Chương 13: Phụ trách dập lửa

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


  "Lấy lòng tôi!" Ba chữ lạnh lùng từ trong môi mỏng vang lên, không có bất kỳ màu sắc cảm tình, tàn nhẫn làm cho lòng người ta lạnh lẽo.

Ninh Tự Thủy sững sờ, trong nháy mắt, cho là mình nghe lầm. Cho dù kết hôn ba năm, chuyện ở trên giường cho tới bây giờ đều là Kỷ Trà Thần chủ động, mỗi lần cùng hắn gần gủi, cô khẩn trương, tay chân cũng không biết làm thế nào. Nhưng hắn chưa bao giờ ghét bỏ cô. Ngược lại cảm thấy cô không cần phải hiểu nhiều như vậy, cứ đem mình giao tất cả cho hắn là tốt rồi.

Nhưng bây giờ. . . . . . Hắn lại nói ra như vậy.

"A" Kỷ Trà Thần môi mỏng cong lên nụ cười châm chọc: "Nhìn dáng vẻ, cô cũng không phải là rất yêu mẹ".

Xoay người, muốn đi.

"Tốt". Ninh Tự Thủy nhắm mắt, trong phút chốc kia, âm thanh yếu đuối vang lên, nước mắt lần nữa không tiếng động rơi xuống, đặc dính lông mi khẽ run. Nếu như đem tự ái của cô dẫm xuống đất, có thể để cho hắn hài lòng, cô cái gì cũng không cần.

Cái gì tự ái, cái gì khuất nhục, cô đều có thể nuốt xuống.

Bóng lưng Kỷ Trà Thần cứng ngắc một chút, xoay người đối mặt với cô, cúi đầu nhìn giọt nước mắt trong vắt, vẻ mặt âm trầm đáng sợ. Tất cả gân xanh đều nổi lên, cũng đang nỗ lực khắc chế mình, không thể mềm lòng; không thể bị bề ngoài của cô lừa gạt!

Ninh Tự Thủy mở mắt, chậm rãi ngồi xổm người xuống; ngón tay mảnh khảnh đẹp mắt dường như ông trời sinh ra một đôi tay để chơi đàn dương cầm, run rẩy vòng qua dây lưng hắn, cứng ngắc cởi ra, kéo khóa quần xuống, một vật rất kiêu ngạo bung ra, sợ vẻ mặt cô biến đổi lớn. Đây là lần đầu tiên cô thanh tỉnh quan sát thứ quan trọng nhất của hắn.

Mắt nhìn vật trước mắt, mặt đỏ tới mang tai, xấu hổ các loại cảm xúc dây dưa rối nùi, không biết làm gì, không biết như thế nào bắt đầu. Cô chưa từng có tiếp xúc qua những thứ này!

"Ngậm nó". Kỷ Trà Thần có chút không nhịn được rồi, lạnh lùng mở miệng. Nhìn bộ dáng cô ngượng ngùng, giống như trở lại lúc mới quen cô chưa lâu. Cô chính là như vậy, kinh nghiệm sống chưa nhiều, cái gì cũng không hiểu. Sạch sẽ giống như là một tờ giấy trắng, tùy tiện để cho hắn vẽ xấu.

Đáng tiếc .........

Tờ giấy trắng này đã bị dơ bẩn.

Ninh Tự Thủy run rẩy đôi tay bưng lấy vật của hắn, cố nén sợ hãi, môi chậm rãi đến gần, miệng mới vừa hé mở, Kỷ Trà Thần đã không kịp chờ đợi đem vật của hắn đút vào trong miệng của cô, bị đôi môi nhỏ cô cực nóng bao quanh.

"Ưmh. . . . . ." Ninh Tự Thủy cả kinh, muốn phun ra; nhưng Kỷ Trà Thần đã giữ chặt cô cái ót, không cho phép cô có một chút cơ hội nàotránh lui. Dáng vẻ cao ngạo, hơi thở mạnh mẽ: "Cô đã quyến rũ tôi, nhất định phải phụ trách tắt lửa".

Ninh Tự Thủy khó chịu không có biện pháp hít thở, chỉ có cảm giác miệng mình bị đau nhức, rất nghẹn, rất khó chịu. Lời của hắn, sao khó nghe, chói mắt. Cô lúc nào thì quyến rũ hắn? Rõ ràng là hắn đang uy hiếp mình.

Con ngươi Kỷ Trà Thần lạnh tanh từ từ trở nên nóng bỏng, nhìn chằm chằm cô, quả thật không thể tưởng tượng nổi. Bởi vì cô tuổi còn rất trẻ, cho dù cưới về nhà ba năm, hắn rất ít ép buộc cô làm chuyện như vậy. Ngoại trừ tâm tình rất tốt, trạng thái thoải mái. Trước kia lại càng không để cho cô dùng môi thay mình giải quyết, chưa bao giờ biết môi nhỏ của cô ngâm chặt hứnh thú như thế!

Quả thật có thể làm cho hắn nổi điên, không nhịn được mình.

"Không muốn mẹ cô có chuyện, thì dùng đầu lưỡi của cô liếm đi......" Hơi thở hắn trở nên nặng nề, giọng nói không còn lạnh lẽo nữa, mà trở nên thâm trầm mang theo cảm giác khó có thể che giấu.  

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net