Chương 102.1: Anh trợ giúp sếp anh tán gái

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Tô Yểu quay đầu phát hiện Lục Đông Đình cũng đang nhìn tấm poster kia, mặt mày có chút ý cười, cô chỉ vào tấm poster nói với Lục Đông Đình: "Đêm nay Giang Ngự Sênh đặt bao hết bộ phim đó, bao sảnh Vip cả đêm, không nghĩ tới lại một mình đi ra."

Lục Đông Đình cười không nói chuyện.

Tô Yểu nhìn thấy ý cười ý vị thâm trường trên mặt anh, không phản ứng kịp, theo bản năng hỏi: "Anh cười cái gì?"

Lục Đông Đình: "Có một số người sắp xếp quy luật làm việc và nghỉ ngơi bắt đầu rối loạn rồi."

Tô Yểu bày tỏ không hiểu lắm, Lục Đông Đình quay đầu hỏi cô: "Muốn ăn bữa khuya không?"

Tô Yểu vừa ăn linh tinh, vẫn còn chưa đói, đang muốn nói không cần, thấy anh nhìn đồng hồ một cái, nói thẳng: "Gần đây có nhà ăn có phục vụ ăn khuya không tồi."

Tô Yểu thấy anh kiên trì, cho rằng có thể anh uống rượu nên chưa ăn cái gì, liền không từ chối.

Xe đứng ở trước cửa nhà hàng, Tô Yểu nhìn nhìn, là một nhà hàng nổi tiếng ở Thượng Thành.

"Không phải ăn khuya sao?" Tại sao lại tới nơi to như thế?

"nơi này ăn khuya không tồi."

Tô Yểu: "..."

Lục Đông Đình muốn thuê một phòng ở tầng chót, nhà hàng này ở cạnh bờ sông, cửa sổ sát đất nhìn thẳng ra không hề có trở ngại, có thể trực tiếp trông được mặt sông trong vắt, phản chiếu cảnh sắc sống động.

Đèn thủy tinh ở đỉnh đầu hấp dẫn ánh nhìn quá mức sáng ngời, ánh sáng màu rạng rỡ, liền có thể thấy được cảnh ngược ẻo lả bên trong ở trên cửa sổ sát đất.

Tô Yểu ngồi đối diện với anh, đến lúc bữa ăn khuya đưa lên, cô có chút mệt mỏi chống cằm, nhưng không để cho chính mình lộ ra buồn ngủ.

Qua một lát, cô như là nhớ tới cái gì, đột nhiên giương mắt hỏi anh: "Khi nào thì em có thể về công ty làm?"

"Em muốn đi làm sao?" Anh nhìn cô, mắt sâu vô cùng, vẻ mặt bình tĩnh khó dò.

Tô Yểu sửng sốt, chẳng lẽ không phải trước kia anh nói sau khi hôn lễ kết thúc thì về công ty sao.

Nét kinh ngạc trên mặt cô quét xuống, trong nháy mắt lại khôi phục bình thường, vẻ mặt cô không giống, xao động rất nhẹ cười cực kỳ nhạt: "Không có chức vị để trống thì thôi."

Môi mỏng của anh nhấp thành một đường thẳng, nhìn cô rũ mắt xuống không thèm để ý dùng tay chỉ lướt qua chén sứ ở bên cạnh, thật lâu sau, anh mới nói: "Không cần nán lại bên dưới, đến tổng giám sát đi."

Trong lòng cô hạ xuống một tảng đá.

Lúc anh gọi đồ ăn khuya lên bàn, Tô Yểu chu môi, một đĩa tiểu thực tinh xảo, tôm sủi cảo thủy tinh, cháo hà và mấy loại đồ ăn ngọt.

"Anh ăn hết sao."

Lục Đông Đình không cho là đúng: "Đều nếm một chút, ăn đi."

