Chương 174: Trải qua gian nan khổ cực, trải qua kinh sợ (3)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


  Cuối cùng chân đạp lên chân ga, xe nhanh chóng lao trên đường lớn, lướt qua bỏ lại chiếc xe phía sau. . . . . .

Bạch Kỳ nhận ra điều bất thường, quay đầu lại nói với Kỷ Trà Thần: "Dường như hai người họ cố ý bỏ rơi chúng ta, Ninh Tự Thuỷ mới vừa gọi mấy cuộc điện thoại với bên ngoài, lại nhận một cuộc điện thoại lạ nữa."

"Đuổi theo, không được để mất dấu." Mi mắt Kỷ Trà Thần cụp xuống phân nữa vẫn chưa mở lên, trong đầu không ngừng lặp lại những lời nói của Tịch Nhược với mình. Bé vẫn còn con nít, lại trải qua nhiều biến cố như vậy, biết được sự thật tàn nhẫn, hôm nay bé trở nên như vậy tất cả đều là trách nhiệm của mình!

Không để cho bé trở thành tiểu công chúa hạnh phúc nhất trên thế giới này, mãi mãi chỉ có đau khổ! Miễn là có thể làm cho Tịch Nhược vui vẻ, bất kể cái gì anh cũng sẽ làm tất cả.

Bạch Kỳ nhíu mày, ngón tay cứng nhắc không ngừng chỉ trên màn hình, mím môi nói: "Chúng ta bị bỏ rơi một đoạn rồi!"

"Tiếp tục đuổi theo!" Giọng nói lạnh lẽo lại vang lên một lần nữa .

Bạch Kỳ gật đầu, ra hiệu bằng mắt với tài xế để anh ta ra sức đuổi theo.

"Báo cho Si Mị biết, bất kể dùng biện pháp gì cũng phải tìm được Tịch Nhược cho tôi." Kỷ Trà Thần ngẩng đầu lên, mặc dù tinh thần không tốt, nhưng đôi mắt sắc bén quả quyết vẫn còn không thể xem thường!

**********

Hai chiếc xe con đồng thời xuất hiện, sau đó một chiếc chen vào giữa hai xe, một chiếc che khuất tầm nhìn của Bạch Kỳ.

Ninh Tự Thuỷ nghiêng đầu nhìn chiếc xe bị bỏ lại, dường như họ cũng không có phát hiện chiếc xe kia có biểu hiện giả tạo. Đó là cô thông báo cho Liên biết để che khuất tầm nhìn của họ, mà giờ khắc này cô và Trạc Mặc cũng đang nhìn về hướng vừa rời đi.

Điện thoại di động vang lên lần nữa, tiếng nói âm u lạnh lẽo vang lên: "Cô rất thông minh. Kế tiếp cô phải nghĩ biện pháp vứt bỏ một chút phiền toái kia đi, tôi sẽ liên lạc lại với cô!"

"Bọn chúng còn nói gì nữa sao?" Trạc Mặc không thể chờ đợi hỏi, ánh mắt tràn đầy bất an và lo lắng.

Đôi mắt Ninh Tự Thuỷ bình tĩnh nhìn gò má anh, mới là thiếu niên mười mấy tuổi lại giống như ông lão mấy chục tuổi; Trạc Mặc rất thông minh, tâm tư kín đáo, không thể nói dối để gạt anh được. Mình phải làm sao mới có thể thoát khỏi đây?

"Kho hàng số 5."

Trạc Mặc gật đầu, quay lại hướng đi một lần nữa. Dùng tốc độ đua xe mười phút để tới kho hàng số 5, Trạc Mặc xuống xe, hai mắt cảnh giác nhìn hoàn cảnh chung quanh, bốn phía rất yên tĩnh, dường như không có bất kỳ người nào. Chỉ có mấy kho hàng to như vậy, bụi bậm hất lên, bay vào mắt.

"Tịch Nhược có ở bên trong không?" Ánh mắt sắc bén ngừng trên cửa sắt kho hàng, trong mắt thoáng qua một tia hồ nghi.

