Chương 188: Số mệnh đã định trước kết cuộc, chia lìa (3)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


  Niềm tin trong lòng được đốt lên, cả linh hồn dường như gắng sức; dùng hết sức lực toàn thân, cũng không cách nào đứng lên được. Vươn hai tay dài dính đầy máu chậm rãi tiến về phía trước, kéo lê thân thể máu chảy đầm đìa bò lên trước. Như sâu róm muốn phá kén thành bướm đang liều mình giãy giụa, chỉ vì muốn được nhìn thấy ánh sáng. . . . . .

Mà anh, bất quá là vì ba đời. . . . . .

"Mình không thể chết được. . . . . . Tự Thủy. . . . . . Ba đời. . . . . ."

Môi mỏng khẽ đóng khẽ mở, nói không thành tiếng, bản thân cố gắng chống đỡ, hoàn toàn không biết sức lực từ đâu tới, thân thể không còn sức gắng bò chầm chậm, kéo theo vết máu dài sau lưng, nhìn mà phát hoảng làm cho người ta sợ hãi. . . . . .

Tự Thủy...

Mi mắt nặng trĩu, đầu váng mắt hoa, mọi thứ đều không thấy rõ, ý thức từng chút từng chút mơ hồ, vươn tay phải ra nắm thật chặt cào trên mặt đất vẫn muốn tiếp tục tiến về phía trước, nhưng không còn hơi sức, hô hấp từ từ ngừng lại. . . . . .

Bùm --

Âm thanh trầm lắng vang lên, như một tảng đá hung hăng nện vào lòng người, đau đớn khó chịu, gần như không thể thở.

Ánh trăng lạnh lẽo treo trên cao, ánh trăng trắng toát chiếu xuống thành phố này, hoá ra thê lương như thế, vô cùng bi thương. . . . . .

Toàn bộ đắm chìm trong bóng tối, muốn thoát khỏi gông xiềng lại vĩnh viễn bị gông cùm xiềng xích.

*************

Ninh Tự Thuỷ lẳng lặng ngồi ở phòng chờ, ánh đèn chói mắt làm cho đôi mắt đau buốt, vẻ mặt bình tĩnh không để ý đến mọi thứ, ánh mắt tĩnh lặng như gương, không sóng không gió. Nhưng bổng nhiên trong lúc đó, cảm thấy ngực đau đớn như bị dao găm đâm vào, theo bản năng cắn khóe môi, dùng sức đến cắn nát khóe môi, mùi vị ngai ngái trong khoang miệng không ngừng lan ra. . . . . .

Trán rịn ra mồ hôi lạnh, chậm rãi rơi xuống dọc theo xương gò má gầy gò, ngừng lại ở xương quai xanh tuyệt đẹp, in lên như những hạt cát vàng.

Là loại cảm giác này, lúc chiều đã trải qua một lần rồi. Tại sao lại có cảm giác như thế?

Chẳng lẽ tình trạng cơ thể có gì sao?

Giơ ngón tay thon dài đặt lên trán, không biết từ lúc nào đầu ngón tay lại lạnh như băng, một chút hơi ấm cũng không có, còn lạnh lẽo hơn so với khối băng.

Lông mi thon dài cong vút run rẩy dữ dội, tiếp theo là một mảnh màu đen; cảm xúc bắt đầu hỗn loạn, không ổn định.

Liên --

Liên đã xảy ra chuyện gì sao?

Theo bản năng Ninh Tự Thuỷ lấy điện thoại di động ra rất nhanh, lúc đang chuẩn bị bấm số thì màn hình đen chợt sáng lên. Hai chữ "Bạch Kỳ" không ngừng lóe lên, do dự hết lần này đến lần khác, điện thoại tắt rồi lại sáng, dường như muốn cô nhận mới thôi.

