Chương 87: Bắn chết tại bãi đỗ xe

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


  "Được, vậy anh cũng chú ý nghỉ ngơi." Dương Lưu Vân ngắt điện thoại, ánh mắt xuyên thấu qua hành lang dài rơi trên người hắn.

Thần cư nhiên lừa ả! ! !

Ninh Tự Thủy, cô thật đáng chết!

Nếu như không phải là ả cài máy nghe trộm trong di động của Đường Diệc Nghiêu, ả sẽ không tin tưởng Kỷ Trà Thần cư nhiên nửa đêm chạy đến bệnh viện, chỉ vì Ninh Tự Thủy muốn sinh.

Thần, anh hận, chẳng lẽ đều là giả?

——— —————— ———

Mạn Thiên Phi Tuyết, Bắc Phong quát, ben tai tạo thành tiếng "Ong ong". Đoàn người lặng lẽ không tiếng động đi tới cống lớn của bệnh viện cũ rách, một bóng đen chạy ra ngoài, giảm thấpâm lượng: "Tiên sinh, phụ nữ kia hình như nguy hiểm đến tính mạng, vẫn còn cấp cứu. Đứa bé vẫn đang trong phòng giải phẫu, vừa mớicó một bác sĩ đi vào, không biết đang làm cái gì."

Người đàn có đôi mày như mực vẽ, có chút nếp nhăn. Ánh mắt âm trầm mà lo lắng nhìn về phía lầu hai bệnh viện còn sáng đèn, cô bây giờ đang ở bên trong? Giờ phút này, có phải cô rất nguy hiểm hay không?

"Lấy tính cách của Kỷ Trà Thần, chắc chắn sẽ không bỏ qua cho đứa bé. Tôi muốn các cậu đi tìm một trẻ con mới sinh, không khác biệt lắm chết thế thân."

"Nhưng lúc này rất khó để tìm đứa trẻ chết thay. . . . . ."

"Tôi mặc kệ cậu lấy biện pháp gì, nhất định phải giữ được đứa nhỏ của cô ấy. Nếu không cậu đừng xuất hiện trước mặt tôi nữa." Người đàn ông lạnh lùng cắt đứt lời của tên kia.

Không thể làm gì khác hơn là gật đầu, lập tức xoay người rời đi. Tuyết rơi lớn như vậy, coi như có thể tìm được đứa trẻ thoi thóp như vậy, đưa tới địa phương vắng vẻ như này, thời gian cũng không đủ để hành động!

Người đàn ông chần chờ một chút, bấm điện thoại: "Sư phụ, con tìm được cô ấy rồi. Chỉ là tình huống trước mắt cô ấy rất nguy hiểm. . . . . . Cái gì? Tạm thời mặc kệ cô ấy? Nhưng. . . . . ."

Không đợi lời hắn nói xong, đối phương đã ngắt điện thoại. Chần chờ nhìn chằm chằm điện thoại, không hiểu ý tứ sư phụ, thật mặc kệ cô ấy sao?

Mặc dù không cam tâm, nhưng lời của sư phụ nói lại không thể không nghe. Sư phụ muốn hắn làm như vậy, nhất định là có dụng ý sâu hơn, nếu sư phụ nói không cần trông nom, liền đại biểu cho cô không có việc gì.

Thở dài một hơi, xoay người hất tay rời đi.

——— ————

Trong phòng phẫu thuật, mùi máu tanh nồng nặc, ánh đèn chói sáng chói mắt, hai bác sĩ đều toàn lực ứng phó. Cô ý tá không ngừng lau mồ hôi trên trán bọn họ, để tránh cho mồ hôi nhỏ giọt lên vết thương, sẽ gây phiền toái cho bệnh nhân.

Bác sĩ Dương nhíu chặt chân mày, thở dài một cái, hướng về phía bác sĩ Hoàng lắc đầu: "Không có biện pháp, đứa bé này không thể cứu sống."

Bác sĩ Hoàng sững sờ, ánh mắt thâm urơi trên người đứa nhỏ, nhiều nếp nhăn trên da thịt thật không đẹp mắt, nho nhỏ, dáng dấp như một cây sổ. Hắn không sợ đứa nhỏ chết rồi, Kỷ tiên sinh sẽ trách tội xuống, chỉ sợ Ninh Tự Thủy tỉnh lại biết đứa nhỏ đã chết, sẽ không chịu đựng nổi.

"Không được, bác sĩ Dương thử lại lần nữa đi, không nên khinh địch buông tay, chỉ cần có một tia hi vọng, đều không thể buông tay."

Bác sĩ Dương thấy ánh mắt cầu khẩn của hắn, bất đắc dĩ gật đầu, không hề từ bỏ đứa nhỏ này. Chỉ là cho dù hiện tại cứu sống đứa bé, cũng không thể chắc chắn khi nào chết đi, dù sao cũng sinh non , thiên tính so với những đứa nhỏ khác yếu hơn nhiều.

Ninh Tự Thủy bị gây mê, vẫn không có ý thức, thậm chí ngay cả đứa nhỏ cũng chưa thấy qua, đứa nhỏ là nam hay nữ cũng không biết.

