Chương 187: Số mệnh đã định trước kết cuộc, chia lìa (2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


  Sau đó vài năm, anh ta cũng không trực tiếp ở bên cạnh Kỷ Trà Thần, trái lại được đưa đi nước ngoài, trải qua cuộc sống như người bình thường. Kỷ Trà Thần cũng không nói với anh ta nhiều về chuyện nhà họ Kỷ, nhưng từ trong miệng người khác cũng biết được phần nào.

Một lần Kỷ Trà Thần bị thương, anh ta không cho phép mình chùn bước liền học đại học y vì khi Kỷ thiếu bị thương thì mình có thể giúp được việc. Lúc đó, Kỷ Trà Thần biết ý định anh ta cũng không phản đối, chỉ tiếc cho anh ta không chọn ngành luật mà mình thích.

Không để phụ lòng tin tưởng và làm mất lòng tin, anh ta vất vả bỏ ra công sức nhiều gấp mười lần so với người khác, lựa chọn học cùng lúc y khoa và pháp luật, chỉ để mình có tư cách đứng bên cạnh Kỷ Trà Thần hơn.

Từ nước ngoài trở về, Kỷ Trà Thần sắp xếp cho anh vào Kỷ thị, Thiệu Vũ Hiên không để anh thất vọng, bất kể chuyện gì đều xử lý chu đáo, cũng không lộ ra sơ suất nào. Mấy năm này Kỷ Trà Thần mưu tính đưa nhà họ Kỷ từ đen rửa thành trắng, nói thì rất dễ nhưng làm lại vô cùng khó khăn. Kỷ Trà Thần chưa bao giờ từ bỏ, Thiệu Vũ Hiên cũng không oán trách một tiếng, luôn mỉm cười bên cạnh anh vì anh làm bất cứ chuyện gì.

Phần lớn những vết sẹo trên người Kỷ Trà Thần đều do anh ta khâu lại, bọn họ cùng nhau tranh đấu vật lộn suốt thời gian dài, về sau Kỷ thị mới dần ổn định. Kỷ Trà Thần đã là nhân vật oai phong một cỏi, Thiệu Vũ Hiên rút khỏi hai vị trí trên, trông coi bệnh viện Kỷ Trà Thần giao cho mình, trên danh nghĩa cố vấn luật sư đứng đầu Kỷ thị.

Anh đối với Kỷ Trà Thần là yêu nhưng chưa bao giờ biểu hiện, cũng không che giấu, và coi đó là chuyện đương nhiên như vậy. Giống như lúc anh nói với mình: "Đừng sợ, tôi sẽ không để cho cậu chết", người thiếu niên đó cũng đã mở ra cái khoá trong lòng anh rồi tiến vào.

Dù cho mười mấy năm rồi vẫn một lòng, cho đến khi hô hấp ngừng lại mới thôi.

Nếu không có cách gì giữ lại người mình yêu mến, vậy thì đón nhận anh ta là anh em. Bởi lẽ biết rõ Kỷ Trà Thần không thể nào chấp nhận một loại tình yêu quái dị như vậy, đó là lí do mà những năm này lựa chọn thân phận là anh em để ở lại bên cạnh anh. Trơ mắt nhìn anh tiếp nhận Ninh Tự Thủy, rơi vào đau khổ, trong lòng mình anh như người cường thế đứng ở đỉnh trên cao nhìn xuống càng ngày càng xa. . . . .

Đau lòng, hoảng sợ, luống cuống, cuối cùng vẫn không có cách nào tiếp nhận!

Người làm Kỷ Trà Thần thay đổi không nên xuất hiện, nên biến mất. . . . . .

Thế nên, bắt đầu liên tiếp bố trí, vì được Kỷ Trà Thần tín nhiệm, cộng thêm anh cẩn thận từng li từng tí, cũng từ không để lại sơ hở, mới không để lộ thân phận của mình. Vốn cho rằng cả đời đều có thể che giấu không người nào biết sự tình, lại không nghĩ rằng giờ phút này bại lộ như bóng tối dưới ánh mặt trời, không thể nào che giấu.

