Chương 172: Trải qua gian nan khổ cực, trải qua kinh sợ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


  Kỷ Trà Thần thấy sắc mặt trắng bệch như tờ giấy của mình trong đôi mắt trống rỗng của bé, khổ sở và kinh hãi không cách nào hình dung được hiện lên trong mắt, thân thể cứng ngắc, tim đau đớn từng cơn. Rõ ràng không muốn nghe nữa, lại không có biện pháp để bé dừng lại. . . . . .

Ánh mắt Tịch Nhược đã không còn nhìn anh, như tự mình nói với chính mình, thân thể nhỏ bé cuộn lại, nhẹ nhàng run rẩy.

"Năm đó ông lầm tưởng mẹ phản bội ông, cho rằng tôi là nghiệt chủng, nên ông mới có thể nhẫn tâm giết chết tôi. Nhưng ông có nghĩ tới hay không, dù tôi không phải con gái ông, đó cũng là một sinh mạng đang sống, ông không có quyền quyết định sống chết của người khác. Năm năm rồi, tôi vẫn muốn biết khi ông biết mình bóp chết con gái ruột của mình lúc đó có đau khổ hay không. Ông quỳ gối trước mộ cầu xin tha thứ dáng vẻ rất đáng thương, nhưng hoàn toàn đáng đời. Cho dù bây giờ ông đền bù như thế nào, cũng không thể rửa sạch tội lỗi của ông, sẽ không có ai tha thứ cho ông."

"Mẹ không nỡ giết ông, vì mẹ từng yêu ông. Còn tôi, đối với ông hoàn toàn không có tình thương, trong thời gian năm năm qua ông đóng vai là người xa lạ, nhưng, bây giờ tôi căm thù con người ông. Tôi vĩnh viễn là họ Ninh, là con gái Ninh Tự Thủy và Liên Phượng Vũ, với ông, không có chút quan hệ nào."

Mỗi một câu nói của Tịch Nhược như con dao nhỏ một lần lại một lần cắt thịt trên người anh, máu tươi chảy đầm đìa nhìn không thấy vết thương. Bị chính con gái mình căm hận, làm cho bé chán ghét, bị bé phủ nhận, càng khổ sở hơn là bản thân từng tàn nhẫn tổn thương bé và mẹ bé.

Sao mình có thể mù quáng tổn thương đến mẹ con bé như vậy? Tịch Nhược không nghe được, tai bé không nghe được âm thanh. Không có một người cha nào nghe được tin tức như thế lại không đau lòng khó chịu. . . . . . Hơn nữa chính mình còn là người gây nên tội.

Hổ thẹn, gần như muốn dìm chết mình.

"Bây giờ con cũng không thể nghe được sao?" Giọng nói trong miệng trầm thấp, phát ra khó khăn, đôi mắt ôm một tia hy vọng nhìn bé.

"Cả đời?" Tịch Nhược như nghe được mọi thứ cười châm biếm, khóe môi nhếch lên nụ cười, rất lạnh, ý cười chưa kịp hiện lên trong mắt. Tiếng nói non nớt vô cùng tàn khốc như quan toà phán xử anh tội chết. "Quên nói cho ông biết, bác sĩ nói tôi chỉ sống không quá một năm, không phải ông nói trong cơ thể tôi đang chảy dòng máu của ông sao? Rất nhanh, sẽ rất nhanh tôi sẽ trả lại cho ông. . . . . ."

Vẻ mặt chợt lóe lên kinh ngạc, đôi mắt mở to thâm sâu kinh hãi, không thể tin được. Kiếm môi mấp máy, giọng nói không tự chủ run rẩy: "Con...con, con nói gì?"

"Tôi, cũng sắp chết rồi." Từng chữ một, mỗi một lời nói ra vô cùng rõ ràng.

"Đây không phải là điều ông vẫn kỳ vọng sao? Chúc mừng ông, rốt cuộc đã được toại nguyện. . . . . ."

"Không đâu, cha tuyệt đối không để con chết." Giọng nói ngông cuồng của Kỷ Trà Thần trầm thấp tràn đầy chắc chắn.

