Chương 193: Trăm năm về sau, hảo hảo yêu anh (2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


  Mặc dù mùa đông ở Melbourne không lạnh như trong nước, nhưng vì liên quan đến cơ thể Liên Phượng Vũ, Ninh Tự Thuỷ vẫn phủ thêm áo khoác thật dầy cho anh, lại phủ trên người anh một tấm chăn.

Vẻ mặt Liên Phượng Vũ nhợt nhạt, ánh mắt ôn nhu dịu dàng như nước mùa xuân, vì đi lại bất tiện nên chỉ có thể ngồi trên xe lăn dựa vào Ninh Tự Thuỷ đẩy ở phía sau.

Trên đường thỉnh thoảng có người nhìn với ánh mắt tò mò, Ninh Tự Thuỷ cũng làm như không nhìn thấy.

Mùa đông ánh mặt trời không chiếu mãnh liệt như vậy, xuyên yếu ớt qua ngọn cây, toả ra ánh sáng nhàn nhạt bi thương, bao phủ xung quanh. Những chiếc lá rời khỏi cành cây trơ trụi, lẻ loi nằm im lìm trên mặt đất lạnh lẽo, chờ đợi mục nát. Bước chân người đi đường giẫm lên những chiếc lá dấy lên âm thanh "xoẹt xoẹt" vang dội.

"Oa. . . . . . Oa. . . . . ." Tiếng quạ đậu ở nhánh cây dâu, giống như tử thần kêu gọi, từng tiếng từng tiếng như đang nhắc đến một cuộc tử vong sắp đến, khắp nơi đều là âm u.

Bỗng nhiên Liên Phượng Vũ giữ xe lăn lại, một tay cầm tay cô, Ninh Tự Thuỷ dừng chân lại, đứng bên cạnh nhìn anh, không nói.

"Anh, chưa từng được nắm tay em, chưa từng cùng em đi dạo như thế này." Tiếng nói Liên Phượng Vũ dịu dàng vang lên, có chút chua xót.

Ninh Tự Thuỷ ngồi xổm xuống bên cạnh anh, kéo chăn lông xuống. Khóe miệng hiện lên nụ cười nhìn anh, ngón tay cầm ngược lại tay anh thật chặt, giọng nói cầu khẩn: "Liên, đồng ý với em. Cứ như vậy để em chăm sóc anh cả đời, cho đến về sau."

Vẻ mặt Liên Phượng Vũ sững sờ, đôi đồng tử đen chợt lóe lên sự kinh ngạc, môi mỏng nhếch lên: "Em. . . . . ." Muốn nói lại thôi.

Sâu thẳm trong đôi mắt dấy lên ưu thương và hèn mọn, sắc mặt vẫn tái nhợt. Cúi đầu, mím môi nói: "Không sao, anh thật sự không có việc gì. . . . . ."

"Ngốc quá." Từ môi anh phát ra hai chữ dịu dàng, ánh mặt chiếu vào bộ dáng anh một quầng sáng nhàn nhạt, bằng cảm giác của mình giơ tay lên ngừng lại trên đầu cô, nhẹ nhàng xoa đầu cô: "Tự Thủy, nếu có kiếp sau, xin em hảo hảo yêu anh một lần. Trăm năm về sau, hảo hảo yêu anh!"

Trong nháy mắt hiện lên sự đau khổ, tóc đen quấn quanh không xua đi được, ánh mắt mệt mỏi bắt đầu đỏ hồng, trừ nắm tay anh thật chặt, cảm nhận chút ấm áp, những thứ khác đều không làm được.

Nghẹn ngào hồi lâu, cuối cùng cô chỉ có thể mấp máy một chữ "Được".

Liên Phượng Vũ nghe được giọng nói cô, khuôn mặt tuấn mỹ lộ ra thoả mãn như đang tươi cười, nhẹ nhàng vỗ đầu cô, lời nói nhỏ nhẹ dịu dàng: "Đi với anh một chút nữa, không biết mọi thứ chiều hôm nay sao, ánh mặt trời vô cùng ấm áp, làm anh không nỡ rời đi. . . . . ."

Gần tối mới trở về, Liên Phượng Vũ nói hơi mệt thậm chí ngay cả bữa ăn tối cũng không dùng, trực tiếp trở về phòng nghỉ ngơi.

Người giúp việc làm cả một bàn thức ăn cũng không ai động đũa, Hoàng Hách Nhiên vẫn ở trên lầu không xuống. Ninh Tự Thuỷ từ bàn ăn đứng lên, chậm rãi đi đến phòng Liên Phượng Vũ, cánh cửa khép hờ, xuyên qua khe hở có thể nhìn thấy tình hình bên trong phòng.

"A. . . . . . A. . . . . ." Liên Phượng Vũ nằm trên giường, quần áo trên người xốc xếch, vẻ mặt vô cùng đau đớn, hai tay gầy khô ôm chặt đầu mình, thỉnh thoảng dùng hai tay gõ vào trán mình, như muốn đánh vỡ nó.

