Mỗi Người Một Tâm Trạng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Ánh nắng mặt trời buổi trưa gay gắt không kiêng nể gì mà xuyên thẳng qua tàn lá, khéo tay vẽ nên những hoa văn sống động màu đen mơ hồ in trên mặt đất.
Nóng! Nóng! Thật sự là rất nóng!
Hải Nghi khó chịu lau mồ hôi trên trán, vết thương dưới chân chưa lành lại bị mồ hôi thấm ướt gây nên cảm giác ngưa ngứa, khó chịu.
Cô nhíu mày nhìn chằm chằm miếng băng gạc màu trắng bị thấm ướt hơn phân nữa, nghĩ xem có nên dùng tay gãi ngứa hay không, cứ để thế này vết thương cũng sẽ bị nhiễm trùng. Hải Nghi đang do dự xem nên giải quyết cái chân của mình như thế nào.
Bạn đang đọc truyện tại ThíchTruyện.VN

Đang đi đằng trước chợt cảm thấy người phía sau đột nhiên dừng bước không đi nữa, Hải Nam nghi hoặc quay đầu lại xem, bắt gặp bộ dáng Hải Nghi do do dự dự nhíu mày nhìn chằm chằm vết thương dưới chân.
Hắn yêu thương, cưng chìu lấy tay vò đầu cô, mỉm cười rất đẹp trai nhìn cô đang ngây ngốc nói.
-Đồ ngốc! Đi qua bên kia nghỉ một chút.
Hải Nam nhanh chóng kéo cô đến bóng mát phía trước, ôm cô đặt cô ngồi trên tảng đá to lớn bên cạnh.
Hải Nghi không nói gì, chỉ nhìn Hải Nam chăm chú.
Nhìn hắn cao lớn như vậy, đẹp trai như vậy.
Nhìn hắn cẩn thận dùng khăn tay lau khô mồ hôi trên mặt cô.
Nhìn hắn từ từ ngồi xổm, quỳ một gối dưới chân cô, nâng chân cô để lên đùi hắn.
Nhìn hắn nhẹ nhàng từng bước, từng bước tháo lớp băng gạc ẩm ướt ra, lộ ra vết thương sưng vù.
Hắn đau lòng dùng khăn lau xung quanh vết thương, ngẩng đầu nhìn cô dịu dàng nói.


-Khó chịu sao?
Hải Nghi nảy giờ vẫn nhìn hắn, nhìn gương mặt đẹp trai mê người của hắn, nhìn mái tóc ngắn của hắn bị gió thổi rối tung.
Trong lòng nảy sinh ý tưởng xấu, cánh tay rảnh rỗi thản nhiên vò mái tóc hắn rối lên, trả thù lúc nảy hắn vò đầu cô. Hải Nghi nhìn gương mặt nhăn nhó của hắn trong lòng rất là hả hê.
-Hahaha... Hải Nam anh thật đáng yêu nha.
Nói rồi bàn tay không yên phận nắm hai má hắn mà ra sức véo thật mạnh.
-Thôi nào, đừng nghịch nữa.
Hải Nam kiên nhẫn từng chút, từng chút lau sạch vết thương cho cô. Vết thương sau khi tiếp xúc với không khí tươi mát cũng trở nên khô ráo hơn.
Cô nghiêng đầu nhìn Hải Nam dùng miệng thổi vết thương cho cô, cảm giác ngưa ngứa cũng dần biến mất, bàn tay hắn mát lạnh khi chạm vào vết thương cảm thấy thật thoải mái, dễ chịu.
Thì ra làm vậy quả thật sẽ hết đau nha!
Nhìn gương mặt chuyên chú của hắn, Hải Nghi lại nổi tính trêu ghẹo.
-Nhưng mà, Hải Nam... anh chắc là mình có mang theo bông băng chứ?
Hải Nghi thắc mắc hỏi, không ngờ thực sự nhìn thấy Hải Nam đình chỉ động tác, ngẩng đầu lên nhìn cô, méo miệng thành thành thật thật khai báo.
-Anh quên!
-Anh quên?
-Ừm... anh quên rồi.- Hải Nam khó khăn nói.
-Trần Vũ Hải Nam, anh... Thôi được rồi, bây giờ làm sao đây? Nếu để như vậy thì sẽ nhiễm trùng thật đấy.
Hải Nghi vốn định mắng cho hắn một trận nhưng khi nhìn gương mặt xấu hổ kia của hắn bỗng thấy mềm lòng.
Cô cố ý bày ra bộ dáng nhăn nhó đáng thương, hai mắt cún con chân thành nhìn hắn. Trong lòng cảm thấy hắn khó xử mà có chút hả hê khi người gặp họa mà quên mất chính mình mới là người bị thương.
