Chương 189: Số mệnh đã định trước kết cuộc, chia lìa (4)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


  "Nếu Ninh tiểu thư không muốn, anh cũng không nên ép cô ấy đi gặp thiếu gia nữa." Không biết Bạch Kỳ đến từ khi nào, cũng không biết đã nghe hai người họ nói bao lâu. Chỉ lộ ra đôi mắt sưng đỏ đau xé tim rách phổi.

Ngay cả một người lạnh nhạt như Bạch Kỳ, điềm tĩnh không sợ bất cứ ai lại có thể khóc không kiềm chế được, Rốt cuộc Kỷ Trà Thần anh bị thương nghiêm trọng đến mức nào?

Ninh Tự Thuỷ nắm chặt tay trong túi, hầu như không dám nghĩ tới.

Si Mị hít sâu một hơi, xoay người đưa lưng về phía bọn họ, không muốn nhìn Ninh Tự Thủy nữa, sợ mình kiềm chế không được lại đánh cô bất tỉnh mang về. Bóng dáng thon dài phản chiếu trên sàn nhà cũng đầy đau thương.

Bạch Kỳ từ từ đi đến trước mặt cô, giọng nói chậm rãi nghẹn ngào: "Tôi biết cô không muốn đến bệnh viện, không ai có thể ép buộc cô. Nhưng. . . . . . Tôi muốn dẫn cô đi tới một chỗ. Từ giờ đến khi máy bay cất cánh còn bảy tiếng nữa, nhất định kịp cho cô đến Melbourne gặp Liên tiên sinh."

Ninh Tự Thuỷ ngẩng đầu lên, tóc cắt ngang trán che kín đôi mắt trống rỗng không ánh sáng, u ám lạnh lẽo. Do dự hồi lâu gật đầu, đứng lên đi theo phía sau Bạch Kỳ.

Si Mị nhìn bóng lưng hai người họ đi xa, trong lòng ấm ức không trút ra được, lúc ở bãi đậu xe hung hăng đạp bánh xe một cái. Đấm quả đấm mạnh mẽ cứng như sắt thép vào vách tường, làm rách da chảy máu, nhuộm đỏ bức tường trắng như tuyết, nổi bật, đau thương. Lái xe tới bệnh viện, giờ phút này tất cả mọi người đều ở bệnh viện, chờ đợi sự xuất hiện của Kỷ Trà Thần được cứu sống trong phòng cấp cứu.

Kỷ thiếu, anh nhất định phải sống.

**************

Ninh Tự Thuỷ đứng trước cửa, ánh mắt bình tĩnh thoáng qua một chút kinh ngạc, hoàn toàn không nghĩ tới bạch Kỳ đưa mình trở về. Biệt thự trống rỗng không có một người, Tịch Nhược và Trạc Mặc cũng đi bệnh viện rồi.

Dẫu sao ---

Kỷ Trà Thần cũng là cha ruột bé, máu mủ tình thâm sự thật này ai cũng không thay đổi được.

Bạch Kỳ đứng trước cửa, móc chìa khóa từ trong túi ra, chiếc chìa khóa này không giống với các chìa khoá khác, cắm vào ổ khóa, chuyển động chậm rãi, khóa được mở ra. Cô hít sâu một hơi, tiêu hao rất nhiều sức lực mới từ từ đẩy cửa ra, nhường lại không gian cho Ninh Tự Thủy.

Ninh Tự Thuỷ bước từng bước vào trong phòng, đứng ở bên trong, ánh mắt vô tình lướt nhìn qua cách bài trí cả căn phòng liền ngây ngẩn cả người, vẻ mặt tái nhợt đầy kinh ngạc, thật lâu sau mới lấy lại tinh thần.

Đây là đang nằm mơ sao?

Làm sao có thể...

Mình đang nằm mơ, chưa tỉnh lại sao?

