Sự Thật Khó Tiếp Nhận

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Tại phòng khách biệt thự Trần Vũ, một cảnh tượng không mấy xa lạ đang được diễn ra. Nguyễn Hà Trung bộ dạng hùng hổ, đôi mắt già nua hằn hộc nhìn Trần Vũ Dương đang chột dạ ở đối diện.
Hừ, bởi vì chuyện ầm ĩ của Hải Phong, mà gia tộc Nguyễn Hà cùng nhà họ Hoàng rước lấy không ít rắc rối. Cho nên mới mắt nhắm mắt mở cho Trần Vũ Dương có cơ hội cướp lấy cháu gái ông yêu thương nhất. Nhưng mà mới được một ngày thì Jerry hoạt bát đáng yêu của ông phải giống như cái bánh chưng để người ta quấn tới bó lui, cuối cùng phải nằm bất động trên giường. Thử hỏi cơn giận này ông không tìm hắn tính sổ thì kiếm ai đòi đây.
Dưới cái nhìn như tia tử ngoại của Nguyễn Hà Trung, Trần Vũ Dương mấy mươi năm nay luôn kiêu ngạo nhưng giờ phút này cũng chột dạ mà lãng tránh. Quả thật ông có chút xấu hổ a, hơn năm mươi năm nay cuộc chiến giữa ông và Nguyễn Hà Trung diễn ra như cơm bữa, nhưng lúc nào cũng ở thế cân bằng, không nghĩ tới vì chuyện nhỏ nhặt này mà bất đắc dĩ phải lâm vào thế yếu.
-Thôi được rồi, hai cái người này! Nguyễn Hà Trung mục đích chúng ta đến đây không phải là đấu mắt a.
Bạn đang đọc truyện tại ThíchTruyện.VN

Ngồi bên cạnh hai người, Hoàng Khương uống hết một ấm trà mới bất đắc dĩ lên tiếng. Làm bạn với hai người tính tình trẻ con này, những chuyện như vậy ông nhìn cũng quen mắt. Chỉ là một tiếng đồng hồ trôi qua, trà cũng uống hết, ông không lên tiếng thì không được rồi.
-Hừ, tôi mới không thèm chấp với ông ta. Hôm nay tôi nhất định phải mang Jerry về.
Nguyễn Hà Trung lúc này mới hừ lạnh, nhìn Trần Vũ Dương lớn tiếng nói.
-Ách... Gia gia chuyện này là cháu không tốt. Vì cháu không cẩn thận nên mới... Cháu xin nhận lỗi với ông. Nhưng mà xin ông cho cháu được chăm sóc Hải Nghi đi.
Hải Nam đứng bên cạnh Trần Vũ Dương nghe thấy lời nói của Nguyễn Hà Trung, lập tức cúi đầu nhận lỗi. Bộ dạng chân thành khiến người ta không nỡ trách tội.
-Được rồi, nên bỏ qua đi thôi. Dù sao con bé chỉ bị trẹo lưng, sẽ không đáng ngại. Hôm nay, chúng ta đến đây là có chuyện quan trọng để nói.
Hoàng Khương nghiêm túc nói. Giọng nói đầy uy lực không ai dám phản đối. Điều này chứng tỏ ông cũng đã một thời oanh liệt trên thương trường, nếu không cái bảng hiệu Hoàng Gia chắc chắn sẽ không thể bằng vàng và rực rỡ cho đến ngày nay.
Trần Vũ Dương hiểu ý, cho mọi người lui ra. Trong phòng chỉ còn lại năm người, đó là: Nguyễn Hà Trung, Trần Vũ Dương, Hoàng Khương, Hải Nam, cùng một người nảy giờ vẫn im lặng là Hoàng Tử Minh.
-Chúng ta điều tra được, Đặng Chi Dân lần này cũng quyết định tranh cử người thừa kế.
Nguyễn Hà Trung trở về bộ dáng nghiêm túc, âm trầm mở miệng.


-Là ai? -Trần Vũ Dương hỏi, ông thật tò mò muốn biết con át chủ bài chưa lật của kẻ phản bội là gì.
-Cháu trai hắn- Đặng Vũ Khánh.
Hoàng Khương trịnh trọng nói.
Kết quả này không nằm ngoài dự liệu của mọi người. Từ khi Đặng Vũ Khánh trở về, không chút che dấu thân phận, thì bọn họ đã hoài nghi. Ngay sau đó Đặng Chi Dân ẩn nấp bấy lâu nay cũng đột ngột xuất hiện, đúng lúc việc lựa chọn người thừa kế sắp diễn ra của Dark.