Ngón tay chần chừ vài giây sau mới nhấn phím gọi, đầu dây bên kia truyền đến giọng nói nghẹn ngào của Bạch Kỳ: "Thiếu gia gặp tai nạn xe cộ, bị đâm năm dao, bác sĩ nói thương tích rất nặng, có thể. . . . . ."

Tiếp sau lời nói Bạch Kỳ còn nói gì nữa, cô đều không nghe rõ, bên tai là âm thanh ong ong vang dội.

Bộp --

Điện thoại di động từ đầu ngón tay lạnh lẽo rơi xuống, hung hăng đập trên mặt đất, nát tan. . . . . .

Cả người Ninh Tự Thuỷ đờ đẫn, ánh mắt vô hồn nhìn chằm chằm màn hình xa xa, giống như toàn bộ bóng đèn trên thế giới đều tắt đi, trong nháy mắt trời đất suy sụp. Cơ thể ngồi cứng ngắc không nhúc nhích, như một pho tượng tinh xảo.

Thiếu gia gặp tai nạn xe cộ, bị đâm năm dao, bác sĩ nói thương tích rất nặng, có thể. . . .

Không đâu, không phải như vậy!

Kỷ Trà Thần làm sao có thể xảy ra tai nạn xe cộ, làm sao bị đâm năm dao? Tuyệt đối không thể nào! Là bọn họ liên kết với Kỷ Trà Thần để gạt mình thôi, gạt mình ở lại. . . . . .

Kỷ Trà Thần, tôi sẽ không tin anh nữa, các người không lừa được tôi đâu.

Sẽ không. . . . . .

Dáng vẻ Si Mị vội vàng chạy tới sân bay, tại phòng chờ tìm được cô. Gương mặt gầy gò tái nhợt không chút máu, bên chân là điện thoại vỡ nát, xem ra Bạch Kỳ đã gọi điện đến, cô cũng biết tình trạng Kỷ thiếu. Bước chân chậm rãi từ từ đi đến trước mặt cô, bên cạnh chỗ trống, không khách khí đặt mông xuống.

"Các người, tại sao muốn gạt tôi?" Giọng nói Ninh Tự Thuỷ khàn khàn vang lên, nghiêng đầu, ánh mắt lạnh lùng nhìn Si Mị.

Lừa mình dối người, Kỷ Trà Thần không có xảy ra tai nạn xe cộ, không nằm trong phòng cấp cứu chờ chết. . . . . .

Si Mị không phản bác, trước sau như một tràn ngập ý cười trong mắt, giờ phút này bị bi thương thay thế, buồn rầu như tình hình chung của cảnh vật. Môi mỏng nhẹ nhàng nhếch lên, tiếng nói cũng run rẩy.

"Kỷ thiếu biết rõ năm năm trước người luôn hãm hại cô là ai, xế chiều hôm nay anh ấy biết cô gặp nguy hiểm, người mà chiếc xe kia muốn đụng là cô, Kỷ thiếu lại kiên quyết giúp cô ngăn cản."

Tai nạn xe cộ?

Đột nhiên Ninh Tự Thuỷ kịp phản ứng, ánh mắt kinh ngạc nhìn chằm chằm lướt qua anh, không thể tin. . . . . .

Tai nạn xe cộ buổi chiều nọ là Kỷ Trà Thần? Kỷ Trà Thần nằm trong trận khói dày đặc cuồn cuộn kia?

Si Mị thấy vẻ mặt cô sửng sốt, biết là Kỷ thiếu không nói với cô chuyện gì, chỉ một lòng an bài cho cô đi, rời xa những thương tổn kia. Kỷ thiếu, thật sự yêu cô, yêu đến tận xương.

"Tai nạn xe cộ, tại sao có vết dao?" Tiếng nói lạnh như băng điềm tĩnh không tưởng nổi, chỉ có tiếng của chính cô đang run rẩy, là mình thật vất vả mới nói ra được.

