Chương: 195-200

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
rồi chứ?

Cố Thừa Diệu tìm Diêu Hữu Thiên khắp tứ phía, nhưng nhìn thấy một người không nên xuất hiện ở đây, chắn ở trước mặt anh.

"Cố tam thiếu. Đã lâu không gặp."

"Tại sao cô lại ở đây?" Nếu như anh không nhớ lầm, hình như anh không hề mời con "giòi" trước mặt này.

"Đúng là Cố tam thiếu không mời tôi. Có điều, tôi đến cùng người khác." Hà Nhược Băng cười rất xán lạn, đối diện với khuôn mặt khó chịu của Cố Thừa Diệu, nghĩ đến việc lát nữa có thể khiến anh đau khổ, trong lòng hưng phấn một hồi.

*Về Hà Nhược Băng, xem lại chương 160.

Khách khứa hôm nay rất đông, cũng có một số người bình thường không hay giao thiệp ở thành phố Y.

Cố Thừa Diệu không có ý định nhiều lời với người phụ nữ trước mặt.

Hà Nhược Băng lại đi trước một bước, chắn trước mặt anh khi anh định rời đi, mở miệng: "Bây giờ Cố tam thiếu muốn đi tìm bà xã của anh phải không? Có điều, cô ta không có ở toilet đâu."

Cố Thừa Diệu híp mắt, trong mắt lóe lên chút nguy hiểm: "Cô đã làm gì?"

"Cố tam thiếu không nên nói chuyện như vậy." Hà Nhược Băng lắc đầu, vẻ mặt thản nhiên: "Thật ra anh nên hỏi, vợ anh đã làm gì. Tôi nhìn thấy, cô ta đã đi cùng một người đàn ông rồi."

Trong nháy mắt sắc mặt Cố Thừa Diệu đã lạnh đi: "Nếu như cô còn phỉ báng vợ của tôi nữa, tôi không ngại mời bảo vệ ném cô ra ngoài."

-----------tôi là dải phân cách----------

"Sorry." Hà Nhược Băng nói xin lỗi: "Tôi không nên nói thẳng như vậy. Tin rằng đàn ông bình thường đều sẽ không chấp nhận. Có điều, tôi có chứng cứ."

Lúc cô ta nói, lấy trong túi xách mang theo bên mình ra một tấm hình. Sau đó rút về bằng tốc độ nhanh nhất.

Mặc dù chỉ nhìn một cái, nhưng đã đủ để Cố Thừa Diệu nhìn rõ. Tấm hình này, có nội dung gì.

Định đưa tay ra, Hà Nhược Băng lại nhét tấm hình vào túi xách bằng tốc độ nhanh nhất, sau đó bảo vệ phía sau lưng.

"Tam thiếu sẽ không muốn ra tay với tôi ở đây chứ. Nếu như anh muốn nhìn tấm hình còn lại, vậy thì đi theo tôi đi."

Nói xong, Hà Nhược Băng cũng không quan tâm Cố Thừa Diệu có đi theo hay không, đã quay người nhanh chóng rời khỏi phòng tiệc.

Cố Thừa Diệu nhìn chằm chằm bóng lưng cô ta, nghĩ đến nội dung của tấm hình kia, cân nhắc một lát, đã đi theo phía sau cô ta.

Bên ngoài phòng tiệc, là hành lang rất dài, đầu bên kia của hành lang là hướng đi đến toilet, mà đầu còn lại, lại là hướng đi đến thang máy, và cả phòng hội nghị.

Diêu Hữu Thiên đi ra từ phòng toilet sau khi trang điểm lại, vừa vặn nhìn thấy Cố Thừa Diệu rời đi cùng với bóng dáng của một người phụ nữ.

Bóng lưng của người phụ nữ đó nhìn hơi quen mắt. Trong lòng có chút hiếu kỳ, không tự giác đã đi theo phía sau bọn họ.

Cô không biết tại sao mình không gọi Cố Thừa Diệu lại, phản ứng đầu tiên trong lòng là: Không phải Bạch Yên Nhiên lại đến tìm anh chứ?

