Chương 124: Bệnh

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


  Tại sao mình vì một ác ma vẫn u mê không tỉnh ngộ? Tại sao lại ngu ngốc vì một ác ma mà toàn tâm toàn ý trả giá, từng lần một bị tổn thương vẫn còn si tâm vọng tưởng?

Hận bản thân mình không tự trọng đi yêu một người đàn ông giống như ác ma, hại mẹ, hại mình, hơn nữa làm hại Tịch Nhược gặp những thứ tổn thương không đáng! Nợ Tịch Nhược trong 5 năm qua, cho dù là dùng cả đời, có lẽ cũng không thể cứu vãn.

Ánh đèn lập lòe, chiếu trên gương mặt của cô, tái nhợt, lạnh lùng, từ trong tròng mắt của cô, có thể nhìn thấy hận ý mãnh liệt đủ để thiêu chết một người. Liên Phượng Vũ đã hiểu, cho dù nói gì cũng đều vô dụng.

Tổn thương 5 năm trước, đối với cô mà nói đã là khắc cốt ghi tâm, không thể quên được, nếu như nói muốn đi quên tất cả những chuyện này, hận ý vốn có thể khống chế, nhưng sau khi Tịch Nhược thốt ra những lời nói vạch trần sự thật kia, thì cô căn bản cũng không thể nữa buông xuống thù hận trong lòng nữa.

Báo thù, đã trở thành chuyện quan trọng thứ hai trong lòng cô, đầu tiên là Tịch Nhược.

Vậy mình thì sao? Những năm này, ở trong lòng của cô, mình có một chút vị trí nào hay không ?

Ngửa đầu đem ly rượu trong tay uống một hơi cạn sạch, khuôn mặt đẹp trai vẫn dịu dàng, lại pha lẫn u buồn, con ngươi dịu dàng bao quanh cô. Môi mỏng nhuốm rượu cồn trở nên đỏ tươi, mê người, giống như trái cây chín muồi.

"Anh hiểu. Anh sẽ không khuyên em nữa, nhưng em phải hứa với anh, cho dù xảy ra chuyện gì, đừng đẩy anh ra. Để cho anh đứng cách em 10 cm, để cho mình vừa quay đầu lại, là có thể nhìn thấy anh. Cho dù em làm gì, anh cũng sẽ ủng hộ em, cũng nguyện ý vì em làm bất cứ chuyện gì".

Mắt lướt qua một tia kinh ngạc từ đáy mắt, há miệng muốn nói, nhưng cổ họng căng thẳng, lại không phát ra được bất kỳ tiếng nào. Nước dọc theo đường cong xinh đẹp, rơi thẳng xuống, dọc theo da thịt cổ trắng noãn đi xuống, từng giọt một, rơi vào trong nước bồn tắm, dâng lên một gợn sóng.

Tại sao? Tại sao anh phải đối với em tốt như vậy? Liên Phượng Vũ, em không xứng đáng để anh làm như vậy vì em, anh biết không?

Dường như Liên Phượng Vũ biết cô đang suy nghĩ gì, khóe môi mân ra nụ cười. Trong tay cầm khăn lông, ngồi bên thành bồn tắm, nhẹ nhàng lau chùi sau lưng cô, con ngươi dịu dàng và trong suốt, sạch sẽ, đối mặt với vẻ đẹp của cô, thế nhưng không có nửa điểm tà niệm.

Ở trong lòng mình, cô hoàn mỹ như thế, không cho phép kẻ khác khinh nhờn! Vì cô làm bất cứ chuyện gì đều tâm cam tình nguyện, chìm đắm trong tình yêu này, cho dù không được đáp lại bất kỳ thứ gì, cũng không cách nào tự kềm chế.

Ninh Tự Thủy nằm trên bồn tắm, từ thủy tinh mơ hồ phản chiếu, nhìn vẻ mặt dịu dàng của hắn, tay nhè nhẹ lau lưng cho mình, mọi cử động của hắn ẩn chứa đặc biệt dịu dàng và che chở. Con ngươi lạnh lùng nhấp nháy, người đàn ông như vậy, ai nỡ nhẫn tâm tổn thương?