Suy tính của ông ta mọi người ai cũng rõ cả. Hải Nam nắm chặt nắm tay, từ đầu hắn đã cảm nhận được ánh mắt Đặng Vũ Khánh nhìn Hải Nghi rất đặc thù, không phải là ánh nhìn lạnh lùng với người khác, hắn cảm nhận sâu sắc tình cảm đè nén của Đặng Vũ Khánh đối với Hải Nghi thực sự không kém hơn hắn.
-Như vậy...
Sắc mặt Trần Vũ Dương lúc này đã vô cùng khó coi.
Điều này biểu thị cho cái gì ông là người rõ ràng nhất. Lúc trước mục đích Nguyễn Hà Trung mang Hải Nghi ra nước ngoài đã dự tính được chuyện này.
Hải Nghi là người duy nhất có thể thừa kế Dark. Chỉ khi người nào kết hôn với Hải Nghi mới có thể thay cô gánh vác trọng trách này. Hiển nhiên trong trong tâm lý mọi người, người được chọn lần này không ai khác ngoài Hải Nam. Nhưng mà Đặng Chi Dân xuất ra con bài cuối cùng này, ý định giành lại quyền độc chiếm Dark của ông ta thật không thể nghi ngờ gì nữa.
Chỉ là với tư cách kẻ phản bội như ông ta lấy quyền gì mà độc chiếm Dark chứ.
-Đúng vậy, Hải Nghi chỉ là nước đi che mắt người khác mà thôi. Người thừa kế thực sự sẽ là một trong ba người: Hải Nam, Tử Minh và Đặng Vũ Khánh. Và chuyện hôn ước trước đây cũng chỉ là che mắt những thế lực ngầm đang có âm mưu tiêu diệt Dark mà thôi.
Nguyễn Hà Trung chậm rãi nói, trong mắt thoáng hiện lên một tia bất đắc dĩ. Đây cũng là điều ông dấu Hải Nghi, lừa gạt con bé suốt 17 năm. Kế hoạch của ông đã vô cùng hoàn hảo, có thể dụ được con cọp như Đặng Chi Dân lộ diện nhưng điều ông không nghĩ tới là Hải Nghi nhà ông đã thực sự có tình cảm với Hải Nam.
Ông sợ cho dù kế hoạch thành công hay thất bại thì Hải Nghi cũng sẽ không tha thứ cho ông.
Mọi người lúc này cũng đang lâm vào trầm mặc.
Nhìn Hải Nam đang nắm chặt bàn tay, Hoàng Tử Minh cười khổ. Hắn đã quyết định là người đứng sau mang cho Hải Nghi hạnh phúc, nhưng mà kết quả cuối cùng hắn đành bất đắc dĩ cướp đi hạnh phúc của cô.
Mọi người lâm vào trầm tư đều không có chú ý đến dáng người nhỏ nhắn đang đứng trên cầu thang. Hải Nghi lê tấm lưng còn đau nhói bước từng bước kiên định xuống lầu.
Nghe tiếng bước chân, mọi người đồng loạt xoay người nhìn lên, thì thấy Hải Nghi sắc mặt lạnh nhạt, một đường đi thẳng đến trước mặt bọn họ.
-Jerry con...
Lời đến khóe miệng lại không cách nào nói ra, Nguyễn Hà Trung chỉ chăm chú đối diện ánh nhìn thẳng tấp của cô.
Hải Nghi không biết đến đây từ lúc nào nhưng nhìn vẻ mặt của cô, mọi người mặc dù không muốn nhưng chắc rằng Hải Nghi có lẽ đã nghe được rõ ràng. Ánh mắt lạnh nhạt không gợn sóng, nhìn một lượt mọi người, cuối cùng dừng lại ở Nguyễn Hà Trung không nóng không lạnh nói.
-Tất cả là vì kế hoạch sao? Những chuyện ông làm đều vì giữ lại cái thế giới hắc ám mà ông cho tâm huyết suốt đời của ông sao?
-Ta...
Nguyễn Hà Trung muốn giải thích, muốn nói với cô rằng, không phải vậy. Thật ra ông không muốn tổn thương cô. Nhưng mà Hải Nghi không có cho ông cơ hội giải thích, cô nhìn Hoàng Tử Minh.
Hoàng Tử Minh vẫn như trước dịu dàng nhìn cô, nhưng mà lúc này đối với cô ánh mắt dịu dàng như thế thật đáng châm chọc.
