Chương 101.1: Sinh nhật Tô Yểu, cậu không biết

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng



Lục Đông Đình nhìn một bàn đồ ăn phong phú, tựa lưng vào ghế ngồi, hơi nhíu mày: "Này là có ý gì?"

"Cảm ơn anh."

Ý lạnh giữa lông mày của anh dần dần dày lên: "Cảm ơn anh cái gì?"

Tô Yểu mang ý cười, giọng nói dịu dàng, mang cơm canh thịnh soạn đến cho anh: "Cảm ơn anh cưới em, cảm ơn anh đại nhân đại lượng không so đo với em, nếu không thì việc này cũng không tiến hành được thuận lợi như thế."

Tô Yểu đưa nước canh cho anh, Lục Đông Đình nhìn bát canh trước mắt hơi nước bốc lên nghi ngút, còn có ngón tay trắng mịn trên chén sứ, hồi lâu cũng không nhận.

Tô Yểu cau mày, giận dữ liếc anh một cái, thúc giục nói: "Nóng."

Lục Đông Đình vẫn không tiếp nhận, vẫn dựa vào ghế như cũ, đáy mắt không cười: "Cưới em mất mấy triệu, một bữa cơm đã nghĩ xong việc, em nghĩ cũng quá đơn giản rồi."

Tươi cười của Tô Yểu trở nên nhạt nhẹt, thò người ra đem bát canh sắp không cầm được đặt xuống trước mặt cô, sau đó làm như không có việc gì xoa đầu ngón tay vốn đã đỏ lên phát đau ở dưới bàn, nâng lên hạnh mâu như nước, nhẹ nhàng nói: "Cái gì anh cũng có, em cũng không nghĩ ra được còn có thể đưa cho anh cái gì?"

Lục Đông Đình chỉ cười đôi chút, nhìn cơm canh trước mặt, không liếc mắt nhìn cô lấy một cái, cầm cà vạt cởi ra rồi xoay người: "Anh ăn rồi."

Tô Yểu nhìn bóng lưng của anh, mãi đến khi anh đi lên cầu thang mới cắn môi không sao cả, nhẹ nhàng nói: "A, vậy tự em ăn."

Cô cơm nước xong liền trở về phòng, khi đi ngang qua thư phòng, cửa đóng chặt, tại hành lang tầng hai có thể thấy được ánh sáng vàng nhạt, mơ hồ thấy được dưới chỗ khe hở ở cửa lộ ra một nhánh của ngọn đèn.

Tô Yểu quay lại phòng ngủ nghịch điện thoại, sau đó rửa mặt, cầm quyển sách ở sau giường cầm lên xem, lúc đêm đã khuya mới đi ngủ, đến lúc cô ngủ, Lục Đông Đình cũng không quay lại phòng ngủ.

Đến gần một giờ sáng, Lục Đông Đình xử lý xong công sự mới quay lại phòng ngủ.

Tất cả trong phòng ngủ chỉ còn một ngọn đèn sâu xa bên đầu giường, một căn phòng yên tĩnh cơ hồ chỉ nghe được tiếng hít thở nhịp nhàng của người phụ nữ.

Lục Đông Đình tắm rửa xong, theo bản năng nhẹ nhàng bước lên giường, đệm vì động tác của anh mà mềm xuống, anh nhìn thoáng qua cô, đang đưa lưng về phía anh, ở trong chăn co rút thành một cục giống như con tôm, đáp chăn kín mít, anh tiện tay đóng điều hòa.

Lục Đông Đình không nằm xuống, mà ngồi dựa lưng vào đầu giường, ánh sáng mông lung phảng phất khắc họa hình dáng từng đường nét trên khuôn mặt anh, khắc sâu mà rõ ràng, môi mỏng nhếch lên, con ngươi đen thâm thúy u lãnh như biển sâu, nồng đậm mà khó dò, anh hơi nhíu mi, không biết đang suy nghĩ gì.