Thói quen Thiệu Vũ Hiên là cầm dao giải phẫu rốt cuộc tay cầm lấy súng, chưa bao giờ nghĩ đến có một ngày như vậy, sẽ dùng nòng súng lạnh lẽo chỉ vào Kỷ Trà Thần.

Ở sâu tận đáy lòng, Thần giống như một trang nam tử!

Mắt phượng ẩn chứa ý cười, ánh mắt từ từ sáng lên, nhưng tầm mắt lại mơ hồ; dưới ánh sáng màu cam giọt nước mắt lấp lánh chảy ra khỏi khóe mắt, lại khó có thể phát hiện. Thân ảnh phản chiếu dài trên mặt đất, cảnh tượng lạnh nhạt.

Đôi mắt nghiêm túc của Kỷ Trà Thần không có bất kỳ tình cảm nào, kiếm môi mím lại đường cong lạnh lùng, ngón tay đặt lên cò súng, chỉ cần dùng sức bóp cò, viên đạn sẽ bay ra ngoài! Đây là một lần đánh cuộc, giành thắng thua giữa bọn họ, cuối cùng ai sẽ là người sống sót!

Bốn mắt giao nhau, giờ phút này lời nói đều là vô nghĩa, ngầm hiểu trong lòng, lúc này đã rõ ràng ý nghĩ lẫn nhau. . . . . .

Sắc trời dần dần u ám, khói dày đặc cuồn cuộn, lượn lờ chung quanh chỗ hai người họ, làm cho bầu không khí trở nên bi thương và áp lực.

Ba. . . . . .

Hai. . . . . .

Lúc Kỷ Trà Thần đếm ngược trong lòng, cuối cùng lẩm nhẩm chữ "Một", ngón tay không hề do dự bóp cò, viên đạn bay nhanh ra ngoài. . . . . .

Trong giây phút đó Thiệu Vũ Hiên chợt nở nụ cười sáng lạn, cánh tay cứng đờ vô lực hạ xuống, mắt phượng ẩn chứa ý cười, vẻ mặt ôn nhu khóa lại khuôn mặt lạnh lùng, nét mặt anh biến sắc. . . . . .

Viên đạn xuyên qua ngực, máu văng khắp nơi, trong lúc hoảng hốt nghe thấy được cả mùi cháy khét, đau đớn lan tràn khắp tứ chi, sắc mặt trắng bệch, ý cười trong mắt mang theo tuyệt vọng, cơ thể cứng ngắc vô lực ngã về sau.

"Thiệu Vũ Hiên !" Lúc bấy giờ ánh mắt Kỷ Trà Thần cả kinh rốt cuộc cũng phản ứng kịp, ném súng trong tay xuống, sải bước đi nhanh về phía anh ta. . . . . .

Tại sao?

Tại sao không nổ súng?

Vì sao phải chọn để cho tôi giết cậu?

Thiệu Vũ Hiên, rốt cuộc cậu nghĩ gì?

Bịch. . . . . .

Thân thể nặng nề ngã xuống đất, như hạt bụi bay lên theo chiều gió. Kỷ Trà Thần ôm lấy cơ thể anh, ngón tay đều run rẩy, khẽ nguyền rủa: "Thiệu Vũ Hiên, tại sao cậu không nổ súng?"

Thiệu Vũ Hiên im lặng nằm trong ngực anh, khóe miệng hiện lên nụ cười, tình cảm không thay đổi, thâm tình không dứt. . . . . .

Kỷ Trà Thần thò tay cầm cây súng bên cạnh anh thì ngây ngẩn cả người. . . . . . Hộp đạn trống không, rõ ràng không có một viên đạn.

"Cậu. . . . . ."

Thiệu Vũ Hiên nhìn anh cười rộ lên, máu trong ngực tuôn ra càng nhiều, dưới người anh máu tụ thành một vũng, trong không khí đau thương cùng mùi vị của máu, nồng nặc, có cảm giác buồn nôn.

Ánh mắt mê luyến nhìn anh, tràn đầy tiếc nuối và mê đắm, nụ cười nơi khóe miệng tràn đầy hạnh phúc; muốn mở to đôi mắt nhìn rõ bộ dáng anh, dường như muốn mang cả dáng vẻ của anh khắc vào trong xương cốt, cho dù chết đi cũng sẽ không quên nữa!