Liên Phượng Vũ hoàn mỹ như vậy, bảo mình nên làm thế nào cho phải?

Tóc rơi xuống, che phủ con ngươi của cô, khóe mắt tràn ngập nước mắt, không vì hận, không vì người vô tình, chỉ vì con gái đáng thương, vì đã từng là cô gái ngốc nghếch đáng thương, hết lòng quyến luyến, chỉ đổi lấy sự vô tình, tổn thương, sau khi tất cả bị phá hủy, lại gặp Liên Phượng Vũ người đàn ông hoàn mỹ như vậy.

Đã quá muộn ————

Tất cả đều đã muộn, tâm hồn đã từng ngây thơ thuần khiết, hôm nay vết thương chồng chất, tràn đầy thù hận, làm sao xứng đáng với Liên Phượng Vũ hoàn mỹ như vậy, làm sao mới có thể yêu được người đàn ông hoàn mỹ như vậy?

Cô —— đã học không được cách yêu!

Sau khi lần lượt bị tổn thương, yêu, bản năng bẩm sinh như vậy cũng bị lão hóa, đánh mất. Mình cũng không yêu bất kỳ kẻ nào nữa, cũng sẽ không nữa.

*********

Ninh Tịch Nhược ngồi bên cạnh Ninh Tự Thủy, ánh mắt nhìn cô chằm chằm, không chớp, không buông ra, giống như khi mình nháy mắt một cái, mẹ sẽ biến mất. Cho dù Trạc Mặc đem thức ăn đưa lên miệng cô bé, cô bé cũng không nhìn hắn một cái.

Ninh Tự Thủy nhìn thấy vẻ mặt Trạc Mặc có chút không tốt, nhếch miệng nở nụ cười ấm áp. Vuốt vuốt cái đầu nhỏ của cô bé: "Tịch Nhược, ăn điểm tâm".

Ninh Tịch Nhược nhào vào trong ngực của cô, lỗ mũi cố gắng ngửi hương thơm trên người cô, gương mặt hạnh phúc. "Rốt cuộc, con có thể cùng mẹ ăn điểm tâm, ngày này, con thật sự suy nghĩ muốn đã lâu. Ở trong mộng cũng xuất hiện thật nhiều lần, nhưng mỗi lần tỉnh lại, đều nhìn không thấy mẹ, thậm chí có lúc con không muốn tỉnh lại. Vẫn ngủ thật tốt, có thể luôn ở chung một chỗ cùng mẹ"

Trong lòng Ninh Tự Thủy đau xót, ngón tay xinh đẹp véo gương mặt của cô bé, tiếng hơi khàn khàn: "Đứa bé ngốc, nói ngớ ngẩn! Mẹ hứa với con, sau này mỗi ngày đều sẽ cùng con ăn điểm tâm"

Cũng chỉ là cùng nhau ăn điểm tâm, tuy nhiên cũng có thể làm cho cô bé hạnh phúc như vậy. Thật là đứa bé khờ!

Giờ phút này, trong lòng rất thỏa mãn, là hạnh phúc. Thân thể mềm mại của con bé trong ngực, mình cũng không nở buông tay, cũng rất muốn đem 5 năm trống vắng lấp đầy, đoạt về vai trò "Mẹ" mà mình vắng mặt 5 năm qua.

"Để tôi" Ninh Tự Thủy nhận lấy cái chén trong tay Trạc Mặc, từng muỗng từng muỗng đút cô bé ăn.

Trạc Mặc vẫn trầm mặc không nói lời nào, mắt nhìn chằm chằm vẻ mặt Tịch Nhược, chỉ cần cô bé nhướng mày, nhíu lại một cái, hắn đều khẩn trương khác thường. Vẻ mặt căng thẳng, đường vòng cung giống như lúc nào cũng có thể sẽ "Pằng" một tiếng đứt rời.

