Chương 139: (4000+) (2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


  Ninh Tự Thủy ngẩng đầu lên hốc mắt đỏ hồng toàn bộ là nước mắt, ánh mắt luống cuống nhìn con gái, không nói ra được lời nào. Tất cả trong đầu cô hiện giờ đều là hình ảnh Phượng Vũ nằm ở trong vũng máu, thật thê thảm, không có cách nào hô hấp!

Tại sao lại là Phượng Vũ, tại sao không phải là cô? Tại sao thương tổn như vậy lại rơi trên người Phượng Vũ?

Số mạng, tại sao lại không thể công bằng một chút?

Bàn tay nhỏ bé của Tịch Nhược lau khô nước mắt trên mặt cô , đau lòng nói: "Mẹ, đừng khóc. . . . . . Tịch Nhược ở tại bên cạnh người, chú Liên cũng sẽ một mực bên cạnh người."

Trạc Mặc rất tĩnh lặng đi hỏi thăm tình hình cấp cứu từ một y tá, sau đó đi mua đồ dùng rửa mặt cho Ninh Tự Thủy. Đặt ở trước mặt cô, giọng nói lạnh nhạt: "Dì rửa mặt đi, chú ấy ra ngoài cũng không muốn nhìn thấy bộ dáng của dì như hiện giờ."

Ninh Tự Thủy sững sờ, mắt nhìn Trạc Mặc, cái ông cụ non mười bốn tuổi này, so với cô còn trấn định hơn.

Phòng cấp cứurốt cuộc cũng mở cửa, Ninh Tự Thủy đứng dậy, thậm chí ngay cả Tịch Nhược cũng không bận tâm, liền vội vàng chạy tới hỏi bác sĩ: "Tình huống của anh ấy thế nào?"

"Thật may là đưa tới kịp thời, cuối cùng vượt qua giai đoạn nguy hiểm. Tối nay ở lại phòng đặt biệt quan sát một đêm, nếu như không có biến chứng khác có thể chuyển tới phòng bệnh bình thường."

"Vậy hai chân anh ấy thì sao?" Ninh Tự Thủy vẫn không yên lòng, khối bê tông trầm trọng như vậy đè trên người hắn, có thể tạo thành di chứng cho hắn không?

"Xin yên tâm, mặc dù thương thế tương đối nghiêm trọng, nhưng không có tác động tới thần kinh, cho nên vấn đề không lớn, điều dưỡng một thời gian là có thể khôi phục. Chẳng qua nếu như lên trên một chút, vậy không chừng sẽ có di chứng, rất có thể khiến cậu ta liệt nửa người dưới."

Ninh Tự Thủy cắn môi dưới lần nữa, âm thầm thở phào nhẹ nhõm.

Phượng Vũ không có việc gì, thật tốt quá!

Nhìn Liên Phượng Vũ bị người từ phòng cấp cứu đẩy tới phòng chăm sóc đặc biệt, hắn vẫn trong tình trạng hôn mê, vẻ mặt tái nhợt như tờ giấy, mang chụp dưỡng khí, tiều tụy không chịu nổi. Cách tấm thủy tinh, Ninh Tự Thủy lần nữa cắn môi dưới, thật vất vả mới khắc chế nước mắt của mình không rơi xuống.

Năm năm qua không có quá khứ, không có nhớ lại, cô tịch chỉ có một người, mà Liên Phượng Vũ vẫn một mực bên cạnh cô, dù cô có làm việc xấu, cũng không đối phát giận với cô, cũng không để ý cô tùy hứng làm bậy, một mực yên lặng bỏ ra, không cầu hồi đáp, thậm chí không cầu cô yêu. . . . . .

Trước đêm phải trở về, cô ở trong mưa quỳ cả đêm, Liên Phượng Vũ liền cùng cô quỳ cả đêm, vào thời điểm nguy hiểm nhất, hắn lựa chọn đẩy cô ra. . . . . .

Liên Phượng Vũ, tại sao? Tại sao lại đối tốt với em như vậy? Làm sao anh có thể vì em mà cả mạng sống cũng không cần? Tại sao có thể!

Ngón tay đặt trên cửa kính, để lại một dấu vết, ánh mắt không rời vẫn nhìn chăm chăm người bên trong, vô cùng sợ một giây tiếp theo hắn sẽ biến mất trước mắt của cô.

Trạc Mặc đứng ở sau lưng cô, ánh mắt nhìn theo hướng cô nhìn vào bên trong, mím môi nói: "Dì nên nghỉ ngơi một chút đi."

Ninh Tự Thủy giống như một cây gỗ, không có phản ứng.

"Dì không vì mình suy nghĩ, cũng phải vì Tịch Nhược suy nghĩ một chút. Huống chi. . . . . . Chú ấy cũng không hy vọng dì tự ngược đãi bản thân mình như vậy." Trạc Mặc một thân quần áo thoải mái, vẻ mặt căng thẳng, nhưng mà trên mặt lại có vẻ nghiêm túc. Hơn nữa mấy ngày này, hắn hình như lại cao lên, xem ra còn có mùi vị của người lớn.

