Chương 23: Sẽ không buông tha

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

  Lúc Thuộc Vũ Hiên đến, Ninh Tự Thủy nói mình mệt mỏi đưa điện thoại di động trả lại cho hắn rồi nghỉ ngơi. Xoay người đứng ở cửa phòng bệnh, ngón tay nhấn mấy cái vào điện thoại di động, không có bất kỳ cuộc trò chuyện nào, gọi điện thoại cho công ty điện tín thăm dò, cũng không có bất kỳ cuộc trò chuyện nào.

Rốt cuộc cô muốn liên lạc điện thoại với ai? Mở hộp thư, phát hiện có dấu vết bị dọn dẹp, chẳng lẽ cô ấy thật sự giấu Kỷ thiếu gia làm một chút chuyện không cho người khác biết?

"Hắc xì...!" Ninh Tự Thủy không nhịn được hắt xì, vuốt vuốt cái mũi của mình. Vào thu thời tiết lạnh như vậy, không khí lạnh như vậy, không biết rốt cuộc mẹ ở nơi nào, có sống tốt hay không. Trong lòng lo lắng, thật lâu cũng chưa bỏ được .

Ở bệnh viện một tuần, Thuộc Vũ Hiên rốt cuộc nói đứa nhỏ trong bụng cô không sao. Rất khỏe mạnh, trở về chú ý nhiều hơn, tuyệt đối sẽ không có vấn đề.

Bạch Kỳ và Đường Diệc Nghiêu tới đón cô trở về, Ninh Tự Thủy đứng ở cửa, chần chừ, nhịn không được mở miệng hỏi: "Kỷ Trà Thần có ở nhà không?"

"Kỷ thiếu gia có chút chuyện gấp phải đi Pháp để xử lý, đoán chừng một, hai tháng chắc là mới trở về". Thái độ Đường Diệc Nghiêu đối với cô vẫn khách khí lễ độ. Mặc dù người hắn kính nể nhất là Kỷ Trà Thần, nhưng cũng đồng thời thưởng thức Ninh Tự Thủy. Một cô gái nhỏ sau khi trải qua chuyện này, vẫn kiên cường, rất khó có được.

Ninh Tự Thủy thở phào nhẹ nhõm, chỉ cần hắn không có ở nhà, mình có thể buông lỏng cảnh giác một chút, ít nhất trong thời gian 1 tháng, có thể biết rõ một ít chuyện.

"Cô chủ, trước khi đi thiếu gia đã căn dặn, sau này cô ở chỗ này". Bạch Kỳ đưa Ninh Tự Thủy tới căn phòng trên lầu hai sát vách gian phòng Kỷ Trà Thần, cũng là căn phòng mà cô phát hiện ra tấm khó coi của mình.

"Nơi này?" Ninh Tự Thủy nhíu chân mày xinh đẹp, thỉnh cầu nói: "Tôi có thể không ở nơi không?"

"Xin đừng làm khó những người giúp việc chúng tôi". Bạch Kỳ cúi đầu, giọng nói xa lạ.

Ninh Tự Thủy hít sâu một hơi, ánh mắt rơi vào gian phòng tối đen, cắn môi nói: "Được, tôi biết rồi".

Nhất định là hắn muốn tiếp tục lăn nhục cô, nhất định muốn tiếp tục xem cô như trò cười.

Kỷ Trà Thần, rốt cuộc tôi phải làm sao, anh mới có thể tin tưởng tôi?

Bạch Kỳ không giúp cô sắp xếp lại hành lý, trên thực tế đồ của cô cũng ít đáng thương, chỉ vài bộ đồ để tắm rửa thay đổi. Tay sờ soạn đèn trên vách tường, Cốc .......

Ánh sáng chói mắt xua đi bóng tối trong mỗi góc phòng. Bố trí trang nhã, mặc kệ từ màu sắc ga giường đến rèm cửa sổ, bàn trang điểm đều lựa chọn màu trắng nhạt, trên sàn nhà trơn bóng không bằng thảm lông ấm áp trên lầu. Đơn giản nhất là đèn chân không kiểu cổ, cả căn phòng đơn giản đến nổi không có gì đơn giản hơn.

Đây được xem là gì? Giam vào lãnh cung sao?

Khóe miệng Ninh Tự Thủy hiện lên nụ cười cay đắng, thấy rèm cửa sổ bị kéo kín mít, khó trách cả căn phòng tối đen như mực, âm u kinh khủng. Mới vừa đi tới bên cửa sổ muốn kéo mở màn cửa sổ thì giọng nói máy móccủa Bạch Kỳ từ phía sau truyền đến: "Thiếu gia đã căn dặn, cô chủ không thể kéo màn cửa sổ ra".

Ninh Tự Thủy sững sờ, tò mò: "Tại sao?"

"Đây là thiếu gia căn dặn". Bạch Kỳ mặt không chút thay đổi.

Ninh Tự Thủy gật đầu: "Tôi biết rồi. Cô đi ra ngoài, tôi muốn nghỉ ngơi".

Bạch Kỳ cung kính hành lễ, xoay người, rời đi.

Ninh Tự Thủy nhìn xung quanh căn phòng một chút, ngồi trên giường, tay sờ soạn trên bụng: "Bảo bối, đừng nghịch ngợm, cùng mẹ cố gắng nhé. Mẹ sẽ không buông tha con, cho nên con cũng không thể rời bỏ mẹ nha".  


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net