-Hoàng Tử Minh. –Đây là lần đầu tiên cô nghiêm túc gọi tên hắn như vậy. Nhưng mà cảm giác này thật khiến cho hắn bất an, hắn chưa từng thấy cô lạnh nhạt như vậy nhìn hắn.
-Lúc trước anh tiếp cận tôi là vì gia gia sao? Năm đó anh đi Anh quốc cũng là vì gia gia sao? Bởi vì từ trước tới nay anh đã là một thành viên của Dark, hay nói đúng hơn anh chính là người của gia gia. Lần này anh về có phải hay không cũng vì Dark?
Từng câu từng chữ cô thốt ra giống như một quả chùy nặng nện thật mạnh vào lòng hắn. Hoàng Tử Minh chỉ lẳng lặng nhìn cô, hắn không muốn giải thích. Bởi vì hắn làm tất cả cũng chỉ mang đến hạnh phúc cho cô.
Hải Nghi thất vọng, người cô coi trọng nhất xem cô là phần thưởng, là món quà dành cho người thừa kế Dark. Người cô tin tưởng nhất lại dùng phương thức như vậy để tiếp cận cô. Vậy thì người cô yêu nhất thì thế nào?
Hải Nghi chậm rãi bước tới trước mặt Hải Nam, chăm chăm nhìn hắn, hi vọng có thể từ trong ánh mắt của hắn có thể tìm ra chút tình cảm nào đó.
Cuối cùng cũng không khiến cô thất vọng, cô nhìn thấy trong khóe mắt hắn là tình cảm nồng đậm, nhưng nhiều hơn là đau lòng cùng bất đắc dĩ. Hải Nghi nhìn hắn hỏi.
-Hôn ước là giả? Người thừa kế gì đó cũng giả? Vậy tình cảm của anh đến tột cùng là thật hay giả?
Nói rồi cô mỉm cười, nụ cười này làm chói mắt hắn, cũng làm tim hắn thật sâu rung đụng. Cô xoay người lạnh lùng bước đi, cô không muốn nghe thấy bất kì đáp án nào. Dù đúng hay sai, hắn cũng đã làm cô đau lòng.
-Đừng đi theo tôi.
Bỏ lại một câu như thế, thân hình nhỏ bé nhưng quật cường bước những bước chân kiên định ra đi. Từng bước chân cô đi giống như một cước một cước thật đau đánh vào lòng Hải Nam...
Kế Hoạch
Mưa... mưa... Từng hạt mưa tí tách tí tách rơi...
Từng hạt mưa to như hạt đậu phát ra những tiếng lộp bộp vui tai khi chúng va chạm với mặt đường bê tông.
Gió gào thét. Hạt mưa nhỏ dần và tốc độ rơi cũng nhanh hơn. Màn mưa che kín tầm mắt. Gió lùa dữ dội, mưa như vô tình tạt vào người cô... đau rát.
Trên đường lớn có một cô gái trẻ bước đi trong mưa, đôi vai nhỏ gầy run lên vì lạnh. Mái tóc dài bết lại dán chặt vào bên má. Đôi mắt đỏ hoe không ai biết cô khóc hay do mưa tạt vào mắt.
Hải Nghi bước đi vô định về phía trước, mặc cho mưa thấm ướt cả người, chiếc váy mỏng manh không che dấu được thân hình con gái. Thực ra cô chỉ là giận mình, giận bản thân dù có cố gắng đến mấy vẫn không bảo vệ được người cô yêu thương. Mà ngược lại, chính họ đang bảo vệ cô.
Cô biết gia gia rất thương cô, không muốn cô tham gia vào thế giới hắc đạo cho nên mới dùng cách đó. Tất cả vì muốn bảo vệ cô, cho cô cuộc sống bình thường như các anh trai.
Cô cũng biết Tử Minh luôn âm thầm đứng sau bảo vệ cô, giống như lúc này đây có lẽ hắn đang ở phía sau đi theo cô, chờ cô ngã gục rồi xuất hiện như một thiên thần xinh đẹp, xoa dịu nỗi sợ hãi trong lòng cô.
Còn Hải Nam, cô chỉ cảm thấy hổ thẹn với những gì mình hứa. Cô từng nói rằng cô sẽ bảo vệ hắn, đó là lý do cô tự thuyết phục mình ở bên hắn. Nhưng mà bây giờ, khi cô biết tất cả chỉ là giả dối.