"Thật xin lỗi. . . . . . Tôi. . . . . . Tôi yêu anh." Môi mỏng đóng mở nhiều lần, cuối cùng gian nan nói ra một câu, câu nói tưởng chừng như cả đời không dám nói ra khỏi miệng.

"Vũ Hiên. . . . . . Vũ Hiên. . . . . ." Kỷ Trà Thần nhíu chặt mày, thân thể anh bắt đầu co quắp, nhiệt độ cơ thể từ từ giảm xuống, hô hấp như ẩn như hiện, như biến mất bất cứ lúc nào.

Đôi mắt Thiệu Vũ Hiên nặng trĩu chống đỡ không nổi, lông mi thon dài khẽ run, muốn nhắm mắt lại nhưng lại không nỡ. Thật sự không bỏ được, luyến tiếc khi không thấy được mặt anh.

Mặc dù đến phút cuối cùng, tôi vẫn như cũ không có cách nào nổ súng về phía anh! Không cách nào tự tay giết anh . . . . . . Cũng không có biện pháp khoan dung cho sự tồn tại của Ninh Tự Thuỷ, cho nên, cuối cùng chỉ có thể để anh tự tay giết chết tôi. . . . . .

Nếu như không thể ở cùng nhau, bất luận kề bên hoặc rời xa, đều là một loại hành hạ.

Mà giờ đây, cũng là giải thoát cho anh.

Ánh mắt trống rỗng vô hồn ngắm nhìn bầu trời, giống như quay trở về giữa mùa đông mông lung năm ấy, rất lạnh, rất lạnh. . . . . . Lúc xe đụng vào rất đau, rất đau. . . . . . Bông tuyết bay phấp phới đầy trời như linh hồn đang khiêu vũ, máu thấm vào trên mặt tuyết trắng tinh lấp lánh, như hoa sen máu nở rộ, cao quý và tà mị. . . . . .

Thiếu niên đứng bên cạnh kia, khuôn mặt lạnh lùng, ánh mắt tràn đầy cường thế và ngang ngược không hoảng sợ trước cơn sóng dữ, anh trông như trẻ con nhưng từng trải tiếng nói lạnh như băng vang vọng ở bên tai: "Đừng sợ, tôi sẽ không để cho cậu chết."

Rõ ràng là giọng nói lạnh lùng, vì sao nghe ấm áp như vậy. Mê luyến muốn nghe cả đời cũng không thấy chán ghét, cứ như vậy vẫn muốn nghe tiếp.

Tay phải vô lực không biết từ đâu chậm rãi ra sức nâng lên, run rẩy giữa không trung, muốn bắt lấy tay của thiếu niên đứng trong đống tuyết; tay anh cũng lạnh lẽo như vậy có đúng hay không, nhưng sẽ làm cho người cảm thấy ấm áp. . . . . .

Mọi hình ảnh bị phá vỡ, lộn xộn dưới đất, máu đỏ tươi chói mắt; nước mắt từ trong khoé mắt chậm rãi rơi xuống, nụ cười khóe miệng dần dần đắng chát, tay yếu ớt không còn sức rơi xuống, như sao băng từ trên trời rơi xuống, thật nhanh, bắt không được . . . . . .

"Vũ Hiên. . . . . ."

Giọng Kỷ Trà Thần trầm thấp, đưa tay muốn bắt lấy tay anh ta, ngón tay lại run rẩy bắt không được, lại kề sát ngón tay anh, trơ mắt nhìn máu dính đầy tay anh ta hung hăng rơi xuống trên mặt đất, phát ra tiếng nói nặng nề.

"Vũ Hiên. . . . . ."

Hận ư? Nếu không có Thiệu Vũ Hiên, tất cả bi kịch sẽ không xảy ra; thế nhưng tình nghĩa anh em những năm này, cũng không phải giả dối. . . . . .

Anh ta lừa mình. . . . . .Gạt mình tự tay giết anh ta rồi . . . . .

