Chương 105.2: Mệt nhọc thì ngủ đi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Lục Đông Đình nhàn nhạt nói: "Mệt nhọc thì ngủ đi."

Tô Yểu cảm thấy căng thẳng, chân cũng nắm thật chặt, bên trong mở điều hòa nhiệt độ ổn định khiến cô thấy man mát, trong mắt hiện lên vài thứ, đứng dậy liền ôm cổ anh thuận thế chuyển người lại thay đổi vị trí của hai người.

Lục Đông Đình vẫn không đổi sắc mặt, chỉ dùng con ngươi nheo lại nhìn cô, Tô Yểu bị anh nhìn, thần kinh nhảy lên không ngừng, theo dõi ánh mắt kia của anh, nhìn cảm thấy được tầm mắt không làm sao thanh minh, đầu óc cũng không làm sao thanh tỉnh, đưa mặt tới gần, miệng ngậm chặt môi của anh.

Tô Yểu nhắm mắt lại, thăm dò cắn môi dưới của anh, sau đó tay dán ở bên sườn mặt của anh, trong lòng bàn tay bị râu của anh chạm phải có chút ngứa ngáy, đầu lưỡi vừa mới định cạy mở răng môi của anh, đột nhiên bị chiếm lấy, phản ông mãnh liệt đánh úp lại.

Tô Yểu mái đến khi thở không nổi, tách ra một chút, ngăn cách một khoảng bằng đồng tiền xe, lúng ta lúng túng thở dốc, sau đó mím môi nói :"Kia, ngủ ngon."

Cô ngồi lên bụng dưới của anh, đã cảm thấy không đúng, đang muốn đứng dậy, đột nhiên lại bị anh xoay người một cái áp ở phía dưới.

"Em có phải quá tùy hứng không hả?" Tiếng nói của anh khàn khàn, dáng vẻ cau mày cực kỳ đứng đắn.

Nói xong, lại vừa hôn cô, vừa với tay vào trong áo ngủ cởi bỏ vài thứ.

Tô Yểu bị anh làm cho năm mê ba man, anh vừa muốn lột bỏ phòng tuyến sau cùng khi đó, khuôn mặt nhỏ nhắn của cô liền vo thành một năm, vươn tay gõ vào trong ngực anh, háo sắc hô: "Dừng lại dừng lại ngừng!"

Tên đã trên dây lại bị kêu ngừng, Lục Đông Đình nhíu mày: "Lại làm sao thế?"

"Chân em, chân em chuột rút rồi."

Đoán chừng là giữ ở tư thế này lâu, hiện giờ đau đến mức chân cũng không duỗi thẳng được, ngón cái cuộn mình lại.

Nghe được tiếng kêu đau của cô, Lục Đông Đình liền cảm thấy trong ngực có gì không đổ ra được, khuôn mặt tuấn tú căng thẳng, nhưng không được lùi mở, một tay nắm lấy mắt cá chân của cô, một tay kéo chân cô thẳng ra.

Tô Yểu cắn môi nhìn anh, yên lặng kéo một góc chăn đắp lên người.

"Có phải em chơi anh không? Hở?" Lục Đông Đình không thấy cô, giọng điệu có chút khẩn căng.

Tô Yểu bụm mặt không lên tiếng, cái này hoàn toàn là sự kiện không thể khống chế được, cô cũng không thể quyết định được.

Tới tới lui lui lăn qua lăn lại đến giờ đã là một hai giờ đêm, hai người cũng đều mệt nhọc, trải qua chuyện ngoài ý muốn đó cũng không tiếp tục nữa, Lục Đông Đình ném chân cô vào trong chăn, chính mình nằm xuống ngủ.

Tâm tình Tô Yểu có chút phức tạp, rất không dễ dàng gì mới có thể làm anh vui lòng, kết quả vẫn là mất hứng.

...

Ngày hôm sau, cô ngủ thẳng tới mười giờ mới rời giường, vừa thấy điện thoại, tắt, khó trách chuông báo không vang.

Cô đưa điện thoại lên khởi động lại, sau đó thay quần áo rửa mặt, thoáng chốc nhận được điện thoại của Diệp Đường Nhân.

Diệp đường Nhân năm mươi tuổi không chỉ giữ gìn rất tốt mà âm thanh cũng rất êm tai, dịu dàng cực kỳ nhẹ nhàng: "Yểu Yểu, con rời giường chưa?"

"Rồi ạ."

"Vậy con mau ra đây đi."

Tô Yểu nghi ngờ: "Dạ?"

"Oa, Đông Đình không nói cho con sao?" Diệp Đường Nhân mắng một câu xú tiểu tử, sau đó cười hề hề nói: "Ngày mai mẹ lên máy bay về Luân Đông, cần tới thành phố B để chuyển máy bay."

Tô Yểu: "Thượng Thành không có chuyến bay về Luân Đôn sao ạ?"

Diệp Đường Nhân sửng sốt, quả thực vô cùng đau đớn, vì sao cả hai đứa đều không rõ tâm ý của bà?

"Không phải mẹ nhớ các con sao? Con đi công tác ở thành phố B, Đông Đình từ Thụy Sỹ trở về trực tiếp đến thành phố B, sáng sớm mai còn đi Newyork, sẽ không được gặp mặt, sao mẹ có thể an tâm rời đi..." Bà nói đến đây thì ngừng lại, cảm giác nói không được đúng, phi phi vài tiếng mới nói: "Mẹ là muốn thấy mặt các con mới đi."

Tô Yểu cười cười, mạnh mẽ phục hồi lại tinh thần, Lục Đông Đình sẽ đi Newyork sao? Anh chưa nói...

Diệp Đường Nhân vừa mới xuống máy bay, giục cô dọn dẹp một chút, cùng bà đi dạo ở thành phố B.

Tô yểu có chút khó xử, bởi vì hôm nay cô phải mở thầu, phải đi tham gia hội nghị, nghe cô nhất thời không nói chuyện, Diệp Đường Nhân giống như là con giun trong bụng cô, nhất thời đoán được tâm tư của cô, lập tức nói: "Con yên tâm, mẹ bảo Đông Đình nói qua rồi, con không đi cũng không sao."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net