90

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hoseok ngồi trong phòng giam, đã là 11h đêm. Tận dụng chút ánh sáng từ ô thoáng duy nhất trong phòng, hắn đang chuyên tâm gấp một chiếc máy bay giấy.

Hoseok còn nhớ, người dạy hắn gấp máy bay giấy chính là Han Ami.

Hoseok 5 tuổi đã có thể thành thạo tháo ra và lắp ráp lại một khẩu súng ngắn trong 2 phút.

7 tuổi đã được luyện tập súng trường MS50 dùng trong ám sát.

10 tuổi đã hiểu cơ bản được linh kiện và cách hoạt động của một chiếc máy bay.

Thế nhưng không biết là đáng thương hay đáng giễu cợt, hắn đến một chiếc máy bay giấy - thứ hầu hết trẻ con đều có thể gấp được nhanh chóng lại không hề biết.

Hồi đó, Ami rất thường hay gấp máy bay giấy.

Ami bảo với hắn cô chưa từng được theo ba mẹ ra nước ngoài, nên không biết cảm giác ngồi máy bay như nào. Chỉ thấy chị gái kể lại rất sảng khoái.

"Sau này tôi sẽ đi hát dạo, kiếm tiền mua vé máy bay, sau đó trốn đi thử một lần"

"Tùy tiện xin anh hai của cậu không phải là được rồi sao?"

"Cheol ư? Tôi mới không thèm xin Cheol, tự mình kiếm tiền để ngồi máy bay không phải sẽ rất thành tựu sao?

Hoseok nghe xong chỉ bật cười. Có ai như cô chứ, đường đường là tiểu thư của Han gia lại có ý nghĩ sẽ đi hát dạo, kiếm tiền chỉ để mua vé máy bay.

"Kem Dâu, nhà tôi có nhiều máy bay lắm. Cậu có muốn đi thử không?"

Thế nhưng Ami nào chịu tin lời của một kẻ suốt ngày đòi ăn trực bữa trưa của cô như hắn.

"Xì, đợi khi nhà cậu có máy bay. Tôi đây đã làm trùm lớn của công ty sản xuất máy bay rồi"

Hoseok hơi lo ngại trong lòng, lấy cớ ăn cơm của cô vì muốn cô để ý nhiều hơn tới hắn. Nào ngờ lại khiến cô chung thủy cho rằng nhà hắn thật sự nghèo như vậy?

Lúc Hoseok gấp đến chiếc máy bay thứ 5, tiếng khóa phòng giam vang lạch cạch bên ngoài.

Đã đêm rồi, cũng sẽ không mang hắn ra tiếp tục thẩm vấn chứ? Thẩm vấn suốt 3 ngày, cảnh sát Seoul nhàn rỗi tới như vậy?

Thế nhưng khác với suy nghĩ của hắn, người bước vào phòng không phải là gương mặt quen thuộc của cậu cảnh sát thường gác cửa phòng giam, mà là người hắn có chết cũng không ngờ tới.

"Anh còn nhớ chú năm 10 tuổi đã tự mình lắp ráp được mô hình thực tế của một chiếc máy bay quân sự. Thế nào mà giờ lại chuyển qua chơi máy bay giấy rồi?"

Lời nghe ra có chút châm chọc, cũng có ý trêu đùa.

Hoseok còn đang ngẩn người, quên đến phản ứng tiếp theo.

Mà đối phương vẫn bình thản tiến lại gần hắn, sau đó đột ngột cúi người nhặt một chiếc máy bay giấy không biết từ lúc nào đã rơi trên nền.

"Cô gái ấy... "

"Anh định làm gì?"