Nhịp tim hơi nhanh, khi đi qua chỗ rẽ, mắt thấy đã sắp đi qua, cơ thể bỗng chốc bị người khác dùng lực kéo vào sau một cánh cửa.

Vào lúc này một miếng khăn vuông bịt lên mặt cô.

Mùi gay tràn ngập chóp mũi khiến cô mất đi ý thức trong nháy mắt, sau đó ngã vào lòng của người phía sau.

. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .
Phòng tiệc ở lầu ba tòa nhà chính của khu nghỉ dưỡng Vân Khởi.

Mà bên kia của lầu ba, còn có một phòng hội nghị rất lớn.

Hà Nhược Băng đưa tay đẩy cửa đi vào. Quay người, nhìn Cố Thừa Diệu đi theo mình, trên mặt có vẻ đắc ý.

"Tam thiếu, anh thật sự không khiến tôi thất vọng."

"Lấy tấm hình ra. Giao ra cả cuộn phim của cô nữa." Vừa rồi Cố Thừa Diệu nhìn thấy rõ, đó là hình chụp Diêu Hữu Thiên và Chiến Li hôn nhau.

Hà Nhược Băng chạm tay vào người anh. "Đâu có dễ vậy?"

Cố Thừa Diệu không mở miệng, nhìn Hà Nhược Băng, không khó đoán ra mục đích của cô ta.

Hất tay cô ta ra, trong mắt là sự chán ghét không thể che giấu: "Cô muốn gì?"

Hà Nhược Băng nhíu mày, thở dài, không để ý đến sắc mặt lạnh lùng của Cố Thừa Diệu chút nào, chỉ vào cái ghế trong phòng hội nghị: "Ngồi đi."

Cố Thừa Diệu không hề nhúc nhích: "Nói, cô muốn gì?"

Anh không ngồi, Hà Nhược Băng cũng không miễn cưỡng, đặt một tay lên vai anh. Tay còn lại, vẽ vài vòng lên ngực anh.

"Cố tam thiếu là một người thông minh, làm sao lại không biết cái tôi muốn là gì?"

Lại một lần nữa hất tay cô ta ra. Giọng nói của Cố Thừa Diệu tăng thêm mấy phần chán ghét: "Nói đi, cô muốn bao nhiêu tiền mới chịu giao phim chụp ra?"

Hà Nhược Băng bị anh vạch mặt. Nhưng không tức giận chút nào, ngược lại vòng hai tay lên cổ Cố Thừa Diệu.

"Tôi nhớ lần trước tổng giám đốc Cố nói tôi là một con giòi, không biết lúc anh ăn con giòi này, anh sẽ có phản ứng thế nào nhỉ."

Cô ta nói với giọng điệu trêu đùa, trong mắt đầy mong đợi, nhưng không thể che giấu được ác ý tận sâu trong lòng cô ta.

Cố Thừa Diệu, không phải anh đã khiến tôi nhục nhã sao? Tôi lại muốn xem xem, anh có thể cười được bao lâu?

Cố Thừa Diệu nheo mắt lại, trong mắt lóe lên vẻ nguy hiểm.

Giơ tay lên, muốn kéo Hà Nhược Băng ra. Nhưng không ngờ cô ta đã thu tay về trước một bước, sau đó trực tiếp ôm lấy eo anh.

"Sao nào? Không muốn hình của vợ nữa à?"

"Làm sao tôi biết, những tấm hình đó không phải hình ghép?" Cố Thừa Diệu lại kéo cô ta ra. Vừa dùng sức, đã đẩy cô ta ra xa.

Vì những tấm hình đó, anh và Diêu Hữu Thiên đã bất hòa một trận. Ảnh hưởng đến tình cảm của vợ chồng bọn họ.

Bây giờ nhìn thấy người phụ nữ này, anh chỉ có kích động muốn ném cô ta ra khỏi cửa sổ của nơi này.

Trước tiên không bàn hình thật hay giả. Nhưng có một điểm rất rõ ràng, người phụ nữ trước mặt, càng không phải thứ gì tốt đẹp.

Hà Nhược Băng không đề phòng, bị ngã xuống mặt đất.