Tuyệt đối sẽ không, Tịch Nhược, cha tuyệt đối không để con chết, sẽ không để cho con rời khỏi cha.

"Tôi không sợ chết, ngược lại ông trời đã đợi tôi quá lâu rồi. Chỉ cần tôi chết đi, cả đời này mẹ cũng không tha thứ cho ông. Kỷ Trà Thần, cả đời này tôi sẽ không để ông có cơ hội đến gần mẹ nữa, tôi và mẹ tuyệt đối không tha thứ cho ông."

Khuôn mặt nhỏ bé tràn đầy nụ cười quỷ dị, ánh mắt hiện lên thù hận thấu xướng, hận người đàn ông trước mắt từng hành động làm ra những chuyện để người ta căm phẫn, ông ta không đáng đồng cảm chút nào!

"Khụ khụ. . . . . . Khụ khụ!" Ho khan không ngăn được, ngón tay bịt kín khóe môi thật chặt, ánh mắt anh nhìn qua, đưa bàn tay ra, lại bị bé hung hăng đẩy ra, khó khăn mở miệng: "Cút đi, không cho phép ông đụng vào tôi."

Mày kiếm Kỷ Trà Thần nhíu lại, muốn rời khỏi giường, nhưng lại động đến miệng vết thương đau đớn, hơi chuyển động thân thể, mồ hôi lạnh trên trán ứa ra đầm đìa. Đôi mắt lo lắng nhìn bé chằm chằm: "Tịch Nhược, con làm sao vậy?"

Tịch Nhược không trả lời anh, máu dọc theo khe hở trong lòng bàn tay từng giọt từng giọt rơi trên thảm lông cừu trắng tinh, bàn tay nhỏ như vô tình trừng phạt anh.

Lòng bàn tay ấm áp, cảm giác nhớp nhúa, khi thấy sự thống khổ trong mắt Kỷ Trà Thần, lại nghĩ hoá ra tất cả đều đáng giá.

"Tịch Nhược. . . . . ." Trạc Mặc đi tới cửa thấy bả vai Tịch Nhược run rẩy, đã biết bé lại ho khan, sải bước đi vào ôm thân thể nhỏ gầy của bé vào trong ngực. Trong mắt tràn đầy trách cứ và đau lòng, bàn tay nhẹ nhàng theo phía sau lưng bé. Giọng nói trầm thấp: "Cái gì cũng đừng nghĩ đừng nói nữa... Tịch Nhược, em không nên kích động như vậy."

"Khụ khụ. . . . . ." Bé bụm miệng, cả người mệt mỏi xụi lơ trong ngực anh, cười một tiếng yếu ớt, thê lương và thoả mãn.

"Tịch Nhược. . . . . ." Cho tới bây giờ Kỷ Trà Thần đã biết, thì ra lời nói là một chuyện khổ sở như vậy! Đối mặt với đau đớn của Tịch Nhược, đành bó tay, bất lực.

Thân là một người cha, nhưng chưa bao giờ được ôm qua bé một lần, chưa hề quan tâm bé một chút nào. . . . . . Thậm chí mấy năm nay cũng chẳng biết sự tồn tại của bé, không biết bé không nghe được, không biết thân thể bé bết bát như vậy. . . . . .

Trạc Mặc cẩn thận từng li từng tí, thậm chí cũng không dám dùng nhiều sức. Rốt cuộc ho khan đã ngưng, có chút chuyển biến tốt, lúc này ánh mắt mới lướt qua nhìn thẳng vào ánh mắt ưng sắc bén. Môi mỏng mấp máy, lạnh lùng nói: "Nếu ông thật sự muốn đền bù cho Tịch Nhược, hãy thả chúng tôi đi. Nếu không. . . . . . Cuối cùng ông chỉ hại chết em ấy mà thôi!"

Giọng nói lạc đi, xoay người ôm Tịch Nhược rời khỏi phòng.