Phản ứng của Hoseok lập tức trở lại sự nhạy bén bình thường. Hắn bình tĩnh quan sát đối phương một lượt, lại có cảm giác giống như nhìn vào chính mình trong gương. Gương mặt này, đường nét này, chỉ sợ hiện giờ tùy tiện quên mang giấy tờ cá nhân một chút, sẽ bị cảnh sát cho là Hoseok vượt ngục mà bắt lại. Từ đầu đến chân, nhìn thế nào cũng thấy khác có bộ đồ trên người và đôi mắt tựa như mặt hồ phẳng lặng.

Sự tĩnh lặng như một hố đen, xoáy sâu vào tâm can người đối diện, một chút trống rỗng, một chút hoang dại, một chút bí ẩn, là thứ chưa từng có ở đôi mắt của anh.

Cũng là thứ hắn chứ từng bắt gặp ở bất kì ánh mắt của ai. Duy chỉ có người này.

"Căng thẳng cái gì? Kiểu phụ nữ như vậy căn bản anh đây sẽ không hứng thú"

Hoseok nhíu đôi lông mày, thế nào thì gọi là kiểu phụ nữ như vậy? Là đang châm biếm Han Ami của hắn?

"Nhưng còn chú, theo đuổi bao nhiêu năm, cái giá đã trả cũng không phải rẻ, thế mà cuối cùng còn có thể lựa chọn ngồi ở đây ăn bánh uống trà trong khi người phụ nữ mình yêu đang ở cùng đàn ông khác? Tư tưởng nhu nhược kém cỏi này, là ba đã dạy chú sao?"

"Đừng lôi ba vào đây. Ông ấy có thể sai, nhưng vẫn là ba chúng ta. Anh nên hiểu điều này. Máu đang chảy trong người anh, trong người em, đều là máu Jung gia, sỉ nhục Jung lão gia quá cố là điều anh nên làm sao?"

Hoseok cũng không chịu thua, lời nói trở nên vô cùng bén nhọn, lạnh lẽo, không hề nắm bắt được bất kì một tia cảm xúc nào.

Bóng tối có phần mờ ảo, không gian trở nên trầm mặc, nụ cười trên khóe môi người kia vô cùng cuồng luyến, âm hiểm khó nắm bắt.

"Lão già đó chỉ là ba của mình chú. anh và Jung Hojun vốn chưa từng thừa nhận người ba này."

"Jung Byung-ho, tên anh như bầu trời. Nhưng anh có từng nhận ra trước bầu trời ấy vẫn là một chữ Jung. Mối ràng buộc này, anh chối bỏ thế nào?"

"Tận cùng của kết thúc là chối bỏ ư?

Chú sai rồi, chối bỏ thậm chí vẫn là một loại bận tâm. Vì bận tâm nên mới nỗ lực chối bỏ. Còn con người một khi đến chối bỏ cũng lười, chính là đã cạn tâm. Chỉ cần cạn tâm, thì chắc chắn sẽ không còn ràng buộc"

"Đã sớm nhận định không còn ràng buộc, vậy sao còn xuất hiện ở đây?"

"Hoseok, anh muốn hỏi chú một câu. Ami, chú buông được không?"

"Không buông được. Đời này của em cầm được cái gì thì buông được cái đấy. Riêng chỉ có hai chữ Han Ami là ngoại lệ."

Hoseok dứt khoát trả lời, ngực trái thật nhói, hắn lại bắt đầu nhớ cô.

"Không buông được? Nhìn bộ dạng của chú như thế này giống không buông được? Đường đường là boss ZED lại có thể vì một người phụ nữ mà làm việc sơ suất, để một tiểu tử Jeon gia không biết tốt xấu nắm tóc lôi ra ánh sáng. Còn hại anh em trong tổ chức bị truy đuổi khắp nơi. Chú như thế này, nghĩ chết là hết sao?"

"Dù sao cũng là em lựa chọn. Byung-ho, em có thể phụ tất cả mọi người trên đời. Chứ không bao giờ quay lưng với người phụ nữ mình yêu. Không giống như anh."