Cố Thừa Diệu ra tay rất mạnh, mông cô ta bị dập sinh đau.

Cô ả kêu nhỏ một tiếng, nhìn Cố Thừa Diệu chớp chớp mắt, không quên bày ra dáng vẻ đáng thương tội nghiệp: "Chậc chậc, Cố tam thiếu thật sự không biết thế nào là thương hoa tiếc ngọc mà."

"Anh cảm thấy, tôi sẽ dùng hình ghép để lừa anh sao? Anh thật là có lòng tin với vợ của anh đấy."

Cố Thừa Diệu cười lạnh: "Thu hồi ý định của cô đi. Cái mánh khóe của cô, tôi đã thấy rất nhiều rồi."

"Tốt, rất tốt." Hà Nhược Băng vỗ tay, đứng dậy khỏi mặt đất: "Nếu tổng giám đốc Cố không thèm để ý, vậy tôi đành phải đi trước vậy. Chỉ không biết, ngày mai khi những tấm hình này xuất hiện trên các trang báo lớn, tổng giám đốc Cố còn có thể duy trì vẻ đắc ý của ngày hôm nay không."

Đôi mắt như chim ưng của Cố Thừa Diệu híp lại, trong đó có tức giận muốn bộc phát: "Nói ra điều kiện điều kiện của cô."

"Không phải tôi vừa nói rồi sao?" Hà Nhược Băng cười nhẹ, một lần nữa dựa sát vào bên cạnh Cố Thừa Diệu, tay vẽ lên ngực anh mấy vòng: "Tam thiếu tuổi trẻ tài cao, lại anh tuấn phóng khoáng, còn khôi ngô cao lớn như vậy. Tôi chỉ muốn làm tình với anh thôi. Tam thiếu cần gì lạnh lùng từ chối như thế?"

"Làm tình? Cô cũng xứng sao?" Cố Thừa Diệu dùng sức túm chặt tay cô ta: "Cô thật to gan? Lại dám theo dõi vợ của tôi?"

"Theo dõi?" Hà Nhược Băng cười, mặc dù tay bị kéo rất đau, nhưng không ảnh hưởng chút nào đến vẻ đắc ý trên mặt cô ta lúc này: "Chỉ là lúc tôi muốn đi gặp Triệu Bách Xuyên, vừa vặn nhìn thấy vợ anh đi ra từ nhà anh ta. Nếu nói theo dõi, Chiến Li mới là người theo dõi vợ anh chứ?"

"Bọn họ hôn nhau ở ngay trên đường. Chậc chậc, thân mật như thế, tùy tiện như thế ——"

Cổ tay bị siết chặt, Hà Nhược Băng cảm nhận được, tay cô ta đau đớn giống như sắp bị người ta bẻ gãy, cô ta không sợ chết tiếp tục mở miệng: "Anh có thể giết chết tôi ở đây, cũng có thể cướp hình trong túi xách của tôi. Có điều, ngày mai, tấm hình của vợ anh và Chiến Li sẽ gây ra náo loạn đến mức cả thế giới đều biết. Nên biết rằng, vợ của anh cũng đã ở trong nhà Triệu Bách Xuyên mấy giờ đồng hồ ——"

Động tác trên tay Cố Thừa Diệu không giảm nhẹ, Hà Nhược Băng lại đột nhiên cười ra tiếng: "Quên nói cho anh biết. Tôi vẫn luôn muốn có được Triệu Bách Xuyên. Thế nhưng anh ta liên tục cự tuyệt tôi. Không chiếm được, theo dõi cũng tốt. Vậy nên tôi lén lút đặt camera trong nhà anh ta. Lẽ nào anh không tò mò, vợ anh và anh ta, đã làm những gì sao?"

Cố Thừa Diệu bỗng chốc buông lỏng tay, đứng đó, sống lưng rất thẳng, trên khuôn mặt tuấn tú tràn ngập vẻ u ám. Hai tay của anh buông thõng bên người, nắm rất chặt.