Nhất thời gian phòng rơi vào tĩnh lặng lạnh như băng, mùi máu tanh vẫn còn khuếch tán vươn vãi trong không khí, đôi mắt rũ xuống dừng lại trên mặt thảm, những giọt máu nhỏ chói mắt đau thương; không cách nào bỏ qua, không thể xem thường, đầu óc trống không, từng lời từng lời nói Tịch Nhược vẫn còn lẩn quẩn trong đầu.

Đôi mắt ưng căng thẳng, cuối cùng hiện lên tia nhìn kín đáo, tràn đầy mờ mịt, ánh mắt mơ hồ.

Giờ đây, rốt cuộc anh cảm nhận được năm đó Ninh Tự Thuỷ lần lượt hy vọng rồi lần lượt thất vọng, hết lần này đến lần khác bị hãm hại đến mức nào, có bao nhiêu đau đớn tuyệt vọng! Dù trước đây mình có chút nhân từ, cũng không buộc cô đi vào đường cùng như vậy .

Thì ra, tất cả đều là báo ứng!

"Đáng chết, ai cho em đi gặp ông ta? Ai cho phép em không uống thuốc hả?" Trạc Mặc gần như đưa viên thuốc đắng chát nhét vào trong miệng bé, lại rót nước vào lần nữa, buộc bé nuốt vào!

Nước bên trong chảy ngược ra, thấm ướt cả quần áo bé. Tịch Nhược thở hổn hển, đôi mắt tuyệt vọng nhìn anh, cười lạnh: "Uống thuốc có tác dụng không? Không phải em sẽ chết sao? Em còn muốn rời khỏi anh. . . . . ."

Bốp --

Tiếng vang không ngừng quanh quẩn trong gian phòng yên ắng, Tịch Nhược ngây ngẩn cả người, gò má đau nóng rát, đôi mắt thất thần, ngửa đầu nhìn vẻ mặt tức giận của Trạc Mặc chằm chằm, lần đầu tiên thấy dáng vẻ phẫn nộ như ác ma Satan của Trạc Mặc!

Lần đầu tiên, Trạc Mặc ra tay đánh mình!

Tay Trạc Mặc có chút run lên, vẻ mặt lạnh lùng, ánh mắt xa lạ lạnh lùng trên cao nhìn xuống, nhìn bé thật lâu mới mở miệng: "Ninh Tịch Nhược, em làm cho anh quá thất vọng."

Giơ tay lên, hung hăng đập chén nước trên nền nhà, nước văng khắp nơi, mảnh vỡ thuỷ tinh đầy đất, ánh mắt nghiêm nghị, đau lòng thất vọng.

"Đã từng để lại tổn thương trên người em, lần lượt phát bệnh, một lần không uống thuốc, ho ra máu; em thật muốn chết như vậy sao? Em cảm thấy chết là tốt lắm à, có nghĩ tới anh hay không? Nghĩ tới người yêu mến em? Rốt cuộc em đang hành hạ chúng ta, hay đày đoạ chính em?"

Hốc mắt Tịch Nhược đỏ lên, cả người xụi lơ trên ghế sofa, không có hơi sức đứng dậy. . . . . .

"Em đã muốn chết như vậy, thì từ nay về sau anh sẽ không quản em thêm nữa; nhưng em phải nhớ kỹ, từ nay về sau trên thế giới này nếu không có ai gọi Ninh Tịch Nhược thì không có người gọi Trạc Mặc!"

Trạc Mặc nghiêng đầu, ngăn chất lỏng trong vành mắt, xoay người rời khỏi phòng. . . . . .

"Mặc. . . . . ." Tịch Nhược trơ mắt nhìn bóng lưng anh biến mất trong tầm mắt, không nhịn được kêu lên, nhưng anh không quay đầu lại, không dừng bước, hung hăng đạp trên cửa phát ra âm thanh vang dội.

Từ nay về sau trên thế giới này nếu không có ai gọi Ninh Tịch Nhược thì không có người gọi Trạc Mặc!

Mặc, anh đang nói gì? Sao anh có thể theo em cùng chết? Làm sao anh có thể?

