Chương 2: Không cho phép cô chết

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


  "Cô khóc cái gì?" Giọng nói lạnh lẽo vang lên kèm theo khí thế bức người.

Ninh Tự Thủy sững sờ, ánh mắt bình tĩnh nhìn bóng dáng mê muội của hắn, ngón tay lau đi nước mắt của mình, không muốn để cho hắn nhìn thấy vẻ mặt đau lòng của mình.

"Anh còn muốn thế nào?"

"Muốn thế nào?" Kỷ Trà Thần nhíu mày kiếm tạo thành một chữ "Xuyên" thâm trầm. Ánh mắt bén nhọn nhìn chằm chằm gương mặt cô, ngón tay đè xuống cổ của cô, độc đoán phun ra: "Những lời này tôi không nên hỏi cô? Tại sao? Tại sao muốn phản bội tôi? Ninh Tự Thủy, cô biết phản bội tôi kết quả như thế nào?"

"Tôi không có". Ninh Tự Thủy sáng rỡ như nước, bình thản không sóng, lạnh nhạt không thẹn. Tay sờ vào trên bụng, không có nửa phần chột dạ. Kỷ Trà Thần là người đàn ông duy nhất của cô trong suốt 19 năm này, từ khi hắn bẻ gảy đôi cánh của cô, bắt đầu một khắc đó, thế giới của cô chỉ còn lại Kỷ Trà Thần. . . . . .

Ngón tay gia tăng sức lực trên cái cổ mảnh khảnh, ánh mắt bén nhọn tràn đầy tức giận, đáy mắt kia một thoáng ảm đạm và mâu thuẫn chợt lóe lên, nhìn không thấu. Trên trán toát mồ hôi hột, gân xanh nổi lên, hơi thở tàn khốc tỏa ra khiếp người, cảm giác bị nghẹt thở vô hình.

Ninh Tự Thủy không phản kháng, chậm rãi nhắm hai mắt của mình lại, yên tĩnh ở dưới bàn tay của hắn ngủ say. Ba năm, cô ít nhiều cũng hiểu tính cách của Kỷ Trà Thần, hắn nghĩ muốn đối phương chết, sẽ không có người có thể trốn được; phản kháng cũng chỉ tìm cho mình thêm một chút tội mà thôi. Sắc mặt tái nhợt trở nên đỏ tươi, vẻ mặt thống khổ, không thở nổi . . . . . . hai mắt trợn trắng. . . . . .

"Tự Thủy. . . . . ." Kỷ Trà Thần thấy cô cơ hồ không còn thở, lập tức buông lỏng tay ra, đáy mắt thoáng qua lo lắng. Bàn tay vỗ lên gương mặt của cô, giận dữ hét: "Ninh Tự Thủy, tôi không cho phép cô chết! Cô có nghe hay không? Tôi không cho phép cô chết! Nếu như cô chết, mẹ của cô cũng sẽ đi theo cùng cô".

"Khụ khụ. . . . . ." Ninh Tự Thủy mở mắt ra, kinh ngạc nhìn hắn, cầm lấy tay hắn, khẩn trương nói: "Chuyện này không liên quan đến mẹ tôi, xin anh đừng lôi kéo bà ấy vào".

Kỷ Trà Thần thấy nhắc tới mẹ cô mới có phản ứng, sắc mặt càng thêm tối tăm, hung hăng ném tay của cô ra: "Vậy thì cô sống thật khỏe cho tôi! Chờ tôi tìm được người đàn ông gây ra nghiệt chủng trong bụng cô, tôi sẽ tiễn các người một nhà đoàn viên". Hất tay đi.

Ánh mắt Ninh Tự Thủy mềm mại nhìn hắn rời đi, tim đau xót, nước mắt chậm rãi chảy xuống. Thân thể cuộn lại, đôi tay ôm đầu gối của mình, rõ ràng đắp chăn vẫn còn cảm thấy lạnh lẽo khác thường, không ngừng phát run. Trên cổ mơ hồ đau đớn, màu đỏ tươi và màu trắng trên da thịt giống như gông xiềng tàn khốc gắt gao kiềm chặt hắn.

Hai vai run rẩy không ngừng, rốt cuộc cô đã khóc nức nở thành tiếng: "Tại sao? Kỷ Trà Thần, tại sao anh không chịu tin tưởng tôi?"

Gió thu xào xạc, lá vàng từng mảnh, từng mảnh giữa không trung bay lượn, xung quanh trở nên hoang vắng. Ninh Tự Thủy ngồi trên xích đu, nhìn cảnh tượng trước mắt, đáy mắt xẹt qua một tia tăm tối.

"Cô chủ, trở về phòng đi! Thời tiết lạnh, cô sẽ bị cảm lạnh!" Giọng nói của Bạch Kỳ, người giúp việc đầy cung kính lễ độ đối với cô.

Ánh mắt Ninh Tự Thủy mong đợi nhìn cô, hỏi "Kỷ Trà Thần có trở lại không?"

"Thiếu gia chưa trở về."

"Vậy cô biết hắn đi đâu chứ?" Ninh Tự Thủy hỏi tới.

"Xin lỗi, hành tung của thiếu gia, người giúp việc không được biết".

Ninh Tự Thủy cắn môi dưới, cố nén tiếng khóc. Kể từ đêm hôm ấy, đã nửa tháng nay Kỷ Trà Thần không xuất hiện. Cũng không ai biết hắn đi đâu, cũng không ai nói cho cô biết.  

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net