Bạch Kỳ nhìn một vòng quanh phòng mỗi đồ vật đều như thế, khoé miệng nhếch lên nụ cười khổ sở, cố nén nước mắt đang trực trào nơi hốc mắt, rốt cuộc giờ đây đè nén không được, tràn ra mi.

Gian phòng ngủ của họ được trang trí và thiết kế hoàn toàn giống như đúc, mỗi một vật dụng trong phòng toàn bộ cô đã dùng qua, cách bài trí đồ vật cũng giống như nhau, không sai lệch một ly một tấc nào; thậm chí một cây viết cô đã dùng qua hay một trang giấy, mọi thứ đều để ở nơi này.

Một món cũng không thiếu, cái gì cũng không thiếu.

Giống như thời gian không thay đổi, quay về lúc đầu, trở lại năm năm trước, lúc đó căn phòng chính là như vậy, cảnh tượng trước mắt và trong trí nhớ giống như đúc, không khác chút nào.

Ngực như bị kim châm đau nhức, hết lần này đến lần khác, từng chút một đau buốt, nhìn không thấy vết thương, kêu không ra tiếng, chỗ nào đó trên cơ thể đang điên cuồng gào thét, kêu rên, không thuyên giảm.

Những thương tổn đó, không thể nào tránh khỏi.

Trong mắt Ninh Tự Thuỷ hiện lên ý cười khó hiểu, nụ cười lại tràn ngập nồng đậm bi thương.

Bạch Kỳ lau nước mắt mình, ngón tay nhẹ nhàng vuốt màn cửa, khóc đến cổ họng khàn khàn. "Toàn bộ mọi thứ nơi này đều do tự tay Kỷ thiếu bài trí, anh không cho phép bất kỳ ai vào, lại càng không cho phép người nào đụng vào những thứ ở đây. Ngày thường chỉ cho một mình tôi vào quét dọn. Thỉnh thoảng anh cũng sẽ tự mình dọn dẹp, không phiền ai từng chút một lau chùi tấm gương, mỗi một đồ vật nơi đây."

"Năm năm trước, tất cả mọi người tưởng rằng cô đã chết; mọi người cho là thiếu gia hận cô đến chết cũng không tha thứ cho cô, nên mới cùng Dương tiểu thư đính hôn, lấy nhau. Nhưng không ai biết sau khi cô mất, mỗi đêm thiếu gia đều không ngủ được, đêm nào cũng đến phòng cô ngồi thật lâu, có lúc ba đến năm tiếng đồng hồ, khi thì ngẩn người ngồi trước bàn trang điểm đến trời sáng, bất luận tôi khuyên thế nào anh ấy cũng không chịu trở về phòng ngủ. Anh thích nhất vuốt ve chiếc lược này, có lẽ. . . . . . Ngay cả chính anh cũng không biết khi vuốt chiếc lược trên mặt anh hiện lên cử chỉ nhu hoà không thể nói thành lời, trong ánh mắt sâu thẳm chất chứa bao nhung nhớ."

Ninh Tự Thuỷ di chuyển bước chân cứng nhắc, chậm rãi đến trước bàn trang điểm, phía trên để một chiếc lược bằng gỗ đào. Những chiếc răng nhẵn bóng, nhất là có một chỗ nước sơn bị phai nghiêm trọng, sáng trắng toát. Dường như trên chiếc lược gỗ đào còn mang theo mùi và hơi ấm của mình. . . . . .

Anh cứ thế vuốt ve chiếc lược năm năm qua sao?

Năm năm, không phải năm ngày, cũng không phải là năm tháng; là sáu mươi tháng, một nghìn tám trăm hai mươi lăm ngày, bốn mươi tám nghìn giờ. . . . . .

Rốt cuộc là anh dùng loại tâm tình gì, mới có thể ngồi ở gian phòng này, đối mặt với mỗi một vật trong phòng.