Hà Nhược Băng không hề nghi ngờ, giây kế tiếp anh sẽ xông lên bóp gãy cổ cô ta.Quay cổ tay một lát, đau đớn ở nơi đó khiến ánh mắt cô ta trở nên khát máu, cô ta muốn khiến người đàn ông trước mặt càng khó xử hơn: "Dĩ nhiên, công bố hay không, tất cả đều do anh. Tam thiếu, thật ra nguyện vọng của tôi rất bé nhỏ, hơn nữa ——"

Lại một lần nữa dựa sát đến bên anh, Hà Nhược Băng ngẩng mặt lên, ánh mắt tràn ngập vẻ mời gọi: "Với yêu cầu của tôi, anh không hề chịu thiệt, phải không?"

Trong phòng hội nghị không hề bật điều hòa.

Gió thổi qua, hơi lạnh, Hà Nhược Băng càng không kiêng dè mà ôm lấy eo Cố Thừa Diệu: "Lạnh quá. Tam thiếu, anh khẳng định, anh không cho tôi chút ấm áp nào sao?"

Cố Thừa Diệu nhìn chằm chằm khuôn mặt trang điểm dày đậm của người phụ nữ trước mặt, vẻ chán ghét ở tận sâu trong mắt làm thế nào cũng không thể che giấu.

Anh đột nhiên vươn tay, không chút khách khí bóp chặt cổ Hà Nhược Băng.

Tiến lên mấy bước, cơ thể Hà Nhược Băng mất cân bằng, bị anh đè lên bàn làm việc.

Hai tay của anh, bóp rất chặt, chỉ cần dùng sức một chút, Hà Nhược Băng đã có thể đi gặp Thượng Đế rồi.

Truyện được chuyển ngữ và đăng duy nhất tại diễn đàn Lê Quý Đôn.

"Lá gan của cô thật sự rất lớn." Cố Thừa Diệu thật sự nên khen ngợi người phụ nữ này: "Lại dám uy hiếp tôi."

"Có điều, có lẽ cô không biết, cỏ trên phần mộ của những người dám uy hiếp tôi, đều cao hơn cô." Tay siết chặt, anh nhìn khuôn mặt Hà Nhược Băng vì thiếu khí mà bắt đầu trở nên đỏ bừng: "Cô cho rằng, cô không đưa cho tôi những tấm hình và phim chụp kia, tôi sẽ không có cách lấy của cô? Cô thật sự, quá coi thường tôi rồi."

Hà Nhược Băng không thở nổi, cô ta há miệng, liều mạng muốn hít được một chút không khí trong lành.

"Ngoan ngoãn giao hết hình cô đã chụp ra đây, có lẽ tôi có thể tha cho cô, bằng không ---"

Cố Thừa Diệu khẽ cúi đầu, giọng nói đè thấp vang lên từng tiếng bên tai Hà Nhược Băng, vào lúc này giọng nam dễ nghe lại giống như âm thanh đến từ địa ngục: "Tôi có một nghìn cách thức, có thể khiến cô sống không bằng chết ——, cô có thể thử một chút."

"Ưmh ——" Hà Nhược Băng nổ đom đóm mắt, cô ta cảm thấy mình sắp chết rồi.

Cơ thể cô ta bắt đầu co quắp, cô ta đột nhiên hối hận, cô ả không nên đến trêu chọc Cố Thừa Diệu. Nếu như bị anh bóp chết như vậy...

Hai tay không ngừng vùng vẫy, bản năng cầu sống đã lấn áp tất cả.

Vào lúc Hà Nhược Băng cảm thấy mình sắp nghẹt thở, cửa phòng hội nghị đã bị người ta đẩy ra.

Tiếng vang đột ngột này, thành công khiến Cố Thừa Diệu buông lỏng tay ra.

"Các người đang làm gì?" Giọng nói cực kỳ thô kệch, chỉ thuộc về một mình Diêu Đại Phát.

Cố Thừa Diệu đang bóp cổ Hà Nhược Băng, bởi vì đè cô ta lên chiếc bàn lớn của phòng hội nghị.

Nhìn từ phía cửa, giống như Cố Thừa Diệu đang nằm trên người Hà Nhược Băng làm gì đó vậy.

Sắc mặt Diêu Đại Phát hơi biến đổi, Tuyên Tĩnh Ngôn đi cùng ông, sắc mặt cũng thay đổi theo.