Cơ thể Tịch Nhược không chịu nổi sự đau đớn, tự mình gắng sức từ trên ghế salon bò dậy, hai chân dừng lại trên mặt đất, mới vừa đứng lên lòng bàn chân không có sức mềm nhũn, thân thể hung hăng ngã trên mặt đất. Lòng bàn tay đập lên mảnh kiếng bể sắc bén, cắt đứt da thịt, máu đỏ tươi liền tuôn ra ngoài. . . . . .

Đau đớn, lan tràn đến tất cả xương cốt tứ chi.

Nước mắt tràn ra mi, đọng lại trên gương mặt trắng bệch, trong sáng thuần khiết lại lạnh nhạt vô cùng.

Thật xin lỗi, Mặc. Em sai rồi, Em thật sự biết sai rồi. . . . . .

Em không nên tùy hứng không uống thuốc, buộc mẹ đồng ý gả cho cha Liên; em không nên không uống thuốc, cố ý ho ra máu trước mặt Kỷ Trà Thần . . . . .

Em không nên hành hạ thân thể mình để báo thù Kỷ Trà Thần, làm cho ông ta càng thêm khổ sở. . . . . .

Thật xin lỗi, Mặc, em thật sự sai rồi. . . . . .

Tha thứ cho em tùy hứng, chưa bao giờ cảm thông qua cảm nhận của anh.

Tha thứ cho em, em đồng ý sống thật tốt, cố gắng là người mạnh khoẻ không đòi chết nữa.

Tha thứ cho em, em vẫn muốn anh quan tâm em nhưng chưa bao giờ quan tâm tới anh. . . . . .

Tha thứ cho em, Trạc Mặc.

Thật ra thì, em cũng không thể rời bỏ anh. . . . . .

"Rốt cuộc anh nghĩ sao? Hồng môn và nhà họ Sở ở nước Đức đã cùng lúc hành động rồi, một mình tôi thật không giúp được gì. Mấy ngày nay Thiệu Vũ Hiên cũng không đến bệnh viện mà ở công ty giúp một tay, tình hình bên kia của Kỷ Gấm Sóc cũng không tốt lắm!"

Giọng nói Si Mị khó chịu, tức đến phát điên.

Vẻ mặt Kỷ Trà Thần lạnh như băng cũng không vì lời nói của anh mà có bất kỳ thay đổi nào, đôi mắt âm u như động không đáy, trống rỗng không hiện lên chút rung động, đúng là cục diện đáng buồn. Mấy ngày nay toàn bộ trong đầu đều nghĩ tới Ninh Tự Thủy, toàn bộ đều là những lời nói kia của Tịch Nhược.

Không trách cứ, không chửi rủa, nhưng giam cầm linh hồn anh!

Nếu thật sự Tịch Nhược xảy ra chuyện gì, hậu quả gần như không cách nào tưởng tượng được.

Si Mị thấy anh vẫn không nói lời nào, giận dữ nổi trận lôi đình. Phát điên quát: "Rốt cuộc anh nói với tôi một câu đi chứ! Sống hay chết cho tôi một câu nói chứ!"

Mày kiếm Kỷ Trà Thần nhíu lại, cuối cùng chịu đưa mắt dừng lại trên vẻ mặt nhăn nhó của anh, hồi lâu, kiếm môi nhẹ nhàng mấp máy, mấy ngày nay duy nhất lần này anh chịu mở miệng nói chuyện. "Được rồi, Si Mị."

Được rồi, Si Mị!

Sắc mặt Si Mị đột nhiên thay đổi, tất cả cảm xúc biến mất, ánh mắt đào hoa nghiêm túc trước nay chưa từng có. "Kỷ thiếu, anh nói là thật?" Thật sự muốn buông tay rồi hả ?

"Tôi cho rằng mình thiếu nợ cô ấy, có thể dùng nửa đời sau bù đắp; nhưng cuối cùng vận mệnh đùa giỡn tôi." Kiếm môi nhẹ nhàng nhếch lên nụ cười tự giễu, trong giọng nói tràn ngập tuyệt vọng sâu nặng và chấp nhận!