"Thật xin lỗi, Trạc Mặc." Ninh Tự Thuỷ chậm rãi mở miệng, khi anh còn chưa phản ứng kịp, ống tiêm nhỏ bé giấu trong lòng bàn tay đã chích vào cổ anh. Đẩy mạnh ống tiêm đưa nước thuốc tiêm vào trong thân thể anh, đủ để anh hôn mê một giờ.

Đôi mắt Trạc Mặc thoáng hiện sự bất ngờ, bất kỳ lời nói nào cũng không kịp nói, mí mắt khép lại, cả người ngã xuống đất, hôn mê bất tỉnh.

Ninh Tự Thuỷ đỡ anh lên, đặt ở góc khuất. Ngón tay sờ trên mái tóc lộn xộn ngắn ngủn của anh, tự lẩm bẩm: "Trạc Mặc, cháu là một đứa bé ngoan. Thật xin lỗi, vì Tịch Nhược dì không thể không làm như vậy!"

Lần này điện thoại di động lại vang lên, mở ra nhìn là một địa chỉ, chắc chắn chính là chỗ ở Tịch Nhược. Bất luận điều gì đang chờ đợi mình, cô đều phải một mình đi đối mặt!

Tịch Nhược là con gái của mình, bất kể xảy ra chuyện gì, mình cũng sẽ dùng toàn lực ứng phó mang bé an toàn trở về!

Bến tàu số bảy.

Không khí bờ biển vô cùng mát mẻ và yên ắng, gió biển mang theo vị mặn ẩm ướt của nước biển phủ lên gương mặt; thỉnh thoảng bến cảng có tàu chở hàng phát ra âm thanh cặp vào bờ, có tiếng động cơ xe phát ra. . . . . .

Ninh Tự Thuỷ xuống xe, tóc đen bị gió lướt qua, lọn tóc như đang bay lượn; nhìn một vòng chung quanh, ánh mắt ngừng ở bên cạnh tàu hàng cách đó không xa -- kho để hàng hoá chuyên chở số bảy!

Ngón tay áp sát khẩu súng bên hông, đề cao cảnh giác, tai vẫn lắng nghe động tĩnh chung quanh, chỉ tiếc âm thanh rất ồn ào, cũng không thể nghe được gì.

Dừng ở cửa kho để hàng hoá chuyên chở, bước chân mới vừa bước xuống, đột nhiên có hai người áo đen dũng mãnh tiến ra, nòng súng màu đen lạnh như băng để trên trán cô, giọng nói lạnh lẽo vang lên: "Giao khẩu súng ra đây!"

Ninh Tự Thuỷ không do dự, ngón tay đè vào bên hông, chậm rãi cầm súng ra giơ lên. Trong đó có một người trực tiếp đi đến đoạt lấy, mang súng nhét vào túi quần của mình, nghiêng đầu nói: "Mở cửa, vào đi!"

Cửa chậm rãi mở ra, Ninh Tự Thuỷ bị người sau lưng đẩy vào, cả người ngã vào trong, cửa đóng lại rất nhanh.

Toàn bộ kho để hàng hoá rất trống trải, không biết gió nơi nào thổi vào, cảm giác lạnh lẽo, ánh sáng không được tốt cho lắm, nhìn lại dưới ánh đèn lờ mờ thấy thân thể nhỏ bé của Tịch Nhược bị người dùng sợi dây treo ngược lên, hai tay hai chân đều bị trói chặt, không cách nào nhúc nhích, miệng bị băng vải buộc chặt. Sắc mặt tái nhợt đáng sợ, mắt cũng bị miếng vải bịt kín . . . . . . Đôi má ửng đỏ, có vài vết xước nhỏ, chảy ra chút máu.

Có lẽ bị người đánh qua, thân thể nhỏ bé ở giữa không trung đong đưa, như bông hoa đang chịu đựng cơn cuồng phong, yếu ớt không chịu nổi đã kích.

Lông mày đen đẹp như vẽ của Ninh Tự Thuỷ nhíu lại, nhìn Tịch Nhược chăm chú, tim co rút đau đớn từng cơn.