Trước tiên Cố Thừa Diệu buông tay ra, lùi về sau một bước dài.

"Ba. Mẹ."

Diêu Đại Phát và Tuyên Tĩnh Ngôn không trả lời, hai người nhìn cảnh tượng trước mắt, nhất thời sắc mặt đều có vẻ kỳ lạ ở mức độ khác nhau.

, , , , , , , , , , , , ,

Trong phòng hội nghị rất yên tĩnh. Cố Thừa Diệu đứng đó không nói một lời. Cả người anh vẫn còn đang chìm trong lửa giận vì bị người khác uy hiếp.

Mà Hà Nhược Băng liên tục thở hổn hển, tham lam hít lấy không khí tươi mới.

Diêu Đại Phát và Tuyên Tĩnh Ngôn nhìn Cố Thừa Diệu một cái, lại nhìn Hà Nhược Băng một cái. Cảnh tượng vừa rồi, cực kỳ giống như Cố Thừa Diệu nằm trên người Hà Nhược Băng, làm gì cô ta vậy.

Ánh mắt quét qua khuôn mặt Hà Nhược Băng, Tuyên Tĩnh Ngôn "à" một tiếng, đã nhận ra cô ả: "Là cô."

---------tôi là dải phân cách--------

"Cô...cô không phải là Cửu Nương trong 《 Thanh Hà Tuyệt Luyến 》 sao?"

《 Thanh Hà Tuyệt Luyến 》 là một bộ phim dân quốc rất hot, mà Hà Nhược Băng là nữ diễn viên chính trong bộ phim đó, có một thời gian Tuyên Tĩnh Ngôn xem mỗi ngày, vậy nên vừa liếc mắt đã nhận ra người phụ nữ trước mặt.

Hà Nhược Băng vẫn đang thở hổn hển, tay cũng còn vỗ lên ngực mình.

Nhìn thấy Tuyên Tĩnh Ngôn lại biết mình, lại nghe thấy xưng hô của Cố Thừa Diệu với hai người trước mặt.

Vẻ mặt thay đổi. Kế hoạch hiện trong đầu.

"Cứu mạng. Cứu mạng." Hà Nhược Băng đột nhiên kêu lên, xông tới trước mặt Tuyên Tĩnh Ngôn: "Anh ta, anh ta muốn cưỡng hiếp tôi."

Diêu Đại Phát và Tuyên Tĩnh Ngôn hai mặt nhìn nhau, còn chưa kịp phản ứng, Cố Thừa Diệu lại tiến lên hai bước, kéo người Hà Nhược Băng: "Cô muốn chết sao?"

Trên mặt anh, toàn là vẻ tàn ác.

Hà Nhược Băng kêu lên, liều mạng trốn về phía Tuyên Tĩnh Ngôn.

Cố Thừa Diệu mang vẻ mặt lạnh lùng, trong mắt gần như có sát khí hiện lên.

"Đủ rồi." Diêu Đại Phát đột nhiên mở miệng, chắn ở trước mặt Cố Thừa Diệu: "Cố Thừa Diệu, rốt cuộc cậu đang làm gì?"

"Ba. Chuyện này không giống như ba nghĩ." Cố Thừa Diệu cực kỳ cáu kỉnh giải thích cho mình: "Người phụ nữ này không phải người tốt, cô ta ——"

"Không phải người tốt mà cậu còn đè người ta lên bàn?" Diêu Đại Phát đã tức đến mức váng đầu, sắc mặt khó coi vô cùng: "Cố Thừa Diệu, cậu là đàn ông đã kết hôn. Tốt xấu gì cậu cũng phải chú ý hình tượng một chút chứ?"

Chẳng trách con gái lại về nhà với dáng vẻ buồn bã không vui như thế..

Thì ra Cố Thừa Diệu có nhân tình ở ngoài?

"Ba. Người phụ nữ này nói lung tung, cô ta chụp được hình Thiên Thiên muốn uy hiếp con, con mới muốn giáo huấn cô ta."