"Dì vẫn luôn hy vọng Tịch Nhược không dính vào chuyện này, cũng không tự nhiên nhờ cháu nhúng tay. Nhưng bây giờ dì không có biện pháp, Trạc Mặc."

Giọng nói Ninh Tự Thủy khàn đục, lời nói đúng là nói với Trạc Mặc, ánh mắt vẫn nhìn Liên Phượng Vũ.

Trạc Mặc gật đầu: "Cháu hiểu, cháu sẽ giúp dì tra rõ chuyện này. Điều kiện tiên quyết là, xin dì để ý tới cảm thụ của Tịch Nhược."

Ninh Tự Thủy nghe được lới hắn nói, lúc này mới thu hồi ánh mắt. Con ngươi có chút mềm mại nhìn của hắn, thật là vui mừng: "Tịch Nhược gặp được cháu, là may mắn của cô. Hi vọng cô vẫn sẽ may mắn như thế!"

"Không." Trạc Mặc lạnh giọng phản bác: "Cháu mới là người may mắn đó! Là cô ấy, khiến cháu tìm được lý do sống tiếp."

Ninh Tự Thủy sững sờ, nhìn Trạc Mặc tiêu sái xoay người rời đi, bóng dáng nho nhỏ này ẩn chứa lực lượng vô cùng lớn. Lời nói của Trạc Mặc khiến cô kinh hãi hồi lâu, hồi lâu mới hiểu thì ra là Tịch Nhược đối với hắn mà nói đã quan trọng như vậy.

Tịch Nhược, đã trở thành mục đích sống của hắn!

Nếu như có một ngày Trạc Mặc bỏ qua mục đích sống của chính mình, như vậy người đau khổ nhất không phải là Tịch Nhược, mà chính là hắn.

Bởi vì người không có mục đích sống, không khác gì một người đã chết!

Ninh Tự Thủy cả đêm không có nghỉ ngơi vẫn lẳng lặng đứng bên ngoài phòng cấp cứu chờ trời sáng, qua mỗigiây thấyLiên Phượng Vũ ngủ saykhông có việc gì, đều sẽ cảm giác vô cùng tỉnh táo. Lo lắng đề phòng, lo lắng hãi hùng một đêm, rốt cuộc cũng đến lúc trên trời sáng, cho tới khi bác sĩ làm kiểm tra cho hắn lần nữa, tuyên bố hắn có thể chuyển tới phòng bệnh bình thường, Ninh Tự Thủy lúc này mới buông lỏng.

Tịch Nhược quật cường không chịu trở bồi Ninh Tự Thủy, người nào khuyên can cũng không được, Trạc Mặc phóng túng đem cô ôm vào trong ngực, cũng ở bệnh viện vượt qua đêm dài lạnh lẽo. Đến lúc trời sáng, rốt cuộc bị Ninh Tự Thủy đổi trở về.

Mặc dù không tính là phòng bệnh VIP, nhưng phòng này coi như không tệ.giường bệnh, phòng tắm đơn còn có phòng nghỉ, hiệu quả cách âmrất tốt, đóng kỹ cửa lại liền không nghe thấy tiếng bước chân đi lại ngoài hành lang.

Ninh Tự Thủy canh giữ bên giường bệnh, đầu ngón tay lướt qua mi tâm của hắn, cánh mũi, môi mỏng, cằm. . . . . . Đáy mắt dâng lên chất lỏng ướt át, hai tay chống đỡ ở hai bên người hắn, trái tim run rẩy, cả khuôn mặt chậm rãi đến gần hắn, một khắc nhắm mắt lại kia, lạnh lẽo hôn vào trên trán của hắn.

Chuồn chuồn lướt nước, lướt nhẹ qua.

"Phượng Vũ, cám ơn anh vì em làm nhiều việc như vậy, cũng cám ơn anh không có bỏ lại em. Nhưng. . . . . . Anh có thể từ nay về sau không cần tốt với em như vậy không. . . . . . Em không có cách nào trả lại anh. Cho dù anh không cầu xin hồi đáp, em cũng không có cách nào chịu đựng anh đối tốt với em như vậy. . . . . ."

Ngón tay khẽ kéo gương mặt hắn sát vào khuôn mặt cô, nhiệt độ của cơ thể hắn cao hơn cô nhiều, xuyên thấu qua da thịt xông thẳng vào tim cô.

"Phượng Vũ. . . . . . Anh đối với em mà nói rất qua trọng rất quan trọng, phần quan trọng này có tình bạn có tình thân, duy chỉ không có tình yêu. Em đồng ý qua sẽ không để cho bản thân mình vùi lấp trong hiểm cảnh, nhưng anh lại muốn em đồng ý mà bản thân anh vùi trong hiểm cảnh, lần sau không nên đẩy em ra. . . . . . Có cái gì chúng ta cùng nhau đối mặt."  

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net