Tịch Nhược không thấy được, cũng không nghe được, nhưng bé có thể phân biệt trong không khí ẩm thấp có mùi hương quen thuộc, đó là mùi hương thoang thoảng đặc biệt trên người Ninh Tự Thuỷ. Thân thể nhỏ bé không ngừng giãy giụa, vặn vẹo, ý bảo cô không được qua đây, hãy mau chóng rời đi.

"Dương Lưu Vân, tôi biết rõ là cô, xuất hiện đi!" Ninh Tự Thuỷ mím môi, tiếng nói lạnh như băng vang lên, ánh mắt từ trên người Tịch Nhược dời đi, chầm chậm ngừng lại ở góc rẽ tối tăm bên phải, một bóng người di chuyển chậm rãi.

Đã lâu không gặp Dương Lưu Vân, như chỉ còn da thịt trắng nõn, một đôi mắt xinh đẹp đã bị căm hận vùi lấp. Một thân quần áo bó sát màu đen, bao lấy thân thể gầy nhỏ. Lộ ra xương quai xanh lồi lõm, chỉ có một khoảng thời gian ngắn, cô lại có thể gầy thành như vậy, có thể thấy được thời gian ở trong tù cũng không dễ chịu chút nào.

Bước chân chậm rãi đi ra, dừng lại ở một đầu dây thừng khác, đôi môi đỏ mọng diễm lệ tươi cười, nhẹ nhàng giương lên làm cho người ta sợ hãi. "Ninh Tự Thủy, đã lâu không gặp."

Vẻ mặt Ninh Tự Thuỷ bình tĩnh nhìn cô, thấy được trong lòng cô trần đầy oán hận, đôi tay ẩn trong tay áo phía sau lưng giơ lên. "Đây là chuyện giữa tôi và cô, không liên quan Tịch Nhược, mau thả bé ra."

Dường như đối với lời nói của cô Dương Lưu Vân không nghe thấy, ngón tay thon dài nhẹ nhàng lướt trên sợi tóc rơi xuống của mình, đôi mắt lạnh lẽo như muốn ném Tịch Nhược ra xa. "Mày xem con bé lớn lên càng giống như mày-- bị coi thường như nhau!"

Ninh Tự Thuỷ ngẩn ra, những lời này rất quen, năm năm trước Kỷ Trà Thần ở trong phòng bệnh đã từng nói với mình những lời như vậy!

"Ninh Tự Thủy, mày có biết tao hận mày bao nhiêu hay không? Năm năm trước vì sao mày không chết? Tại sao mày không chết còn muốn trở về? Nếu mày không xuất hiện, tao sẽ không hai bàn tay trắng. Tao sẽ không mất đi Đường Diệc Nghiêu, càng sẽ không mất đi Thần. Mày có biết mày đáng ghét đến mức nào hay không? Tại sao ngay cả chết cũng muốn chiếm lấy tim của Thần!"

Giọng nói cuồng loạn. Thù hận trong ánh mắt ngày càng mãnh liệt, đủ để làm người chết cháy.

"Cô hận tôi." Đôi mắt Ninh Tự Thuỷ lướt qua nhìn về phía cô ta: "Cô có thể giết tôi, miễn là cô thả Tịch Nhược ra."

"Yên tâm, dáng dấp con bé dễ thương như vậy, tao làm sao có thể cam lòng giết bé? Vậy phải xem mày lựa chọn như thế nào rồi!" Trong mắt Dương Lưu Vân càng đậm ý cười, cầm điện thoại di động đưa ra một hình ảnh, ở cửa bến tàu người Đường Diệc Nghiêu bị treo ngược lên, cả người chỉ dựa vào một sợi dây thừng đang gắng sức chống đỡ trọng lượng cơ thể, nếu dây thừng đứt, anh ta sẽ rơi xuống biển.

Nếu như tứ chi tự do, đương nhiên Đường Diệc Nghiêu sẽ không có chuyện, nhưng giờ phút này hai tay anh bị trói chặt, hai chân còn bị cột lên tảng đá. Lúc này rớt xuống biển, không có ai cứu, chắc chắn là phải chết.

Chợt hiện lên một chút hoảng hốt, ánh mắt lạnh lùng nhìn cô ta chằm chằm, tiếng nói lạnh nhạt vang lên: "Dương Lưu Vân, cô còn có tính người hay không? Cô tổn thương Đường Diệc Nghiêu còn chưa đủ, thật muốn hại anh ta chết mới cam tâm sao?"