Cố Thừa Diệu chưa bao giờ thèm giải thích cho hành động của mình, ngày trước Kiều Tâm Uyển hiểu lầm anh, anh có thể không giải thích cho mình một câu nào.

Nhưng người trước mặt là Diêu Đại Phát, là ba mẹ của Diêu Hữu Thiên. Anh không thể không kiêng dè cảm nhận của bọn họ một chút, quan trọng hơn là không hi vọng bọn họ ở trước mặt Diêu Hữu Thiên nói những điều khiến Diêu Hữu Thiên hiểu lầm.

"Tôi không có. Tôi không có." Hà Nhược Băng giống như nắm được ngọn cỏ cứu mạng, túm chặt tay Tuyên Tĩnh Ngôn không chịu buông: "Là anh ta, anh ta chụp được ảnh nude (ảnh khỏa thân) của tôi. Uy hiếp tôi nếu như không nghe lời anh ta, anh ta sẽ công bố ảnh ra ngoài."

". . . . ." Diêu Đại Phát giận đến mức mặt xanh mét, Hà Nhược Băng cảm thấy chưa đủ, lại thêm một câu: "Tôi... tôi đóng một bộ phim, anh ta là nhà đầu tư. Lúc đó anh ta đã bảo tôi lên giường với anh ta. Tôi từ chối anh ta, anh ta bèn nghĩ cách chụp ảnh nude của tôi."

Cố Thừa Diệu chẳng buồn nói một lời, muốn trực tiếp giật lấy túi xách trên cổ tay Hà Nhược Băng.

Vào lúc này Hà Nhược Băng lại kêu to một tiếng: "Cứu mạng ——"

Sau đó nhanh chóng chạy ra bên ngoài phòng hội nghị.

Cố Thừa Diệu muốn đuổi theo, Diêu Đại Phát lại chắn ở trước mặt anh, trên khuôn mặt u ám là vẻ thất vọng không nói nên lời: "Cố Thừa Diệu, cậu quá vô liêm sỉ rồi."

Mặc dù Tuyên Tĩnh Ngôn không nhìn nhận chủ quan như Diêu Đại Phát, có điều sắc mặt cũng không dễ nhìn lắm.

Gần đây tin tức bại lộ ra còn ít sao? Nữ minh tinh và người có tiền, đều là tin sốt.

"Ba, chuyện thật sự không giống như ba nghĩ." Cố Thừa Diệu giải thích mọi chuyện một lần bằng tốc độ nhanh nhất: "Người phụ nữ đó, cô ta chụp hình của Thiên Thiên. Dùng hình đó để uy hiếp con. Vừa rồi con chỉ bắt cô ta giao hình ra mà thôi."

"Hình của Thiên Thiên? Hình gì?" Sự bao che của Diêu Đại Phát đã nổi tiếng, nghe thấy con rể nhiều lần chĩa họng súng về phía con gái, cơn tức giận càng thiêu đốt: "Thiên Thiên nhà chúng tôi có hình gì mà có thể để cô ta uy hiếp?"

"Chính là hình Thiên Thiên ở bên cạnh người đàn ông khác ——" Cố Thừa Diệu không muốn thừa nhận, nhưng lại không thể không thừa nhận, những tấm hình đó, khiến anh phát điên vô cùng.

"Bốp." Cố Thừa Diệu bị giáng một cái bạt tai, Diêu Đại Phát tức giận đến mức mặt xanh mét, tay run run, chỉ vào mặt anh mắng to: "Cố Thừa Diệu, cái thằng chết tiệt này. Mày có còn là đàn ông không? Mình làm sai, còn đổ lên người Thiên Thiên? Mày, câu này của mày là có ý gì? Mày nói Thiên Thiên nhà tao không chung thủy với mày sao?"

"Con không có ý đó." Anh sẵn lòng tin tưởng Thiên Thiên, nhưng càng muốn đi tìm sự thật hơn.

Sức của Diêu Đại Phát rất lớn. Mặt Cố Thừa Diệu đã đỏ rần, nỗ lực bắt mình bình tĩnh lại, cực kỳ nóng nảy mà giải thích: "Con chỉ muốn làm rõ rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì. Mới có thể ——"

"Mày không cần làm rõ nữa." Diêu Đại Phát bị chọc tức: "Mày nói Thiên Thiên như vậy, bình thường không biết đối xử với nó như thế nào. Tao nói cho mày biết, chuyện này, chưa xong đâu."