"Hay. Nói rất hay. Thế nào gọi là không quay lưng với người phụ nữ mình yêu? Ngang nhiên đẩy cô ta vào hang hổ là lựa chọn của chú?"

Đôi mắt Byung-ho nhìn hắn hơi híp lại, bạc môi cong cong cười, đáy mắt như bắt đầu nổi lên những gợn sóng li ti.

"Anh muốn nói Han Cheol? Anh sai rồi, nếu có một người đàn ông khiến em cam tâm tình nguyện giao phó Han Ami cho hắn, thì trên đời chỉ có mình Han Cheol"

"Han Cheol, hay còn gọi là Kim Taehyung không phải là người chú có thể tùy tiện đánh giá bằng mắt. Han Cheol làm thế nào mà được nhận làm con nuôi nhà Han gia chú đã biết chưa? Làm thế nào mà hơn 20 năm sau đột ngột trở thành Kim Taehyung - chủ tịch tập đoàn Kim Thị chú đã từng tìm hiểu? Có thể lật lại vụ án từ cả chục năm trước, thẳng tay tiêu diệt một gia tộc, Kim Thị lớn đến từng nào chứ, một Kim thiếu gia đủ khả năng sao? Đừng nói thời điểm ấy TH cũng không phải dạng vừa, lại dễ dàng bị đóng băng tài sản, cả Han gia kẻ vào tù, người phát điên, một Kim thiếu gia có bao nhiêu quyền lực mà làm được đến vậy? Không, chú không biết. Chú không biết gì cả."

Những lời nói của Byung-ho làm hai tai Hoseok ù đi, hắn giờ mới phát hiện quá nhiều lỗ hổng trong câu chuyện này.

"Em đã cho người tìm hiểu rõ ràng rồi.".

"Thứ chú thấy, đôi khi không phải là sự thật. Mà chỉ do ai đó muốn để cho chú thấy, và tin đó là sự thật. Đừng nói với anh chú không hiểu rõ nguyên tắc này."

Hắn đúng là bị làm cho u mê rồi.

"Han Cheol hay Kim Taehyung, chỉ là một cái danh xưng, nó không đại diện con người ấy. Hắn có một bàn tay vấy bẩn, một quá khứ tối tăm, hắn nguy hiểm và đáng sợ hơn những gì chú có thể tưởng tượng. Khi chú còn chưa ra đời, Han Cheol đã bị FBI truy nã. Chú có nhìn ra sự khác nhau về đẳng cấp ở đây không?"

"Anh nói gì cơ?"

Hoseok cuối cùng không giữ được bình tĩnh.

Byung-ho vẫn chưa có ý định dừng lại.

"Jung Hoseok, nếu chú yêu Han Ami, chú cần phải cho cô ta một đáp án về người cô ta lựa chọn kề cạnh, chứ không phải nhắm mắt đẩy cô ta về phía người chú cho là xứng đáng.

Nếu như, Ami vẫn đồng ý ở bên người đàn ông kia. Thì trận này, chú thua rồi. Có chết, cũng là chết không oán không hối. Có chết, cũng là mãn nguyện mỉm cười."

"Jung Byung-ho, nói nhiều như vậy, mục đích anh đến đây cuối cùng là để đẩy em ra ngoài. Muốn thế thân cho em?"

Byung-ho bật cười thành tiếng, thanh điệu trầm trầm, hơi đáng sợ.

"Anh không bao dung đến nỗi muốn thế mạng thay chú đâu."

"Rốt cuộc vẫn là muốn thúc đẩy một bàn cược cuối cùng, gỡ bỏ nút thắt duy nhất còn lại, Han Ami sẽ sống cả đời sau bình an hạnh phúc? Anh yêu Han Ami?"

Hoseok không nghĩ ra được lý do nào khác ngoài lý do này. Nói Ami có quen Byung-ho không, hắn có thể khẳng định là không. Nhưng nói Byung-ho có quen Ami không, thì hắn không dám chắc nói điều gì. Một bàn cược này Byung-ho tạo ra, Ami chọn Han Cheol hay Hoseok, cũng sẽ có thể yên tâm bình thản.