"Sau khi thiếu gia và Dương tiểu thư kết hôn, anh ấy liền điều tôi tới đây, tuy rằng ngoài miệng không nói nhưng tôi hiểu dụng ý trong lòng anh, để cho tôi trông coi căn phòng này, giống như cô chưa bao giờ rời đi. Anh vẫn sống cùng người kết hôn ba năm này, nhưng anh không cho mình vượt quá giới hạn, không chịu được cô phản bội mình, nên ngoài miệng nói hận cô, từng tổn thương cô một lần, thật ra trong lòng anh còn đau hơn. Dù cho cuối cùng anh cưới Dương tiểu thư, nhưng anh chưa bao giờ qua đêm ở phòng đó, mỗi ngày đều ở chỗ này thật lâu. Thỉnh thoảng trở về một lần, rồi cũng sẽ rời đi rất nhanh. Anh đối với Dương tiểu thư thật tốt, thậm chí là dung túng, nhưng đó không phải là yêu, chẳng qua là đền bù một phần tổn thất, bù đắp Dương tiểu thư làm mọi thứ cho anh. Trong lòng anh, từ trước đến giờ cuối cùng cũng chỉ yêu có một mình cô . . . . ."

Giọng nói Bạch Kỳ nghẹn ngào bi thương, gần như nói không được nữa.

Năm năm này cô vẫn ở bên cạnh Kỷ Trà Thần, anh vui vẻ hay không, không ai biết rõ hơn cô; có thể nói, năm năm qua Kỷ Trà Thần chưa bao giờ thật sự vui vẻ, chỉ có khổ đau, bi thương không thể tả!

Vẻ mặt Ninh Tự Thuỷ bình tĩnh như nước không thay đổi, chỉ là ánh mắt ảm đạm không ánh sáng hoang mang khó có thể phát hiện tâm tình; cơ thể chết lặng ngồi trên ghế, nhìn mình tái nhợt trong gương, phiền muộn, đôi đồng tử như ao tù nước đọng, không còn sức sống, rung động như cơn sóng.

Kỷ Trà Thần, những thứ này đều là day dứt của anh sao?

"Anh biết mình không nên giết chết một đứa bé vô tội, thật ra sau khi đứa bé chết anh cũng đã bắt đầu hối hận. Năm năm qua anh vẫn cho người quét dọn phần mộ, giúp đỡ cô nhi, chỉ vì muốn giảm bớt áy náy trong lòng cùng tội ác đã gây ra. Có thể thiếu gia đã làm sai, nhưng đó cũng vì anh ấy quá yêu cô, yêu đến bị hận thù làm cho u mê đầu óc mới có thể làm những chuyện sai lầm như vậy. Người sống trên thế giới này, lại có ai không phạm phải sai lầm? Ninh Tự Thủy, chẳng lẽ cô cũng không có làm sai chuyện gì sao?"

Bạch Kỳ xoay người chậm rãi ngồi ở mép giường mềm mại, ngón tay vuốt nhẹ ga giường. Nước mắt rơi xuống lã chã, mặc cho lan tràn trên đôi má, không cách nào dằn xuống.

"Năm năm sau cô trở về, thiếu gia như sống lại. Nhưng cô hận, tiểu thư thì chán ghét, làm cho anh đau khổ tột cùng, bất luận anh làm gì cho cô, các người cũng không tha thứ. Cuối cùng, anh vì an toàn cho cô, không để cho cô bị thương tổn nữa, chính anh đi đối mặt tất cả. Cô có biết hay không. . . . . ."

Giọng nói Bạch Kỳ dừng lại một chút, đôi mắt bình tĩnh nhìn chằm chằm đôi gò má cô, tiếng nói bình tĩnh: "Thiếu gia vốn đã chuẩn bị giải quyết chuyện Thiệu Vũ Hiên, rồi đi cục cảnh sát tự thú. Lời cuối cùng anh dặn dò tôi là muốn tôi trông nom thật tốt chỗ này, các người sẽ bắt đầu đời thứ ba ở nơi này, anh hi vọng chờ mình sau khi ra tù có thể ở chỗ này chờ vô trở lại, bắt đầu một lần nữa . . . . ."

Ba đời. . . . . .