Bầu trời bên ngoài âm u, mây đen đè xuống vô cùng thấp, giống như Ngày Tận Thế. Giọt mưa rơi tí tách, rắc lạch cạch cửa sổ thủy tinh, trượt rơi xuống, để lại từng đường nước đọng. Gió u u thổi qua, lành lạnh chui qua cửa sổ không đóng kín.

"Khụ khụ . . . . . ." Ninh Tịch Nhược nuốt xuống một hớp cháo, cuối cùng, không nhịn được ho khan. Bàn tay nhỏ bé níu thật chặt quần áo của mình, tròng mắt rũ xuống thoáng qua một tia ảo não. Đáng chết, tại sao mình nhịn không được vậy? Tại sao có thể ở trước mặt mẹ ho khan.

"Tịch Nhược, con làm sao vậy?"

Ninh Tự Thủy dừng động tác, trái tim cũng bị treo lên. Trong con ngươi vẫn lạnh lẽo, không có màu sắc cảm tình hiện lên ân cần và lo lắng, ngón tay dịu dàng đưa ra phía sau lưng của cô bé vuốt nhẹ.

"Khụ khụ. . . . . . Khụ khụ. . . . . . Khụ khụ. . . . . ."

Ninh Tịch Nhược không nhịn được kịch liệt ho khan, khuôn mặt nhỏ bé lớn chừng bàn tay, trong nháy mắt trở nên tái nhợt vô sắc, vẻ mặt có chút khổ sở, rõ ràng đã hết sức khắc chế mình không ho khan, nhưng thân thể cũng không chịu sự khống chế của mình. Trong cơ thể, giống như không phải của mình, có thứ gì đó cố gắng từ bên trong chui bên ngoài. . . . . .

"Tịch Nhược. . . . . ."

Trạc Mặc không để ý đến căng thẳng của Ninh Tịch Nhược, đưa đôi tay đem Ninh Tịch Nhược ôm vào trong ngực của mình, bàn tay thuần thục theo phía sau lưng của cô bé, một cái tay bưng một ly nước nóng đưa đến bờ môi cô bé, thuần thục rót vào trong miệng của cô bé. Giọng nói dịu dàng: "Tịch Nhược, đừng khẩn trương, không nên kích động. . . . . . Để cho mình bình tĩnh lại. . . . . ."

Ninh Tịch Nhược khó khăn nuốt nước xuống, đè nén cổ họng nôn nao. Trong con ngươi lấp lánh nước mắt, lúc nhìn vào con ngươi của hắn thì lộ ra nụ cười an tâm. Chậm rãi nhắm mắt lại, dừng lại suy nghĩ lung tung của mình, nỗ lực để cho mình bình tĩnh lại, cố gắng vượt qua.

Ninh Tự Thủy ngồi tại chỗ, tay chân cứng ngắc, không biết để vào đâu. Vẫn nhìn Trạc Mặc làm cho Ninh Tịch Nhược bình tĩnh lại, vẻ mặt bình tĩnh không có chút gợn sóng, nhưng trong lòng khổ sở ùn ùn kéo đến.

Mình là mẹ của Tịch Nhược, lúc con bé đau đớn, cái gì cũng không thể làm, con bé mới 5 tuổi, nhưng thân thể. . . . . .

Tịch Nhược, thật xin lỗi!

Tròng mắt chợt lóe lên tự trách, cho dù không muốn ở trước mặt Tịch Nhược luống cuống, nhưng chóp mũi cuối cùng vẫn chua xót, trong hốc mắtchất lỏng ứa ra. Cắn môi, nhìn mình con gái, càng thêm đau lòng.

Rốt cuộc, Ninh Tịch Nhược vượt qua được, hơi thở dồn dập, con ngươi đang nhìn Ninh Tự Thủy thì bàn tay nhỏ bé câu đến ngón tay của cô. Nhỏ giọng nói: "Mẹ, đừng lo lắng. Con không sao, rất tốt. Chỉ là bị sặc, lần sau con sẽ cẩn thận một chút"

Ninh Tự Thủy không lên tiếng, gật đầu. Cô làm sao không phân rõ cái gì là sặc thật, sặc giả. Tịch Nhược nói như vậy, không muốn cô lo lắng.

