Chương 107.1: Cô cảm thấy hôn nhân của hai người có thể đi được bao xa

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


"Cái này không giống với!" Mạnh Bảo Ý trợn to mắt, phồng lên tròng mắt trắng đen rõ ràng, như là đang biểu đạt không có ai hiểu cô, không có ai phẫn nộ hay đứng về phía cô.

Còn muốn những thứ này làm cái gì? Cô thích Lục Đông Đình như vậy, cuối cùng bị loại một cách oan ức, cô không bỏ xuống được!

Cô đột nhiên buồn cười, "Cũng bởi vì tôi sinh con... "

Câu nói kế tiếp không cần cô nói, tất cả mọi người đều hiểu, cô cảm thấy cũng bởi vì cô sinh con, Lục Đông Đình mới không cần cô, chuyện này đối với cô mà nói quá không công bằng.

Hứa Nguyên Đệ chỉ tiếc rèn sắt không thành thép trừng mắt liếc cô ta một cái, đứa bé không liên quan đến chuyện này, vì sao cứ không chịu hiểu? Lục Đông Đình không thương cô ta, mọi thứ đều do một mình cô ta tình nguyện, cho dù cô ta trong sạch không có con, cuối cùng Lục Đông Đình cưới cô ta cũng không có nghĩa anh sẽ yêu cô ta.

Sớm biết là như thế này, trước đây không nên tùy tiện làm bừa.

Năm năm trước Lục Đông Đình mới vừa về nước, nhìn thấy Lục Đông Đình trên bữa tiệc liên hoan của hai nhà Mạnh Lục, khi còn bé bỏ qua Lục đại ca này không nhớ tới, ai ngờ cách nhiều năm sau gặp lại liền rùm beng náo loạn nói muốn gả cho anh, Mạnh Tư Lệnh bị cô ta làm cho đau đầu, không thể làm gì khác hơn là tự mình ăn một bữa cơm với chủ tịch Lục nói việc này, sau khi chủ tịch Lục hỏi qua suy nghĩ của Lục Đông Đình, liền đồng ý.

Có thể nói nhà họ Lục là gia tộc lâu đời, nước sông sâu tới đâu, ai có thể mò được rõ? Bối cảnh nhà họ Mạnh hùng hậu, bám rễ ở thành phố B bao nhiêu mấy thập niên, cộng thêm thái độ của chủ tịch Lục đối với hôn sự lần này rất cứng rắn, Lục đông đình là một người đàn ông lãnh tình lãnh tính lòng dạ cao thâm như vậy, sẽ vì quyền lợi mà kết hôn cũng không có gì ngoài ý muốn.

Nhưng mà số phận đã định trước Mạnh Bảo Ý và Lục Đông Đình có duyên không phận.

Hứa Nguyên Đệ không biết bao nhiêu lần hối hận khóc nước mắt nước mũi tèm nhem trước mặt Mạnh Tư Lệnh, trước đây không nên bằng lòng hồ đồ theo nó.

Diệp Đường Nhân khoanh tay không nói chuyện, lúc này nói cái gì đều là sai, trong lòng con gái nhà họ Mạnh người ta nhận định là do Đông Đình phụ bạc cô ta, nói chung...

Ai, cũng thực sự là nghiệp chướng!

"Tô tiểu thư." Mạnh bảo ý nhìn phía Tô Yểu vẫn không lên tiếng, đầu ngón tay nhẹ nhàng bưng lên chén hồng trà uống một ngụm, ngữ điệu rời rạc giống như lơ đãng hỏi, "Cô và Lục Đông Đình quen biết mới có mấy tháng đã kết hôn rồi, cô cảm thấy hôn nhân của hai người có thể đi được bao xa?"

Trước khi cô và Lục Đông Đình đính hôn cũng đã thời gian ở chung gần một năm, tuy là Lục Đông Đình luôn là công việc triền miên, rất ít khi nhìn tới cô, cũng không biết anh thật sự bận rộn hay là mượn cớ, bây giờ nghĩ lại, bận rộn cũng đúng, không để ý đến cô cũng không đúng. Chính là như vậy, cho dù cô và Lục Đông Đình đã được gia đình hai bên quyết định hôn ước, nhưng cuối cùng vẫn thất bại, lại không bằng Tô yểu mới chỉ quen biết Lục Đông Đình có mấy tháng.