"Shit!" Si Mị không nhịn được nói tục, ngón tay nắm tóc màu lửa đỏ của mình, không nhịn được mở miệng hỏi: "Rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Không phải tra ra con gái anh không chết sao? Giữa các người không phải có thể bắt đầu lại lần nữa sao? Chẳng lẽ cô ấy đã nổ súng với anh, vẫn không muốn tha thứ cho anh?"

Kỷ Trà Thần mệt mỏi chậm rãi khép lại mi mắt, phong thái hiên ngang trên trán không che giấu được vẻ mệt mỏi. Tất cả đều là sai lầm nghiêm trọng, chính mình cũng không có cách nào quay lại.

"Sản nghiệp Nhà họ Kỷ nhiều như vậy, anh nói bỏ đi thì bỏ đi sao? Vì Ninh Tự Thủy, anh thật sự bằng lòng buông bỏ tất cả? Như ý muốn của cô ấy?" Si Mị một lần nữa xác nhận. Đôi mắt màu bạc càng tò mò, rốt cuộc là chuyện gì có thể làm cho Kỷ thiếu khăng khăng cố chấp cư nhiên lựa chọn buông bỏ.

"Đừng hỏi nữa, cậu sẽ giúp tôi một việc cuối cùng." Kỷ Trà Thần mở mắt, ánh mắt dời đến trên gương mặt Si Mị, giọng nói nghiêm túc: "Giúp tôi tìm người tình trước kia của cậu, không phải cô ấy nói là sẽ không sống với cậu sao? Chỉ cần cô ấy có thể cứu sống con gái tôi, tôi bằng lòng trả giá mọi thứ."

"Anh muốn tìm Hạ Tình?" Si Mị trừng lớn hai mắt, thét chói tai: "Anh có biết cô ta có bao nhiều bệnh hoạn hay không? Cô ta cứu người chưa bao giờ đòi tiền, mà là muốn đổi lấy bộ phận người! Anh tìm cô ta, quả thật chính là tìm chết!"

Đối mặt với sự khẩn trương của anh, Kỷ Trà Thần làm ngơ: "Tôi chỉ muốn cứu sống con gái tôi, những thứ khác bất luận trả giá như thế nào tôi đều không quan tâm."

"Ninh Tịch Nhược?" Si Mị nhíu chặt mày, nghi ngờ hỏi: "Thân thể bé thật không tốt, chẳng lẽ là. . . . . ."

Lời nói còn lại không cần nói rõ, cũng đã hiểu. Nhưng Si Mị vẫn không cách nào tin nổi Kỷ Trà Thần có thể đưa ra quyết định như vậy, nghi ngờ hỏi: "Anh thật dự định muốn làm như vậy? Nếu Hạ Tình muốn mạng của anh thì làm thế nào?"

"Vậy thì cho cô ấy!" Kỷ Trà Thần lạnh nhạt mở miệng. Đôi mắt chuyển một cái, tiếp tục mở miệng: "Còn chuyện cậu điều tra cho tôi như thế nào?"

Si Mị biết anh cố ý nói sang chuyện khác, cũng không dây dưa với anh nữa, dù sao chuyện anh quyết định cho tới bây giờ không ai có thể thay đổi. Hai tay vây quanh trước ngực, giọng nói máy móc: "Tôi tra ra, thật sự có trường hợp bệnh giống nhau. Rõ ràng bản thân không có khả năng sinh đẻ, nhưng vợ tự dưng mang thai. Hoá ra có một loại thuốc có tính chất kích thích, tình trạng cơ thể phái nữ khi uống vào dưới tình huống giao hợp tốt nhất, phụ nữ sẽ có 50% cơ hội mang thai. Tương đối đấy, như vậy có đứa bé thì sức khoẻ cũng không bằng những đứa bé bình thường khác, còn có thể chết non hoặc trí não khiếm khuyết. Nhưng trị bệnh bằng thuốc như vậy rất hiếm có, hầu như không ai có thể làm được. Đối với cơ thể nam giới cũng có ảnh hưởng, sẽ mê man, thậm chí quên một số chuyện xảy ra."