Hải Nam nhìn gương mặt đau khổ của cô, trong lòng ray rứt nặng nề, tại sao hắn lại quên mất chứ? Hải Nam vội vàng đứng dậy không chút do dự nói.
-Ở đây, chờ anh, anh sẽ quay lại lấy.
-Không cần đi.
-Chờ đã...
Nói rồi vừa định xoay người đi thì bàn tay bị người ta nắm lấy, đồng thời hai thanh âm đột ngột vang lên.
Hải Nam nghi hoặc nhìn tay Hải Nghi kéo tay hắn. Gương mặt cô cũng bất ngờ nhìn người vừa phát ra thanh âm.
-Chờ đã, không cần đi đâu, tôi có chuẩn bị hộp y tế rồi.
Phía sau, Hoàng Tử Minh vừa nói, vừa tháo ba lô trên lưng ra lấy ra hộp y tế đưa cho Hải Nam, gương mặt vẫn như cũ, nở nụ cười ấm áp như ánh mặt trời.
Hải Nam nhìn hắn rồi nhận lấy hộp y tế, lại ngồi xổm trước mặt Hải Nghi tự tay xử lí lại vết thương cho cô. Trong suốt quá trình mặc dù có hơi đau rát nhưng thủy chung Hải Nghi vẫn không nhíu mi một cái, an tĩnh ngồi như thế cho hắn xử lí vết thương.
-Cảm ơn.- Hải Nam khách sáo nói rồi trả lại hộp y tế cho Hoàng Tử Minh.
-Không có gì, chỉ là mang theo đề phòng trường hợp cần dùng tới.
Hoàng Tử Minh dịu dàng nói.
-Hôm nay leo núi mà không mang theo dụng cụ trị thương, anh cũng quá sơ ý rồi.-Từ phía sau đi tới Bảo Phi nhìn hắn trêu chọc nói.
-Cô...
-Tôi? Tôi thì sao hả? Tôi nói không đúng sao, băng bó cũng không đẹp. Hứ, nhìn xem chân của Black nhà chúng tôi bị anh biến thành bánh chưng rồi kìa.
Theo hướng bàn tay cô chỉ, mọi người quay sang nhìn thấy Hải Nghi bộ dạng nín cười chật vật nói.
-Thật... Thật không sao đâu mà.
Hải Nam thẹn quá hóa giận, một bụng oán khí sắp bùng nổ nhìn chằm chằm "con bạch tuột lửa" đáng chết cư nhiên lại tiếp tục bám lấy Hải Nghi.
-Trưa rồi chúng ta dừng chân nghỉ một chút đi.
Hiểu Lam hiểu biết mà đề nghị, thành công dập tắt ngòi nổ chiến tranh sắp bộc phát.
Đặng Vũ Khánh liếc mắt nhìn chân của Hải Nghi một cái cũng không nói gì, lẳng lặng đứng tựa vào thân cây bên cạnh.
Hoàng Tử Minh cũng sắp xếp ngồi dựa vào tảng đá lớn nhắm mắt nghỉ ngơi.
Chỉ riêng Hải Nam hai mắt phát hỏa nhìn "bạch tuột lửa" hai tay ôm lấy Hải Nghi cứ thế mà ngủ.
Hải Nghi khó xử nhìn hắn cười khổ. Cô không có cách nào a, từ lúc trước đã như thế rồi, cô chưa bao giờ từ chối được cô gái này. Thật hết cách.
-Có cần tớ băng lại không.- Hiểu Lam nhìn cái bánh chưng trên chân cô, tốt bụng hỏi.
-Không cần đâu...
-Không cần.
Hai người cùng quay đầu nhìn Hải Nam, chỉ thấy hắn quay đầu đi, nói.
-Không được tháo.
Hải Nghi nhìn người này, sao lại trẻ con như vậy chứ. Cô cười nhìn theo hắn, nụ cười hạnh phúc thật khiến cho người ta chói mắt.
Hoàng Tử Minh cùng Đặng Vũ Khánh trùng hợp đều nhìn thấy nụ cười chói mắt như vậy, lòng họ cũng đau như vậy, cô cũng sẽ không hướng bọn họ cười rực rỡ như vậy.
Hà Hiểu Lam ánh mắt sâu thẳm nhìn một lượt tất cả mọi người, rồi dừng thật lâu ở bóng dáng cao lớn kia, lẳng lặng quay người đi...
Vợ À, Anh Hôn Em Được Chứ?