Hứa Nguyên Đệ nhất thời phẫn nộ kéo cô ta một cái, "Có liên quan gì tới con."

Vốn tưởng rằng cô biết một vừa hai phải, ai biết càng nói càng kỳ cục, càng nói càng không biết lựa lời.

Sắc mặt Diệp Đường Nhân cũng không dễ nhìn, phức tạp đầy mặt nhìn Tô Yểu.

Dáng vẻ của Tô Yểu lại giống như không thèm để ý, đầu ngón tay vây quanh thành chén trà nhẹ nhàng ve tới ve đi, rũ con ngươi, tiếng nói mềm nhẹ lại rõ ràng, "Cái này phải xem duyên phận, tùy vào số mệnh, nếu tốt có thể đi tới đến đầu bạc giang long, không tốt, kết thúc sớm để lại tiếc nuối cũng không biết chừng."

Tô Yểu vừa dứt lời ngước mắt lên, phát hiện Hứa Nguyên Đệ ở đối diện đang nhìn về phía sau lưng của cô, bắt đầu nhíu lông mi, ngay cả sắc mặt của Mạnh Bảo Ý vốn có chút hòa hoãn, trong nháy mắt khuôn mặt cũng bắt đầu căng thẳng.

Tô Yểu và Diệp Đường Nhân nhìn theo tầm mắt của hai người đối diện, quay lại thấy Lục Đông Đình không biết từ bao giờ đã đứng sau lưng cô.

"Đông Đình." Diệp Đường Nhân thoáng chốc giống như nhìn thấy cứu tinh, lại nhìn hai mẹ con nhà họ Mạnh ở đối diện, trong lòng đang buồn liền vui lên, bà dừng một chút, nhỏ giọng hỏi Lục Đông Đình, "Con tới đón mẹ và Yểu Yểu trở về khách sạn sao?"

Lục Đông Đình nhìn bà một cái, Diệp Đường Nhân giả vờ đưa bả vai lên một chút, còn làm bộ hỏi con trai mình, "Làm sao con biết chúng ta ở chỗ này?"

Diệp Đường Nhân tựa hồ quyết định muốn loại trừ khả năng có người hoài nghi bà thông báo cho Lục Đông Đình tới, cố ý vứt cho anh một cái đề khó giải.

Lúc đầu Lục Đông Đình không muốn trả lời bà, im lặng một giây, nhàn nhạt nói: "Tài xế nói hai người ở chỗ này."

"Ah, hóa ra là như vậy." Diệp Đường nhân cười đến con mắt đều phải híp lại.

Hứa Nguyên Đệ nhìn hai mẹ con kẻ ca người xướng, hừ lạnh một tiếng.

"Lẽ nào anh sợ em sẽ làm gì cô ta?" Mạnh Bảo Ý giống như đang quan sát Lục Đông Đình, chỉ là nụ cười kia không có đạt tới đáy mắt.

Ánh mắt Lục Đông Đình đảo qua người cô ta, cũng không có trả lời.

Giọng nói coi như khiêm tốn hỏi Hứa Nguyên Đệ, "Bác gái, buổi tối muốn ăn cơm chung không? "

Đều đã như vậy, Hứa Nguyên Đệ sao còn có khả năng đồng ý ăn cơm chung, sợ rằng nuốt không trôi, sau đó nói: "Không cần, Ba của Ý Ý đang đợi chúng ta trở về."

Ai cũng biết Lục Đông Đình chỉ hỏi xã giao, nhưng... ít nhất ... Bày tỏ tôn kính, cũng không có làm cho Hứa Nguyên Đệ mất mặt.

Mà Hứa Nguyên Đệ từ chối đều làm hài lòng mọi người, Lục Đông Đình không nhanh không chậm nói: "Vậy chúng cháu đi trước."

Diệp Đường Nhân nhanh chóng âm thầm chọc chọc Tô Yểu, ý bảo cô đi nhanh lên.

Mà mặt Mạnh Bảo Ý có vẻ tức giận, Hứa Nguyên Đệ nhìn không chớp mắt, bàn tay đặt ở dưới bàn nắm chặt tay Mạnh Bảo Ý.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net