"Tao làm sao cam lòng tổn thương anh Diệc Nghiêu của tao. Ninh Tự Thủy, chính mày hại chết anh ấy! không phải mày là một thiên sứ thiện lương nhất sao? Một bên là con gái ruột, một bên là Đường Diệc Nghiêu trung thành với mày, mày muốn chọn người nào? Hôm nay tao muốn xem mày thiện lương như thế nào? Khoan dung cứu giúp ra sao!"

"Cô điên rồi!"

Đường Diệc Nghiêu không thể chết được, Tịch Nhược càng không thể có chuyện!

"Ha ha. . . . . ." Dương Lưu Vân cười rộ lên: "Tao điên rồi, nhưng mà mày không có thời gian nữa, Diệc Nghiêu chống đỡ không nổi rồi!"

Đôi mắt Ninh Tự Thuỷ bình tĩnh nhìn Đường Diệc Nghiêu chằm chằm, anh thật không giữ vững nổi nữa rồi, cơ thể lảo đảo muốn ngã, mỏng manh như nụ hoa trong giông tố, không chịu nổi đã kích.

Cho dù Đường Diệc Nghiêu có lỗi, nhưng những ngày qua anh ta đã thật lòng hối cải, vì sai lầm của mình mà chuộc tội, vì sao anh hết lần này đến lần khác bị Dương Lưu Vân làm hại? Tại sao anh ta muốn đi tìm cái chết?

Tịch Nhược vẫn còn đung đưa giữa không trung, đầu nhỏ không ngừng lắc lư, như muốn nói cho cô biết, không cần phải để ý đến mình. . . . . .

Dương Lưu Vân thích thú nhìn cô, chờ Ninh Tự Thuỷ đưa ra lựa chọn. . . . . . Nếu Ninh Tự Thuỷ chọn cứu con gái mình, như vậy cô ấy với mình có gì khác nhau đâu? Giống nhau vì sự ích kỷ, cũng vì tình yêu của mình mà tổn thương người khác!

"Nghĩ xong chưa? Sự kiên nhẫn của tao có giới hạn. . . . . ." Ngón tay Dương Lưu Vân phủ lên dây thừng, chỉ cần cô tháo lỏng dây thừng kia ra một đoạn, Tịch Nhược sẽ từ giữa không trung rơi xuống. Bình thường con bé đã khó có thể sống rồi, huống chi thân thể Tịch Nhược căn bản vốn đã rất yếu.

Bốn người đàn ông vẫn đề phòng chỉa súng về phía cô, không cho cô một cơ hội phản kháng.

Giờ phút này, cô chỉ có hai lựa chọn, đi hoặc là ở!

"Thật ra thì. . . . . ." Mi mắt Ninh Tự Thuỷ cụp xuống bỗng mở lên, nhìn thẳng vào Dương Lưu Vân chằm chằm: "Cho dù tôi đi hay ở, hôm nay cô cũng sẽ không bỏ qua cho ba người chúng tôi. Bất kỳ người nào cũng khó mà sống sót rời khỏi nơi này."

"Ha ha. . . . . ." Dương Lưu Vân kiềm chế không được ngửa đầu cười rộ lên: "Ninh Tự Thuỷ mày quả thật rất thông minh, thật sự tao không có ý định để cho các người rời khỏi nơi này! Đường Diệc Nghiêu anh ta phản bội tao, chết cũng đáng đời! Còn mày và nghiệt chủng của mày thay vì oán trách thì nên chết đi!"

"Tao thừa biết đứa bé này là con của Thần! Anh ấy để cho mày sinh ra đứa bé, chịu nhiều đau khổ như vậy, tao thật muốn nhìn dáng vẻ suy sụp của mày khi mất đi con bé một lần nữa. Có thể càng đặc sắc, vui tai vui mắt hơn so với năm năm trước hay không."

Lại là năm năm trước.

