Chương 106.1: Cái này phối với áo gió vừa mua của con rất đẹp

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng



Tô Yểu: "..." Không nghĩ tới công việc của mình đã bị hai mẹ con nhà này mạnh mẽ bỏ qua.

Tuy nói lần đấu thầu này tác dụng của cô cũng không lớn, nhưng không ngoại trừ việc người khác nói cô mượn thân phận của Lục phu nhân làm ra đặc quyền, Tô Yểu ngẫm lại cũng từ bỏ, dù sao sau khi Lục Đông Đình công khai thì cũng biết công việc này không thể làm lâu dài.

Tô Yểu thu dọn lại một chút, vẫn không thấy anh, gọi điện thoại mới biết anh ra sân bay đón Diệp Đường Nhân.

Tô yểu chờ ở trong khách sạn, cùng Diệp Đường Nhân thu xếp xong, hai người mới ra cửa, Lục Đông Đình tự nhiên cũng không đi dạo cùng hai người phụ nữ, huống hồ anh còn có việc phải xử lý, chỉ phân phó lái xe đưa họ đi.

Diệp Đường Nhân nói lúc ở Thượng Thành đã quên mua quà cho bạn ở Luân Đôn, vừa vặn lúc này đi mua một cái, thiên tính của phụ nữ là thích mua sắm, Diệp Đường Nhân đi dạo liền biến thành cho Tô Yểu chọn quà cho mình.

Hai người đi vào một cửa hàng nổi danh, Diệp Đường Nhân cầm lấy một chiếc váy khoa tay múa chân trên người Tô Yểu :"Cái này phối với áo gió mới mua của con rất đẹp."

Lúc này có một giọng nữ xen vào: "Ngại quá, cái váy này vừa rồi tôi đặt trước cho con gái tôi rồi."

Nguyên nhân là vì Diệp Đường Nhân đưa lưng về phía người nọ, mà Tô Yểu đứng bên sườn, người tới thấy không rõ Diệp Đường Nhân cũng không thấy rõ mặt Tô Yểu, mãi đến khi Diệp Đường Nhân quay người nhìn, hai bên dường như cùng thay đổi sắc mặt.

Đối phương là một người phụ nữ trung niên tương đối có khí chất, mặc váy áo tráng đen kết hợp, tóc được chỉnh sửa công phu, xem ra lớn hơn vài tuổi so với Diệp Đường Nhân, giữa lông mày có giỏi dang anh khí, hai người bốn mắt nhìn nhau phút chốc trở nên lạnh lẽo, có cảm giác sắc bén nổi lên.

Mà người đứng bên cạnh bà, không phải ai khác, đúng là Mạnh Bảo Ý, sắc mặt lúc trắng lúc xanh.

Người đứng bên cạnh Mạnh Bảo Ý này có chút cả vú lấp miệng em, phải là mẹ của cô ta rồi.

Diệp Đường Nhân nói thế nào cũng là tướng môn, thời khắc mấu chốt không hề thua đối phương chút nào, ưỡn thẳng sống lưng, hơi giương đầu lên, từ trước đến nay luôn nhẹ nhàng dịu dàng lúc này trở nên bằng trắc không hiện: "Hứa tư lệnh, khéo như vậy."

Hứa tư lệnh kéo con gái bên cạnh ra sau lưng bà: "Khéo."

Diệp đường Nhân bị động tác này của bà đùa đến cười lạnh, giương căm lên, cũng bao che cho Tô Yểu, kéo cô ra sau lưng mình.

Tô Yểu: "..."

HỨA Tư lệnh a một tiếng: "Váy đó Ý Ý của chúng ta không thích, cho các người đi."

Lại mở miệng đã là giương cung bạt kiếm.

"Hứa Nguyên Đệ, con dâu tôi không hiếm lạ." Diệp Đường Nhân liếc mắt nhìn bà một cái, giơ tay treo cái váy lên giá.

"Diệp Đường Nhân!" Hứa tư lệnh cắn răng.

Nhà mẹ đẻ của Hứa Nguyên Đệ theo thương, từ nhỏ đã bắt đầu luyện ballet và piano, về sao cố ý gả con gái cho ba của Mạnh Bảo Ý, làm văn công trong quân đôi, một đường đi lên, hiện giờ đã là quân hàm thiếu tướng, tích lũy khí thế theo năm tháng của quân nhân, tổng hợp lại cả khí chất của nhà vũ đạo, hỗn hợp kia đem lại khí thế bức người không thể khinh thường.

Nhưng không nhiều người biết, hôn sự trước kia của hai nhà Lục Mạnh, bởi vì quan hệ của hai bên phụ huynh, Diệp Đường Nhân và Hứa Nguyên Đệ tự nhận đã là quan hệ bạn bè hai mươi mấy năm, cũng bởi vì chuyện của hai đứa con, hai người tranh cãi ầm ĩ một trận, thuyền nhỏ hữu nghị nói lật liền lật, nhao nhao bày tỏ từ nay về sau, không có thành thân gia, hai người gặp lại, không đỏ mắt thì sẽ giương cung bạt kiếm.

"Để làm chi." Diệp Đường Nhân cắn răng bác bỏ đi.

Hứa Nguyên Đệ đen mặt, âm thanh cứng rắn, hừ hai tiếng, nói năng có khí phách chất vấn: "Đây là bà đang khoe khoang trước mặt tôi sao? Bà có thể có đạo đức lương tri hay không?"

"Tới cùng là ai... không có đạo đức lương tri?"

Tô Yểu thấy Diệp Đường Nhân vốn còn muốn nói gì nữa, nhưng khóe mắt đảo qua Mạnh Bảo Ý, dừng một chút, sau đó ngượng ngùng ngậm miệng.

Hôm nay vẻ mặt của Mạnh Bảo Ý không tồi, vừa mới bắt đầu lại vẫn còn cười hề hề với Hứa Nguyên Đệ, sau khi nhìn thấy hai người mới mím môi không nói gì, lúc bị Hứa Nguyên Đệ giấu ở sau lưng, giống như gấu bông, trên mặt không có vẻ gì.

Mạnh Bảo Ý, thấp hơn Tô Yểu một hai xentimet, lại mặc váy đi giày đế bằng kinh điển, tóc dài xoăn buộc lên sau ót, váy mỏng màu trắng cập đến mắt cá chân, nổi lên khí chất sạch sẽ trong sáng của cô.



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net