51

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trong phòng thẩm tra, Lão Han ngồi đối diện với một anh cảnh sát trẻ tuổi, gương mặt của ông hơi u ám.

"Han lão gia, có người khởi kiện ông và phu nhân Bae Hee-jin, cùng với Han nhị lão gia Han Yong Hwan và Han nhị phu nhân Song Mi-ran, Han tam lão gia Han Jiho và Han tam phu nhân Kang Ae-ri. Là những người liên quan đến vụ án buôn lậu hàng gồm thuốc phiện, phụ nữ và trẻ em qua biên giới 4 năm trước. Ông có thừa nhận không?"

Vị cảnh sát trẻ đọc xong cũng tự thấy hơi cảm thán trong lòng, một lúc khởi tố toàn bộ nhân vật chủ chốt của Han gia, đây không phải là chuyện có thể mang ra đùa, nếu là với thân phận Kim tiên sinh, thì Park Seojoon hắn có thể hiểu được, nhưng tên tiểu tử này không phải còn là con trai nuôi của Han gia sao? Ra tay cũng đủ tuyệt tình.

Tay đặt dưới bàn của lão Han đã hơi siết lại, nhưng không hề để lộ bất cứ một thái độ nào ra bên ngoài. Thế nào thì gọi là "nuôi ong tay áo", hiện tại ông đã nghiệm được thật tốt. Han Cheol - Kim tiên sinh, coi như công mười mấy năm ông dạy dỗ, lại dạy ra được quân phản bội. Vì một đứa con gái không ra gì mà bất hiếu, bất trung.

"Tôi có quyền đợi luật sư của mình."

"Han lão gia, mọi chứng cứ chúng tôi đã nhận được, vô cùng rõ ràng. Tôi khuyên ông nên thừa nhận tội danh của mình, để nhận được khoan hồng của pháp luật."

"Cậu trai trẻ khẩu khí thật lớn."

"Ngài đừng quên, gọi một tiếng "Han lão gia" đã là sự tôn trọng cuối cùng, nếu theo lẽ thường, tôi đúng ra chỉ cần gọi ngài là "Han Ji-tae"

Seojoon xoay tròn cây bút trên tay, nếu không phải Taehyung chủ động đề nghị anh thẩm vấn lão này, cảnh sát trưởng như anh tự nhiên hứng thú nhảy vào ngồi đây tốn thời gian ăn bánh uống trà với lão già này làm gì.

Tae-ji cảm nhận được chàng trai đối diện chắc chắn không phải cảnh sát quèn tầm thường, ở người cậu ta luôn tỏa ra một loại khí chất hoàn toàn khác biệt và rõ ràng, khiến người ta dễ dàng cảm nhận được sự ưu tú.

Nhưng ông cũng không vì thế mà nao núng tinh thần, Tae-ji trên thương trường làm mưa làm gió mấy chục năm, một tay tạo dựng và nâng đỡ tập đoàn kinh tế TH đạt đến đỉnh cao hoàng kim. Muốn ông ngoan ngoãn thuần phục và rồi tự tay đập vỡ tất cả đâu có dễ như vậy. Taehyung muốn đấu cũng được, xem anh có thể làm được gì lão già này.

Gần hai tiếng đồng hồ trôi qua, Seojoon đã uống hết ba cốc cafe, người đối diện vẫn chưa có ý định hé răng mở lời.

"Han..."

"Tôi đã nói rồi, trước khi luật sư của tôi đến, tôi sẽ không nói với cậu điều gì."

Lão chặn họng Seojoon, khiến sắc mặt hắn tối đen, nhưng người như Seojoon thường không dễ dàng để cảm xúc khống chế hành động, hắn hạ giọng từ tốn nói với ông.

"Han lão gia, ý tôi là đã gần hai giờ đồng hồ rồi. Luật sư của ông được gửi về từ Châu Âu hả? Chẳng phải Han gia chỉ cách cục cảnh sát này có hơn mười cây số thôi sao, dù bò dù lết thì cũng không lâu như vậy chứ?"

Chính ông cũng không phát hiện ra điều này, tại sao đến giờ luật sư của ông vẫn chưa tới? Không lẽ...Taehyung ?

Lúc này ở sân bay Incheon, Soobin đang đứng cùng với một người đàn ông trung niên.

"Bác hai, lần này sau khi bác gái phẫu thuật thành công, hai người có thể đoàn tụ, sống bình bình an an đến cuối đời."

"Nhóc Choi, cảm ơn cháu."

Choi Soowon bắt tay cậu, trong lòng nhất thời xúc động. Soobin là con trai của em gái ông, cũng là cháu trai của ông, mất liên lạc nhiều năm như vậy, thế mà mấy hai hôm trước lại đột ngột đến tìm gặp ông.

Vợ của ông là Hyungseo bị bệnh tim nhiều năm, lần này Soobin đến mang cho ông một tin vui bất ngờ, đã tìm thấy tim thích hợp để làm phẫu thuật, kéo dài sinh mệnh của bà.

Soowon vui mừng đến rơi nước mắt.

"Bác trai, thật ra cháu làm việc này cũng không hẳn vì hai người. Cháu chỉ làm vì lợi ích của chủ tịch Kim, cũng là vì lợi ích của bản thân cháu. Bác không cần cảm kích."

"Không sao. Bác hiểu. Bác hiểu. Cảm ơn cháu, cảm ơn Kim tiên sinh."

Cả hơn nửa đời người mình ông làm luật sư của Han gia, cống hiến cho Han gia, ông không phản bội Han gia, nhưng cũng không thể lựa chọn đi theo Han gia ở chặng đường cuối cùng này được nữa.

Soobin rút từ trong túi một tấm thẻ V.I.P đưa cho Soowon.

"Đây là quà của chủ tịch. Với tấm thẻ này, ở Anh Quốc đâu đâu cũng có người sẵn sàng giúp đỡ hai bác."

Soobin nói xong thì nghiêm chỉnh cúi đầu chào Soowon lần cuối, sau đó cậu xoay người rời đi. Lúc này, ông mới để ý kỹ xuống tấm thẻ trên tay mình.

"Đây là...là...hoàng gia Anh?"

Soowon trợn mắt kinh ngạc, vô thức nhìn theo Soobin đã cách một khoảng xa ở phía trước.

"Chủ tịch Kim Taehyung của cháu, rốt cuộc thật sự là ai?"


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net