Hai tay Ninh Tự Thuỷ để ở hai bên nắm lại thật chặt, môi mỏng lạnh lẽo mấp máy: "Năm năm trước cô cố ý bố trí cạm bẫy giá họa cho tôi, chính vì để cho Kỷ Trà Thần mất đi lý trí giết con của tôi. Uy hiếp tôi. . . . . . Thế nhưng, Dương Lưu Vân cô không có bản lãnh này. Cho tới nay người đứng ở phía sau cô, rốt cuộc người cứu cô ra từ trong nhà lao là người nào?"

Đôi mắt cô ta chợt lóe lên vẻ phức tạp, ngẩng đầu lên, trả lời cương quyết: "Không có ai đứng sau lưng tao, tất cả đều là tao làm đấy. Kể cả cho những người kia liên tục đuổi giết mày cũng là tao an bài! Chỉ tiếc, mày may mắn mấy lần đều tránh khỏi."

Mặc dù cô ta nói xác thực như vậy nhưng không có chút thuyết phục nào. Một mình cô ta làm sao có thể làm được nhiều chuyện như vậy?

"Ninh Tự Thủy, tao còn có thể cho mày một lựa chọn. Đó chính là quỳ ở trước mặt tao, thừa nhận mình là một tiện nhân! Như thế. . . . . . Biết đâu tao có thể bỏ qua cho nghiệt chủng này." Dương Lưu Vân đột nhiên thay đổi chủ ý, nụ cười đều là lạnh lẽo.

Ánh mắt Ninh Tự Thuỷ dời đến trên người Tịch Nhược, mím chặt môi không nói một lời.

Ngón tay Dương Lưu Vân vừa mở dây thừng vừa cười nhạt: "Thế nào trong lòng mày nghiệt chủng này có còn quan trọng hay không? Mày thà để con bé chết, cũng không muốn quỳ xuống cầu xin tao sao?"

"Được." Giọng nói trong trẻo vang lớn quanh quẩn trong không gian. "Tôi quỳ, miễn là cô có thể tha cho Tịch Nhược."

"Tao đồng ý với mày, coi như theo ý mày tao không giết con bé, nghiệt chủng này cũng sống không được bao lâu. "Ánh mắt Dương Lưu Vân dừng lại ở hai người đàn ông sau lưng cô: "Mau dùng di động chụp lại cảnh này, để cho tất cả mọi người biết Ninh Tự Thuỷ quỳ gối trước mặt tao như chó vẩy đuôi mừng chủ."

Người áo đen gật đầu, để súng xuống, móc điện thoại di động từ túi ra mở chức năng quay phim, nhắm vào Ninh Tự Thủy. . . . . .

Ninh Tự Thuỷ di chuyển bước chầm chậm, từng bước từng bước đi tới phía cô ta. Dưới ánh đèn u ám, khuôn mặt lạnh lùng bình tĩnh, đôi mắt tĩnh lặng như nước không hiện một chút rung động.

"Dừng lại." Lúc chỉ còn khoảng cách năm bước chân, Dương Lưu Vân mở miệng, đôi mắt cảnh giác nhìn Ninh Tự Thủy, không quên cô là nhà ảo thuật, lại có bản lĩnh, nếu như tiếp cận mình quá gần cũng không phải chuyện tốt. "Quỳ xuống."

Hai chân thon dài thẳng tắp được quần thụng bao bọc, lúc hai đầu gối hơi hạ xuống, đột nhiên cửa bị người đá văng, ánh nắng nhanh như chớp chiếu vào, bóng dáng mờ nhạt tiến đến gần, tiếng nói lạnh nhạt vang lên: "Tự Thủy, không thể quỳ."

Tất cả mọi người đều kinh hãi, một giây sau Dương Lưu Vân mới kịp phản ứng, ngón tay tháo dây thừng ra. . . . . .

Ninh Tự Thuỷ kinh ngạc nhanh chóng rút súng từ bên hông ra hướng về Dương Lưu Vân bóp cò, viên đạn nhanh chóng bay xuyên qua thân thể Dương Lưu Vân, máu văng khắp nơi, mùi vị sống chết cùng máu hoà vào cùng một chỗ, tràn ngập trong không khí.