Con bé mới 5 tuổi, có thể không cần hiểu chuyện như vậy, có thể lệ thuộc vào trong ngực mẹ ăn vạ, làm nũng, thậm chí là tùy hứng.

Nhưng Tịch Nhược của cô sẽ không! Tịch Nhược của cô rất kiên cường, hiểu chuyện, lại làm cho cô đau lòng không biết làm thế nào cho phải.

"Tôi ôm cô bé trở về phòng nghỉ ngơi trước một chút." Trạc Mặc biết tình huống của Tịch Nhược, thân thể của cô bé hình như lại hỏng bét.

Ninh Tịch Nhược nhìn cô mỉm cười, khoát tay áo: "Mẹ, mẹ tiếp tục ăn đi. Một chút nữa con trở ra cùng mẹ"

Ninh Tự Thủy gật đầu, không nói thêm gì nữa. Ánh mắt vẫn đưa bọn họ vào phòng, sau đó ảm đạm rũ xuống, mùi thơm thức ăn nồng nặc trước mặt cũng làm cho cô không muốn ăn cái gì. Tất cả trong đầu lóe lên vẻ mặt ho khan khổ sở của Tịch Nhược, rõ ràng khó chịu như vậy, nhưng vì để cho mình không lo lắng, con bé miễn cưỡng cười với mình.

Tịch Nhược, Tịch Nhược. . . . . .

Không biết đã trải qua bao lâu, lúc Ninh Tự Thủy ngẩng đầu lên lần nữa, Trạc Mặc đã đứng ở trước mặt của mình. Gương mặt thiếu niên đẹp trai đã mất đi vẻ non nớt, có mấy phần lão luyện và thành thục, một đôi con ngươi thâm thúy giống như hang động, không nhìn thấy đáy. Trên vầng trán lướt qua tối tăm, phối hợp quần áo màu đen của hắn, càng lộ ra vẻ đè nén.

"Thân thể của con bé. . . . . . Rất tệ, vậy sao!"

Cánh môi đóng mở nhiều lần, rốt cuộc gian nan phun ra một câu. Biết rõ thân thể Tịch Nhược rất tệ, vẫn còn ôm một tia hi vọng, có thể sẽ tốt hơn so với dự liệu của mình một chút.

Trạc Mặc gật đầu, xoay người đóng cửa sổ chặt lại, kéo xong rèm cửa sổ, nghiêng người nói: "Vừa đến ngày mưa dầm, cô bé ho khan liên tục, không có biện pháp khắc chế. Đã 5 năm rồi, lúc còn rất nhỏ, cô bé còn biết khóc, có lẽ sau khi biết nói, cô bé liền không khóc nữa. Mặc dù, tìm rất nhiều bác sĩ, Trung y, Tây y, tất cả đều thử qua, chỉ vô ích"

Ninh Tự Thủy bắt đầu lo lắng, chậm rãi đứng lên. Đôi tay đè trên bàn ăn, hơi sức buộc chặt. Cố gắng khắc chế tâm tình của mình, mới không mất khống chế, luống cuống. Hai vai không ngừng run rẩy, bán đứng sự trấn định tự nhiên của cô.

"Thân thể của cô bé càng ngày càng hỏng bét, càng ngày càng ho khan nghiêm trọng, trước khi tới nơi này, cô bé đã bị một lần rồi. Ở bệnh viện một tuần, tôi mới dám dẫn cô bé ra. Gần đây, nơi này thời tiết cũng không tốt, tôi muốn đưa cô bé vào bệnh viện tốt nhất, nhưng cô bé vẫn luôn rất ghét bệnh viện, không muốn đi".

Là cảm ứng của con gái sao? Tịch Nhược cũng không thích đi bệnh viện, chán ghét bệnh viện. 5 năm này, tiềm thức của cô cũng bài xích bệnh viện, ghét loại địa phương u ám đó, ghét mùi trừ độc gay mũi, ghét màu đỏ tươi. . . . . .

Nhưng cho dù ghét, vì thân thể của Tịch Nhược cũng phải đi.

"Được, chúng ta mang con bé đi bệnh viện"  

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net