Khuôn mặt vốn tuấn mỹ giờ phút này khổ sở dữ tợn, trán hiện đầy mồ hôi, nổi gân xanh, cả người cuộn lại, cơ thể run rẩy không khống chế được.

Hoàng Hách Nhiên đứng một bên muốn nắm hai tay anh không để anh lộn xộn, nhưng căn bản không thể thực hiện được, lúc anh đau đớn sức lực càng lớn gấp đôi so với ngày thường, hoàn toàn không có cách nào khống chế.

"Thuốc an thần, thuốc giảm đau. . . . . . Đưa cho tôi. . . . . ." Giọng trầm thấp đè nén sự khổ sở, từng ngụm từng ngụm thở hổn hển, chỉ là một câu nói, anh nói vô cùng khổ sở.

Hoàng Hách Nhiên nhíu mày, giọng nói quả quyết: "Không được, khi uống thuốc giảm đau sẽ mất đi công dụng, chỉ làm cho tình trạng tồi tệ hơn."

"A. . . . . ." Liên Phượng Vũ nắm tay lại hung hăng đập lên đầu mình muốn nổ tung, phát ra tiếng rên rỉ khổ sở. Bỗng nhiên mở to mắt, ánh mắt sâu thẳm âm u không nhìn chính xác, ngón tay vung vẩy giữa không trung, trừ bầu không khí lạnh lẽo cái gì cũng không bắt được.

"Cho tôi. . . . . . Tôi chịu không nổi nữa. . . . . . Đừng để cho Tự Thủy biết. . . . . . Không thể để cô ấy biết. . . . . . Hãy cho tôi uống thuốc giảm đau, tăng thêm lượng thuốc, tôi van anh."

Thống khổ, van xin, bi thương, cảm xúc như thủy triều không ngừng tuôn ra . . . . .

Ninh Tự Thuỷ lẳng lặng đứng ở cửa ra vào, không đi vào, cũng không quay người, càng không dời đi tầm mắt, vẻ mặt Liên Phượng Vũ khổ sở đều khắc sâu trong lòng, trong xương cốt. Bước chân như dính chặt, toàn thân cứng ngắc, không cách nào nhúc nhích. Từng giọt từng giọt nước mắt trong hốc mắt thi nhau rơi xuống, chảy xuống trên gương mặt trắng nõn, trong suốt, long lanh.

Đau xót? Sao có thể không đau? Nhưng phải làm sao? Mình không có cách nào chịu đau đớn thay Liên, thậm chí không cách nào đến bên cạnh ôm anh một cái.

Liên không muốn để cô biết, vậy mình chỉ có thể làm như không có gì xảy ra, cái gì cũng không biết.

Hoàng Hách Nhiên lặng im hồi lâu, nhìn bộ dáng anh khổ sở khẩn cầu, sao có thể nhẫn tâm từ chối yêu cầu của anh? Móc chai thuốc từ trong túi ra đặt trong lòng bàn tay anh.

Liên Phượng Vũ không đợi được vội mở nắp, đến bàn tay cũng run rẩy, ngón tay phát run làm thuốc rơi khắp giường, ngay cả nước cũng không cần trực tiếp nuốt vài viên, rốt cuộc vài giây sau mới dừng lại, hai tay siết thật chặt ga giường, không còn hành động tổn thương mình dữ dội nữa.

Hoàng Hách Nhiên không nói một lời, chỉ lấy từng viên thuốc rơi vãi ra ngoài bỏ vào chai. Kéo chăn đắp cho anh, giọng trầm thấp nói: "Anh nghỉ ngơi sớm một chút đi."

Liên Phượng Vũ gật đầu, sau một hồi giày vò, đã không còn hơi sức nói nữa, nhắm nghiền đôi mắt.

Khi Hoàng Hách Nhiên xoay người định đi chợt nghe sau lưng truyền đến giọng nói như có như không: "Đừng để cô ấy đau lòng."

Quay đầu lại, thấy anh không mở mắt, vẻ mặt lẳng lặng, dường như tiếng nói mới vừa rồi là mình sinh ra ảo giác nghe nhầm. Hồi lâu, anh gật đầu, nhẹ giọng "Ừ" một cái, tắt đèn, căn phòng lập tức chìm vào bóng tối vô tận.

Hoàng Hách Nhiên đóng kín cửa, quay đầu lại thấy Ninh Tự Thủy đứng ở cửa, nước mắt trên mặt còn chưa khô, ánh mắt lặng yên không có một chút tình cảm, tâm tình như một đường thẳng, không gợn sóng, không nhấp nhô, ánh mắt trống rỗng như không nhìn thấy thế giới, không thấy bất kì ai.

"Cô cũng thấy được."

Ninh Tự Thuỷ để tay sau lưng, nắm lại thật chặt, tiếng nói dồn nén: "Còn có thể kéo dài được bao lâu?"

Hoàng Hách Nhiên hít sâu một hơi, ánh mắt ngừng lại trên đèn thuỷ tinh trong phòng khách, ánh sáng mờ nhạt, đất trời mờ mịt. Giọng nói khàn khàn vô cùng thê lương: "Thời gian đầu anh ấy lên cơn đau càng ngày càng nhiều, trước kia là hai tuần lễ, sau đó là một tuần một lần, bây giờ là ba ngày một lần, gần đây ngày càng rút ngắn, nhiều lắm anh ấy chỉ còn một tháng nữa."