Nhưng sau đó Dương Lưu Vân không còn biết gì, tay đã tháo dây thừng rồi, chỉ nhẹ nhàng kéo ra. Dây thừng chuyển động thật nhanh, Tịch Nhược giống như khói lửa lao ra từ bóng tối còn ở giữa không trung trong nháy mắt vô cùng suy yếu. . . . . .

"Tịch Nhược. . . . . ." Cả người Ninh Tự Thuỷ đều dừng lại, thân thể cứng nhắc cũng không thể nhúc nhích.

Liên Phượng Vũ chạy thật nhanh về phía giữa nơi Tịch Nhược rơi xuống, còn Ninh Tự Thuỷ một giây sau mới phản ứng kịp xoay người hướng về phía bốn người đàn ông liên tục bóp cò, cũng không biết bắn bao nhiêu viên đạn, đến khi tất cả mọi người ngã xuống đất không dậy nổi cô mới phản ứng được.

"Ô ô. . . . . ." Tịch Nhược tưởng là mình sắp chết, lại không nghĩ rằng lọt vào trong lồng ngực mềm mại, tim gần như muốn nhảy lên tới cổ họng, cả người bị mồ hôi thấm ướt.

Ninh Tự Thuỷ đứng lên, quay đầu lại nhìn hai tay Liên Phượng Vũ ôm Tịch Nhược thật chặt, đầu đầy mồ hôi, bộ dáng căng thẳng, toàn bộ trong mắt đều là khẩn trương. Lúc ánh mắt hai người cùng chạm vào nhau, mới yên lòng nở nụ cười.

Tất cả áy náy, tất cả lời cảm ơn đều ở trong ánh mắt này, khóe miệng khẽ nhếch lên đường cong, trong không gian tĩnh lặng hai người nhìn nhau, nỗi băn khoăn đã hết.

Hai cánh tay Liên Phượng Vũ ôm chặt Tịch Nhược, trong ánh mắt dịu dàng cho bé một cái mỉm cười. Không cần giải thích, không cần nói lời cám ơn, càng không cần xin lỗi, cho dù xảy ra chuyện gì, anh mãi mãi sẽ bảo vệ cô và Tịch Nhược. . . . . . mãi mãi!

Có nhiều thứ, chúng ta không cách nào lấy được, cũng chỉ có thể nhìn, chẳng qua là xem, xem chúng ta có rời bỏ mọi thứ hay không.

Khóe miệng Ninh Tự Thuỷ còn chưa duy trì nụ cười bao lâu, bỗng nhiên vẻ mặt cứng đờ, lời nói đã đến miệng lại không nói ra được, vì ngay lúc đó, súng từ trong tay Dương Lưu Vân bắn ra viên đạn không hề báo trước xuyên qua trán Liên Phượng Vũ. . . . .

Máu màu đỏ thắm tung toé, bắn lên gương mặt trắng bệch như tờ giấy của Tịch Nhược, như là huyết lệ chậm rãi rơi xuống. . . . . .

Nụ cười trên môi anh cứng ngắc, ánh mắt ngừng ở gương mặt cô, không nói một lời, chỉ là thân thể cứng nhắc chậm rãi ngã xuống. . . . . .

"Ô ô. . . . . . Ô ô. . . . . ." Tịch Nhược nhận thấy có chất lỏng trên gương mặt mình, lúc đầu là ấm áp dần dần lạnh như băng, làm cho người ta sợ hãi ớn lạnh.

Dương Lưu Vân thở hổn hển, trong mắt lộ ra ý cười thoả mãn, cuối cùng nhắm hai mắt lại. . . . . .

"Liên. . . . . ." Rốt cuộc Ninh Tự Thuỷ trở lại giọng nói của mình.

Bịch --

Thân thể cứng ngắc của Liên Phượng Vũ ngã trên mặt đất, đôi tay còn ôm Tịch Nhược thật chặt bảo hộ trong ngực, hơi thở suy yếu, đôi mắt trống rỗng tối tăm nhìn lên bầu trời.

"Liên. . . . . . Liên. . . . . ." Ninh Tự Thuỷ nhào tới bên cạnh anh, hai tay giữ chặt tay anh, nhiệt độ cơ thể anh lạnh lẽo không có chút độ ấm, giống như một khối băng không thể hòa tan.

