Chương 105.1: Hiểu chuyện chẳng nhẽ không phải là ....

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Tô Yểu vốn là chủ động mút cánh môi của anh, thỉnh thoảng bị anh cướp đoạt quyền chủ động, anh án theo khí tức bất ổn của anh thật vào trong chăn, hơi buông ra khoảng cách một chút, mất tiếng hỏi cô: "Chủ động như thế?"

Tô Yểu ôm lấy khóe môi, không chút để ý nhìn anh: "Anh dẫn em qua đây chẳng lẽ không phải ý này?"

Cô còn chưa đến mức không hiểu, nếu không phải ý đó, việc gì anh phải quay lại, dù sao ngay từ đầu lúc anh rời khỏi khách sạn, có vẻ anh rất tức giận, làm vợ, thi thoảng cô cũng nên chủ động vuốt lông anh.

Tô Yểu cảm giác lời vừa ra khỏi miệng, liền thấy được lực đạo ở trên lưng nặng hơn một chút.

Ánh mắt của anh bắt lấy cô, trầm thấp hừ một tiếng: "Tự cho là đúng."

Tô Yểu bị đè nặng khó chịu, theo bản năng lắc lư người, tay ôm lấy cổ anh không chút để ý thổi mạnh đằng sau gáy của anh, mím môi cười đăm chiêu: "Muốn cứ việc nói thẳng, em cũng sẽ không cười anh, càng không từ chối anh."

Trong mắt Lục Đông Đình, cô vẫn là người phụ nữ có bản lãnh, bình thường được thể hiện ở hai việc, tức chết anh và câu dẫn anh.

ở mặt sau mà nói, mặc kệ là cố gắng hay là vô ý, khóe mắt đuôi mày của cô đều quanh quẩn bày ra phong tình kiều mỵ, đủ để lấy giả loạn thật, khóe miệng nửa thật nửa giả mang ý cười, muốn tìm ra một chút dấu vết nào đó, lại phát hiện đó là vừa đúng.

Lục Đông Đình phất mấy sợi tóc dán trên mặt cô, đẩy đủ lộ ra một khuôn mặt nhỏ nhắn sạch sẽ trắng nõn, trán no đủ, sắc mặt của anh đang buộc chặt có chút buông lỏng, ngón cái lướt qua môi của cô: "Hiểu chuyện như vậy rồi hả?"

"Hiểu chuyện không phải là kỹ năng nên chuẩn bị của Lục phu nhân sao?" Miệng cô cong lên, cố gắng đón ý hàm xúc của anh, lại vẫn là vẻ mặt không chút để ý như cũ.

Tay chuyển qua trên cằm, đột nhiên dừng một chút, Lục Đông Đình nâng lên con ngươi nhìn cô, có chút ý lạnh.

"Kỹ năng chuẩn bị?"

Nói toạc ra, đó không phải là đại danh từ mang nghĩa vụ và trách nhiệm sao?"

Lục Đông Đình cũng không giận, trầm trầm nhìn cô, ngón tay dài bắt lấy cằm của cô, hô hấp nặng nề ẩm ướt rắc trên mặt anh, tiếng nói thấp mà bình tĩnh: "Như thế nào không thể có chút tiểu biệt thắng tân hôn? Phải mất hứng như thế."

Tô yểu hơi nhếch môi, con ngươi đen tuyền nhìn anh, không nói chuyện.

"Tô Yểu, em làm việc có nghĩ đến kết cục sau này sao? Mặc dù có, cũng là kết quả trong đầu em tự thiết kế ra."

Tô Yểu im lặng, tay ở sau cổ anh buông ra, chậm rãi buông xuống, trong cổ họng giống như có chút nghẹn ngào.

Trong ngày mùa thu, vào đêm lạnh lẽo, không có nhiệt độ của anh mang lại, đầu ngón tay của cô cũng ẩn ẩn có chút cảm giác man mát.

Lục Đông Đình nói đúng một nửa, nói sai một nửa, Tô Yểu làm việc cho tới bây giờ đều nghĩ đến kết cục sau này, nhưng đúng là cô luôn suy đoán kết quả ở trong đầu, cô đã quên trên thế giới này còn có rất nhiều nhân tố không thể khống chế, ví như tình cảm của chính mình, hoặc là trái tim của người khác.

Nếu như nói đến tâm niệm nhỏ bé của mình, cô cũng ẩn giấu dưới lớp mặt nạ rồi, nhưng cô lại đoán không ra cách nghĩ của anh, vốn tưởng rằng làm như vậy hẳn là để cho anh vui vẻ, từ lúc mới bắt đầu là cô hướng về anh đòi lấy, cô có thể cho anh cũng không nhiều, chỉ có tận dụng hết khả năng thỏa mãn anh, cũng không nghĩ, muốn thương tổn tự tôn của anh.

Cô còn chưa đến mức giống như cô gái nhỏ non nớt không biết gì trong mối tình đầu, có vài thứ vẫn có thể cảm giác được, ví dụ như Lục Đông Đình đối với cô là có chút cảm giác, nếu không anh sẽ không để ý lúc cô muốn quan hệ thân thể với anh là thật tâm hay giả ý, nhận thức này khiến cô cảm thấy có chút không muốn từ bỏ và kích động.

Chỉ trong nháy mắt, trong đầu cô hiện lên vô số ý nghĩ, Lục Đông Đình chẳng muốn liếc cô một cái muốn tránh ra khỏi người cô, cô đột nhiên lại dùng chân ôm lấy eo của anh, anh nhướng mày.

Tô Yểu bị động tác theo bản năng của chính mình dọa sợ, lúc này bị anh gắt gao nhìn chằm chằm, cô sửng sốt, có dũng khí đâm lao phải theo lao.

Mắt cô chợt lóe sáng lên, ha ha nói: "A, cái kia, lần trước anh tặng em quà sinh nhật, em đã quên không nói cảm ơn với anh."

Lục Đông Đình nhìn lướt qua tư thế hiện tại của hai người, sắc mặt địu di một chút: "Em muốn dùng tư thế này nói cảm ơn với anh?"

Tô Yểu nhìn thoáng qua tư thế hiện tại của hai người, mặt đỏ như thiêu, hồi lâu nói không nên lời.



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net