Chương 103.2: Vừa mới trở lại khách sạn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

 

Nhưng là, Tần thị bắt đầu cùng sản nghiệp điện tử, đây mới là cái mà cô ngoài ý muốn.

Ngày hôm sau trên hội nghị đấu thầu, Tô Yểu và người đồng hành ngồi vào vị trí, sau khi ngồi xuống, Tô Yểu bị một bên chặn tầm mắt, cô dời sang bên cạnh một chút, không biết sao lại kinh động tới người phía trước, anh quay đầu lại đằng sau nhìn thoáng qua, Tô Yểu sửng sốt.

"Tô Yểu." Tần Hoành cũng cực kỳ kinh ngạc, trên mặt kinh ngạc trong chớp mắt, ôn hòa giữa lông mày hơn vài phần lạnh lùng, Tô Yểu vốn tưởng rằng có thể làm như không thấy, anh lại chào hỏi với cô.

Tô Yểu nhìn dáng vẻ người đàn ông có chút biến hóa, khuôn mặt lạnh lùng, mặt mày coi như hòa hoãn, chỉ là ở chỗ vặn lông mày, dường như cũng không phải rất muốn nhìn thấy cô.

"Tần tổng." Tô Yểu dương môi lên, chào một tiếng sau đó dường như không có việc gì cúi đầu nhìn văn kiện.

Sau hội nghị đấu thầu, Tô Yểu và đồng nghiệp ở bên ngoài ăn cơm quay lại khách sạn, mới vừa bỏ đồ xuống liền nhận được điện thoại của Lục Đông Đình.

"Alo." Tô Yểu dựa vào đầu giường, cấp bậc hiện tại của cô, đi công tác tự nhiên không phải ở phòng tổng thống xa hoa gì đó, thế nhưng phòng phổ thông của khách sạn năm sao cũng không có vấn đề gì, cô dựa người ở đầu giường, một tay lật đi lật lại văn kiện.

"Đã ngủ chưa?"

"Chưa, mới vừa trở lại khách sạn."

Lục Đông Đình dừng một chút: "Khách sạn?"

Tô Yểu đột nhiên nhớ tới cái gì, cô đã quên nói cho Lục Đông Đình biết chuyện cô đi công tác, trước khi anh đi công tác còn thông báo, một tuần sau trở về, tính thời gian không sai biệt lắm đến hôm nay, anh rời đi được một tuần, hai người không có liên hệ gì, cho nên cô cũng quên mất.

Trái lại không nghĩ tới anh lại gọi điện thoại qua đây.

"A, em quên không nói với anh, em tham gia hội nghị đấu thầu ở thành phố B." Tô Yểu tháo tóc dài đang buộc lên xuống, hơi mím môi hỏi: "Anh về đến nhà rồi hả?"

"Không, có việc nên hoãn một ngày." Âm thanh của anh rất trầm, hơi mang theo chút khàn khàn, làm như do mệt mỏi gây ra.

Tô Yểu nghĩ như thế, sau đó bật thốt lên hỏi: "Mấy ngày nay bề bộn nhiều việc sao?"

"Không tệ."

Lục Đông Đình đơn giản nói mấy từ, để cho đây đó lại lâm vào một khoảng im lặng, Tô Yểu cảm thấy được hẳn là anh có chuyện gì muốn nói, dù sao anh cũng không phải là người khi đi công tác sẽ gọi điện thoại hỏi cô có khỏe không, phải chú ý thân thể...

Cho nên lúc anh im lặng không nói gì, cô không biết nên nói tiếp như thế nào, lúc đang muốn nói cúp mày, Lục Đông Đình lại đột nhiên mở miệng: "Tiến hành như thế nào?"

"Coi như thuận lợi đi, các công ty khác trả giá đều kém Đông Thịnh một khoảng lớn."

"Uhm, cúp máy."

Tô Yểu lấy di động ở bên tai ra, Lục Đông Đình là có ý gì, gọi điện thoại chỉ vì an ủi cô sao?"

...

Buổi tối ngày hôm sau, ở trên yến hội sau buổi đấu thầu, đơn giản là cơ hội cho các bên tiến hành trao đổi, hơn nữa ngầm đánh giá.

Tô Yểu mặc một chiếc váy liền, không hề cướp đoạt ánh mắt, toàn bộ hành trình đi sau đoàn người, lại đột nhiên có người vỗ lưng cô, Tô Yểu quay đầu, là Kỳ Tĩnh Sáng.

Tô Yểu theo bản năng muốn nhíu mày, đến sau cùng vẫn nhịn xuống, cho ra một nụ cười vừa đúng :"Kỳ thiếu, thực khéo."

"Là ngay thẳng vừa vặn, Lục phu nhân."

Tô Yểu đối với âm thanh Lục phu nhân này của anh ta từ chối cho ý kiến.

"Lần trước là tôi mạo phạm, thật không ngờ em và Lục Đông Đình..."

"Không sao..." Tô Yểu không chờ anh nói xong, liền kết thúc đề tài này.

Nhưng công phu mặt ngoài vẫn đủ, cho dù cô không thích người này, có khúc mắc tồn tại ở bữa tiệc sinh nhật của Kỳ lão gia lần trước, ở bên ngoài vẫn hàn huyên vài câu với anh.

Sau khi kết thúc, đoàn người quay lại khách sạn, có người xuống từ chiếc xe theo chân bọn họ ở phía sau.

Tô Yểu nhìn thoáng qua bóng dáng không hề xa lạ, tính toán muốn đi thẳng vào bên trong, lại bị anh gọi lại lúc bước lên bậc thang.

"Lục phu nhân."

Tô Yểu vì tiếng gọi này, nghi ngờ quay đầu nhìn anh.

Sau lưng anh là bóng đêm khoác mây tía, khuôn mặt hiện lên rõ ràng trước mặt cô dưới ánh đèn đường.

"Có chuyện gì sao, Tần tổng?"

Tần Hoành đột nhiên không hiểu sao nở nụ cười một tiếng, đứng trước mặt cô lau mặt, lúc này mới đưa mắt nhìn cô, xem vài phần không sáng tỏ ý lạnh :"Nhanh như vậy đã thích ứng với thân phận của Lục phu nhân? Em có thể không cần đi công tác mà."

Tô Yểu không rõ ý tứ của anh ta, nhưng nghe ra không được lời gì hay, vòng vèo châm chọc cô.

"Thế nhưng làm Lục phu nhân có phải là nên giữ một khoảng cách với người đàn ông khác hay không?"

Tô Yểu nghĩ ngợi, anh ta chắc là nói Kỳ Tĩnh Sáng.

Tô Yểu ra vẻ không hiểu: "Kia Tần tổng nên cách xa tôi một chút rồi."

Tô Yểu cầm túi đi vào trong, lúc xoay người hơi nóng nảy một chút, đêm nay đứng lâu như vậy, chân chua xót đã nhanh không còn cảm giác, ra bên ngoài một chút liền ngã, trên lưng đột nhiên có một bàn tay.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net