Trước khi mặt trời lặn, đoàn người cuối cùng cũng đến được đỉnh núi, thật không ngờ mọi người đã dựng lều, nhóm của Hải Nghi là nhóm tới cuối cùng.
Sau khi điểm danh đủ tất cả, mọi người theo thứ tự trở về lều của mình.
Hải Nghi đứng trên đỉnh núi nhìn xuống phía dưới, nhìn Mặt Trời gia gia lưu luyến nhân gian từ từ khuất sau phía chân trời.
Cô đứng nơi đó dang hai tay đón gió chiều, ánh hoàng hôn màu đỏ soi bóng cô kéo dài vô tận. Cô hít sau một hơi đầy buồng phổi rồi lấy sức hét lên thật to "TÔI... SẼ... CHINH PHỤC... THẾ GIỚI... NÀY".
Nghe tiếng hét của cô, tất cả mọi người đều hứng thú, bừng bừng khí thế đứng trên vách núi cùng hét thật to.
-CHÚNG... TÔI... SẼ... CHINH PHỤC... THẾ GIỚI...NÀY...YYYYYYY...
Tiếng hét vang vọng khắp nơi, đầy khí thế, đầy mạnh mẽ thật lâu thật lâu vẫn còn vọng lại...
-Thế nào, rất có cảm giác chinh phục thế giới chứ?
Hải Nghi quay đầu nhìn người bên cạnh hỏi.
-Ừm... rất sảng khoái.
Hải Nam gật đầu đồng ý, gương mặt đẹp trai bao phủ một tầng sức sống mới, giống như vừa mới giải tỏa được cái gì, cũng giống như vừa mới hấp thu được cái gì, rực rỡ hẳn lên, cả người tràn đầy sinh khí, tất cả mệt mỏi đều tan biến. Giờ khắc này hắn là người chinh phục cả thế giới.
Hơi quay đầu nhìn gương mặt nhỏ nhắn của Hải Nghi hắn mỉm cười rất có ý tứ, nhỏ giọng nói.
-Em chính là cả thế giới của anh...
-Hả? Anh vừa nói gì cơ?- Hải Nghi không nghe rõ hỏi lại.
-Không, không có gì.
-Thật sao?
-Thật mà, em nghe nhầm rồi.
Hải Nam kiên trì phủ nhận. Một bộ dáng ung dung lôi kéo Hải Nghi đi về phía mọi người đang nướng thịt, mùi thịt nướng thơm phức thành công lôi kéo "nhị vị bao đại nhân", đồng thời cắt đứt một màn hỏi- đáp.
Trời bắt đầu tối dần, tấm màn nhung màu đen trên bầu trời, giăng đầy sao sáng. Bên dưới mặt đất một mảnh nhộn nhịp, mọi người quây quần bên đóm lửa hồng, cùng nhau ca hát, nhảy múa vui vẻ.
Tiếng cười đùa lan tràn trong không gian, giờ khắc này họ trở thành chính mình không phải gánh phác sự nghiệp to lớn của cả gia tộc, giờ khắc này họ cùng hòa mình với thiên nhiên, sống thật với bản thân không phải mang trên người cái mác "người thừa kế".
Có lẽ đó cũng chính là lí do của chuyến đi ngày hôm nay.
Một đêm thật đẹp và đáng nhớ.
Hải Nghi ngồi trên tảng đá lớn phía xa, thật cao hứng nhìn Hải Lâm và anh chàng Minh Quân nhảy múa giữa vòng tròn, thi nhau xem ai hát hay hơn.
-Này, đừng tưởng cậu là ca sĩ thì hát hay nhá, tớ cũng biết hát...
Nói rồi cậu cất lên một câu hát không đầu không đuôi chọc cười mọi người.
-Tớ biết, tớ biết, được rồi thiếu gia nhà cậu có thể hay không đừng tra tấn giấc ngủ bình yên của động vật trong rừng này chứ, nói không chừng cọp trong rừng cũng vì tiếng hát của cậu mà xúc động nhào ra cho cậu một cái ôm thắm thiết đấy.... hahaha
Minh Quân không chừa cho Hải Lâm một tí xíu mặt mũi nào, cười ha ha nói.
-Hải Lâm em đói rồi, ăn đi.
Rốt cuộc anh trai Hải Duy không nhìn được vào mồm Hải Lâm một miếng thịt chính anh vừa nướng xong.
Bọn nhỏ Hải Lâm vốn định há miệng ra cự lại thì từ đâu ra miếng thịt nướng đáng ghét chặn họng cậu. Thịt nướng còn nóng, khiến anh chàng bị bỏng rên nhẹ.Hải Duy thấy mình sơ ý, vội vàng giúp cậu thổi thổi khóe môi bị nóng.