"Thiệu Vũ Hiên chết rồi." Anh ta không nói ra được một câu, vừa làm cho cô kinh hãi. Nhíu mày, chỉ nghe tiếng nói anh lạnh lùng bi thương: "Từ trong tối sai khiến Dương Lưu Vân, người nhiều lần muốn giết cô là Thiệu Vũ Hiên. Anh ta bị thương chết rồi."

Là anh ta sao?

Trong đầu thoáng qua gương mặt nho nhã lịch sự, khi thì có chút bất cần đời; dưới tròng kính mỏng, đôi đồng tử luôn làm cho người ta nhìn không thấu.

Ninh Tự Thuỷ cúi đầu, không thể nào tin nổi, tiếng nói nhàn nhạt, như nói cho anh nghe, lại vừa nói cho mình nghe. "Sao có thể là anh ta? Làm sao lại như vậy?"

"Kỷ thiếu bây giờ còn đang trong phòng cấp cứu, tình huống rất nguy hiểm. Ngay cả Hạ Tình cũng nói tỉ lệ sống sót không quá 20%. . . . . ."

Giọng nói Si Mị trầm thấp như bàn tay nhỏ hung hăng xâu xé lòng cô, đau không thuốc trị, loại đau này không giống với bất kỳ đau đớn nào, cũng giống như hơi thở, lan tràn trong khắp ngõ ngách cơ thể, mỗi một lần hô hấp thì càng đau đớn một phần.

Đầu ngón tay run rẩy, không nhịn được chèn vào trong mái tóc, lòng bàn tay xoa đôi mắt, hốc mắt khô khốc đau nhức lại chảy không ra nổi nước mắt. Thân thể mảnh mai cuộn lại trên ghế ngồi, run rẩy dữ dội, đau khổ vây chặt lấy cô, không xua đi được.

Si Mị dựa vào ghế, ngẩng đầu nhìn ánh đèn sáng chói mắt, cảm thấy trước mắt có chút đen, đầu óc hơi lờ mờ, đến bây giờ ngay cả mình cũng không có biện pháp tiếp nhận, huống chi là Ninh Tự Thủy đây!

Không biết ngồi bao lâu, cô vẫn duy trì tư thế cuộn lại, không nhúc nhích. Cả người như bị người khác lấy đi linh hồn chỉ còn lại một thể xác trống rỗng.

"Đi thôi." Si Mị đứng lên, hai tay đút vào trong túi, quay đầu lại nhìn cô nói: "Kỷ thiếu vẫn còn ở bệnh viện chờ cô, cô hãy đi xem một chút."

Cô không mở miệng, cũng không ngẩng đầu, như không nghe thấy, yên lặng trong thế giới của mình.

"Ninh Tự Thủy, Kỷ thiếu đang ở bệnh viện chờ cô." Tiếng nói Si Mị cao hơn, không nhịn được tăng thêm vài phần lạnh thấu xương.

Không biết Kỷ thiếu có được cứu sống hay không, không biết anh ấy còn lại bao nhiêu thời gian nữa, đã không có thời gian lại còn lãng phí.

Ninh Tự Thuỷ chậm rãi ngẩng đầu lên, vẻ mặt vô cảm, ánh mắt trống rỗng đáng sợ, không có chút ánh sáng nào, giống như biển chết chỉ còn lại sự tĩnh mịch. Môi mỏng khẽ đóng rồi mở, hồi lâu mới nói ra một câu lạnh nhạt: "Tôi- sẽ không đi."

Si Mị nhíu mày, suýt nữa nghi ngờ lỗ tai mình nghe nhầm. Cô nói "Tôi sẽ không đi." Sao?

"Ninh Tự Thủy, bây giờ Kỷ thiếu sống chết còn chưa biết, làm phiền cô hãy dừng lại nhớ nhung với họ Liên kia, đi đến bệnh viên gặp Kỷ thiếu, được không?" Giọng nói Si Mị hoàn toàn thay đổi, gần như không kiềm chế được gầm nhẹ.