"Em không đói." Tô Yểu nhìn một bàn đồ ăn ngon, thật ra cô cũng ăn không được bao nhiêu, giống như anh nói, tối đa chỉ là nếm thử.

Lục Đông Đình giương mắt nhìn cô một cái, để cháo hà lên trước mặt cô: "Ăn cháo trước rồi ăn mì."

Tô Yểu giữ điện thoại xem đồng hồ, đã mười hai giờ, ăn nhiều như vậy cô sẽ khó tiêu hóa, nhưng không thể từ chối ý tốt của anh, múc một muỗng cháo nếm thứ, sau đó lại ăn một miếng bánh.

Đột nhiên, màn đêm đang yên lặng từ từ khai sáng một mảnh khói lửa, trong nháy mắt giống như hoa quỳnh, hiện ra vẫn là thành sương khói trắng trong, đám đám bốc lên chiếu sáng lên trời đêm, mặt sông như nổi giận tỏa ra vô vàn ánh sáng ngọc ngà.

Xem ra hẳn là có người ở đối diện đốt pháo.

Tô Yểu nhìn pháo hoa liên tục không ngừng bay lên, vì ngăn cách một cái cửa sổ sát đất, không nghe được tiếng đinh tai nhức óc, âm thanh của anh rõ ràng lọt vào tai: "Đẹp không?"

Tô Yểu dịu dàng, cô cong khóe môi, mắt cười nhìn anh, lại quay đầu sang chỗ khác: "Rất tốt, cảnh đẹp ý vui."

Lục Đông Đình nhìn cô nhạt tĩnh quay mặt đi, im lặng nhìn chằm chằm cô, dường như không có việc gì cầm chén nước trên bàn uống một ngụm.

Màn đêm buông xuống lại bắt đầu trở nên yên lặng, Tô Yểu gắp một miếng tôm sủi cảo ăn vào, uống một ngụm nước trái cây nói: "No rồi."

"Đi thôi."

Tô Yểu kinh ngạc nhìn anh :"Anh không ăn sao?" Anh hình như chỉ uống một ngụm nước.

Lục Đông Đình nói: "Lúc em xem pháo hoa anh đã nếm qua rồi."

Có đôi khi tiềm thức của con người khiến cho chính mình cố gắng lẩn tránh sự thật một chút, rõ ràng có chút phát hiện, lại vẫn muốn cố chấp thay đổi phương thức suy nghĩ, không muốn thừa nhận.

Cho nên Tô Yểu chỉ cảm thấy đêm nay anh rất kỳ quái, lên xe, trong di động truyền đến mấy tin nhắn, cái đầu tiên là tin nhắn Tiêu Tống Ly gửi tới chúc mừng sinh nhật, Tô Yểu trả lời từng tin nhắn, sau đó dựa vào xe có chút khó khăn.

...

Diêu Hiện ở bờ sông chỉ huy người đốt pháo đến hết, lấy điện thoại ra, thấy có 32 cuộc gọi nhỡ.

Sắc mặt anh trắng nhợt, lập tức gọi lại, bị đối phương quyết liệt cắt đứt rồi.

Anh không ngại phiền lại gọi tiếp, rốt cuộc đường dây cũng được nối, anh vừa suy sụp vừa khóc nức nở nói: "Vợ à, anh sai rồi."

"Thẩy tôi gọi cho anh bao nhiêu cuộc không?" giọng nữ ở đầu dây bên kia cố nén tức giận.

Diêu Hiện mang vẻ mặt cầu xin cùng phân rõ phải trái với bạn gái: "Vợ à, anh giúp sếp anh tán gái, anh ta cao hứng thì tiền thưởng cuối năm của anh cũng nhiều, anh là vì tương lai của chúng ta mà suy nghĩ, nhà cửa đòi tiền xe đòi tiền, chăm sóc con cái cũng cần tiền, đúng không?"

"Rốt cuộc là anh tự mình đi tán gái hay là sếp anh tán gái?"

"Anh trợ giúp sếp anh tán gái."




Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net