Đèn đỏ ở phòng phẫu thuật sáng đèn mãi tới trưa ngày thứ hai mới tắt, tất cả mọi người thở phào nhẹ nhõm, đứa nhỏ tạm thời không có nguy hiểm, nhưng người mẹ mất máu quá nhiều, mặc dù được cứu, nhưng không biết lúc nào mới có thể tỉnh.

Nhưng Thương đế đã rất nhân từ cứu vớt rồi..

Kỷ Trà Thần đã không còn ở bệnh viện, công ty sáng sớm đã có chuyện, hắn chạy về xử lý. Nhận được điện thoại của Đường Diệc Nghiêu, người mẹ và đứa nhỏ chưa chết, hắn không ra vẻ gì ngắt điện thoại. Tài liệu trong tay cũng không nhìn nổi nữa, tên nghiệt chủng kia rốt cuộc cũng sinh ra rồi .

Nhưng đến bây giờ người người đàn ông kia vẫn không xuất hiện! ! ! Chẳng lẽ hắn thật không thèm để ý nghiệt chủng của mình, cũng không quan tâm người phụ nữ kia sao?

Ninh Tự Thủy, cô rốt cuộc vì dạng đàn ông nào mà phản bội tôi? Thương hại cô nằm trong phòng phẫu thuật sống chết chưa rõ, hắn cũng không tới thăm lấy một lần, thật báo ứng! (Không có gian phu lấy đâu ra người tới thăm, hừ)

Môi mỏng cong lên, giễu cợt, không nói cũng biết.

Đến bãi đậu xe, còn chưa kịp lên xe, đã thấy Dương Lưu Vân ôm bình thuỷ đi tới, bởi vì mặc ít, thân thể nhỏ bé không khỏi run rẩy.

Kỷ Trà Thần nhíu mày một cái, sải bướcđi tới. Đem áo khoác thật dày khoác lên người ả (Con này thật biết dùng khổ nhục kế! V~), tiếng nói trách cứ: "Trời lạnh như thế này, em ra ngoài làm cái gì?"

Dương Lưu Vân cười một tiếng, đưa bình giữ nhiệt ra như dâng món đồ trân quý: "Tối qua khẳng định anh uống rất nhiều rượu, em sợ anh hôm nay không có khẩu vị ăn cơm, cố ý làm đưa tới cho anh."

"Đứa ngốc." Kỷ Trà Thần vuốt trán ả, sinh lòng thương tiếc. Những chuyện này rõ ràng có thể để cho người giúp việc làm, ả nhất định tự mình làm, trời lạnh như thế này chạy đến cũng không sợ bị đông cứng?.

"Anh đưa em về nhà." Cánh tay thon dài của Kỷ Trà Thần nắm lấy bả vai ả, để cho nửa người ả rúc vào ngực hắn. (Đoạn này thật là cẩu!)

Dương Lưu Vân nghiêng đầu nhìn ngón tay trắng noãn của hắn khoác lên vai của mình, ánh mắt sửng sốt một chút, khuôn mặt ngượng ngùng gật đầu, ôm hộp giữ nhiệt ngây ngốc bị hắn đưa lên xe.

Tài xế, cung kính mở cửa xe ra, Dương Lưu Vân lên xe trước, Kỷ Trà Thần đi theo sau. Tài xế chạy chậm, ánh mắt xuyên qua gương chiếu hậu, nhìn thấy động cơ, nhìn quaDương Lưu Vân.

Kỷ Trà Thần nghiêng đầu thấy Dương Lưu Vân vẫn run run, giọng nói nhàn nhạt: "Còn rất lạnh sao? Nhanh trở về một chút."

Tài xế giống như không nghe thấy, không có bất kỳ động tác gì. Kỷ Trà Thần cau mày, ngẩng đầu chưa kịp mở miệng, chợt nghe người bên cạnh thét lên một tiếng : "Đừng. . . . . ."

Dương Lưu Vân nghiêng người, cả người chắn trước mặt Kỷ Trà Thần, một phát đạn chính xác bắn vào bụng ả, máu tươi phọt ra ngoài, nhiễm đỏ áo khoác. . . . . . Đau đớn, khiến cho vẻ mặt của ả nháy mắt trở nên trắng bệch.

Ánh mắt Kỷ Trà Thần tối sầm lại, thật nhanh rú dao găm trên người ra, lúc tài xế không kịp phản ứng cắt đứt cổ họng của hắn, máu tươi văng khắp nơi, vẩy lên khuôn mặt tái nhợt của Dương Lưu Vân, đỏ thắm cùng tái nhợt tạo thành một mảng đối lập.

Kỷ Trà Thần xoay người đem Dương Lưu Vân ôm vào trong ngực, giọng nói trầm xuống: "Vân nhi. . . . . .". Dương Lưu Vân đau đớn cắn chặt môi, ngón tay nắm lấy hắn, đau đớn khó nhịn, đau đớn mỗi lần như dao cắt."Em đã đồng ý qua, sẽ không ngắn trước mặt anh nữa, rất xin lỗi. . . . . . Em lại nuốt lời rồi. . . . . . Bởi vì. . . . . . Em . . . . . Tôi không muốn Thần bị thương. . . . . ." (Con này tự tìm người bắn mình sau đổ hết tội lên người chị Thủy!)

Một dòng nước mắt từ từ trào ra, rơi vào bàn tay to của hắn, nóng bỏnglàm da thịt hắn bị thương.  

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net