Nếu Ami biết rõ thân phận và quá khứ thật sự của Cheol mà vẫn tình nguyện ở bên anh, vậy thì bất luận kết quả thế nào, cũng giống như Byung-ho đã nói, miễn là bản thân kiên định lựa chọn, kết quả xấu hay đẹp cũng không oán không hối.

Nếu Ami lựa chọn Hoseok, với tính cách của người anh này, hắn chắc chắn anh sẽ thay hắn thế mạng. Để hắn và Ami yên ổn sống nốt đời sau.

"Byung-ho, em không thể."

Hoseok cụp mắt, người anh trai trong bóng tối này của hắn từ nhỏ đã không có liên quan nhiều đến nội bộ Jung gia, cũng chưa từng làm việc dính dáng đến ZED, đôi tay anh không nhiễm bùn, hắn lấy quyền gì mà bỏ mặc anh thế mạng cho hắn.

Chính hắn mới là kẻ đang chết.

Hoseok không nhìn ra tia cảm xúc trong mắt Byung-ho, chỉ thấy anh vừa cởi âu phục bên ngoài vừa nói.

"Thay quần áo ra rồi đi đi. Mang theo giấy tờ tùy thân này. Người của anh đang đợi bên ngoài."

Hoseok đứng bất động, lúc này Byung-ho tiến lại gần hắn, anh đặt tay lên vai Hoseok, hạ giọng.

"Hơn 20 năm trước, Jung phu nhân hay chính là mẹ của chúng ta sinh ba. Giống như câu chuyện được truyền lại qua nhiều đời của Jung gia, cái gì đồng thời tồn tại đều không thể tốt đẹp, chỉ cần khi có một vị phu nhân sinh ba, cả gia tộc sẽ đối mặt với họa diệt thân. Jung gia cứ như vậy thịnh rồi lại suy, tồn tại cho tới khi chúng ta ra đời. Jung Hoseok, mới đầu chúng ta đều không tin, cho đó là chuyện hoang đường, chuyện của người xưa. Nhưng đến giờ thì sao? Cả Jung gia rốt cuộc chỉ còn lại anh và chú. Bỏ một, chọn một sẽ chỉ là điều sớm muộn. Chi bằng dứt khoát một chút."

Lúc Hoseok và Byung-ho đổi quần áo cho nhau, vị thế cũng thay đổi ngay lập tức, chỉ cần hai người họ không thừa nhận, không ai có thể nhận ra sự trộn lẫn này.

Hắn đi ra đến cửa.

"Jung Byung-ho, anh vì Han Ami... "

"Chú sai rồi. Anh không vì Han Ami. Anh đã nói đó không phải kiểu phụ nữ anh lựa chọn. Anh là đang vì một người vẫn luôn vì Han Ami. Jung Hoseok, thật ra anh cũng không hiểu. Tại sao từ dì Han Ga-in, đến Han Yumi, đến Choi Yeonjun và cả bản thân chú đều muốn bảo vệ người phụ nữ đó."

"Anh không hiểu? Em cũng không hiểu. "

Ai mà hiểu chứ, chỉ là giống như một con đường đã được đặt ra từ trước, người sau nối tiếp người trước mà bước vào.

"Bước khỏi cánh cửa này, chú không còn là Jung Hoseok, kẻ tình nghi số một cầm đầu tổ chứ ZED nữa. Mà chính là Park Ha-yoon - Park tiên sinh."

"Em hiểu."

"Ở Anh Quốc nhất định thận trọng từng chút. Trước khi đạt được kết quả chắc chắc không nên tùy tiện."

"Byung-ho, em muốn hỏi anh một câu."

"Cứ hỏi."

"Thân phận thật sự của Han Cheol là gì?"


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net