Hai đầu gối Kỷ Trà Thần quỳ trên mặt đất, ôm thi thể anh ta, đôi đồng tử màu đen vẫn nhìn chằm chằm vào dáng vẻ ngủ yên bình thản, giờ đây toàn bộ trách móc cùng oán hận đều không còn ý nghĩa; người đã mất, việc đời còn dài hơn, còn muốn căm hận như thế nào? Căm hận cũng không cách nào bù đắp lại mọi thứ, không thể để mọi thứ quay lại như lúc đầu. . . . . .

Không có Đường Diệc Nghiêu, không có Thiệu Vũ Hiên, không có nhà họ Kỷ, Ninh Tự Thuỷ và Tịch Nhược đã rời đi, hoá ra "Hai bàn tay trắng" trong miệng Ninh Tự Thuỷ chính là giờ phút này!

Đây, chính là báo ứng của anh!

"Ha ha. . . . . ." Kỷ Trà Thần không nhịn được ôm anh ta cười rộ lên, khóe môi tràn đầy khổ sở, càng giống như rễ cây sinh trưởng tươi tốt quấn quanh bụi cây.

Đột nhiên sau lưng xuất hiện một bóng đen, cả người anh mỏi mệt còn chưa phản ứng kịp thì con dao găm lạnh lẽo mạnh mẽ đâm vào trong cơ thể anh, rút ra thật nhanh rồi đâm vào một lần nữa . . . . . .

Kỷ Trà Thần nhíu mày, khổ sở rên thành tiếng, trên trán toát ra mồ hôi lạnh, sắc mặt trắng bệch như người chết, dường như nơi nào đó trên cơ thể có cái gì từ từ tràn ra, bắt đầu là chậm rãi, dần dần trở thành dữ dội, như dòng nước ngược....

Quay đầu lại, phản chiếu trong đôi mắt là gương mặt dữ tợn của người đối diện, lạnh lẽo bức người, mũi dao dính máu anh, dòng máu đỏ tươi từng giọt từng giọt rơi trên mặt đất, cùng với máu Thiệu Vũ Hiên hoà vào một chỗ. . . . . .

"Tên ác ma này, mày nên đi xuống địa ngục đi." Khi tiếng nói u ám vang lên thì dao găm đâm vào bụng anh một lần nữa. . . . .

Máu văng khắp nơi, tuôn trào mãnh liệt, giống như vòi nước không khoá, không cách nào dừng lại, chảy ra không ngừng, trên mặt đất máu tụ thành sông, từng mảng từng mảng lớn, nhìn mà giật mình, máu trên quần áo chảy đầm đìa. . . . . .

Hơi thở đông cứng----

Thân thể rã rời không còn sức chống đỡ thêm nữa, ngã vào trong vũng máu, khuôn mặt lạnh lùng dính đầy máu, nhếch nhác, dữ tợn. . . . . .

Bóng đen rất nhanh biến mất. . . . . .

Màn đêm buông xuống, ánh đèn rực rỡ sáng lên, mọi thứ đều tĩnh lặng. Không khí lạnh lùng đáng sợ, đau thương lại lặng im không tiếng động, ngai ngái mùi máu tanh.

Kỷ Trà Thần nằm co quắp trên đất, thở thoi thóp; hàng lông mi xinh đẹp run rẩy không ngừng, tất cả đều là máu, ngón tay đặt trên mặt đất, ánh mắt nhìn lại về hướng kia, trong mắt thoáng qua một chút không cam lòng. . . . . .

"Tự Thủy... Tự Thủy..."

Tiếng nói trầm thấp thì thầm nhỏ đến không thể nghe được trong không gian yên tĩnh rồi lại vang vọng vô cùng rõ ràng . . . .

Đời thứ nhất anh yêu em, yêu đến tận xương cũng thấy chưa đủ; đời thứ hai anh hận em, hận đến đánh mất xương cốt của mình chỉ để quên em. . . . . .

Ba đời, thứ lỗi anh còn muốn muốn cả ba đời, anh tuyệt đối sẽ không tổn thương em nữa. . .

Anh không thể chết được, còn có ba đời, đời thứ ba anh phải đợi em quay về . . . . .  

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net