Ánh mắt Ninh Tự Thuỷ ngẩn ra, cả người chấn động không thốt nên lời. Hệt như người chết chìm trong nước, cảm thấy bất lực, tuyệt vọng như vậy.

Hoàng Hách Nhiên không mở miệng, trong lòng cô đau khổ, anh đều biết, cũng không muốn trong lòng cô có thêm vết thương. Hành lang vắng lặng, bóng dáng cô hiu quạnh, ban đêm yên tĩnh, không tránh khỏi bi thương.

Không biết qua bao lâu, rốt cuộc cô cũng trở về giọng nói chính mình: "Phẩu thuật thì sao?" Anh mắt lướt qua nhìn thẳng vào anh: "Phẩu thuật lấy viên đạn ra, anh ấy có thể sống sót không?"

Hoàng Hách Nhiên nhận ra sự khác thường của cô, không khỏi nhíu mày: "Tự Thủy, cô nên hiểu viên đạn là ở trong đầu anh ấy, nếu như có biện pháp lấy ra tôi đã sớm đánh cho anh ấy bất tỉnh rồi mang vào phòng giải phẫu. Đạn nằm ở nơi đó, không có cách gì lấy ra được, ép buộc giải phẫu chỉ làm anh ấy chết trên bàn mổ."

Lông mi thon dài Ninh Tự Thủy run rẩy vài cái, cả người chậm rãi ngồi xổm xuống, cảm giác lạnh lẽo bao quanh mình, đau buốt thấu xương. Ánh mắt vẫn nhìn vào sàn nhà chằm chằm, tự lẩm bẩm: "Không còn cách nào sao? Chẳng lẽ ngay cả một biện pháp cũng không có sao?"

Một tháng, thời gian ít như vậy, đủ làm cái gì đây?

Thời gian chỉ còn một tháng thôi sao?

Quá ít, thật sự quá ít, không thể nhiều hơn một chút nữa sao? Dù chỉ một chút thôi, cũng được!

Hoàng Hách Nhiên không đành lòng nhìn cô như vậy, giống như giam mình trong một cái bình nhỏ, không cho người khác đến gần, bản thân cũng không ra ngoài. Không nhịn được mở miệng nói: "Nếu anh ấy nguyện ý đến bệnh viện phối hợp điều trị, có lẽ còn có thể kéo dài một thời gian. Có, dù sao cũng tốt hơn so với không đi."

Rốt cuộc ánh mắt bi thương của cô cũng có chút buông lỏng, như nhìn thấy một hy vọng.

Trời đầy mây, nhiệt độ có chút giảm xuống, gió lạnh thổi vù vù, làm cho không khí mùa đông tràn ngập càng thêm dày đặc. Ninh Tự Thuỷ khép chặt cửa sổ, chỉ không kéo rèm cửa, cũng không mở đèn, trong phòng u ám tối tăm, yên tĩnh đáng sợ.

Liên Phượng Vũ nhíu mày, bỗng nhiên mở to mắt, tiếng nói khàn khàn tràn đầy mệt mỏi: "Tự Thủy, là em sao?"

Ninh Tự Thuỷ lấy lại tinh thần, xoay người đi tới giường đỡ anh ngồi dậy: "Là em."

Liên Phượng Vũ nhếch môi cười, nắm được tay cô áp vào ngực mình, như đang an ủi mình."Anh có một giấc mơ, mơ thấy em đến tìm anh, nhưng lại rời đi, bất luận anh gọi em thế nào...em cũng không quay đầu lại nhìn anh một cái. Anh bị doạ sợ, cả người toàn mồ hôi lạnh, giật mình tỉnh giấc."

"Hiện em đang ở bên cạnh anh, sẽ không đi. Em có quay đầu lại, khoảng 10 cm, đúng lúc anh đứng ở nơi đó." Ninh Tự Thuỷ dùng ngón tay lau mồ hôi lạnh trên trán anh.

Liên, phải chăng trong lòng anh cũng có sợ hãi.

Liên Phượng Vũ nhắm đôi mắt lại, vẻ mặt vô cùng ôn nhu, cảm giác trên gương mặt mình có chút hơi ấm bàn tay cô, cảm nhận được hơi thở chân thật của cô, giờ phút này cô đang ở cạnh mình.

Tay kia của Ninh Tự Thuỷ cũng vuốt ve gò má anh, nhẹ nhàng, dịu dàng, say đắm, luyến tiếc, tất cả tâm tình đều xuyên qua đầu ngón tay từng chút từng chút truyền đến cơ thể anh, để anh cảm giác được từng chút một của cảm xúc.

"Liên, yêu em một ngày thôi." Môi mỏng nhẹ nhàng mấp máy, giọng nói bình tĩnh không có phập phồng. "Cho dù là nhiều hơn một ngày, cũng được."  

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net