Ninh Tự Thuỷ có chút thất thần, ánh mắt mờ mịt và bất lực, nhìn qua tấm gương, cổ họng thắt chặt đau nhức, phút chốc như mất đi khả năng nói.

Bạch Kỳ kéo ngăn tủ ra, từ bên trong lấy ra một túi tài liệu màu xanh dương, đặt trước mặt cô.

"Thiếu gia nói, ngộ nhỡ anh không trở về, tôi về trước đưa cái này cho cô. Tôi nghĩ, bây giờ đưa cho cô được rồi. . . . . ."

Để túi tài liệu xuống, Bạch Kỳ bất giác che miệng, nơi này làm cô kiềm chế không được vội vàng rời đi.

Ninh Tự Thuỷ cụp mắt xuống nhìn túi tài liệu màu xanh hồi lâu, giơ ngón tay đang run rẩy kịch liệt lên, không có sức, cố gắng thử nhiều lần, rốt cuộc mới có thể cầm túi lên, chậm rãi cỡi nút thắt ra. Một xấp tài liệu thật dày in vào trong mắt. . . . . .

Quyền đăng ký tài sản biệt thự này là ba chữ "Ninh Tự Thủy", còn có tài khoản và mật mã của anh ở ngân hàng Thụy Sĩ, để lại một phần cho Tịch Nhược; khi lật đến trang giấy cuối cùng thì đôi mắt lại chấn động lần nữa. . . . . .

Nếp uốn tờ giấy ố vàng, kèm theo vết máu khô, nét chữ đậm đen dường như bị nước thấm qua một ít, độ sáng nét chữ mờ nhạt; trang giấy dưới cùng viết ba chữ "Ninh Tự Thủy"; còn ở phía nam bên kia là một đường trống. . . . . .

Rõ ràng, không có tên anh.

Ninh Tự Thuỷ cúi đầu cười một tiếng, cười không thành tiếng, khóe môi cắn chặt ngón tay, bờ vai gầy nhỏ mềm mại dưới ánh đèn không kềm nén được hơi run rẩy. Khi đó anh buộc mình ký giấy thỏa thuận ly hôn, mang lòng tự trọng của cô chà đạp không thương tiếc. . . . . .

Hoá ra, từ đầu đến cuối anh không có ký tên ở mặt trên, anh chưa bao giờ ký tên trên giấy thỏa thuận ly hôn.

Về mặt pháp luật, năm năm qua hai người họ vẫn là vợ chồng, hoá ra vẫn luôn như vậy.

Thuận tay lật ra mặt sau, nét chữ quen thuộc mạnh mẽ có lực, không phải chữ ký rồng bay phượng múa của anh, mà là một đoạn chữ thẳng tắp được viết ra nghiêm túc, ngay cả đoạn kết cũng dùng hết sức viết lên, thậm chí tờ giấy có chút vết tích.

Xin lỗi, anh yêu em!

Từ tám năm gặp mặt đến giờ phút này, tất cả mọi thứ đều thoảng qua như mây khói, toàn bộ yêu hận quấn quýt si mê chỉ được viết ra năm chữ "Xin lỗi, anh yêu em!"

Vì yêu em, nên làm tổn thương em!

Vì yêu em, nên không cách nào buông tha em, cố gắng hết sức giữ em lại!

Bỏ tự tôn, bỏ kiêu hãnh, bỏ xuống tất cả, chỉ là không bỏ được em.

Hoá ra, trong tình yêu này, không có ai thắng cả. Cuối cùng cả hai đều thua thiệt, vết thương chồng chất!

Ninh Tự Thuỷ xem kỹ tài liệu trong tay, rồi để nó lại vào chỗ cũ như lúc đầu. Ngón tay cầm chiếc lược gỗ đào lần nữa, nhẹ nhàng chậm rãi chải tóc mình. . . . . .

Ngày trước, anh thích nhất là chải mái tóc dài của cô như thế, cũng đứng ở phía sau chải tóc cho cô như vậy.  

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net