Khi anh chạy tới hiện trường, thấy Kỷ thiếu nằm trên mặt đất, khắp người đầy máu, nhìn vết máu kéo dài phía sau anh, cả trái tim gần như thắt lại, co rút đau đớn. Khoảnh khắc đó, anh muốn người chết chính là mình, hận không thể giết chết mình.

Sao phải nghe lời Kỷ Thiếu nói, giao cho anh ta đi xử lý? Nếu mình có thể giết Thiệu Vũ Hiên sớm một chút, Kỷ Thiếu tuyệt nhiên sẽ không xảy ra những chuyện này.

Nhưng cô ta đang làm gì? Cô ta nói không muốn đi gặp Kỷ thiếu . . . . .

Vẻ mặt Ninh Tự Thuỷ bình tĩnh khôi phục trạng thái ban đầu, như mọi thứ không có gì xảy ra, Bạch Kỳ chưa gọi điện cho mình, Si Mị không có đứng trước mặt mình. Cứ như mới vừa lúc nãy, lẳng lặng chờ đợi thời gian quay lại, sau đó bay đi Melbourne.

Liên, đang ở nơi đó chờ mình.

"Anh trở về đi, tôi sẽ không đi gặp anh ấy, một lần cũng không." Giọng nói bình thản không chút gợn sóng vang lên lần nữa, vô cảm đáng sợ.

Đôi mắt Si Mị không nhịn được mở to, hung tợn nhìn cô chằm chằm, cực kỳ giống một con sói hung ác, nghe được tiếng nói mình gần như là cắn răng nghiến lợi nói ra: "Ninh Tự Thủy, rốt cuộc cô còn có trái tim hay không? Rốt cuộc Kỷ thiếu vì cái gì phải thành ra như vậy? Toàn bộ đều vì cô đó, anh ấy hiện giờ nằm ở bệnh viện, cô ngay cả liếc nhìn anh ấy một cái cũng không muốn sao?"

Ánh mắt Ninh Tự Thuỷ lạnh như băng, hờ hững nhìn anh, trống rỗng không có linh hồn, từng chữ một vô cùng rõ ràng: "Cho dù anh nói cái gì, tôi cũng không đi. Cho nên, anh đi đi."

"Cô. . . . . ." Si Mị cực kỳ tức giận, nói không ra lời. Trừng mắt nhìn cô, hận không thể trực tiếp bóp chết cô.

Sao Kỷ thiếu vì người phụ nữ máu lạnh này mà ngay cả mạng sống cũng không cần!

Mi mắt Ninh Tự Thuỷ cụp xuống, không nói thêm gì nữa, không để ý đến sự có mặt của anh. Hoàn toàn yên lặng trong thế giới của mình, mọi thứ bên ngoài đều không liên quan đến mình, cái gì cũng không nghe được, cái gì cũng không nhìn thấy.

Máu trong cơ thể dường như đông lại, không lưu thông, xung quanh lạnh như vậy, như rơi vào trong một hầm băng, lạnh lẽo làm cho người tuyệt vọng, hít thở không thông. Hai tay run rẩy nắm chặt góc áo, đầu ngón tay dùng sức trắng bệch, cắn nát cánh môi, mùi máu tươi nồng nặc như đang nhắc nhở mình, còn sống.

Si Mị nhìn cô chằm chằm hồi lâu cũng không biết nói gì thêm nữa, cô không muốn đi gặp Kỷ thiếu, chẳng lẽ mình lại đánh cô ngất xỉu rồi mang đi sao?

Kỷ thiếu muốn như vậy sao?

Kỷ thiếu, đây là điều anh muốn sao?

Sân bay, đêm khuya vắng người, hành khách nước ngoài cũng không nhiều; hình ảnh tụm năm tụm ba phản chiếu trên sàn nhà bóng loáng; thỉnh thoảng truyền ra giọng nói ngọt ngào của tiếp viên hàng không, nhắc nhở hành khách lên máy bay. . . . . .  

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net