Tình cảm anh em thân thiết lần nữa đốn đổ không biết bao nhiêu trái tim thiếu nữ. Tất cả hai mắt lấp lánh trái tim nhìn bọn họ không chớp.
-Như vậy cũng diễn được!?
Hải Nghi bất ngờ bật ra lời bình, vừa như câu hỏi, vừa như khắng định.
-Nếu nói từ trước đến nay ai chiếm được tình cảm của fan nữ nhiều nhất thì khỏi phải bàn, đó chính là hai anh em bọn họ. Một người điềm tĩnh, ấm áp; một người vui vẻ, hoạt bát. Thật ra là một cặp đôi hoàn hảo.
Hải Nghi quay đầu nhìn điểm tựa sau lưng, đầu cố ý dựa sát vào một chút, thật tình hỏi.
-Không phải anh là Leader sao?
-Leader thì sao chứ, anh chỉ có một mình, nhưng bọn họ tuy hai mà một, làm sao anh đấu lại. Nhưng bay giờ anh chỉ cần có một fan là được rồi.
Hải Nam vẻ mặt ai oán, tâm không cam, lòng không nguyện nói ra sự thật bấy lấu nay. Nhưng câu nói cuối cùng hắn cố ý mập mờ nhìn cô nói.
-Ai vậy? –Hải Nghi trong lòng có sẵn đáp án, nói ra câu này có phải cô biết rõ còn cố hỏi không.
Hải Nam không trả lời chỉ mỉm cười nhẹ rồi hai tay ôm lấy mặt cô, cuối xuống hôn lên môi cô.
Nụ hôn như chuồn chuồn lướt nước, chạm nhẹ lên môi cô rồi dừng lại chậm rãi nói ra ba chữ.
-Anh yêu em.
Hải Nghi sửng sốt thật lâu, cô không ngờ hắn lại nói với cô câu này, trong lòng có chút vui vẻ, nhưng hai mắt trợn to, biểu hiện sự bối rối của cô.
Hải Nam không quản cô có đồng ý hay không, bá đạo ôm lấy đầu cô, môi nhẹ nhàng hôn cô, đầu lưỡi thuận lợi tách hai cánh môi đang mím chặt của cô, thành thục xâm nhập hút lấy mật ngọt trong miệng cô.
Hải Nghi thật lâu vẫn chưa biết mình bị người ta chiếm tiện nghi, hai mắt vẫn duy trì trạng thái mở to, khiếp sợ nhìn chằm chằm gương mặt yêu nghiệt vô cùng đẹp trai của Hải Nam đang phóng to trước mặt.
Hải Nam bất mãn tách ra, nhìn chằm chằm người này, ai oán nói.
-Cái cô ngốc này, em có biết khi hôn môi mà mở to mắt như vậy là bất lịch sự lắm không hả?
"Hôn môi"
"lịch sự"
Chuyện gì xảy ra thế này? Trong phút chốc Hải Nghi kịp thời điểm danh ba hôn bảy vía, may mắn không thất lạc cái nào, một bụng tức giận nhìn Hải Nam chất vấn.
-Anh có biết không hỏi ý kiến của người khác mà tự tiện hôn cũng là bất lịch sự lắm không hả?
-À... ra vậy!- Hải Nam ra vẻ hiểu chuyện thành thành thật thật nghe cô nói. Hai mắt ngay thơ nhìn môi cô chớp chớp, ngoan ngoãn hỏi.
-Vợ à, anh hôn em được chứ?
Nói xong cũng chẳng đợi cô có trả lời hay không, lần nữa ngậm lấy môi cô. Hải Nghi thực sự không biết nói gì nữa rồi, cái này cũng được xem là hỏi ý kiến phải không?
Nếu thời gian quay lại cô sẽ nói "Khi nào cô đồng ý mới được hôn" nhưng mà không kịp nữa rồi. Trong lúc Hải Nghi còn đang mở to mắt kiểm điểm bản thân thì Hải Nam đã rút kinh nghiệm vừa rồi, dùng tay che mắt cô lại.
Nụ hôn kéo dài thật lâu, phía xa xa còn có đóm lửa hồng nho nhỏ rôm rốp kêu, mọi người ca hát say sưa, xung quanh còn loáng thoáng nghe được tiếng ca hát lộn xộn của Hải Lâm và Minh Quân.
Trăng cuối cùng đã lên, ánh sáng bàn bạc có soi rõ một âm mưu đang hình thành?
Trong góc tối, vẫn là đôi mắt đáng sợ đó chăm chú nhìn bọn họ...  

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net