Hôn ước gia tộc gì đó là giả?
Người thừa kế Dark cũng không phải là cô?
Vậy cô sẽ lấy tư cách gì để bảo vệ hắn?
Cô không ngốc đến nỗi không nhận ra tình cảm của Hải Nam là thật. Chỉ là, sự thật này giống như cướp mất của cô tất cả, cô không chịu đựng được. Cô cảm thấy mình đã trắng tay. Cô không muốn tình yêu của cô lại phải phụ thuộc vào vị trí người thừa kế. Cho nên cô trốn chạy.
Cô không muốn nghe bất kì lời giải thích nào. Vì cô biết những gì cô nói chỉ là tự lừa gạt chính mình. Che dấu cảm xúc thật của bản thân. Cô thấy mình không đủ mạnh mẽ để bảo vệ những người cô yêu thương.
Thân thể nhỏ bé không biết lạnh cứ một mực đi về phía trước không lí do. Có lẽ trong lòng đã quá lạnh, lạnh đến nỗi cô không cảm giác được sự lạnh lẽo của mưa đêm.
-Hắc hắc... Đại ca, cô gái này trong rất xinh nha.
Phía trước chợt vang lên tiếng cười cợt nhã, giọng nói một tên con trai vang lên rõ ràng. Nhưng Hải Nghi một mực chìm đắm trong suy nghĩ của mình, bước chân cũng không vì thế dừng lại, cho đến khi đâm sầm vào một bức tượng thịt.
-Ai nha, cô em đi đâu trong trời mưa thế này. Hay là theo tụi anh tìm một chỗ ấm áp nha.
-Ha ha ha...
Tên vừa nói hẳn là "đại ca" trong lời tên đàn em lúc trước. Giọng nói kinh tởm không chút che đậy ham muốn xấu xa vang lên. Ánh mắt bất thiện lướt trên thân người ướt sủng của cô. Bọn đàn em vì thế mà cũng hứng thú cười ha ha...
Nhìn đám thanh niên ngu xuẩn trước mặt, Hải Nghi chỉ nhếch mép cười nhạt nhẽo. Khóe môi yêu kiều bắn ra một câu.
-Không biết tự lượng sức.
Câu nói tuy rất nhỏ rất nhỏ nhưng từ khẩu hình miệng cô, bọn chúng có ngu đi nữa cũng biết cô em xinh đẹp trước mắt vừa nhục nhã bọn hắn.
Tên cầm đầu gương mặt tái xanh, khóe miệng co co giật giật, rốt cuộc cũng mỉm cười dâm đãng nhìn Hải Nghi nói.
-Cô em, bọn anh có sáu người, như thế nào lại không biết lượng sức. Hay là em chê không đủ...
"Bốp"
Tên kia còn chưa kịp hoàn thành nốt câu nói, thì bên má phải lãnh trọn cái tát tay của người đẹp. Hai mắt vì tức giận mà trợn lên đáng sợ, hướng năm tên còn lại quát to.
-Còn đứng đó làm gì? Bắt con nhỏ lại cho tao. Hừ
Ngay sau đó năm tên còn lại như được tỉnh ngủ mà tóm lấy Hải Nghi. Nhưng trước mặt bọn chúng, cô gái nhỏ tưởng chừng như yếu đuối, vô hại lại cực kì nhanh nhẹn bọn chúng có bắt thế nào cũng không được. Ngược lại mỗi khi vừa chạm vào người cô, thì một cái tát tay dùng tốc độ kinh người mà rơi trên mặt bọn hắn.
Bọn hắn lúc này mới cảm nhận triệt để cảm giác mà đại ca phải chịu. Quả thật là hoa hồng có gai a.
Hải Nghi trong lòng buồn bực khó chịu, không nghĩ tới mấy tên ngốc này cư nhiên dám đâm đầu vào ổ kiến lửa. Bọn chúng tưởng cô là quả hồng mềm dễ bắt nạt chắc. Hôm nay gặp đúng Black này, xem như chúng xấu số.
Nghĩ vậy, động tác càng nhanh hơn, giải quyết nhanh gọn năm người. Chỉ thấy một hồi sau, năm tên con trai nằm quằn quại kêu đau trên đường. Hải Nghi buồn bực giậm thật mạnh lên tấm lưng vô tội của người nào đó ở ngay bên cạnh cô, khiến hắn kêu la thất thanh.
Ánh mắt sắc bén nhìn tên cầm đầu giờ đây đã run cầm cập không biết là do lạnh hay sợ hãi.
