Chương 103: Chết rồi thì thế nào (1)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


  Đường Diệc Nghiêu đi tới nhìn thấy, phản ứng đầu tiên chính là đau lòng, tại sao cô không cẩn thận như vậy. Lập tức mở miệng nói: "Kỷ thiếu gia, nhanh đưa tiểu thư đi bệnh viện thôi".

Ánh mắt lạnh lùng Kỷ Trà Thần xẹt qua một tia khác thường, giống như là đang do dự, tay nắm lấy Dương Lưu Vân, nhíu mày nhưng không hạ được quyết tâm.

Giờ phút này, nếu hắn đưa Dương Lưu Vân đi bệnh viện, sẽ đuổi không đi Ninh Tự Thủy đó ————

"Kỷ thiếu gia, anh không nhìn thấy tiểu thư đau không chịu nổi sao?" Đường Diệc Nghiêu không nhịn được mở miệng lần nữa.

Kỷ thiếu gia không thể chần chờ, cũng không nên chần chờ!

Dương Lưu Vân cũng cúi đầu, nước mắt lã chã rớt xuống. Lắc đầu, giọng nói cũng thay đổi: "Em không sao, Thần, anh đi làm việc của anh đi ———— Em có thể tự mình đi bệnh viện."

Kỷ Trà Thần môi mỏng mím chặt, không nói lời nào, một giây kế tiếp, ôm Dương Lưu Vân lên, sải bước ra bên ngoài.

Đường Diệc Nghiêu nhìn bóng lưng bọn họ biến mất, trong lòng vui vẻ lại khổ sở. Vui vẻ là lần này Kỷ thiếu gia lựa chọn Lưu Vân, khổ sở chính là ————Mình không còn có bất cứ cơ hội nào nữa.

Chờ Kỷ Trà Thần mang Dương Lưu Vân từ bệnh viện trở về thì đêm đã khuya, bên kia bệnh viện đã sớm kết thúc mọi thứ. Dỗ dành Dương Lưu Vân xong, lúc này mới vội vã đi bệnh viện gặp Đường Diệc Nghiêu.

Cả bệnh viện cháy rụi không sai biệt lắm, một vùng hài cốt phế tích. Tất cả thi thể trong nhà xác cũng bị thiêu hủy, bệnh nhân khu nội trú không có ai bị thương, nhân viên làm việc cũng không có trong danh sách chết, chỉ có một bệnh nhân không trốn ra được từ hiện trường hoả hoạn —— Ninh Tự Thủy!

"Thi thể được phát hiện trong phòng bệnh, bất luận là từ thân hình hay xương cốt đều là Ninh Tự Thủy, hơn nữa ————" Đường Diệc Nghiêu thấy hắn vẻ mặt không tốt, dừng lại một chút, từ trong túi móc ra miếng thủy tinh đưa tới trước mặt hắn: "Từ trong thi thể phát hiện cái này."

Miếng thủy tinh này, lúc đầu Kỷ thiếu gia sai Bạch Kỳ cho Ninh Tự Thủy uống bên trong thuốc bổ, nếu như thi thể kia không phải là Ninh Tự Thủy, tại sao có thể có miếng thủy tinh này.

Trong nháy mắt, vẻ mặt Kỷ Trà Thần căng thẳng muốn đứt dây, khuôn mặt đẹp trai tái nhợt, ánh mắt nhìn chằm chằm miếng thủy tinh nho nhỏ, lần đầu tiên trong ánh mắt lạnh lùng xuất hiện một tia mất mác và đau đớn ———

Cô chết rồi?

Cô thật đã chết rồi?

Nhận thức làm cho trong lòng hắn vô cùng khó chịu, tại sao cô chết? Tại sao lại có thể chết?

Trong đầu thoáng qua hình ảnh cô thản nhiên cười, đau lòng nức nở, tức giận gào thét, nhỏ giọng cầu khẩn ———— Các loại hình ảnh rối rít trào lên trong đầu của hắn, chật chội như muốn nổ tung. Trong lúc nhất thời, suy nghĩ cũng rối loạn, hắn không cho phép cô chết, cô làm sao dám chết? Nơi mềm mại nhất trong tận đáy lòng, mơ hồ đau đớn, càng lúc càng đau, giống như có người lấy kim đâm vào tim, rậm rạp chằng chịt vết thương. Vẻ mặt u ám, trắng bệch, trên trán mồ hôi lạnh xẹt qua khuôn mặt đẹp trai của hắn, nhỏ xuống mặt đất, nhưng bị bốc hơi, không còn dấu vết.

"Sẽ không, cô ấy làm sao có thể chết? Cô ấy làm sao có thể bỏ lại Lý Diệc Phỉ một mình chết đi ?" Giọng nói lạnh lẽo có chút không chắc chắn, run rẩy ————

Bà ta chết rồi ?

Đường Diệc Nghiêu nhìn vẻ mặt phức tạp của hắn, không phân biệt được giờ phút này Kỷ thiếu gia vui vẻ hay đang khổ sở, do dự một lúc, mới mở miệng: "Báo chí đăng chuyện của Lý Diệc Phỉ, có thể Ninh Tự Thủy đã xem qua tờ báo này, cho nên nhất thời muốn không sống ————"

Con ngươi sắc bén tối sầm lại, lạnh lẽo bức người. Môi mỏng mím chặt, lãnh khốc phun ra: "Là nhà báo nào đăng? Ngày mai tôi không muốn nhìn nhà báo này tồn tại!"

Đường Diệc Nghiêu sững sờ, giờ phút này rốt cuộc có thể khẳng định, Kỷ thiếu gia khổ sở, hắn đang khó chịu, đang tức giận, bởi vì Ninh Tự Thủy chết! Hắn đem tức giận trút lên chỗ khác đi ———— Gật đầu.

"Thi thể ở đâu." Kỷ Trà Thần cố gắng kiềm chế kích động trong lòng, hắn không tin, trừ phi tận mắt nhìn thấy, nếu không, sẽ không thể tin cô thật sự đã chết rồi.

"Kỷ thiếu gia ————" Đường Diệc Nghiêu chần chờ khuyên can: "Anh không nên nhìn, bởi vì thi thể bị cháy vô cùng khó coi."

Thi thể Ninh Tự Thủy bị lửa thiêu cháy, thậm chí lộ ra xương cốt, vô cùng kinh khủng, rất nhiều nhân viên cứu hỏa nhìn thấy, cũng không nhịn đượcnôn mửa liên tục ———— Hắn cũng đi xem, người đổ đầy mồ hôi, thậm chí hoài nghi mình ngủ cũng sẽ gặp ác mộng.

Kỷ Trà Thần không mở miệng, nhưng ánh mắt lạnh lẽo quét qua Đường Diệc Nghiêu, coi như là cảnh cáo.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net