Chương 100.1: Cô đã đến chậm!

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Tô Hoài Sinh nhìn chằm chằm Tô Yểu, vẻ mặt kia muốn khó coi bao nhiêu thì có bấy nhiêu, trên trán ẩn ẩn nổi lên gân xanh, cuối cùng đến một câu Tô Yểu nói vô sỉ kia cũng quên phản bác, một lời không nói liền ký tên xuống bên dưới.

Tô Yểu không tiếng động giương lên khóe miệng, này là không được rồi. Có người cho ông bậc thang ông không muốn xuống, cần phải đợi đến lúc phá hết bậc thang ông mới bằng lòng thỏa hiệp.

Ngay lúc ông ký tên xuống trang giấy cuối cùng, Tô Khê đẩy cửa đi vào,dáng vẻ gấp gáp, cô nghe được từ trong miệng thư ký nói hôm nay Tô Yểu mang theo người đến tìm Tô Hoài Sinh, lúc này mới vội vàng chạy đến, nhìn thấy Tô Hoài Sinh đã ký xong, đưa phần văn kiện mà tất cả mọi người đều viết rõ cho luật sư.

Tô Yểu nghe thấy động tĩnh, quay đầu nhìn Tô Khê một cái, thấy sắc mặt cô ta tái nhợt, Tô Yểu liền nghiêng đầu, không chút để ý cười, như nói với cô: "Cô đã tới chậm."

Tô Khê thiếu chút nữa không vận hơi lên được, gắt gao nhìn chằm chằm Tô Yểu, giống như trong lòng đang âm thầm mắng gì đó, chắc là muốn bóp chết cô đi.

Tô Khê biết rõ còn cố hỏi, nhìn chằm chằm Tô Hoài Sinh hỏi: "Ba, đây là...?"

Tô Hoài Sinh không trả lời cô, ngược lại là nhìn về phía Tô Yểu đang đứng dậy chuẩn bị rời đi, bày ra một dáng vẻ mà một người cha nên có, lời nói thấm thía hỏi: "Con đã gả cho Lục Đông Đình, nên làm tròn bổn phận của một người vợ hiểu không?"

Tô Yểu a một tiếng, lại vẫn còn bổn phận người vợ sao, nghe như là đứng trên cương vị phong kiến thời xưa mà nói.

Cô cũng biết ý của ông, để cho cô an phận đừng gây chuyện nữa, ông mới có thể vô tư lợi dụng tài nguyên của Lục gia, nghĩ đến thì quá mĩ mãn.

Tô Yểu vẫn chưa đáp lại, đứng dậy chuẩn bị rời đi, khi đi qua vật trang trí bên cạnh ghế sofa, giống như ngớ tới cái gì, đưa tay cầm lấy đĩa CD vừa rồi.

"Nếu muốn đánh bài tình thân, ông nên làm cho đúng đắn, CD này sạch sẽ, ngay chút tro bụi cũng không có." Ngón tay cô xoa xát một cái CD khác ở bên cạnh, bên trên có một tầng tro bụi mỏng, cô chạm ngón tay hai lần: "Nhưng sao ông không biết, lúc này ông càng cố gắng ở trước mặt tôi quảng bá tình nghĩa của ông với mẹ tôi, càng khiến tôi thấy ghê tởm."

Cô nói xong yên lặng nhìn Tô Hoài Sinh một cái, ngay cả lễ tang của mẹ cũng từ chối không tham dự, dựa vào đâu nói chuyện tình thân với cô.

Ông giữ lại cái đĩa CD này là cái gì có khi cũng không biết ấy chứ?

"Chỉ oán người ở trong gió, tụ tán cũng không do tôi."

Nhiều thương cảm, nhiều bất đắc dĩ.

Cho tới bây giờ Tô Hoài Sinh liền chưa nghĩ lại, tới cùng là ông đã mang lại đau xót thế nào cho Tiêu gia, đã khiến cô phải chịu bi kịch như thế nào.

Từ lúc cô bát đầu hiểu chuyện, cô thường xuyên có thể thấy mẹ và ông ta không ngủ chung, một mình mẹ trốn trong phòng ngủ vụng trộm lau nước mắt, thật ra cô sớm đã nhìn thấu được sự lạnh lùng của ông ta, chỉ là ngoan độc chưa ra tay mà thôi.

Thật ra cô cũng đại khái biết được mẹ mang tâm lý gì... dựa vào cái gì mẹ cô gả cho ông ta phải chịu đau khổ khó chịu, ông ta lại có thể hạnh phúc vui vẻ với người phụ nữ khác? Lớn như vậy không được tiền bắt đầu hai bên hành hạ lẫn nhau trong cuộc hôn nhân này, bà càng không muốn để lại vị trí Tô phu nhân, vĩnh viễn trở thành người không có cách nào bỏ qua cái đinh trong mắt, tôi khổ sở ông cũng đừng hòng dễ chịu.

Mẹ có một tấm ánh chụp từ lâu được giữ gìn suốt mười mấy năm đều như mới, thật cẩn thận đặt trong khung ảnh để ở đầu giường, bà nói đó là ảnh chụp lần đầu tiên bà và ông gặp nhau ở quán cà phê, ảnh đó cho dù giữ gìn rất tốt, cũng đã xuất hiện ố vàng, tựa như hôn nhân của bọn họ, ngày qua ngày, năm tiếp năm, một tầng ngăn nắp bên ngoài hạ xuống thì đều là máu thịt hư thối.

Lúc ly hôn, mẹ cũng mang theo ảnh chụp đi mất, người phụ nữ giữ gìn nhan sắc thỏa đáng, nhanh chóng tiêu hao hết tất cả mỹ lệ còn sót lại của mình, đảo mắt đã chạm tuổi già, cô tận mắt nhìn thấy mẹ mới hơn bốn mươi tuối mà hai bên tóc mai đã bạc, ngồi ở phía trước cửa sổ, tay xé nát tấm hình kia, dường như đang đập vỡ giấc mộng nửa đời người của mình.



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net