-Tới lượt mày.
Hải Nghi trào phúng cười, nụ cười giai nhân quyến rũ chúng sinh trong màn mưa dày đặc càng thêm xinh đẹp động lòng người. Nhưng mà giờ khắc này tên cầm đầu có một loại xúc động muốn hét lên. Hắn chọc phải ác quỷ rồi.
Cô gái đứng trước mặt hắn nở nụ cười cười quyến rũ như một ác ma trước khi ban cho kẻ xấu số cái chết dã man nhất.
Đúng vậy, từ trong mắt cô hắn cảm thấy sát ý nồng đậm. Thân hình run run không nhịn được "Phịch" một cái quỳ trên mặt đất. Miệng vừa định cầu xin tha thứ nhưng không kịp rồi.
Ác ma một khi đã thức tỉnh chưa thấy máu làm sao lại ngủ yên. Xem như hắn không có mắt dám đụng vào cô. Hải Nghi một cước đá vào mặt hắn. Ngay tức khắc lời van xin trong khóe miệng biến thành tiếng kêu thảm thiết.
Hai chân không rãnh rỗi mà đạp, mà đá, mà giẫm vào người dưới đất không nương tình. Năm người kia thấy vậy, lồm cồm bò dậy chạy đi.
Trên đường lớn chỉ còn lại tiếng đấm đá của Hải Nghi. Thân hình tên cầm đầu giờ đây bê bết máu. Đau đến nỗi không còn sức để rên. Gương mặt sưng phù như đầu heo.
Nhưng mà người đánh vẫn không biết thỏa mãn. Nắm đấm tung ra toàn là dùng hết sức bình sinh giáng vào người hắn. Giống như phát tiết nỗi khó chịu trong lòng, Hải Nghi giờ đây giống như một người khác, đánh đấm không biết mệt.
Cho đến khi, nắm tay vung lên không trung còn chưa hạ xuống thì bị ai đó chặn lại.
Tức giận xoay người liền nhìn thấy gương mặt đẹp trai nhưng lạnh lùng của Đặng Vũ Khánh. Ánh đèn xe phía sau hắn khiến cô không nhìn rõ sắc mặt hắn lúc này nhưng trong khoảnh khắc cô quay đầu lại cô bắt gặp một tia đau lòng trong mắt hắn. Nhưng chớp mắt một cái lại không thấy đâu.
Chắc cô đã nhìn lầm. Hắn như thế nào lại đau lòng chứ. Hắn đã từng là đối thủ của cô, bây giờ lại là đối thủ của Hải Nam. Hắn không có khả năng vì cô mà đau lòng.
Hắn cũng dầm mưa đứng sau lưng cô, giọt mưa như phát họa góc cạnh gương mặt hắn thêm càng lạnh lùng.
-Hắn chỉ còn nửa cái mạng cô cũng muốn lấy sao?
Giọng nói bình thản giống như đang nói chuyện thời tiết. Hải Nghi nhìn lại tên đại ca thấy hắn giống như cái xác chết vô tri bê bết máu nằm trên đường thì không khỏi nhíu mày.
Còn ra tay nhẹ quá chăng?
Vung tay tránh khỏi bàn tay của Đặng Vũ Khánh, từ khi biết được mọi chuyện, người cô không muốn thấy nhất là hắn. Thân ảnh quật cường không nói gì, xoay người bước đi.
Mưa vẫn không ngừng tuông. Đặng Vũ Khánh nhìn thấy bờ vai run lên vì lạnh của cô, gương mặt mặt lạnh lùng có chút bất đắc dĩ, tiến lên nắm tay cô, không nói không rằng kéo cô đi về phía xe thể thao màu xanh lá. Hải Nghi vô lực để hắn mang vào trong xe. Cơ thể nhỏ bé cuộn lại mệt mỏi nhắm mắt ngủ thiếp đi...
Ở một góc khuất nọ, có một chàng trai mang dù, đứng nhìn theo chiếc xe thể thao cho đến khi biến mất. Rõ ràng là Hoàng Tử Minh đúng như Hải Nghi đã nghĩ, hắn vẫn luôn đi phía sau cô.
Hoàng Tử Minh rất nhanh dùng di động gọi một dãy số. Điện thoại vừa nhấc máy thì lập tức nói.
-Lão gia, Đặng Vũ Khánh đưa Hải Nghi đi rồi.
-Tốt, vậy kế hoạch bắt đầu đi.  

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net