Trước mắt mờ mịt, là hận ý, là vô cùng đau đớn, là trăm mối cảm xúc ngổn ngang. . . . . .

Yêu, hận, trách móc, nhớ nhung, dây dưa cùng một chỗ, cuối cùng lạc mất phương hướng rồi.

Liên Phượng Vũ nắm thật chặt tay cô, gương mặt cứng đờ cố gắng nặn ra một nụ cười. Sự khó thở, đứt quãng, khó khăn nói ra một câu: "Tịch Nhược. . . . Không có việc gì. . . . Cứu Đường.. . . . Đường. . . ."

Tiếng nói trầm thấp thê lương làm sao cũng nói không ra hai chữ "Diệc Nghiêu", chỉ cầm chặt tay cô dần dần mất đi sức lực. . . . . . Mi mắt mệt mỏi từ từ cụp xuống. . . . . .

Rõ ràng Ninh Tự Thuỷ cảm thấy có cái gì đó từ đáy lòng bị người khác xé ra, đau đớn không thể tiếp tục được nữa, hai tay nắm thật chặt tay anh, không cho nó hạ xuống. Giọng nói nghẹn ngào không rõ ràng: "Liên, đừng. .. Anh phải kiên trì! Em nhất định sẽ cứu anh . . . . Anh đừng rời khỏi em. . . . . . Anh không thể rời khỏi em."

Máu từ sau ót anh lan ra ngoài thành từng mảng lớn, nhiễm đỏ sàn nhà cùng bụi bậm hoà vào cùng một chỗ. . . . . .

Những hạt bụi dường như trôi lơ lửng trong không khí bi thương lạnh lẽo, ẩm thấp làm cho không cách nào hít thở trong không khí mỏng manh . . . . . .

Đôi mắt đen láy Liên Phượng Vũ không có lưu lại chậm rãi hạ xuống, lông mi dày bất động, như cùng nhau biến mất.

"Liên. . . . . . Liên. . . . . ." Dù thế nào Ninh Tự Thuỷ cũng cố gắng gọi anh tỉnh lại. . . . . .

Nhưng đang lúc cấp bách, không có đủ thời gian nữa. . . . . Đường Diệc Nghiêu còn đang chờ cô đi cứu mạng! Nhanh chóng cởi bỏ dây thừng cho Tịch Nhược . . . . . .

Tịch Nhược nhìn rõ mặt cô, lập tức mở miệng: "Mẹ, cha ... Người. . ." Ánh mắt thấy vũng máu lớn, bị dòng máu dọa sợ nói không ra lời!

Ninh Tự Thuỷ nhẹ nhàng ôm bé môt cái, rất nhanh buông ra, đưa điện thoại di động nhét vào trong tay bé: "Tịch Nhược, con là đứa bé kiên cường. Gọi điện thoại tìm người tới cứu Liên, mẹ còn phải đi cứu người!"

Tịch Nhược không giống như đứa bé khác bị dọa sợ không biết làm sao, phản ứng lại rất nhanh. Thận trọng gật đầu: "Mẹ, yên tâm!"

Lúc này Ninh Tự Thuỷ không có nhiều lời nữa, lúc đứng lên muốn chạy đi, quay đầu lại nhìn Dương Lưu Vân hôn mê trên mặt đất, trong mắt tràn đầy oán hận đã đến cực hạn. Nếu như không phải bây giờ vội vàng đi cứu Đường Diệc Nghiêu, hận không thể mang cô ta nghiền xương thành tro!

Liên, xin anh chịu đựng! Nhất định phải kiên cường sống sót. . . . . .

Cám ơn anh những năm này chăm sóc cho em, bỏ qua những lỗi lầm, bao dung, không yêu cầu báo đáp . . . . .

Cám ơn anh đã ở đây, còn em đã bỏ lại anh phía sau nhưng anh vẫn như trước đứng ở phía sau bảo vệ em và Tịch Nhược, cho nên anh không thể rời bỏ em. . . . . . Tuyệt đối không thể!

Liên, anh có nghe thấy không? Tuyệt đối, tuyệt đối

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net