Tô Yểu quay người lại, truyền đến tiếng động, cô đã nằm nghiêng về phía anh bên này.

Lục Đông Đình buông mắt xuống nhìn lại cô, cũng không biết có chút nóng hay là cái gì, lấy tay từ trong chăn ra ngoài, lộ ra nửa đoạn cánh tay, tay trái dừng ở trên chăn. Lục Đông Đình thấy chiếc nhẫn kia ở trên ngón tay của cô, chiếc nhẫn kim cương quanh quẩn sâu xa sáng bóng, được cắt chế hoàn mỹ, xinh xắn và tinh xảo.

Anh đảo mắt nhìn chiếc nhẫn hình thức đơn giản trên tay mình, là một đôi với chiếc của cô, là do cô chọn.

Trong lòng anh không hiểu sao nổi lên phiền toái, khoác lên áo ngủ, cầm hộp thuốc lá ở đầu giường đi đến chỗ ghế nằm ở ban công.

....

Buổi tối ngày hôm sau, Lục Đông Đình đến hội sở Đông Giao, đẩy cửa ra, Thẩm Cư Nhiên đang xoay xoay ly rượu ở trên tay nghe thấy động tĩnh, ngẩng đầu lên khoa trương a một tiếng.

"Đây không phải Lục tổng của chúng ta sao, tân hôn đang hết sức tình nồng ý đậm, sao lại rảnh rỗi chạy đến chỗ những người độc thân như chúng ta cùng nhau tiêu khiển màn đêm dài mênh mang rồi hả?"

Lục Đông Đình không trả lời, Thẩm Cư Nhiên đánh ra một quân bài, ngay sau đó trào phúng nói: "Chẳng lẽ là bị vợ bỏ? Ai nha, kia cũng có người đồng bệnh tương lân với cậu đó, hai người vừa lúc thành một đôi?"

Tay của Thẩm Cư Nhiên vừa lúc chỉ vào Ninh Khâm đang ngồi trên ghế sofa uống rượu.

Ninh Khâm cười cười với anh, Lục Đông Đình tựa vào cạnh cửa sổ đốt một điếu thuốc, hỏi Ninh Khâm: "Sao cậu lại ở đây?"

"Cậu cũng ở đây, vì sao mình không thể?" Ninh Khâm đương nhiên hỏi lại.

Lục Đông Đình hít một hơi khói, cau mày.

Ninh Khâm thấy anh không để ý, dừng một chút nói: "Ngày mai Liên Y đi công tác, đêm nay liền chuẩn bị sinh nhật sớm cho Tô Yểu, cậu không biết sao?"

Lục Đông Đình mạnh mẽ bị khói ngạt vào yết hầu, ho khan hai tiếng.

Ninh Khâm kinh ngạc, sau đó làm như có thật chậc chậc hai tiếng: "Xem ra là không biết thật..."

Lục Đông Đình không tiếng động nhíu mày, sau đó trong mắt là một mảnh yên tĩnh, lung lay liếc một chiếc ghế trong phòng, thuận miệng hỏi lại: "Giang Ngự Sênh không ở đây sao?"

Tùy xoay chuyển đề tài có vẻ gượng gạo, thế nhưng lại chuyển tới trên Ninh Khâm muốn nói chuyện, còn chưa mở miệng đã bị Thẩm Cư Nhiên chen miệng nói: "Cái này là quy luật làm việc và nghỉ ngơi của người đàn ông già hiện giờ chắc đang tắm rửa đi ngủ, trước kia đi ra ngoài, không phải cậu ta lúc nào cũng là người đến sớm nhất sao?"

Ninh Khâm nhẹ nhấp một ngụm rượu, có vẻ đăm chiêu nói: "Đêm nay, cậu ta nên là đi xem phim..."

"Cái quỷ gì?" Tay cầm bài của Thẩm Cư Nhiên run lên, không thể tin.



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net