"Ba."

"Đừng gọi tao là ba." Diêu Đại Phát kéo tay Tuyên Tĩnh Ngôn rời đi, tức giận xông lên đầu, ngay cả một câu cũng không muốn nói với Cố Thừa Diệu: "Tao không có con rể như mày."

"Mẹ." Cố Thừa Diệu ngăn trước mặt hai người: "Ba không tin con, mẹ cũng không tin con sao?"

Vẻ mặt Tuyên Tĩnh Ngôn hơi khó xử, nhìn dấu tay trên mặt Cố Thừa Diệu, bà thở dài: "Con nói một minh tinh như người ta, chụp hình Thiên Thiên? Thừa Diệu, cái cớ này của con, thật sự chẳng ra sao cả."

Cả hai vợ chồng nhà họ Diêu đều là người tương đối truyền thống.

Đối với những tai tiếng giữa minh tinh và bên còn lại, từ trước đến giờ đều không quan tâm lắm.

Đương nhiên cũng sẽ không biết, giới giải trí thật sự không giống như bọn họ nghĩ.

Chỉ cảm thấy Hà Nhược Băng đã xuất hiện trên TV, thì sao có thể gạt người?

Huống hồ, sau khi Diêu Hữu Thiên lấy Cố Thừa Diệu, bọn họ đều nhìn thấy sự thay đổi của con gái. Đặc biệt là nửa năm qua.

Diêu Hữu Thiên mở miệng ngầm miệng đều nhắc đến Cố Thừa Diệu. Nếu nói con gái ở bên ngoài làm chuyện có lỗi với Cố Thừa Diệu, dù thế nào bọn họ cũng sẽ không tin, đương nhiên coi đây là cái cớ của Cố Thừa Diệu.

"Ba. Mẹ. Con thật sự không có gì với người phụ nữ kia. Nếu như ba mẹ tin con, bây giờ con có thể tìm người phụ nữ kia về, ba mẹ sẽ biết những gì con nói là thật."

"Tao thèm mà quan tâm mày nói thật hay giả." Diêu Đại Phát giận dữ vô cùng, hoàn toàn không nghe Cố Thừa Diệu giải thích: "Mày còn dám nói thêm một câu Thiên Thiên không tốt, ông đây sẽ không khách sáo với mày."

"Mẹ." Cố Thừa Diệu thật sự đau đầu, Diêu Đại Phát kéo tay Tuyên Tĩnh Ngôn: "Chúng ta đi. Đừng để ý đến người này. Thật sự không biết đang nói cái gì."

Tuyên Tĩnh Ngôn nhìn Cố Thừa Diệu bằng vẻ mặt thất vọng, theo Diêu Đại Phát rời đi.

. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .

Chiến Li cầm ly rượu trong tay đứng ở bên ban công, nhìn phong cảnh bên ngoài cửa sổ, dưới bóng đêm hồ nhân tạo hiện ra màu sắc thần bí.

Trong vườn hoa thấp thoáng ánh đèn lấp lánh.

Truyện được chuyển ngữ và đăng duy nhất tại diễn đàn Lê Quý Đôn.

Ngày đầu tiên khu nghỉ dưỡng Vân Khởi kinh doanh thử nghiệm, anh đã làm cho mình một tấm thẻ hội viên VIP hạng vàng.

Không vì điều gì khác, chỉ vì nếu như anh ở đây, thỉnh thoảng có thể nhìn thấy Diêu Hữu Thiên.

Lời Mạc Dư Tiệp nói hôm nay, đả tạo thành đả kích cực lớn đối với tâm trạng của anh.

Buông tay sao?

Lý trí nói cho anh biết, cho dù anh không buông tay, cũng sẽ không có bất kỳ thay đổi nào.

Nhưng về mặt tình cảm lại luôn hi vọng, có lẽ có một ngày, Thiên Thiên sẽ nhớ ra tất cả ."Anh có nghĩ,

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net