là chỉ có mấy phần man lực.” Lý Ngọc mỉm cười, y tận mắt thấy Diệp Phong ra oai, lời lẽ thập phần bội phục: “Có cơ hội sẽ giao lưu với Mộc huynh đệ.”

“Rất vui lòng.” Cả hai cùng cười ha hả.

Chia tay xong, Lý Băng Thiền mới kể lại tường tận việc vừa xảy ra. Mắt Lý Ngọc ánh lên sát ý.

“Lão thất phu vô sỉ. Ngũ phẩm võ kỹ, tưởng Lý Ngọc ta thích lắm chắc.” Lý Ngọc nắm chắc quyền đầu.

“Ca ca... chúng ta thật sự có hy vọng trả thù ư?”

“Nhất định có, dù là mười năm, hai mươi năm, ta nhất định có đủ thực lực giết Tô Chiến Thiên.” Lý Ngọc kiên định thề, hồi lâu sau, sắc mặt y dịu hẳn: “Mộc Phong dám công nhiên gây hấn với Tô Long mà huynh thấy y không phải hạng lỗ mãng, chứng tỏ Lục Lâm bang sau lưng Tô Long cũng không dọa được y.”

“Thực lực của y thập phần thần bí, bất quá đích xác rất lợi hại, có lẽ sẽ trợ lực được cho chúng ta.” Lý Ngọc nói: “Nên tiếp xúc nhiều với y.”

“Nếu… chúng ta tìm được Diệp Phong thì hay quá. Lúc đó muội không biết y lợi hại như vậy giết được cả lục giai võ sư. Có y trợ lực, hy vọng báo thù của chúng ta sẽ cao hơn.” Lý Băng Thiền tiếc nuối, đồng thời nhớ đến hai huynh đệ song sinh thú vị ở Hồng Diệp bang, khóe môi nhếch lên.

“Y không chết thì nhất định chúng ta sẽ có cơ hội chạm mặt.” Lý Ngọc tự tin mỉm cười.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net