Trong đầu chợt lóe lên một số hình ảnh vỡ vụn, ánh mắt lóe lên kinh hãi, vẻ mặt từ từ trầm xuống, lạnh lẽo đáng sợ. Đôi tay nắm lại thật chặt, ảnh hưởng đến miệng vết thương trên ngực, từng cơn đau nhói, như muốn nổ tung.

Si Mị phát hiện vẻ mặt anh khác thường, quan tâm hỏi: "Sao vậy?"

Kỷ Trà Thần hít sâu một hơi, hết sức khắc chế tâm tình của mình. "Không có việc gì."

Si Mị lẩm bẩm lắc lắc tóc đỏ như lửa của mình, trong mắt lộ ra lo lắng, dù sao Kỷ thiếu cũng là anh em của anh, tình cảm hai người không cần nói, đều hiểu, có thể vì nhau vào nơi nước sôi lửa bỏng .

"Nhớ kỹ không nên công khai. Nếu như có thể phân tán thế lực giữ lại bên cậu ra, làm phiền cậu có thể phái người âm thầm bảo vệ cô ấy."

"Tôi biết rõ nên làm thế nào. Anh muốn cho cô ấy vui thích khi trả thù, lại không muốn cô ấy biết là anh cố ý để cô ấy thoả mãn. Chưa từng thấy anh biến thái như vậy đấy, đối phương muốn anh chết, anh còn duy trì cảm giác cùng tự ái của cô ấy khắp nơi!" Giọng nói Si Mị lầm bầm tràn đầy không vui.

Rốt cuộc Ninh Tự Thuỷ có gì tốt, có thể làm cho Kỷ thiếu hy sinh vì cô tới mức như vậy?

************

Giáo đường vẫn trang trí như mấy ngày trước không có chút thay đổi nào, chúa Jesus bị đinh đóng cố định trên thập tự giá, bi thương gánh vác thống khổ của người đời. Không gian tĩnh lặng, đau khổ và rượu cồn tràn ngập xen lẫn thành một tấm lưới bao quanh anh, không thoát ra được.

Trong đầu là hình ảnh duy nhất của cô, im lặng theo anh ta rời đi. . . . . .

Trong ngày hôn lễ hai người!

"Ha ha. . . . . ." Liên Phượng Vũ si ngốc cười rộ lên, nước mắt ẩn chứa ở hốc mắt, ngẩng đầu nhìn chúa Jesus, không nhịn được, hỏi: "Người có biết tội người là gì hay không? Là cầu xin mà không phải khổ sở, là sống mơ màng như người say nhưng không cách nào quên đi đau khổ. Tại sao? Tại sao không tin anh? Tại sao lúc đó không ở lại mà cùng anh ta rời đi. . . . . . Tịch Nhược là con gái anh, chẳng lẽ anh không cứu con bé sao?"

"Em biết rất rõ, biết anh yêu em. . . . . . Yêu em như sinh mạng. . . . . ."

Ừng ực --

Chai rượu chưa uống xong ngã trên mặt đất, rượu đổ ra ngoài, chai không ngừng lăn xuống, dừng lại dưới chân một người . . . . . .

Dường như Liên Phượng Vũ không phát hiện có người đi vào, hai tay khổ sở che mặt, ngay cả mấy lần thở sâu cũng không cách nào giảm bớt đau đớn trong lòng. "Tại sao không tin anh? Tại sao ngay cả một cơ hội cũng không cho anh?"

Anh ta khom lưng nhặt chai rượu lên, nhấp một ngụm, mùi vị cũng không tệ lắm. Chậm rãi cất bước đi đến bên cạnh anh, bàn tay vỗ vỗ vai anh, nhẹ giọng nói: "Thầy đã sớm nói qua rồi, sao con không tin? Vì chân cô ta lún càng sâu rồi?"

Liên Phượng Vũ nghiêng đầu nhìn Chiêm Dực Dương, vẻ mặt nghiêm chỉnh, khoé miệng nhếch lên nụ cười cay đắng, khó khăn mở miệng: "Thầy . . . . ."

Chiêm Dực Dương thở dài, ngẩng đầu nhìn chúa Jesus, thẳng thắn mở miệng: "Trải qua gian nan khổ cực, trải qua kinh sợ. Cách yêu không lo sợ, sao lại hoảng sợ. Thế thì đừng yêu, yêu ly biệt lại khổ. Nếu không yêu không ghét, tức là không trói buộc! Cô ta tự mình nắm giữ tương lai của cô ta, bất kể con hay Kỷ Trà Thần đều không thể thay đổi vận mạng cô ta."

Khuôn mặt tiều tụy thoáng hiện sự kinh ngạc, mắt phượng không hiểu khóa chặt đôi gò má anh ta hỏi "Lời của thầy là có ý gì? Thầy không nhìn thấy tương lai Tự Thủy, thế nhưng có thể nhìn thấy tương lai con cùng Kỷ Trà Thần, tương lai của chúng con sẽ như thế nào? Anh ta. . . . . ." Cuối cùng sẽ ở cùng Tự Thủy sao?

"Thầy sẽ không nói cho con biết kết cục cuối cùng đâu." Giọng nói Chiêm Dực Dương quả quyết không có nửa điểm đắn đo, đôi mắt âm u, quay đầu dừng lại trên vẻ mặt khổ sở của hoc trò cưng.

"Thật ra thì con biết kết quả cũng không phải một chuyện tốt. Năm đó ngay cả thầy biết rõ kết cục của cô ta, cũng có ý đồ thay đổi số mạng, kết quả là. . . . . ." Môi mỏng nhếch lên nụ cười tự giễu, tiếng nói thê lương chậm rãi tràn ra, tiếng lòng lạnh lẽo khiếp người.

"Cuối cùng hại cô ta thảm hại hơn, thầy sợ rồi! Phượng Vũ, thầy không muốn làm hại con. . . . . . Không nên mưu tính thay đổi số phận!"

Mặc dù trước đây Liên Phượng Vũ không biết cụ thể Chiêm Dực Dương xảy ra chuyện gì, nhưng có thể mơ hồ đoán ra. Thật ra thì Chiêm Dực Dương đối với ai cũng có lòng thương, anh ta thấy được tương lai của bất cứ người nào, nhưng không thấy tương lai của mình, anh ta nhìn được vận mệnh người khác nhưng không có sức chống lại số mạng. . . . .

Mấy năm nay bất luận cái gì Chiêm Dực Dương đều thờ ơ, lạnh nhạt bạc tình, thật ra thì anh ta cũng không dám động tình; anh ta quá hiểu kết quả sau động tình là gì. . . . . .

Ninh Tự Thuỷ là một người ngoài ý muốn, vì anh ta không nhìn thấy vận mạng của cô!

"Thầy đã nói, cuộc đời con và cô ấy dây dưa không rõ, trói buộc lẫn nhau."

Chiêm Dực Dương gật đầu.

Liên Phượng Vũ cúi đầu, tươi cười chấp nhận, khóe miệng nhếch lên: "Thầy, con chấp nhận rồi! Con vẫn cho mình có thể chống lại vận mệnh, có thể làm cô ấy yêu con. Nhưng hôm nay. . . . . . Con sẽ thu lại lòng tham của chính mình, cam chịu số phận."

Chấp nhận rồi, ba chữ nói ra đơn giản như vậy, nhưng phải buông bỏ những khốn khổ từ đáy lòng cỡ nào. Mọi người ai cũng có những ham muốn, yêu càng sâu, ham muốn sẽ càng lớn, có khi lấy được một chút, sẽ kỳ vọng lấy được nhiều hơn. . . . . .

Từ khi mới bắt đầu mình đã sai lầm rồi, không nên đề cao bản thân, sao có thể không muốn, làm sao có thể không muốn cả đời có cô ấy?

Đang quanh đi quẩn lại một hồi lâu mới phát hiện, vốn dĩ mình thật không có biện pháp có được cô ấy, đây chính là số phận, đã định trước rồi, là số mệnh của mình, vậy anh cũng chỉ có chấp nhận. Không cam chịu nữa, oán hận trong lòng cũng được, cũng nên thu lại rồi.

Khóe miệng Chiêm Dực Dương hiện lên nụ cười

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net